Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó
Chương 8
Vương giáo sư đến từ một ngôi làng nghèo khó trên núi.
Hồi còn bé, trong nhà ông nghèo đến mức không thể thắp nổi đèn dầu. Niềm vui duy nhất chính là những ngày mùa vụ rảnh rỗi, cha sẽ dẫn anh chị em bọn họ đến con sông nhỏ ở cửa thôn để vớt tôm.
Khi đó còn chưa có ô nhiễm công nghiệp hóa gì cả, tôm sông vừa mập vừa tươi, nếu may mắn còn có thể vớt được kha khá, đủ để cả nhà có một bữa ăn no nê hiếm hoi.
Ký ức quý giá nhất trong thời thơ ấu của giáo sư Vương chính là những đêm mùa thu với vài tia nắng chiều hoàng hôn phủ khắp bầu trời, dưới ánh đèn dầu hỏa, cha mẹ cùng anh chị em bọn họ ngồi quây quần bên cạnh bàn ăn uống thỏa thích rồi nói chuyện trời đất.
Trên bàn là những con tôm sông đỏ au được hấp nóng hổi. Mẹ để dành một nửa luộc chín, nửa còn lại dùng làm nhân hoành thánh. Những viên hoành thánh nho nhỏ xinh xắn chìm nổi trong nước canh trắng ngần, tỏa ra hương thơm dịu dàng đặc trưng của mùa thu, cắn vào một miếng là cảm giác tươi ngon đến độ rớt cả đầu lưỡi.
Sau này, kinh tế của làng xóm phát triển hơn, mẹ qua đời vì bệnh tật, ông và các em trai em gái trong nhà cũng lớn lên, mỗi người đi một ngả theo đuổi con đường riêng.
Nhiều năm như vậy, giáo sư Vương đã nếm đủ các loại sơn hào hải vị, từ nhà hàng ba sao Michelin cho tới quán ăn khuya ven đường nhưng vẫn chẳng thể nào tìm thấy hương vị độc nhất của thời thơ ấu kia.
Không ngờ tới, ngay trước một quán ăn vặt ven đường bình bình thường thường trước cổng trường, những ký ức đã bị chôn giấu bấy lâu nay lại bỗng nhiên sống dậy.
Đầu lưỡi nếm được vị ngọt tươi của tôm sông, mùi hương của dầu tôm, vị thanh mặn mềm dai của rong biển... Dưới ánh đèn đường mờ ảo, chút mưa phùn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt… Lập tức đưa giáo sư Vương trở về với mùa thu ngày ấy của hơn năm thập niên về trước. Năm tháng lưu chuyển, nhưng người một nhà vẫn còn quây quần cười nói chia sẻ niềm vui về bữa ăn ngon khó có được.
“Đã trở lại, tất cả đều đã trở lại.”
Giáo sư Vương xúc động đến cay cả sống mũi, ông lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau lau khóe mắt.
Đột nhiên, giáo sư Vương có hơi hối hận.
Sớm như biết trước ăn ngon như vậy, ông đã mua thêm mười phần.
Lỡ như một ngày nào đó thanh niên trẻ này không còn bày quán nữa thì sao?
Vậy thì khác gì trời sụp đâu!
... Lúc này giáo sư Vương đã hoàn toàn quên mất không lâu trước đây bản thân đã đau lòng thương tiếc Giản Vân Lam như thế nào, còn từng nghĩ rằng đối phương không thể vào đại học nên mới phải chọn mưu sinh bằng cách bày quán ăn.
“Bày quán thì đã sao? Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.” Giáo sư Vương lẩm bẩm lầu bầu: “Lao động là vinh quang nhất! Bày quán thì có gì kém so với học đại học đâu?”
Điều cốt yếu là, nếu trong tương lai không còn được ăn hoành thánh của Giản Vân Lam nữa, ông thực sự sẽ phát điên!
Liền một hồi như vậy, hàng ngũ phía trước quầy ăn vặt lại càng dài thêm, càng ngày càng nhiều người qua đường nối đuôi chờ đợi.
Vương giáo sư bất chấp thương cảm, nhanh chóng gia nhập đội ngũ, lại xếp hàng thêm một lần nữa.
Nói trùng hợp cũng trùng hợp, môn sinh đắc ý của ông, Hàn Lâm, cũng đang ở bên trong hàng, hiển nhiên cũng là đã ăn xong một phần nên quay lại tiếp tục xếp hàng mua phần thứ hai.
Hàn Lâm liếc trộm Vương giáo sư vài lần, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, sợ ông sẽ hỏi về tiến độ luận văn của mình hoặc trực tiếp tổ chức một buổi thảo luận ngay tại chỗ.
Mà dường như Vương giáo sư cũng thật sự định nói gì đó.
Chỉ thấy được sau một hồi do dự, ông lơ đãng mở miệng: “Hàn Lâm này.”
Cơ bắp cả người Hàn Lâm căng cứng.
Kíu với kíu với, nếu Vương đạo hỏi về luận văn thì đời cô coi như chấm hết.
Làm sao mà cô có thể không biết xấu hổ nói bản thân đã dành hai ngày để xếp hàng ở quầy ăn vặt, luận văn thì một chữ cũng không động vào chứ!
Vương giáo sư nổi tiếng với bộ ba câu hỏi hồn nhiên*:
Hôm nay đọc tài liệu chưa? Có thu hoạch tâm đắc nào không? Luận văn viết được bao nhiêu trang rồi?
*Bộ ba câu hỏi hồn nhiên (Gốc 灵魂三连): kiểu những câu hỏi phổ thông, gặp là hỏi nhưng lại khiến người đối diện lúng túng, không biết trả lời sao. Như mấy kiểu câu hỏi khi người thân hỏi mình lúc gặp mặt: Có bồ chưa, lương bao nhiêu, tính sinh con trai hay con gái? Kiểu vậy.
Lúc này, Vương giáo sư lộ ra nụ cười trí thức, quả nhiên bắt đầu đặt câu hỏi:
“Quán ăn vặt này mỗi ngày bán vào giờ nào? Một ngày bán bao nhiêu suất? Mỗi người được mua bao nhiêu phần?”
Hàn Lâm: “Thưa thầy, hôm nay em có đọc một bài báo khoa học nước ngoài --”
Í, đợi đã.
Bộ ba câu hỏi hình như không giống với những gì cô tưởng tượng?
Hàn Lâm nhìn sắc mặt Vương giáo sư, vẫn luôn mãi xác nhận ông không có nói giỡn, mới thật cẩn thận mà trả lời:
“À, ông chủ đúng 7 giờ sẽ mở quầy, mỗi ngày bán hạn lượng một trăm phần, mỗi người được mua tối đa hai phần.”
Vương giáo sư vuốt râu, thần bí khó lường gật gật đầu.
Ừm, một ngày chỉ có một trăm phần, mỗi người được mua hai phần.
Xem ra cần phải thiết lập một chiến lược kín đáo.
“Ngày mai có rảnh không, chúng ta tổ chức một buổi thảo luận ngắn.” Vương giáo sư nói.
Chuyện gì đến cũng phải đến, Hàn Lâm mặt mũi xám xịt: “Vâng.”
Vương giáo sư tiếp tục nghiêm túc nói: “Cần phải bàn bạc một chút, xem thử phải tăng cao hiệu suất như thế nào để mua được nhiều hoành thánh nhất có thể.”
Hàn Lâm: “…”
Cô có chút hoài nghi móc móc lỗ tai, suýt chút nữa còn cho rằng bản thân nghe nhầm.
Nhưng Vương giáo sư đã bắt đầu thảo luận một cách đầy nghiêm túc, giảng giải con đường mà ông cho là hiệu quả nhất, bao gồm cả cách đảm bảo xếp hàng hợp lý nhất, làm sao để tận dụng tối đa thời gian...
Rất có phong thái của một người thầy mẫu mực.
“Không chỉ giáo sư và nghiên cứu sinh, chúng ta hẳn là nên động viên cả tổ, cũng cổ vũ cả sinh viên hệ chính quy cùng tham gia, tích cực hưởng ứng kêu gọi hoạt động thực tiễn.”
... Người không biết còn tưởng rằng ông đang nói về một dự án nghiên cứu nào đó.
Kết quả ông chỉ đang thảo luận cách mua được nhiều hoành thánh nhất có thể a a a!
Hàn Lâm cảm thấy có hơi chóng mặt.
Thế giới này, có vẻ như không còn bình thường nữa.
May mắn chính là, Hàn Lâm và Vương giáo sư cũng kịp mua những phần hoành thánh cuối cùng. Bọn họ vừa mua xong không bao lâu, Giản Vân Lam liền trưng ra đáy nồi trống rỗng, tuyên bố:
“Một trăm phần hoành thánh ngày hôm nay đã bán hết rồi, cảm ơn mọi người ủng hộ, hẹn gặp lại vào 7 giờ ngày mai!”
Trong đám đông vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“Hai ngày! Tôi đã xếp hàng suốt hai ngày nay!”
“Ông chủ ơi, một trăm phần ít quá…”
Bởi vì hôm nay tan tiết trễ, không kịp mua hoành thánh, Lý Vân và Đàm Đình Đình thống khổ bám sau xe ba bánh của Giản Vân Lam, nước mắt chảy dài thành sông đón gió mà bay, vừa chạy vừa gào khóc gọi với theo:
“Ông chủ, lần sau gặp lại mong cậu hãy hạnh phúc! Có được không! Về sau thế giới của cậu sẽ vắng bóng tôi rồi!”
“Ông chủ, không có cậu tui biết sống sao đây, ông chủ à!”
“Ông chủ, cậu mang tui đi cùng đi ông chủ ơi TT_TT!!”
Nhóm quần chúng đã ăn được hoành thánh: “…”
Mua hoành thánh còn được xem tiểu phẩm, cũng vui đấy.
-----
Vương giáo sư vừa mua được phần hoành thánh thứ hai, nhưng ông lại tiếc nuối không nỡ ăn.
Ngày mai 7 giờ, Giản Vân Lam mới có thể quay lại bày quán, trước đó thì ông còn phải đợi suốt 24 tiếng đồng hồ nữa!
Quả thực là sống một ngày như một năm.
Vương giáo sư suy nghĩ mãi, quyết định sẽ giữ lại phần hoành thánh này cho bữa sáng ngày mai.
…… Đây là sai lầm trí mạng thứ nhất.
Vừa lúc đó, ông nhớ ra, một lát nữa quay lại phòng thí nghiệm còn có cuộc họp. Cho nên khi đi ngang qua khu vực trà nước của giảng viên, ông liền bỏ hoành thánh đã được đóng gói tốt vào tủ lạnh, nghĩ rằng sáng mai có thể trực tiếp hâm nóng bằng lò vi sóng sau đó ăn luôn trong văn phòng.
…… Đây là sai lầm trí mạng thứ hai.
Bởi vì gấp gáp tham gia hội nghị, Vương giáo sư quên không dán nhãn tên của mình lên trên hộp đựng mà chỉ đặt nó ở góc tủ lạnh rồi rời đi.
…… Đây là sai lầm trí mạng thứ ba.
Thế là, một đêm trôi qua, khi Vương giáo sư tâm tình vui vẻ dẫm lên ánh bình minh bước vào văn phòng, tưởng tượng đến hương vị khi nhai hoành thánh tôm tươi ở trong miệng thì…
Đối thủ một mất một còn của ông, Mộ Dung giáo sư đang bưng chén hoành thánh của ông ăn uống thỏa thích.
Vương giáo sư: “……”
Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư đều từng là sinh viên khoa chính quy của Kinh Đại, một đường học thẳng lên tiến sĩ và ở lại trường giảng dạy. Phương hướng nghiên cứu của hai người tương tự nhau, tuổi tác cũng xấp xỉ, bởi vậy vẫn luôn cạnh tranh cùng một vị trí.
Tính cách của cả hai đều rất mạnh mẽ, Vương giáo sư ngay thẳng bộc trực, trong khi Mộ Dung giáo sư lại thanh cao sắc bén. Văn phòng của họ gần nhau, ngày thường mâu thuẫn bằng miệng là không thể tránh khỏi.
Năm xưa, khi Mộ Dung giáo sư được chính thức thăng chức giáo sư, Vương giáo sư đã lén lút ném chuối thối vào cửa phòng của đối phương; mà khi Vương giáo sư giành được quỹ quốc gia, Mộ Dung giáo sư đã cho học sinh tiểu học ném trứng thúi vào cửa sổ của ông.
Tất cả những chuyện này đều đã qua, Vương giáo sư cũng đành cố mà nhịn.
Nhưng Mộ Dung giáo sư, lại dám nhúng chàm hoành thánh bảo bối của ông!
“Đó là hoành thánh của ta!!!”
Vương giáo sư giận không thể át, hai mắt lộ tia m.á.u, cả người rơi vào trạng thái cuồng hóa.
Mộ Dung giáo sư bưng chén hoành thánh, đứng dậy, thong thả ung dung mà lau lau miệng: “Ồn ào cái gì? Sợ mọi người không biết giọng ông lớn à, xương cốt cũng đã già mà vẫn còn thích lăn lộn.”
“Chén hoành thánh này là của ông?” Mộ Dung giáo sư nhìn biểu hiện Vương giáo sư kích động như vậy, cúi đầu nhìn nhìn chén hoành thánh: “Tôi còn tưởng nghiên cứu sinh của tôi mang tới cho tôi.”
Dứt lời, Mộ Dung giáo sư nhét luôn viên hoành thánh cuối cùng vào trong miệng.
Không hề có chút hối cải nào.
Trong lòng Vương giáo sư như có lửa đốt, căm phẫn nói: “Mộ Dung lão tặc, ta phải giết ngươi!”
“Chẳng qua chỉ là một chén hoành thánh mà thôi.” Mộ Dung giáo sư cảm thấy thái độ của đối phương rất kỳ quái: “Ăn cũng không ngon lắm.”
Đương nhiên, Mộ Dung giáo sư đang nói dối.
Sự việc còn phải bắt đầu kể từ hai ngày trước. Hôm đó, ông phát hiện nhóm nghiên cứu sinh do mình dẫn dắt mỗi khi đến 7 giờ liền bắt đầu mất hồn mất vía nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, giống như đang tâm tâm niệm niệm thứ gì.
Hỏi ra mới biết được, bọn sinh viên là đang thèm món hoành thánh ở trước cổng trường.
Hoành thánh? Ăn ngon như vậy à? Ngay cả số liệu cũng không buồn viết.
Mộ Dung giáo sư tỏ vẻ rất khinh thường trước việc này.
Ngày hôm qua, nghiên cứu sinh của ông nói muốn đi mua hoành thánh, nếu có nhiều thì sẽ đóng gói mang về cho ông.
Bởi vậy, buổi sáng hôm nay khi ông mở tủ lạnh ra nhìn thấy chén hoành thánh kia, đương nhiên nghĩ là sinh viên mang bữa sáng đến cho mình. Học sinh của ông tuy không thể nói là quá năng động, nhưng vẫn khá tri kỷ.
Mộ Dung giáo sư không thích ăn rong biển, cũng không thích canh, nên chỉ lựa ra hoành thánh, bỏ đi phần nước dùng.
--- Nếu Vương giáo sư biết ông không chỉ ném rong biển mà còn bỏ cả nước canh, có lẽ sẽ hộc máo mà chếc.
Đúng là phí phạm của trời!
Bởi vì đói bụng, Mộ Dung giáo sư chỉ bỏ hoành thánh vào trong lò vi sóng hâm nóng một chút liền ăn hết.
…… Nói thật, ăn cũng khá ngon.
Mộ Dung giáo sư là người thích bắt bẻ nhất, bản thân ông không thích ăn tôm lắm, nhưng hoành thánh nhân tôm tươi kia vỏ mỏng nhân dày, vừa thơm ngọt vừa ngon miệng, tôm bóc vỏ no đủ tươi mới vô cùng vừa ăn, thấm đẫm dầu tôm béo ngậy, cho dù để trong tủ lạnh một đêm vẫn giữ nguyên vị ngon khiến người khác muốn dừng cũng không được.
Tuy nhiên, sau khi cẩn thận đánh giá một phen, Mộ Dung giáo sư cảm thấy thực sự không đến mức khoa trương như bọn họ nói.
Ngon thì cũng ngon, nhưng không đến nỗi phải khiến người ta thương nhớ mãi không quên.
Nhìn thấy Vương giáo sư trước mặt thật sự đau lòng, Mộ Dung giáo sư không thể không đưa ra bậc thang, ông nói:
“Nếu ông thật sự đau lòng, tôi đến Đường Yến đóng gói cho ông một phần hoành thánh hải sản bạch ngọc, được chưa?”
Đường Yến là nhà hàng ăn tại chỗ nổi tiếng số một số hai trong thành phố, rất khó để đặt bàn trước, đồ ăn cũng vô cùng sang trọng, đều là những món ăn trân quý cấp bậc quốc yến.
Ông cũng đã nhượng bộ, Vương giáo sư chắc sẽ không không biết tốt xấu đi.
Sau khi xác nhận hoành thánh đã hoàn toàn bị ăn sạch, Vương giáo sư từ phẫn nộ chuyển sang bi thương, thất hồn lạc phách mà nhìn hộp đựng: “Ông không hiểu, ha ha, sao ông có thể hiểu được, món hoành thánh này, hoành thánh Đường Yến làm sao có thể so được…”
Mộ Dung giáo sư: “……”
Người này điên thật rồi.
Hoành thánh của Đường Yến bán 188 (~665 cành) một chén, do đầu bếp hàng đầu quốc nội tự tay chế biến, dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất, trù nghệ tinh vi nhất. Hoành thánh ở quán ăn vặt đầu đường sao có thể so sánh được?!
Mộ Dung giáo sư không tin.
Nói nhiều cùng một người không hiểu chuyện cũng vô ích. Vương giáo sư tàn nhẫn nói: “Mau trả thiết bị mấy hôm trước phòng thí nghiệm của các ông mượn lại đây, sau này đừng mong mượn từ chỗ của tôi nữa.”
Sắc mặt Mộ Dung giáo sư lập tức đen thui.
Thiết bị đó là ông phải năn nỉ ỉ ôi mãi mới mượn được, dựa theo tiến độ nghiên cứu phải mất ít nhất một tháng mới có kết quả, bây giờ còn chưa tới năm ngày!
Vương Kiến Hoa lão tặc, tôi với ông không đội trời chung!
Không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Mộ Dung giáo sư, Vương giáo sư quay người rời đi.
Không có thời gian để tiếc nuối cho bản thân, hiện tại điều quan trọng nhất là làm sao đảm bảo tối nay có thể thuận lợi mua được hoành thánh.
Vương giáo sư nghĩ nghĩ, mở WeChat nhắn cho nhóm sinh viên của mình:
【Hải nạp bách xuyên: Các bạn học, gần đây mọi người nghiên cứu khoa học vất vả rồi, tối nay tôi mời khách, cho mọi người thư giãn một chút, cùng đi cổng trường ăn hoành thánh tôm tươi [mỉm cười] [bắt tay]】
Đơn độc tác chiến không đáng tin cậy, vậy thì phát động lực lượng của quần chúng đi!
Bọn sinh viên của Vương giáo sư: “……?”
Mà Hàn Lâm đã sớm đoán trước được, tinh thần hoảng hốt đã gõ phím trả lời:
【Đã nhận được.】
Trong nhóm chat lại liên tiếp xuất hiện tin nhắn trả lời nhận được.
Mặc dù bọn họ không hiểu ra sao, nhưng giáo sư làm như vậy chắc chắn là có lý do của ông ấy!
Hơn nữa, giáo sư mời khách, không ăn thì phí của lắm.
