Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó
Chương 3
Chương 3: Meo Meo Meo
Trên đường trở về ký túc xá, Lý Vân và Đàm Đình Đình xảy ra một mâu thuẫn nhỏ.
“Chúng ta không phải là bạn bè tốt nhất sao?” Đàm Đình Đình tỏ ra oan ức: “Sao một ngụm hoành thánh canh gà cậu cũng không cho tớ?”
Đàm Đình Đình nhìn thấy Lý Vân sau khi ăn xong bát hoành thánh canh gà lại đi xuống xếp hàng lần thứ hai, hơn nữa giống như sợ Đàm Đình Đình phát hiện sẽ cướp hoành thánh của mình, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cô.
Đương nhiên, lý do chính vẫn là do Đàm Đình Đình tự mình bướng bỉnh, luôn cảm thấy ông chủ là dựa mặt kiếm tiền, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để xếp hàng.
Lý Vân có hơi ngượng ngùng: “Xin lỗi, ăn quá ngon nên bản năng của tớ không thể kiềm chế.”
Lúc nãy trong đầu cô chỉ còn lại hoành thánh mỹ vị, cảm giác miệng và dạ dày được hoàn toàn thỏa mãn rất vui vẻ… Đừng nói là Đàm Đình Đình, ngay cả cha mẹ ruột muốn đoạt đồ ăn trong miệng cô, cô cũng không muốn chia sẻ.
“Cậu đừng tức giận, ngày mai chúng ta đi sớm một chút, cùng nhau xếp hàng, tớ sẽ mời cậu ăn hai phần.” Lý Vân dỗ đối phương.
“Được, quyết định thế nhé!”
Đàm Đình Đình và Lý Vân móc quéo, bạn tốt không nên giận dỗi qua đêm.
Sau khi trở lại ký túc xá, Lý Vân vào tắm trước, còn Đàm Đình Đình thì dựa vào bàn, gọi điện thoại ngọt ngào với bạn trai một lúc.
Bạn trai của Đàm Đình Đình là sinh viên trường bên cạnh, dục vọng khống chế rất mạnh. Lý Vân và những người khác đều không thích hắn ta cho lắm, cho nên Đàm Đình Đình mỗi lần gọi điện thoại đều sẽ tránh các cô.
Không biết vì lý do gì, hôm nay gọi điện thoại cho bạn trai, cô lại có chút thất thần.
Sau khi cúp điện thoại, Đàm Đình Đình mở app chim cánh cụt, vào tường thổ lộ của trường lướt lướt.
Đã có một tiểu tỷ tỷ từ khoa khác đăng bài trên tường thổ lộ.
[@Tường thổ lộ Kinh Đại: Một tiểu tỷ tỷ nặc danh ở khoa Vật lý gửi bài: hôm nay có một tiểu ca ca rất đẹp trai đến trường, a a a, thật sự là thần nhan đỉnh cấp (hình ảnh).]
Kèm theo là ảnh cận cảnh khuôn mặt của Giản Vân Lam, bức ảnh cận cảnh này có thể nói là góc ch.ếc, nhưng dù vậy, ngũ quan quá mức tinh xảo thanh tú của đối phương vẫn có thể cân được ống kính siêu mờ này.
Mọi người trong khu bình luận đang điên cuồng thét chói tai.
【Hôm nay tôi cũng thấy, thật sự siêu đẹp trai! Siêu ngon!】
【Khuôn mặt của cậu ấy không phân cao thấp với nam thần Ninh Sanh của tôi luôn, Ninh thần là mỹ nhân thanh lãnh lạnh lùng, còn cậu ấy là minh diễm dịu dàng.】
【Cậu ấy là người nổi tiếng hay là minh tinh thế, chắc không phải là tân sinh viên đâu nhỉ?】
【Nhìn thấy ở đâu vậy? Mọi người mau mau thành thật khai báo đi! Mọi người không nói sao tôi biết được ngày mai nên đi đâu để nằm vùng đây?】
Đàm Đình Đình nhận ra một điều vô cùng thần kỳ.
Trong khu bình luận có rất nhiều chị em đều khẳng định bản thân đã gặp được Giản Vân Lam, nhưng tất cả đều nhất trí giữ kín thông tin, không chỉ không tiết lộ cậu ấy là ông chủ quầy ăn vặt, thậm chí còn không đề cập đến việc cậu ấy đang bày quán ở cửa nam.
Đây là một sự ăn ý không cần phải nhiều lời…
Có thể chia sẻ trai đẹp, nhưng nếu bị quá nhiều người biết đến hoành thánh mỹ vị thì chẳng phải ngày mai bọn họ sẽ có càng nhiều đối thủ cạnh tranh ư?!
Mỗi ngày chỉ có một trăm phần, mà hiện tại Giản Vân Lam còn chưa có quảng cáo gì cả mà sinh ý đã hoả bạo như vậy, nếu như bị toàn trường biết đến thì sẽ ra sao?
Thậm chí mọi người đều vô cùng nham hiểm mà xoá đi quầy ăn vặt trong ảnh chụp đăng ở khu bình luận, cũng xoá luôn cả tạp dề trên người Giản Vân Lam, tuyệt đối không để lại bất kỳ dấu vết nào có thể bị người khác phát hiện ra.
Quả thật giống như đã thương lượng từ trước…
Đàm Đình Đình cũng đã đăng vài bức ảnh xoá đi tạp dề của Giản Vân Lam lên, ngay lập tức thu về rất nhiều lượt thích.
Lúc này, điện thoại của Lý Vân ở trên bàn bỗng rung lên.
“Vân nhãi con, có điện thoại của anh trai cậu kìa.”
Đàm Đình Đình ngó điện thoại di động một chút rồi quay lại gọi Lý Vân.
Lý Vân vừa mới tắm xong, một tay lau tóc, nói tiếng cảm ơn với Đàm Đình Đình rồi cầm lấy điện thoại: “Alo, anh hai.”
“Hôm nay em không đi ăn ở nhà ăn số hai à?” Lý Minh Hi ở đầu bên kia điện thoại nói: “Ninh Sanh nói cậu ấy không nhìn thấy em.”
Lý Vân: “!!!”
Chỉ lo ăn hoành thánh mà quên mất chuyện này.
Lý Minh Hi là anh trai sinh đôi của Lý Vân, cũng là sinh viên năm cuối khoa Công nghệ Thông tin của Kinh Đại, ở chung một phòng với Ninh Sanh.
Bởi vậy, Lý Vân gần quan được ban lộc, nhờ vào quan hệ của anh trai mà có nhiều rất cơ hội chạm mặt với Ninh Sanh.
Chẳng hạn như hôm nay, Lý Minh Hi đã nhờ Ninh Sanh, nếu ở nhà ăn số hai gặp được em gái của hắn thì giúp chuyển cho cô một con gấu bông nhỏ.
Lý Minh Hi là học bá một lòng một dạ chỉ biết đến sách vở, hắn ta không hiểu nổi sở thích của em gái mình, nhưng cũng chỉ biết làm những thứ trong khả năng để khiến cô vui vẻ.
Chỉ cần được nói chuyện một lần với Ninh Sanh, Lý Vân cũng có thể vui vẻ mấy ngày.
Đương nhiên, cho dù may mắn có cơ hội nói chuyện với Ninh Sanh, Lý Vân cũng không có ý định gì đó không an phận.
Cấp bậc băng sơn mỹ nhân như Ninh Sanh, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể d.â.m l.o.ạ.n, thưởng thức một chút là được rồi.
…Nhắc đến mỹ nhân, Lý Vân lại nghĩ đến ông chủ quầy ăn vặt ngày hôm nay.
Tuy rằng vì ăn hoành thánh mà bỏ lỡ Ninh Sanh, Lý Vân vốn nên cảm thấy tiếc nuối, nhưng cô giống như cũng không quá hối hận.
Hôm nay cô không chỉ có thể ngắm trai đẹp mà còn được thưởng thức mỹ vị tuyệt đỉnh độc nhất vô nhị trên thế gian!
“Anh hai, em lén lút nói với anh.”
Lý Vân hạ thấp giọng, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận những bạn cùng phòng khác vẫn chưa trở về, trong ký túc xá chỉ có Đàm Đình Đình mới bắt đầu nói:
“Có một ông chủ quầy ăn vặt mới đến cổng phía nam của trường học, cậu ấy làm hoành thánh ăn siêu ngon! Ngày mai nếu anh không có lớp, chúng ta cùng đi ăn đi.”
Lý Vân mặc dù bảo vệ đồ ăn, nhưng Lý Minh Hi chính là anh trai ruột cùng một mẹ đẻ ra của cô, đồ ăn ngon như vậy, Lý Vân đương nhiên phải chia sẻ với đối phương.
Nói đến hoành thánh, âm thanh Lý Vân trở nên vô cùng hưng phấn, thậm chí còn mang theo một chút cuồng nhiệt quỷ dị.
…Nói thật, có hơi dọa người.
Lý Minh Hi di chuyển điện thoại ra xa một chút, đẩy đẩy mắt kính: “Chà, có lẽ anh không đi được rồi.”
“Gần đây anh đang làm một dự án lớn, tối mai còn phải tiếp tục sửa bug.”
Lý Minh Hi là một kỹ thuật trạch, đam mê lớn nhất của hắn chính là viết số hiệu, mỗi ngày có thể ngồi xổm trước máy tính đến mười mấy tiếng đồng hồ.
Thuật toán lớn mà gần đây hắn đang làm là viết một chương trình gitlet độc lập, quy mô rất lớn, có một chút khó khăn, Lý Minh Hi đã mắc kẹt rất lâu.
Code cứ sửa đi sửa lại suốt ba ngày nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh như mong muốn.
Lý Minh Hi hy vọng trong vòng ngày mai có thể giải quyết được nan đề này, cho nên tất nhiên không có thời gian đi cùng em gái tới cổng trường ăn hoành thánh gì gì đó.
“Anh chắc chắn chứ? Nếu không đi thì thực sự sẽ phải hối hận đó.”
Lý Vân có chút mất mát, cứ ở bên kia điện thoại lải nhải về cái gì mà canh gà, cái gì mà thịt heo bắp, cái gì mà hoành thánh trộn khô.
Rốt cuộc thì cả hai cũng là song bào thai cùng nhau lớn lên, Lý Minh Hi cân nhắc một chút rồi nói:
“Em gái à, em thật sự muốn anh đi ăn chung hay chỉ là muốn anh giúp em xếp hàng để ăn được nhiều hơn mấy phần?”
Lý Vân: “…”
Không xong, ý đồ thật sự đã bị lộ.
Hôm nay ông chủ không giới hạn số lượng mua, nhưng khách hàng đông như vậy, hoành thánh lại cung không đủ cầu, lỡ đâu ngày mai đối phương hạn chế số lượng mua thì sao?
Lo trước khỏi họa mà.
“Em thừa nhận, em đúng là có suy nghĩ đó.” Lý Vân đơn giản bất chấp tất cả: “Chúng ta có thể chia nhau mỗi người một nửa, anh hãy tin em, ăn bao ngon.”
“Anh, nếu anh đi cùng em, tháng sau sinh hoạt phí của em chuyển tới, em sẽ giúp anh mua card đồ họa mà anh thích từ lâu.”
Lý Vân tung ra đòn sát thủ.
Lý Minh Hi khi.ế.p sợ.
Cái card đồ họa kia có giá đến mấy ngàn tệ, em gái của hắn đây là đang hạ vốn gốc!
Cũng đã nói đến mức này rồi, Lý Minh Hi đương nhiên không thể tiếp tục từ chối, chỉ có thể nói: “Được rồi, được rồi, ngày mai anh sẽ đi cùng em, 7 giờ đúng không?”
“Nhưng trước tiên phải nói rõ, tất cả hoành thánh mua được đều để cho em ăn, anh nhiều nhất chỉ có thể xếp hàng khoảng nửa giờ, giúp em mua xong sẽ trở về phòng máy tính ngay.”
“Nửa giờ đã đủ rồi.” Lý Vân cách không hôn gió: “Yêu anh hai!”
Lý Minh Hi bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, có tiếng động lạch cạch vang lên, cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra.
“Ninh Thần đã về rồi.” Bạn cùng phòng đang nằm chơi game trên giường thò đầu ra chào hỏi.
Người vừa vào cửa nhạt nhẽo “ừm” một tiếng.
Lý Minh Hi theo tiếng nhìn lại.
Ninh Sanh đang đứng cạnh cửa, thân hình đĩnh đạc, dáng vẻ thanh tú, có một chút gầy gò, cả người hơi xanh xao, áo sơ mi ẩm ướt dính vào trên cơ thể.
Hàng mi dài rậm của cậu ướt sũng, tóc mái cũng chảy xuôi bọt nước, hốc mắt có chút quầng thâm, đôi mắt đen nhánh nặng nề khiến người khác không đoán ra được cảm xúc bên trong.
Nhưng viên lệ chí đỏ tươi nơi đuôi mắt cậu ấy lại khiến người ta không thể không ngoái đầu nhìn lại, cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ.
“Bên ngoài trời mưa à?” Lý Minh Hi sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy lấy khăn lông cho Ninh Sanh: “Sao lại ướt thành ra thế này.”
Lý Minh Hi cũng vừa mới trở về từ bên ngoài, hắn ta nhớ rõ hôm nay trời không có mưa mà?
Chẳng lẽ Ninh Sanh bị ai bắt nạt?
Nhìn kỹ, trên cổ tay Ninh Sanh cũng có một vệt đỏ, như thể đã bị ai đó hung hăng nắm chặt.
“Không có chuyện gì.” Ninh Sanh rũ mắt, giống như đang nhớ đến người hay việc gì đó vô cùng chán ghét: “Lúc đi ngang qua hồ Nam không chú ý, té ngã một cái.”
Lý Minh Hi ấp úng nói: “À, không sao thì tốt.”
Trong ký túc xá bọn họ, Ninh Sanh là người thần bí nhất. Cậu ấy rất ít nói, có lúc vài ngày cũng không trở về ký túc xá, có đôi khi lại mang theo cả người vết thương quay lại, các bạn cùng phòng khác đều có chút sợ cậu ấy.
Chỉ có Lý Minh Hi là người có quan hệ tốt nhất với Ninh Sanh, bọn họ học kỳ này có chung một khóa thuật toán, đôi khi sẽ cùng nhau làm bài tập nhóm, thi thoảng còn có thể trò chuyện một chút, chủ yếu là về học tập.
Ninh Sanh rất khắc khổ, năng lực viết code cũng rất mạnh, cho nên ngày thường các bạn học trong khoa đều gọi cậu một tiếng “Ninh Thần”.
Lý Minh Hi biết Ninh Sanh không muốn nói nhiều về chuyện riêng nên ngượng ngùng đổi chủ đề:
“Ninh Thần, dự án lớn của cậu làm xong chưa, ngày mai có muốn cùng đi phòng máy tính không?”
Nói xong hắn ta mới nhớ ra.
“À, từ từ, buổi tối tớ còn phải đi cùng em gái mua hoành thánh, sau lúc 8 giờ mới có thể…”
Ninh Sanh thu liễm mặt mày, thấp giọng nói:
“Ngày mai tôi có việc, hôm khác đi.”
Lý Minh Hi vốn còn định nói thêm vài câu với cậu ấy, kể lại chút khác thường của em gái mình và sự cuồng nhiệt kỳ quặc không thể hiểu được của đối phương với hoành thánh.
Nhưng nhìn bộ dáng này của Ninh Sanh, có lẽ là đã quá mệt mỏi rồi, vẫn nên để cậu ấy đi nghỉ ngơi thì hơn.
Hơn nữa, Ninh Sanh nhìn qua cũng không giống người sẽ cảm thấy hứng thú với quán hoành thánh ở ven đường.
Lý Minh Hi nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác chúng ta lại cùng đi.”
Ninh Sanh gật gật đầu, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Mới vừa vào nhà vệ sinh, cậu ấy rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, dựa lưng vào cửa ngồi xuống, cuộn tròn trên mặt đất, đuôi mắt đỏ bừng.
Bộ dạng có hơi chật vật.
Một tay cậu ấy nắm chặt, mạnh mẽ đè lên dạ dày, nơi đó bị từng trận từng trận đau đớn dữ dội hành hạ, khiến người khác khó có thể chịu đựng.
Vị diện Vạn Giới, bảng xếp hạng phòng phát sóng trực tiếp.
Ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp đã kết thúc, cốt truyện trong tất cả các phòng phát sóng đều đã đi đến tình tiết Ninh Sanh trở về ký túc xá.
Trên vị trí cao nhất của bảng xếp hạng các phòng phát sóng trực tiếp, quang bình đang chiếu cốt truyện gốc, mà từng màn hình nhỏ còn lại ở phía dưới là phòng phát sóng trực tiếp của những người khiêu chiến.
【Thật là đau lòng cho Ninh Bảo của tui ToT.】
【Cố cẩu đúng là không phải người, rõ ràng Ninh Bảo không thích mà hắn vẫn cứ lì lợm la liếm, còn dùng b.ạ.o l.ự.c bức Ninh Bảo vào khuôn khổ, thậm chí không cho người ta ăn gì cả… Ninh Bảo đói đến mức mắc bệnh dạ dày luôn rồi.】
【[Cố Chấp Độc Chiếm] chẳng phải là bán một ngụm máu chó ngược thân ngược tâm này à, không thích xem thì mời ra ngoài.】
【Mau xuất hiện vài chủ bá trổ hết tài năng chữa khỏi Ninh Bảo đáng thương của chúng ta đi.】
【!! Chủ bá có giá trị may mắn tuyệt đối ở cách vách hình như rất hấp dẫn, hôm nay đã nói chuyện với Ninh Bảo, nghe nói chủ bá đó còn tính toán mỗi ngày đều nằm vùng ở cửa ký túc xá đưa cơm hộp ấm áp cho Ninh Bảo.】
【Trước đây cũng có người làm như vậy, cười muốn chết, tâm phòng bị của Ninh Bảo rất nặng, một lần cũng không nhận.】
【Ít nhất những chủ bá đó đều cố gắng sửa chữa cốt truyện… Mấy người không biết, hôm nay tui đã vào một phòng phát sóng trực tiếp rất vi diệu, chủ bá từ sáng đến tối vội vàng đi bày quầy ăn vặt!】
【Cái q.u.ỷ gì, quầy ăn vặt?】
【=口= chỉ là bày quầy ăn vặt thôi à? Một chút cốt truyện cũng không đi?! Vậy phòng phát sóng trực tiếp kia chẳng phải là rất nhàm chán ư.】
Người dùng đưa tin tức về quầy ăn vặt kia trầm mặc một chút, lại phát thêm một làn đạn:
【Nói thật, không biết tại sao, cảm giác cậu ấy phát sóng trực tiếp còn rất đẹp trai.】
Từ lúc bắt đầu chỉ có mấy chục người, đến bây giờ đã gần bảy tám trăm người xem trực tuyến.
Mặc dù con số này không tính là nhiều, trong tổng thể các phòng phát sóng trực tiếp cũng chỉ ở mức bình thường, nhưng đối với một người mới không hề có cơ sở fans hâm mộ, hơn nữa còn không thèm khai thác một chút tiến độ cốt truyện nào cũng đã là rất tốt rồi.
Có lẽ mọi người chỉ là muốn nhìn thử một chút xem đối phương còn có thể quá đáng đến mức nào.
Đáng tiếc, nếu như chủ bá kia vẫn không đi cốt truyện, có lẽ sẽ bị đào thải trong một vòng.
Trong làn đạn có người xem bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
【Có hơi muốn xem thử, mau bắn số phòng phát sóng trực tiếp đii.】
【Phòng số 6666, tò mò có thể vào xem thử, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người.】
【Chủ bá kia thật sự! Một chút! Chủ tuyến! Cũng không đi!!! (hộc máu)】
---- Trong đầu cậu ta chỉ có cái quầy ăn vặt của mình thôi!
0 Nhận xét