Một Chén Chè Nhỏ 

Chương 1:

Chạng vạng tối.

Khi Thang Húc Ân vừa về đến nhà đã nhìn thấy một chiếc SUV màu đen dán nhãn Bentley đang đậu ở bãi đỗ xe bên ngoài hẻm nhỏ, ngay ngắn lại to lớn, tựa như một con dã thú khổng lồ. Trước đây khi anh có ý định mua xe có nhìn thoáng qua chiếc này, giá gốc đã lên đến bảy tám triệu. 

Anh nghĩ thầm: “Quý Nguy đã đến đây ư, đổi xe mới lúc nào vậy nhỉ?”

Quý Nguy là người bạn thân nhất của Thang Húc Ân. Mấy năm gần đây, em trai của anh đều đi học ở xa khiến anh cảm thấy rất cô đơn nên thường xuyên rủ Quý Nguy ra ngoài chơi. 

Vậy có khi bây giờ Quý Nguy đã ở nhà chờ anh, Thang Húc Ân rất cao hứng, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Anh vui vẻ nghĩ.

“Thật là một ngày tuyệt vời!”

Rẽ một cái, lại đi thêm một đoạn nữa, lướt qua đền thờ Trạng Nguyên được xây dựng từ thời nhà Minh, anh bước vào khu phố nhỏ của mình, vừa đưa mắt đã nhìn thấy một khoảng trời đầy những toà nhà bằng gỗ với mái ngói xanh đầy cổ kính và những cột gỗ được chạm khắc tinh xảo.

Nơi đây như một chiếc đĩa sơn mài khảm xà cừ có thể cầm trong lòng bàn tay, lại tựa như một ngọc quý giữa rừng thép của thành phố, mang lại cảm giác thanh bình và dễ chịu.

Nói như vậy nhưng thật ra cách đây 20 năm nơi này chỉ là một khu phố cũ tồi tàn, mái ngói này nọ gạch đường này kia, đều là do ngân sách xây dựng văn hóa của chính phủ chi ra mà từ từ xây dựng nên.

Không thể xem như là một khu du lịch được.

Cho nên trên đường cũng không có bao nhiêu người, trên phố có thưa thớt mấy cửa hàng đang mở cửa, đều là tiệm sửa chữa đồng hồ cổ, tiệm khắc dấu mộc, tiệm thư pháp và hội họa, không có quá nhiều khách hàng, mấy chủ quán có thể vuốt mèo cả một buổi chiều.

Trước mặt có một ông cụ râu tóc bạc phơ chắp tay sau lưng đang tản bộ, khóe mắt và má ông có nếp nhăn rất sâu, vừa nhìn thấy anh liền hỏi thăm: "Lão đại Thang gia, ông vốn định ghé qua quán của cậu để uống chút chè ngọt mà sao hôm nay lại đóng cửa sớm thế?"  

Thang Húc Ân vui vẻ hớn hở đáp: "Hôm nay em út cháu về nhà, nên đi mua chút đồ ngon để đãi nó."  

Ông cụ nói: "Ồ, Tiểu Nguyên về rồi à? Ông nhớ nó được tiến cử đi học nghiên cứu sinh phải không?"  

Thang Húc Ân gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."  

Ông cụ vuốt chòm râu: “Cậu giỏi lắm đấy! Nuôi dạy hai đứa em trai có tiền đồ như vậy! Không hổ danh là người xuất thân từ con hẻm nhỏ này của chúng ta, đúng là địa linh nhân kiệt!”

Vừa nhắc đến hai đứa em trai của mình, trong lòng Thang Húc Ân lập tức dâng lên một niềm tự hào.

Mẹ của anh mất sớm, cha thì bận rộn với công việc, từ nhỏ anh đã gánh trách nhiệm chăm sóc cho hai đứa em thơ, rất có phong thái anh cả như cha.

Đến năm mười lăm tuổi thì bố anh cũng mệt mỏi quá độ mà đổ bệnh.

Thời điểm đó anh vừa mới vào cấp ba, phải chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và trường học, ở nhà còn có 2 cái bánh bao lúc nào cũng ngưỡng đầu nhỏ nhao nhao kêu: “Anh hai, em đói bụng”, bận đến sức đầu mẻ tráng.

Bố anh chỉ chống chọi được ba năm, năm ấy khi anh vừa tròn mười tám tuổi đã hoàn toàn buông tay khỏi nhân gian. 

Để lại cho anh một ngôi nhà cổ truyền từ đời tổ tiên xuống, vì đã bị bán đi vài lần nên chỉ còn lại một khoảng sân nhà nhỏ cùng với khoảng nợ nần cực lớn vì chữa bệnh.

May mắn thay nhà anh vẫn còn một mặt tiền cửa tiệm thông với sân sau, bởi vì ở nơi xa xôi hẻo lánh, cho thuê cũng không có quá nhiều tiền, cho nên Thang Húc Ân dứt khoát tự mình mở cửa hàng, kinh doanh một gian chè nhỏ, mỗi ngày đều nấu mấy nồi rất to.

Trước khi hai đứa nhỏ sắp sửa đi học đại học, cuối cùng anh cũng đã trả hết những khoảng nợ ở bên ngoài.

Mà hai em trai của anh, đứa thứ Thang Tranh, đứa út Thang Nguyên vậy mà đều thi được trường đại học danh tiếng.

Đặc biệt là đứa nhỏ Thang Nguyên, là một hạt giống tài giỏi, nhiều lần nhảy lớp, thi đại học đậu Trạng Nguyên, năm nay mới 20 tuổi đã là nguyên cứu sinh của đại học Q.

Mà em thứ Thang Tranh vừa đủ 21 tuổi, là học sinh khoa thể dục, từng bước mà đi học, nay đã là năm ba. Đầu óc đứa nhỏ này không quá linh hoạt, nhưng cơ thể cao lớn vạm vỡ, khi còn nhỏ đã được chọn đi luyện thi điền kinh, một đường chạy rồi lại chạy, nhặt không ít giải thưởng, cứ như vậy được đặc cách vào đại học F.

Toàn bộ con phố cũng không được mấy nhà có con cái càng có tiền đồ hơn hai đứa nhỏ nhà anh đâu.

Không chỉ như vậy, anh cùng hai đứa em trai đều là huynh hữu đệ cung, cãi nhau đánh lộn cũng có, nhưng tuyệt đối không bao giờ xuất hiện mâu thuẫn lớn.

Sau khi tụi nhỏ vào đại học kiếm được khoảng tiền đầu tiên cũng phải chuyển về cho anh trước, điều này khiến Thang Húc Ân vô cùng vui mừng, cảm thấy bản thân đã nuôi dạy hai đứa em rất tốt.

Cuối cùng cũng về đến nhà.

Thang Húc Ân nghĩ thầm em trai đều đã về, cả nhà đoàn viên, còn có thể gặp bạn tốt Quý Nguy càng trọn vẹn hơn, trong lòng cũng hơi lâng lâng.

Không ngờ vừa bước qua ngạch cửa, còn chưa đi được hai bước thì nhị đệ Thang Tranh đã bọc theo một cơn gió lao tới, vẻ mặt hoảng hốt, hạ giọng nói: "Anh, không ổn rồi, không ổn rồi." 

Thang Húc Ân hỏi: “Cái gì không ổn?”

Thang Tranh vốn từ khi sinh ra đã ngớ ngẩn, bây giờ lại thần bí hề hề mà nói: "Tiểu Nguyên dẫn theo một người đàn ông về nhà."  

Lúc này Thang Húc Ân vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Anh không rõ lắm: "Hả? Là bạn học à?"  

Vừa nói vừa nhét hai túi nguyên liệu nấu ăn mới mua vào trong tay Thang Tranh: “Đem vào trong bếp đi.”

Thang Tranh muốn nói lại thôi.

Lúc này, Thang Nguyên từ phòng khách đi ra, gọi: “Anh hai.”

Thang Húc Ân nghe tiếng xoay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh em trai mình có một người đàn ông chậm rãi lại điềm tĩnh bước ra, khí định thần nhàn. Tuổi tác của đối phương hẳn là tương đương với anh hoặc có thể lớn hơn vài tuổi. 

Là một lão soái ca, thân mặc tây trang giày da chỉnh tề, khuôn mặt sắc nét, mày rậm mũi cao, uyên đình nhạc trì, khí định thần nhàn. Không biết có phải vì hốc mắt của đối phương hơi sâu hay không mà thoạt nhìn có vẻ tâm cơ thâm trầm, không quá dễ tiếp cận.

Lúc ấy trong lòng Thang Húc Ân lộp bộp một cái.

Bắt đầu cảm thấy hơi sai sai.

Không giống như bạn học, cũng chẳng giống giáo sư của Tiểu Nguyên.

Người đàn ông này vừa nhìn liền biết là một thương nhân khôn khéo, hẳn là không thể chơi cùng một nhóm với đứa em trai mọt sách nhỏ Tiểu Nguyên của anh đâu.

Người đàn ông lạ mặt nhìn thấy Thang Húc Ân, tiến lại gần, vóc dáng cao lớn như vậy nhưng lại hơi hơi khom bả vai cúi người xuống, thể hiện sự khiêm tốn có chừng mực, đưa tay ra, nói: “Chào anh cả, tôi là Mạnh Thiên Hữu.”

Trong lúc đầu óc đang quay cuồng vì bất ngờ, Thang Húc Ân bắt tay với hắn ta, ấp úng nói: "Chào cậu." Nghĩ nghĩ một lát rồi nói lại: “Chào ngài.”

Anh đột nhiên nhận ra, chiếc xe đậu ở đầu hẻm kia, có lẽ không phải của Quý Nguy mà là của người đàn ông này.

Nam nhân tên Mạnh Thiên Hữu lại nói: "Anh đang chuẩn bị nấu ăn à? Để tôi làm trợ thủ cho."  

Thang Húc Ân nhìn bộ vest đắt tiền của đối phương, lập tức từ chối: “Không cần, không cần, ngài là khách, cứ ngồi chờ ăn là được rồi, tôi sẽ đi nấu cơm liền đây.”

Thang Tranh theo vào phòng bếp, lại lần nữa hạ giọng nói: “Anh ơi, không hiểu sao em lại cảm thấy thấy người này…”

Cậu còn chưa nói dứt câu thì có tiếng bước chân vang lên.

Quay đầu nhìn lại.

Là Mạnh Thiên Hữu tiến vào, hắn đã cởi bỏ áo khoác ngoài, còn gọn gàng xắn tay áo sơ mi lên để lộ ra cánh tay săn chắc, cà vạt cũng đã tháo xuống, cười nói: “Tôi ngại ngồi chờ ăn chực không trả tiền lắm, để tôi giúp anh nhé.”

Thang Húc Ân còn có thể nói cái gì đây? 

Người ta cũng đã nhiệt tình như vậy rồi!

Thang Tranh bị đuổi ra khỏi nhà bếp.

Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, Thang Húc Ân mơ mơ hồ hồ, vô cùng lúng túng cùng người đàn ông xa lạ vừa mới nhận thức hợp tác nấu một bữa.

Đừng nói nữa, tay nghề của đối phương cũng không tồi đâu.

Hơn nữa, hắn ta còn rất hiểu rõ khẩu vị của em út Tiểu Nguyên, đột nhiên phun ra một câu: “Tiểu Nguyên thích ăn ngọt một chút” khiến đầu quả tim Thang Húc Ân cũng run lên.

Bữa ăn được dọn ra có nhạt có mặn, đầy đủ món chính món phụ, rất có khí thế như đang ăn Tết.

Vốn dĩ đây là bữa tiệc sum họp cả nhà của ba anh em, nhưng bây giờ bàn ăn lại chìm trong yên tĩnh ngột ngạt, không ai mở miệng nói câu nào.

Mạnh Thiên Hữu là người lên tiếng trước, hắn mở một chai rượu Mao Đài mang theo, dùng cả hai tay cung kính rót vào chén nhỏ của Thang Húc Ân, nhàn nhạt nói: “Anh cả, tôi nghĩ anh đại khái cũng đã đoán được phần nào rồi.”

“Tôi không chỉ là bạn của Tiểu Nguyên, chính xác mà nói, tôi chính là bạn trai của cậu ấy.”

Thang Húc Ân không trả lời, cũng không nhìn hắn ta, hít hà một hơi lại nghẹn ứ trong lồng ngực, chậm chạp nhìn sang phía em trai mình.

Thang Nguyên đang co quắp bất an mà ngồi ở bên kia, mặt đã đỏ bừng như quả táo, lông mi giật giật chớp mắt liên hồi, rất không tự nhiên đẩy đẩy kính, không dám nhìn thẳng vào anh trai, nhưng vẫn e thẹn gật gật đầu.

Thang Húc Ân cảm thấy mình có lẽ sắp ngất xỉu, khiếp sợ đến nỗi tiếng hít thở cũng biến mất.

Không ai nói gì cả.

Thang Tranh, cái tên ngốc này lại thò đầu ra, giống như đang xem náo nhiệt, hỏi: “Tiểu Nguyên, em xuất quỹ à?”

Thang Nguyên lắp bắp: “Đ-đ-đúng vậy.”

Cậu hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay bạn trai dưới gầm bàn, như thể tự trấn an bản thân, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh trai, nói: “Anh cả, em với anh ấy đang lấy tiền đề là kết hôn để yêu đương.”

Thang Húc Ân cảm thấy tim mình như sắp nổ tung, đầu óc hơi nhưng nhức.

Anh vốn là người có tính tình ôn hòa hiền lành, chưa bao giờ nổi nóng với ai, bây giờ lại lúng túng đến ngơ cả người, không biết làm sao nên đành gật đầu một cái.

Thang Nguyên lại cho rằng anh trai đã chấp nhận, bỗng nhiên thả lỏng cả người, quay sang nhìn bạn trai, cười đến vô cùng rạng rỡ ngọt ngào, nói: “Em đã nói anh trai rất tốt mà, chắc chắn sẽ chúc phúc cho chúng ta.”

Ũa???!!!

Thang Húc Ân càng ngơ ngác hơn.

Anh trai của nhóc là không phản ứng kịp chứ không phải là đồng ý. Anh chỉ là gật đầu để tỏ vẻ đã mình đã nghe thấy thôi! Trời ơi!

Nhưng nhìn thấy nụ cười trong trẻo ngây thơ của em trai, Thang Húc Ân thực sự không nỡ nói ra những lời làm hỏng bầu không khí như vậy.

Suốt cuộc đời của anh từ trước đến nay luôn xoay quanh việc khiến cho em trai mình hạnh phúc, muốn mấy đứa em mình mỗi ngày đều có thể nở nụ cười vô tư.

Nếu anh nói không đồng ý, nói không chừng Tiểu Nguyên sẽ khóc nhỉ? Thang Húc Ân đau lòng nghĩ, vì thương em nên không nói gì thêm.

Anh chỉ cảm thấy rất mơ hồ, như đang nằm mơ, rất không rõ ràng. Không thể nói là vui mừng nhưng cũng chẳng thể nói là nhục nhã hay buồn bã. Đây là chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

Này gọi là cái gì? Đồng tính luyến ái phải không?

Ấy?

Thời điểm Tiểu Nguyên vào tuổi dậy thì, tại sao anh không phát hiện em ấy lại là đồng tính luyến ái nhỉ?... Thôi thì dù có là đồng tính hay không đứa nhỏ vẫn là đứa em trai bảo bối của anh.

Chỉ là... tâm trạng có hơi vi diệu một chút.

Quá sốc rồi.

Anh muốn tìm ai đó để nói chuyện a.

Thang Húc Ân một bên vùi đầu lùa cơm, một bên thầm nghĩ lát nữa về phòng xong anh sẽ đi hỏi Quý Nguy có thời gian rảnh cùng ra ngoài ăn một bữa cơm không.

Còn nhị đệ Thang Tranh đúng là một tên ngốc tiêu chuẩn, cậu chàng nhanh chóng chấp nhận cái setting mới này, hơn nữa còn đang ào ào hỏi em trai:

“Tiểu Nguyên em quen biết với anh ta như thế nào vậy?”

“Đã bao lâu rồi? Sao em lại không nói với anh tí nào vậy? Thật không có nghĩa khí anh em gì cả!”

“À mà nếu hai người kết hôn với nhau thì tính ai cưới ai gả nhỉ?”

“Em rể năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Trò chuyện tới khí thế ngất trời.

Khi nghe Mạnh Thiên Húc nói đã quen Tiểu Nguyên hơn một năm, hẹn hò được nửa năm thì Thang Húc Ân cảm thấy lòng chìm xuống nửa tấc.

Lại nghe nói năm nay hắn ta 33 tuổi, già quá! Lòng lại chìm thêm nửa tấc.

Quan trọng nhất là! Không phải người địa phương! Lòng bẹp một cái như rớt xuống tận đáy. Đã là đàn ông thì cũng được đi, thế nhưng lại không phải người địa phương nữa chứ! Này còn có thể chịu đựng được không?

Thang Húc Ân không rên một tiếng tỏ vẻ tâm của đại ca rất mệt, đầy đầu óc đều chỉ nghĩ đến chuyện đi uống rượu với Quý Uy.

Chờ cơm nước xong tiễn Mạnh Thiên Húc đi.

Thang Húc Ân liền gọi Tiểu Nguyên vào thư phòng, tính toán có một cuộc tâm sự thật dài.

Mới vừa ngồi xuống.

Thang Nguyên liền ngốc nghếch hớn hở nói: “Anh ơi em biết anh nhất định sẽ hiểu em mà.”

Không biết bắt đầu từ đâu - Thang Húc Ân hỏi: “Tại sao cơ?”

Thang Nguyên hơi cúi người về phía anh, ôn thanh tế ngữ lại tri kỉ mà nói: “Anh hai, anh không cần giấu em nữa đâu, anh và Quý Nguy ca ca thật ra cũng là một đôi phải không? Em đoán được từ lâu rồi.”

Thang Húc Ân: “? ? ?”

 ------

[Không ai cả, tự tui thấy truyện cũng oke, tự dịch chương đầu, cũng tự khó chịu luôn, em trai út lâu lắm mới về nhà, anh cả mừng húm dẹp tiệm sớm đi mua đồ ăn về nấu cơm ăn mừng nhưng em lại cho anh một cú bất ngờ, bữa ăn đáng lẽ vui ơi là vui tự nhiên xịt keo hết cả đám, ít nhất nếu ẻm dẫn người yêu về thì cũng nên thông báo một tiếng, hoặc nên chọn một dịp thích hợp hơn để mọi người không khó xử, đọc khúc sau cũng hiểu được phần nào lý do của ẻm nó nhưng mà vẫn khó chịu, tâm lý của mẹ chồng onl chăng kkkkk]


                                                                Mục Lục                                            Chương Sau