Trong thư viện.
Ninh Sanh đang ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ chăm chú đọc sách.
Rất nhiều học tỷ học muội ở cách đó không xa cố gắng che giấu nội tâm kích động của mình, nhưng vẫn không thể nhịn được liếc mắt nhìn thoáng qua đối phương một cái.
Ngẫu nhiên gặp được giáo thảo trong thư viện! Bọn họ thực sự quá may mắn!
Giáo thảo ngồi bên cạnh tấm màn lụa trắng của cửa sổ, toàn thân được ánh sáng bao bọc lấy, ngũ quan tuyệt mỹ cùng với viên lệ chí câu hồn nhi.ế.p phách kia, quả thực chính là tuyệt sắc giai nhân.
Chắc hẳn cũng chỉ có ông chủ quầy ăn vặt ở cửa nam mới có thể phân cao thấp với đối phương.
Gần đây, giá trị nhan sắc của giáo thảo và ông chủ quầy ăn vặt đã trở thành đề tài bàn tán, có rất nhiều bài viết được đăng trên tường thổ lộ, nhưng cuối cùng vẫn không thể phân thắng bại.
Mỗi người đều có vẻ đẹp riêng!
Đương nhiên, Ninh Sanh từ trước đến nay đều không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Bị Cố Hành Chu ép làm việc mấy ngày ở hội sở, sau khi có đủ tiền để thanh toán chi phí thuốc men cho bà ngoại nhờ lần ngẫu nhiên lột vỏ tôm kia, cậu ấy đã kéo đen Cố Hành Chu.
Hiện tại, cuối cùng cậu ấy cũng có thời gian trở lại học tập, cho nên càng phải cố gắng bù đắp lại tiến độ của những ngày đã mất.
Nghe nói Cố Hành Chu đã tức giận đến mức không ngừng dậm chân, ở tập đoàn Cố thị phát tính tình một trận lớn, còn được đưa lên tin tức trong giới giải trí.
Nhưng trong thời gian ngắn, Cố Hành Chu dường như cũng không lo lắng về chuyện đó.
Cũng không biết hắn đang đang âm thầm chuẩn bị ám chiêu gì.
Kẻ điên Cố Hành Chu kia, bị ép nóng nảy thì có thể sẽ làm bất cứ chuyện gì, giống như lần trước ở bên hồ biệt thự, đã còng tay cậu ấy vào trên ghế ---
Ninh Sanh ánh mắt nặng nề, trong lòng có chút chán ghét.
Cậu ấy nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nữa.
Sau khi kiếm được tiền, Ninh Sanh đã đưa năm vạn tệ cho Ninh Mộng Liên để trả tiền thuốc men cho bà ngoại, lúc đó mẹ Ninh đã rất lo lắng nhìn cậu ấy: “A Sanh, số tiền này là từ đâu ra? Con có phải đã để bản thân chịu thiệt thòi không?”
Ninh Sanh cảm thấy có chút khó mở miệng.
Cậu ấy cũng không thể nói rằng số tiền đó là do mình lột tôm kiếm được.
Nghe rất kỳ quái.
Vì vậy, Ninh Sanh chỉ có thể nói vòng vo: “Nguồn gốc rõ ràng, mẹ không cần lo lắng.”
Nhưng Ninh Mộng Liên có vẻ càng lo lắng hơn.
Đối với hiểu lầm này, Ninh Sanh cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động trong tay bỗng rung lên, là tin nhắn từ Vương giáo sư.
Vương giáo sư là bạn cũ của mẹ Ninh Sanh, cũng là ân sư của cậu ấy, kể từ lúc nhập học ông đã giúp đỡ cậu ấy rất nhiều. Vương giáo sư biết hoàn cảnh của Ninh Sanh khó khăn nhưng rất có tài năng, nên thường thay cậu ấy đề cử nhiều loại hạng mục học bổng và các dự án nghiên cứu khoa học, cũng như hỗ trợ cậu ấy vượt qua nhiều khó khăn.
Ninh Sanh luôn luôn cảm kích Vương giáo sư.
Nhiệm vụ Vương giáo sư giao phó, những gì có thể trong phạm vi khả năng của mình, cậu ấy sẽ luôn làm.
Bởi vì bận rộn, cùng với việc bị Cố Hành Chu dây dưa quấn lấy, Ninh Sanh đã lâu không dùng bữa đàng hoàng, chỉ ăn qua loa vài miếng bánh nén khô để chắp vá qua bữa.
Dạ dày bắt đầu truyền đến từng trận đau nhói, Ninh Sanh dùng tay ôm lấy bụng, chờ cơn đau kia từ từ dịu xuống.
Rét lạnh và đói khát đã sớm trở thành thói quen của Ninh Sâm.
Cậu ấy không sợ hãi.
Không có gì có thể đánh bại cậu ấy.
Chỉ có điều……
Ninh Sanh mở WeChat, nhìn tin nhắn mà Vương giáo sư vừa gửi tới, im lặng.
“Hoành thánh tôm tươi?”
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, từ “tôm” không thể hiểu được này đã xuất hiện trong sinh mệnh của Ninh Sanh.
Nó khiến cậu ấy nhớ tới nhị thế tổ điên cuồng nào đó.
Giản thiếu gia kia, hình như đã nói rằng bản thân đang mở quầy.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Vị diện Vạn giới, phòng phát sóng trực tiếp.
【Đúng vậy, chính là như những gì cậu nghĩ đấy (đốt thuốc)】
【Thế giới này thật sự đã điên thành bộ dáng mà tui không thể tưởng tượng nổi rồi. Vương giáo sư trong nguyên tác là một đại lão học thuật quên mình vì người đức cao vọng trọng cỡ nào, thế mà lại vì một chén hoành thánh trù tính tính toán đến mức này!】
【Chảy nước miếng, hoành thánh… thật sự ăn ngon như vậy ư… Khi nào thì toàn bộ giác quan hệ thống mới để cho khán giả cũng nếm thử vậy @Chính phủ phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới】
【 A a a, Ninh Bảo cuối cùng cũng muốn ăn hoành thánh rồi ư! Bảo bối của tui đã đói bụng vài ngày rồi, mau để cho mỹ thực của ông chủ Giản chữa lành cho cậu ấy đi!】
【Mới đến, lần đầu tiên xem phát sóng trực tiếp, chủ bá này có đáng để nhảy hố không?】
【Chỉ cần Giản Giản ở đây, Trời Xanh Mây Trắng, một đường đồng hành! Chủ bá đẹp trai (tình yêu) phát sóng trực tiếp (tình yêu) phá giải cốt truyện (tình yêu), tình cảm mãnh liệt bùng nổ, sức hút đầy đủ, mau mau follow để không bị lạc!】
Người xem đã từng bị những lời mời gọi tương tự lừa vào hố, hơn nữa phát hiện ra chân tướng đằng sau: ……
Các người nói sức hút đầy đủ, là kiểu sức hút gì?
Sức hút của đồ ăn vặt à??!
【?? Tác giả có việc gì nói】
Ai bảo rằng sức hút của đồ ăn vặt không phải là sức hút?
-----
"Dưới ánh đèn đường mờ ảo, chút mưa phùn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt… Lập tức đưa giáo sư Vương trở về với mùa thu ngày ấy của hơn năm thập niên về trước. Năm tháng lưu chuyển, nhưng người một nhà vẫn còn quây quần cười nói cùng chia sẻ niềm vui về bữa ăn ngon khó có được."
Ey đọc truyện đồ ăn mà muốn khóc luôn í. Ngày xưa cúp điện ba mẹ hay nấu mỳ tôm bỏ cơm ăn cho qua bữa, nhưng mà dở quá nên chả lần nào ăn hết kkkk. Giờ đi học xa quê nghèo khổ đói khát là nhớ ba mẹ híc.
*Ảnh minh họa cho truyện nè:
2 Nhận xét
hóng ạ
Trả lờiXóaVẫn đang ê đích 💪🏻
Xóa