Sau Khi Xuyên Thư, Ta Từ Chối Thiết Lập Tính Cách Của Bản Thân!!
Chương 2
“Không được” Cảnh Thâm lập tức phủ định đề nghị này: “Làm lớn chuyện ngược lại kết quả sẽ không tốt, anh vận dụng một chút quan hệ xã giao của công ty, thử xem từ vài con đường đặc thù tìm ra người sáng lập trang web, chào hỏi một chút để họ gỡ xuống là được.”
Trương trưởng phòng: “Đã rõ thưa sếp.”
Chờ sau khi trưởng bộ phận PR rời khỏi văn phòng, Cảnh Thâm lại lần nữa hướng ánh mắt về phía trang web màu xanh nhạt trên màn hình máy tính.
Cũng không biết có phải là do nguyên nhân ám chỉ tâm lý hay không, anh càng xem càng cảm thấy bóng lưng đang quỳ trên ảnh bìa rất giống với mình.
Vai rộng eo hẹp, âu phục màu đen, kiểu dáng vest ... Cảnh Thâm cúi đầu quan sát một chút cách ăn mặc của mình lúc này —— quả thực giống nhau như đúc!
Nội tâm Cảnh Thâm hiện ra một tia cảm giác quỷ dị không nói nên lời, tầm mắt di chuyển qua lại giữa trang bìa tiểu thuyết cùng âu phục của mình, càng xem càng cảm thấy trong lòng không thoải mái, nên dứt khoát đứng dậy cởi áo khoác vest trên người ra.
Tốt, lần này thì không giống nữa.
Cảnh Thâm nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng không chờ anh thở hết một hơi, khi ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua màn hình máy tính, biểu tình của Cảnh Thâm trở nên cứng đờ.
Ảnh bìa tiểu thuyết đang thay đổi!
Âu phục màu đen của nam nhân đang quỳ trên đất đã biến mất.
Một luồng không khí lạnh nháy mắt bao vây anh, Cảnh Thâm không thể tin được mà đem hai tay ấn mạnh trên bàn làm việc, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm giao diện trên màn hình.
Anh không có khả năng hoa mắt nhìn lầm được, áo khoác âu phục của nam nhân đang quỳ trên ảnh bìa trăm phần trăm là màu đen! Cùng với áo khoác vừa cởi ra của anh giống y như đúc!
Mà giờ khắc này, trong ảnh bìa, tay trái của nam nhân quỳ một chân dưới đất đang chắp sau lưng, áo sơ mi trắng như tuyết mơ hồ phác hoạ ra phần cơ bắp vừa phập phồng lại nội liễm, cổ tay áo màu lam bằng bảo thạch là sắc màu tươi sáng duy nhất giữa hai màu đen trắng.
Cảnh Thâm chậm rãi nâng cổ tay áo lên, ánh sáng xanh lam của khuy măng sét chợt lóe lên đâm vào mắt anh, mang theo một chút cảm giác quỷ mị yêu dị ---- Đây là khuy tay áo vừa được định chế tháng trước, bản thiết kế là anh tự tay vẽ.
-------------
Ở trên phần văn án phía bên phải của ảnh bìa cũng viết nhiều thêm hai câu.
Câu đầu tiên là “Một lần nữa thay đổi ảnh bìa, haha, muốn để cặn bã công phải chịu đòn nhận tội dưới sự chứng kiến của mọi người, nhưng vì sự hài hòa của trang web, nên chừa cho hắn ta một kiện áo sơ mi che lại~”
( Chỗ này hiểu theo ý tui là định lột sạch tội lỗi để ảnh chịu tội trước mọi người, nhưng mà cũng không thể lột hết nên để lại cái áo sơ mi, kiểu chơi chữ, ờm dù sao thì bản edit chuyển từ convert nên ý nghĩa nó sẽ hơi khác chút…)
Cảnh Thâm: …
Đột nhiên thấy hơi tức giận nhưng không biết nguyên nhân là chuyện gì?
Cảnh Thâm không ngừng ám chỉ mình hết thảy đều chỉ là trùng hợp, anh chuyển sự chú ý sang câu thứ hai phía trên văn án: “Chương đầu tiên lên sóng nè, nhóm thiên sứ nhỏ mau đến xem~”.
Cảnh Thâm: …
“Thiên sứ nhỏ” tay hơi run lên, do dự thật lâu, vẫn là đem con chuột chậm rãi xê dịch về tiêu đề chương thứ nhất bỗng nhiên xuất hiện ở phía dưới.
[Chương 1: Không thiên vị cậu]
Sau khi xây dựng tâm lý, Cảnh Thâm cau mày click mở chương 1, lại nhanh như gió mà đọc xong.
Nội dung của chương 1 có thể tóm tắt là: Không có nội dung.
Tác giả dành 1/3 chương miêu tả nhân vật Cảnh Thâm có bao nhiêu đẹp trai, giàu có, độc đoán, tàn nhẫn và xấu tính.
Tính từ được dùng giống như thế này:
Khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng như tảng băng ngàn vạn năm không tan, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo tối tăm khó hiểu. Khóe miệng mím lại thành một đường thẳng.
Một phần ba chương còn lại dùng để miêu tả nhân vật Sở Ca có bao nhiêu xinh đẹp, mong manh, nhút nhát và mềm mại.
Tính từ được dùng lại giống như thế này:
Làn da mịn màng, trắng trẻo tựa sứ dường như chạm vào liền tan vỡ. Hàng mi xoăn dày, đổ bóng thành hình chiếc quạt xinh đẹp. Đôi môi không cần son cũng hồng hào hơi bĩu ra, non nớt, mỹ lệ lại mềm mại như cánh hoa. Lúm đồng tiền sâu hệt như chứa đầy mật ngọt.
Việc này làm Cảnh Thâm từng nghi ngờ giới tính của Sở Ca.
Mà một phần ba nội dung còn lại giải thích ngắn gọn gút mắt tình cảm của hai nhân vật Cảnh Thâm và Sở Ca.
Một CEO độc đoán và một ngôi sao tuyến 18, hai người có địa vị cách xa nhau nhưng vẫn luôn che giấu một mối tình ngầm.
Sở Ca đã chịu đựng đủ tủi nhục trong mối quan hệ này, ép dạ cầu toàn, không danh không phận đi theo Cảnh Thâm hơn nửa năm.
Tuy nhiên, tính cách của Cảnh Thâm lại cực kỳ ích kỷ, căn bản không nhìn thấy được những uất ức của Sở Ca. Thái độ của anh ta đối với cậu có thể nói là khá ác độc.
Sở Ca cứ như vậy ở trước mặt Cảnh Thâm chẳng khác nào cát bụi.
Kết cục của chương đầu tiên được viết như thế này.
[ Sở Ca ôm bụng, cố gắng không phát ra một âm thanh yếu ớt nào, nhẹ nhàng hỏi: “Tối nay anh thật sự không thể đến gặp em sao?”
Đầu bên kia điện thoại lạnh lùng trả lời: “Em gái tôi bị ốm.”
Nước mắt cậu không nhịn được mà trào ra, lăn dài trên má, Sở Ca rốt cuộc không kìm được tiếng khóc nức nở: “Trong lòng anh, em còn chẳng thể so sánh với Tiểu Muội sao?”
“Cậu nên tỉnh táo hơn.”
Điện thoại đã bị cúp.
Năm chữ lạnh lùng đọng lại trong màng nhĩ tựa như những mũi kim đâm vào tim cậu, Sở Ca ấn mạnh vào ngực mình, mu bàn tay trắng như tuyết bởi vì dùng sức mà đổi màu, cậu gắt gao cắn chặt môi, nức nở nói hết câu trong đau đớn: “Tiểu Muội... nó chỉ là một con chó thôi mà…”]
Cảnh Thâm:…........…
Nếu tôi có tội xin hãy để luật pháp trừng trị tôi.
Đọc xong chương này khiến anh đã lãng phí ít nhất ba phút cuộc đời.
Cảnh Thâm đau đớn ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, cau mày phát hiện thời gian trôi qua nhanh hơn anh tưởng tượng.
Anh nhớ rõ mình vừa mới ngồi trong văn phòng ăn trưa xong không bao lâu. Tại sao mới đây mà ánh sáng hoàng hôn đã nhuộm đỏ cửa kính sát đất?
Cảnh Thâm dứt khoát đi đến trước tấm kính kéo dài từ trần nhà đến sàn, nhìn xuống tầng dưới để bình tĩnh lại.
Quảng trường dưới tòa nhà cao tầng rất vắng, xe cộ qua lại thưa thớt.
Đây là khu trung tâm tài chính, không có nhiều người đi bộ, nhưng cách một con đường phía bên kia là khu thương mại.
Náo nhiệt cùng yên tĩnh cách nhau một con phố, một bên là pháo hoa rực rỡ của nhân gian, một bên là đế chế tiền bạc đẫm máu. Đứng ở nơi đây nhìn ra thế giới, Cảnh Thâm thường xuyên có thể nhanh chóng rũ bỏ những cảm xúc hỗn loạn của mình.
Lần này cũng vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi ngoái đầu nhìn lại chiếc áo vest vừa cởi ra ném trên sô pha, thầm cười nhạo những suy nghĩ vớ vẩn vừa lóe lên trong đầu.
Anh có lẽ đã đọc quá nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
0 Nhận xét