Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó

Chương 18

Mười chín năm. Tròn mười chín năm.

Từ hồi tiểu học đã lao vào cuộc đua sống còn, đua trung khảo, đua đại học, chen chúc giữa thiên quân vạn mã mới mò qua được cầu độc mộc, thật vất vả thi vào trường danh tiếng lại tiếp tục đua điểm GPA, đua nghiên cứu khoa học, ba năm học thạc sĩ, cho rằng đua vào công ty lớn rồi thì có thể kê cao gối mà ngủ, nhưng cuối cùng lại phải ngày đêm tăng ca, thậm chí có khi còn ở công ty đến sáng…

Lâm Thiên Thu nhìn đại cẩu đang ăn chén cơm chiên vàng óng thơm ngào ngạt kia, ánh mắt cay xè.

Muốn khóc.

Kết quả của cả một đời thi đua chính là sau khi thức suốt đêm, sáng ngày hôm sau phải ăn một cái bánh bao lạnh ngắt.

Thật sự là ăn còn không bằng cả con choá!

Một đợt công kích tinh thần này trực tiếp khiến cho hắn hoàn toàn hỏng mất.

Lâm Thiên Thu chỉ cảm thấy toàn bộ máu nóng trong người đều dâng lên não, cũng chẳng biết nghĩ như thế nào, thẳng thừng vứt bánh bao trong tay vào thùng rác.

Hắn ta đi đến trước mặt Giản Vân Lam: “Ông chủ, một phần cơm chiên bao nhiêu tiền?”

Hắn ngược lại muốn nhìn thử xem, phần cơm chiên khiến mình chảy nước dãi ba thước này rốt cuộc ăn ngon như thế nào!

“50.” Giản Vân Lam nói.

Giá cả là do Hệ Thống Trù Thần quyết định, cậu không có cách nào sửa đổi.

“Bao nhiêu?!” Tròng mắt Lâm Thiên Thu sắp rớt ra ngoài.

50 tệ một phần cơm chiên?!

Sao không dứt khoát đi ăn cướp luôn đi cho lẹ!

Hắn là thực tập sinh, tiền lương một tháng cũng chỉ có 4500. Ăn một chén cơm chiên này liền coi như làm không lương nửa ngày công?

Lâm Thiên Thu ngay lập tức có ý định bỏ cuộc.

Nhưng...

Lâm Thiên Thu nhìn nhìn bản thân mình, lại nhìn nhìn đại cẩu ở bên cạnh.

Đại cẩu đã ăn hết toàn bộ một chén cơm chiên đầy ắp, toàn bộ chó trông có vẻ vô cùng thỏa mãn, liếm liếm đáy bát, đồng tử kim sắc hơi lim dim, lười biếng gật gù ngủ.

Cảm nhận được tầm mắt của Lâm Thiên Thu, đại cẩu kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn hắn một cái, giống như đang nói:

Nhân loại ngu ngốc như ngươi cũng dám so sánh chất lượng sinh hoạt với bản thú?

Thành thành thật thật mà cắm đầu làm công đi!

Tuy rằng chó không biết nói, nhưng Lâm Thiên Thu thật sự nhìn được sự trào phúng như sắp hóa thành thực thể từ trong hai mắt nó.

Tính tổn thương rất lớn, lực công kích cũng cực mạnh!

Lâm Thiên Thu chỉ thấy cảm giống như có một ngụm m.á.u nóng tắc nghẹn ngay trong cổ họng, trong lúc nhất thời xúc động đã trực tiếp thanh toán trả tiền: “Ông chủ, tôi muốn một phần cơm chiên!”

“Được.” Giản Vân Lam gật đầu, bắt đầu làm nóng chảo, đập trứng.

Giản Vân Lam từ trước đến nay luôn rất hào phóng với nguyên liệu nấu ăn, các quán ăn vặt hay ăn khuya bình thường có lẽ chỉ dám đập một hai quả trứng gà cho một chén cơm chiên, nhưng cậu thì trực tiếp đập luôn bốn năm quả, hơn nữa đều là trứng gà ta loại tốt nhất. Lòng đỏ trứng từ từ tan ra trong dầu nóng rồi bị khuấy đều, mùi thơm nức mũi bắt đầu lan tỏa.

Lâm Thiên Thu nuốt nuốt nước miếng.

Có thể bởi vì Lâm Thiên Thu đến nên những người khác cũng không kiềm chế được, ánh mắt đều thỉnh thoảng cố ý vô tình mà ngó về phía này, rất nhanh đã có thêm khách hàng tới cửa.

Đó là cặp vợ chồng chủ quán bánh bao vừa mới dọn quầy, ông chủ trông tròn trịa mượt mà, mặt mày hiền hậu: “Tôi cũng muốn một phần cơm chiên.”

Nhóm dân văn phòng là vừa mới đi làm nhưng ông chủ và bà chủ quầy bánh bao thì đã dậy từ rạng sáng hai ba giờ để ra quán, lúc này cũng đã đói bụng.

Giản Vân Lam: “Được, một phần 50.”

Bà chủ trừng mắt nhìn.

50?!

Ông chủ thật sự rất đói bụng, vừa muốn trả tiền lại bị ánh mắt sắc lạnh của vợ ngăn cản.

“Haha, à, vậy lần sau chúng tôi lại đến nhé, hôm nay có hơi không đủ tiền.” Ông chủ bị vợ mình nắm lỗ tai, che lại túi tiền lủi thủi rời đi.

Hai người vừa đi xa vừa nhỏ giọng cãi nhau.

“Nhưng anh thật sự rất muốn ăn cơm chiên QAQ.”

“Về nhà tự mình nấu ăn! 50 tệ một phần, cũng đâu phải dùng vàng chiên, mắc như vậy!”

“Nhưng mà, vợ ơi, hôm nay là sinh nhật của anh mà…”

Lâm Thiên Thu liếc mắt nhìn Giản Vân Lam một cái.

Giản Vân Lam cũng không cảm thấy xấu hổ, cậu chỉ chuyên tâm nhìn vào phần cơm chiên trước mặt, thêm gia vị, đảo chảo, thêm gia vị…

Mùi cơm chiên thơm ngào ngạt bay khắp nơi!

Một phần cơm chiên trứng nóng hôi hổi được đưa vào trong tay Lâm Thiên Thu.

Phần cơm chiên vàng óng trong chén ánh lên một lớp dầu mỏng mê người, mỗi hạt cơm đều đặn lấm tấm vàng được bao phủ bởi lớp trứng gà tỏa ra hương thơm khó nhịn.

Trong chén có thể nhìn thấy những hạt cà rốt màu cam đỏ, bắp vàng tươi, mùi hành xanh tốt cũng hoàn toàn được chiên ra, cơm mềm thơm, trứng gà xốp mịn, còn có mùi hành, khiến ngón tay người khác giật giật.

Hai mắt Lâm Thiên Thu sáng rực lên.

Hắn vội vã cầm thìa, múc một muỗng cơm chiên đầy đưa vào trong miệng…

“Ưm ưm!”

Ngay khoảnh khắc cơm chiên vào miệng, hương thơm nồng đậm lập tức lan tỏa, hạt cơm bị chiên đến hơi vàng cháy nhẹ bọc một lớp dầu mỏng, mang theo chút mằn mặn tự nhiên. Hương vị mềm mịn béo béo của trứng gà ta hoàn toàn được nấu ra, thơm lừng, theo động tác nhai nuốt, hạt cơm tinh tế hòa quyện cùng lớp trứng dày, xúc cảm mềm mại tuyệt vời đến mức khiến người khác khó tin.

Cà rốt tươi mát, còn có vị thanh ngọt nhẹ của bắp càng làm tăng độ mỹ vị lên một tầm cao mới, vừa giảm cảm giác ngấy của dầu vừa tạo ra sự tương phản mạnh mẽ với hương thơm nồng của cơm chiên, nồng đậm ngọt ngào, ngập tràn trong miệng.

Mới sáng sớm, rõ ràng cơm chiên là một loại đồ ăn khá nặng bụng, nhưng Lâm Thiên Thu lại hoàn toàn không cảm thấy có một chút ngấy nào, ăn một miếng lại muốn ăn tiếp, chỉ trong chớp mắt một chén cơm đầy đã vơi đi!

Vừa ăn, Lâm Thiên Thu vừa không kìm nổi hai hàng nước mắt nóng hổi.

Nhóm quần chúng lén lút vây xem xung quanh nghĩ thầm: “Có cần phải làm quá như vậy không…?”

Cũng chính vào lúc này, ông chủ quán bánh bao vừa mới đi xa đã quay trở lại.

Bà chủ khoanh tay, không vui đứng bên cạnh.

Có vẻ như cuối cùng bà chủ cũng đã mềm lòng, quyết định thực hiện ước nguyện sinh nhật của ông chủ.

“Tôi muốn một phần cơm chiên.” Ông chủ quầy bánh bao nói, nhìn Lâm Thiên Thu ăn uống say sưa đến quên mình ở bên cạnh, nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt đáng thương hề hề: “Ông chủ, cậu làm ngon một chút nhé, đây là quà sinh nhật của tôi đó.”

“Chú yên tâm, ăn bao ngon.”

Giản Vân Lam hơi hơi mỉm cười, điêu luyện làm nóng chảo, xào cơm.

Chẳng mấy chốc, phần cơm chiên thứ hai nóng hôi hổi cũng ra lò.

Ông chủ nhận lấy cơm chiên, thật cẩn thận hỏi vợ mình: “Vợ iu đại nhân, em có ăn không?”

Bà chủ lạnh mặt, xoay người sang một bên: “Tôi mới không thèm ăn.”

“…”

Ông chủ vẫn luôn mãi xác nhận nàng không ăn, sau đó mới thật cẩn thận ùm một miếng.

Chỉ vừa mới ăn một miếng, ông chủ đã choáng váng rồi.

Sao mà ngon thế này!

Cơm thơm, trứng thơm, từng hạt cháy giòn rời rạc lại mịn màng, còn ngon hơn tất cả các món cơm chiên mà ông từng ăn qua.

Ông chủ hoàn toàn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì khác, cúi đầu, ngấu nghiến nuốt từng miếng một.

Thật hạnh phúc…

“Đây chính là sinh nhật hạnh phúc nhất của tôi.” Ông chủ khóc lóc nói.

Bà chủ nghi ngờ nhìn đối phương, lại nhìn nhìn bát cơm chiên kia.

Có thật sự ngon đến mức đấy không?

Nàng không tin.

Càng ngày càng nhiều người qua đường đi ngang quán cơm chiên, sau đó chân liền không thể di chuyển được nữa.

Nhưng giá cả cao ngất trời lại khiến họ chùn bước.

Rất nhanh, lại có thêm thực khách không thể cưỡng lại mùi thơm của cơm chiên, chỉ trong nháy mắt đã có năm sáu người tiến tới:

“Ông chủ, cho tôi một phần cơm chiên.”

“Khụ khụ, tôi mua cho bạn trai, ông chủ cậu xào ngon ngon một chút nhé.”

“Đây là tiền ăn cơm cả ngày của tôi…”

Các chủ quán ăn vặt xung quanh hai mắt trợn tròn như muốn rơi ra ngoài.

Bán cơm chiên vào sáng sớm, giá còn cao như vậy mà vẫn đông khách, chuyện này quả thật chưa từng nghe qua!

Thao Thiết ưỡn người, dùng móng vuốt chải chuốt lông tóc một chút, điệu bộ tao nhã dựa vào quầy ăn vặt, lim dim ngủ gà ngủ gật, ẩn sâu công trạng và danh tính.

Ăn xong một chén, Lâm Thiên Thu lại mua thêm một phần nữa.

Hắn đã ăn no, phần này là mang về cho đồng nghiệp nếm thử --- dù sao hắn cũng chính là được văn phòng cử xuống, thân mang trọng trách kiếm ăn.

Hắn tin tưởng, một chén cơm chiên này chắc chắn sẽ không để cho các đồng nghiệp thất vọng.

Trong văn phòng, các đồng nghiệp đói meo đã chờ đợi từ sớm.

Mọi người trông mòn còn mắt, Lâm Thiên Thu đã đi xuống gần nửa tiếng rồi, người đâu?

Cuối cùng, trong âm thanh ngàn hô vạn gọi của các đồng nghiệp, Lâm Thiên Thu tay xách theo hộp cơm chiên đóng gói chiến thắng trở về.

“Cả nhà ơi, tôi mang một phần cơm chiên về này!”

Các đồng nghiệp: “???”

Cơm chiên?

Ai lại đi ăn cơm chiên vào sáng sớm chứ?

Hơn nữa, trong tổ bọn họ có bốn người mà Lâm Thiên Thu lại chỉ mang về một phần cơm chiên, rồi ai ăn ai nhịn?

Bọn họ chờ lâu như vậy, phần cơm chiên này tốt nhất là phải ăn ngon như cấp bậc quốc yến đấy nhé!

Nếu không là không xong với bọn họ đâu!

Tất cả những lời oán giận và khó hiểu của họ, ngay khi miếng cơm chiên đầu tiên vào miệng, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.

Bốn đồng nghiệp đói bụng suốt một đêm, mỗi người cầm một cái thìa chen chúc ghé xuống hộp cơm đóng gói, vừa ăn vừa cảm động đến rơi nước mắt.

“Ngon quá, thật sự quá ngon, cảm giác như được tái sinh!”

“Đúng vậy, đêm qua thức khuya đến nỗi muốn nh.ả.y lầ.u, nhưng ăn xong một miếng này, cảm thấy mình lại có thể gáng thêm một chút nữa…”

“Ăn vào có cảm giác th.i th.ể của mình đang ấm lên hiu hiu hiu.”

“Tại sao chỉ mua có một phần vậy! Ngon như thế này, một mình tôi có thể ăn hết hai bát!”

Nghe đồng nghiệp oán giận, Lâm Thiên Thu gãi gãi đầu: “Một phần năm mươi tệ, tôi không mang đủ tiền.”

Năm mươi tệ?!

Hình như, có hơi đắt.

Các đồng nghiệp nhìn bát cơm, trong nháy mắt, bọn họ đã điêu luyện mà ăn sạch rồi…

Ăn ngon như vậy, bán đắt một chút về tình cảm cũng có thể tha thứ.

Cuộc sống là cần phải tận hưởng!

Nói là dứt, cả nhóm vội vàng móc ví bay xuống lầu.

Không quan tâm được nhiều như vậy, ăn cơm quan trọng nhất!

----

Thời gian lùi lại một chút, ngày hôm qua.

Lúc bảy giờ tối, cổng nam Kinh Đại.

Biển người tấp nập đang nhón chân mong chờ ngóng trông Giản Vân Lam xuất hiện.

Hoành thánh, hoành thánh mà bọn họ tâm tâm niệm niệm!

Nhưng ----

Ông chủ Giản, tại vì sao, không có tới!!!

Lý Vân yếu ớt lên tiếng: “Hình như lúc trước nghe ông chủ nói qua, cậu ấy chỉ bày quán ở đây một tuần thôi…”

Một tuần đã trôi qua, cho nên việc bày quán của ông chủ cũng kết thúc.

Khóe mắt của mọi người như muốn nứt ra.

“Ông chủ Giản không bán nữa?”

“Hay là chuyển đi chỗ khác bày quán rồi???!”

“A a aa, tôi không tinnn! Không có hoành thánh của ông chủ Giản, tôi biết sống sao đây!”

“Một giấc ngủ dậy, trời cũng sập luôn rồi QAQ”

Bởi vì một tuần trước dòng người tới lui bùng nổ, nhân số vô cùng đông đảo, cho nên không ít quán ăn vặt bị thu hút, cũng quay lại cổng nam bán đồ ăn.

Nhóm chủ quán ăn vặt mới tới, thật cẩn thận bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ: “Có ai ăn mực nướng không, một xiên tám tệ (~28 cành), hai xiên mười tệ (~35 cành)!”

“Bạch tuột viên đây, bạch tuột viên nóng hổi thơm lừng đây ~”

Các sinh viên, giảng viên và nhân viên nhìn những quán ăn vặt này, ánh mắt đầy u oán.

Đúng là tằng kinh thương hải nan vi thủy mà!

*曾經滄海難為水,除卻巫山不是雲。(唐元稹離思)

“Tằng kinh thương hải nan vi thủy/ Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”. (Đường Nguyên Chẩn – Ly tứ).

Dịch nghĩa: Đã từng đi qua biển lớn mênh mông rồi thì khó có gì có thể gọi là nước. Trừ mây rực rỡ ở núi Vu Sơn ra thì chẳng có gì đáng gọi là mây. Câu thơ nhằm diễn tả một tình cảm sâu nặng, khi đã gặp được điều tuyệt vời nhất thì khó có thể chấp nhận những điều tầm thường.

Bên cạnh, hàng mi của Ninh Sanh như mờ đi trong màn sương, đôi mắt đen nhánh trở nên sâu thẳm.

Cậu nhìn về nơi mà Giản Vân Lam từng bày quán, oán niệm trên người như hóa thành thực thể đen kịt, bay lên ---

Ông chủ Giản, bất kể chân trời góc biển, tôi đều sẽ tìm thấy quán ăn vặt của cậu, vĩnh viễn…… Vĩnh viễn……

Tác giả có lời muốn nói:

Các thực khách ở Kinh Đại: Đạo tâm rách nát! Không sống nổi nữa!

*Không thích chi tiết Lâm Thiên Thu vứt bánh bao vào thùng rác lắm, cảm giác không tôn trọng ông chủ quầy bánh bao, nhưng nó cũng lướt qua nên thôi đại đại đi, giả bộ không biết. Mà có bug nhỏ, Vương giáo sư add Wechat của Giản Vân Lam rồi, cũng từng gửi tỏi qua, mấy chương sau lại có tình huống là mọi người không biết bé Lam đi đâu bày quầy, sao giáo sư không nhắn tin hỏi mà lại đi chờ mòn con mắt chi ta.

Một cái nữa là, sao bán cho khách đập 4-5 quả trứng, mà sao bé Lam chiên cho anh Thao Thiết có 3 quả trứng dị. Có phân biệt đối xử quá hôk *cười*.

Chương Trước                                                                                         Chương Sau