Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 3


Quả cầu ánh sáng nhỏ điên cuồng gào thét, toàn bộ hệ thống gần như bị đốt cháy cũng không thể đưa ra một câu trả lời chính xác.

Phong Bất Yếm lấy được tin tức liên quan từ đâu? Hắn biết trước tương lai? Hay cũng là…

Nhân ngư nhỏ chống cằm đầy trầm tư: “Hắn trọng sinh à?”

"Không thể nào." Linh Linh Bá lần này trả lời rất nhanh chóng và chắc chắn: "Còn nhớ những gì tôi đã nói với cậu không? Thế giới nhiệm vụ của chúng ta cũng không phải là chủ thế giới nguyên bản của <<Bá Chủ Tinh Tế>>, mà là thế giới song song được diễn sinh ra bởi cuốn sách này.”

Sở Thời Thời gật đầu.

“Chúng ta không đến chủ thế giới, là bởi vì thời gian là không thể quay ngược được.” Linh Linh Bá nói: “Khoảnh khắc chủ thế giới được tạo ra từ tiểu thuyết <<Bá Chủ Tinh Tế>>, tất cả mọi chuyện đã xảy ra rồi sẽ không có khả năng nào có thể thay đổi được.”

"Mà những thế giới song song được diễn sinh ra, bao gồm cả thế giới nhiệm vụ mà chúng ta đang ở hiện tại, ngay trong thời điểm xuất hiện đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự kiểm soát của chủ thế giới, trở thành một thế giới thực sự và tồn tại độc lập."

Linh Linh Bá: “Nếu chúng ta không tiến hành can thiệp, thì những nhân vật mấu chốt ở thế giới này cuối cùng cũng sẽ chịu chung số phận như chủ thế giới. Tuy nhiên, vì dòng thời gian sớm hơn so với chủ thế giới, cho nên sự can thiệp kịp thời có thể thay đổi được những sự kiện ảnh hưởng đến số phận của những người này.”

Nhân ngư đuôi xanh khẽ cau mày, cố gắng tiêu hóa thông tin mà Linh Linh Bá đưa ra.

Linh Linh Bá nói tiếp: “Vì thời gian là không thể đảo ngược, cho nên cái gọi là ‘trọng sinh’ đó thực ra cũng không phải là trọng sinh theo đúng nghĩa, mà chỉ là đối phương đã du hành từ thế giới nơi mình vốn sống đến một thế giới song song với tuyến thời gian sớm hơn."

"Mà 'trọng sinh' như vậy với thế giới mà nói, kỳ thực chính là một kẻ ngoại lai, vậy nên chúng tôi có thể kiểm tra đo lường để phát hiện dị thường."

Nhưng Linh Linh Bá đã sớm kiểm tra qua, thế giới này không có bất kỳ một tình huống bất thường nào cả.

Sở Thời Thời gật gật đầu, tỏ ý bản thân mình đã hiểu: “Có nghĩa là hắn đã thông qua con đường khác để biết về cơ giáp mini.”

Quang cầu hệ thống lắc lư lên xuống.

Mặc dù thế giới song song là thế giới diễn sinh ra từ chủ thế giới, nhưng chỉ có những sự kiện then chốt ảnh hưởng đến kết cục của thế giới và kết cục cuối cùng là hoàn toàn đồng nhất.

Mà trên hướng đi về kết thúc của thế giới, rất nhiều chi tiết và sự kiện nhỏ có thể sẽ xuất hiện một số thay đổi vô hại không ảnh hưởng đến toàn cục.

Việc Phong Bất Yếm ở thế giới này biết được thông tin về cơ giáp mini, cũng không phải là việc hoàn toàn không thể xảy ra.

Nhưng Linh Linh Bá vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Chuyện này quá mức phức tạp, lại không có cách nào để tiến hành nghiệm chứng tính xác thực được, Sở Thời Thời cũng không thể dễ dàng đưa ra kết luận, chỉ là ——

“Nghĩ thoáng một chút, ít nhất thì chúng ta cũng sống rồi.” Nhân ngư nhỏ đuôi xanh an tường nằm yên: “Hơn nữa nếu Phong Bất Yếm đã sinh ra cảnh giác với Lệ Niên, có lẽ nhiệm vụ của chúng ta sẽ càng suôn sẻ hơn.”

Có quá nhiều chuyện phức tạp cần phải động não, Sở Thời Thời cũng không muốn suy nghĩ, cho nên chỉ tiếp tục nằm im.

Linh Linh Bá cũng nghĩ như vậy, lập tức gạt bỏ cảm giác quái dị mơ hồ kia, cả quả cầu ánh sáng vô cùng vui vẻ mà nhấp nháy đèn.

