Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 4


Linh Linh Bá nhìn nhân ngư nhỏ đuôi xanh đang phấn khích lăn lộn, trong lúc nhất thời có chút cảm giác không còn lời nào để nói.

Cục đá trong tay bỗng nhiên rung lắc một cách kỳ lạ, Phong Bất Yếm hơi nheo mắt lại, vô thức siết chặt nắm tay một chút: “Kích động như vậy sao?”

Một tay hắn cầm trứng, tay kia kéo chiếc khăn khô phủ lên mái tóc ướt dầm dề của mình, rồi tùy tiện xoa lung tung hai cái: “Như vậy xem ra, thời điểm tắm rửa vào ngày mai, ta phải chừa cho mày một vị trí?”

Cục đá hơi dừng lại một lát, rồi bỗng lăn lộn qua lại mấy lần.

Sở Thời Thời bên trong vỏ trứng che mặt, vây cá xanh nhạt mỏng như cánh ve nơi vành tai cũng bị nhuộm thành một màu hồng phấn.

--- C-cũng không phải là không thể.

Phong Bất Yếm vỗ vỗ vào cục đá rồi đặt nó trở lại tủ đầu giường: “Được rồi, dù có muốn tắm rửa thì cũng là chuyện của ngày mai.”

Hắn ngồi ở mép giường, trên đầu phủ một chiếc khăn lông màu trắng, cầm lấy thiết bị đầu cuối dự phòng lúc trước bị mình tùy tiện vứt trên gối.

Tia sáng nhỏ trên thiết bị hơi nhấp nháy, cho thấy kênh mà hắn vừa chú ý đã có bản ghi chép liên lạc, mà đầu cuối dự phòng của hắn chỉ quan tâm kết nối một kênh tín hiệu.

Có vẻ như cơ giáp nhỏ này cũng không quá thành thật như vẻ bề ngoài.

Phong Bất Yếm cười như không cười dịch chuyển tầm mắt, nhìn thoáng qua cục đá nhỏ vẫn còn đang nhẹ nhàng lắc lư trên tủ đầu giường, sau đó thao tác vài lần trên thiết bị đầu cuối, một hộp thoại tức khắc xuất hiện trên màn hình.

--- Là khung thoại vừa rồi của Lệ Niên và Sở Thời Thời.

Chẳng qua hai người bọn họ là dùng mật ngữ đã được thiết lập sẵn, cho nên thứ Phong Bất Yếm nhìn thấy cũng chỉ là một chuỗi ký hiệu kỳ quái lại lộn xộn.

Phong Bất Yếm đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, trong lòng biết rõ không thể dễ dàng hiểu được nội dung tin nhắn của họ, cho nên đã sao chép những ký hiệu vô nghĩa này sang một thiết bị đầu cuối khác, dự định tương lai sẽ từ từ tiến hành giải mã sau.

Động tác sao chép của hắn rất quen thuộc, khung thoại rất nhanh đã cuộn xuống dưới cùng.

Trong chuỗi ký tự khó hiểu liên tiếp ở trên, lại đột ngột xuất hiện một gói meme gấu trúc vô cùng nổi bật.

[Ông nội mày biết rồi. jpg]

Gấu trúc chỉ có hai màu đen trắng lẽ ra phải rất thật thà đáng yêu lại bị vẽ lên biểu tượng mặt người tràn đầy hơi thở đáng khinh và nụ cười nham hiểm, tức khắc đã trở nên đầy quái dị.

Gói biểu tượng cảm xúc đó không có bất kỳ vấn đề gì. Thời điểm Phong Bất Yếm lướt Tinh Võng, cũng thường xuyên nhìn thấy đầu gấu trúc này được người khác sử dụng.

--- Nhưng gói meme này nghĩ như thế nào cũng không nên xuất hiện trong đoạn tin nhắn như thế này, phải không?!

Xét theo thứ tự một gửi một nhận của cuộc đối thoại, gói biểu tượng cảm xúc này chắc hẳn là do cơ giáp nhỏ gửi đi.

