Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết 

Chương 2

 

Hắn rất trẻ tuổi, có vẻ ngoài anh tuấn, ngũ quan thâm thúy sắc bén, ủng quân đội đen tuyền đạp lên trên nền tuyết trắng, từng bước một đi về phía trước.

Bông tuyết bay tán loạn rơi trên mái tóc, lông mi và trên vai của hắn, càng lộ ra một loại sát khí lạnh lẽo. Cả người hắn nhìn thoáng qua giống hệt một lưỡi dao sắc bén, được bọc trong vỏ kiếm lạnh như băng.

Boer đè nén sự sợ hãi trong lòng, chạy chậm vài bước tới trước, khom lưng đến mức thấp nhất: “Lisenvine đại nhân, không biết hôm nay ngài đến trấn nhỏ Caldera có việc gì cần tôi giúp không?”

Boer nơm nớp lo sợ mà lấy lòng, chỉ sợ ngôn từ của mình không đủ thỏa đáng sẽ rước lấy họa vào người.

Trong lời đồn, vị đại nhân này thường xuyên chấp hành những nhiệm vụ vô cùng hung hiểm và dính đầy máu tươi, tính cách lạnh nhạt ít nói, giống như trời sinh bị khuyết thiếu mất tình cảm của loài người, tẻ nhạt đến đáng thương.

Nhưng một khi rút kiếm ra, mũi kiếm chỉ về hướng nào thì nơi đó không còn ai sống sót. Nếu vị đại nhân này muốn giết chết gã, có lẽ còn đơn giản hơn so với việc bóp chết một con kiến.

Boer càng nghĩ càng kinh hãi, đặc biệt là sau khi nói xong mấy lời kia mà không được đối phương đáp trả lại, gã vô cùng khẩn trương, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tim đập nhanh tới mức sắp nhảy lên tới cổ họng.

Ngay cả Sheryl ở trong gương cũng có thể nghe được tiếng tim đập bồn chồn như trống của gã.

Cảm xúc của Boer sinh ra dao động lớn như thế cũng rất bình thường. Loại tình huống này đổi thành bất kỳ ai trong trấn nhỏ Caldera cũng không chắc có thể biểu hiện tốt hơn so với gã.

Dù sao ác danh của Lisenvine không chỉ vang dội khắp toàn bộ Bretlinton, mà ngay cả nước láng giềng cũng có không ít lời đồn kinh khủng về hắn.

Có lời đồn nói rằng Lisenvine là một đao phủ giết người không chớp mắt, mỗi lần sau khi kết liễu ai đó đều sẽ uống máu tươi để hiến tế cho thanh kiếm trong tay. 

Sheryl khi nhớ đến những tin đồn đó thì có hơi buồn cười.

Mà cậu cũng thật sự cười lên.

Tầm mắt cậu xuyên qua Boer nhìn về phía Lisenvine.

Có lẽ là bởi vì xuất phát từ góc nhìn của Boer, cho nên Sheryl cũng có thể cảm nhận được một sự áp bách từ trên người Lisenvine. Đó là loại khí thế càng lạnh lẽo thấu xương hơn so với gió tuyết xung quanh, giống như một thanh đao làm từ băng đá không thể tan chảy, sắc bén lại nguy hiểm.

Mặc dù biểu cảm giờ phút này của hắn vô cùng thờ ơ, nhưng tính công kích vô thức phát ra từ trong cốt tủy này cũng khiến Boer run rẩy không ngừng.

Lisenvine.…

Sheryl đọc thầm cái tên này.

Lại nói, Sheryl cũng không phải quá xa lạ với vị tay sai này của Vương Hậu.

Lisenvine là thanh đao sắc bén nhất của Vương Hậu, bất kể nàng truyền xuống loại mệnh lệnh nào, dù cho có trái với luân thường đạo lý, hắn cũng sẽ chấp hành một cách vô điều kiện.

Trong chuyện cổ tích ở kiếp trước của mình, Sheryl nhớ rõ Hoàng Hậu ác độc không cho phép những kẻ xinh đẹp hơn nàng tồn tại trên đời, vì thế khi từ trong miệng Gương Thần biết được công chúa Bạch Tuyết bị nàng tìm cớ giam lỏng ở bên ngoài vương cung lớn lên vô cùng duyên dáng lại yêu kiều, nàng đã phái hắc kỵ sĩ bí mật đưa công chúa Bạch Tuyết tới cạnh rừng rậm và giết chết.

Nhưng mà Hoàng Hậu lại không thể ngờ rằng, kỵ sĩ một mực trung thành với mình đã bị sự thiện lương cùng hồn nhiên của công chúa Bạch Tuyết cảm động, sinh ra lòng trắc ẩn.

Khi một công cụ máu lạnh vô tình đột nhiên xuất hiện tình cảm, lưỡi dao chém xuống sẽ không còn sắc bén như xưa.

Hắc kỵ sĩ để cho công chúa chạy trốn, mà câu chuyện công chúa Bạch Tuyết và Bảy chú lùn cũng bắt đầu từ đó.

Tuy rằng thế giới mà Sheryl sống lại không giống như câu chuyện cổ tích đã nghe nhiều đến mức thuộc lòng kia, trong rừng rậm cũng không có mấy chú lùn hài hước thú vị, giữa hai bên chắc chắn không có bất cứ liên hệ nào.

Nhưng mà hiện tại kẻ trị vì đất nước Bretlinton lại là một vị Vương Hậu quyền thế ngập trời có sự cố chấp điên cuồng với dung mạo.

Trong sự bày mưu tính kế của nàng, cặp sinh đôi mà Quốc Vương để lại rõ ràng là Vương tử và Công chúa lại phải chịu cảnh bị khinh thường xa lánh, ngay cả sinh hoạt của người hầu cũng không bằng.

Mà không quá ba tháng nữa, chính là lễ trưởng thành của Vương tử và Công chúa.

Dựa theo tính cách của Vương hậu, tất nhiên sẽ không để cho Vương Tử có được quyền kế thừa kia thuận lợi sống đến lễ trưởng thành, càng sẽ không để vị Công Chúa xinh đẹp hơn bản thân sống ở trên đời này.

Vậy nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chính vị đao phủ trước mắt này sẽ chấp hành mệnh lệnh của Vương Hậu, kỵ sĩ tâm địa sắt đá -  Lisenvine.

Khi nghĩ đến một thân phận bí ẩn khác không ai biết đến của Lisenvine, tâm tình của Sheryl ít nhiều cũng trở nên hơi vi diệu.

“Tiểu Hắc, mày nói xem ta vì sao lại trở thành Ma Kính mà không phải là thần Quang Minh?”

Tuy rằng Sheryl sống với thân phận Gương Thần mê hoặc nhân tâm ở thế giới này đã hai năm, nhưng mỗi khi nghĩ đến sức mạnh gần như là sự toàn trí toàn năng của mình lại chỉ có thể làm một cái mặt gương lang thang khắp chốn, bị qua tay hết người này đến người khác, cậu liền có chút ưu thương.

“Sheryl, Gương Thần cũng có thể trở nên vô cùng cường đại, chỉ cần năng lực của cậu đạt tới đỉnh cao, sẽ có cơ hội sánh vai với thần Quang Minh!”

“Lại bắt đầu vẽ bánh rồi đó.” Sheryl khịt mũi một cái.

“Tui không phải, tui không có, đừng nói bừa.” Hệ thống nhanh chóng phủ nhận ba lần liên tiếp: “Cậu phải biết là hệ thống sẽ không nói dối.”

“Ò.” Sheryl chậm rì rì đáp lại một tiếng, lại lần nữa đặt sự chú ý lên người Lisenvine.

Trong sự chờ đợi thấp thỏm bất an của Boer, Lisenvine lại rất gọn gàng dứt khoát nói: “Vương Hậu cảm thấy hứng thú với mặt gương mà nửa tháng trước ngươi mua từ một tiểu thương vãng lai.”