Nhưng nó vẫn nhắc nhở thêm một chút: “Thế giới này vẫn chưa có ai can thiệp vào để thay đổi số phận của các nhân vật, cho nên dù các chi tiết liên quan đến cơ giáp mini có bị thay đổi thì những sự kiện vận mệnh của Phong Bất Yếm cũng sẽ không có bất kỳ biến hoá gì.”

Nhân ngư lười biếng ừ một tiếng: "Tui hiểu rồi, có nghĩa là nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục."

Phong Bất Yếm ở bên ngoài vỏ trứng rất nhanh đã hoàn thành công việc của mình. Hắn không cải biến dữ liệu của cơ giáp mini quá nhiều, thay đổi lớn nhất cũng chỉ là hạn chế trình tự truyền lại tin tức ra bên ngoài của cơ giáp.

Dữ liệu trung tâm không thể truyền đi những thông tin nhạy cảm quan trọng cho bên ngoài, nhưng vẫn giữ công năng tiếp nhận mệnh lệnh từ ngoại giới ở phía bên kia, hơn nữa còn truyền lại thông tin sang thiết bị đầu cuối dự phòng riêng đã được kết nối của Phong Bất Yếm.

Thiết bị đầu cuối dự phòng là một máy trống ban đầu, không có bất kỳ thông tin gì bên trong nên khá an toàn.

Làm xong hết thảy mọi việc, Phong Bất Yếm lại lần nữa nhét cục đá bọc trứng vào túi vải.

Sở Thời Thời nằm trong vỏ trứng lắc lư lảo đảo không ngừng, tần suất rung lắc vẫn tốt hơn nhiều so với cơn choáng váng khi lăn trứng, nhưng cậu vẫn ăn thêm một viên thuốc say xe để đề phòng vạn nhất.

Một tích phân đổi một lọ thuốc chống say xe có cả trăm viên, Sở Thời Thời ban đầu còn tưởng rằng sẽ đủ cho cậu ăn thật lâu, nhưng dựa theo tần suất hiện tại thì có lẽ cũng không dùng được mấy ngày nữa.

Ai mà ngờ có thể ngờ được, các ký chủ khác căn bản sẽ không lãng phí tích phân vào thuốc say xe, mà Sở Thời Thời lại phải coi đó là đồ ăn vặt cần thiết để cứu mạng cá.

Cũng may thuốc say xe do Thương Thành Hệ Thống sản xuất không có tác dụng phụ khi dùng quá liều.

Nhân ngư đuôi xanh nhỏ có chút u sầu: “Tiểu Bá ui, ngoài khen thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, còn có cách nào khác để kiếm tích phân không?”

Linh Linh Bá: “Có thể đổi bằng vật phẩm hoặc tiền ở thế giới này. Tỷ lệ quy đổi giữa tinh tệ và tích phân ở Thương Thành Hệ Thống là 100:1.”

Cả thân cá của Sở Thời Thời đều chấn động: “Cho nên bốn cái bánh bao giảm giá trong Thương Thành Hệ Thống, thực ra ngốn của tui tận bốn trăm tinh tệ?!”

Giọng nói máy móc cẩn thận lên tiếng: “Òm, đúng vậy...”

Sở Thời Thời: “...”

Thứ mà cậu ăn không phải là bánh bao mà là vàng phải không?!

Từ khi xuyên qua đến bây giờ, Sở Thời Thời lần đầu tiên có một nguyện vọng vô cùng bức thiết——

Cậu cần tiền, càng nhiều càng tốt.

Tuy rằng việc định giá của Thương Thành Hệ Thống không liên quan đến mình, nhưng Linh Linh Bá vẫn cảm thấy có chút chột dạ khó hiểu: “Thời điểm Thương Thành Hệ Thống có đợt giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ, giá cả vẫn rất tiện nghi ó…”

Sở Thời Thời nhấc mí mắt nhìn nó một cái: “Đừng nói nữa.” Cậu hít hít mũi: “Hiện tại quan trọng nhất không phải là phá xác, mà là kiếm tiền.”

Nếu không, có lẽ trước khi phá xác, cậu sẽ ngất xỉu luôn ở trong trứng vì không mua nổi thuốc say xe.

Bây giờ cậu đang ở trong quả trứng, không thể đi đâu được, ngay cả phương pháp kiếm tiền cơ bản nhất cũng không làm được.

Nhân ngư trở mình, từ dựa lưng vào vỏ trứng chuyển sang nghiêng người, dựa một bên cá vào vách trong trứng, đuôi nhỏ ở trong nước mang theo một mảng ánh sáng xanh dương lấp lánh tuyệt đẹp.

Khi ngẩng đầu lên, Sở Thời Thời vừa lúc có thể nhìn thấy một khu vực nhỏ không bị túi vải che khuất. Cảnh tượng ở bên ngoài vỏ trứng đang chuyển động rất nhanh, cậu cũng đã dần dần quen với hình ảnh như vậy.

Nhưng chẳng bao lâu, hình ảnh di động bỗng dừng lại.

Phong Bất Yếm mở một cánh cửa ra, đặt túi vải lên mép tủ đầu giường.

“An phận chút.” Hắn dùng ngón tay cách túi vải gõ nhẹ vào cục đá bọc trứng: “Đừng để khi ta tắm rửa xong lại nhìn thấy ngươi có ý đồ nhét mình vào chỗ trống trên giường.”

Cục đá bọc trứng nhẹ nhàng quơ quơ, đụng vào đầu ngón tay của đối phương.

Bên ngoài vỏ trứng vang lên tiếng vải cọ xát vào nhau, sau âm thanh đóng cửa rất nhỏ là tiếng nước chảy ào ào.

Sở Thời Thời nhẹ nhàng đẩy vỏ trứng một chút, trong lòng thầm nghĩ Phong đội thật sự là một người lạnh lùng, quen biết lâu như vậy mà ngay cả mặt mũi ra sao cũng không cho cậu nhìn một cái.

Linh Linh Bá ở một bên đột nhiên mở miệng: "Ký chủ, Lệ Niên đã truyền đạt mệnh lệnh cho cơ giáp gián điệp."

Đôi mắt của nhân ngư đuôi xanh sáng lên, lập tức tỉnh táo: “Mệnh lệnh gì cơ?”

Mệnh lệnh do Lệ Niên gửi đến là mật văn đã được mã hóa, sau khi được Linh Linh Bá phiên dịch, Sở Thời Thời mới hiểu ý của gã ta.

Lệ Niên: [Vị trí]

Sở Thời Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Tư nhân-- Phòng ngủ @ ¥%#@ Phòng-- ].

Lệ Niên ở phía đối diện cau mày. Nhiều ký tự hỗn loạn như vậy... Là do tín hiệu không tốt? Hay là do trong quá trình vận chuyển bị rơi hỏng rồi?

Chẳng qua cơ giáp gián điệp có thể tiếp nhận được mệnh lệnh của gã ta một cách bình thường và tiến hành phản hồi, hư hỏng hẳn là không quá nghiêm trọng, vẫn có thể sử dụng được.

Lệ Niên từ một chuỗi mã hỗn loạn phân biệt ra tin tức do cơ giáp truyền đến, có vẻ như không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án này, phải mất vài giây mới truyền lại câu hỏi thứ hai: [Phòng ngủ? Phong Bất Yếm đưa ngươi vào phòng ngủ làm gì?]

Sở Thời Thời thành thành thật thật trả lời: [Không #¥%# biết]

Lệ Niên: [Hắn đang làm cái gì?]

Sở Thời Thời: [Đang quang quác… Tắm]

Lần này, Lệ Niên không gửi thêm tin nhắn nào nữa trong khoảng nửa phút.

Nhân ngư đuôi xanh hơi nghiêng đầu, nghĩ rằng có lẽ gã không tin, cho nên dùng sức đẩy vỏ trứng.

Cục đá bọc trứng bộp một tiếng rơi xuống giường của Phong Bất Yếm, lại lăn xuống thảm trải sàn rồi lóc cóc lóc cóc chạy tới cửa phòng tắm.

Túi vải bao quanh cục đá buộc cũng không quá chặt, khi cục đá lăn lộn được nửa đường đã sớm rơi xuống.

Sở Thời Thời bật chức năng ghi âm của cơ giáp, gửi qua cho Lệ Niên một đoạn nước chảy ào ạt.

Nhận được tín hiệu âm thanh, Lệ Niên: [Tiếp tục ẩn nấp]

Sở Thời Thời: [#¥%@! Ông nội mày đã biết. jpg]

Lệ Niên ở đầu bên kia: "...?"

Gã ta nhìn chằm chằm vào meme gấu trúc đầy ma tính trên màn hình, suy nghĩ trong đầu dường như bị đình chỉ trong giây lát.

Có chút sinh khí, nhưng lại cảm thấy tức giận với một cơ giáp đã ngã hỏng đầu óc có vẻ như không quá cần thiết.

Sau khi gửi đi gói biểu tượng cảm xúc đã được chuẩn bị tỉ mỉ, Sở Thời Thời nhịn không được mà cười ra tiếng: "Hì hì."

Linh Linh Bá có chút lo lắng: “Làm như vậy sẽ không bị Lệ Niên cảm thấy có điều gì bất thường chứ?”

“Không phát hiện ra mới là bất thường.” Sở Thời Thời không hề hoảng hốt, thậm chí còn nhanh chóng lưu rất nhiều gói meme kỳ kỳ quái quái vào dữ liệu: “Sợ cái gì, Lệ chó cũng đâu thể ăn thịt chúng ta."

Linh Linh Bá: "..."

Đây không phải là điều nó lo lắng! Dẹp hết đi.jpg

Nhân ngư nhỏ liếc nó một cái: “Lệ Niên đã quen thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, tính cách kiêu ngạo, tự phụ, chỉ cần chuông báo động của cơ giáp không có vang lên, gã ta vẫn sẽ coi đó không phải là vấn đề gì lớn. Cùng lắm sẽ chỉ nghĩ rằng cơ giáp đã ngã hỏng hóc mấy linh kiện gì đó không ảnh hưởng đến toàn cục.”

Sở Thời Thời tâm tình rất tốt mà vẫy vẫy đuôi, chủ yếu là vì cậu vui vẻ, có thể biến đổi đa dạng cách mắng cặn bã, ai lại không vui!

Đúng như Sở Thời Thời dự đoán, Lệ Niên lại gửi thêm một mệnh lệnh nữa mới cắt đứt đoạn tin nhắn ngắn gọn lần này.

Lệ Niên: [Nhớ rõ chủ động báo cáo những thông tin quan trọng]

Linh Linh Bá thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, bật cái bóng đèn 7749 màu sắc rực rỡ chói mắt rồi oa oa mà thả rắm cầu vồng khen ngợi ký chủ.

Đang nói chuyện, cửa phòng tắm đột nhiên cạch một tiếng mở ra.

Phong Bất Yếm vừa tắm xong không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, những giọt nước chưa lau khô tích dần rồi trượt xuống, chẳng mấy chốc trên thảm trải sàn đã xuất hiện mấy vết nước nhỏ.

Sở Thời Thời vừa lúc ngẩng đầu lên chợt sửng sốt, sau đó vội vàng cúi xuống: “…”

Gòi xong.

Hai con mắt cá của cậu mù gòi.

Phong Bất Yếm nhìn chằm chằm cục đá đen thui to ở trước cửa, hơi nhướng mày một chút, khom lưng ẵm cục đá bọc trứng lên: "Sao, muốn tắm cùng ta à?"

Sở Thời Gian: "..."

Cậu theo bản năng muốn phun tào một câu, nhưng đối phương lại đột nhiên dí sát mặt vào bên ngoài vỏ trứng.

Mái tóc của Phong Bất Yếm không dài, hơi ướt, bị vuốt ngược về phía sau, ngũ quan soái khí cực kỳ có tính công kích hoàn toàn lộ ra bên ngoài. 

Đồng tử đen sâu thẳm cùng màu với mái tóc thoáng đối diện với tầm mắt của Sở Thời Thời qua vỏ trứng, trong mắt có chút lười biếng, nhưng khi nhìn kỹ hơn lại thấy có một tia sắc bén khiến người ta tê cả da đầu.

Càng quyến rũ hơn cả là một nốt ruồi đỏ trên cổ bên dưới tai trái của hắn, vừa lúc có một giọt nước trượt xuống, tạo thành một vệt nước uốn lượn khiến người khác mơ màng.

“Cũng không phải là không thể.” Phong Bất Yếm hơi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười có chút lưu manh: “Nhưng… vỏ ngoài của mày có chống thấm nước không? Đừng để tắm một cái liền làm hỏng máy móc bên trong.”

Sở Thời Thời toàn thân chấn động, chợt hít một hơi: “… Y!”

Linh Linh Bá khó hiểu: "Ký chủ? Cậu sao vậy?"

“Hắn đẹp quá!”* Sở Thời Thời đưa tay che mũi, nhưng đôi mắt lại mở to hơn, đồng tử màu đại dương xinh đẹp lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Linh Linh Bá: "...Cái gì cơ?"

Nhân ngư nhỏ ngượng ngùng cuộn tròn chóp đuôi: "Nốt ruồi đỏ, vành tai, bọt nước hiểu chuyện... Hắn rất đẹp! Tui rất yêu!"

Linh Linh Bá chấn động: “Tỉnh tỉnh ký chủ! Cậu còn nhớ rõ mình là xã khủng không?”

Cái đuôi xanh của nhân ngư nhỏ hưng phấn mà quơ quơ qua lại trong nước: "Nhưng hiện tại tui đang ở trong vỏ trứng!"

Linh Linh Bá tỏ vẻ khó hiểu: “Vỏ trứng thì liên quan gì đến xã khủng?”

"Xã khủng được vỏ trứng bảo vệ không phải là xã khủng bình thường." Giọng nói của nhân ngư vang lên đầy thanh thúy và mạnh mẽ: "Đó là phần tử khủng bố xã giao!"

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: ‘Xã hội sợ’ và 'sợ xã hội' chỉ khác nhau một lớp vỏ trứng [heehee.jpg]

Linh Linh Bá: Tui không hiểu nhưng tui rất là chấn động [Quay cuồng trong mơ hồ.jpg]

*Note: ảnh đầu trang là ảnh tự chế.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau