Sau Khi Xuyên Thư, Ta Từ Chối Thiết Lập Tính Cách Của Bản Thân!!

Chương 4


Một hán tử cao to thô lỗ mà nháy mắt, nghiêng đầu như thế này quả thực là một tội ác.

Anh giận dữ đi tới đi lui hỏi: “Anh đang làm gì ở đây ?!”

“Đang trong giờ làm việc... Cảnh Tổng, chẳng phải sếp đã bảo em phải ngồi ở đây để có thể gọi bất cứ khi nào cần sao?”

“Anh, một trưởng bộ phận PR, không có việc gì làm, đến trông cửa cho tôi làm gì?!”

Ánh mắt đối phương chợt chấn động: “Cảnh, Cảnh tổng, anh anh anh muốn thăng chức cho em làm trưởng, trưởng bộ phận PR???"

“Im lặng--”, Cảnh Thâm theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, anh tự nhủ mình phải bình tĩnh lại, bản thân có sóng to gió lớn nào chưa từng trải qua đâu.

Bất đắc dĩ phải điều chỉnh giọng điệu thật nhẹ nhàng với tốc độ chậm rãi, Cảnh Thâm nhìn thẳng vào mắt Trương Cường và hỏi: “Anh còn nhớ mình là ai không?”

“Tất nhiên, em là thư ký của sếp…” Đối phương lấy một tấm thẻ công tác từ trên bàn ra, ngượng ngùng bày tỏ: “Mặc dù em không biết có nên nói hay không, nhưng em không phải tên Trương Cường, là Trương Tiểu Cường… Bộ phận PR, em cũng không quen lắm. Em mới làm thư ký của anh được nửa năm, mà anh lại thăng chức bất thường như vậy... Em sợ rằng người khác trong công ty sẽ bàn tán lung tung về anh…”

Cảnh Thâm: “…Ha.”

Vẻ mặt bị tổn thương và giọng nói nhỏ nhẹ của người trước mặt khiến Cảnh Thâm cảm thấy thật vớ vẩn, anh dùng vũ lực trực tiếp giật thẻ công tác khỏi tay đối phương.

Có hình ảnh rõ ràng gắn liền với huy hiệu công việc.

Đúng là Trương Cường không sai, nhưng trông anh ta trắng hơn người thật ít nhất ba tông, mắt to hơn rất nhiều, mặt cũng bóp nhỏ lại. Phía dưới có ghi tên họ: Trương Tiểu Cường, chức vụ: Thư ký Tổng Giám đốc điều hành.

Cảnh Thâm đầu hơi ong ong, ánh mắt dần dần tan rã.

Anh có phải hay không đã ngủ quên vì quá mệt mỏi sau bữa trưa?

Tại sao anh lại có giấc mơ kỳ lạ như vậy?

Trương Tiểu Cường xuất thần nhìn Cảnh Thâm cầm tấm thẻ công tác của mình, trong lòng tự hỏi tại sao Cảnh Tổng lại như thế lày. Chẳng nhẽ là sơn hào hải vị ăn chán nên bắt đầu để ý đến cháo trắng rau xào? Wow... Hắn ta còn chưa có sẵn sàng cho kịch bản “Tổng tài bá đạo độc tài yêu tôi” đâu!

Trương Tiểu Cường lặng lẽ liếc nhìn Cảnh Thâm từ khóe mắt một cái.

Công bằng mà nói, dù ở góc độ đàn ông cũng phải thừa nhận rằng Cảnh Tổng thật sự quá đẹp trai đến mức không hề giống lão tổng của một công ty.

Chỉ xét về ngoại hình, anh ấy xuất sắc hơn rất nhiều ngôi sao điện ảnh, thần thái lãnh đạm kiêu ngạo của quý công tử cho dù ở trong giới cũng là độc nhất vô nhị, với vẻ ngoài vừa nội liễm vừa sát khí.

Lúc này một ánh mắt bất ngờ liếc nhìn khiến cả lông tơ Trương Tiểu Cường đều dựng thẳng lên. Hắn ta vội gạt đi những suy nghĩ trong lòng, đôi mắt trống rỗng cho thấy hắn chỉ là một người công nhân vô cảm ngây thơ, đang định hơi nghiêng đầu liền nghe thấy Cảnh Tổng lạnh lùng nói: “Còn nghiêng đầu sẽ bị đuổi việc.”

Trương Tiểu Cường: “…” Chuyện tình bá đạo tổng tài độc đoán yêu tôi không khỏi kết thúc quá nhanh đi.

Cảnh Thâm nhẹ nhàng đặt tấm thẻ công tác trở lại bàn, bước về phía cuối hành lang dài hẹp với vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng lại quay cuồng sóng to gió lớn.

Trương Tiểu Cường vội vàng đi theo.

Thang máy lẳng lặng đứng đó, Cảnh Thâm không chút do dự bước vào, trực tiếp từ chối Trương Tiểu Cường đang đi theo mình ở ngoài cửa thang máy.

Trương Tiểu Cường nhìn thang máy đóng lại, lớn tiếng nói: “Quản gia vừa gọi lại em, bảo là Tiểu Muội…”

Thang máy đã đóng lại, khả năng cách âm tuyệt vời đã chặn đứng những lời còn lại của anh.

Chống tay lên tay vịn bên sườn thang máy, Cảnh Thâm quay người nhìn vào gương.

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt rất quen thuộc với anh.

Đây là khuôn mặt anh đã nhìn gần ba mươi năm.

Không có gì bất thường.

Nhưng…

Cảnh Thâm gắt gao nhìn chằm chằm vào gương, khuôn mặt trong gương cũng lộ ra vẻ uy hiếp, hình dạng hàng xương mày nhô lên vô cùng hoàn hảo, nhưng vết sẹo do bị thương nặng để lại đã không cánh mà bay.

“Đinh –”

Cửa thang máy mở ra.

“Cảnh Tổng?”

Ngoài cửa vang lên giọng nói có chút ngạc nhiên, Cảnh Thâm vô cảm xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, trang điểm khá tinh xảo và mặc một bộ vest chỉnh tề.

“Tôi đang định đi lên tìm anh” đối phương lấy tập giấy trong tay ra: “Ở trường quay《 Tiên Nhân Quyết 》 xảy ra tai nạn, một nam diễn viên phụ bị thương phải nhập viện. Có vẻ như vấn đề là của bên phương diện an toàn của đạo cụ trên phim trường. Bây giờ phóng viên đã vội vã đuổi đến bệnh viện. Anh xem, tôi nên thay mặt công ty đi thăm hay là anh đích thân đến đó?”

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Cảnh Thâm cứng đờ đứng trong đó, mặt mày vô cảm đối diện với một người phụ nữ xa lạ.

Người phụ nữ cầm tập giấy, sắp không che giấu được biểu cảm ngày càng nghi hoặc trên mặt.

Vào giây phút cuối cùng khi sắp đóng lại, cửa thang máy một lần nữa mở ra, nàng nhìn thấy Cảnh Tổng của họ sắc mặt âm trầm như nước, sải bước ra khỏi thang máy, lưu loát rút tập giấy trong tay nàng ra, liếc nhìn trên tập giấy, anh lãnh đạm hỏi: “Sở Ca?”

“Vâng, sếp biết cậu ấy à?”

“Không biết.”

--------------

Xe đã chuẩn bị sẵn sàng, Cảnh Thâm ngồi vào bên trong, chăm chú nhìn những bức ảnh trên tập giấy.

Đó là ‘Sở Ca’.

Là... phiên bản tẩy trang của ca sĩ Rock n’ Roll.

Ánh mắt khiêu khích - không.

Một hàng khuyên tai - không.

Hình xăm ở sau vai – Không có.

Thiếu niên ấy có đôi mắt to, làn da trắng và mái tóc nâu mềm mại, chỉ nhìn qua một bức ảnh thôi, cậu ấy đã toát lên khí chất vô hại - hai lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào khi cười rộ lên.

Cảnh Thâm siết chặt tập giấy: “Cô tên là gì, ở chức vụ nào?”

Người phụ nữ ngồi ở ghế lái quay lại nói: “Cảnh Tổng, anh đang nói chuyện với tôi à?

“Ừm.”

Dù thấy kỳ lạ vì Cảnh tổng đột nhiên đặt câu hỏi nhưng nàng vẫn thành thật trả lời: “Nhạc Tuệ San, Trưởng phòng Bộ phận PR.”

Cảnh Thâm: “...”

Đây không phải là một trò đùa dai.

Một trò đùa không đời nào có thể lớn đến mức này.

Tiên Nhân Quyết 》 là cái quái gì, nghe cũng chưa bao giờ nghe qua.

Chuyện xảy ra ở trường quay lại liên quan gì đến anh? Anh là ông chủ của một công ty tài chính, không phải là nhà sản xuất phim, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới không một ai có thể tìm được dự án nào liên quan đến lĩnh vực điện ảnh.

Trưởng phòng bộ phận PR biến thành một người phụ nữ xa lạ, Trương Cường ban đầu đổi tên và trở thành thư ký của anh.

Khi tình huống trở nên vô cùng vô lý, anh ngược lại đã bình tĩnh hơn .

Tiểu Muội phải không?

Sở Ca phải không?

Anh ngược lại muốn xem xem mọi chuyện có thể trở nên kỳ quặc đến mức nào.

Nhạc Tuệ San hiển nhiên đã chào hỏi qua bên bệnh viện, lặng lẽ không một tiếng động cho xe đi vào từ bên cửa hông của bệnh viện. Nàng xuống xe trước, sau đó nói với Cảnh Thâm: “Cảnh tổng, toà A phòng 606”

Nhóm bảo an mặc đồng phục đen thống nhất đang đứng canh gác bên ngoài phòng bệnh, khi nhìn thấy Cảnh Thâm xuất hiện, tất cả đều đứng thẳng lên và hô: “Cảnh tổng!”

Cảnh Thâm: “...” Một người cũng không quen biết.

Anh không hề muốn xây dựng tâm lý mà trực tiếp mở cửa phòng bệnh ra. Đôi khi làm việc chính là cần phải dứt khoát một chút mới có thể xong được!

Nhưng đáng tiếc, trong phòng bệnh vậy mà lại không có ai, chăn bông trên giường bệnh đã bị vén lên một nửa, ga trải giường nhăn nheo chứng tỏ có người vừa nằm trên đây.

Cảnh Thâm quay lại, cau mày hỏi: “Người ở đâu?”

Một nhân viên công tác nói: “Người đại diện đã đưa đi kiểm tra rồi ạ.”

“Ở đâu?”

“Ở—”

Ngay lúc này, từ chỗ ngoặt của cầu thang có một bóng người mặc đồ trắng lao ra, cậu ta bị đẩy xuống nền, tay chân giãy giụa trên mặt đất, gầm lên, “Con moẹ nó, mau bỏ tay ----”


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau