Sau Khi Xuyên Thư, Ta Từ Chối Thiết Lập Tính Cách Của Bản Thân!!

Chương 7 


Trong phòng bệnh chỉ có một chiếc giường, Sở Ca đang lặng lẽ nằm trên đó.

Cảnh Thâm ngồi xuống ghế sofa cạnh cửa sổ, lấy điện thoại di động ra và bắt đầu kiểm tra. Anh phải biết được những thay đổi của thế giới này.

Không biết đã bao lâu trôi qua, bóng đêm ngoài cửa sổ tối như mực, thông tin mà Cảnh Thâm biết được đã không sai biệt lắm. Khi theo thói quen quay người nhìn xuống cửa sổ lầu dưới, anh bắt gặp một đôi mắt.

Có một người mọc trên ngọn cây cao lớn và tươi tốt.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cảnh tượng này khiến con ngươi Cảnh Thâm co rút lại, đối phương nhanh chóng cầm máy ảnh lên “tách tách tách” mà chụp liên tiếp mấy bức ảnh, hưng phấn hét lên: “Cảnh Tổng đang ở trong phòng bệnh!”

Ngay lập tức, xuất hiện thêm mấy cặp mắt và máy ảnh trên những gốc cổ thụ lớn bên ngoài tòa nhà bệnh viện. Ánh sáng flash che lấp bầu trời đêm, âm thanh tách tách cùng tiếng hô to gọi nhỏ vang lên khắp nơi nhằm thu hút sự chú ý của Cảnh Thâm.

Đối diện với ống kính là điều Cảnh Thâm đã quá quen thuộc.

Là một nhân vật nổi bật trong thành phố, đây chỉ là một tình huống nhỏ, thường thì anh sẽ đáp lại bằng một nụ cười lịch sự không thể chê vào đâu được.

Nhưng bây giờ anh thực sự không thể nhếch miệng được nên chỉ kéo rèm lại.

Tấm rèm “Roẹt” một cái buông xuống, che đi khung cảnh bên ngoài. Cảnh Thâm suy nghĩ một lúc, sau đó vẫn là cất cao giọng nói: “Chú ý an toàn.”

Bên ngoài yên tĩnh một lúc.

“Này…” Một âm thanh mềm như bông nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.

Cảnh Thâm quay lại, hoá ra Sở Ca đã tỉnh dậy.

Cậu đang ngồi trên giường, tay chống ở sau lưng, gò má hồng hào nhưng đôi môi lại trắng bệch: “Bây giờ là năm nào?”

“2025.”

“Tháng mấy?”

“Tháng sáu.”

“Ngày mấy?”

“Ngày 1.”

Sở Ca thở phào nhẹ nhõm, “May mà không có xuyên qua... Đợi đã, đây là thành phố nào?”

“Thành phố D”,Cảnh Thâm bước đến bên giường: “Bệnh viện Thịnh Hòa.”

Sở Ca thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao rõ ràng mình đang bơi lội trong bể bơi tư nhân ở nhà thì lại đột ngột bất tỉnh, ngay khi tỉnh dậy thì đã phải nhập viện.

Coi như là đã suýt chết đuối một lần, nhưng người đại diện lại nhất quyết nói rằng cậu bị ngã trên phim trường và mất trí nhớ.

Cậu đi diễn khi nào cơ?

Sở Ca định chạm vào chiếc khuyên tai nhưng khi đưa tay lên thì không thấy gì cả, xương tai vô xùng mềm mại và nhẵn nhụi. Cậu lại sờ vào bên tai phải nhưng vẫn trống rỗng: “Tôi đã làm phẫu thuật?”

“Tôi cho rằng cậu là một ca sĩ.”

Sở Ca ngẩng đầu lên, đúng như câu nói đồng tính bài xích lẫn nhau, cậu có hơi không thoải mái khi đối diện với anh chàng đẹp trai kỳ lạ này, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ tự phụ lại cao quý mơ hồ trong đáy mắt anh - đụng hình tượng với cậu a.

“Tôi đúng là ca sĩ, anh có muốn xin chữ ký không?” Sở Ca nói vậy nhưng cậu đã ra khỏi giường và có ý định rời đi.

“Bây giờ cậu không phải.”

Sở Ca đứng yên, lúc quay đầu lại, vẻ mặt đã rất tức giận, đồng thời cậu phát hiện ra một điều mà từ khi tỉnh dậy đã không để ý tới: “...Anh cao bao nhiêu vậy?”

“183.”

Sở Ca thầm nghĩ mình cũng không hề thấp, chiều cao hàng năm của cậu dao động trong khoảng 178-180 cm. Vốn dĩ chẳng cần phải ngước nhìn người đàn ông xa lạ cao 183 cm này…?

“Chúng ta nói chuyện đi.” Cảnh Thâm đã đoán được đại khái từ một số hành vi của Sở Ca, quyết định nói với Sở Ca ‘đồng bệnh tương liên’ .

------------------

Khi Cảnh Thâm nói về việc mình phát hiện ra trang web tiểu thuyết, Sở Ca chỉ ngồi trên giường bệnh im lặng lắng nghe.

Cuối cùng, Cảnh Thâm kết luận: “Cuốn sách dường như có tác động đến thế giới thực, nhưng chỉ có hai chúng ta nhận thấy điều bất thường.”

Sở Ca cúi đầu, Cảnh Thâm không nhìn rõ biểu tình của cậu. Anh đã ở trong thương trường thăng trầm hơn mười năm, dù sự việc có ly kỳ đến đâu vẫn có khả năng giữ bình tĩnh. Nhưng Sở Ca chỉ là một ca sĩ, có lẽ cậu ấy sẽ sinh ra sợ hãi trước sự việc này.

Cảnh Thâm đang định an ủi ‘đồng loại’ im lặng từ nãy giờ của mình thì Sở Ca đã lên tiếng: “Anh lớn bao nhiêu?”

“Cái gì lớn ?”

“Tuổi tác.”

“Tôi chưa tới ba mươi, có chuyện gì?”

Sở Ca lắc lắc vai, chậm rãi ngẩng đầu, cả khuôn mặt vặn vẹo, nhịn cười: “Chúng ta đây là xuyên thư, đồ ngốc.”


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau