Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó
Chương 17
Khi còn nhỏ, Giản Vân Lam đã từng nuôi một con chó tên là Mao Mao.
Mà bây giờ Thao Thiết cũng biến thành một con chó, bộ lông dài như vậy, uy phong vô cùng.
Cho nên gọi là Mao Mao đi!
Đáng yêu cỡ nào, thích hợp cỡ nào, một cái tên đầy ý nghĩa cỡ nào.
Giản Vân Lam tự hào dựng ngón tay cái khen ngợi gu thẩm mỹ của mình.
Thao Thiết tức giận đến mức suýt chút nữa đã phun ra lửa, muốn nhào tới cắn Giản Vân Lam nhưng lại bị một bức tường vô hình ngăn cản, loạng choạng lảo đảo.
Dưới sức mạnh của “Vòng cổ thuần phục 100%”, y không thể thương tổn được Giản Vân Lam.
Thao Thiết khó thở, hằn học nhìn chằm chằm vào Giản Vân Lam một hồi lâu.
Giản Vân Lam cũng căng thẳng nhìn chằm chằm đối phương, sợ y muốn cá chớt lưới rách với mình.
“Thế này đi, chúng ta ước pháp tam chương.” Mặc dù đã hóa thành chó, nhưng uy áp của hung thú thượng cổ vẫn còn nguyên, bị cặp đồng tử kim sắc kia nhìn chằm chằm, Giản Vân Lam run run rẩy rẩy mà nói: “Vào những lúc tôi không bày quầy, anh có thể trở lại hình dạng con người, nhưng không được tổn thương ai.”
“Còn khi tôi bày quán, anh chỉ được giữ dạng chó — í, là dạng thú hình, không được giành đồ ăn với thực khách!”
Thao Thiết phẫn nộ gầm lên: “Gàoo!”
Một giọng nam trầm thấp ngạo mạn đột nhiên vang lên trong đầu Giản Vân Lam:
“Tại sao bổn tọa phải đồng ý với ngươi?!”
Thao Thiết nhìn chằm chằm vào Giản Vân Lam, ánh mắt âm u, như thể đang cân nhắc nên dùng cách nào c.ắn đ.ứt cổ đối phương.
Giản Vân Lam nói: “Tại vì... Một ngày ba bữa của anh, tôi bao hết.”
Thao Thiết: “...”
Thao Thiết nghiến răng.
Có chút do dự.
Giản Vân Lam tiếp tục góp thêm một viên gạch: “Nếu anh giúp đỡ tôi ở quầy ăn vặt, làm tốt thì còn có thêm cơm khen thưởng.”
“Hoành thánh, cơm chiên trứng, mì trộn tương, bánh kẹp thịt, đùi gà nướng, anh muốn ăn gì tôi cũng sẽ làm.”
“Thế nào?”
Danh sách các món ăn vừa được báo ra khiến hai mắt Thao Thiết đỏ lên.
Chén mì tôm Giản Vân Lam làm trong mười lăm phút cũng đã ngon như vậy, những món ăn kia sẽ càng mỹ vị thế nào, y không dám tưởng tượng.
Thao Thiết không nói gì.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong sự im lặng này, trái tim Giản Vân Lam dần dần thắt lại.
Nếu như Thao Thiết vẫn không đồng ý thì cậu thật sự không biết phải làm sao!
Ngay khi Giản Vân Lam gần như mất hết hy vọng...
Thao Thiết hậm hực gật gật đầu: “Auuu.”
Cúi người trước mặt mỹ thực, không mất mặt.
Hoành thánh, bánh kẹp thịt, đùi gà nướng...
Chỉ mới nghĩ tới thôi, nước miếng của Thao Thiết đã sắp chảy hết ra ngoài.
Giản Vân Lam vươn tay: “Thành giao.”
Thao Thiết cũng bày ra vẻ mặt ngạo kiều vươn móng vuốt, không tình nguyện đặt lên tay Giản Vân Lam.
“Được, vậy giờ anh có thể biến trở lại hình người rồi.”
Vừa dứt lời, giam cầm của chiếc vòng trên cổ Thao Thiết hơi hơi lỏng ra, không khí xung quanh bắt đầu lưu chuyển.
Nam tử mặc chiến quốc bào lần nữa xuất hiện, tóc bạc buộc cao, kim đồng bừng bừng lửa giận, trừng mắt nhìn Giản Vân Lam.
Giản Vân Lam có hơi sợ hãi, lùi về sau nửa bước: “Anh đừng có mà làm bừa.”
“Hừ.”
Thao Thiết nói: “Bổn toạ sẽ không làm những việc hèn hạ âm hiểm đó.”
Đã thành giao thì chính là thành giao, y chưa bao giờ chơi ngoài mặt một đằng trong lòng một nẻo.
“Tối nay, bổn tọa muốn ăn món hoành thánh mà ngươi nói kia.”
Sau khi kiêu căng ngạo mạn chọn món, Thao Thiết nhìn chung quanh bốn phía, thấy bát mì tôm tôm tươi còn đang ăn dở ở trên bàn.
Y vô cùng vui vẻ bước lại gần, cúi xuống ăn nốt bát mì còn lại.
Ăn cơm quan trọng.
Thao Thiết: “Nhai nhai nhai.”
Thao Thiết hạnh phúc mà nheo nheo hai mắt.
Ăn ngon.
Giản Vân Lam: “...”
Thật dễ dụ.
Điện thoại rung lên, một cửa sổ thông báo từ app Trù Thần hiện lên:
【Chúc mừng ngài, nhiệm vụ chi nhánh cưỡng chế đã hoàn thành! Phần thưởng nhiệm vụ đã được phát!】
【Đã nhận được [Thần Lực Trời Sinh] x1】
Chú thích: Bày quán, quan trọng nhất chính là thể lực ~ Bất kể là mua đồ ăn, ra quán, đảo chảo, huấn luyện chó, đánh nhau hay là chạy trốn đều cần phải có thể lực mạnh mẽ chống đỡ!
【Ngài có nhân viên mới, có thể kiểm tra trong [Danh sách nhân viên]!】
Có vẻ như nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành thuận lợi, không cần lo bị sét đánh nữa.
Về phần Thần Lực Trời Sinh… Giản Vân Lam cảm nhận một dòng nước ấm áp từ trong đan điền lan tỏa ra, chạy dọc qua tứ chi, cơ thể bắt đầu tê tê ngứa ngáy.
Sau khi dòng nước ấm áp dừng lại, cậu tùy tiện cầm lấy một bình nước tương, nhẹ nhàng nắm chặt.
Bình nước tương vậy mà lại vỡ toang!
Đây chính là Thần Lực Trời Sinh.
Cái bàn tay vàng này đến thật là đúng lúc, Giản Vân Lam nghĩ, như vậy, nếu Thao Thiết đột nhiên làm khó dễ, cậu cũng không đến nỗi hoàn toàn không có khả năng chống trả.
Hài lòng gật gật đầu, Giản Vân Lam thở phào nhẹ nhõm.
Mệt mỏi, đi chợp mắt một lát thoi.
Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.
Thao Thiết vừa xuất hiện, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã vô cùng chấn động.
【Mèn đét ơi, ét o ét ơi, thánh thần thiên đụng ơi!!!】
【Đó chính là Thao Thiết, Thao Thiết đấy (run bần bật).】
【Đại lão Thao Thiết từ mấy vạn năm trước đã là đỉnh cao của chuỗi thức ăn trong vị diện Sơn Hải, thật đáng sợ.】
【Tôi đến từ vị diện Tây huyễn, xin hỏi Thao Thiết là gì vậy?】
【 :) Hung thú thượng cổ, tượng trưng cho "tham ăn", Thao Thiết gần đây đã phạm lỗi trong Vạn Giới, toàn bộ lực lượng cảnh sát tinh nhuệ của các thế giới đều được huy động để truy bắt, cuối cùng mất bảy bảy bốn mươi chín ngày mới tóm được y đem về quy án, nghĩ mà xem khủng bố cỡ nào.】
【Không biết chủ bá có thể sống sót được bao lâu.】
【Nếu Thao Thiết đang chịu án phạt, hẳn là Vạn Giới sẽ đưa cho chủ bá pháp bảo tự vệ, cũng đỡ bớt một chút… nhỉ?】
【Thôi kệ chuyện đó đi, chúng ta vẫn là mau nghĩ cách giúp chú bá cách phá giải tuyến của Cố Hành Chu đi kìa.】
Haiz, đúng là đợt sóng này chưa dứt thì đợt sóng khác đã ập đến.
Khán giả thở dài.
Các chu bá khác đã xoát đủ cảm giác tồn tại trước mặt Cố Hành Chu rồi, cách vách còn có chủ bá có bàn tay vàng là trí tuệ siêu phàm, vừa mở đầu liền dùng hết thủ đoạn trên người, tìm đủ mọi cách trà trộn vào công ty của Cố Hành Chu, bây giờ đã trở thành phụ tá đắc lực của hắn ta.
Còn ông chủ Giản thì ngay cả mặt của Cố Hành Chu cũng chưa thấy qua…
Nếu còn không mau đi cốt truyện, thì, thì ---
Ây, khoan đã, mấy câu này có phải bọn họ đã nói qua rất nhiều lần rồi không nhỉ?!
-----
Một ngày chủ nhật rất nhanh đã trôi qua một cách hữu kinh vô hiểm.
Mặc dù tính tình của Thao Thiết rất nóng nảy, nhưng y nói được làm được, quả thật không có phá hoại thêm gì nữa. Giản Vân Lam để quản gia dẫn y đi mua quần áo hiện đại, y cũng thành thật thật mà thay đồ rồi, tuy rằng vẫn có oán giận hai câu.
Vào lúc năm giờ rạng sáng thứ hai, Giản Vân Lam mới vừa mở mắt ra liền nhận được thông báo nhiệm vụ mới từ Hệ Thống Trù Thần:
【Nhiệm vụ chủ tuyến: Trong vòng sáu ngày, mỗi ngày trước 11 giờ trưa bày quán bán ra một trăm phần cơm chiên dưới tòa nhà thuộc tập đoàn Viễn Châu của nhân vật chính Cố Hành Châu, mỗi phần giá 50 tệ.】
【Đã nhận được [Bách Khoa Toàn Thư Công thức Nấu Cơm Chiên] x1.】
【Ngài có đồng ý chấp nhận nhiệm vụ chủ tuyến không? Chấp nhận / Từ chối.】
Hai mắt Giản Vân Lam ngay lập tức sáng lên.
Bày quán! Cuối cùng cũng có thể bày quán rồi!
Cả một ngày Chủ Nhật không bày quán, cậu đã cảm thấy trên người có chỗ nào đó ngứa ngáy, ăn cơm cũng không còn thấy ngon.
Giản Vân Lam nhanh như chớp bò ra khỏi giường, trước tiên đi nấu cơm, sau đó cưỡi xe ba bánh, phóng như bay đến chợ.
Muốn bán hết 100 phần cơm chiên trước 11 giờ thì ít nhất cũng phải bày quán lúc 9 giờ, bây giờ đã là 5 giờ, thời gian vẫn là khá gấp gáp.
Ngày đầu tiên, liền bắt đầu từ món cơm chiên kinh điển nhất đi.
Cơm chiên trứng!
Giản Vân Lam mua rau cải mới hái, hành tây, ngô, và trứng gà ta từ chợ, quay lại biệt thự bắt tay vào khua chiêng gõ mõ chuẩn bị ra bày quán.
Bày quán bán cơm chiên trứng thì vẫn là cơm chiên tươi mới ngay tại chỗ càng hấp dẫn hơn, vì vậy Giản Vân Lam quyết định chỉ chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn và gia vị, sau khi đến chỗ bày quán, có khách hàng gọi món sẽ bắt đầu nấu.
Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, 9 giờ, Giản Vân Lam chất hết tất cả nguyên liệu nấu ăn lên xe ba bánh.
Ra quán!
Nhưng còn chưa kịp ra khỏi cửa, Giản Vân Lam đã vội vàng phanh xe lại.
Đại cẩu màu bạc uy phong lẫm lẫm chắn ngang đường đi của cậu. Thao Thiết đại nhân từ trên cao nhìn xuống, nâng cằm, kim đồng lóe sáng:
“Ngươi dám lén lút gạt bản toạ đi ra ngoài bày quán?!”
Giản Vân Lam muốn ra ngoài làm đồ ăn, y nhất định phải nếm thử.
Không đợi Giản Vân Lam trả lời, Thao Thiết đại nhân thân hình ưu nhã đã nhảy lên ghế sau của xe ba bánh, chải chải lại một chút lông tóc.
Giản Vân Lam đột nhiên nhớ đến gói meme con chó Shiba kia.
--- Một người bày quán quá đơn giản? Đem theo cái này đi.
*Bonus
“Mao Mao, anh phải ngoan đấy.” Giản Vân Lam dặn dò: “Không ngoan thì tôi sẽ ném anh vào đống rác.”
Thao Thiết: “……”
Nhân loại, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!
9 giờ, Giản Vân Lam và Thao Thiết đúng giờ đi đến địa điểm bày quán.
Đây là đoạn đường hoàng kim dưới tòa nhà của một công ty lớn, lúc 9 giờ sáng, đã có không ít người đã bày quán ở nơi này. Có người bán bánh rán giò, cháo, bánh bao, sữa đậu nành với bánh quẩy……
Nhưng bán cơm chiên, thì Giản Vân Lam lại là người đầu tiên.
Cậu dựng một chiếc chảo lớn trên xe bán hàng, sắp xếp nguyên liệu nấu ăn theo thứ tự ở bên cạnh: củ cải, hành tây, trứng gà, còn có gia vị. Sau khi chuẩn bị xong, Giản Vân Lam đứng tại chỗ, bắt đầu chờ đợi vị thực khách đầu tiên tới cửa.
Các chủ quán khác đều sôi nổi ghé mắt nhìn qua, nghĩ thầm, người trẻ tuổi này chắc là đin rồi?
Sáng sớm thế này, ai lại đi ăn cơm chiên chứ?
Cơm chiên là loại đồ ăn tương đối căng bụng, nhìn sao thì cũng thấy phải đi đua đòi cạnh tranh vào bữa tối hoặc thậm chí là lúc khuya mới thích hợp. Mà quanh qua quẩn lại khu vực bên này đều là dân văn phòng, vì vội vàng nên sáng sớm chẳng ăn gì nhiều, cơ bản chỉ cần một ly cà phê, một phần bánh bao nhỏ rồi chắp vá cho qua bữ là xong.
Công việc mà, chỉ cần sống qua ngày là được.
Lâm Thiên Thu cũng nghĩ như vậy.
Hắn ta đi ra từ trong tòa nhà hành chính của tập đoàn Viễn Châu, bước chân phù phiếm, một bụng đầy oán khí, lớn đến mức có thể nuôi sống mười mấy thanh tà kiếm.
Các đồng nghiệp chung quanh đi làm nhìn thấy hắn đều giật nảy mình.
…Người khác là vừa mới đi làm, còn Lâm Thiên Thu thì vẫn chưa tan ca.
Không chỉ hắn, mà toàn bộ tổ bọn họ tối qua đều thức xuyên đêm ở công ty.
Khoảng thời gian gần đây là mùa tính toán sổ sách, hạn chót đã đến gần, cấp trên sắp xuống nghiệm thu, tổ của hắn đã thẩm tra đối chiếu sổ sách suốt cả một đêm!
Mà đến giờ vẫn còn chưa xong.
Thật sự đói đến mức không thể chịu được nữa, cả nhà mới nhất trí quyết định cử thực tập sinh Lâm Thiên Thu xuống dưới kiếm ăn.
Tùy tiện mua chút gì đó, sữa đậu nành bánh quẩy chiên linh tinh cũng được, có thể ăn lót dạ là ổn.
Hai mắt Lâm Thiên Thu lờ đờ vô thần, liếc một vòng qua mấy quầy hàng ăn vặt ở dưới lầu, định tùy tiện tìm một quán nào đó không cần phải xếp hàng mua đồ ăn.
Hắn đương nhiên cũng nhìn thấy quầy bán cơm chiên ở một góc.
Ông chủ quầy ăn vặt đó hẳn là lần đầu tiên ra bên này bày quán, trông rất đẹp trai, nhưng vừa nhìn liền biết là chưa có đủ kinh nghiệm.
Vị trí cậu ấy chọn không quá tốt, là một nơi cách xa tòa nhà công ty, nhóm dân văn phòng không mấy ai muốn đi qua đó. Hơn nữa không giống các quầy khác có mùi đồ ăn thơm ngào ngạt tản ra, quầy của đối phương bởi vì không có khách nên toa xe bán hàng trông rất vắng vẻ lạnh lẽo.
Khiến người khác vừa nhìn thấy liền không muốn lại gần.
Thời buổi này mưu sinh cũng không dễ dàng, tuổi còn trẻ lại đẹp trai như vậy nhưng đã không còn đường lui, phải ra ngoài bày quán bán hàng.
Lâm Thiên Thu sinh ra vài phần đồng bệnh tương liên với đối phương.
Nếu một ngày nào đó hắn ta bị cắt giảm biên chế thì chắc hẳn cũng chỉ có thể lưu lạc vào cảnh ngộ như thế.
Nhưng chút đồng cảm này không đủ để Lâm Thiên Thu đi mua món ăn mà hắn không có hứng thú.