Phong Bất Yếm ngẩn người mất hai giây, sau đó đột nhiên phụt một cái cười ra tiếng: "Hahahaha!"

Cục đá vốn đang đong đưa với tần suất đều đặn đột nhiên dừng lại, Sở Thời Thời trong vỏ trứng có chút mờ mịt: “Hắn cười cái gì thế?”

Nhân ngư đuôi xanh nhỏ chống vỏ trứng nhìn ra bên ngoài thử xem, nhưng từ góc độ này, không thể thấy được nội dung trên quang não của Phong Bất Yếm.

Phong Bất Yếm tắt thiết bị đầu cuối, nhấc cục đá ở mép giường lên nhìn từ trên xuống dưới, lại ngó từ trái sang phải, như thể đang ngắm một sinh vật gì đó rất hiếm lạ.

“Mày thú vị hơn những gì ta nghĩ.” Phong Bất Yếm rất có thích thú tặc lưỡi một cái, tiện tay nhặt một bộ quần áo nhét nhét vào bên dưới của cục đá: “Nè, thưởng cho mày.”

Sở Thời Thời lại càng mờ mịt: “Hắn cho tôi một bộ quần áo làm gì?”

Ánh đèn nhỏ của Linh Linh Bá cũng nhấp nháy đầy khó hiểu: “Tại hắn vui vẻ?”

Cho nên tại sao Phong Bất Yếm vui vẻ lại thưởng cho cậu một bộ quần áo?

Sở Thời Thời nghĩ không ra, mà Phong Bất Yếm cũng không có ý định giải thích, tóc khô liền lên giường chuẩn bị đi ngủ.

“Ngủ ngon nhé, cục đá nát.” Hắn chọc chọc nhẹ cục đá một chút, khiến nó ngã trái ngã phải hai cái, mới hài lòng rút tay lại.

Sở Thời Thời: "..."

Lại là cục đá nát.

Rốt cuộc thì hiện tại cậu xấu đến mức nào mà có thể khiến Phong Bất Yếm cứ mở miệng một câu cục đá nát ngậm miệng cũng một câu cát đá nục vậy?

Người cá nhỏ xuyên qua vỏ trứng nhìn xung quanh phòng một vòng, cũng không thấy được thứ gì có thể dùng làm gương, chỉ có thể thở dài một hơi đầy tiếc nuối, trong lòng thầm nghĩ chỉ có thể tìm cơ hội đi vào phòng tắm soi gương một cái.

 —

Đêm khuya, quả cầu hệ thống nhỏ thu lại bản thể trở về bên trong không gian ý thức của Sở Thời Thời, ánh sáng bên trong vỏ trứng cũng tối đi.

Cũng may lần này còn có ánh trăng nhàn nhạt từ bên ngoài chiếu vào vỏ trứng, khiến không gian bên trong không đến mức tối tăm như trước, đến mức duỗi năm ngón tay cũng chẳng thể nhìn thấy.

Xuyên không là một sự kiện rất hao tâm tổn sức lại ảnh hưởng đến tinh thần. Nhân ngư nhỏ chìm xuống đáy nước, cái đuôi xanh cuộn tròn lại đặt trước người, chóp đuôi nhòn nhọn thỉnh thoảng lại đung đưa hai cái, không quá an ổn mà ngủ một giấc.

Rốt cuộc, vỏ trứng không thể nào sánh bằng chiếc giường vỏ sò yêu thích, Sở Thời Thời có hơi lạ giường, ngủ chưa được bao lâu đã tỉnh dậy.

Nhân ngư nhỏ ở dưới nước vặn vẹo duỗi người, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, thậm chí cảm thấy ghé vào dưới đáy vỏ trứng ngủ còn không thoải mái bằng nằm thành một bãi trên mặt nước.

Từ trước đến nay tướng ngủ của cậu không quá thành thật, cho nên khiến cậu ngoài ý muốn chính là, một giấc tỉnh dậy mà quả trứng vẫn còn ở trên tủ đầu giường, chứ không phải bị cậu quẩy đuôi cá tới mức lăn lê xuống sàn.

Sở Thời Thời thăm dò nhìn thoáng ra bên ngoài, rất nhanh đã biết được nguyên nhân.

Bộ quần áo mà Phong Bất Yếm nhét vào dưới cục đá tuy trông hơi lộn xộn, nhưng lại vô cùng hoàn hảo mà vây quanh quả trứng ở giữa, ngăn không cho rơi xuống.

Lúc này Sở Thời Thời mới hiểu được dụng ý của Phong Bất Yếm khi đưa cho mình một bộ quần áo.

Nhân ngư nhỏ hơi nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua vỏ trứng rơi vào trên người Phong Bất Yếm.

Phong Bất Yếm có tính cách khá… hoạt bát nhưng tư thế ngủ lại ngoài ý muốn khá yên tĩnh, từ khi nằm xuống giường đến bây giờ chưa hề trở mình dù chỉ một lần, vẫn như cũ thành thành thật thật nằm ở một bên.

Ánh trăng xuyên qua khe hở của bức màn xâm nhập vào căn phòng, soi chiếu… chiếc gối dưới đầu Phong Bất Yếm khiến nó trông mềm mại và dễ chịu đến lạ.

Người cá nhỏ siêu buồn ngủ nhưng không thể chợp mắt vì lạ giường, lập tức động tâm.

Cái gối này cùng cái gối đầu mà lúc trước cậu thích nhất vô cùng giống nhau, đều rất mềm mại, sạch sẽ, ngay cả màu sắc cũng giống, là màu của biển cả, vừa yên bình lại vừa huyền bí, xinh đẹp vô cùng.

Sở Thời Thời nhìn chằm gối đầu một lúc, ngáp một cái, đôi mắt ngay lập tức liền tràn ngập sương mù mờ mịt. 

— Chỉ mượn gối để ngủ một giấc, cái gì cũng không có làm, chắc Phong Bất Yếm sẽ không để ý đâu nhỉ?

Cuối cùng, cơn buồn ngủ đã chiến thắng lý trí, người cá đuôi xanh nhỏ đứng thẳng dậy, nhắm chuẩn phương hướng, rồi dùng sức đẩy đẩy vào vách bên trong vỏ trứng.

Cục đá bọc trứng bị Phong Bất Yếm đặt trên tủ đầu giường, chỉ cần lăn về phía trước không tới mười cm, là có thể rơi xuống cái gối đầu mềm mại kia rồi.

Đáng tiếc là, Sở Thời Thời đã xem nhẹ sức lực của bản thân, cũng đánh giá quá cao vào sức cản của quần áo bao quanh vỏ trứng.

Cục đá bọc trứng lắc lư dữ dội vài cái, vượt qua rào cản của lớp vải, chuẩn xác không có một chút sai lầm mà lăn về phương hướng của cái gối.

— Sau đó ‘Rầm!’ một tiếng, nện thẳng vào trên trán của Phong Bất Yếm.

Chính xác mà nói, là đập vào lòng bàn tay kịp thời che lên đầu của hắn.

Người cá đuôi xanh giật mình một cái: "..."

Tàn canh gió lạnh.jpg

"Muốn mưu sát ta cũng không cần phải dùng thủ đoạn trẻ con như thế đi?"

Phong Bất Yếm ngồi dậy, rõ ràng là vừa mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ màng, nhưng đáy mắt lại không có chút buồn ngủ nào. Hắn không bật đèn, mà nương theo ánh trăng nhàn nhạt, đưa trứng lên trước mặt quan sát thật kĩ lưỡng.

“Cho dù là cơ giáp, cũng cần phải ngủ đi? Vậy mà nửa đêm lại không nghỉ ngơi…” Hắn búng nhẹ vào xác ngoài của cục đá: “Sao, tủ đầu giường ngủ của ta khiến mày oan ức?”

Sở Thời Thời: "..."

Đúng là có một chút oan ức.

Ai lại muốn ngủ trên một cái tủ đầu giường cứng như đá chứ?

Phong Bất Yếm nhìn đồng hồ: "Còn ba tiếng nữa trời mới sáng. Ngày mai ta còn có việc phải làm, nếu lại đánh thức ta thêm một lần nữa—"

Hắn nhướng mày, không nói hết câu, nhưng ánh mắt sắc bén lạnh lùng lại hiện lên một mảnh âm u khiến người khác không rét mà run. 

Cục đá bọc trứng lại lần nữa bị hắn đặt trở lại tủ đầu giường.

Sở Thời Thời: "..."

Cậu cúi đầu liếc nhìn tủ gỗ nguyên chất cứng người, rồi lại nhìn thoáng qua Phong Bất Yếm đã nằm trở lại giường ngủ, cùng với gối đầu mềm mại bị đầu hắn áp ra một vết hằn.

Nếu không thể đánh thức, không bằng dứt khoát hành động ngay khi đối phương còn chưa ngủ, một phát ăn liền.

Người cá nhỏ buồn ngủ tới mức không còn tỉnh táo dứt khoát bất chấp tất cả, thừa dịp Phong Bất Yếm vừa mới nằm xuống không lâu, nhanh chóng lóc cóc lăn về phía trước thêm một vòng.

Lần này, cục đá bọc trứng bộp một cái, chính xác đáp xuống chiếc gối đầu mềm mại.

Cách một cục đá cứng rắn, Sở Thời Thời cũng chẳng thể cảm nhận được sự mềm mại của gối đầu, nhưng nhờ hiệu quả thị giác của lớp vỏ trong suốt, khiến cậu cảm thấy bản thân mình như đang thực sự nằm trên gối mềm mụp, chứ không phải là một tấm gỗ lạnh lẽo.

Phong Bất Yếm mới vừa nằm xuống, ngay cả chăn cũng chưa kịp đắp: "... ?"

Hắn nheo mắt nhìn cục đá, đối phương quang minh chính đại độc chiếm gối của hắn không nói, thậm chí dưới ánh nhìn đầy chăm chú của hắn còn thản nhiên ủn ủn vài cái, như thể đang tự điều chỉnh tư thế sao cho càng thoải mái hơn.

Phong Bất Yếm cảm thấy có chút thú vị, vậy mà bị hắn đoán trúng rồi? Đây thật sự là một nhóc cơ giáp nhỏ thích ngủ trên giường?

Cục đá lại ủn ủn thêm vài cái trong ánh mắt chăm chú của hắn, cuối cùng cũng chịu nằm yên, trông thoải mái và an tường đến lạ.

Phong Bất Yếm thích thú cười một tiếng, cánh tay dài duỗi ra nhặt quần áo trên tủ đầu giường và đắp trên người cục đá bọc trứng.

“Giờ có thể yên lặng nghỉ ngơi được chưa?” Hắn lại nằm xuống thêm lần nữa, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vỏ ngoài của cục đá như đang dỗ dành một đứa nhỏ: “Được rồi, ngủ đi.”

Người cá trong vỏ trứng nhắm mắt lại, chóp đuôi thoải mái đong đưa dưới nước, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành.

Sáng hôm sau, Sở Thời Thời bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức ồn ào của hệ thống.

Tiếng chuông của Linh Linh Bá giống như kề sát vào bên tai cậu: "Bíp, bíp, bíp, bíp bíp-—"

“Dừng lại!” Người cá nhỏ dùng đuôi đập mạnh quả cầu ánh sáng hệ thống một cái. Cầu nhỏ bay xa, đập vào vách trong của vỏ trứng, rồi biu một cái bắn ngược trở lại.

Linh Linh Bá vô cùng hoảng sợ: "Ký chủ cậu cậu cậu cậu sao lại ngủ ngủ ngủ ở trên giường thế này?!"

Sở Thời Thời xoa xoa khóe mắt đang co rút đầy nhức nhối: “Tất nhiên là bởi vì giường thoải mái hơn.”

Quả cầu ánh sáng bay xung quanh cậu một vòng: “Cậu không làm gì người ta chứ?”

Sở Thời Thời: "?"

Linh Linh Bá ríu rít không ngừng: “Mặc dù Hệ Thống sẽ không ngăn cản ký chủ và đối tượng mục tiêu phát triển mối quan hệ tình cảm vượt quá nhiệm vụ—”

“Dừng dừng dừng!” Sở Thời Thời cảm thấy đầu mình bắt đầu đau đau: “Tui là xã khủng, hiểu không?”

Linh Linh Bá dừng lại một giây: “Hiểu, ký chủ có vỏ trứng chính là phần tử khủng bố xã hội.”

“Ừ, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.” Sở Thời Thời nói: “Chỉ là ngoài miệng nói nói mấy câu như vậy thôi, có hiểu không?”

Linh Linh Bá: "..."

Thực ra cũng không hiểu lắm.

Nhưng ký chủ vừa mới rời giường thoạt nhìn rất không dễ chọc, nó cũng không dám hỏi thêm.

Nhân ngư đuôi xanh nhỏ thò đầu ra khỏi mặt nước, rồi lại vùi mặt xuống, ùng ục ùng ục thổi bong bóng một lúc, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Cục đá bọc trứng vẫn còn đang nằm trên gối đầu, nhưng trên giường đã không còn bóng dáng của Phong Bất Yếm nữa.

Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy rất nhỏ, chứng tỏ đối phương đang ở trong đó.

Sau khi Sở Thời Thời giải quyết xong nhu cầu sinh lý trong phòng tắm di động do hệ thống chu đáo cung cấp, lại quen cửa quen nẻo mà xuống khỏi giường lóc cóc lăn tới trước cửa phòng tắm.

Lần này, cửa phòng tắm cũng không đóng chặt mà để lại một khe hở nho nhỏ.

Phong Bất Yếm đang đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, hơi nghiêng đầu sang một bên khi nghe thấy tiếng động, liền phát hiện một hòn đá bọc trứng nhỏ đang ngó đầu vào nhìn trộm từ cửa phòng tắm.

Cục đá nhỏ thấy hắn nhìn sang, một chút lo lắng khẩn trương khi bị phát hiện cũng không có, mà thậm chí còn dùng thêm sức chen mạnh vào khe cửa, thành công nhét bản thân vào trong phòng tắm, lảo đảo lắc lư mà lăn đến bên chân hắn.

Phong Bất Yếm cắn bàn chải đánh răng, giọng nói hơi mơ hồ hỏi: "Mày cũng muốn đánh răng? Chà, cái này có vẻ không dễ lắm đâu, nhìn mày giống như cũng không có răng mà."

Cục đá trứng hơi dừng lại một chút, dùng sức đụng vào mũi chân của hắn tỏ vẻ không hài lòng.

Phong Bất Yếm nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, súc miệng rồi cúi xuống ôm cục đá nhỏ từ dưới mặt đất lên.

Người cá nhỏ trong vỏ trứng gật đầu hài lòng, không sai, chính là như vậy, cậu chỉ là muốn nhìn vào gương một cái, xem thử mình hiện tại rốt cuộc có thể xấu xí đến mức nào.

Giây tiếp theo, Sở Thời Thời liền nhìn thấy ở trong gương… một cục đá đen thui thùi lùi, đứng xa không thể thấy, đứng gần không dám nhìn, xấu đến kinh thiên động địa, xấu đến ma chê quỷ hờn.

Sở Thời Thời: "..."

Sao trên đời này lại có một cục đá xấu xí tới mức này?

Thật lợi hại plus.jpg

—— Cho nên Phong Bất Yếm

Sao có thể mặt không đổi sắc mà chung chăn chung gối với cậu vậy chứ?!

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Để tôi xem thử cục đá này có thể xấu đến mức nào…

[Tui sẽ giữ im lặng cho đến khi luật sư của mình đến.jpg]


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau