Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết
Chương 1
Vương Hậu đầu đội vương miện, mặc váy dài đen tuyền vuốt ve thân kính được chạm khắc tinh xảo, đôi môi đỏ mọng thổ lộ sự truy cầu cuồng nhiệt với vẻ đẹp chí cao vô thượng.
“Thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Sheryl đang muốn trả lời, không ngờ tất cả cảnh tượng tiếp theo trong nháy mắt như ngưng đọng lại, im bặt.
___
“Sheryl ơi Sheryl, mau dậy làm việc đi Sê ri ớiii!"
Âm thanh tràn đầy tinh thần như ma quỷ của hệ thống quanh quẩn bên tai của Sheryl, giựt đầu cậu dậy từ trong mộng đẹp.
Sheryl mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, một phát đập bay hóa thân quạ đen của hệ thống: "...Ồn ào quá…."
Thanh âm của cậu uể oải, mang theo một loại khàn khàn nhẹ vì vừa tỉnh ngủ, ngữ điệu vô thức kéo dài, tăng thêm một phần trầm thấp đầy từ tính.
Quạ đen bị đánh bay lộn một vòng trong không trung, lần nữa phi đến trước mặt Sheryl: “Thời hạn một tháng đã đến, người bên ngoài đang cần dùng cậu ó.”
"Sì tóp." Sheryl ngồi dậy, chỉnh sửa cách dùng từ của hệ thống: “Là muốn tìm ta giải đáp nghi hoặc, không phải là dùng ta.”
"Được, được."
Hệ thống ngoài miệng đáp ứng rất nhanh: "Sao cũng được hết, cậu mau dậy điii."
Quạ đen cấp tốc bay tới một chỗ trước cửa sổ đối diện giường ngủ, vô cùng quen thuộc mà dùng cái mỏ nhọn kéo rèm cửa in đồ đằng màu đen ra.
Ở phía sau rèm cửa là một mặt gương to lớn.
Mặt gương này lúc bình thường chỉ là công cụ dùng để tút tát nhan sắc, nhưng đến thời điểm đặc biệt, nó liền trở thành một vật môi giới liên thông giữa thế giới bên ngoài và không gian trong kính, chẳng những có thể trở thành một cái cửa ra vào, còn có thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài.
Sheryl đi đến trước gương trong sự thúc giục của hệ thống quạ đen.
Thanh niên trong mặt kính sắc mặt tái nhợt lại tinh xảo, có một đôi mắt hồ ly kim sắc tràn đầy yêu khí.
Gần bên trái cánh mũi điểm xuyết một nốt ruồi son, mái tóc màu đen hơi dài được vấn lên bằng một dải ruy băng ở phía sau đầu, lông vũ giữa lọn tóc hơi nhếch lên mang theo màu vàng nhạt.
"Ma Kính ơi Ma Kính…”
Theo một đạo thanh âm ở bên ngoài vang lên, hình ảnh trong gương cũng từ bóng phản chiếu của Sheryl biến thành người đang nói chuyện.
Là một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp, quần áo đẹp đẽ sang trọng, đầu tóc được chải chuốt vô cùng thời thượng.
Boer.
Trong đầu Sheryl hiện ra tên của người đàn ông này.
Phú thương nổi danh và giàu có nhất trấn nhỏ Caldera.
Hơn nửa tháng trước mua được Sheryl từ trong tay của một tiểu thương vãng lai.
Người đàn ông này vài ngày trước đã cưới người vợ thứ chín, vẫn luôn ngóng trông vị phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp này có thể sinh cho gã một người thừa kế tài giỏi.
Trong gương, sắc mặt của Boer ngưng trọng, có hơi khẩn trương hỏi ra vấn đề mà gã ta quan tâm nhất gần đây: “Ma Kính ơi Ma Kính, mời ngài nói cho ta biết, người vợ thứ chín năm nay có thể sinh hạ cho ta một đứa trẻ hay không?”
