Sau Khi Xuyên Thư, Ta Từ Chối Thiết Lập Tính Cách Của Bản Thân!!

Chương 2


'Đồ ngốc' vẫn bất động thanh sắc, khiêm tốn xin lời khuyên: “Xuyên thư có nghĩa là gì?”

Đây là lĩnh vực mà Sở Ca rất quen thuộc, là người đàn ông có nhiều đồng nhân văn nhất trong làng giải trí, cậu có thể nói là - không gì không biết.

“Rất đơn giản, nó có nghĩa là anh đã xuyên vào tiểu thuyết của trang web mà mình đã nhìn thấy và trở thành một nhân vật trong đó.”

Sau khi giải thích ý nghĩa của việc xuyên thư, Sở Ca cũng đưa ra câu hỏi mà cậu quan tâm nhất: “Thiết lập của quyển tiểu thuyết này là gì?”

Vừa rồi, Cảnh Thâm chỉ đề cập đến việc anh ta đã xem một cuốn sách ở trên trang web xanh lè nào đó, và tình tiết giả thuyết của cuốn sách trùng lặp với hoàn cảnh hiện tại, nhưng không rõ đó là loại sách gì.

Người đại diện Ngưu Soái Soái vẫn xuất hiện bên cạnh cậu, thế nên Sở Ca có căn cứ để nghi ngờ rằng đây là một Fanfiction do người hâm mộ viết.

Cũng không biết bối cảnh xây dựng truyện là gì, nhưng đây là Fanfiction người hâm mộ viết cho Sở Ca nên có lẽ cốt truyện sẽ thiên vị cậu ấy hơn.

Đối diện với ánh mắt tò mò của Sở Ca, Cảnh Thâm dịu dàng nở một nụ cười thần bí: “Cậu đoán thử xem?”

Sở Ca: “.....”

Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị mắng - Cảnh tổng không thể trực tiếp tỏ thái độ hờn dỗi, nên anh đã âm thầm ghi lại trong quyển nhật ký nhỏ trong lòng và yên lặng nhớ kỹ.

Ngày 1/6/2025, có người mắng anh là đồ ngốc, đúng là không có lễ phép.

Hơn nữa, đối với phán đoán của Sở Ca, Cảnh Thâm cũng không hoàn toàn đồng ý.

Nếu thật sự giống như những gì Sở Ca nói, anh đã xuyên thư và trở thành một nhân vật trong sách, vậy tại sao anh lại không cảm nhận được chút nào? Hơn nữa cốt truyện phát sinh cũng rất khác so với chương đầu tiên của cuốn tiểu thuyết.

Có rất nhiều thứ chưa rõ ràng.

Cảnh Thâm trực tiếp đi thẳng qua giường bệnh để ra ngoài, Anh muốn nhìn thấy trang web tiểu thuyết ngay bây giờ.

Sở Ca không bắt kịp Cảnh Thâm, bởi vì cậu lúc này mới phát hiện chân mình mềm nhũn, đầu óc choáng váng, thậm chí khi xuống đất còn muốn nôn ra.

Hai tay yếu ớt chống lên giường bệnh, toàn thân chỉ có thể miêu tả là mỏng manh như bông, Sở Ca mấp máy môi, xuyên thư phải không? Thú vị.

Vừa lúc cuộc sống cậu cũng có một chút nhàm chán.

_____

Các phóng viên chiếm được khu vực “tốt” để săn tin cuối cùng cũng đã chụp được hình ảnh Cảnh Thâm đi ra từ cửa tòa nhà bệnh viện, họ không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng, đó là nếu bỏ qua âm thanh chụp ảnh vang lên vô cùng dữ dội.

Cảnh Thâm, người giàu nhất thành phố, luôn được biết đến với sự điệu thấp và hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng, ngoại trừ các bài phỏng vấn của các tạp chí tài chính nổi tiếng thì cũng chỉ có một số chương trình Talk Show quan trọng ở quốc nội là có thể mời anh xuất hiện.

Bản thân là một nhà đầu tư cấp bậc đại lão được nhiều người mơ ước, nhưng số lượng tin đồn của anh lại ít ỏi đến đáng thương.

Khi Cảnh Thâm vừa mới kế nhiệm người đứng đầu Thiên Thịnh, anh cũng thu hút sự chú ý của những cánh truyền thông về phương diện đời tư của mình.

Bởi vì – mẹ nó quá đẹp trai!

Nếu không thể mò ra vài vụ bê bối tai tiếng của một tổng tài đẹp trai lại giàu có như vậy chẳng phải rất phí của trời sao.

Hơn nữa, Thiên Thịnh đã đặt chân vào giới giải trí, vì vậy việc Cảnh Thâm không vướng vào tin đồn tình cảm với người mẫu, diễn viên hay ca sĩ nào là điều vô cùng không hợp lý.

Sau ba tháng không ngừng nghỉ theo dõi 24/24, bất chấp mọi điều kiện thời tiết để săn tin Cảnh Thâm, mọi người đều thống nhất quyết định không đi theo anh nữa.

Quá lãng phí tài nguyên.

‘Lãnh cảm’ -- đây là nhận định chung của nhóm các phóng viên khi đưa ra phỏng đoán về Cảnh Thâm.

Đôi mắt lạnh lùng, gương mặt ít khi cười nói, tác phong mưa rền gió dữ - bất kể nhìn như thế nào đều là một con người lãnh đạm.

Mà giờ đây một tổng tài lạnh lùng như vậy lại quan tâm đến họ.

Các phóng viên: Cảm xúc có hơi phức tạp, thậm chí cảm thấy bản thân không xứng là như thế nào?

Trong ống kính, Cảnh Thâm dừng lại đứng cạnh cửa xe, nói vài lời với Nhạc Huệ Sơn đang đi theo mình, ánh mắt dường như lúc có lúc không hướng về phía mấy cái cây nơi phóng viên đang núp lùm vài lần, Nhạc Tuệ San vừa nghe vừa gật đầu.

Cảnh Thâm đã lên xe.

Các phóng viên nhìn khuôn mặt của Nhạc Tuệ San trong màn ảnh đang ngày càng đến gần, họ đặt máy ảnh xuống và mỉm cười đầy e thẹn với nàng.

“Nhạc tiểu thư, cùng đi ăn cơm không?”

“Mọi người đều là làm công ăn lương, đừng như vậy, chụp hai tấm cũng không có chuyện gì mà."

“Đúng vậy, chúng tôi chụp Cảnh tổng tấm nào tấm nấy đều vô cùng đẹp trai......”

Nhạc Tuệ San nở một nụ cười theo tiêu chuẩn: “Mọi người hiểu lầm, Cảnh tổng đặc biệt dặn dò tôi ở lại giải đáp nghi vấn của mọi người, để bản thảo phong phú hơn, nội dung cũng chính xác hơn. Nhưng trước tiên làm phiền mọi người xuống đây trước, Cảnh tổng nói, công việc quan trọng, an toàn càng quan trọng hơn.”

Các phóng viên nghe vậy liền im lặng trao đổi ánh mắt với nhau, đồng thời cũng phát hiện nhóm đồng nghiệp của mình không hẹn mà đều hơi đỏ mặt.

Cảnh tổng hôm nay đặc biệt đẹp trai luôn ó ~

Trong phòng bệnh, Ngưu Soái Soái còn bận rộn an ủi Sở Ca đang ngồi trên giường, "Tiểu Ca, cậu cũng đừng quá đau lòng.”

Sở Ca quay đầu lại, “Em tại sao phải đau lòng?”

Ngưu Soái Soái: “Em không cần phải giả vờ ở trước mặt anh, muốn thì khóc đi, vai của anh đây có thể tạm thời cho em mượn, nhưng mà nói trước, anh là trai thẳng.”

Sở Ca nhạy bén cảm nhận được có gì đó hơi sai sai, “Anh có ý gì?”

“Dù sao quan hệ giữa Cảnh tổng và em vẫn là bí mật”. Ngưu Soái Soái tuy cũng không đành lòng, nhưng với tư cách là người đại diện, cũng là người trong cuộc duy nhất biết mối quan hệ giữa Cảnh Thâm và Sở Ca, có vài lời nếu anh ta không nói, chỉ sợ Sở Ca tâm tư nhạy cảm sẽ quá để tâm suy nghĩ, “Cảnh tổng tuy không thể quá quan tâm đến cậu ở bên ngoài, nhưng anh nghĩ có lẽ anh ấy vẫn rất đau lòng cậu chịu khổ.” 

Sở Ca: “……..”

Ngưu Soái Soái nói mấy lời khác nhau an ủi Sở Ca, sau đó lại biến thành an ủi bản thân, thậm chí còn có chút uất ức: “Thật là, tại sao chúng ta nói chuyện yêu đương lại phải chịu tội như vậy.”

Sở Ca: “..... Nói rõ ràng chút, ai yêu đương với ai cơ?”

Đôi mắt Ngưu Soái Soái mở to: “Tiểu Ca, trí nhớ của em vẫn còn chưa tốt lên sao?" ”

Vớ vẩn, quả thật quá vớ vẩn.

Sở Ca đen mặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em…và người kia… anh ta là ai?”

Ngưu Soái Soái nóng nảy vỗ đùi, quên mất ai cũng không thể quên kim chủ ba ba được: “Cảnh tổng, anh ấy là Cảnh tổng.”

“Em hỏi tên!” Sở Ca tức hộc máu nói.

Ngưu Soái Soái ở thế giới thực có khuôn mặt không khác gì với Ngưu Soái Soái trước mặt, tính cách cũng rất giống nhau, chính là một người mẹ nam, Sở Ca đã quen có thái độ cứng rắn như vậy với anh ta.

Ngưu Soái Soái ngược lại có hơi không thích ứng với Chu Ca đột nhiên trở nên hung dữ.

Gấp gáp đến nỗi mím môi ra lúm đồng tiền.

Có hơi dễ thương.

Ngưu Soái Soái ôm ấp tình mẫu tử đầy dịu dàng giải thích: “Kim chủ ba ba của chúng ta, người giàu nhất thành phố, Cảnh Thâm.”

Sở Ca: “......”

Cậu ghét nhất là người giàu có.

Nhưng càng quan trọng hơn chính là...... Sở Ca đứng dậy, sắc mặt tối sầm đi thẳng vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh.

Ngưu Soái Soái vội vàng đi theo.

Sau khi Sở Ca tỉnh lại từ bệnh viện, lời nói và hành động liền có hơi bất thường.

Một chút cũng không giống với thiếu niên ngượng ngùng nhút nhát lúc trước, trở nên ồn ào, hung dữ và thường nói những điều kỳ lạ, rất giống như đã thật sự té ngã mất trí nhớ.

Để Sở Ca một mình đi khắp nơi, Ngưu Soái Soái chắc chắn không thể yên tâm.

Sở Ca sau khi bước vào phòng tắm cũng không làm gì khác, chỉ nhìn vào gương.

Khuôn mặt trong gương có thể nói là khá quen thuộc.

Chính là cậu ấy năm mười sáu tuổi.

Có lẽ là hơi thô ráp hơn một chút.

Khuôn mặt trong gương có thể nói là hoàn mỹ không chút tỳ vết, không trang điểm mà còn đẹp hơn trang điểm, làn da gần như không thấy lỗ chân lông, đôi mắt to và sáng, hàng mi dày hơi cong nhẹ, hơn nữa dáng người hơi gầy, cũng không quá cao. Đây hoàn toàn là một mỹ thiếu niên non nớt.

Ngưu Soái Soái nhìn khuôn mặt trong gương, không khỏi khen ngợi: “Tiểu Ca, em xem bản thân lớn lên rất đẹp trai, Tái Ông mất ngựa biết đâu là phúc, anh đã giành được vai nam số hai trong bộ phim tiếp theo cho em. Lần này là vai diễn chúng ta có được bằng chính khả năng của mình, tuyệt đối không phải là đi cửa sau.”

Trong chớp nhoáng, mấy chữ  'đi cửa sau' như một tia sét đánh ngang tai, truyền thẳng từ tai trái sang tai phải của Sở Ca.

Cậu chậm rãi xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Ngưu Soái Soái, từ trong kẽ răng nghiến ra mấy chữ: “Em là thụ?”

Ngưu Soái Soái: ? 

Sắc mặt Ngưu Soái Soái thay đổi, sau đó anh ta như đột nhiên nhận ra gì đó, biểu cảm trên mặt chuyển từ khiếp sợ rồi lại hiểu rõ đến đau lòng, cả khuôn mặt biến đổi rất nhiều lần. Sau đó anh ta dùng hai tay mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Sở Ca, rưng rưng nói: “Có lẽ là như vậy.”

Sở Ca: “......” Fans chó!

Sở Ca cáu kỉnh, cậu lập tức phải xuất viện đi tìm Cảnh Thâm hỏi rõ cốt truyện.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau