Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó

Chương 7

Phòng phát sóng trực tiếp ở vị diện Vạn Giới.

Sau khi vị diện [Cố Chấp Độc Chiếm] mở ra, trên cùng của mỗi phòng phát sóng trực tiếp đều có một thanh tiến độ nho nhỏ được gọi là “Tiến độ phá giải cốt truyện.”

Trước đó, tiến độ phá giải cốt truyện trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam vẫn luôn dừng ở 0%.

Nhưng ngay sau khi cậu ‘cưỡng chế’ Ninh Sanh lột tôm cả ngày, rồi đưa cho đối phương năm vạn tệ một cách đầy ‘khinh thường’ --

Thanh tiến độ phá giải cốt truyện lại từ từ nhích lên con số 5%!

Ngay lập tức lọt vào top 100 trong bảng phá giải cốt truyện!

Tuy rằng chỉ ở dưới đít bảng.

Trước đây, người xem mỗi ngày đều lo lắng cậu sẽ bị loại trong vòng đầu tiên. Mặc dù hiện tại cậu cũng chỉ mới đạt 5%, vẫn còn cách mục tiêu vòng đầu tiên là 15% một khoảng không nhỏ…

【Cái này nghĩ kiểu gì cũng thấy không khoa học íiii!】

【Chủ bá max điểm may mắn cách vách dựa vào thể chất cẩm lý siêu mạnh + nỗ lực không ngừng + hiểu rõ nguyên tác như lòng bàn tay, đứng đầu bảng phá giải cốt truyện cũng chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng đạt được 13%…..】

【=口= Chỉ trong vài tiếng đồng hồ mà từ 0 nhảy vọt lên 5, có phải tui đang nằm mơ không nhờ.】

Thực ra, trường hợp may mắn mèo mù vớ phải chuột chếc kiểu này cũng không phải chưa từng xuất hiện.

Trước đó cũng có người khiêu chiến đấu đá lung tung trong cốt truyện, cuối cùng chó ngáp phải ruồi đẩy thanh tiến độ phá giải lên 20% ở giai đoạn đầu tiên. Lúc đó, mọi người đều cho rằng đối phương là ‘tử vi tinh’ trời giáng được chiếu cố, vị diện [Cố Chấp Độc Chiếm] cuối cùng cũng được phá giải.

Nhưng hai vòng sau, người khiêu chiến may mắn kia bởi vì tiến độ phá giải cốt truyện không đạt tiêu chuẩn, bị loại.

Cho nên, tình huống của Giản Vân Lam hẳn là cũng như vậy thôi…

Chắc vậy nhỉ…

Khán giả chân thành hy vọng.

Nếu không phải như vậy, các chủ bá khác chắc tự kỉ đồng loạt mất!

Sau khi phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam lọt vào bảng xếp hạng, rất nhiều người xem mới bị hấp dẫn tiến vào, tò mò muốn xem thử phòng phát sóng “hắc mã” này.

Nhân số của phòng phát sóng trực tiếp trong nháy mắt đã tăng gấp đôi, người xem đã đạt khoảng 2000.

【Người xem mới, chủ bá này đẹp trai ghê! Ngồi xổm quan sát.】

【Chủ bá đột nhiên đẩy thanh tiến độ cốt truyện lên nhiều như vậy, nhất định là có bí quyết gì đó, chờ mong chờ mong, tương tác của cậu ấy và Ninh Sanh có phải rất manh rất ngọt hay không?】

【He he he he he, fan mới giá lâm, nhìn xem tui đã đào được báu vật gì trên bảng xếp hạng nè, có lão fans nào có thể chỉ bảo không, chủ bá này đi theo con đường nào vậy?】

Thấy các fans mới vừa nhiệt tình lại vừa ngây thơ ùa vào, các fans già lâu năm bỗng trầm mặc.

Nhớ lại bản thân mình cách đây vài ngày cũng đơn thuần vô tri như thế, mọi người lặng lẽ thắp một nén nhang.

--- Hỡi các fan mới, mọi người còn không biết, trước mắt mọi người chính là một vực sâu thăm thẳm!

Là một tân chủ bá, Giản Vân Lam không có quản lý phòng phát sóng trực tiếp hay fans đoàn hỗ trợ, nhưng rất nhiều lão khán giả vẫn tự phát đăng tin chào đón:

【(Tình yêu) (hoa tươi) (sóng biển) Chỉ cần Giản Giản ở đây, Trời Xanh Mây Trắng, một đường đồng hành!!】

【Ấn follow để theo dõi fans đoàn ngay đi, mỗi ngày đều có chủ bá đẹp trai (tình yêu) phát sóng trực tiếp (tình yêu) phá giải cốt truyện (tình yêu), tương tác siêu kích thích, siêu căng thẳng, khiến adrenaline và nước miếng cùng dâng trào!】

【Bây giờ bắt đầu đầu tư không sợ lỗ! (Thắp đèn) (Thắp đèn)】

--- Đến rồi thì đừng mong chạy thoát.

Kẻ bị tổn thương, càng nhiều càng tốt.

Những người xem cũ oán hận nghĩ.

-----

Sau khi tiễn nhóm tiếp viên nam đi, thời gian rất đã nhanh đã đến 6 giờ rưỡi.

Thời điểm nhóm tiếp viên nam còn bận rộn rửa sạch tôm, Giản Vân Lam cũng không hề nhàn rỗi, cậu tất bật chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nhào bột, gói hoành thánh và hầm nước dùng.

Thực đơn hôm nay là hoành thánh nhân tôm tươi rong biển.

Sáng sớm cậu đã ra chợ hải sản chọn loại tôm tươi mới mẻ nhất, vì khối lượng công việc bóc vỏ tôm quá nặng nên còn nhờ đến viện trợ.

Mà hiện tại, tất cả công tác chuẩn bị dọn quầy đều đã ổn thỏa.

Dẫm lên xe ba bánh, Giản Vân Lam đúng giờ xuất phát.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm.

Vừa đi được nửa đường, bầu trời đã vang lên một tiếng ầm ầm rồi bắt đầu đổ mưa nhỏ.

“Mưa rồi!”

“Chạy thôi, phía trước có trung tâm thương mại có thể vào tránh mưa.”

Mọi người tản ra tứ phía.

Giản Vân Lam lại gặp chút khó khăn, xe ba bánh của cậu là loại đơn sơ do Hệ Thống Trù Thần cấp cho, tuy rằng có mái che nhưng không thể chống nổi mưa bụi tạt nghiêng.

Cậu chỉ đành dừng lại nửa đường, móc tấm vải chống thấm trong suốt ra rồi bắt đầu che chắn phía trên nồi, đồ làm bếp và đồ ăn.

Mà đúng lúc này, một chiếc xe Hồng Kỳ* chậm rãi dừng lại bên đường.

*Hồng Kỳ  (gốc: 红旗车 - Hongqi) là thương hiệu xe hơi hạng sang của Trung Quốc được điều hành bởi tập đoàn ô tô FAW Group.

Vương giáo sư hạ cửa kính xe xuống, nhìn Giản Vân Lam đang bận rộn che đồ ở bên ngoài, ôn hòa hỏi: “Anh bạn trẻ, có cần giúp đỡ không?”

Vương giáo sư là giảng viên khoa Công nghệ Thông tin ở Kinh Đại, là viện sĩ, chuyên gia hàng đầu số một số hai trong lĩnh vực của mình.

Nhìn thấy Giản Vân Lam cưỡi chiếc xe ba bánh dưới trời mưa, ông bất chợt nhớ đến thời thiếu niên của mình.

Vương giáo sư lớn lên từ một vùng sơn thôn nghèo khó, khi đó không có tiền để đi học, vì duy trì kế sinh nhai, mỗi ngày ông đều phải đẩy xe đồ ăn vặt đi ra ngoài bán hàng, tranh thủ từng chút thời gian rảnh để học tập.

Sau đó ông thi đỗ đại học, nỗ lực phấn đấu, cống hiến cho đất nước, nhân sinh cũng dần dần thay đổi.

Nhưng ông chưa bao giờ quên những tháng ngày gian khổ kia.

Bởi vậy, khi nhìn thấy Giản Vân Lam cưỡi xe ba bánh, luống cuống tay chân che chắn đồ ăn giữa trời mưa, trong đầu ông dần dần tự tưởng tượng ra một đoạn chuyện xưa:

Chàng trai trẻ chăm chỉ hiếu học nhưng bất đắc dĩ hoàn cảnh gia đình khó khăn, chỉ có thể rời trường từ sớm để gánh vác tài chính. Nhưng bởi vì lòng khát vọng với tri thức, cậu đã bày hàng ở gần Kinh Đại, hy vọng bản thân một ngày nào đó cũng có thể thi đậu vào ngôi trường danh giá hàng đầu này...

Thật cảm động, đến mức khiến người ta phải rơi lệ.

Vì thế, không đợi Giản Vân Lam trả lời, Vương giáo sư đã xung phong đi đầu xuống xe, cũng gọi cả sinh viên của mình xuống, cùng nhau giúp Giản Vân Lam trải vải chống thấm.

Vài người đồng tâm hiệp lực, tấm vải chống thấm nhanh chóng được cố định, một xíu mưa cũng không thể chạm vào hoành thánh.

“Cảm ơn ngài!” Giản Vân Lam vô cùng cảm động: “Ngài đúng là người tốt.”

Bởi vì giúp đỡ, âu phục của Vương giáo sư đã bị ướt, trên giày da cũng lấm tấm bùn, nhưng ông chỉ là xua xua tay: “Tôi chỉ là một viện sĩ bình bình thường thường đi ngang qua thôi.”

Giản Vân Lam: “……”

Được thôi, mặc dù không ai hỏi cả.

“Anh bạn trẻ, cậu muốn đi đâu để bày hàng?” Vương giáo sư từ ái nhìn đối phương.

“Ở cửa Nam của Kinh Đại.”

Quả nhiên! Vương giáo sư nghĩ thầm, giống như đúc với suy đoán của ông.

Ông đã làm việc ở Kinh Đại mấy chục năm, từ một sinh viên lên tới chức giáo sư, cho nên hiểu rất rõ sở thích ăn uống của sinh viên Kinh Đại. Giản Vân Lam bày quán ở cổng Nam chắc hẳn sinh ý sẽ không quá tốt.

Có khi cả ngày cũng không bán được một bát hoành thánh nào.

Vương giáo sư có chút xót xa nói: “Ta cũng sẽ đến ủng hộ một chút, vừa hay hôm nay vẫn chưa ăn tối, đang đói bụng.”

Nghe thấy ông nói ‘đói bụng’, đôi mắt Giản Vân Lam lập tức sáng lên, long lanh lấp lánh: “Để tôi trực tiếp mời ngài một phần.”

Cậu không cho phép có người đói bụng ở trước mặt cậu!

Vương giáo sư: “……”

Đứa nhỏ này thật là đơn thuần, không nhận ra ông chỉ là muốn giúp cậu chứ không phải thật sự muốn ăn à.

“Không sao đâu, không sao đâu, ta sẽ đi cùng cậu tới nơi bày quán.” Vương giáo sư nói.

Giản Vân Lam “A” một tiếng.

Cậu ngập ngừng một chút, chậm rì rì mà nói: “Vậy có lẽ ngài sẽ phải xếp hàng đấy.”

Vương giáo sư thầm bật cười trong lòng.

Xếp hàng? Ở cổng phía Nam? Nói đùa gì thế.

Đứa nhỏ này đúng là lạc quan quá mức.

Vương giáo sư để tài xế đi theo sau Giản Vân Lam, một đường chậm rãi hướng về phía cổng nam của Kinh Đại. Sau đó...

Vương giáo sư trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi nhìn ra ngoài cửa sổ.

--- Mặc cho trời mưa to như trút nước, nơi bày sạp của Giản Vân Lam vẫn có rải rác khoảng hai ba chục người đang tụ tập.

Có học sinh, có bảo an, có cả tộc đi làm.

Vương giáo sư thậm chí còn nhìn thấy nghiên cứu sinh chăm chỉ khắc khổ ít khi cười nói của mình ở trong đám đông.

Thấy xe ba bánh đã đến, đám người lập tức hoan hô nhảy nhót, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười hớn hở:

"Ông chủ, cậu đến rồi!"

"Hôm nay mưa to, chúng tôi còn lo cậu sẽ không đến cơ..."

"Hôm nay bán hoành thánh gì thế? Đói bụng quá đói bụng quá."

"Ông chủ hôm nay cũng hạn mua hai phần à? Nếu không thì giảm xuống còn một phần thôi được không, huhuhu, tôi xếp hàng mấy ngày rồi mà vẫn chưa được ăn nữa."

Rất nhiều ánh mắt khiển trách nhìn về phía người vừa nói muốn giới hạn mua một phần kia.

Vốn dĩ hai phần còn không đủ ăn, lại còn có người ở đây làm phiền!

Giản Vân Lam mỉm cười chào hỏi với bọn họ, rồi tuyên bố rằng hôm nay vẫn giới hạn mỗi người mua hai phần, nhưng không thể mua hai phần cùng lúc. Ăn hết phần đầu tiên, muốn mua nữa thì phải xếp hàng.

Làm như vậy, cũng là để cho càng nhiều người có thể ăn được.

Nói xong, cậu lại quay sang hỏi Vương giáo sư: “Ngài chắc chắn là không cần tôi để dành riêng một phần chứ?”

Nhìn đám người đang xếp hàng, vẻ mặt Vương giáo sư vô cùng ngỡ ngàng.

Một quán ăn vặt ở cổng nam, xếp hàng?

Hơn nữa, nghe ý tứ của bọn họ, còn giới hạn mua??

Ông đã ở Kinh Đại mấy chục năm nay, nhưng quả thực chưa từng nghe thấy chuyện này bao giờ.

Ánh mắt ông nhìn về phía Giản Vân Lam cũng có thêm một chút khác lạ.

"Ta cũng sẽ xếp hàng."

Vương giáo sư xua xua tay, cầm ô che mưa, đi về phía cuối đội ngũ xếp hàng.

Đã nói là ủng hộ thì phải ủng hộ đến cùng.

Tuyệt đối không phải vì ông cũng có chút tò mò món hoành thánh có thể khiến nhiều người xếp hàng còn bị giới hạn mua như vậy rốt cuộc có hương vị như thế nào…

Vương giáo sư gia nhập vào hàng ngũ.

Phía trước hàng, nghiên cứu sinh Hàn Lâm lại có cảm giác như đang đứng đống lửa như ngồi đống than.

Cô là chủ nhóm “Diễn đàn thảo luận thuật toán của Viện Khoa học và Công nghệ Kinh Đại”. Ngày hôm qua sau khi nhìn thấy tin nhắn của Lý Minh Hi trong diễn đàn, cô đã lập tức chạy tới cổng phía nam, cũng vô cùng may mắn mua được một phần hoành thánh nước hầm xương.

Món hoành thánh kia thật sự ăn quá ngon, đến nỗi tuy mục đích cô đến đây là để xin chỉ điểm thuật toán, nhưng sau khi ăn hoành thánh xong, tất cả mọi suy nghĩ khác đều tan biến, chỉ còn lại khao khát muốn được ăn thêm một chút, lại ăn thêm một chút.

Cả ngày đều mất hồn mất vía.

Bởi vì gần đến cuối kỳ, trong diễn đàn đều đang dốc sức phấn đấu với những đề thi và dự án lớn, không ít thành viên đã hẹn nhau hôm nay cùng tới ăn hoành thánh, đương nhiên mục đích chủ yếu vẫn là để thảo luận về thuật toán.

"Cho tôi hỏi về cấu trúc số liệu này xíu..."

"Thuật toán nhị phân hóa biến đổi, đoạn trước tôi vẫn còn chỗ chưa hiểu rõ."

"Không biết ông chủ là viết Java hay Python, chẳng lẽ là C++?"

Đa phần những người đang mồm năm miệng mười bàn luận sôi nổi ở đây đều là những người hôm qua tới chậm nên không kịp ăn.

Những người đã ăn được hoành thánh giống như Hàn Lâm thì số liệu hay máy tính gì gì đó tất cả đều vứt hết sau đầu.

Chỉ cần có thể ăn được hoành thánh thì cô có chếc cũng không hối tiếc!!!

Trong hàng, ngoại trừ một đám sinh viên từ diễn đàn thuật toán bọn họ, còn có một nhóm các nữ sinh đến từ Viện Cơ khí.

Các học muội của khoa Cơ khí chủ yếu là đến để tia trai đẹp.

Khi Giản Vân Lam cưỡi xe ba bánh xuất hiện, tóc mái của cậu bị nước mưa xối ướt nhẹp, cả người có một loại mỹ cảm yếu ớt không giống bình thường, khiến nhóm tiểu tỷ tỷ không ngừng giơ điện thoại chụp thật nhiều ảnh.

Cái gì gọi là tú sắc khả xan! Đây chính là tú sắc khả xan!

Hàn Lâm tuy cũng thích vẻ ngoài của Giản Vân Lam, nhưng không đến mức khoa trương như vậy.

Nhân thiết của cô ở phòng thí nghiệm là lạnh lùng một lòng một dạ với học tập, cô cũng không muốn bị bất kỳ người nào phát hiện rằng mình đang âm thầm đến xếp hàng ở một quán ăn vặt.

Mãi cho đến 10 phút trước, mọi thứ vẫn còn an toàn.

… Thẳng cho đến khi Vương giáo sư xuất hiện.

Tại sao giáo sư của cô lại xuất hiện ở chỗ này chứ!

Thế giới này còn có thể đối xử tốt với cô hơn không!

Vốn chỉ định tới đây mua một chút đồ ăn vặt để thả lòng bản thân, nhưng bây giờ lại phải xếp cùng một hàng với vị giáo sư thiết diện vô tư của mình, thực sự là quá ngược tâm.

Vương giáo sư rõ ràng cũng nhận ra cô, ông ở cuối hàng mỉm cười vẫy vẫy tay với cô.

Hàn Lâm xấu hổ cười cười.

Hiện tại cô gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải:

Trước mặt, là món hoành thánh có được dễ như trở bàn tay.

Mà sau lưng, là vị giáo sư quyền to nắm giữ sinh tử.

Cô có nên nhường vị trí lại cho giáo sư hay không…?

Vương giáo sư ở trong hàng ngũ, trên người tỏa ra một loại khí chất uy nghiêm bẩm sinh của giảng viên.

Hàn Lâm run bần bật, thử gửi tin nhắn trên WeChat:

“Vương đạo, nếu không thì thầy lên trước đi? Để em xuống dưới cũng được.”

Vương giáo sư rụt rè trả lời lại: “Không cần đâu.”

Một cục đá lớn trong lòng Hàn Lâm lúc này mới rơi xuống đất.

Cô tắt màn hình điện thoại, chuyên tâm chờ đợi.

Ở phía bên kia, Vương giáo sư đang chờ đối phương hỏi thêm lần thứ hai, sau đó mới ‘miễn cưỡng’ chấp nhận lời nhận đề nghị nhường chỗ: “...”

Sao lại không hỏi nữa?

Vương giáo sư không biết, hỏi một lần thôi cũng đã khiến tâm can Hàn Lâm rỉ máo.

Để được xếp vào cái hàng này, cô đã đội mưa gần nửa giờ đó!

--- Sự chân thành của cô tuy rằng trân quý, nhưng mỹ thực càng đáng giá hơn.

Sau khi Giản Vân Lam đến, đội ngũ xếp hàng trước quầy ăn vặt cũng tiến dần về phía trước. Nhưng mỗi một phần hoành thánh đều cần phải nấu năm phút, vì thế Vương giáo sư cũng phải đợi một hồi lâu mới đến lượt.

“Một phần hoành thánh tôm tươi.”

“Có ngay.”

Giản Vân Lam nhanh nhẹn vớt hoành thánh bỏ vào nồi.

Năm phút sau, một phần hoành thánh nhân tôm tươi nóng hôi hổi được đặt vào tay Vương giáo sư.

Xung quanh có không ít sinh viên đã bắt đầu ăn, mọi người tốp năm tốp ba cầm dù, tụ tập thành từng nhóm nhỏ vừa ăn vừa xuýt xoa vì nóng, nhưng đồng thời cũng vô cùng vui vẻ cảm thán:

"Ngon quá!"

"Tui chếc cũng không còn gì tiếc nuối nữa..."

"Sống trên đời chính là để ăn một miếng như thế này thôi."

Vương giáo sư nhìn nhìn đám người rồi lại nhìn nhìn phần hoành thánh trong tay mình.

Ánh đèn soi qua tầng nước dùng hải sản trong vắt, trên mặt còn nổi bọt nhỏ li ti sôi ùng ục ùng ục, bên trong chén có thể nhìn thấy những con tôm đã được chiên sơ vàng óng, nước dùng được hầm lâu trong chén có màu trắng sữa vô cùng tinh tế.

Lớp vỏ hoành thánh cực mỏng manh chặt chẽ bao bọc lấy tôm tươi đã bóc vỏ đang chìm nổi trong chén nước dùng hải sản.

Một mùi hương vừa thơm nồng vừa thanh khiết tràn ngập trong cánh mũi.

Chén hoành thánh này có vẻ rất không tồi.

Nhưng… thế hệ người trẻ tuổi ngày nay, thật sự là quá đại kinh tiểu quái*.

*Đại kinh tiểu quái (Gốc 大惊小怪): “hoảng sợ hoặc làm to chuyện vì những thứ nhỏ nhặt.” Thành ngữ này thường được dùng để mô tả những người phản ứng quá mức, hoặc phóng đại những việc không đáng lo ngại, khiến người khác cảm thấy thái quá hoặc không cần thiết.

Vương giáo sư nghĩ.

Ông lớn lên trong niên đại thiếu thốn vật tư, khi mà đồ ăn còn không có hóa chất, nguyên liệu nấu ăn cũng đều là tươi ngon mới mẻ nhất. Nhiều năm như vậy còn có món ngon nào chưa từng nếm qua?

Chỉ là một bát hoành thánh nho nhỏ mà thôi.

Ngày nay có rất nhiều quán ăn vặt vì để giữ chân khách hàng mà bỏ rất nhiều bột ngọt và chất phụ gia vào, khiến những bát hoành thánh trở nên rập khuôn đầy hoá chất.

Hy vọng bát hoành thánh này không khiến ông thất vọng.

Vương giáo sư cầm thìa, nhẹ nhàng múc một viên hoành thánh ngập nước dùng hải sản đưa vào trong miệng.

--- Canh hải sản thơm ngon đậm đà hơi hơi nóng, trong khoang miệng nồng đượm hương vị tôm tươi. Chỉ vừa mới chạm đến đầu lưỡi đã có thể nếm được mùi thơm của dầu tôm ấm áp. Từng giọt canh trong veo nhưng ngọt thanh nhẹ nhàng lan tỏa hương vị tinh tế, kích thích mọi giác quan, khiến con sâu thèm ăn trong bụng người khác lập tức tỉnh dậy, đói đến mức kêu ọc ọc.

Những viên hoành thánh nhỏ xinh ngập trong nước dùng. Khi nhẹ nhàng cắn vào, lớp vỏ mỏng mềm dẻo bọc bên ngoài vỡ ra, để lộ phần nhân tôm bóc vỏ ngọt ngào, cực kì mềm dai tươi mới, mang theo hương vị đặc trưng của biển cả. Tôm không có một chút mùi tanh nào, chỉ có vị ngon ngọt nguyên bản đến mức cực hạn.

Từng miếng tôm bóc vỏ giòn ngọt, mỗi lần nhai đều có thể nếm được vị nước dùng hải sản hòa quyện thấm đẫm, kết hợp với vị ngậy của dầu tôm, tinh tế mà nồng nàn, khiến hương vị trong miệng thực khách đi lên một đỉnh cao mới.

Ngoài trời mưa lất phất bay, gió thu đêm nhẹ nhàng lướt qua mang theo chút se lạnh. Đường phố vẫn nhộn nhịp người qua lại, nhưng quán ăn vật nhỏ này dường như hoàn toàn tách biệt khỏi thế gian ồn ào, vừa ấm áp lại vừa yên tĩnh. Ánh đèn đêm dịu dàng treo lơ lửng, hương vị của nước dùng hải sản tươi ngon hòa cùng chút ngọt thanh của tôm bóc vỏ, nhẹ nhàng vờn quanh len lỏi trong bầu không khí dịu dàng.

Nơi này, không có cái hối hả của nhịp sống đô thị ồn ào xô bồ, chỉ có ông chủ của một quầy ăn vặt nhỏ cần cù lao động và những thực khách đang đắm chìm trong mỹ thực đỉnh cao.

Trong bầu không khí yên bình như vậy, Vương giáo sư như lạc vào, như đắm chìm trong sự chữa lành mà mỹ thực mang lại, một ngụm lại một ngụm vùi đầu ăn hết.

“……”

Sau khi ăn cạn một chén hoành thánh, ngay cả nước dùng dưới đáy cũng húp sạch sẽ, Vương giáo sư mới từ từ hoàn hồn.

Khóe mắt của ông hơi ươn ướt, có điểm lão lệ tung hoành……

Đây chính là, hương vị của quê nhà!

-----

*Vận dụng mọi vốn từ có thể để edit đoạn đồ ăn, tốn công nhất nhưng mà lúc đọc đa số toàn lướt qua khúc miêu tả đồ ăn (⁠ノ⁠`⁠Д⁠´⁠)⁠ノ⁠彡⁠┻⁠━⁠┻

Ai đó và chiếc xe ba bánh đơn sơ của ẻm ✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧ Hình ảnh minh hoạ xem cho vui thoi nha.


Chương Trước                                                                                         Chương Sau