Boer xưa nay thích mỹ nhân, bên trong trang viên to lớn ngoại trừ chín người vợ, còn có một số nam sủng. Nhưng rất đáng tiếc là, tám vị phu nhân trước đều bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể giúp gã sinh hạ người thừa kế.
Gã ta hiện tại cũng đã hơn bốn mươi, thực sự vô cùng cấp thiết có một đứa con có thể kế thừa dòng dõi gia nghiệp.
Khi nghe được nghi vấn của Boer, Sheryl ở trong gương cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Từ khi trở thành Ma Kính ơi Ma Kính ở thế giới này, Sheryl mỗi tháng đều phải trả lời một vấn đề của người bên ngoài một cách không điều kiện, vì cậu nắm giữ gần như tất cả bí mật ở trên thế gian này.
Cậu sẽ phải vì người sở hữu mình mà giải đáp bất kỳ nghi hoặc nào.
Trong gần hai năm nay, Sheryl phải trả lời không ít hơn hai mươi câu hỏi.
Có rất nhiều vấn đề khác nhau, lớn nhỏ không đồng đều, nhỏ thì có hỏi bên trong cửa hàng đồ ngọt ở đường phố đối diện còn lại mấy cái bánh hoa quả pho mát, cũng có lớn như tỷ lệ thành công khi ám sát Quốc Vương Aireland rồi thay thế ông ta là bao nhiêu.
So với những vấn đề này, điều mà Boer muốn biết thực sự không có gì đặc biệt.
Sheryl gỡ xuống lông vũ ghim trên lọn tóc, không nhanh không chậm viết ra đáp án trên mặt gương.
Ở bên ngoài, Boer thấp thỏm chờ đợi câu trả lời, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm vào tấm gương mà mình đã phải bỏ rất nhiều tiền để mua về này.
Mặc dù thời điểm mua, thương nhân vãng lai đã nức nở khen ngợi sự kỳ diệu của cái gương này sống động như thật, nói nó chính là Ma Kính biết được mọi chuyện trên thế gian trong truyền thuyết, nhưng thật ra nội tâm Boer vẫn luôn tồn tại một chút nghi ngờ.
Dù sao chỉ nhìn từ bề ngoài, cái gương này ngoại trừ đường vân ấn khắc trên thân khung tương đối phức tạp khó hiểu, thì so với mấy tấm gương khác ở trên thị trường cũng không hề có sự khác biệt nào. Thậm chí còn không tinh xảo bằng chiếc gương mà người vợ thứ chín Fuela của gã thường dùng.
Nhớ đến hơn hai mươi rương bảo vật mà mình đã phung phí kia, Boer không khỏi thốt lên một câu: “Ôi, Thần Quang Minh vĩ đại nhân từ ở trên cao, mong rằng con không bị lừa!”
Ngay sau khi gã nói xong mấy lời này, mặt gương vốn bình thường không có gì khác lạ đột nhiên thay đổi, trên tấm kính xuất hiện những gợn sóng như làn nước.
Cảnh tượng kỳ diệu này lập tức khiến Boer kích động đến mức trợn to hai mắt, gã vô thức nín thở, cố hết sức kiềm chế để bản thân không chớp mắt, sợ bỏ lỡ dù chỉ một chi tiết nhỏ.
Một giây... Hai giây…
Gợn sóng chuyển động trong 3 giây rồi lại yên tĩnh.
Ngay sau đó, một dòng chữ viết tay màu đen xuất hiện.
— Fuela năm nay sẽ hạ sinh một đứa nhỏ, nhưng không phải của ngươi, mà là của em trai ngươi, Lovell.
Khuôn mặt Boer cứng đờ, vẻ kích động cùng mừng rỡ nhanh chóng biến mất, gã ta trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào câu trả lời này, qua mấy giây mới kịp phản ứng lại từ trong khiếp sợ, không thể tin được mà giận dữ hét lên: “Không có khả năng!”
Em trai Lovell của gã năm đó mới mười tuổi đã mắc phải căn bệnh mất trí không thể chữa trị được, đó chính là sự trừng phạt khi bị thần Quang minh ruồng bỏ vì nó đã bán linh hồn cho quỷ dữ.
Chuyện này trong toàn bộ trấn nhỏ Caldera cũng không phải là bí mật gì!
Vậy mà hiện tại cái tấm gương này lại nói với gã rằng, thằng em trai điên điên khùng khùng kia trong năm nay sẽ cùng Fuela sinh hạ hài tử. Tính thời gian, bọn họ hiện tại có khả năng đã làm loạn cùng một chỗ với nhau! Chuyện này còn nực cười hơn mấy lần so với việc cái tên người hầu hèn mọn đê tiện trong trại ngựa ngày mai có thể một bước lên mây.
Nhưng mà Boer thực sự cười không nổi.
Để trở thành người giàu có nhất trấn Caldera, gã ta có đầy đủ sự khôn ngoan. Khi liên tưởng đến tình huống ở chung trong những ngày gần đây của người vợ thứ chín và Lovell, sắc mặt gã dần dần trở nên khó coi.
Chẳng lẽ cái gọi là bệnh mất trí kia căn bản không tồn tại?
Chẳng lẽ Lovell mấy chục năm nay đều cố ý giả ngu?
Sắc mặt Boer càng lúc càng xấu, về sau, cả khuôn mặt đã hoàn toàn đen lại.
Gã ta nắm chặt phần dưới của mặt gương, cắn răng hỏi: “Ma Kính mau nói cho ta biết, Lovell có phải đang giả ngu không?”
Là đang giả ngu.
Sheryl thầm trả lời trong lòng.
Không chỉ giả ngu, mà còn đang âm thầm lên kế hoạch để chiếm đoạt tài sản của ông, ngày hành động cũng đã quyết định, ngay trong tháng sau.
Chẳng qua những cái này Boer không nghe được.
Sheryl cũng không có khả năng đem cái đáp án này nói cho với hắn ta, dù sao số lần trả lời câu hỏi tháng này của cậu đã sử dụng hết.
Không thèm để ý đến Boer ở bên ngoài, Sheryl đánh một cái ngáp nho nhỏ, đưa tay kéo rèm cửa lên, lại không nhanh không chậm quay trở về.
Cậu muốn ngủ bù thêm một giấc nữa.
Đối với chuyện xảy ra trong gương, Boer tự nhiên hoàn toàn không hay biết gì.
Hắn ta thấy mặt kính không tiếp tục hiện ra chữ viết, tâm trạng đang bực bội càng thêm khó chịu, một ngọn lửa giận dữ không cách nào ngăn chặn từ trái tim của hắn ta thiêu đốt thẳng lên đỉnh đầu: "Lovell đang giả vờ ngu ngốc đúng không? Có phải nó đang có âm mưu gì không? Nó cùng Fuela gian díu với nhau từ lúc nào?" Boer liên tiếp hỏi ba câu.
Nhưng mà bất kể là vấn đề nào cũng không được Ma Kính đáp lại.
Boer trong lúc tức giận đã dùng sức ném gương đi.
‘Rầm’ một tiếng, tấm gương trong không trung xoay một vòng rồi đập thẳng xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề. Cùng lúc đó, Sheryl trong gương đang đi về phía giường ngủ cũng vì cái lắc lư tựa như địa chấn này mà lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa đã té đụng vào góc giường.
Trong giây lát, ánh mắt ban đầu còn có chút lười biếng của Sheryl đã lạnh xuống.
Cậu xoay đầu, nhìn quạ đen vừa bay đến bên cạnh mình, mỉm cười hỏi: “Cái tên mập ở bên ngoài vừa mới ném gương đúng không?”
Cơ thể đen thui của hệ thống run rẩy, vừa gật đầu, vừa thầm nguyện cho Boer hãy tự cầu phúc đi.
____
Đêm đó.
Boer, người vốn mỗi buổi tối đều cần phải có mỹ nhân bầu bạn, lần này lại làm lựa chọn xưa nay chưa từng có mà một thân một mình chìm vào giấc ngủ.
Việc Lovell giả ngu và gian díu với Fuela đã khiến gã bị đả kích không nhỏ, đến mức đã bắt đầu nghi thần nghi quỷ, nhìn ai cũng cảm thấy có hai lòng.
Điều này dẫn tới việc một người luôn luôn ngủ ngon như gã, nằm ở trên giường trằn trọc mãi cho đến sau nửa đêm mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà vừa thiếp đi một lát, ở giữa trán liền bị thứ gì đó đập trúng, cơn đau nhức đột ngột khiến gã bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Boer vẻ mặt kinh hãi ngồi dậy, sờ vết u to trên trán cảnh giác hỏi: “Ai!?”
Vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng cười giống như ảo giác.
Tiếng cười rất nhạt, giống như là một loại giễu cợt vô cùng thản nhiên, có cảm giác mơ hồ khó phân biệt.
Boer nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy phía trên cửa sổ cách giường ngủ hơn hai mét, có một bóng người đang ngồi.
Bởi vì đối phương đang ở phía ngược hướng sáng, Boer không thể thấy rõ bộ dáng của người này, chỉ có thể thấy được một bóng đen mơ hồ, gã chú ý tới gần tai đối phương có một đồ vật lóe lên ánh sáng nho nhỏ màu đỏ, giống như là một viên hồng bảo thạch đính trên mặt dây chuyền.
Có hơi chói mắt, đồng thời cũng tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.
Lông mày Boer giật một cái, gã theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, đau nhức trên trán nhắc nhở gã rằng đối phương đêm khuya ghé thăm chắc chắn sẽ không phải là chuyện gì tốt.
Chỉ đơn giản là trộm tài bảo, hay là sát thủ do kẻ thù nào đó phái tới?
Cái trước còn có thể thương lượng, nếu là cái sau…
Hô hấp Boer bỗng nhiên ngừng lại, đối phương có thể đột phá lớp phòng thủ nghiêm mật mà gã đã bỏ ra rất nhiều tiền để thiết lập, thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở đây, nhận thức được điều này khiến lưng Boer lạnh lẽo.
Hai mắt gã gắt gao mà nhìn chằm chằm vào đạo nhân ảnh kia.
Trong bóng tối, gã mượn thân thể che chắn mà cẩn thận từng li từng tí xê dịch đầu ngón tay, chuẩn bị kéo dây chuông ở đầu giường.
Cũng ngay lúc này, Boer lại nghe thấy tiếng cười của bóng người trên cửa sổ thêm một lần nữa.
Lần này, tiếng cười kia càng rõ ràng sinh động hơn.
Âm sắc của đối phương rất dễ nghe, có lẽ vẫn còn trẻ tuổi, thậm chí có khả năng dung mạo cũng vô cùng ưu việt như giọng nói.
Thế nhưng, cho dù là Boer xưa nay yêu thích sắc đẹp thì cái suy đoán này cũng không thể xua tan đi nỗi sợ hãi cùng hoang mang trong nội tâm gã giờ phút này.
Gã cắn chặt răng, dứt khoát quyết định, lập tức tăng thêm tốc độ nắm chặt lấy dây chuông chuẩn bị kéo xuống.
“Không thể nha.”
Một âm thanh vô cùng từ tốn vang lên trong không khí, giống như là ly rượu anh đào Martinni trong tiết trời lạnh lẽo ở trấn nhỏ Caldera.
Boer sững sờ, trong giây tiếp theo, có một vật gì đó chợt loé lên trước mắt gã, nhanh đến mức không thể bắt kịp.
Chờ khi gã kịp phản ứng lại thì phát hiện dây chuông trên tay đã một bóng đen bị cắn đứt.
Boer nghe thấy tiếng vỗ cánh.
Khi đồ vật màu đen này bay về đậu trên vai bóng người trước cửa sổ, Boer mới thấy rõ bộ dáng của nó.
Là một con quạ!
Boer đem tầm mắt từ trên người con quạ chuyển về phía bóng đen, cố nén hoảng sợ cùng bối rối, tận lực để thanh âm của mình trở nên bình tĩnh nhất có thể: "Cậu là ai?" Gã thăm dò mở miệng.
"Tôi?" Sheryl ngồi trên cửa sổ rất phối hợp mà trả lời: “Một kẻ có thù tất báo.”
Ngữ khí của cậu nhẹ nhàng lại mang theo ý cười thản nhiên, nhưng nội dung trong lời nói lại khiến cho Boer kinh hồn bạt vía, trên trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
Boer bắt đầu suy nghĩ về những người mà mình đã từng đắc tội qua, cố gắng kết hợp với bóng dáng của thiếu niên đang ngồi ở kia.
Đúng lúc này, bóng đen đó đột nhiên nhảy xuống từ trên cửa sổ, trực tiếp đi về phía gã.
Boer sắc mặt tái nhợt: "Đừng tới đây!" Gã như chim sợ cành cong mà gào thét, nhưng mà theo khoảng cách dần rút ngắn, chờ khi gã thấy rõ bộ dáng của thiếu niên nhờ ánh trăng, sự kinh hãi trong đôi mắt lập tức biến thành sững sờ.
Suy nghĩ của gã đóng băng mất mấy giây.
Boer đã thấy qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng không có ai khiến cho gã rung động mãnh liệt giống như thiếu niên trước mắt.
Loại rung động này không chỉ bởi vì ngũ quan vô cùng hoàn mỹ của đối phương, mà càng bởi vì trên người cậu có một loại vẻ đẹp nổi loạn rất khác biệt.
Vẻ đẹp nổi loạn này tràn ngập quái đản cùng quỷ quyệt, xinh đẹp, sắc sảo, nhưng cũng rất tà khí.
Ánh trăng ngoài cửa sổ du đãng vào phòng, rơi trên người thiếu niên, cậu có một mái tóc đen tuyền rất hiếm thấy, lọn tóc từ cần cổ đổ xuống sống lưng được buộc bằng một dải lụa trắng tinh khiết, cuối cùng chìm vào trong lớp áo choàng đen như mực.
Boer chú ý tới trên tay đối phương cũng đồng dạng được quấn lấy băng vải, chỉ lộ ra ngón tay cái, ngón áp út và ngón út.
Những dải băng trơn tru mịn màng, chặt chẽ dán vào thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, trông giống như một loại phong ấn thần bí bị cấm kị nào đó.
Trong chớp mắt này, Boer không hiểu sao lại nghĩ đến Hấp Huyết Quỷ đã tuyệt tích từ lâu.
Gã cảm nhận được một loại hấp dẫn kỳ lạ, quyến rũ đọa lạc đến mức gần như là dụ hoặc từ trên thiếu niên này.
Boer rất kinh hãi, mà càng đáng sợ hơn chính là, bản năng của gã rõ ràng đang kêu gào nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy đối phương càng ngày càng đến gần, gã lại không hề muốn chạy trốn, mà ngược lại giống như bị mất hồn mất vía.
Gã có thể cảm nhận được huyết dịch đang sôi trào, trái tim đập thình thịch như muốn thoát ra ngoài, máu nóng từ trong ra ngoài cơ thể đều đang vô cùng kích động, dường như có một thanh âm ghé sát vào bên tai gã thì thầm, tới gần cậu, chiếm giữ cậu, đạt được cậu thì bất kỳ nguyện vọng gì cũng có thể được thỏa mãn.
Ánh mắt Boer dần dần trở nên si mê, vừa mơ hồ vừa có phần hưng phấn.
Sheryl lúc đầu còn muốn tự mình đánh người, nhưng khi nhìn thấy cái bộ dáng bị ma lực trong Ma Kính ảnh hưởng của tên Boer mập mạp này, cậu đành phải nhịn xuống xúc động đưa tay tát mấy cái.
Cậu có hơi chê.
Trên thực tế, thời điểm Sheryl ở bên trong Ma Kính sẽ không xảy ra mấy tình huống như thế này, người bên ngoài lúc nhìn thấy Ma Kính sẽ không sinh ra tham niệm, thần trí cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên, một khi cậu đi ra khỏi mặt gương, những người tâm tư rối loạn ý chí không kiên định một phạm vi nhất định nhìn thấy cậu trong, sẽ dễ dàng bị dụ hoặc mà nảy sinh ra khát vọng đạt được dã tâm của mình.
Loại dục vọng này có lẽ không liên quan đến tình yêu, càng giống như là một loại thúc đẩy từ bản năng.
Tùy theo tình huống của từng người mà khác nhau, mức độ bị ảnh hưởng nhiều có ít có.
Thật hiển nhiên, ý chí của Boer không đủ để kháng cự lại ảnh hưởng của ma thuật.
Sheryl bây giờ chưa thể tùy ý khống chế sức mạnh, nhưng dựa theo lời nói của hệ thống, chờ đến khi năng lực của cậu mạnh lên sẽ có khả năng tự do điều khiển loại quyến rũ quỷ dị này.
Còn về đường tắt chủ yếu để sức mạnh tăng nhanh chóng, chính là giải đáp nghi hoặc của người sở hữu Gương Thần, nói cho bọn họ thứ mà họ muốn biết.
Sheryl thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Boer, sau đó dứt khoát từ bỏ ý nghĩ tự mình đánh người.
Cậu dùng đầu ngón tay chọc chọc quạ đen đậu ở trên vai mình: “Tiểu Hắc, mày lên đi.”
Hệ thống rất khó hiểu, đôi mắt nhỏ tin hin hiện lên sự ngờ vực thiệt bự.
Nó hoài nghi mình đã nghe lầm.
Sheryl nhìn về phía nó: “Mày không nghe nhầm đâu, đi đi, mổ gã một cái là xong việc.”
Hệ thống: “Tại sao lại là tui làm? Cậu nên tự mình uýnh mới có thể hả giận chứ?”
Sheryl có lý do rất chính đáng: “Ta sợ sau khi mình tát một cái, có khi gã lại cảm thấy thoải mái hơn cũng nên.”
Hệ thống nghe vậy, nhìn về phía ánh mắt si mê không dứt của Boer, im lặng không nói gì.
Hình như đúng thật là có một kiểu người, cậu càng đánh gã, gã lại càng hưng phấn.
Hệ thống đã bị thuyết phục: “Cậu nói có lý.”
Sheryl rất tri kỉ mà cổ vũ nó: “Cho nên mau lên đi, ta tin mày.”
"Ô cê!" Hệ thống đập mạnh cánh, xông pha lên chiến đấu.
Sau đó, trong từng đợt gào thét thê thảm, Sheryl cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Nhìn bộ dáng Boer bị mổ đến mức đỏ chót một mảng lớn, Sheryl gọi hệ thống trở lại trong gương.
Cậu cũng không lo lắng sẽ có người nghe được tiếng hét của Boer, bởi vì hệ thống có thể ngăn cách âm thanh trong phạm vi nhất định.
Càng không lo lắng sẽ bị gã trả thù, bởi vì hệ thống có thể xoá bỏ ký ức.
Mặc dù năng lực này của hệ thống cùng sức mạnh của ký chủ có liên hệ với nhau nên trước mắt vẫn chỉ ở mức sơ cấp, có điều dùng để giải quyết vấn đề ở giai đoạn hiện tại, vẫn ổn áp chán.
____
Sáng ngày tiếp theo.
Boer sau khi tỉnh dậy đứng trước tấm gương chạm đất, nhìn gương mặt vết thương chồng chất của mình mà rơi vào trầm tư.
Gã cau mày, cố gắng nhớ lại tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù có suy nghĩ nát óc cũng không ra.
Kỳ quái!
Boer rất tức giận, cả khuôn mặt đều đen thui, vứt mạnh chiếc nhẫn trong tay về phía gương chạm đất để phát tiết.
Sheryl ở trong Ma Kính lắc đầu phê bình: "Gã bị mắc chứng hưng cảm à?" Nếu không sao lại thích ném đồ vật lung tung thế.
Hệ thống đồng tình: “Có lẽ.”
Tiếng nói của nó vừa dứt, ở thế giới bên ngoài, cửa phòng của Boer đã bị gõ vang: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài mau dậy đi!”
Âm thanh của quản gia già từ ngoài cửa truyền đến, giọng điệu mang theo mấy nóng vội.
Boer nổi giận mắng: “Ồn ào cái gì! Mau cút đi cho tôi!”
Nếu như là trước đây, lão quản gia đã sớm đi xuống, nhưng hôm nay ông chẳng những không có rời khỏi mà càng lo lắng kêu to: “Tiên sinh, ngài mau dậy đi! Nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, vị đại nhân kia sắp đến đây rồi!”
Sau khi nghe được nửa câu sau, trong lòng Boer lộp bộp một cái, đột nhiên có dự cảm không lành: “Là đại nhân nào?”
"Còn có thể là ai nữa ạ! Chính là vị ở bên cạnh Vương Hậu kia…” Câu tiếp theo lão quản gia không có nói ra, thanh âm của ông nghe giống như muốn khóc tới nơi, lộ ra một sự sợ hãi đến khiếp đảm.
Đầu của Boer như muốn nổ tung, cả cơ thể kinh hãi đến mức loạng choạng không đứng vững.
Trong toàn bộ đất nước Bretlinton, Vương Hậu đang ngồi trên ngai vàng không thể nghi ngờ chính là sự tồn tại tôn quý nhất, nhưng ở dưới trướng ngài, còn có một nhân vật mà không ai không biết, không ai không hiểu.
Vị đại nhân này không phải là quý tộc hay hoàng thân quốc thích, cũng không phải là đại thần yêu nước thương dân, thậm chí có thể nói đó không phải là chức vụ chính thống, nhưng một người như vậy, lại khiến từ trên xuống dưới đất nước Bretlinton không ai là không e sợ.
Người dân trong đất nước đối người này giữ kín như bưng, cho dù ngẫu nhiên nhắc tới hắn, cũng chỉ dám gọi là ‘vị đại nhân kia’.
Boer che lại trái tim đang đập loạn vì kinh hoàng, phản ứng đầu tiên của gã chính là nghĩ thử xem bản thân có phải là trong lúc vô tình đã đụng phải chuyện gì đó không nên hay không.
Nhưng mà tình huống gấp gáp, không có nhiều thời gian cho gã tự hỏi, Boer chỉ có thể hít sâu một hơi, đè xuống sự thấp thỏm trong lòng, nhanh chóng để quản gia mang theo bọn tôi tớ tiến vào hầu hạ.
Hai phút sau, Boer ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua cái gương bị gã ném xuống đất ngày hôm qua, do dự một lát, vẫn quyết định nhặt nó lên, bỏ vào túi áo khoác của mình.
Sheryl ở trong mặt gương từ tốn nói: “Tiểu Hắc, kiếp sống làm công của tôi có lẽ sắp bắt đầu rồi.”
Dựa theo cái tiến độ này, nếu vị đại nhân kia đủ mạnh mẽ, hôm nay cậu liền có thể ra khỏi cái thôn tân thủ này rồi.
____
Caldera là một trấn nhỏ ở phía Bắc đại lục Lan Âu, tuy không phải là nơi giáp với biên giới vùng cực Bắc, nhưng nơi này hàng năm đều có tuyết rơi, trong không khí tràn ngập cảm giác lạnh thấu xương.
Lúc này vừa đúng buổi sáng sớm, bông tuyết nhỏ mịn như lông ngỗng rơi lả tả, Boer đứng ở cửa, tự mình nghênh đón vị đại nhân sắp đến kia.
Không bao lâu sau, một người đàn ông đĩnh đạc, mặc một thân trang phục kỵ sĩ màu đen xuất hiện trong tầm mắt của Boer.
Thông qua góc nhìn của Boer, Sheryl ở trong gương cũng thấy được người được xưng là thanh bảo kiếm sắc bén nhất của đất nước Bretlinton trong truyền thuyết -- Tay sai của Vương Hậu.
0 Nhận xét