Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó

Chương 6

Vị diện Vạn Giới, bảng xếp hạng phòng phát sóng trực tiếp.

Trong tiểu thuyết [Cố Chấp Độc Chiếm], ở giai đoạn trước có một tình tiết rất quan trọng: Ninh Sanh bị buộc phải làm việc trong một hội sở.

Trước đó một ngày, Ninh Sanh và Cố Hành Chu đã xảy ra mâu thuẫn. Cậu ấy bị chọc tức đến mức tát một cái lên mặt Cố Hành Chu, vì thế hắn ta đã nghĩ ra biện pháp này để ghê tởm cậu.

Ninh Sanh đương nhiên không muốn đi, nhưng Cố Hành Chu lại dùng tiền thuốc men của bà ngoại cậu ấy ra áp chế khiến Ninh Sanh không thể không đi. 

Đối với nhóm xuyên thư giả tham gia khiêu chiến thử thách mà nói, đây chính là lần đầu tiên bọn họ có thể danh chính ngôn thuận can thiệp vào tình tiết.

Có người khiêu chiến lựa chọn tiếp xúc với Ninh Sanh đã đưa cậu ấy về, hầu hạ ăn ngon uống tốt, thử lôi kéo tạo mối quan hệ, cũng có người khiêu chiến trực tiếp đưa tiền cho Ninh Sanh, để cậu ấy trở về nghỉ ngơi nhằm tăng giá trị hảo cảm.

Tuy nhiên bất kể phương pháp công lược nào cũng đều không hoàn hảo. Một là không thể khiến Ninh Sanh gỡ bỏ cảnh giác, hai là dễ bị Cố Hành Chu nhắm vào trả thù. [Cố Chấp Độc Chiếm] mở ra khiêu chiến nhiều năm như vậy vẫn chưa có bất kỳ một chủ bá nào thành công phá được tình tiết này.

Trong các phòng phát sóng trực tiếp khác, khán giả đều thở dài ngao ngán.

【Chủ bá có bàn tay vàng là thịnh thế mỹ nhan ở cách vách, sau khi đưa Ninh bảo trở về liền điên cuồng khoe giá trị nhan sắc trước mặt Ninh bảo… Ninh bảo lại chỉ lạnh lùng đối phương một cái rồi bỏ đi.】

【Chủ bá cố lên nào! Dùng giá trị may mắn mãn cấp của cậu nghĩ ra cách đi!】

【Thực sự quá khó khăn, cái cốt truyện này rốt cuộc phải phá giải như thế nào đây?】

【Ninh Bảo từ nhỏ nghèo khó, trời sinh đã ghét nhị thế tổ, chuyện này cũng không có cách nào thay đổi được (buông tay)】

Nhưng phong cách trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam lại hoàn toàn khác biệt.

Bởi vì sự kiện tương ớt của mẹ Ninh, số lượng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam tăng lên rất nhiều, hiện tại số mắt xem đã lên đến hơn một ngàn người.

Ngay khi Giản Vân Lam nói câu "Tìm vài người cơ bắp chắc nịch có năng lực", khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên yên lặng.

【……】

【Cứu mạng, tôi có dự cảm chẳng lành】

【Đừng nói là như tôi nghĩ nhé...】

---

Quản gia sắp xếp xe chuyên dụng đưa nhóm tiếp viên nam đến Giản gia.

Trên xe.

Nhóm bảy tám tiếp viên nam cơ bắp vạm vỡ ông nhìn tui, tui nhìn ông.

"Lúc trước vẫn luôn cho rằng Giản thiếu gia thích kiểu thanh tú, không nghĩ tới chúng ta cũng có thể lọt vào mắt xanh của cậu ấy." Cơ bắp A nói.

"Tiền boa của Giản thiếu gia vẫn luôn rất hào phóng í." Cơ bắp B ôm mặt, nhõng nhẽo: "Cũng không biết cậu ấy thích chơi kiểu nào ~"

"Vẫn là cơ bắp của tôi đẹp nhất, khách hàng trước đây đều mê mẩn không buông tay đấy." Cơ bắp C kéo áo sơ mi, khoe ra tám múi bụng.

Những người khác đều không phục, vì thế tất cả bắt đầu hơn thua với nhau mà khoe hàng.

Ninh Sanh đương nhiên không tham gia.

Cậu ấy cúi đầu, nhắn tin cho mẹ mình: “Mẹ, con đang tự học ở trường.”

Ninh Mộng Liên rất nhanh đã nhắn lại: “Giỏi lắm!”

Dừng một chút, nàng lại gửi thêm một tin nhắn: “A Sanh, con đừng lo lắng về tiền thuốc men của bà ngoại nữa. Gần đây mẹ vừa tìm được một khách hàng lớn, mua rất nhiều tương ớt, cũng kiếm lời không ít.”

Ninh Sanh dĩ nhiên sẽ không tin nàng.

Mẹ thường thích cậy mạnh, cậu ấy vẫn luôn biết điều này. Gần đây bà ngoại đột nhiên sinh bệnh, chi phí thuốc men và phẫu thuật đều là khoản tiền rất lớn. Mẹ chỉ là một, nội trợ bình thường, làm sao có đủ khả năng chi trả?

Bán tương ớt thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Có lẽ mẹ chỉ tìm đại một lý do nào đó thoái thác, muốn cậu ấy đừng lo lắng nữa.

Nhìn vào màn hình, ánh mắt Ninh Sanh trầm xuống.

Cậu ấy hạ quyết tâm, vì tiền thuốc men của bà ngoại, cho dù yêu cầu của 'Giản thiếu gia' này có quá đáng đến đâu, cậu ấy cũng sẽ làm theo.

Nhìn thấy vẻ mặt khuất nhục của Ninh Sanh, nhóm tiếp viên nam đầy cơ bắp kia vô cùng khinh thường nhưng không nói ra.

---- Giả bộ thanh cao làm gì, cũng đã ra đây bán rồi, cho rằng bản thân là cọng hành nào chứ?

Giản thiếu gia chắc chắn sẽ không thích kiểu như vậy.

Rất nhanh, xe đã dừng lại trước biệt thự.

Quản gia dẫn nhóm tiếp viên nam vào bên trong, vừa mới bước vào cửa, nhóm tiếp viên nam đầy cơ bắp đã lập tức thi nhau thể hiện.

"Ôi, ở đây nóng quá nha~" Cơ bắp A cởi áo khoác, khoe ra cơ ngực săn chắc khỏe mạnh màu lúa mạch của mình.

Cơ bắp B lau mồ hôi, giả vờ vô tình lộ ra cánh tay lực lưỡng: "Còn không phải à, quần áo của tôi cũng đều ướt hết rồi."

"Giản thiếu gia ở đâu vậy?" Cơ bắp C hai mắt sáng rực.

Ninh Sanh không thể nào làm giống như họ, chỉ có thể yên lặng đứng tại chỗ, vẻ mặt bất kham.

Quản gia việc công xử theo phép công nói: "Mọi người, xin hãy tự trọng."

Nhóm tiếp viên nam: “……”

Tự trọng?

Ông đang nói giỡn cái gì vậy?!

Nhưng mà ngay giây tiếp theo, quản gia từ trong ngực móc ra mấy bộ bao tay dùng một lần, bao giày, tạp dề, khẩu trang, còn có mũ đầu bếp.

"Hôm nay Giản thiếu gia mời mọi người đến là muốn nhờ hỗ trợ lột vỏ, tách chỉ và giã tôm."

“Hiện tại, xin mọi người hãy đi rửa tay, khử trùng và thay đồ bảo hộ.”

"Tiền công 300 tệ một giờ (~1tr70), vì liên quan đến vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm, người không đạt yêu cầu tiêu độc khử trùng sẽ không được nhận."

Quản gia quét mắt nhìn xung quanh một vòng, chọn ra Ninh Sanh quần áo chỉnh tề nhất trong đám người: “Cậu phụ trách giám sát bọn họ khử trùng và thay đồ bảo bộ, tiền lương cộng thêm 200 (~715 cành).”

Nhóm tiếp viên nam khó tin trừng mắt nhìn Ninh Sanh.

Cậu ta dựa vào cái gì chứ!

Ninh Sanh: “……”

"Được."

Cậu ấy từ từ nhíu mày lại.

Lột vỏ, tách chỉ, giã tôm...

Giản thiếu gia này rốt cuộc đang có âm mưu gì?

---

Dựa theo yêu cầu của quản gia, nhóm tiếp viên nam tiến hành khử trùng toàn thân và thay đồ lao động.

Trong đó có một tiếp viên nam vẫn luôn cố chấp muốn để lộ cơ ngực rắn chắc của bản thân, vì vậy đã bị đuổi ra cửa.

Mấy tiếp viên nam còn lại lúc này mới ngoan ngoãn hơn.

Giữa nhóm tiếp viên nam đã thay xong đồng phục lao động, Ninh Sanh có vẻ đặc biệt nổi bật.

Cậu ấy đeo khẩu trang, tóc được gói gọn trong mũ đầu bếp dùng một lần, chỉ để lộ đôi mắt phượng hẹp dài lương bạc và cả nốt lệ chí tinh xảo ở đuôi mắt, cả người có vẻ cấm dục lại mỹ lệ.

Rõ ràng đều mặc đồ giống nhau, cố tình cậu ấy lại giống như một đại minh tinh.

Trong lòng nhóm tiếp viên nam cảm thấy có chút khó chịu, đẩy cậu ấy sang một bên.

Mãi cho đến lúc này, bọn họ vẫn chưa thể tin tưởng, tất cả đều cho rằng Giản thiếu gia chỉ đang chơi đùa thôi.

Cũng có thể, đây là một loại play đặc biệt nào đó?… Dây chuyền sản xuất thực phẩm play?

Sao nghe có vẻ kỳ cục thế nhỉ.

Ninh Sanh cũng nghĩ như vậy.

Kẻ có tiền thường có những thú vui khó hiểu mà người bình thường chưa từng nghe tới, điều này cũng chẳng có gì hiếm lạ. Cố Hành Chu như thế, Giản Vân Lam cũng sẽ không ngoại lệ.

Cũng chính vào lúc này, cửa mở.

Giản Vân Lam đẩy xe ba bánh tiến vào, trên xe ba bánh chất ba thùng nước cao ngang thân người, bên trong tràn đầy tôm tươi đang tung tăng nhảy nhót.

Những con tôm ấy hình dạng cong vút tự nhiên, đầu tôm có màu xanh biếc, thân mình nửa trong suốt. Tất cả đều do Giản Vân Lam tỉ mỉ lựa chọn, thịt tôm đàn hồi, lớp vỏ dày dặn cứng cáp.

Đương nhiên, những người ở đây chẳng ai chú ý tới mấy chi tiết này.

Khi nhìn thấy ba thùng đầy tôm sống, sắc mặt nhóm tiếp viên nam cứng đờ.

Khóe miệng Ninh Sanh hơi giật giật.

...Thật sự có tôm à?!

Giản Vân Lam nhìn về phía nhóm tiếp viên nam, phát hiện ai nấy đều có cơ bắp rắn chắc, cũng đã tiêu độc và mặc đồ bảo hộ xong, hài lòng gật gật đầu: "Hôm nay nhờ mọi người giúp đỡ một việc, quản gia hẳn là đã giải thích qua."

"Để khuyến khích các vị, người lột được càng nhiều tôm, lấy chỉ tôm càng sạch, giã tôm tươi càng nhuyễn, tiền thưởng sẽ càng cao."

"Người được hạng nhất sẽ nhận năm vạn, người thứ hai nhận ba vạn, người đứng ba hai vạn*, cứ thế mà tính."

*5 vạn ~ 178tr 350k

  3 vạn ~107tr 10k

  2 vạn ~ 71tr 340k

Bán 1 phần hoành thánh 30 tệ ~107k, 100 phần là khoảng 10tr700k 🥲.

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu thôi!"

Nhóm tiếp viên nam vốn còn đang ngờ vực trong lòng khi nghe đến số tiền thưởng, hai mắt lập tức sáng rực.

Nhiều tiền như vậy!

Bọn họ có bán mình cả một tuần cũng chẳng kiếm được nhiều tiền như vậy đâu!

Mà hiện tại chỉ cần lột tôm là có thể nhận được?!

Nhóm tiếp viên nam cơ bắp tức khắc đứng ngồi không yên, sôi nổi mang bao tay, đi tới gần mấy thùng tôm.

Một thân cơ bắp này của bọn họ cũng đâu phải rèn luyện để trưng bày!

“Chuyện này chả có gì khó, tôi có thể bóc 500 con tôm trong vòng một giờ.” Cơ bắp A xoa tay hầm hè.

Cơ bắp B tự tin tuyên bố: “Giản thiếu gia, lực đạo giã tôm của tôi là chuẩn nhất, trước đây tôi từng làm việc trong nhà hàng.”

Cơ bắp C: “Giản thiếu gia, ngài có muốn cân nhắc thuê tôi dài hạn không, tôi rất chăm chỉ.”

...Có lẽ, đời này bọn họ cũng không bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó sẽ nói ra những lời này trong nhà của kim chủ.

Nhìn thấy mọi người đều nhiệt tình hăng hái lao vào công việc, Giản Vân Lam hài lòng gật gật đầu.

Cậu vừa xoay người lại thì chợt bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp đầy lạnh lùng.

"Mục đích của cậu là gì?"

Ninh Sanh đứng trước mặt Giản Vân Lam, ánh mắt sắc bén như một con thú nhỏ giấu đi cặp răng nanh sắc nhọn:

"Là Cố Hành Chu phái cậu tới để chà đạp tôi?"

Giản Vân Lam: "Cố Hành Chu? Là ai?"

Ninh Sanh châm chọc cười nhạo.

Diễn trò.

Cứ tiếp tục diễn đi.

Giản Vân Lam đáp: "Cậu không muốn làm thì có thể rời đi, tôi không ép."

Sao có thể dễ dàng như vậy.

Những lời tương tự Cố Hành Chu đã nói qua bao nhiêu lần, nhưng có lần nào là thật đâu?

Sự chán ghét trong mắt Ninh Sanh càng sâu, cậu ấy lạnh lùng nhìn thoáng qua Giản Vân Lam rồi đi tới bên cạnh thùng tôm.

Cậu ấy ngược lại muốn xem thử, vị Giản thiếu gia ngoài miệng ăn nói đàng hoàng này đến khi nào sẽ lộ ra bộ mặt thật. Vì thế --

Ninh Sanh bắt đầu vớt tôm.

Ninh Sanh bắt đầu bóc vỏ tôm.

Ninh Sanh bắt đầu lấy chỉ tôm.

Ninh Sanh bắt đầu giã nhuyễn tôm.

Ninh Sanh…

Năm giờ sau, Ninh Sanh được bình chọn là nhân viên có hiệu suất cao nhất trong ngày, vinh dự nhận được năm vạn tệ tiền thưởng.

Ninh Sanh: “???”

“Cậu trai, có tiền đồ đấy.” Giản Vân Lam vỗ vỗ vai cậu ấy, khích lệ nói: “Cậu bóc tôm không tồi, chất lượng tôm giã cũng rất tốt, sau này nếu có yêu cầu, lúc nào cũng có thể đến hỗ trợ.”

Cùng làm việc vất vả suốt một ngày, nhóm tiếp viên nam đau lưng mỏi gối ghen ghét nhìn về phía Ninh Sanh.

Cậu ta dựa vào cái gì chứ!

Cực nhọc xử lý tôm cả một ngày, bây giờ lại được Giản Vân Lam khen ngợi, trong lòng Ninh Sanh thế mà lại cảm thấy có chút kích động.

Chính là kiểu kích động của nô lệ tư bản sau một ngày làm công khổ cực được ông chủ lòng dạ hiểm độc khích lệ.

Ninh Sanh: “...”

Có gì đó sai sai!

Mấy giờ trước, cậu ấy từ lúc bắt đầu là khinh thường, dần dần trở nên ch.ế.t lặng, đến cuối cùng trong đầu chỉ còn lại tôm, tôm, tôm và tôm.

Ngay từ đầu cậu còn nghĩ, chắc chắn Giản Vân Lam đang có mục đích nham hiểm gì đó.

Cũng giống như Cố Hành Chu, hẳn đối phương chỉ đang lấy một cái cớ đàng hoàng để làm nhục cậu ấy, muốn nhìn cậu ấy giãy giụa dưới quyền lực tiền tài của mình, muốn cậu ấy sống không được mà chếc cũng không xong.

Nhưng, Giản Vân Lam.

Thật sự, chỉ là, muốn cậu ấy, bóc tôm.

Bóc tôm thì cũng được đi, nhưng càng bóc, Ninh Sanh lại càng thấy đói.

Mấy ngày nay cậu ấy vẫn chưa được ăn cơm tử tế, nhìn đám tôm tươi sống kia thậm chí còn nhịn không được nghĩ thầm, không biết có phải sau khi nấu lên sẽ rất ngon hay không…

“Tôi là chủ một quầy ăn vặt, chỗ tôm này dùng để làm hoành thánh nhân tôm tươi.” Dường như đọc được suy nghĩ của Ninh Sanh, Giản Vân Lam hỏi: “Có muốn tôi làm một chén cho cậu nếm thử không?”

Ninh Sanh hơi hơi nhướng mày.

“Không cần.”

Một phú nhị đại tiêu tiền như nước như Giản Vân Lam lại đi mở quầy ăn vặt?

Đùa cái gì vậy.

Đối phương từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, có biết làm sao để mua đồ ăn, có biết phải chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng và bày quán như thế nào không?

Hoành thánh do Giản Vân Lam làm ra, chưa chắc gì đã ngon.

Cậu ấy thà chịu đói còn hơn.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Ninh Sanh, Giản Vân Lam cũng không nói thêm gì nữa. Có người có thành kiến với thân phận của cậu, điều này cũng có thể hiểu được.

Nhưng ở trước mặt mỹ thực, chúng sinh đều bình đẳng.

“Chàng trai, thành thật chăm chỉ làm việc, lao động là vinh quang.” Giản Vân Lam lời nói thấm thía vỗ vỗ vai đối phương: “Trên đời này, làm gì có chuyện không làm mà hưởng.”

Dứt lời, cậu đưa cho Ninh Sanh một tờ chi phiếu năm vạn tệ.

Hôm nay Ninh Sanh là người có hiệu suất bóc tôm cao nhất, dựa theo như lời hứa hẹn của Giản Vân Lam, đối phương xứng đáng với số tiền thưởng này của cậu.

Ninh Sanh nhìn tờ chi phiếu trong tay.

Số tiền thuốc men của bà ngoại, dường như cũng chỉ còn thiếu năm vạn tệ này.

Chỉ vì năm vạn này, cậu ấy đã cầu xin biết bao người, chấp nhận bao nhiêu yêu cầu vô lý của Cố Hành Chu. Nhưng giờ đây, năm vạn tệ này lại lẳng lặng nằm yên trong tay cậu ấy, mang theo mùi tanh của tôm tươi.

Ninh Sanh trầm mặc.

Dần dần, cậu ấy cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh.

----

"Mang theo mùi tanh của tôm tươi." Cười vler =)))))

Bé Ninh ngồi lột tôm nè (hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa):


Chương Trước                                                                                         Chương Sau