Một Chén Chè Nhỏ

Chương 2

Như vậy, Quý Nguy là ai?

Quý Nguy là bạn tốt của Thang Húc Ân.

Thang Húc Ân đời này chưa bao giờ nghĩ rằng hai người bọn họ còn có thể bị người khác hiểu lầm thành một cặp!

Anh lập tức đỏ mặt, đang định phản bác, hít một hơi vừa vào đến cổ họng, còn chưa kịp thở ra thì “rầm” một tiếng, lão nhị Thang Tranh xông vào, khiếp sợ nói: “Cái gì? Anh hai và Quý đại ca thực sự là một đôi sao?! Em đã sớm cảm thấy hai người có gì đó không thích hợp rồi!”

Trời ơi!

Nếu như cảm giác xấu hổ của Thang Húc Ân lúc nãy chỉ là một ngọn lửa nhỏ bập bùng cháy âm ỉ thì câu nói của em trai thứ không thể nghi ngờ chính là một thùng dầu hoả đổ ầm vào.

Ngay lập tức, mặt anh đỏ bừng lên. Anh thật sự muốn tặng cho tên ngốc này một cú đấm, bực bội nói: “Em ồn ào cái gì? Chỉ có mình em là giọng to thôi à!”

Thang Tranh lập tức khom lưng, che miệng lại, gian tà vô cùng, thì thầm nói: “Đúng đúng đúng, không thể nói lớn như vậy, hàng xóm sẽ nghe thấy được, anh cả da mặt mỏng lắm.”  

Em út Thang Nguyên cũng ngơ ngơ gật gù như một con gà con: “Ừm, ừm.”

Thang Húc Ân càng xấu hổ, anh đứng bật dậy, tiện tay cầm chiếc quạt hương bồ trên bàn gõ bon bon vào đầu nhị đệ, vô cùng lo lắng nói: “Anh là bảo tụi bây đừng nói linh tinh!”

“Anh cùng với Quý…” Nói đến đây, anh còn không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi mình, không còn chút vẻ uy nghiêm của một người anh lớn nữa: “Cùng với Quý Nguy chỉ là bạn tốt thôi!”  

“Đó gọi là tình bạn trong sáng, quân tử chi giao!”  

“Trong trong sạch sạch! Tuyệt không phải yêu đương!”

Thang Nguyên dùng ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn anh cả mình: “Thật sao?”  

Thang Húc Ân: “Đương, đương, đương nhiên rồi!”

Thang Húc Ân biện minh: “Hơn nữa, mấy đứa cũng không nghĩ xem, anh và Quý Nguy kết bạn còn dễ nói. Anh và anh ấy là một đôi? Anh xứng sao? Cũng không nhìn xem điều kiện của anh và anh ấy chênh lệch lớn thế nào.”

Thang Nguyên không hài lòng: “Anh cả, anh không thể nói như vậy.”  

“Em không cho phép anh tự ti về bản thân mình. Trong lòng em, anh chính là người anh cả tốt nhất thế giới, xứng đôi với bất kỳ ai.”  

“Nhưng nếu như anh và Quý Nguy đại ca không phải một đôi thì tại sao bao năm qua anh lại không tìm đối tượng? Xung quanh anh chẳng có một cô gái nào cả!”  

Thang Tranh phụ hoạ: “Đúng đúng. Một cô gái cũng chẳng có!”

Quá tức giận rồi!

Thang Húc Ân bị hai tên em trai ngốc nghếch này làm cho tức điên lên, nói: “Tại sao anh không đi tìm bạn gái? Hai đứa tụi bây tự nhìn lại chính mình một cái sẽ biết.”  

“Cha mẹ chúng ta đã qua đời, anh chỉ mới tốt nghiệp trung học, văn bằng đại học cũng là tự thi. Tất cả tài sản chỉ còn lại một căn nhà cũ nát, còn nuôi thêm hai đứa em trai. Con gái nhà ai có thể vui nổi? Nếu gả chồng vào đây chẳng khác nào tự dưng có thêm hai đứa con trai phải nhọc lòng lo lắng?”  

“Nếu anh là con gái, tự anh cũng chẳng muốn tìm một người đàn ông có điều kiện như vậy, đây không phải là giúp đỡ người nghèo, mà phải là Bồ Tát chuyển sinh thì có.”

Nói đến đây, Thang Húc Ân liền cảm thấy hơi buồn bực.  

Nói như thế nào nhỉ? Thật lòng thì cuộc đời anh sau khi tốt nghiệp trung học trôi qua chỉ trong nháy mắt, cũng không phải chưa từng nghĩ đến muốn tìm một người bầu bạn, nhưng thực sự trong lòng cũng có phần tự ti. Dù có người khác giới thiệu, anh cũng từ chối hết.  

Người có điều kiện tốt thì anh cảm thấy mình làm gánh nặng cho họ, người điều kiện kém hơn thì lại cảm thấy mình không đủ khả năng để chăm sóc đối phương.  

Anh cũng không thể chỉ cần đối tượng là con gái thôi được.

Nói ra có khả năng sẽ bị người ta cười là đồ ngốc.  

Trộm nói một chút, bởi vì anh vẫn tin vào tình yêu.

Hai đứa em trai tuy chỉ nhìn thấy anh bôn ba lăn lộn với cuộc sống để kiếm kế sinh nhai, nhưng thực ra hồi trẻ anh cũng từng mang trong mình khao khát về tình yêu. Trong cuốn sổ tay cũng từng viết những bài thơ của Từ Hoài bằng bút máy với nét chữ thanh thoát:

Là tâm sự khiến người ta ngày càng gầy gò

Là bi thương khó hiểu trước khi nâng đũa

Một bữa tiệc không bao giờ tàn trong ký ức

Đó là một thức uống không thể say mà phải chiến đấu

( 爱的筵席 - 作者: 席慕蓉 )

Đó là bí mật nhỏ khó nói của anh.

Ngay cả hai đứa em trai cũng không biết.

Anh nghĩ, mình nhất định sẽ kết hôn vì tình yêu với một ai đó, quyết tuyệt đối không qua loa.  

Vì vậy, liền bất tri bất giác mà kéo dài đến tận bây giờ.

Bây giờ anh mới nhận ra — 

Ây da, em trai nhỏ của mình đã chuẩn bị kết hôn rồi, nhưng phận làm anh lớn như anh ngay cả bóng dáng của đối tượng ở đâu cũng chẳng biết!

Thang Húc Ân quay đầu liền mắng em trai thứ ngốc nghếch: “Em vào đây làm gì? Không phải bảo em rửa chén sao? Anh đang tâm sự với Tiểu Nguyên, em chạy vào đây hóng chuyện à?”  

“Chén đều rửa xong hết rồi!” Thang Tranh đúng tình hợp lí mà nói: "Em cũng là anh hai của Tiểu Nguyên mà, em nghĩ mình có tư cách tham gia hội nghị giáo dục này. Tại sao phải đuổi em đi?"

Cũng đúng.

Những chuyện lớn trong gia đình như thế này, ba anh em bọn họ luôn bàn bạc với nhau.

Thang Tranh vừa nói vừa kéo chiếc ghế tre mà hôm nay cậu chàng đang làm dở dọn vào trong phòng, một bên làm một bên nói chuyện.

Cậu chàng nhìn vậy nhưng làm những việc thủ công này không tồi chút nào.

Bởi vì hồi nhỏ thành tích học hành kém, cậu chàng lo lắng mình không thể học tiếp nên muốn học chút tay nghề để kiếm tiền cùng anh cả, mặc dù cuối cùng đã chạy đi học thể thao nhưng tay nghề thủ công vẫn không bỏ bê. Bình thường ở nhà cần đóng bàn hay làm ghế thì cậu đều có thể làm được.

“Anh cả! Em cảm thấy nhà mình cũng chẳng tệ như vậy đâu.” Thang Tranh lạc quan nói. "Khu phố này giờ chẳng phải rất có giá trị sao? Lần trước em tra cứu thấy giá mỗi mét vuông lên tới năm sáu vạn đó."  

Lập tức bị Thang Húc Ân cho ăn một chưởng quạt hương bồ.

“Đó là sản nghiệp của tổ tiên, không thể tùy tiện bán! Không thể bán thì không thể xem là trong tay có tiền, nói gì cũng là vô nghĩa! Khu này cũng chẳng thể tùy tiện bán.” Thang Húc Ân thở dài nói: “Hơn nữa... Anh cũng không nỡ bán. Đây chính là nhà của chúng ta.”  

Hai đứa em trai đều gật đầu thật mạnh tỏ ý đồng tình.

Thang Nguyên lại nói: “Nhưng mà, em vẫn cảm thấy yêu đương không nên nhìn điều kiện, Mạnh Thiên Hữu cũng rất giàu có, nhưng đối với em có tiền hay không cũng chẳng quan trọng.”  

Thang Húc Ân cố gắng trợn mắt ra vẻ bản thân rất hung dữ: “Hắn ta lớn tuổi hơn em nhiều như vậy, là đàn ông, chưa kể còn không phải người địa phương! Nếu mà ngay cả tiền cũng chẳng có thì anh sẽ để hắn cách xa chúng ta càng xa càng tốt! Còn dám ở đây lừa gạt em?”  

Thang Tranh phụ hoạ: “Đúng đúng! Càng xa càng tốt!”

Thang Nguyên nhìn về phía anh hai của mình, hỏi: “Anh hai, anh rốt cuộc đứng về phía nào vậy?”  

Thang Tranh không chút do dự trả lời: “Anh đứng về phía đại ca! Đại ca nói cái gì thì chính là cái đó.”  

“Anh chỉ là không ngờ rằng, em lại là đồng tính luyến ái.”  

“Oa! Trước đây anh đã từng thấy trên mạng có một bài viết nói rằng những đứa nhỏ có anh trai thường dễ trở thành gay hơn, số lượng anh trai càng nhiều thì xác suất trở thành gay trời sinh càng cao, lúc đó anh còn cảm thấy thật vớ vẩn, ai mà ngờ ngay bên cạnh mình lại có trường hợp thực tế!”

Thang Nguyên hoang mang nhìn Thang Tranh hỏi: “Anh hai còn có thể đứng đây xem náo nhiệt được? Lại còn cười nữa? Anh với cậu bạn cùng phòng họ Lục kia chẳng phải đang yêu nhau sao?”  

“Éc??” Thang Húc Ân quay đầu nhìn em trai thứ.

Vốn tưởng rằng mình chỉ đến để ăn dưa (xem kịch vui) nhưng bây giờ dưa lại rơi đến trên đầu mình, Thang Tranh tính tình nóng nảy, lập tức không hề khách khí mà phản bác lại ngay: “Nhóc đánh rắm! Đừng có mà ngậm máu phun người!”  

“Anh với Tiểu Lục chỉ là tình bạn cùng trường trong sáng thôi!”  

Trong lúc đang nói những câu này, động tác trên tay cậu vẫn không dừng lại.

Thang Húc Ân quay đầu lại, tay đặt trên đầu gối, hỏi: “Anh đã muốn hỏi từ lâu rồi, mấy ngày nay em vất vả lao lực đan ghế tre làm gì? Nhà chúng ta cũng không thiếu mà.”  

“Ôi, cái này à?” Thang Tranh ngẩng đầu lên, nói một cách đương nhiên: “Cái này là làm cho Tiểu Lục đó! Hôm trước cậu ấy thấy trên mạng, bảo là cảm thấy nó rất xinh đẹp, nên em liền nói mình biết làm, đáp ứng sẽ đan tặng cậu ấy một cái.”

Thang Húc Ân: “……”  

Thang Nguyên: “……”

Thang Nguyên hỏi: “Anh không có yêu đương với người ta thì chu đáo như vậy làm gì?”  

Thang Tranh thản nhiên đáp: “Haha, chính là vì trước đây chúng ta chỉ là tình đồng chí trong sáng, không có gì mờ ám nên anh mới có thể quang minh lỗi lạc tặng quà cho cậu ấy. Làm sao vậy? Chẳng lẽ bạn bè không thể làm thế sao?”

“Ủa?”  

“Ủaa??”  

Thang Nguyên nhìn nhìn anh cả rồi lại nhìn nhìn anh thứ của mình, rơi vào trạng thái mê mang.  

Cậu từ từ nhíu mày lại, đồng tử cũng trở nên trống rỗng.

Thang Húc Ân vừa thấy ánh mắt của em trai mình ảm đạm hơn, không khỏi lo lắng, vội vàng nói với đứa nhỏ: “Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên, anh cũng không phải trách em.”

“Ôi.”  

“Em là đồng tính luyến ái thì cứ như vậy đi?”  

“Có phải anh không đủ quan tâm đến em không? Em tương đối hướng nội, có chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng không nói ra, sợ anh lo lắng.”  

“Thực ra em hoàn toàn có thể sớm nói với anh mà, đâu cần phải tự mình âm thầm khổ sở như vậy.”

Khi nghĩ đến em trai nhỏ bé ngoan ngoãn của mình đã phải âm thầm chịu đựng thống khổ, Thang Húc Ân cảm thấy thật sự rất đau lòng.

Thang Tranh cũng lên tiếng: “Đúng vậy! Em không nói với đại ca thì thôi. Sao đến cả anh cũng không nói hả?”

Thang Nguyên nhìn hai người họ, ánh mắt lập lòe, môi mấp máy: “Trước đây em cũng không phải là đồng tính luyến ái…”  

“Lúc trước em cứ nghĩ hai người đều giấu kín chuyện này nên lo lắng rất lâu.”

Thang Húc Ân: “???”  

Anh bất lực đỡ trán.

Thang Tranh chỉ vào em trai mình: “Này! Chính em tự làm gay thì cứ làm đi! Không cần ném nồi cho anh!”  

“Em là gay nên mắt cũng gay, nhìn ai cũng cảm thấy giống như mình!”

Còn chưa kịp dứt câu.  

Lại bị anh trai tặng cho một chưởng quạt hương bồ nữa. Thang Húc Ân mệt tâm hạ giọng răn dạy: “Không được mắng Tiểu Nguyên.”  

Thang Tranh bĩu môi không cho là đúng, tiếp tục vùi đầu hự hự mà đan ghế tre của mình.

Thang Nguyên học giỏi nhưng cậu là một đứa trẻ hướng nội cực kỳ nhút nhát và dễ xấu hổ, có tiếng là mọt sách. Lúc này cậu nhóc không tránh khỏi hoảng loạn, cái trán và chóp mũi toát ra một tầng mồ hôi mỏng, lông mi run rẩy nhìn về phía anh trai: “Anh ơi, vậy phải làm sao đây?”  

Cậu nhận ra mình có thể đã hiểu lầm, mặt đều đỏ bừng cả lên: “X-x-xin lỗi.”

“Không sao cả, không sao cả.” Thang Húc Ân nắm tay em mình: “Chẳng phải chỉ là đồng tính thôi sao?”  

“Có gì to tát đâu?”  

“Anh cả đã nói rồi, em vẫn là em trai của anh, nếu thích đàn ông thì cứ thích đi.”

Thang Nguyên bị ánh mắt ấm áp của anh trai làm cho cảm động, hít hít mũi.  

Cậu nhớ lại ngày cha qua đời lúc còn nhỏ, ba anh em bọn họ đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Khi nghe bác sĩ thông báo rằng không thể cứu được cha nữa, cậu hoảng loạn sợ hãi cực độ, lúc đó anh cả cũng nắm lấy tay cậu nhóc.  

Bàn tay của anh cả ấm áp lại mạnh mẽ, cùng với hai người bọn họ cúi đầu về phía bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn rất nhiều.”

Vậy là cậu chẳng còn sợ hãi chút nào nữa.  

Cậu biết, mình còn có anh cả để dựa vào.

Đang nghĩ ngợi thì Thang Húc Ân tiến lại gần một chút, hơi ngại ngùng nói: “Em trai à... Anh cả muốn thương lượng với em một chút. Nếu em nhất định phải tìm bạn trai thì có thể chọn người bản địa được không? Anh thấy người ngoài tỉnh có vẻ hơi xa.”

Thang Nguyên: “……”

Cuộc trò chuyện giữa các anh em cứ như vậy kết thúc ở đây.

Sau đó cả hai đều bị đuổi về phòng.  

Thang Húc Ân cũng đi rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Anh an tường nằm trên giường giống như mất hết sự sống.  

Đến rạng sáng hai giờ, anh mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà tối om, thở dài.

Thật là sầu não!  

Ngủ không được!

Nghĩ nghĩ, Thang Húc Ân móc điện thoại, click mở khung thoại nói chuyện phiếm với Quý Nguy.  

Lịch sử trò chuyện gần đây chỉ cách khoảng vài giờ trước, đúng lúc anh đã nói với Quý Nguy rằng hôm nay em trai về nhà, đang đi chợ rau mua đồ ăn.  

Quý Nguy hỏi anh hôm nay nấu món gì vậy, muốn xem thử.

Anh bận quá nên đã quên mất chưa trả lời.

Đã muộn như vậy, chắc Quý Nguy cũng ngủ rồi.  

Thang Húc Ân gửi tin nhắn: [Hôm nay đứa nhỏ dẫn theo một người đàn ông về nhà.]

[Nó đã xuất quỹ với tôi.]

Hai giây sau.  

Quý Nguy trả lời: [?]


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau