Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó
Chương 4
Chương 4: Meo Meo Meo Meo
Hôm sau.
Giản Vân Lam đặt đồng hồ báo thức, đúng 7 giờ đã bò xuống giường, cưỡi xe ba bánh đi chợ thức ăn để nhập hàng.
“Thiếu gia, cậu sao phải tự mình đi như vậy, chúng ta có thể trực tiếp bao luôn cả chợ cho cậu lựa chọn mà.” Quản gia chân thành kiến nghị.
Giản Vân Lam: “……”
“Không được.”
Quản gia vẫn là không hiểu!
Làm một chủ quầy ăn vặt, một trong những lạc thú lớn nhất của cậu chính là có thể ở trong chợ dùng hỏa nhãn kim tinh tìm ra nguyên liệu nấu ăn tươi ngon mới mẻ, chế biến thành món ăn có hương vị khiến thực khách muốn ngừng cũng không được.
Giản Vân Lam quyết định, nhân hoành thánh sẽ đổi mỗi hai ngày một lần, đêm nay vẫn sẽ làm thịt heo.
Nhưng mà hôm nay không làm nhân bắp thịt heo, cậu muốn chọn ra loại thịt heo tốt nhất, chỉ thêm hành và gia vị để thể hiện hương vị tuyệt hảo của bản thân thịt tươi.
Chất lượng thịt heo rất quan trọng.
Sau khi đi vào chợ, Giản Vân Lam dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại bước chân trước một quầy hàng:
“Thịt heo bao nhiêu tiền một cân?”
Chân thịt heo treo ở trước quầy đỏ trắng đan xen, phân tầng rõ ràng, thịt mỡ chiếm khoảng hai ba đốt ngón tay, màu sắc trắng sáng, tủy xương thanh thoát, Giản Vân Lam duỗi tay ấn nhẹ một cái, thịt heo có độ đàn hồi cực tốt, rất đã nhanh trở lại như cũ.
Quả không hổ là nguyên liệu nấu ăn cấp bậc “Tốt” do chính Hệ Thống Trù Thần chọn ra.
Ngày hôm qua thời gian của cậu không đủ, tìm khắp toàn bộ chợ bán thức ăn cũng chỉ thấy thịt heo phẩm chất bình thường, nhưng nhờ vào trù nghệ mãn cấp của cậu, nhân thịt heo bình thường vẫn có thể nấu thành hương vị khiến người ăn không thể ngừng lại.
Không biết thịt heo cấp bậc “Tốt” này sẽ mang lại cho cậu bất ngờ gì đây?
“Mười lăm tệ một cân, đều là thịt heo tốt nhất của nhà nông.” Chủ quán xoa xoa tay, trên mặt nở nụ cười phúc hậu, dù thấy quần áo Giản Vân Lam đẹp đẽ sang trọng cũng không báo giá cao hơn.
Giản Vân Lam hài lòng gật gật đầu:
“Được, tôi muốn tất cả chỗ này.”
Chủ quán trong lòng cả kinh, mua nhiều như vậy?!
Đây chính là số lượng mà một gia đình bình thường phải ăn trong hơn mười ngày đó.
Sau khi đem thịt heo vừa mua bỏ lên xe ba bánh, Giản Vân Lam lại đi dạo trong chợ thức ăn, tìm kiếm hành gừng tỏi.
Đang định rời đi, Giản Vân Lam đột nhiên nghe thấy giọng nói của một nữ trung niên: “Đi ngang qua, dạo ngang qua ghé vào xem một chút! Tương ớt nhà làm, thơm ngào ngạt, ăn bao ngon!”
Tương ớt?
Giản Vân Lam dừng bước chân.
Cậu nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy hũ tương ớt người phụ nữ đang cầm trong tay vậy mà lại được bao phủ một tầng ánh sáng màu tím nhạt ở bên ngoài!
Tương ớt cấp bậc “Ưu Tú” do chính Hệ Thống Trù Thần chọn ra!
