Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó

Chương 19


Tập đoàn Viễn Châu

Trước khi rời khỏi văn phòng, Lâm Thiên Thu nhìn về phía giám đốc đang ngồi cách đó không xa: "Giám đốc Dương, chúng tôi đi mua cơm, có cần mang cho ngài một phần không?"

Giám đốc Dương vẻ mặt nhàn nhạt lắc đầu: "Không cần, tôi phải đi báo cáo với Cố Tổng."

Nghe được hai chữ ‘Cố Tổng’, mọi người đều rùng mình, run rẩy nói:

"…Chúc ngài may mắn."

Giám đốc Dương gật gật đầu.

Trong lòng ông cũng cảm thấy có chút bi thương.

Ông cầm tài liệu lên, bước vào thang máy dưới ánh mắt tiễn biệt liệt sĩ của của các đồng nghiệp, ấn nút lên tầng cao nhất.

Thang máy một tầng lại một tầng từ từ lên cao.

Rất nhanh, một tiếng chuông ‘ding’ vang lên, thang máy dừng lại ở tầng trên cùng.

Cửa thang máy từ từ mở ra hai bên ---

Một nam nhân đang nằm trên ghế xoay của ông chủ ở giữa văn phòng.

Người nọ có dáng vẻ ung dung, hai cẳng chân thon dài gác lên bàn làm việc, giữa ngón trỏ và ngón áp út kẹp một chiếc phi tiêu.

Vút!

Phi tiêu cắt phá không trung, mạnh mẽ đâm thẳng vào hồng tâm của tấm bia.

Trung tâm của tấm bia, là ảnh chụp của một thiếu niên.

Tướng mạo thiếu niên vô cùng tuấn tú, ngũ quan thanh thoát, đuôi mắt có viên lệ chí đỏ tươi vô cùng quyến rũ.

Lúc này, khóe miệng đang ngậm cười của thiếu niên bị phi tiêu sắc bén hung hăng xé rách.

Thưởng thức nụ cười bị nghiền nát kia, Cố Hành Chu cong cong khóe môi, hài lòng nói: "A Sanh, em như thế này mới là đẹp nhất."

Giám đốc Dương: "…" Thần kinh!

Thấy trạng thái tinh thần Cố Hành Chu có vẻ không ổn, Giám đốc Dương cảm thấy hơi do dự, không biết mình có nên đi lên báo cáo hay không.

Lúc này mà đi lên thì chẳng lẽ phải sẽ đối mặt với họng súng?

Mà Cố Hành Chu dường như không nhận ra sự tồn tại của ông.

Trên bàn làm việc rộng lớn bên cạnh Cố Hành Chu có thưa thớt rải rác vài hộp cơm, hộp đựng thức ăn, hộp giữ ấm, mỗi hộp đều đã mở ra, bên trong đại đồng tiểu dị*, đều là...

Cơm chiên trứng.

*Đại đồng tiểu dị (Gốc:大同小異): Phần lớn thì giống nhau, còn phần nhỏ thì khác nhau ít nhiều, tức là không khác nhau mấy.

Cố Hành Chu chậm rì rì mở một hộp cơm khác có nhãn 'Đường Yến' ra, bên trong cũng là một phần cơm chiên trứng, hắn cầm muỗng ăn thử một miếng, lại nhăn mặt nhổ ra.

Hắn ta nhìn vào phần cơm chiên trứng kia.

"Ghê tởm."

Giây tiếp theo, Cố Hành Chu đột nhiên mất khống chế mà thay đổi sắc mặt, hất đổ toàn bộ cơm chiên trứng xuống đất.

“Không ngon như A Sanh làm.” Cố Hành Chu lẩm bẩm một mình: “A Sanh, em không cần tôi nữa sao?"

“Tại sao em lại bỏ đi?”

Toàn bộ giới thượng lưu trong thành phố đều biết, cách đây nửa năm, Cố Hành Chu đã nhất kiến chung tình với một sinh viên đại học bình thường nào đó tại buổi triển lãm khoa học công nghệ, bắt đầu theo đuổi đối phương một cách điên cuồng.

Nhưng những người khác không biết chính là……

Thời gian Cố Hành Chu nhận thức Ninh Sanh, so với ngày hôm đó còn sớm hơn rất nhiều.

Thật lâu trước kia, khi Cố Hành Chu vẫn là đứa con trai trưởng ăn chơi trác táng không được coi trọng của Cố gia, bởi vì thua hết tiền ở sòng bài, không một xu dính túi mà bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang lưu lạc suốt ba ngày ba đêm cũng không có nổi một bữa cơm no.

Vào ngày đó, một ngày âm u tối tăm, trời mưa tầm tã, khi hắn ta cùng đường kiệt quệ đã gặp được một thiếu niên có viên lệ chí ở đuôi mắt.

Thiếu niên tránh sau lưng mẹ, nhút nhát sợ sệt đưa cho hắn một chén cơm chiên trứng.

Chén cơm chiên trứng đó vô cùng ngon, Cố Hành Chu đời này cũng chưa bao giờ ăn qua món cơm chiên trứng ngon như vậy, hạt cơm tơi đều, mặn mà thơm lừng lại nóng hổi, nó chứa đầy hương vị của cuộc sống, khiến người khác không nhịn được mà rơi nước mắt.

Sau đó mười năm, hắn vẫn chưa bao giờ được ăn món nào ngon như vậy nữa.

Thu hồi suy nghĩ.

Cố Hành Chu gỡ bức ảnh ở giữa hồng tâm bị phi tiêu xuyên qua xuống, nhìn người trong ảnh, nhẹ giọng nói: "A Sanh, em đi rồi, ai sẽ làm cơm chiên trứng cho tôi đây?"

Giám đốc Dương: "…"

Sếp của tui đin moẹ rồi!

-----

Cùng lúc đó, dưới tòa nhà Tập đoàn Viễn Châu, quầy ăn vặt.

Thời gian đã là 10 giờ 50 phút, trong khi nhiệm vụ yêu cầu phải bán ra 100 phần cơm chiên thì Giản Vân Lam chỉ mới bán được 97 phần, còn lại 3 phần.

Đối lập với mấy ngày trước, doanh thu hôm nay kém hơn một chút.

Bởi vì định giá cao, khu vực bên này lại có nhiều quầy ăn vặt, cạnh tranh rất gay gắt nên đây cũng là điều dễ hiểu.

Đối với Giản Vân Lam, đây giống như là một trận Waterloo*, nhưng những người bán hàng khác thì lại không cho là như vậy.

*Ngày nay "trận Waterloo" thường được dùng như một phép ẩn dụ để chỉ một thất bại thảm hại, mang tính quyết định, hoặc cú ngã không thể phục hồi của ai đó sau một loạt thành công. Cụm từ này ngụ ý rằng đó là thất bại cuối cùng, chấm dứt hoàn toàn những thành tựu hoặc tham vọng lớn của người đó, tương tự như cách thất bại ở Waterloo đã chấm dứt sự nghiệp lẫy lừng của Napoleon Bonaparte.

Những người lui tới ở khu vực này đều là tộc đi làm thu nhập một tháng vài nghìn, một phần cơm chiên giá 50 tệ đã tương đương với nửa ngày làm việc của bọn họ, vậy mà vẫn có thể bán hơn gần trăm phần, quả thật là điều không tưởng!

Mọi người đều dùng ánh mắt hiếm lạ nhìn Giản Vân Lam, nghĩ thầm, cơm chiên này thật sự ăn ngon như vậy à?

Giản Vân Lam nhìn vào chảo cơm trống rỗng, cảm thấy có chút phát sầu.

"Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ như thế nào nhỉ?" Giản Vân Lam buồn rầu nghĩ trong lòng.

Chắc sẽ không bị sét đánh đâu nhỉ?

Thao Thiết lười biếng ngáp một cái, dạo bước lại đây cắn ống quần của cậu, truyền âm lọt vào tai:

“Bổn tọa mệt rồi, đi về.”

Ngày tháng chín vẫn còn khá nóng, đến cả Giản Vân Lam cũng có chút toát mồ hôi, càng miễn bàn Thao Thiết lông dài ngồn ngộn bên cạnh.

Giản Vân Lam: “Mao Mao, bày quán làm sao mà không khổ cực được, nếu anh kiều khí như vậy thì lần sau tôi không dắt theo nữa.”

*Kiều khí (Gốc:娇气): trong tiếng Trung thường dùng để miêu tả ai đó có tính cách yếu mềm, mỏng manh, dễ tổn thương và có phần hơi nhõng nhẽo, không chịu nổi khó khăn. Từ này thường gợi đến sự mềm yếu nhưng cũng có nét duyên dáng, dễ thương.

Kim đồng của đại cẩu lông bạc trừng lớn, phừng phừng lửa giận: “Gâu!”

Cậu moẹ nó nói ai kiều khí đấy hả?!

Đại cẩu vừa gầm xong liền xông vào bụi hoa bỏ hoang gần đó, đào đất thành hai cái hố to.

Đào xong còn đắc ý dào dạt mà khoe khoang trước mặt Giản Vân Lam.

Giản Vân Lam: “…”

Xem ra phép khích tướng thực sự rất hiệu quả với Thao Thiết.

Nhưng mà chỉ còn mười phút nữa, không biết ai sẽ mua nốt ba phần cơm chiên còn lại đây?

Cách đó không xa, trong bãi đỗ xe lộ thiên.

Một chiếc Tesla chậm rãi dừng lại.

Trong xe, Trương Mặc và bạn gái Bối Thi đang có chút cãi vã không thoải mái.

Trương Mặc là Quản lý Sản phẩm của Tập Đoàn Viễn Châu, hắn vẫn chưa thi bằng lái, ngày thường đều phải đón xe buýt đi làm.

Nhưng hôm nay đồng hồ báo thức lại không kêu, khiến hắn t lỡ chuyến xe buýt, cuối cùng chỉ có thể nhờ bạn gái đưa đi.

“Sao anh chỉ đặt mỗi một cái chuông báo thức vậy hả?” Bối Thi ngáp dài, quầng thâm trước mắt thật sự rất lớn: “Lão nương ngày hôm qua chạy thông cáo với Côi tỷ đến ba giờ sáng mới về ngủ, sáng nay sớm như vậy đã phải dậy đưa anh đi làm…”

Không giống với như Trương Mặc là dân công sở bình thường, Bối Thi là một người đại diện.

Sự nghiệp của cô hiện đang lên như diều gặp gió, bởi vì bộ phim cổ trang do nghệ sĩ Minh Nhược Côi do cô mang đang gây sốt, khiến Minh Nhược Côi cũng vụt lên thành tiểu hoa đỉnh lưu, các loại hợp đồng quảng cáo như tuyết bay đầy trời.

Cô trở nên bận bịu đến nỗi có khi vài cái cuối tuần cũng không về nhà, thậm chí còn không có thời gian ăn uống đàng hoàng.

Cô rất ghét lái xe, nhất là từ trong nhà chạy đến Tập Đoàn Viễn Châu phải mất những bốn mươi phút, bốn mươi phút này cô làm việc gì không tốt?

Mỗi khi phải đưa Trương Mặc đi làm, trong lòng cô đều tràn đầy oán khí.

“Ngày mai anh nhất định sẽ đặt báo thức đầy đủ.” Dù sao cũng là mình sai, Trương Mặc hơi xấu hổ nói: “Vợ ơi, em có đói bụng chưa?”

“Anh tới quán ăn vặt mua cho em một chút đồ, em mang về ăn?”

Hắn không cần đoán cũng biết tối qua Bối Thi nhất định không ăn uống đàng hoàng.

Bối Thi bĩu môi: “Quán ăn ở công ty các anh chỉ toàn bán mấy món bánh rán giò cháo quẩy bánh bao gì đó, em có thích đâu.”

“Chúng ta đi xem thử, biết đâu có món em thích thì sao?”

Bối Thi quả thật cũng có chút đói bụng, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn nói: “Nếu không tìm được món gì ăn ngon thì cuối tuần này anh phải mời khách, em muốn đi ăn ở nhà hàng Nhật mới mở kia.”

Đó là nhà hàng đồ ăn được đồn là do đại sư Saito, người được mệnh danh là “tiên nhân cơm chiên” của Nhật khai trương, mỗi suất ăn có giá đến gần hai ba nghìn. Khi vừa mới khai trương, bọn họ đã từng đi ăn một lần, từ đó đến giờ Bối Thi vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Trương Mặc đau lòng gật gật đầu.

Hai người tay trong tay đi đến các quầy hàng ăn sáng dưới lầu, đảo mắt nhìn quanh.

Lúc này đã gần 11 giờ, hầu hết các quầy bán đồ ăn sáng đều đã dọn sạp, chỉ còn ba, bốn nhà, là quán bánh cuốn Quảng Đông, sữa đậu nành, bánh quẩy, và một… quán cơm chiên?

Bối Thi nhìn thoáng qua quán cơm chiên, hai mắt bỗng sáng lên.

Trùi ui.

Đẹp - đẹp trai quá!

Thanh niên trước quầy cơm chiên mặc tạp dề hoạ tiết hoa nhí đơn giản, mái tóc đen rủ xuống, đôi mắt pha chút ánh lam, dưới mặt trời sáng rực đẹp đến mức như vừa bước ra từ bức tranh sơn dầu.

Với sự nhạy bén trong tố chất nghề nghiệp của một người đại diện kim bài, chỉ cần liếc mắt một cái, cô liền biết, thiếu niên này chắc chắn sẽ nổi tiếng!

Gương mặt này bất kể là phim cổ trang hay hiện đại, các loại show thực tế, thậm chí màn ảnh rộng đều có thể phù hợp một cách hoàn hảo. Nếu tính cách của đối phương thú vị một chút, biết đâu chừng cô có thể tạo nên một huyền thoại mới…

Chờ đến khi hoàn hồn lại, Bối Thi nhận ra mình đã đi tiến đến trước quán cơm chiên, rút danh thiếp ra:

“Chào cậu, tôi là Bối Thi, người đại diện trực thuộc Star Shine Entertainment, đây là danh thiếp của tôi. Xin hỏi cậu đã từng nghĩ đến việc trở thành nghệ sĩ chưa?”

Giản Vân Lam vô cùng cảm động, nhưng cậu vẫn uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn cô đã thưởng thức, nhưng mục đích tồn tại trong nhân sinh của tôi chính là bày quán.”

Bối Thi: “Ồ ồ, vậy thì đúng là đáng tiếc.”

“…”

Bối Thi: “Đợi đã, cậu vừa nói gì cơ? Bày quán?”

Bối Thi choáng váng, bỗng thấy thế giới xung quanh trở nên thật vi diệu.

Bày quán là cái gì cơ? Là cái bày quán mà cô biết thật ư?

Mà đúng lúc này, Trương Mặc chỉ vào chảo của Giản Vân Lam: “Vợ ơi, không phải em vẫn luôn nói muốn ăn cơm chiên sao? Ở đây bán cơm chiên này, em có muốn ăn thử không?”

Bối Thi theo bản năng muốn từ chối.

Cô chỉ định mời Giản Vân Lam làm nghệ sĩ, đâu phải thật sự muốn ăn cơm chiên của đối phương.

Hơn nữa, cơm chiên mà cô vẫn luôn nói muốn ăn là ở nhà hàng do đại sư Saito nổi tiếng trên mạng mở, một phần cơm chiên tiên nhân giá 888 (~3tr115k) cơ!

Ai lại muốn ăn loại cơm chiên bán ven đường không rõ nguồn gốc này!

Dù trông ông chủ rất đẹp trai nhưng còn quá trẻ, không giống bộ dáng dãi gió dầm mưa, từng trải lại dày dặn kinh nghiệm của các chủ quầy khác, cơm chiên nấu ra chắc hẳn cũng rất bình thường.

Bối Thi vừa định từ chối thì Trương Mặc đã mở miệng gọi món: “Ông chủ, cho bọn tôi hai phần cơm chiên.”

“Được rồi, hai phần một trăm.” Giản Vân Lam nói.

Một trăm?! (~350 cành)

Bối Thi bực mình tới mức hung hăng nhéo mạnh cánh tay Trương Mặc.

“Ái da, ái da.” Trương Mặc đau đớn la au áu: “Vợ ơi, sao em lại nhéo anh?”

Bối Thi: “…” Cái đồ không nên thân!

Hắn vẫn chưa nhận ra bọn họ đang bị chém giá sao…

Đây chính là quán ăn vặt sát thủ trong truyền thuyết, ngụy trang thành bộ dáng của một quán ăn vặt bình thường nhưng thực chất là đang lén lút bán những món ăn sang trọng có giá từ vài chục đến hàng trăm tệ một phần!

Bối Thi tình nguyện chi hơn tám trăm tệ cho một phần gọi là “cơm chiên tiên nhân” đắt đỏ, nhưng nếu là cơm chiên ở mấy quán ven đường, vượt quá hai mươi tệ (~70 cành) cô đã thấy mắc rồi.

Trương Mặc cũng cảm thấy thấy xót ruột, mặt mày nhăn nhó trả tiền.

Sau khi thanh toán, cả hai chỉ biết ngồi xổm bên cạnh quán cơm chiên lặng lẽ chờ đợi.

Đã bị chém giá thì còn biết làm gì nữa, chờ thôi.

Gian Vân Lam điêu luyện nhấc chảo lên, đổ dầu vào, chờ khi dầu bắt đầu nóng đến mức hơi hơi bốc khói thì nâng cổ tay, đập xuống chảo tám chín quả trứng gà.

Vỏ trứng màu nâu sẫm, lòng đỏ lại có màu cam vàng tươi sáng, vừa nhìn liền biết là loại trứng gà ta thả vườn chất lượng tốt nhất. Một tá trứng gà ta như vậy, lúc trước bọn họ ăn ở Nông Gia Nhạc đã có giá hai ba chục tệ rồi (~505 cành - 760 cành).

Dưới tiếng “xèo xèo” của dầu nóng, lòng đỏ trứng dần dần đông lại, được xẻng chiên cơm đảo lên. Mùi thơm ngậy của trứng cùng hương dầu lập tức xông vào chóp mũi!

“Có khi nào, ông chủ cũng không có ý chặt chém không nhỉ?” Trương Mặc dè dặt nói.

Bối Thi nửa tin nửa ngờ đáp: “Cứ nhìn xem đã.”

Trước chảo dầu sôi bỏng, động tác của Gian Vân Lam vô cùng trơn tru. Cơm chiên quan trọng nhất là độ lửa, cậu bật lửa rất lớn, hơi nóng tỏa ra, từng hạt cơm trắng mềm được bao bọc bởi lớp lòng đỏ trứng gà vàng óng. Cà rốt, bắp non và hành lá trong chảo cũng bốc lên hương thơm ngào ngạt…

Cậu nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay, chiếc chảo gang nặng trịch kia vậy mà lại bị hất lên, từng hạt cơm chiên vàng óng bay lên tạo thành một vòng cung đẹp mắt trong không trung.

Oa!

Trương Mặc ngây người nhìn không chớp mắt, suýt chút nữa đã muốn reo hò.

Cái chảo nặng như vậy mà đối phương chỉ cần lắc tay đã hất lên được?!

--- Tất nhiên, Trương Mặc không biết Gian Vân Lam có sẵn buff Thần Lực Trời Sinh.

Cảnh tượng này khiến Trương Mặc nhớ đến bộ phim hoạt hình Tiểu đầu bếp cung đình Trung Hoa từng xem hồi nhỏ, trong đó có món cơm chiên vàng óng khiến hắn ta thèm rỏ nước miếng bao năm trời.

Rất nhanh, hai chén cơm chiên nóng hôi hổi đã được đưa tới tay họ.

Vàng ruộm thơm nồng, từng hạt cơm bóng loáng quyện trong lớp dầu trong suốt, điểm xuyết chút màu đỏ của cà rốt tươi mát và sắc vàng óng của bắp ngọt, cùng với hành lá xanh mởn. Mùi thơm ngào ngạt của cơm chiên lập tức xông thẳng vào chóp mũi, khiến cả hai không nhịn được mà nuốt nuốt nước bọt.

Khi Bối Thi còn đang do dự thì Trương Mặc đã xúc một muỗng đầy cơm chiên, nhét vào trong miệng.

Trương Mặc: “Hít hà ---”

Nóng quá!

Nóng, nhưng ăn ngon quá đi mất!

Cơm chiên kỵ nhất chính là nhão dính. Mà một chén này, từng hạt cơm tơi xốp mềm mại rời rạc, bọc đầy lòng đỏ trứng vàng ruộm, mỗi một hạt đều thấm đẫm vị nước sốt và hương thơm lửa chảo, mùi trứng thoang thoảng, vị ngon mặn mà khiến người khác ăn vào là không muốn dừng lại.

Chóp mũi còn có thể ngửi được mùi cháy thơm đặc trưng của chảo gang, khiến hắn nhớ đến ngày còn bé giúp người trong nhà nấu cơm ở bếp củi, cũng là hương vị quen thuộc và đầy hoài niệm này.

Không có kỹ thuật gì quá phức tạp, chỉ đơn giản là hương thơm thuần túy của cơm, của trứng, những hạt cơm vàng óng tràn ngập vị béo ngậy, trứng gà thơm ngào ngạt, còn có vị ngọt thanh của cà rốt và bắp, hoàn toàn hòa quyện với mùi hành lá nồng đượm...

Trương Mặc bị nóng đến nhảy chân sáo, trong miệng nhét đầy cơm chiên, hắn một bên nhai nuốt một bên vui sướng phát ra tiếng kêu như con khỉ: “Úi! Hít hà! Chít chít! Éc éc! Ngon quá!”

Nhìn thấy đối phương ăn ngon lành như vậy, Bối Thi cũng không nhịn được nữa, bưng chén cơm lên, xúc một muỗng lớn đưa vào trong miệng.

Ba giây sau.

Cô mở lớn hai mắt.

Ăn ngon, ăn quá ngon!

Đĩa cơm chiên hơn tám trăm tệ lúc trước mà họ ăn ở cửa hàng đồ Nhật kia, nghe nói dùng toàn nguyên liệu nấu ăn cao cấp, dụng cụ làm bếp chuyên nghiệp, chính là cơm chiên tiên nhân do một đầu bếp Nhật lão luyện đích thân làm, các loại tuyên truyền Marketing, tiếng tăm nổi như cồn.

Nhưng hương vị thậm chí không bằng một phần nghìn món cơm chiên này.

Người Trung Hoa, thì phải ăn cơm Trung Hoa!

Cũng giống như Trương Mặc, cô bị nóng đến mức đấm ngực dậm chân, một bên không thể ngừng ăn, một bên lại phát ra âm thanh y hệt: “Úi! Hít hà! Chít chít! Éc éc! Ngon quá!”

Người qua đường đều sôi nổi ghé mắt.

Cái âm thanh gì mà kỳ quặc thế nhỉ?

… Ăn ngon đến mức quay về bản năng tổ tiên rồi à?!

Cơm chiên thôi mà, có cần làm quá đến mức như vậy không?

Bối Thi là thật sự bị cảm động.

Lúc trước cô còn nghi ngờ, không hiểu sao một ông chủ đẹp trai như thế này lại chịu phí hoài tuổi trẻ, lãng phí thanh xuân mà đi bày quán.

Nhưng hiện tại cô đã hiểu, lựa chọn của Giản Vân Lam là hoàn toàn đúng đắn.

Nếu cậu gia nhập làng giải trí, có lẽ rất dễ dàng trở thành đỉnh lưu hàng đầu, nhưng như thế cũng chỉ là góp thêm một người nổi tiếng linh tinh không mấy quan trọng cho thế giới này mà thôi.

Nhưng bày quán, thì lại khác hẳn.

Nhờ bày quán, cậu có thể truyền lại hạnh phúc cho mọi người, đem đến ý nghĩa cho cuộc sống của nhân loại, đây, chính là tình yêu to bự nơi phàm trần!

Bối Thi nghẹn ngào nắm lấy bàn tay Gian Vân Lam: “Ông chủ, cậu đúng là đang làm từ thiện.”

Sao lúc trước cô lại cho rằng ông chủ đang chém giá chứ.

Một phần cơm chiên ăn ngon như vậy, không phải 1988, cũng không phải 988, thậm chí không phải 98, mà chỉ cần 50 tệ!

Gian Vân Lam không biết rằng, trong lòng Bối Thi cậu đã bay lên trở thành vị trí của một ‘Chúa cứu thế’.

Cậu cười tủm tỉm mà đẩy mạnh tiêu thụ: “Nếu cảm thấy ngon thì có muốn mua thêm một phần cho gia đình hay bạn bè không? Hôm nay vừa lúc còn đúng một phần cuối cùng.”

Bối Thi: “Được, tôi mua!”

Cô lưu loát thanh toán xong tiền.

Ăn ngon như vậy, cô cũng chẳng muốn chia sẻ với ai, dứt khoát đem về nhà làm bữa trưa rồi lén lút mlem mlem đi.

Thế nhưng, người tính không bằng trời tính.

Sau khi tiễn Trương Mặc đến công ty, Bối Thi vừa mới trở lại xe đã nhận được cuộc gọi của Minh Nhược Côi:

“Bối tỷ, chị có qua đây được không? Tôi đang ở bên biệt thự Lâm Thủy của em trai, bị paparazzi chặn cửa rồi, phiền muốn chếc.”

Bối Thi thở dài thật sâu.

Công việc của cô chính là không tốt ở chỗ này, bất cứ lúc nào cũng phải có mặt.

Bối Thi đành nhận mệnh mà quay đầu xe đến biệt thự Lâm Thủy, đi vào bằng cửa phụ.

Vào đến nơi, có ba bốn chuyên viên trang điểm đang vây quanh Minh Nhược Côi bổ trang, cô nàng đang ngắm nghía bộ móng tay xinh đẹp của mình.

“Đám paparazzi này thật phiền phức, tôi đến biệt thự của em trai chơi, bọn họ lại đi đồn thổi bịa đặt đủ kiểu tai tiếng.”

Căn biệt thự này là tài sản đứng tên Cố tổng Cố Hành Chu.

Minh Nhược Côi vốn mang họ Cố, là chị họ ruột của Cố Hành Chu, hai người cùng nhau lớn lên, quan hệ khá tốt. Nhưng cô che giấu gia thế xuất đạo, đổi sang họ khác. Gần đây giới truyền thông lại hay nói bóng nói gió rằng cô là tình nhân của Cố Hành Chu.

Đúng là phiền muốn chếc.

Minh Nhược Côi có vẻ ngoài vô cùng rực rỡ lại đầy khí chất, là mỹ nhân cấp quốc dân khí tràng rất mạnh, mái tóc đen xoăn dài như sóng biển, đôi môi đỏ tươi như son.

Thấy Bối Thi đến gần, cô vuốt lại mái tóc dài, nheo mắt:

“Bối tỷ, trên người chị có mùi thơm của cơm chiên.”

Bối Thi nháy mắt sởn tóc gáy, ôm chặt bản thân: “Em muốn làm gì, em đừng có xằng bậy.”

“Chỉ là nói một chút thôi, sao phải đại kinh tiểu quái như vậy chứ.” Minh Nhược Côi hơi hơi mỉm cười.

Cô động động chóp mũi: “Ngửi cũng thơm ghê.”

“Chị ăn cơm chiên vỉa hè đấy, chắc chắn em không thích đâu.” Bối Thi nói.

Minh Nhược Côi còn bắt bẻ hơn cả cô, ăn cơm chỉ chọn nơi có giá từ hàng nghìn tệ trở lên, nếu không phải Michelin có sao thì còn lâu cô ấy mới ăn. Đầu bếp trong nhà đều là các danh trù được mời từ nước ngoài với mức lương cao ngất ngưởng.

Dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư sinh ra đã ngậm thìa vàng.

“Ồ.”

Quả nhiên, vừa nghe nói là đồ ăn vặt vỉa hè thì hứng thú của Minh Nhược Côi lập tức biến mất.

Đồ ăn vặt vỉa hè chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của Minh Nhược Côi.

Cô bắt đầu chuyển sang chủ đề khác.

“Lời mời tham gia phát sóng trực tiếp của tống nghệ kia, để tôi xem lại một chút, dạo này anti rất nhiều…”

Bối Thi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Phần cơm chiên của cô đã được bảo toàn.

Bối Thi cùng bảo tiêu yểm hộ đưa Minh Nhược Côi đi ra từ cửa hông nhỏ phía sau biệt thự, ngồi vào chiếc Tesla của cô. Xe bảo mẫu của Minh Nhược Côi thì chỉ có thể đậu trong bãi xe, nếu không sẽ bị đám paparazzi chụp trộm bằng chứng về mối quan hệ giữa cô ấy và Cố Hành Chu.

Bối Thi để Minh Nhược Côi ngồi yên trong xe, còn mình thì đi vào xe bảo mẫu để lấy đồ.

Minh Nhược Côi ngồi trong Tesla, buồn chán lướt điện thoại, nhưng càng lướt, cô càng cảm thấy có chút không tập trung.

Trong xe có mùi thơm của cơm chiên.

Nhưng mà, cơm chiên quán vỉa hè, cô mới không thèm ăn.

Hơn nữa, cô đang phải ăn uống điều độ để giảm cân cho bộ phim mới.

Ánh mắt Minh Nhược Côi lại bất giác nhìn quanh, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của món cơm chiên kia, nước miếng trong miệng cũng không tự chủ được mà bắt đầu ứa ra.

Chếc tiệt, sao lại thơm như thế chứ!

-----

Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

Hiện đang có 6743 người xem trực tuyến.

【Đau lòng cho những thực khách ở Kinh Đại, trên đời này chẳng có gì tàn nhẫn hơn là cho bạn hy vọng, rồi lại hoàn toàn đập nát hy vọng đó~~】

【Hahaha, cho dù bọn họ có thể tìm được quán của ông chủ Giản thì cậu ấy cũng không bán sủi cảo nữa, hiện tại chỉ bán cơm chiên thôi.】

【Các bạn học Kinh Đại: Bạch nguyệt quang thoáng qua trong giây lát của tui (chỉ hoành thánh).】

【Có ai chú ý đến Minh Nhược Côi đã lên sân khấu rồi không? Cô ấy xuất hiện sớm hơn rất nhiều so với nguyên tác, tuy rằng cốt truyện cũng không bị thúc đẩy…】

【Hehe, Minh tỷ đại mỹ nhân, thích quá đi.】

【Minh Nhược Côi cũng sẽ phải quỳ gối dưới xe ba bánh của ông chủ Giản ư?】

Kể từ ngày chủ nhật, Giản Vân Lam bày quán thì bày không ít, nhưng cốt truyện thì một chút cũng không hề nhúc nhích.