Hắn ghé qua quầy bán bánh bao mua mấy cái. Chủ quầy đã sắp dọn hàng nên bánh bao hơi nguội, bán giảm giá cho Lâm Thiên Thu.
Đúng lúc này.
Trong một góc, ông chủ quầy bán cơm chiên kia đột nhiên động đậy.
Rõ ràng không có khách, tại sao cậu ấy lại bắt đầu chiên cơm? Lâm Thiên Thu cảm thấy khó hiểu.
Giản Vân Lam đổ dầu vào chiếc chảo lớn, dầu từ từ nóng lên, cậu đập ba quả trứng gà ta vào chảo.
Trong nồi lập tức vang lên tiếng vang xèo xèo, những quả trứng gà vàng ruộm được chiên trong dầu nóng. Ông chủ khuấy đều trứng gà rồi nhanh chóng cho đồ ăn vào, cuối cùng là một chén cơm trắng bự.
Chén cơm phân từng hạt từng hạt rõ ràng trong dầu nóng hòa vào lớp trứng vàng óng ánh, tạo thành một loại màu sắc bóng loáng hấp dẫn, mùi vị mặn mà của cơm chiên và hương thơm lừng của trứng kết hợp cùng hơi dầu nóng bốc lên, ập vào trước mặt!
Thơm quá!
Giản Vân Lam nhẹ nhàng xoay cổ tay, cơm chiên vàng óng tung lên giữa không trung, vung chảo một cách điêu luyện, thao tác đẹp mắt vô cùng, giống hệt như trong truyện tranh.
Lâm Thiên Thu nhìn không hiểu bí kíp của đối phương lắm, nhưng ánh mắt của những người bán hàng xung quanh lập tức trở nên khác hẳn.
Đây là trình diễn kỹ năng à?
…Trình diễn kỹ năng thì trình diễn đi, nhưng mà chẳng phải vẫn không có khách hàng à?
Nhóm các chủ quầy bán hàng khác có chút tiếc hận nghĩ.
Bày quán, kỹ thuật chỉ là thứ yếu, ăn ngon mới là đạo lý quan trọng nhất.
Nói thì nói vậy, nhưng trong lúc đó, chảo cơm chiên đầu tiên của Giản Vân Lam đã ra lò.
Cũng không có khách hàng, cậu ấy làm cho ai ăn? Lâm Thiên Thu càng lúc càng khó hiểu.
Giây tiếp theo.
Một đại cẩu lông xù xù màu bạc không biết từ đâu nhảy ra, cắn lấy chén cơm chiên trong tay chủ quầy.
Đó quả thật là một đại cẩu oai phong đẹp trai, một thân lông xù màu bạc sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, ẩn hiện vài sợi màu đỏ xanh, đồng tử kim sắc hệt như viên ngọc quý, tai dựng thẳng lên, có một loại kiêu căng giống như sinh ra đã sống trong nhung lụa xa hoa.
Đại cẩu kia cắn chén, bên trong là một phần cơm chiên vàng óng thơm ngào ngạt.
Đại cẩu thản nhiên không chút để ý đi đến nơi có thể tắm nắng, lười biếng chọn một vị trí ngồi xuống, cúi đầu chuẩn bị ăn cơm chiên.
Tư thế ngồi lúc trước của nó rất ưu nhã, nhưng sau khi ăn cơm thì bắt đầu không màng hình tượng, giống như nó đang khoe khoang mỹ thực của mình, toàn bộ đầu gần như chui vào chén cơm, mà mùi thơm nức mũi của cơm chiên cũng hoà vào cơn gió lan tỏa khắp nơi…
Mọi người xung quanh giống như có chút chịu không nổi.
Không ít người ánh mắt không thể nhịn được lén lút ngó vào bên trong chén cơm của đại cẩu, lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt.
Lâm Thiên Thu nhìn phần bánh bao nguội lạnh trong tay mình, rồi lại nhìn chén cơm chiên hương vị đầy đủ trong miệng chú chó lớn kia.
Đột nhiên, hắn cảm thấy cuộc sống của mình chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Ăn cơm còn chẳng bằng một con chó!
-----
Pls đừng ai cấn vụ xưng hô của bé Lam với anh Thao Thiết nghe. Chương trước trước là ẻm nịnh ảnh nên là xưng tôi ngài, chương đây ẻm thíu điều ngồi lên đầu người ta luôn rồi, tôi-anh là hợp lý, chưa xưng cha-con đã là quý hoá lắm rồi 🤣
0 Nhận xét