Cậu lập tức xoay đầu xe, dừng lại trước mặt người phụ nữ: “Tương ớt bao nhiêu tiền một bình?”
Người phụ nữ mặc quần áo mộc mạc, mái tóc có màu xám trắng, nhưng quanh thân tỏa ra một loại khí chất vô cùng dịu dàng trầm tĩnh, ánh mắt hữu lực. Nhìn có chút không phù hợp với bầu không khí ồn ào to tiếng của chợ thức ăn.
“Hai mươi tệ một bình." (~ 66 cành) Nàng nói, ánh mắt mong đợi: “Cậu mua nhiều một chút còn có ưu đãi.”
Khẩu vị của người dân thành phố Z thiên nhạt, thích ăn đồ ngọt, tương ớt của nàng có chút ế ẩm.
Ở chỗ này bày bán đã được ba ngày, nhưng tổng cộng chỉ bán được hai bình.
Đứa con trai đang học ở Kinh Đại của nàng cũng phải ra ngoài vừa học vừa làm, bởi vì gần đây tình hình kinh tế trong nhà bọn họ có chút khó khăn, có thể kiếm được một chút thì hay một chút.
Thấy Giản Vân Lam có vẻ đang trầm tư, người phụ nữ lấy hết can đảm đẩy mạnh tiêu thụ:
“Đều là tự tay nhà làm…”
Giản Vân Lam: “Con mua hết.”
“Ngày mai dì còn bán không? Lần này có bao nhiêu tương ớt, dì bán bao nhiêu thì con mua bấy nhiêu.”
Dứt lời, vô cùng nhanh chóng lại lưu loát chuyển tiền qua.
Người phụ nữ: “!!!”
Nàng chấn kinh rồi.
Mua hết toàn bộ! Đây là động tác thần tiên gì thế?
Đây chính là tưới lửa sém lông mày. Người phụ nữ vui vẻ ra mặt, vừa giúp Giản Vân Lam đem đồ lên xe, vừa hỏi:
“Ông chủ, ngày mai cậu có mua nữa không? Nếu không thì cậu để lại địa chỉ, dì sẽ trực tiếp gửi đến nhà cậu, đỡ phải đi một chuyến.”
Giản Vân Lam gật gật đầu: “Cũng được. Vậy dì thêm WeChat của con đi.”
Người phụ nữ rất nhanh đã gửi yêu cầu kết bạn trên WeChat, ảnh đại diện là một bức ảnh chụp chung của nàng và con trai, tên người dùng là ‘Ninh Mộng Liên’.
Giản Vân Lam tiếp nhận yêu cầu, cũng chỉnh sửa ghi chú của đối phương thành:
[(Tương ớt chất lượng tốt) Ninh nữ sĩ.]
Tại phòng phát sóng trực tiếp ở vị diện Vạn Giới.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam, làn đạn quét qua rất nhiều dấu chấm hỏi.
【???】
【??????】
【…… Không phải, người anh em à】
【Cậu moẹ nó đang đùa tui hã! Cậu dễ dàng gặp được Mẹ Ninh như vậy? Còn thêm WeChat luôn?…… Kết quả cậu chỉ nghĩ đến việc mua tương ớt của người ta?!】
【Ảnh đại diện WeChat của mẹ Ninh thậm chí còn là ảnh chụp chung với Ninh Sanh, vô cùng rõ ràng, vậy mà cậu ta cũng không thèm click mở xem (đỡ trán bất đắc dĩ cười khổ).】
Ninh Sanh sống trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ đã được một mình Ninh Mộng Liên nuôi nấng lớn lên. Sinh hoạt của hai mẹ con họ trải qua tương đối khó khăn, nhưng vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau, khiến cuộc sống cũng ngày càng tốt hơn.
Không khoa trương chút nào khi nói Ninh Mộng Liên chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời Ninh Sanh.
Trong [Cố Chấp Độc Chiếm], điểm mấu chốt nhất khiến cốt truyện hoàn toàn không thể nào cứu vãn, dẫn đến vai chính công thụ hoàn toàn quyết liệt với nhau chính là tình tiết Ninh Mộng Liên ngoài ý muốn qua đời.
Chuyện này xảy ra khi Ninh Sanh đang bị Cố Hành Chu cầm tù trong biệt thự của Cố gia nên cậu ấy không thể chạy đến gặp mặt mẹ mình lần cuối.
Sau khi vị diện [Cố Chấp Độc Chiếm] mở ra, nhiều người khiêu chiến như vậy, cũng có người đã từng thử tìm kiếm Ninh Mộng Liên, muốn cứu nàng khỏi sự cố bất ngờ để chữa trị cốt truyện.
Nhưng bởi vì [Cố Chấp Độc Chiếm] là cẩu huyết văn chỉ xoay quanh công thụ chính điển hình, nội dung trong nguyên tác về Ninh Mộng Liên phần lớn chỉ được đề cập sơ sài qua hồi ức của Ninh Sanh, vì thế vẫn luôn không có ai thành công.
Một số người khiêu chiến đã thử dán thông báo tìm kiếm thông tin ở nơi xảy ra tình tiết, hoặc đi hỏi thăm từng nhà trong khu dân cư, thậm chí còn đến công ty mà mẹ Ninh làm việc, nhưng đều bất lực trở về.
Ai có thể ngờ rằng, vào thời điểm bắt đầu cốt truyện, nàng lại ở trong chợ bán tương ớt chứ!
Hơn nữa ai có thể biết được, là người khiêu chiến đầu tiên may mắn gặp được Ninh Mộng Liên, Giản Vân Lam vậy mà chỉ muốn mua tương ớt của nàng…
Cái này thật sự khiến những người khiêu chiến khác không thể nào chịu nổi!
---
Trở lại biệt thự, thời gian vẫn còn sớm, Giản Vân Lam quyết định ngủ nướng thêm một lúc.
Buổi chiều, vào lúc 3 giờ, cậu thức dậy để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Món chính hôm nay vẫn là hoành thánh nhân thịt heo như cũ. Giản Vân Lam tự mình băm nhân, sau khi cảm thấy phần nhân đã băm nhuyễn và không còn thịt vụn thì cho thêm gia vị, đánh bông thêm một lòng trắng trứng cho món ăn càng thêm tươi mới.
Mà với nước dùng, hôm nay cậu hầm nước canh từ xương heo. Chần ống xương heo trong nồi nước lạnh, vớt bọt, sau đó hạ lửa, chiên đến khi có màu vàng nhạt, cho nước ấm vào, thêm hoa hồi, hương diệp, vỏ quế.
Nấu nhỏ lửa trong ba giờ, nước dùng dần dần có màu trắng sữa, mùi thơm từ ấm sành một đường lan toả.
Ngoại trừ nước dùng, cậu còn chuẩn bị một phần hồng du bằng tương ớt mua từ dì Ninh. Khách hàng có thể tự mình lựa chọn loại khẩu vị mà họ thích.
Tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, vào lúc 6 giờ rưỡi, Giản Vân Lam đúng giờ cưỡi xe ba bánh rời khỏi biệt thự.
……
Lý Minh Hi, Lý Vân và Đàm Đình Đình đã có mặt ở cửa phía Nam vào lúc 6 giờ 50 phút.
Ngoài họ, xung quanh còn có năm sáu sinh viên đang đứng thưa thớt chờ ở vị trí mà Giản Vân Lam đã bày quán ngày hôm qua.
Lý Vân và Đàm Đình Đình có vẻ rất phấn khích, vẫn luôn nhỏ giọng thảo luận gì đó:
“Hôm nay cậu muốn ăn mấy phần?”
“Hai vị mỗi loại ba phần đi. Cậu thì sao?”
“Tớ có lẽ sẽ ăn hết năm phần, he he, hy vọng không bị hạn chế lượt mua.”
Trước sự nhiệt tình của bọn họ, Lý Minh Hi có hơi không thể hiểu nổi.
Dù sao, hôm nay hắn ta chỉ đi cùng Lý Vân, sau khi giúp cô mua xong hoành thánh sẽ trở về phòng máy tính ngay lập tức.
Số liệu của hắn ta vẫn chưa chạy được đây.
Nông dân code như bọn họ, chỉ cần số liệu không chạy được thì ăn cái gì cũng không cảm thấy ngon, cho dù là sơn hào hải vị Mãn Hán toàn tịch thì vào miệng hắn ta cũng chỉ giống như nước lã.
Càng miễn bàn là một quán ăn vặt ven đường.
Vì em gái Lý Vân là đồ tham ăn, Lý Minh Hi đã cùng cô đi đến mọi nơi được gọi là 'địa điểm ăn uống cực ngon trong thành phố’.
Lúc trước còn từng phải xếp hạng chờ suốt ba giờ trước một cửa hàng trăm năm cổ xưa nào đó, hoành thánh ăn vào cũng chỉ ở mức độ bình thường, chất thịt hơi mềm một chút, ngoài ra chẳng khác gì cơm hộp.
Hoành thánh? Cho dù ăn ngon thì cũng gì đặc sắc đâu?
Lý Minh Hi chờ đến nhàm chán, hắn nhịn không được móc ra một quyển sổ nhỏ, viết viết vẽ vẽ tự hỏi số hiệu của mình.
“Í, cậu ấy đến, cậu ấy đến rồi!”
Lý Vân hưng phấn hò reo.
Quả nhiên, thời gian vừa đúng 7 giờ, bóng dáng Giản Vân Lam cưỡi chiếc xe ba bánh đã xuất hiện giữa đám đông.
Nhóm sinh viên đang chờ đợi xung quanh cũng gấp không thể chịu nổi mà vây lại đón đầu xe:
“Ông chủ, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
“Hôm qua xếp hàng chờ thật lâu, kết quả thời điểm đến lượt tôi thì hoành thánh đã bán hết, tôi trở về khóc cả một đêm…”
“Hôm nay cũng có hai vị phải không? Tôi muốn mỗi loại một phần!”
Thấy có khách hàng đến sớm đợi mình, Giản Vân Lam vô cùng rất cảm động.
Cậu chỉ mới bày quán có một ngày mà đã có khách hàng quen rồi.
Giản Vân Lam dừng xe lại, lấy nồi nước dùng hầm xương ra hâm nóng, đồng thời nổi lửa một nồi nước ấm khác để nấu hoành thánh.
Nước hầm xương heo được nấu trong ấm sành, vị ngọt đặc trưng của canh xương từ từ tỏa ra, kết hợp với hương thơm ngào ngạt của hành, gừng và hoa hồi, trong không khí lạnh lẽo của mùa thu, khiến người khác cảm giác vô cùng ấm áp.
Thơm quá đi!
Chỉ trong chốc lát, ngoại trừ bảy tám sinh viên đã sớm chờ đợi ở nơi này, lại có thêm năm sáu người qua đường bị hương thơm hấp dẫn đến đây, xếp thành một hàng dài trước quầy nhỏ.
Giản Vân Lam nói:
“Hôm nay cũng giới hạn 100 phần, hai loại khẩu vị.”
“Loại đầu tiên là hoành thánh nước hầm xương, loại thứ hai là hồng du* hoành thánh.”
*Gốc (红油): Hồng du là trộn với nước dầu ớt đỏ.
“Bắt đầu từ hôm nay, mỗi người chỉ được mua tối đa hai phần, mong mọi người thông cảm.”
Hệ Thống Trù Thần quy định, một ngày chỉ được bán 100 phần. Nhìn những thực khách xếp hàng chờ thật lâu mà vẫn không ăn được, Giản Vân Lam cảm thấy vô cùng đau lòng, vì vậy cậu quyết định hôm nay bắt đầu giới hạn mua.
Như vậy, ít nhất cũng có nhiều người được thưởng thức hơn.
-- Quả nhiên giới hạn mua!
Trong lòng Lý Vân thầm nghĩ thật nguy hiểm, may mà cô đã đưa anh trai đến.
Dù sao anh trai cô không hề có hứng thú với hoành thánh, mua về cũng sẽ đưa cho cô, vậy là một mình cô có thể ăn đến bốn phần!
Lý Vân gấp không chờ nổi nói:
“Ông chủ, hồng du và nước hầm xương, tôi muốn mỗi loại một phần!”
“Được.”
Giản Vân Lam nhanh nhẹn vớt 20 viên hoành thánh bỏ vào nồi.
Đàm Đình Đình cũng muốn một phần.
Chẳng mấy chốc, đội ngũ đã đến lượt Lý Minh Hi. Xung quanh là những tiếng bàn tán ồn ào, rất nhiều người bàn luận sôi nổi về hoành thánh, cái gì mà nước hầm xương, cái gì mà trộn dầu ớt đỏ… Điều này khiến hắn ta cảm thấy có hơi bực bội.
Chẳng phải chỉ là hoành thánh thôi sao, cần gì phải khoa trương như vậy?
“Ông chủ, cho tôi một phần nước hầm xương.” Lý Minh Hi viết công thức trên sổ nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Giản Vân Lam trả lời: “30.”
“Cái gì?!” Lý Minh Hi thiếu chút nữa đã nghi ngờ lỗ tai mình: “30 tệ một phần hoành thánh, sao không đi ---” cướp luôn đi?
Chuyện này thực sự là chưa bao giờ nghe qua. Cửa hàng cổ trăm năm mà Lý Minh Hi từng đi cùng Lý Vân kia, một phần cũng chỉ bán 15 tệ mà thôi.
Mặc dù nước hầm xương của đối phương nghe có vẻ rất thơm, hoành thánh thoạt nhìn cũng rất tinh tế nhỏ gọn, nhưng một phần nhỏ như vậy sao có thể đáng giá 30 tệ được?!
Lý Minh Hi bắt đầu hoài nghi có âm mưu nham hiểm nào đó ở đây.
Lý Vân dùng ánh mắt ra hiệu cho anh trai, ý bảo đối phương cứ việc mua, cô sẽ trả tiền.
Lý Minh Hi lúc này mới hậm hực thanh toán.
“Được, hoành thánh cần phải nấu năm phút, quý khách ở bên cạnh đợi một lát.” Giản Vân Lam chớp chớp mắt.
Lý Minh Hi đứng bên cạnh, vẫn cúi đầu nhìn sổ tay của mình như cũ.
Hắn ta không thể nào nghĩ ra được cách giải quyết của vấn đề trên đó.
Dự án lớn lần này là viết một hệ thống kiểm soát phiên bản có thể bảo tồn các phiên bản khác nhau của văn kiện lịch sử, tìm kiếm nguồn gốc và từ từ hợp nhất. Đây chính là dự án khó nhất trong năm nay.
Thứ khiến Lý Minh Hi mắc kẹt trong hệ thống là một mệnh lệnh hợp nhất. Làm sao có thể tự động tạo ra văn bản con được hợp nhất từ hai dữ liệu gốc đây?
Hắn ta đã thử rất nhiều cấu trúc số liệu nhưng vẫn không thể tìm ra cách tốt nhất để hoàn thiện chức năng này.
Đang suy nghĩ, một giọng nói thanh nhuận vang lên:
“Quý khách, hoành thánh của ngài đây.”
Giản Vân Lam đưa phần hoành thánh đã được gói gọn cho Lý Minh Hi, nhìn thoáng qua nội dung trong sổ tay của hắn ta một chút, thuận miệng nói:
“Hệ thống này không nên dùng hệ nhị phân, có thể dùng biến lịch đồ thử xem(?).”
*Chỗ này toi không rõ lắm, không ảnh hưởng gì nên thoi bỏ wa nhen.
Lý Minh Hi: “?”
Hắn ta vừa định nói thật vớ vẩn.
Đợi đã, nhìn kỹ lại…
Lý Minh Hi cúi đầu, vẽ ra một đồ thị khái niệm trên sổ tay, bắt đầu suy nghĩ.
Mồ hôi từ thái dương hắn ta rơi xuống như hạt đậu.
Câu nói thuận miệng kia của Giản Vân Lam giống như một bàn tay to bự, đẩy tan tất cả tầng mây mù bao phủ suy nghĩ hắn ta mấy ngày nay. Chỉ trong một tích tắc, hắn ta đã nhận ra chỗ mấu chốt, cũng đột nhiên biết được nên sửa đổi theo hướng nào.
Ba ngày nay, vấn đề này khiến hắn đau đầu suốt ba ngày nay!
Vậy mà chỉ một câu của ông chủ quầy ăn vặt, hắn đã tìm được hướng đi.
Đại thầnnn!
“Ông chủ, cậu… là người phương nào?” Lý Minh Hi không nhịn được hỏi.
Suy nghĩ rõ ràng đến như vậy, kho tàng tri thức kỳ diệu đến nhường này.
Ông chủ này chắc chắn không phải là người bình thường!
Giản Vân Lam khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ là một ông chủ quầy ăn vặt bình thường.”
Ở đời trước, cậu đã tốt nghiệp tại một trường đại học danh tiếng, cũng đã làm việc nhiều năm trong lĩnh vực lập trình ở công ty lớn.
Nhưng, đó đã là chuyện của quá khứ.
Hiện tại, cậu chỉ là ông chủ quầy ăn vặt, mỗi ngày đều sống rất vui vẻ.
Nhìn lại Giản Vân Lam đang đứng trước quầy ăn vặt động tác thuần thục bắt đầu nấu hoành thánh, vớt hoành thánh, rưới nước chấm. Bỗng nhiên, trong lòng Lý Minh Hi có một loại bi thương môi hở răng lạnh.
Đây là đường ra cuối cùng của một nông dân code sao!
Hắn ta nhớ đến một meme trên mạng.
“Ở tuổi 35, tôi lăn lộn trong xã hội với nhiều việc làm, nghề chính mở quán bán đồ ăn vặt, nghề phụ là Java, Python, thiết kế hệ thống, thử nghiệm tích hợp…”
Lý Minh Hi: “…”
Lắc lắc đầu, đuổi những ý tưởng đó ra khỏi suy nghĩ.
Dưới bụng bỗng phát ra tiếng kêu ọc ọc ọc.
--- Vấn đề khiến hắn ta bận tâm bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải quyết, Lý Minh Hi đột nhiên cảm thấy có hơi đói bụng.
Mà vừa lúc đó, một mùi hương nồng nàn thoang thoảng xộc vào chóp mũi.
Lý Minh Hi cúi đầu, phát hiện ra mùi hương kia đến từ chén hoành thánh trong tay.
Canh hầm xương lợn phiếm màu trắng ngà, tinh hoa từ cốt tủy đều hòa tan vào trong nước dùng, trên mặt chén nổi lên một lớp dầu óng ánh trong suốt.
Trong chén nước canh trắng ngà, từng miếng hoành thánh nhỏ nhắn chìm chìm nổi nổi, kết hợp với mùi hương của hành lá, trở nên đặc biệt hấp dẫn.
Bởi vì mỗi ngày đều phải suy nghĩ về các vấn đề liên quan đến số liệu, hắn đã ba ngày ba đêm không ăn cơm tử tế, chỉ gặm vài cái bánh mì chắp vá qua bữa. Lúc này, khi vấn đề bỗng nhiên được giải quyết, cơn đói khát muộn màng mới bất ngờ đánh úp đến.
Hắn nhìn vào chén hoành thánh hầm nước xương trong tay.
… Trông có vẻ ăn rất ngon í.
Lý Minh Hi nuốt nuốt nước bọt, không tự chủ được mà múc một muỗng nước hầm xương đưa vào miệng.
Nước hầm vừa ngọt ngào tinh tế vừa đậm đà chảy xuôi qua đầu lưỡi, hơi hơi nóng, nhưng lại rất vừa miệng trong tiết trời đêm thu lạnh lẽo. Hương vị của nước hầm thơm đến cùng cực, toàn bộ cốt tủy đều được hòa quyện vào nước súp đun sôi, kéo theo vị ngọt nhẹ của thịt tươi.
Lớp dầu thơm ngào ngạt càng khiến hương vị thơm lừng của nước canh bùng nổ trong miệng.
Thơm, quá thơm!
Lý Minh Hi thậm chí có chút lệ nóng doanh tròng, đây đúng là mỹ vị thế gian không gì sánh bằng, khiến hắn chợt nhớ đến những ngày còn nhỏ ở nông thôn.
Bà nội ninh một nồi nước xương hầm thật lớn suốt một đêm, khi húp ngụm nước dùng vào trong miệng cũng là dạng chữa lành như thế này, tươi ngon vô cùng.
Cũng không biết hoành thánh này có vị gì.
Bất chấp nóng hổi, Lý Minh Hi múc một miếng hoành thánh kèm theo nước hầm xương đưa vào trong miệng.
Lý Minh Hi: “Mèn đét ơi!”
Miếng hoành thánh kia da rất mỏng nhưng vẫn có độ dai nhẹ, hàm răng vừa cắn một chút, nhân thịt tươi đậm đà no đủ và nước dùng ngon lành tất cả đều tràn ra, còn có hơi nóng.
Chỉ với một miếng, hắn ta đã nhận ra, hoành thánh này chắc chắn được làm từ những nguyên liệu tốt nhất.
Thịt heo cũng không phải loại nạc khô mà có chút mỡ béo, bóng nhẫy lại tươi mới đến mức cực hạn, nước mỡ no đủ và canh xương hầm cuồn cuộn chảy vào miệng, hương vị vô cùng đậm đà.
Thịt heo cũng không hề ngấy mà là loại nửa nạc nửa mỡ vừa vặn. Khi nhai cắn, có thể cảm nhận được hương vị thanh khiết của nước dùng, mùi thơm của dầu trơn, thịt heo tươi mới, cùng với mùi hành lá thoang thoảng…
Khiến người khắc ăn bao nhiêu cũng không thấy chán.
Lý Minh Hi đói khát suốt ba ngày, sau khi nuốt trọn một chén hoành thánh, tất cả sự mệt mỏi đều tan biến, vị giác cũng hoàn toàn được thỏa mãn.
Khi lấy lại ý thức, một chén hoành thánh đầy đã hoàn toàn xuống bụng, ngay cả nước dùng cũng đã bị hắn ta uống cạn.
Lý Vân: “Anh hai!”
Lý Vân đã ăn hết hai phần hoành thánh mà mình mua, cô vừa mới chạy lại đây, thời điểm muốn ăn thêm phần mà Lý Minh Hi đã mua lại chỉ nhìn thấy đối phương đang cầm muỗng, cẩn thận mà thổi mạnh một chút nước dùng còn lại ở dưới đáy chén.
Mà trong chén đã sạch bóng, đừng nói hoành thánh, thậm chí ngay cả một chút hành lá cũng chẳng còn.
“Anh không phải đã nói, anh không có hứng thú với hoành thánh ư?” Lý Vân rơm rớm nước mắt.
Hoành thánh của cô!
Hoành thánh sắp vào miệng, cứ như vậy bay mất!
Tình anh em chí cốt do một mẹ đẻ ra của bọn họ, trước mặt chén hoành thánh này, thế nhưng không đỡ nổi một kích!
*Mà thấy ẻm hay hỏi giá xong rồi trầm tư suy nghĩ ha, cá mấy chén hoành thánh là đang tính nhẩm tiền trong đầu, chứ sao mà ẻm nói mua hết toàn bộ rồi không cần chủ quán tính đã chuyển tiền cái roẹt vậy được ( ´◡‿ゝ◡`)
Ẻm và bình tương của ẻm đây:
Chương Trước Chương Sau
0 Nhận xét