Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó

Chương 16


(Thao Thiết vesion bot =))))

【Ngài có chấp nhận nhiệm vụ chi nhánh này không? Chấp nhận/Từ chối】

Giản Vân Lam lưỡng lự.

Thao Thiết?

Là Thao Thiết nào?

Có phải là hung thú Thao Thiết tàn bạo ham ăn trong Sơn Hải Kinh mà cậu biết không?

Làm một bán quán đồ ăn vặt mà đi tuyển dụng Thao Thiết làm nhân viên, nghĩ như thế nào cũng thấy không quá đáng tin cậy.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Giản Vân Lam nhấn vào “từ chối.”

【Nhiệm vụ chi nhánh này là nhiệm vụ cưỡng chế, không thể từ chối nho ~】

【Đã chấp nhận nhiệm vụ chi nhánh.】

【Nhắc nhở ấm áp: Nếu nhiệm vụ thất bại, hình phạt là nhận một xe tải chở đất】

【Đếm ngược: 24:00:00】

Giản Vân Lam: “....”

Không thể từ chối, vậy hệ thống còn hỏi cậu làm cái gì hả?

Hình phạt là một xe tải chở đất, ý là nếu thất bại thì cậu sẽ bị đâm chớt à?!

Thôi kệ, nếu nhiệm vụ cưỡng chế đã nhận rồi, cũng chỉ còn cách đi một bước xem một bước thôi.

Ngủ trước đã.

Chuyện của ngày mai thì để mai tính.

Giản Vân Lam ngã xuống giường, mệt mỏi sau một tuần bày quán ùa đến, cậu nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ…

-----

Một giấc ngủ thẳng cẳng.

【Đếm ngược 15:45:20】

Giỏi ghê, ngủ một giấc hơn tám giờ. Trong vòng mười lăm tiếng đồng hồ nữa không thể tuyển dụng được Thao Thiết nào đó, cậu liền tèo.

Giản Vân Lam hơi hơi mỉm cười.

Dù sao cậu cũng không muốn sống nữa [mỉm cười] [ngại ngùng].

…Nhưng mà, cậu mới bày quán được một tuần, vẫn chưa bán đủ đâu.

Nghĩ đến ánh mắt tha thiết chờ đợi của các thực khách, Giản Vân Lam hậm hực bò xuống giường.

Nói là phải thông báo tuyển dụng Thao Thiết, vậy phải đi đâu tìm đây? Loại hung thú thời thượng cổ như vậy có thể tùy tùy tiện tiện gặp được à?

Giản Vân Lam mặc đồ ngủ, lờ đờ buồn bã lại ỉu xìu mà đi xuống lâu, ngáp dài ngáp ngắn.

Quản gia thân mặc áo vest đuôi tôm hơi cúi người: “Thiếu gia, Thao Thiết tiên sinh đã đến, đang đợi ở phòng khách.”

Giản Vân Lam: “Ò.”

“…”

Giản Vân Lam: “Khoan đã, ông nói là ai đến?”

Biệt thự nhà họ Giản, phòng khách.

Ánh mặt trời sáng rực soi rọi qua cửa sổ sát đất bằng kính rộng lớn, tấm rèm trắng nhẹ nhàng phất phơ, một người đang đứng thẳng bên cạnh cửa sổ.

Nam nhân kia khoác trên người áo bào phức tạp từ thời Chiến Quốc, hoa văn Thao Thiết được thêu bằng chỉ vàng, đôi vai khoác giáp từ ngưu cốt, trường bào quét đất, toàn thân toát lên khí thế tàn bạo của một võ tướng dũng mãnh tắm m.á.u bước ra từ thời loạn thế.

Mái tóc dài màu bạc của y được dùng kim quan buộc lên cao, đồng tử kim sắc lười biếng nhìn chằm chằm về phía Giản Vân Lam ngay từ lúc cậu bước vào phòng, mang theo đặc thù của mắt dã thú.

Ánh sáng và làn gió dừng lại trên người nam tử, mái tóc bạc nhẹ nhàng phất phơ, làn da y ngăm hơn so với người thường, bộ giáp trên vai toàn bộ được làm bằng xương trâu trắng tinh, theo tầm mắt của chủ nhân nhìn vào Giản Vân Lam, cả người mang theo một loại mỹ cảm quỷ dị.

… Đúng là một Thao Thiết đẹp trai mà.

Đó là kiểu đẹp trai vừa tàn bạo khát máu, lại vừa có cảm giác xuất trần thoát tục, hệt như một người bước ra từ bức hoạ.

Giản Vân Lam ngẩn người, không biết phải dùng ngôn ngữ diễn tả sự rung động trong lòng mình như thế nào.

Sau đó, ngay giây tiếp theo, “người bước ra từ bức họa” này kéo tấm rèm cửa sổ làm từ lụa trắng xuống, bắt đầu nhai nuốt.

Giản Vân Lam: “?”

Thao Thiết nhét tấm rèm cửa sổ bằng lụa trắng vào miệng, mặt không biểu cảm nhấm nuốt trong hai giây: “Nhai nhai nhai.”

“Không ngon.” Thao Thiết ghét bỏ nuốt tấm rèm lụa trắng xuống, đánh giá: “Giống như ăn rèm cửa.”

Giản Vân Lam: “... Thứ anh ăn chính là rèm cửa.”

Đồng tử màu hổ phách của Thao Thiết nheo lại, đảo mắt quan sát bốn phía xung quanh, nhìn trúng cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh đang đặt trên bàn trà.

Thao Thiết đi qua, nhét toàn bộ gạt tàn thuốc vào trong miệng: “Nhai nhai nhai.”

Gương mặt quá mức mỹ lệ kia của y đang há to miệng, rồm rộp rồm rộp nhai hết toàn bộ cái gạt tàn thuốc, sau khi nuốt xong thì đánh giá: “Không ngon, giống như ăn gạt tàn thuốc.”

Giản Vân Lam: “... Thứ anh ăn chính là gạt tàn thuốc.”

Thao Thiết đi dạo loanh quanh khắp toàn bộ phòng khách, nhìn ngó khắp nơi, cái gì cũng phải nếm thử, nhưng đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Cuối cùng, y nhìn về phía Giản Vân Lam, thú đồng co lại.

Ánh mắt mang theo một chút ý vị sâu xa.

Giản Vân Lam lập tức sởn hết cả tóc gáy: “Tôi ăn không ngon đâu, anh, anh, anh đừng có lại gần đây.”

Thao Thiết liếm liếm khóe miệng, ánh mắt gian tà, bộ mặt hung ác lộ rõ: “Không thử thì sao biết được.”

Ầm ầm, một luồng gió đen vô danh bất chợt ập đến!

Quanh thân Thao Thiết trào dâng một luồng khí cuồn cuộn hệt như máu huyết, mái tóc bạc không gió tự động, bộ giáp từ ngưu cốt tựa như hóa thân của đầu trâu mặt ngựa bò lên từ địa ngục.

Mà quanh thân y xuất hiện một hư ảnh khổng lồ của Thao Thiết – hung thú từ thời thượng cổ đồng thời có đặc điểm của rồng, hổ, trâu, lớp vảy dày nặng có ra màu xanh đỏ giống lân rồng, cái miệng há to đỏ như m.á.u chứa đầy răng cưa sắc nhọn, mùi huyết tinh nồng nặc ập vào mặt…

“Bản tọa là hung thú thượng cổ của vị diện Sơn Hải, bao nhiêu năm nay thống trị khắp vị diện Vạn Giới. Bản tọa đã ăn chán hết mỹ vị của Vạn Giới, nay đi vào tiểu vị diện tìm kiếm món ngon trân quý hợp khẩu vị.”

“Nhân loại, vậy thì bắt đầu từ ngươi đi!”

Giản Vân Lam làm đầu bếp cả đời, không ngờ rằng lại có một ngày bản thân mình sẽ trở thành đồ ăn.

“Khoan đã.” Giản Vân Lam vội vàng nói: “Ý của anh là, anh đang đói bụng đúng không?”

Thao Thiết: “Có thể hiểu như vậy.”

“Tôi nấu cơm cho anh!” Đôi mắt Giản Vân Lam sáng lấp lánh, có thực khách, tự dưng cậu không còn buồn ngủ nữa: “Tôi nấu ăn rất ngon, món nào làm ra cũng là cực phẩm, không ăn sẽ hối hận đấy.”

Thao Thiết: “…”

“Bản tọa đã chu du khắp Vạn Giới nhiều năm, thứ sơn hào hải vị nào mà chưa từng nếm qua, sao có thể hiếm lạ món ăn bình thường dưới nhân gian do ngươi nấu?” Thao Thiết hừ một tiếng:

“Đừng tìm lý do để kéo dài thời gian, bản tọa hiện tại chỉ muốn ăn người.”

Hay cho một câu nói của kẻ điên.

Giản Vân Lam nhìn trái nhìn phải, chỗ nào cũng chỉ thấy được hai chữ “ăn người”!

Giản Vân Lam dùng giọng điệu chân chó nói: “Thao Thiết đại nhân, ngài cho tôi mười lăm phút, nếu sau mười lăm phút, ngài không hài lòng với món ăn của tôi, lúc đó ngài lại ăn tôi cũng chưa muộn.”

Thao Thiết nheo mắt, dường như đang cân nhắc tính khả thi của kế hoạch này.

Một lát sau, y miễn cưỡng hừ lạnh một tiếng, nói: “Được rồi, bản tọa liền tạm tha cho ngươi một khắc.”

Hư ảnh Thao Thiết khổng lồ ở giữa không trung lùi lại nửa bước, nam tử mặc áo bào thời Chiến Quốc vẻ mặt kiêu ngạo ngồi xuống sofa. Thấy Giản Vân Lam còn thất thần đứng đó, y giận dữ nói:

“Còn không mau đi!”

“Được rồi, lão đông tây*.” Giản Vân Lam nhanh nhẹn đáp lại, rồi chuồn vội vào phòng bếp.

*Lão đông tây (Gốc 老东西): là một cách xưng hô mang tính khinh miệt hoặc không tôn trọng, thường dùng để chỉ một người lớn tuổi với hàm ý coi thường hoặc chế nhạo. "老" (lǎo) nghĩa là "già," và "东西" (dōngxi) nghĩa là "đồ vật" hoặc "thứ," nhưng khi kết hợp lại, nó mang hàm ý "lão già ấy" hoặc "ông già kia." Cách xưng hô này thường được dùng khi người nói có thái độ bất mãn hoặc không tôn trọng người được nhắc đến.

Thao Thiết: “…”

Vừa rồi cậu ta gọi bản tọa là cái gì?!

Giản Vân Lam không quan tâm Thao Thiết đang tức tối, cậu hấp tấp đi vào phòng bếp, bắt đầu suy tính biện pháp đối phó.

Nhìn ra được, tên Thao Thiết này rất mạnh, hơn nữa còn có khả năng phá vỡ mọi quy tắc vật lý, bất kể thuê bảo tiêu hay gọi cảnh sát cũng đều vô dụng.

Nhưng Giản Vân Lam tự tin vào tài nấu nướng của bản thân.

Đừng nói là Thao Thiết, ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế đến đây cũng phải quỳ gối dưới nồi của cậu.

Mười lăm phút, thời gian không hề dư dả, Giản Vân Lam nhanh chóng lấy hết những nguyên liệu có thể nhìn thấy trong tầm mắt – mì sợi, tôm nõn bóc vỏ còn thừa từ buổi bày quán ngày hôm qua, trứng gà, rau xanh.

Thời gian chính là sinh mệnh, hiện tại quan trọng là phải nhanh. Cũng may là nguyên liệu nấu ăn đều đã được chuẩn bị sẵn.

Giản Vân Lam nhanh tay bắt đầu chiên trứng, bóc vỏ tôm chắt lấy dầu, đổ nước sôi vào, thêm mì, phía dưới để tôm nõn và rau xanh, cuối cùng nêm nếm đơn giản…

Mười lăm phút sau.

Thao Thiết ngồi vắt chân trên sofa, bắt đầu cảm thấy hơi mất kiên nhẫn.

Nhân loại này, có khi nào đã lại lén lút trốn đi rồi không?

Cậu ta dám!

Bỗng nhiên, cửa bị mở ra.

Một mùi hương nồng nàn xộc thẳng vào chóp mũi, mùi thơm của tôm nõn bóc vỏ và vị đậm đà của nước dùng hòa cùng làn hơi trắng nóng hổi bốc lên.

Giản Vân Lam cung cung kính kính bưng bát mì tôm nóng hổi vừa ra lò đến.

Nước dùng trong bát có màu vàng nhạt hấp dẫn, bề mặt loang loáng những giọt dầu nhỏ mịn, mùi thơm nức mũi. Mì bên trong từng sợi tách rời, có độ đàn hồi rõ ràng, chính giữa là một quả trứng chiên vàng ruộm, lòng đỏ vẫn còn mang theo chút sánh mịn, chỉ cần chạm nhẹ liền có chất lỏng tan chảy, hòa vào nước dùng.

Dẫn nhân chú mục nhất chính là tôm tươi béo ngậy căng mọng, lớp vỏ đỏ au, thịt tôm trắng nõn, ngâm mình bên trong nước dùng vàng óng, chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy cả bát nước dùng tràn ngập vị ngọt của tôm, nóng hổi, bốc khói nghi ngút.

Thao Thiết khẽ giật giật chóp mũi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bát mì.

Nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ khinh thường như cũ:

“Hừm, chỉ là công phu bề ngoài mà thôi.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Thao Thiết lại lập tức cầm đũa, bê bát lên.

Đầu tiên y uống một ngụm nước lèo, rồi gắp một đũa mì lên, cho vào miệng.

-- Một ngụm nước lèo đi kèm vị ngọt của hải sản tươi ngon căng mọng xẹt qua cổ họng, toàn bộ cơ thể như được sưởi ấm, mùi vị nóng hổi và đậm đà kia khiến người khác phải than thở ra tiếng.

Sợi mì bị đũa kẹp lên được nấu vừa chín tới, mềm dai đúng độ, ngậm đầy nước lèo. Vừa dùng răng nhai nhai là có thể cảm nhận được độ ngon dẻo trong từng sợi một.

Thao Thiết hơi hơi trừng lớn đôi mắt, động tác ăn cơm từ lúc ưu nhã thanh lịch ban đầu dần trở nên không màng hình tượng.

Quả trứng chiên vàng óng kia càng là một điểm nhấn tuyệt vời, lòng trắng trứng giòn béo kết hợp cùng lòng đỏ dày đặc sánh mịn, ngấm vào nước lèo thanh ngọt của tôm tươi, cảm giác mềm mại đến mức khiến người khác muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Chưa kể tới con tôm lớn dai thịt ngọt nước lại mềm mịn tràn ngập nước sốt, thấm nhuần mùi hương động lòng người kia…

Đã rất nhiều năm chưa được ăn qua món nào ngon như vậy.

Thao Thiết bấy nhiêu năm nay có thứ sơn hào hải vị nào mà chưa từng nếm qua, sao có thể ngờ đến một ngày kia bản thân lại được ăn một bát mì tôm khiến người kinh ngạc như vậy trong một vị diện thường thường không có gì đặc biệt.

Đến cả rau câu ngọc lộ trong tiên yến của Thiên Đình cũng không sánh được.

Ý nghĩa tồn tại của Thao Thiết, chính là ăn.

Phần lớn thời gian y đều rất nóng nảy là bởi vì không thể ăn được món nào hợp khẩu vị, cơn đói khát không có lúc nào là không hành hạ tr.a t.ấ.n y.

Nhân loại nấu cơm mỹ vị như thế này, ăn mất thì đúng là uổng phí.

Thao Thiết quyết định, chờ sau khi hình phạt ở tiểu vị diện kết thúc, y sẽ đưa người này về vị diện Sơn Hải làm đầu bếp riêng của mình!

Chợt nếm được món ngon ngoài sức tưởng tượng, cả người Thao Thiết thư thái hẳn, thú đồng đầy thỏa mãn nửa khép, hư ảo Thao Thiết lơ lửng giữa không trung cũng dần dần trở nên lúc ẩn lúc hiển, chuẩn bị tan biến.

Đột nhiên, bên tai nghe được âm thanh:

“Vòng cổ thuần phục 100%!”

Thao Thiết: “?”

Giản Vân Lam vừa dứt lời, một vòng tròn nhỏ màu vàng đột ngột xuất hiện, lơ lửng trên không rồi lập tức quấn quanh cổ Thao Thiết.

Nam nhân người mặc áo bào Chiến quốc biến mất, thay vào đó là hình dạng thật cao lớn gấp ba lần người thường, thân hình Thao Thiết tựa rồng, trên người đầy những vết sẹo dày đặc, lớp vảy xanh đỏ thô ráp cứng cáp như đồng thau, hai chiếc sừng dài đỏ tươi, đồng tử huyết hồng trợn mắt nhìn Giản Vân Lam.

“Gầm!!!”

---- Nhân loại, ngươi dám ám toán ta!!!

Thao Thiết giận không thể át, phát ra tiếng gầm rung chuyển cả đất trời, y điên cuồng giãy giụa, khiến không gian xung quanh chấn động, mây đen u ám bắt đầu tụ lại!

Nhưng cuối cùng Thao Thiết vẫn không thắng nổi sức mạnh của chiếc vòng cổ kia, dưới lực lượng của nó, thân hình y mỗi lúc một co lại, dần trở về kích cỡ bằng với Giản Vân Lam, sau đó tiếp tục thu nhỏ lại…

“Gào!”

Một chú chó lớn có màu lông trắng bạc tuyệt đẹp đang đứng thẳng trên mặt đất, đôi mắt tức giận trợn trừng nhìn thẳng vào Giản Vân Lam.

Chú chó lớn trông rất giống loài Samoyed, trong vẻ đáng yêu pha thêm chút uy phong lẫm liệt. Trên người còn đeo chiến giáp ngưu cốt, đôi mắt rực lên sắc vàng như ngọn lửa, bộ lông còn có vài vệt xanh đỏ tựa như những nét vẽ trong tranh sơn dầu, cực kỳ đẹp trai.

“Gâu, gâu gâu!”

Ngươi đã làm gì với bản tọa thế hả!

“Thao Thiết đại nhân, là ngài đòi ăn ta trước mà.” Giản Vân Lam nói: “Ngài cũng đừng trách tôi .”

“Nếu ngài tuân thủ luật lệ, không cần suốt ngày gào lên muốn ăn người thì tôi cũng có thể để ngài thỉnh thoảng biến lại hình người.”

Giản Vân Lam cẩn thận đưa ra ước pháp tam chương với y: “Được không, Mao Mao?”

Thao Thiết trừng mắt, lửa giận bùng lên, ngay cả lòng muốn giếc người cũng có: “Gâuuuuuu —Gâu!”

Ngươi gọi ai là Mao Mao hả?!

Tác giả có lời muốn nói:

Thao Thiết là công ~

(Bonus: Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa: phiên bản chibi của Thao Thiết)


Chương Trước                                                                                         Chương Sau