Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó

Chương 9

Lại kết thúc một ngày bày quán vô cùng vui sướng.

Giản Vân Lam vô cùng thỏa mãn ngân nga tiểu khúc trở lại biệt thự, quản gia đã tri kỉ chuẩn bị sẵn nến thơm mà bồn tắm mát xa, còn để sẵn một ít đồ ăn vặt cho Giản Vân Lam.

Giản Vân Lam ngâm mình trong bồn tắm, thưởng thức đồ ăn vặt.

Ừn, không ngon bằng cậu làm.

Hơi nóng từ bồn tắm tỏa ra hương thơm của thảo mộc, nước ấm vây quanh người, Giản Vân Lam thoải mái híp híp mắt, suy nghĩ…

Ngày mai nên làm món gì đây?

Khẩu vị mấy ngày qua đều thiên về thanh đạm, đã bày quán bán đồ ăn vặt thì vẫn nên đổi thực đơn đa dạng một chút mới được.

Không bằng, ngày mai làm món hồng du sủi cảo đi!

Ai nói sủi cảo không thể coi là hoành thánh chứ?

Tuy rằng mọi người vẫn luôn liên tục tranh cãi về việc sủi cảo có thể tính là hoành thánh hay không, nhưng trong [Bách Khoa Toàn Thư Công Thức Nấu Hoành Thánh] của Hệ Thống Trù Thần, hồng du sủi cảo vẫn có trong danh sách.

Tương ớt của Ninh nữ sĩ chất lượng không tồi, nhưng nếu muốn nấu hồng du sủi cảo thì còn phải nhờ dì ấy làm thêm một ít gia vị cay rát.

Nghĩ như thế, Giản Vân Lam cầm điện thoại lên, mở WeChat của bạn tốt có ghi chú là ‘(Tương ớt chất lượng tốt) Ninh nữ sĩ’ ra, gửi tin nhắn: 【Dì Ninh, tương ớt ngày mai dì có thể làm thành vị siêu cay rát được không? Còn muốn thêm một ít dầu ớt.】

Ninh Mộng Liên rất nhanh đã trả lời, nàng vui vẻ mừng rỡ ra mặt, nói:【Đương nhiên là được [mỉm cười] dì sẽ mang đến vào lúc 9 giờ đúng, được không?】

Ông chủ mua tương ớt của nàng tính cách tốt, thanh toán sảng khoái lại nhanh chóng, mỗi lần đều mua tương ớt số lượng lớn, Ninh Mộng Liên rất thích buôn bán với đối phương.

Giản Vân Lam:【[Thả like ][bắt tay]】

…Hai người nói chuyện phiếm đều rất có hương vị của lão cán bộ.

Ninh Mộng Liên dừng lại một chút, chợt nhớ ra điều gì, nhắn:

【Ông chủ Giản, trước cửa nhà dì có vài tòa nhà b.ấ.t h.ợ.p p.h.á.p đang bị dỡ bỏ, đường không được bằng phẳng lắm, không dễ đi xe điện, có thể sẽ đến muộn một chút. 9 giờ rưỡi cậu thấy có được không? [che miệng cười]】

Ninh Mộng Liên xuất thân từ gia đình nghèo khó, chính nàng chỉ là một nội trở bình thường, phía trên có người mẹ bị tai biến, phía dưới còn có một cậu con trai đang học đại học. Tuy rằng cả một nhà bọn họ đều nỗ lực làm việc, nhưng vẫn không đủ khả năng thuê phòng mới ở tiểu khu có thang máy, chỉ có thể sống ở khu phố cũ lan tràn các tòa nhà b.ấ.t h.ợ.p p.h.á.p.

Ninh Mộng Liên không biết rằng, bởi vì ở khu chung cư cũ để tiết kiệm tiền thuê nhà mà nàng phải trả giá bằng cả mạng sống.

Trong nguyên tác của [Cố Chấp Độc Chiếm], Ninh Mộng Liên chính là xảy ra chuyện trong khoảng thời gian này. Toàn bộ con đường trước nhà đều bị dỡ bỏ, vào rạng sáng khi nàng ra khỏi nhà đi làm thì bị gạch rơi trúng, thiệt mạng tại chỗ.

Điều này cũng trở thành tiếc nuối cả đời của Ninh Sanh.

Sau đó, Ninh Sanh một đường giãy giụa bò lên trên, chịu đựng vô vàn chửi bới và khinh miệt, từ một sinh viên nghèo khó trở thành tân quý trong ngành khoa học kỹ thuật mà giới truyền thông tranh nhau đưa tin.

Cậu ấy đổi sang ở trong một căn hộ lớn, đưa bà ngoại đến sống trong khu giàu có, không cần phải chui rúc trong những tòa nhà b.ấ.t h.ợ.p p.h.á.p, mỗi lần đều phải đi ngang qua dàn phơi quần áo ẩm ướt để loay hoay tìm cánh cửa nhỏ phủ đầy rêu xanh kia nữa.

Ninh Sanh trở thành nhân vật chạm tay là bỏng, cánh chim cứng cáp, dễ như trở bàn tay là có thể đẩy ngã những ngọn núi lớn từng đè nặng trên sống lưng cậu ấy.

Nhưng những điều này, mẹ cậu ấy vĩnh viễn đều không thể nhìn thấy được.

…Đường không được bằng phẳng?

Giản Vân Lam nhíu mày.

Cậu gọi quản gia vào, hỏi qua hai câu rồi nhắn cho Ninh Mộng Liên:

【Con có một căn hộ để không ở tiểu khu Hải Bình, có thể cho dì thuê, nội thất và đồ đạc đều đã có sẵn. Mỗi tháng một ngàn tệ, hôm nay dì dọn qua luôn đi, con giúp dì tìm công ty chuyển nhà.】

Tiểu khu Hải Bình là một khu chung cư mới có thang máy, vị trí mặt tiền bình thường nhưng thắng ở chỗ hoàn cảnh tốt, giao thông thuận tiện, tiền thuê thường dao động từ ba đến bốn ngàn tệ trở lên.

Ninh Mộng Liên thụ sủng nhược kinh:【Giản tiên sinh, cậu quan tâm đến dì, dì rất cảm kích, nhưng dì thật sự ngượng ngùng chiếm tiện nghi này của cậu [lắc đầu] [lắc đầu]】

Trong lòng nàng có chút cảm động, tuy rằng Giản tiên sinh có hơi kỳ lạ nhưng thực sự là một người lương thiện.

Không chỉ quan tâm đến an toàn của nàng mà còn chủ động giúp đỡ nàng tìm chỗ ở giá cả tiện nghi.

Sau một lúc lâu, Giản Vân Lam bên kia mới nhắn lại vài tin nhắn.

【Dì ơi, nếu đường đi không bằng phẳng, thời điểm dì mang tương ớt đến, lỡ như tương ớt bị rơi vỡ thì làm sao đây?】

【Dì mau dọn đến đi, thật sự.】

【Nếu tương ớt bị rơi vỡ, quầy ăn vặt của con sẽ bị ảnh hưởng, lúc đó con cũng không muốn sống nữa [mỉm cười] [thẹn thùng]】

Cậu nói những lời này thực sự vô cùng chân thành thật lòng.

Ninh Mộng Liên đối với cậu mà nói chỉ là một người xa lạ bèo nước gặp nhau.

Nhưng tương ớt của Ninh Mộng Liên, chính là tương ớt cấp bậc “Ưu Tú” do Hệ Thống Trù Thần tự mình chọn ra!

Nếu như bị rơi vỡ, cậu biết đi nơi nào tìm gia vị thay thế đây, có khả năng cả một ngày cũng không thể bày quán.

Nghĩ đến tương ớt bảo bối của mình lại bị tùy tiện đặt trong cốp xe đạp điện, lắc lư theo những ổ gà ổ vịt gồ ghề trên đường, lâu lâu lại va chạm vào nhau… Đêm nay Giản Vân Lam khó mà ngủ được, tâm can như đang nhỏ máo.

Hận không thể lập tức chạy như bay qua giúp Ninh Mộng Liên chuyển nhà.

Ninh Mộng Liên: “…”

Không phải chứ.

Ông chủ Giản này, có chút đin.

Rốt cuộc có người nào sẽ vì tương ớt mà nói ra mấy câu đại loại như 'Không muốn sống nữa' chứ! Hơn nữa sau câu 'Không muốn sống nữa' còn đi kèm biểu tượng [Mỉm cười], [Thẹn thùng]!

Thật sự là có chút dọa người.

Nhưng dựa theo kinh nghiệm đã tiếp xúc với đối phương trong vài ngày qua, Ninh Mộng Liên cảm thấy Giản Vân Lam quả thật là chân thành, thật lòng, thực sự quan tâm đến an nguy của tương ớt ---

Cảm giác càng điên hơn!!!

-----

Lại đến khoảng thời gian nấu ăn vô cùng vui vẻ.

Hôm nay làm hồng du sủi cảo cho nên không cần hầm canh. Bí quyết để làm hồng du sủi cảo chính là gia vị, nếu cho đúng gia vị thì cho dù có nấu đế giày cũng ngon.

Đương nhiên, với trình độ Thần Bếp trù nghệ mãn cấp (tự xưng), Giản Vân Lam tuyệt đối sẽ không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Cậu vẫn đi đến chợ thức ăn mua nhân thịt heo chất lượng tốt nhất, cố ý chọn miếng ba phần mỡ bảy phần nạc, hồng du sủi cảo cần có nhiều mỡ một chút ăn mới ngon. Giã nhuyễn nhân thịt heo, thêm dầu mè, gừng băm, hoa tiêu, rồi đập vào vài quả trứng gà ta, trộn đều cho đến khi nhân không còn tách biệt.

Còn về gia vị, quân chủ lực chính là tương ớt cay nóng và dầu ớt mà Ninh Mộng Liên đưa tới vào sáng nay.

Ninh Mộng Liên thật sự rất có thiên phú ở phương diện làm tương ớt, bất kể loại tương ớt nào, chỉ cần qua tay nàng đều được bao phủ một tầng ánh sáng màu tím nhàn nhạt, đánh giá cấp bậc “Ưu Tú”.

Bản thân Giản Vân Lam cũng thật sự rất thích ăn hồng du sủi cảo, hơn nữa thích nhất là vị hồng du cay rát thơm nồng, nếu có thể cảm nhận được hương vị của tỏi chiên vàng óng kết hợp với sủi cảo thì thực sự là quá tuyệt vời.

Vì vậy, cậu đã sớm chuẩn bị một bó lớn tỏi trộn với gia vị, tưới một tầng dầu nóng lên trên, mùi thơm kích thích và ngon miệng của tỏi lập tức xộc vào mũi. Dầu mè cũng là do chính tay cậu ép vì không muốn dùng bán thành phẩm từ siêu thị để chắp vá.

Về việc sủi cảo có phải là một loại hoành thánh hay không, Giản Vân Lam lật xem Hệ Thống Trù Thần. Phía chính phủ giải thích rằng cả sủi cảo và hoành thánh đều thuộc về “hoành thánh”, không chỉ có hai loại này, mà ngay cả bánh bao cũng phát triển từ hoành thánh mà ra.*

*Mô Phật, đọc truyện cho vui, đừng có phân vân chỗ này quá 🥲.

Tuy là cùng một loại, nhưng sủi cảo có hình dạng tương đối đặc trưng. Hai tay Giản Vân Lam nhẹ nhàng nhéo một chút, một viên sủi cảo hình kim nguyên bảo* tròn trịa đáng yêu đã ra lò.

*金元宝: hình kim nguyên bảo (hình thỏi vàng giống con thuyền í)

Tất cả đã chuẩn bị xong, sau khi nghỉ ngơi liền đến thời gian bày quán vô cùng vui vẻ.

6 giờ rưỡi.

Gần đây, công cuộc cạnh tranh mua hoành thánh trở nên ngày càng càng gay gắt. Tuy còn hơn nửa giờ nữa mới đến giờ, nhưng trước cửa nam đã có rải rác khoảng ba bốn mươi người xếp hàng.

Vì hôm qua không ăn được hoành thánh, còn biểu diễn một màn tiểu phẩm trước mặt mọi người, Lý Vân và Đàm Đình Đình hôm nay đã đến từ sớm, thề phải rửa sạch mối nhục ngày trước.

Lý Minh, anh trai của Lý Vân cũng đến rồi, vì sự kiện tan vỡ tình cảm anh em lúc trước, bầu không khí giữa hai người dạo gần đây có chút ngại ngùng, nhưng Lý Minh Hi đã chủ động nhường lại vị trí phía trước của mình cho Lý Vân, cho nên lúc này hai người đã hòa hảo trở lại.

Chủ quán bán vòng tay dạo gần đây không thể nào buôn bán nổi mà chỉ chuyên chú đi xếp hàng. Anh trai bảo an cũng đã xin chuyển từ cửa bắc sang ca trực ban cố định ở cửa nam, chỉ vì để gần quan được ban lộc.

Ngoại trừ bọn họ, còn có nhóm các bạn học trên diễn đàn thuật toán, bọn họ đều mặc áo sơ mi ca rô kẻ sọc và đeo kính, ăn ý xếp hàng cùng nhau, một số người còn đang ôm số liệu gõ gõ.

Điểm số và hoành thánh, tất cả bọn họ đều muốn!

Trong một đám sinh viên đang xếp hàng, có một vị giáo sư lão làng mặc tây trang giày da, ánh mắt kiên định vô cùng dẫn nhân chú mục.

Vương giáo sư mặc áo khoác, trong tay cầm một cuốn sổ nhỏ, bên trên vẽ các loại đồ thị lộ tuyến và một số phương án khác nhau. Đứng xung quanh là những môn sinh đắc ý của ông, cả nhóm nghiêng đầu lại gần nhỏ giọng thảo luận gì đó.

“Đối với phương án này, tôi đã làm một bản PPT.” Hàn Lâm cầm Laptop, giảng giải: “Tham khảo từ ba tài liệu tổng quan và một bài báo khoa học, kết luận là..."

Các bạn học khác nghe được, liên tục gật đầu, còn thường xuyên giơ tay đặt câu hỏi.

Nhóm các sinh viên khoa chính quy xung quanh rất là kính nể.

--- Không hổ danh là nghiên cứu sinh do Vương giáo sư dẫn dắt, ngay cả thời điểm ra ngoài mua đồ ăn vặt cũng không quên nghiên cứu khoa học, tinh thần học tập thật đáng ngưỡng mộ.

Nhưng nếu bọn họ nghe được nội dung cuộc thảo luận của nhóm nghiên cứu sinh, chắc hẳn thế giới quan cũng sẽ sụp đổ.

Cái gì mà các loại chiến lược nếm thử hoành thánh với nhiều hương vị khác nhau, cái gì mà kế hoạch xếp hàng hiệu suất cao trong ngày mưa hoặc thời tiết cực đoan, cái gì mà khái niệm phát triển, cách khắc phục sự bất đồng về nhận thức và nghiên cứu sâu về phương pháp luận mua hoành thánh trong các lĩnh vực liên ngành...

Lý Vân và Đàm Đình Đình đứng ở vị trí đầu đội ngũ nên cách bọn họ rất gần, khi nghe được chi tiết cuộc đối thoại kỳ quái hiếm lạ này chỉ cảm thấy rùng mình.

Hóa ra những người đi trước nói không sai.

Làm học thuật thực sự sẽ bức người khác phát điên!

“Chúng ta không thể trở thành như vậy.” Lý Vân nắm lấy tay Đàm Đình Đình, lệ nóng doanh tròng.

Đàm Đình Đình cũng gật đầu, nước mắt rưng rưng.

Khi họ nói chuyện, kim đồng hồ đã chỉ đúng số 7, Giản Vân Lam dẫm lên xe ba bánh đúng giờ xuất hiện.

“Ông chủ đến rồi!”

Không biết là ai hô to một tiếng, mọi người lập tức phấn chấn tinh thần, cả nhà hân hoan nhảy nhót mà vây quanh xe ba bánh của Giản Vân Lam.

“Ông chủ, cuối cùng cậu cũng đến!”

“Hôm nay có thể bán nhiều hơn một chút không?”

“Hôm nay bán hoành thánh gì thế, thơm quá đi!”

Bởi vì số lượng người quá đông, rất nhiều thực khách kích động duỗi tay lay lay xe ba bánh, khiến Giản Vân Lam suýt chút nữa không tìm được chỗ dừng xe.

“Mọi người nhường chỗ một chút, để ông chủ dừng xe trước đã.” Vương giáo sư hắng hắng giọng nói, lão giáo sư ba mươi năm kinh nghiệm dạy học dồn khí đan điền, không giận tự uy.

Đám người lúc này mới lưu luyến không rời mà tách ra một chút để Giản Vân Lam dừng xe lại.

“Giáo sư, ngài đến rồi!”

Giản Vân Lam còn nhớ rõ Vương giáo sư ngày hôm qua đã giúp mình, chân thành cười cười chào hỏi với đối phương.

“Tiểu tử, cậu làm hoành thánh ăn rất ngon.” Trên mặt Vương giáo sư lộ ra nụ cười hiền hậu, ho hai tiếng: “Cậu có muốn thêm WeChat không? Sau này có việc gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

…… Chủ yếu chính là, có thể càng tiện cho Vương giáo sư cọ ăn cọ uống.

Giản Vân Lam vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”

Cậu móc điện thoại ra, hai người vui vẻ thêm WeChat.

Nhóm quần chúng đứng xung quanh vô cùng hâm mộ nhìn Vương giáo sư.

Thật tốt quá đi! Giáo sư vậy mà có thể thêm WeChat của ông chủ!

Sau này chẳng phải có thể gần quan được ban lộc sao?!

Hóa ra, làm học thuật đến một mức độ nào đó đúng là có thể đi lên đỉnh của chuỗi thức ăn, thật sự nhận được hồi báo.

Nhìn Vương giáo sư xem, không phải đã đi trước một bước thêm được WeChat của ông chủ rồi sao?

“Chúng ta nhất định phải nỗ lực học tập, tranh thủ sớm ngày được như Vương giáo sư.” Lý Vân nắm tay Đàm Đình Đình, lệ nóng doanh tròng.

Đàm Đình Đình gật gật đầu, nước mắt rưng rưng.

Đột nhiên, một vị cay nồng không giống bình thường xộc thẳng vào chóp mũi.

Ý, cái gì cay vậy?

Ánh mắt mọi người gắt gao theo sát Giản Vân Lam, thấy cậu mở nắp ra, một nồi lớn đầy ắp dầu ớt đỏ nóng hổi ánh vào mi mắt…

Trên thớt, từng viên sủi cảo tròn vo hình kim nguyên bảo được xếp chỉnh tề ngay ngắn, da mỏng nhân đầy, nhìn đáng yêu cực kỳ.

Hôm nay bán hồng du sủi cảo!

Các thực khách lập tức trở nên điên cuồng.

Mấy ngày hôm trước ăn đều là hoành thánh vị thanh đạm tươi ngon, bọn họ còn tưởng rằng Giản Vân Lam chỉ am hiểu mỗi món đó, không ngờ hôm nay cậu lắc mình biến hóa, chuyển sang bán hồng du sủi cảo!

Bọn họ nhất định phải nếm thử vài chén.

Dù sao, trong tiết trời lạnh lẽo của mùa thu này, ai có thể từ chối một chén hồng du sủi cảo cay nồng thơm phức đâu?

“Ông chủ, tôi muốn một phần!”

“Hai người chúng tôi cũng mỗi người một phần, không thêm rau thơm, cảm ơn ông chủ.”

“A a a tôi kích động quá đi!”

Đàm Đình Đình cũng rất phấn khích.

Vị trí của cô ở trong hàng ngũ tương đối trước nhất, nhưng vẫn phải đợi khoảng năm sáu phút mới đến lượt mình. Lúc này, những người phía trước đã bắt đầu ăn, tất cả đều phát ra những tiếng cảm thán vui vẻ lại hạnh phúc. Vương giáo sư thì càng là ăn đến mồ hôi đầy đầu lại vô cùng thỏa mãn, thường xuyên tháo kính xuống để lau sương mù.

Cái này khiến cô càng ngày càng chờ mong, không biết hồng du sủi cảo hôm nay rốt cuộc là có vị gì.

Rất nhanh, đã đến lượt cô.

Giản Vân Lam động tác lưu loát vớt sủi cảo đã nổi lên ra ngoài, để ráo nước, bỏ vào chén, rắc lên một lớp đầy tỏi băm. Một muỗng to lướt qua, sa tế nóng hôi hổi được rưới lên trên sủi cảo, phát ra tiếng vang xèo xèo, sau đó được rắc thêm mè trắng, rau thơm và hành thái.

Một chén hồng du sủi cảo như vậy được đưa vào trong tay Đàm Đình Đình.

Kể từ lúc Giản Vân Lam bắt đầu vớt sủi cảo, cô đã không ngừng nuốt nước miếng, lúc này nhìn chén hồng du sủi cảo nóng hổi đỏ rực dưới ánh đèn ở trước mắt…

Đàm Đình Đình đã gấp không chờ nổi muốn ăn ngay.

Nhưng ngay lúc này, điện thoại di động của cô lại không hiểu chuyện vang lên.

Là bạn trai của cô gọi đến.

“Alo?” Bị cắt ngang, tâm trạng Đàm Đình Đình không vui lắm.

Cô và bạn trai Trịnh Tường dạo gần đây đang cãi nhau. Đàm Đình Đình từng là Trạng Nguyên tỉnh, hiện tại là sinh viên xuất sắc của Kinh Đại, nhưng Trịnh Tường chỉ là sinh viên ở trường đại học cơ sở bình thường trong thành phố. Dạo gần đây Trịnh Tường vẫn thường khuyên nhủ Đàm Đình Đình từ bỏ việc học để về quê kết hôn với gã.

Bạn bè xung quanh đều cảm thấy Đàm Đình Đình thật ngốc nghếch, nhưng cô vẫn tương đối ngây thơ, nói trắng ra là có chút mù quáng, đến bây giờ vẫn chưa thể hạ quyết tâm chia tay.

Lúc này, ở bên kia của Trịnh Tường tương đối ồn ào, giống như đang ở quán bar: “Trư Bảo, em đang làm gì thế?”

Đàm Đình Đình không nóng không lạnh mà trả lời: “Đang ăn hoành thánh.”

“À!” Trịnh Tường tỏ ra thích thú: “Là món hoành thánh lúc trước em đã nói là ăn rất ngon kia đúng không?”

Đàm Đình Đình: “Đúng vậy.”

Trịnh Tường cười hì hì nói: “Vậy em để phần của mình lại cho anh đi, bảo bối, anh cũng muốn ăn.”

Đàm Đình Đình lộ ra biểu tình như gặp q.u.ỷ: “Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?”

Trịnh Tường nói: “Chỉ là một chén hoành thánh thôi mà? Em không thể không ăn sao? Hoành thánh còn quan trọng hơn cả anh ư?”

Đàm Đình Đình không đáp.

Cô nhìn chén hồng du sủi cảo thơm ngào ngạt nghi ngút khói trong tay.

Lớp sa tế đỏ rực nóng hổi, bốc lên từng làn khói trắng được rưới trên từng viên sủi cảo tròn trịa vỏ mỏng, thấm đẫm nước sốt. Chóp mũi có thể hít được mùi hương cay nồng từ nước dùng cùng với vị tỏi ngào ngạt, chỉ cần ngửi thôi khoang miệng cũng đã tự động tiết ra nước bọt.

Những viên sủi cảo đầy đặn bao lấy nhân thịt tươi màu hồng nhạt được tắm trong nước dùng cay nóng béo ngậy, hòa quyện cùng hành thái, khiến cho người ta không thể cưỡng lại được.

Trịnh Tường là thứ đồ đáng khinh gì, vậy mà lại không biết tự lượng sức dám tranh giành hồng du sủi cảo với cô!

Trịnh Tường nghiến răng, bắt đầu giở PUA* đại pháp: "Em ngay cả một chén hoành thánh cũng không muốn cho anh ăn vậy mà còn không biết xấu hổ nói yêu anh? Em cũng không tự nhìn lại mình đi, ngoài anh ra ai sẽ thèm yêu em chứ."

*PUA là viết tắt của Pick Up Artist (bậc thầy tán tỉnh, nghệ thuật gia trong lừa tình, gạ gẫm), sau này chỉ những người dùng lời nói khống chế lòng tin và tinh thần của đối phương, hay còn gọi là "thao túng tâm lý".

Đàm Đình Đình nói: “À, vậy thì chia tay.”

“Đúng rồi, những trò PUA ghê tởm đó của anh, tôi sẽ đăng lên tường thổ lộ của trường học anh, anh đợi bị chửi chếc đi!”

Trịnh Tường: “???”

“Em từ từ ---”

Nhưng Đàm Đình Đình đã nhanh chóng cúp điện thoại, thêm đối phương vào danh sách đen.

Sau khi dọn dẹp rác rưởi sạch sẽ, cuối cùng cũng có thể vui sướng tận hưởng mỹ thực.

Đàm Đình Đình cầm đôi đũa lên, kẹp một viên hồng du sủi cảo lên. Viên sủi cảo no đủ nóng hổi thấm đẫm sa tế cay nồng, ở trong không khí nhẹ nhàng run rẩy, lớp nước sốt cũng từ từ chảy xuống ---

Cô hé miệng, thỏa mãn đưa viên sủi cảo vào trong miệng.

Lớp vỏ sủi cảo mỏng manh lập tức tan ra, bên trong là nhân thịt tươi ngon nửa nạc nửa mỡ thấm đẫm nước dùng sa tế đỏ. Khi cắn một miếng, hương vị cay rát nóng bỏng bùng nổ trong khoang miệng, khiến cho chóp mũi người khác bắt đầu toát mồ hôi, cay nồng đến mức đầu lưỡi hơi hơi tê dại nhưng vẫn nhịn không được một ngụm lại một ngụm không ngừng ăn tiếp.

Trong đó, mùi vị của tỏi chiên nồng nàn giống như một bút vẽ rồng điểm mắt, làn hương nhiệt khí bao trùm khiến nhân thịt tươi càng thêm đậm đà cay nồng.

Kẹp một viên sủi cảo đưa vào trong miệng, chỉ trong chớp mắt, nước dùng hòa quyện cùng sa tế và hương tỏi nồng nàn theo sủi cảo bắt đầu lan tỏa. Thịt tươi ngon, tỏi thơm mới, hồng du nóng bỏng, tất cả hợp lại tạo thành một hương vị vô cùng phong phú.

Sủi cảo cay nồng như vậy khiến cho mỗi một mạch máu trong cơ thể cô giãn ra, adrenaline bị kích thích dâng trào. Đàm Đình Đình không ngừng đổ mồ hôi nhưng lại luyến tiếc không muốn ngừng lại, mặc cho cay đến mức phải le lưỡi hít khí cũng nhịn không được mà tiếp tục ăn, đã sớm đem tất cả hồi ức với bạn trai cũ gì gì đó vứt đến trên chín tầng mây.

Ngon quá đi!

Nếu mỗi ngày đều có thể ăn hồng du sủi cảo ngon như vậy thì để cô lái siêu xe, ở biệt thự cao cấp cô cũng bằng lòng!

-----

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa (hồng du sủi cảo):



Chương Trước                                                                                         Chương Sau