Phòng phát sóng trực tiếp của cậu ấy lúc trước từng lọt vào top 10 bảng xếp hạng tiến độ phá giải cốt truyện, nhưng hiện tại đã rơi xuống mức trung bình, bị những chủ bá chăm chỉ nỗ lực thúc đẩy cốt truyện khác vượt qua.

Vì thế, khán giả cũng bắt đầu trở thành cá mặn.

Dù sao thì tiêm máu gà cho chủ bá cũng chẳng ích gì, Giản Vân Lam cứ làm theo ý mình, lúc trước thậm chí còn không nhớ nổi tên của Ninh Sanh, như thế thì còn có thể hy vọng gì ở đối phương nữa?

Nhưng fans của Cố Hành Chu và fan CP thì luôn ôm thái độ bi quan với phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam. Dựa theo sự hiểu biết của bọn họ về Cố Hành Chu, nếu Giản Vân Lam có thể công lược Cố Hành Chu và hoàn toàn phá giải [Cố Chấp Độc Chiếm] thì thật sự khó còn hơn lên trời.

Mặc dù thứ hạng của Giản Vân Lam trên bảng xếp hạng tiến độ phá giải đã giảm xuống, nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp, số người gửi quà lại ngày càng nhiều. Ngoài trừ phú bà giàu có thần bí Matthew ra, người đập tiền nhiều nhất vẫn là fans của Ninh Sanh.

【Nơi khác thì không rõ lắm, nhưng tui biết, ở vị diện này của chủ bá, Ninh bảo là vui vẻ nhất QAQ Ninh bảo đã lâu rồi không cười!】

【Người dùng [Tiểu Dâu Tây của Ninh Bảo] tặng Porsche x1】

【Người dùng [Yêu Ninh Ninh Của Tôi] tặng hoả tiễn x1, kèm lời nhắn “Ông chủ Giản, chúng tôi vẫn luôn ủng hộ cậu! Cho dù cậu bị loại vì không thể công lược Cố Cẩu cũng không sao, cảm ơn cậu đã thay đổi cuộc đời của Ninh Ninh!”】

Không thể không nói, cộng đồng fans của Ninh Sanh, thật sự rất có tiền.

Chuyện mà mỗi ngày bọn họ thường làm chính là lang thang qua các phòng phát sóng trực tiếp lớn, nhìn thấy chủ bá nào làm Ninh Sanh vui thì sẽ bó lớn bó nhỏ tiền rải như mưa.

Mà kể từ khi Giản Vân Lam nhận được huy chương vàng do hoàn toàn công lược Ninh Sanh thì đã được fans của cậu ấy tôn vinh lên Thần Đàn.

Thậm chí có fans của Ninh Sanh còn tuyên bố:

“Ông chủ Giản, chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ tôn cậu lên làm công chính quy duy nhất trong [Cố Chấp Độc Chiếm], để cậu và Ninh Sanh trói định ngọt ngọt ngào ngào với nhau, đạp bay Cố Cẩu cái gì đó đi hết!”

Như vậy thì Ninh bảo có thể ăn hoành thánh thơm ngon cả đời rồi!

Fans Ninh Thanh: Kế hoạch thông qua.

Người xem khác: “…”

Bọn bọ cứ điên điên như thế này, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy yên tâm.

-----

Ngày hôm sau.

Vì hôm nay 9 giờ đã phải ra quán, Giản Vân Lam từ lúc rạng sáng 4 giờ đã bò xuống giường.

Phải đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.

Giản Vân Lam ngồi trên giường, cả người có chút phát ngốc.

Chưa đủ giấc, buồn ngủ.

App Hệ Thống Trù Thần nhắc nhở:

【Bày quán rất vất vả, xin hãy chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi nho ~ Nhắc nhở ấm áp, có thể phân công nhiệm vụ thích hợp cho nhân viên, thân là bếp trưởng, không nhất thiết phải tự tay làm hết tất cả đâu~】

【Chú thích: Hệ Thống Trù Thần có thể tạm thời trang bị cho nhân viên kỹ năng ‘Trù Thần Chi Nhãn’ thông qua “Vòng cổ thuần phục 100%”!】

Giản Vân Lam trong lòng thoáng hiện một ý tưởng.

Cậu lao lên phòng cho khách trên lầu hai, lắc tỉnh hung thú thượng cổ đang ngủ: “Thao Thiết, Thao Thiết, dậy đi!”

Thao Thiết đang mặc bộ đồ ngủ Pikachu mà Giản Vân Lam mua cho, một đầu tóc bạc có chút rối bù, trên má còn in hoa văn của gối đầu, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ chợt có chút dễ thương.

Đột nhiên bị lắc tỉnh, trong đôi mắt vàng kim của y tràn đầy lửa giận, giáp vai ngưu cốt ở đầu giường cũng rung lên, tản ra khí lạnh dày đặc:

“Nhân loại, ngươi không thể gánh nổi cái giá phải trả khi đánh thức bổn tọa đâu.”

Giản Vân Lam chớp chớp mắt.

“Thao Thiết đại nhân, tôi còn cho rằng ngài rất lợi hại, xem ra...” Giản Vân Lam quét mắt nhìn từ đầu tới chân đối phương, nói một cách đầy ẩn ý: “Ngài cứ việc ngủ thêm chút nữa, tiểu nhân đi làm đây.”

Ánh mắt Thao Thiệt lóe lên một tia sáng sắc lạnh, liệt hoả địa ngục xanh đỏ bùng lên quanh người y, bốc cháy dữ dội:

“Nhân loại hèn mọn, ngươi dám khiêu khích bổn tọa?!”

Nhiệt độ quá cao của liệt hỏa trực tiếp khiến đồ ngủ Pikachu trên người Thao Thiết bị đốt cháy, lộ ra 8 múi cơ bụng săn chắc màu đồng cổ, cùng với đường cong duyên dáng đầy mạnh mẽ trên cánh tay.

----- Bổn tọa, quả thật rất lợi hại!

Giản Vân Lam bày ra đôi mắt sáng lấp lánh, ‘ôi chao’ một tiếng: “Thao Thiết đại nhân, ngài làm sao chứng minh được?”

Thao Thiết kiêu ngạo khoe khoang cơ thể hoàn hảo và lực lượng mạnh mẽ của mình, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào nghi ngờ năng lực của y: “Đơn giản thôi. Ngươi muốn bổn tọa làm gì?”

Giản Vân Lam : “Một chuyện vô cùng đơn giản, đối với Thao Thiết đại nhân mà nói, chắc chắn dễ dàng như ăn sáng.”

Thao Thiết lười biếng liếc nhìn đối phương một cái: “Gi.ết người cư.ớp c.ủa, đốt phá đá.nh chóc, tà.n s.át toàn thành, hay là… diệt quốc?”

Y liếm liếm khóe môi, trong đồng tử kim sắc thoáng lóe lên hồng quang kh.át m.á.u.

Giản Vân Lam : “Đi chợ mua đồ ăn.”

Thao Thiết: “?”

Giản Vân Lam: “Danh sách ở đây, hôm nay cần phải có hành tây, thịt bò, cà rốt, rau xanh, còn có những thứ khác đều được ghi trên giấy.”

“À đúng rồi, tôi sẽ cho ngài mượn ‘Trù Thần Chi Nhãn’, nếu thấy nguyên liệu nào có ánh sáng màu tím nhạt thì bất chấp tất cả mọi thứ, dù thế nào cũng phải mua về cho bằng được.”

“Thao Thiết đại nhân lợi hại như vậy, nhất định có thể làm tốt loại việc nhỏ này, đúng không?”

Giản Vân Lam sùng bái nhìn y.

Thao Thiết: “…”

“Đương nhiên.”

Thao Thiết có chút mất tự nhiên trả lời.

‘Mua đồ ăn’ là thứ gì? Chưa từng nghe qua.

Dù sao thì chỉ cần đi đến cái nơi gọi là ‘chợ’ kia, giếc sạch tất cả, sau đó dùng không gian giới tử mang hết toàn bộ đồ ăn trở về, chắc là... Có thể nhỉ?

Thao Thiết hài lòng gật đầu với kế hoạch hoàn mỹ của mình.

Nhưng Giản Vân Lam đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của y, nói: “Thao Thiết đại nhân, để không gây náo loạn, thời điểm đi chợ mua đồ ăn ngài chỉ có thể duy trì dạng chó... thú hình thôi. Đây là tiền mặt, dùng để đổi đồ ăn với chủ quầy, rất đơn giản.”

Thao Thiết: “Từ từ---”

Nửa giờ sau.

Tại chợ nông sản, trong ánh sáng mờ mờ của buổi sáng sớm, trong đám đông xôn xao, một đạo thân ảnh không giống bình thường đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Đó là một đại cẩu thân hình mượt mà đồ sộ, nó ngẩng cao đầu, vẻ mặt có vài phần khuất nhục, bộ lông màu bạc bị gió thổi bay chiết xạ ra hàn quang lạnh lẽo.

Điều kỳ lạ là, trên người đại cẩu này đeo một bộ đồ da, trên cổ treo một túi đựng tiền mặt, sau lưng kéo theo một chiếc xe kéo nhỏ màu vàng nhạt.

...Trong vẻ oai phong lại có chút buồn cười.

Đại cẩu chậm rãi đi qua các quầy đồ ăn.

Nó dừng lại trước một quầy rau củ, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi thử củ cà rốt, lộ ra ánh mắt hài lòng, dường như đang chọn lựa những rau loại dưa chất lượng tốt nhất. 

Nó đi một vòng xung quanh đánh giá các củ cà rốt, cuối cùng quay trở lại phía trước quầy hàng.

Chủ sạp có chút khẩn trương mà nhìn nó.

Đại cẩu lớn vươn móng vuốt, chỉ chỉ vào cà rốt, sau đó cúi đầu xuống ngậm ra hai tờ mười tệ từ trong túi đưa cho chủ sạp.

Chủ sạp: “Mua hai mươi tệ cà rốt đúng không?”

Đại cẩu rụt rè gật gật đầu.

Ông chủ cười vui vẻ, cân hai mươi tệ cà rốt bỏ vào trong túi rồi đặt lên xe kéo nhỏ màu vàng nhạt.

Đám người vây xem xung quanh, có người trộm móc ra điện thoại di động quay video, vừa quay vừa bàn tán:

“Con chó này thật là đẹp trai, hahaha!”

“Con chó này thông minh quá đi, còn biết giúp chủ nhân đi mua đồ ăn, thật lợi hại.”

“Mèo nhà tôi rất lười biếng, nắng đã chiếu đến mông mà nó vẫn còn ngủ nướng, không hề giống nhà người ta…”

Thao Thiết: Dám đem bổn tọa ra so với những thứ tục vật phàm trần đó, đúng là không biết tự lượng sức!

Nhưng mà…

Những phàm nhân này, cũng có chút mắt nhìn đấy, hừ.

Trong từng tiếng khen ngợi, Thao Thiết dần mất đi chính mình. Y ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực, vươn chân trước, bước đi càng thêm oai vệ đoan chính.

Đột nhiên, Thao Thiết giật giật chóp mũi.

Có mùi hương của thịt.

Bản năng dẫn dắt y đi đến một gian hàng ở góc đường, ở đó có một người đàn ông trung niên đang đứng sau quầy thịt, vài miếng thịt bò đỏ thẫm vân mỡ đều đặn đẹp mắt đang nằm trên tấm thớt. Thịt bò phủ đầy mỡ hệt như hoa văn đá cẩm thạch, tỏa ra mùi thơm tươi mới.

Thông qua ‘Trù Thần Chi Nhãn mà Giản Vân Lam cho mượn, Thao Thiết nhìn thấy những miếng thịt bò này phát ra ánh sáng màu tím nhạt.

Thịt bò hảo hạng cấp ‘Ưu Tú’.!

Thao Thiết dùng chóp mũi đẩy đẩy miếng thịt bò, phát ra tiếng “Áuu…”.

“Anh bạn nhỏ, mua thịt bò à?” Người bán thịt trung niên kia nhìn vị khách đặc biệt này, cười nói: “Mày mua về tự mình ăn hay là cho chủ nhân thế?”

Chủ nhân?

Thao Thiết tức muốn hộc máu, Giản Vân Lam mới không phải là chủ nhân của y, cậu ta chỉ là một tôi tớ hầu hạ y mà thôi!

Nhưng bây giờ không thể nói chuyện bằng tiếng người.

Không thể phản bác, Thao Thiết chỉ đành phải hậm hực cam chịu.

Kéo theo một xe đồ ăn tràn đầy, Thao Thiết trở lại biệt thự Giản gia.

“Mao Mao, cậu đúng là một con chó tốt!” Giản Vân Lam xoa xoa khuôn mặt lông xù xù của y, nhìn chiếc xe đẩy chất đầy đồ ăn tươi ngon chất lượng tốt kia: “Thật ngoan, thật nghe lời!”

Thao Thiết: “…”

“Nhân loại, đừng có vô lễ với bổn tọa.”

Thao Thiết biến trở về hình người, thành một soái ca tóc bạc sắc mặt lạnh lùng, đồng tử kim sắc trừng mắt nhìn Giản Vân Lam.

Hai tay Giản Vân Lam vẫn còn đang bóp mặt y.

Giản Vân Lam: “…Thao Thiết đại nhân, ngài có thể biến về lại không?”

Chó của cậu đâu, một con chó lớn như vậy của cậu đâu mất rồi?

Thao Thiết giận không thể át: “Nhãi ranh ngươi dám?!”

Nói ai là chó đấy hả?!

Lúc này, quản gia vừa vặn đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, ngượng ngùng che lại hai mắt rồi đi ra ngoài.

Úi, khẩu vị của thiếu gia thật sự đã thay đổi rồi, hiện tại thích chính là loại phong cách tóc bạc cơ bắp da đen này!

Hé hé, phải ghi lại cái này vào sổ nhỏ thoi.

-----

Một video quay cảnh con chó giúp chủ nhân đi mua đồ ăn đã lặng lẽ nổi lên trên mạng.

Con chó trong video này vừa đẹp trai lại vừa ngoan ngoãn, còn có thể giúp chủ nhân đi mua đồ!

Cảm giác như bất cứ lúc nào nó cũng có thể mở miệng ra nói chuyện cò kè mặc cả với chủ sạp hàng…

Thật là kỳ diệu.

Mọi người sôi nổi nhìn về phía chó trong nhà mình, hận sắt không thành thép, sao mày lại không thể giống như người ta?!

Tất nhiên, đó chỉ là chuyện ngoài lề.

Bởi vì hôm qua suýt chút nữa bán không hết nên hôm nay Giản Vân Lam quyết định ra quán sớm một chút.

Buổi sáng 8 giờ rưỡi, cậu đạp xe ba bánh đi đến dưới tòa nhà Tập Đoàn Viễn Châu.

Những người bán hàng khác tương đối chăm chỉ, có người đã ở chỗ này từ lúc 6-7 giờ sáng. Ông chủ bán bánh bao dáng người tròn trịa từ xa xa vẫy tay chào cậu: “Ông chủ Giản, chào buổi sáng, hôm nay cũng tới bày quán à?”

Giản Vân Lam cười tủm tỉm mà đáp lời: “Đúng vậy, hy vọng hôm nay sẽ bán tốt hơn một chút.”

Bà chủ tiệm bánh bao liền kéo lỗ tai ông chủ lại, nói: “Tôi cảnh cáo ông, hôm nay không được phép ăn cơm chiên!”

Cơm chiên đắt như vậy, ăn một chén liền coi như mất không nửa ngày làm!

Ông chủ tiệm bánh bao tên là Bao Mãn Mãn, Ngô Thu Hà vợ của ông ở khu vực ăn vặt này rất có tiếng nói. Ngô Thu Hà làm việc rất nhanh nhẹn, mua đồ ăn, bày hàng, mời khách đều rất giỏi, giọng nói của nàng cũng rất lớn và vang dội, hoàn toàn xứng đáng là ‘Nữ Hoàng bày quán’ trong một mảnh quán ăn ở đây.

Nói ra thì, phải nên gọi nàng là bà chủ mới đúng, bởi vì tiệm bánh bao này phần lớn thời gian đều là do nàng một tay gánh vác, còn Bao Mãn Mãn chỉ biết làm bánh bao.

*Ai đọc QT hay bản gốc nhiều thì sẽ biết, nhưng mà tui vẫn note lại cho ai chưa load kịp, ông chủ trong tiếng Trung được dịch thô sang QT là lão bản, còn vợ của ông chủ là lão bản nương. Cho nên ở đây í của câu gốc là không nên gọi Ngô Thu Hà là lão bản nương (vợ của ông chủ), mà phải là ông chủ.

Bà chủ Ngô Thu Hà không chỉ có bản lĩnh mà còn có mắt nhìn rất tinh tường.

Ở cả khu ăn vặt này, nhà nào buôn bán đắt đỏ, nhà nào sẽ sớm đóng cửa trong vòng một tuần, nàng chỉ cần nếm thử một miếng là biết ngay. Uy tín của nàng trong các chủ quầy ăn vặt cũng rất cao, bởi vì đã giúp đỡ mọi người không ít lần, hơn nữa thỉnh thoảng còn sẽ gửi bánh bao sang, rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Mà với những người trẻ tuổi chỉ đến để chơi cho vui như Giản Vân Lam, còn định giá 50 tệ một suất cơm, lòng dạ hiểm độc như vậy, Ngô Thu Hà rất chướng mắt.

Nàng chướng mắt, nhóm chủ quán khác muốn ăn thử cơm chiên đó cũng ngại mặt mũi của nàng nên không dám đi lên mua.

“Ông chủ, hôm nay có cơm chiên gì? Cho chúng tôi năm phần!”

Không giống với ngày đầu tiên, hôm nay đơn hàng đầu tiên rất nhanh đã tới cửa.

Là Lâm Thiên Thu và các đồng nghiệp trong nhóm dự án của hắn.

Mọi người khó khăn lắm mới hoàn thành công việc, vốn dĩ hôm nay có thể công ty lúc 12 giờ, nhưng 8 giờ rưỡi sáng, cả tổ đều không hẹn mà cùng mà tới sớm.

…Cơm chiên trứng ngày hôm qua, thật sự ăn rất ngon.

Rõ ràng muốn núp ở trong nhà ngủ nướng, nhưng bụng lại liên tục kêu ọc ọc, thúc giục bọn họ đến ăn cơm chiên.

Lâm Thiên Thu cũng không ngờ tới bản thân lại có một ngày chủ động đến công ty sớm như thế này.

Đúng là những người làm công số khổ được trời chọn.

“Được, hôm nay là cơm chiên thịt bò hành tây, vẫn là 50 tệ một phần.” Giản Vân Lam nói.

“Chúng tôi chuyển qua rồi nhé.”

Các đồng nghiệp trông mòn con mắt, ngóng chờ mong đợi nhìn vào cái chảo lớn.

Giản Vân Lam bật bếp lên, để nóng chảo, khi dầu dần dần nóng lên, cậu thả những miếng thịt bò đã ướp sẵn vào trong ---

Những miếng thịt bò đỏ tươi với vân mỡ giống như hoa văn của đá cẩm thạch bông tuyết, trong nháy mắt tiếp xúc với dầu nóng đã phát ra âm thanh xèo xèo mãnh liệt.

Giản Vân Lam lật những miếng thịt bò, mỗi một mặt đều được nấu chín, giữ lại toàn bộ nước thịt bên trong. Miếng thịt bò nhanh chóng chuyển sang màu nâu sánh mịn bóng loáng đầy hấp dẫn, ngoài giòn trong mềm, mùi thịt thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian.

Đây chính là thịt bò thượng hạng, những vân mỡ trên thịt kia, chẹp chẹp.

Nhìn chằm chằm vào chảo cơm chiên, mọi người bắt đầu chảy nước miếng.

Sau khi tạm thời lấy thịt bò ra, Giản Vân Lam lại cho hành tây và tỏi vào chảo, dầu nóng làm mùi thơm đặc trưng từ hành tây và tỏi nháy mắt bùng nổ, lúc này, cậu nhanh chóng đập vào năm quả trứng gà!

Lòng đỏ trứng vàng ươm nhẹ nhàng nổ bong bóng trong chảo dầu nóng, Giản Vân Lam liên tục đảo đều, để trứng hòa quyện với toàn bộ hành tây, rồi cho cơm vào. Những hạt cơm rời rạc đều đặn được bao phủ bởi trứng gà và hành tây, sau đó cho thêm thịt bò đã xào chín vào, rắc thêm mè trắng và hành lá.

Dưới ánh mắt cháy bỏng khát vọng của Lâm Thiên Thu và các đồng nghiệp, năm chén cơm chiên thịt bò hành tây nóng hổi đã ra lò!

… Kể từ khi Giản Vân Lam bắt đầu chiên cơm, ánh mắt của Ngô Thu Hà liền như có như không liên tục ngó qua bên này.

Nàng cũng rất thích ăn cơm chiên trứng.

Nhưng mà, chén cơm chiên trứng ngày hôm qua mua cho lão chồng, nàng rất có cốt khí, không hề nếm thử dù chỉ một miếng.

Dù sao thì bản thân cũng là một chủ quầy ăn vặt, tay nghề không tồi. Nàng về nhà tự mình xào một chén cơm chiên trứng chẳng lẽ không ngon hơn chén cơm chiên trứng lòng dạ hiểm độc 50 tệ một phần này ư!

Tối qua, sau khi Ngô Thu Hà về nhà, tự tay xào cho mình mấy chén cơm chiên trứng.

Nhưng mỗi một chén, đều thiếu đi mùi thơm đặc biệt như ở quầy cơm chiên này.

Rốt cuộc là thiếu cái gì?

Là nguyên liệu không tốt, dầu không đúng, lửa chưa đủ tới, hay vẫn là vì thứ gì khác?

Từ trước đến nay Ngô Thu Hà vẫn luôn tự tin vào tay nghề của mình, nhưng lúc này lại bỗng dưng thua kém người khác. Nàng trằn trọc lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, không thể hiểu nổi cơm chiên trứng của nàng làm rốt cuộc là sai chỗ nào.

Ở bên kia, Lâm Thiên Thu và các đồng nghiệp đã bắt đầu ăn, vừa ăn vừa phát ra âm thanh "ừm ừm" đầy vui sướng.

Lâm Thiên Thu trước đây chính là khách quen của tiệm bánh bao nhà bọn họ, nhưng khi ăn bánh bao, hắn ta chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt vui sướng như vậy.

Ngô Thu Hà: Ghen ghét khiến nàng hoàn toàn thay đổi.

Ghen ghét và tò mò, cộng thêm một chút đói bụng, đủ loại cảm xúc tràn ngập vọt thẳng lên đỉnh đầu khiến Ngô Thu Hà cảm thấy bên tai ong ong.

Nửa phút sau, Ngô Thu Hà rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, nổi giận đùng đùng đi tới trước quầy của Giản Vân Lam: “Tôi muốn một phần cơm chiên.”

Chẳng phải chỉ là 50 tệ thôi sao.

Nàng cũng không tin, lần này nàng chịu thiệt hạ vốn gốc, nhất định phải tìm ra bí quyết khiến món cơm chiên này ăn ngon như thế!

Sau khi thanh toán, Ngô Thu Hà liền khoanh tay ôm ngực, phẫn nộ đứng bên cạnh chờ đợi.

Vài phút sau.

Một chén cơm chiên thịt bò hành tây mới vừa ra lò được đưa tới trong tay Ngô Thu Hà.

--- Chén cơm chiên kia nghi ngút khói, thoạt nhìn màu sắc hương vị đều rất đầy đủ, mùi thơm ngào ngạt. Toàn bộ chén có màu sắc tươi sáng, mỗi một hạt cơm đều được bọc đầy bởi lớp trứng gà vàng óng, rời rạc lại xốp mềm, mùi hành tây nồng nàn xộc vào chóp mũi, có hơi cay nhẹ.

Mà những miếng thịt bò trộn trong chén cơm chiên, bề ngoài phủ một lớp mỡ bóng loáng mê người, lớp da được chiên vàng thơm hơi cháy, tỏa ra hương thịt đậm đà.

Ngô Thu Hà vô thức nuốt nước bọt.

Nàng vẫn giữ vẻ mặt thăm dò, dùng đũa gắp một ngụm cơm chiên, nhẹ nhàng đưa vào miệng.

"…"

Miếng đầu tiên, phần cơm chiên đảo đều được bao bọc bởi lớp trứng gà dày đặc có chút độ giòn nhẹ nhưng bên trong lại mềm mịn, vô cùng vừa miệng, hương vị đậm đà, tinh tế. Mà điều khiến Ngô Thu Hà giật mình chính là những miếng thịt bò kia.

Miếng thịt bò được chiên nóng hổi, bên ngoài giòn tan óng ánh, bên trong vẫn giữ được độ tươi, một miếng cắn xuống, nước thịt thơm ngậy nồng đậm tan ra khoang miệng! Thớ thịt bò dai dai, có độ giòn rất tuyệt, mà lớp mỡ chất lượng được chiên vừa vặn, nước mỡ chảy ra, thấm vào cơm, tràn ngập trong cổ họng, nóng đến mức khiến người khác phải há miệng hít hà, nhưng không thể cưỡng lại mà muốn ăn thêm.

Những miếng thịt bò được chiên đúng chỗ kết hợp hoàn hảo với những hạt cơm rời rạc xốp dẻo, hành tây ngọt hăng và trứng gà mềm mịn đã nâng hương vị chén cơm chiên này lên một tầm cao mới.

Ban đầu, Ngô Thu Hà còn vừa nếm thử vừa phân tích xem món cơm chiên này dùng nguyên liệu gì, gia vị ra sao, kỹ thuật nấu thế nào…

Dần dần, nàng lại nghĩ, mặc kệ luôn!

Quá ngon rồi, người ăn được món ngon như thế này, đại não thật sự không thể suy nghĩ nổi nữa. Trách không được ngày hôm qua chồng nàng ăn xong mà nước mắt cũng rơi xuống lộp bộp, thật sự là quá ngon.

Tuy rằng không cam lòng, nhưng Ngô Thu Hà không thể không thừa nhận, chén cơm chiên này đúng là công lực thâm hậu!

Quá đáng đồng tiền bát gạo.

Nàng hổ thẹn tự nhận không bằng.

Ăn hết một chén, Ngô Thu Hà ôm quyền với Giản Vân Lam, làm động tác trong chốn giang hồ như một nữ hiệp phong trần: "Ông chủ, cơm chiên của cậu thật sự ăn rất ngon, Ngô mỗ tâm phục khẩu phục!”

Đúng là là có thể co được giãn được.

Giản Vân Lam không hiểu ra sao, cũng cười cười với nàng, ôm quyền đáp lễ.

Các chủ quầy ăn vặt khác lại rất nhạy cảm, nhanh chóng nhận ra tín hiệu này.

--- Ngô tỷ đã tán thành!

Rất nhiều chủ quầy vốn đã ngo ngoe rục rịch muốn nếm thử món cơm chiên này nhưng lúc trước lại ngại mặt mũi Ngô Thu Hà nên không dám mua, bây giờ rốt cuộc cũng có thể ăn.

Bọn họ đã sớm muốn nếm thử món cơm chiên thơm đến nức mũi này rốt cuộc ngon như thế nào!

Vậy là, quầy bánh rán giò cháo quẩy, quầy sữa đậu nành bánh quẩy, quầy bánh mỳ cuộn… sáu bảy chủ quán đều cầm theo ví tiền, rời khỏi sạp hàng, đi đến trước quầy của Giản Vân Lam.

"Ông chủ, cho tôi một phần cơm chiên."

"Cậu cho tôi cay thêm một chút, tôi cũng muốn một phần, hì hì, đã muốn ăn từ lâu lắm rồi!"

“Ánh mắt của Ngô tỷ, iêm tin tưởng! Iêm cũng muốn một phần!!!"

Trong khi đó, những thực khách vốn đang xếp hàng trước quầy bánh rán giò cháo quẩy, quầy sữa đậu nành bánh quẩy, quầy bánh mỳ cuộn: "???"

Họ vẫn đang xếp hàng mà, sao mấy chủ quán lại biến mất tiêu rồi?

Không phải, tu dưỡng chức nghiệp của mấy người đâu?

Chủ quầy bánh rán giò cháo quẩy một bên ăn cơm chiên, một bên vẫy gọi các khách hàng trước quầy của mình, mời chào: "Các cậu đừng chờ bánh rán giò cháo quẩy nữa, mau qua ăn cái này đi, ăn ngon lắm! Ngon hơn bánh rán giò cháo quẩy nhà tôi nhiều!"

Khách hàng: "…?"

Nào có ai lại tự đập chiêu bài nhà mình như vậy!

Thế là mọi người vẻ mặt ngơ ngác đi đến xếp hàng trước quầy cơm chiên rồi.

Cho nên, khi Bối Thi và Minh Nhược Côi đi tới dưới tòa nhà Tập đoàn Viễn Châu, nhìn thấy chính là được cảnh tượng khí thế ngất trời như vậy.

Không chỉ các thực khách mà ngay cả các chủ quán ăn vặt đều bị mị lực của món cơm chiên mê hoặc, đang vô cùng háo hức xếp hàng.

Minh Nhược Côi: "?"

Bối Thi sờ sờ chóp mũi: "Ý, ngày hôm qua cũng không phải là tràng cảnh như thế này!"

Trước cửa quầy ăn vặt này ngày hôm qua vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim, gần mười một giờ mà vẫn chưa bán xong.

Minh Nhược Côi đẩy đẩy kính râm, trong lòng thầm muốn rút lui.

Chỉ là cơm chiên cái gì đó thôi mà còn muốn bản tiểu thư phải tự mình đứng xếp hàng?

Nhưng…

Chếc ti.ệ.t, sao mà thơm thế này!!

Chương Trước                                                                                         Chương Sau