Giọng của hắn rất lãnh đạm, là kiểu âm thanh khá trầm thấp, trong lời nói hầu như không hề có bất cứ dao động cảm xúc nào.

Boer trong lòng cả kinh, ánh mắt hơi loé lên, rất nhanh đã ý thức được mục đích của vị đại nhân này.

Gã theo bản năng sờ soạng túi áo khoác của mình một chút.

Cách một tầng quần áo, đầu ngón tay gã chạm đến khung gương được điêu khắc hoa văn cứng rắn kia.

Boer không rõ lắm rốt cuộc là cái tên đáng chết nào đã để lộ tiếng gió việc gã có được Gương Thần, hiện giờ Lisenvine đã đứng trước mặt, điều này có nghĩa là gã chắc chắn phải giao gương ra.

Tuy rằng trong lòng Boer rất khó chịu, cũng vô cùng không muốn giao Gương Thần ra, nhưng mà so với cái gương có có chút tà khí này, hiển nhiên là tính mạng càng quan trọng hơn.

Huống chi, Boer rất rõ ràng, bản thân căn bản là không có quyền từ chối.

Gã từ trước đến nay là một kẻ rất thức thời, luôn biết cách đưa ra lựa chọn chính xác nhất dưới các tình huống khác nhau. Vì thế ngay giây tiếp theo, Boer trực tiếp lấy Gương Thần từ trong túi ra, tất cung tất kính dùng hai tay dâng lên trước mặt Lisenvine: “Đại nhân, đây chính là Gương Thần.”

Lisenvine tiếp nhận gương trong tay gã, nhìn qua đồ đằng trên khung kính, xác nhận cái gương này giống với trên bản vẽ.

“Về thù lao, Jayke sẽ đưa cho ngươi.”

“Jayke……?” Boer không kịp phản ứng, qua một hồi lâu mới nhớ tới đây là cái tên người hầu đê tiện trong chuồng ngựa.

Trong nháy mắt, gã đã thông suốt rất nhiều việc.

Ngày ấy, thời điểm gã từ trong tay thương nhân nhỏ kia mua Gương Thần, chính là Jayke đánh xe ngựa.

Nhưng Boer nhớ rõ gã đã ra lệnh cho cái tên mã nô này sang phố bên kia chờ, dựa theo khoảng cách cùng tầm nhìn của đối phương lúc đó, không thể nghe được gã cùng tiểu thương vãng lai kia nói chuyện được, hơn nữa vì an toàn, Boer còn cố ý mua sắm rất nhiều đồ vật khác để lẫn vào.

Cái tên đáng chết này!

Trong mắt Boer hiện lên sự ngoan độc. 

Lisenvine nhìn gã một cái: “Bảy ngày sau, Jayke theo lệnh đi tới thủ đô, gia nhập đội hộ vệ hoàng thành Hawke.”

Thân thể Boer cứng đờ, biết đây là đang ám chỉ gã tốt nhất không được giở trò. Khuôn mặt gã vặn vẹo, nhưng cũng không dám làm trái, chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng.

Đáng chết! Đáng chết!

Cái tên Jayke khốn kiếp này, vậy mà lại dựa vào việc bán đứng chủ nhân cho mình một ngụm cơm để thoát khỏi thân phận nô lệ, không chỉ như thế, còn có được cơ hội gia nhập lực lượng bảo vệ hoàng thành, đội hộ vệ Hawke!

Thật đúng là để cho nó một bước lên trời!

Boer tức giận đến mức cơ mặt đều phát run, biểu cảm cũng trở nên dữ tợn, rồi sau đó giống như đột nhiên nhớ tới Lisenvine vẫn còn ở đây, gã lại bắt đầu liều mạng khống chế sắc mặt. 

Vì thế qua một phen động tác này, thịt mỡ trên mặt hắn run rẩy không ngừng, vừa cổ quái lại buồn cười.

Sheryl ở trong Ma Kính hóng chuyện khi nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo trên mặt Boer, thì cười không ngừng: “Thật ngu ngốc……”

Đương nhiên, lời này không chỉ nói biểu cảm của Boer, mà là bởi vì một phú thương khôn khéo như gã lại sai lầm, đem dã lang đói khát đã lâu xem thành một con chuột nhắt nhỏ yếu đáng thương.

Sheryl khi nhớ lại thiếu niên tên Jayke kia, ấn tượng sâu nhất chính là lúc đối phương bị bắt nạt và đánh đòn, ẩn sâu dưới mái tóc rối bù màu hạt dẻ hơi bẩn là một đôi đồng tử tràn đầy sát ý cùng dã tâm đáng sợ.

Boer cho rằng Jayke có thể một bước lên trời là vì mật báo chuyện Gương Thần, mà nguyên nhân thật sự chính là, bản thân cậu ta đã có sẵn năng lực để gia nhập đội hộ vệ hoàng thành Hawke.

Thiếu niên tên Jayke kia, sở hữu thính giác siêu cường, có thể nghe rõ âm thanh trong phạm vi hơn mấy trăm mét.

Cậu ta, chẳng qua chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi.

____

Từ trấn nhỏ Calderaa đến chủ thành, nếu cưỡi ngựa đi theo con đường chính, đại khái chỉ cần khoảng ba ngày.

Sau khi Lisenvine đem Gương Thần bỏ vào một cái hộp tinh xảo, lại không đi trên con đường chính nhanh nhất mà chọn men theo một hẻm nhỏ vô cùng hẻo lánh kín đáo trong rừng cây rậm rạp.

Sheryl cứ như vậy ở trong mặt gương, bị Lisenvine một đường mang ra khỏi trấn nhỏ Calderaa.

Lúc mặt trời sắp lặn, Lisenvine đã rong ruổi hơn mấy canh giờ mới dừng lại, hắn nhảy xuống ngựa, trong lúc nó ăn cỏ thì ngồi dưới một gốc cây ở bên cạnh, lấy ra một phần bánh nếp ngọt khô để lót dạ.

Lisenvine không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng lượng đường trong bánh nếp lại khá đầy đủ, có thể bổ sung năng lượng đã tiêu hao trong cơ thể hắn nhanh chóng hơn các loại đồ ăn khác.

“Tiểu Hắc, tôi cũng hơi hơi muốn ăn bánh nếp ngọt.” Sheryl nhìn mà phát thèm. Tuy rằng cậu là Ma Kính, nghiêm túc mà nói thì không cần phải ăn cơm, nhưng chuyện này cũng không mâu thuẫn với việc cậu sinh ra ham muốn đối với điểm tâm ngọt và mỹ thực.

“Chờ tới chủ thành rồi buổi tối chúng ta lén đi mua.” Hệ thống rất chiều theo ký chủ, bởi vì lúc này nó cũng nhìn đến thèm.

“Muốn ăn liền bây giờ.”

“Nhưng mà…” Hệ thống còn muốn nói thêm, nhưng thế giới bên ngoài đột nhiên xuất hiện một âm thanh cực kỳ nhỏ.

Ánh mắt Lisenvine trở nên lạnh lẽo.

Giây tiếp theo, hơn hai mươi kiếm sĩ mặc ngân giáp mang mặt nạ đen từ trong bụi cỏ bay ra.

Cơ thể của bọn họ vô cùng linh hoạt, kiếm pháp xảo quyệt mà tàn nhẫn, tổng cộng 25 người lại phối hợp rất ăn ý.

Nếu là những người khác thì đã sớm đã mất đi tính mạng dưới sự ám sát dày đặc này. Nhưng thật đáng tiếc, người mà bọn họ phải đối mặt chính là Lisenvine, cho nên vị trí của con mồi cùng thợ săn đã định trước sẽ bị đảo ngược.

Tốc độ của Lisenvine cực nhanh, chính xác gọn gàng, không có một động tác thừa, mạnh mẽ lại dứt khoát, mỗi một chiêu đều tàn nhẫn giết chết mục tiêu.

Dù chìm trong kiếm quang và máu tươi, nhưng vẻ mặt hắn vẫn luôn bình tĩnh mà lạnh nhạt, lưỡi kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh băng, giống như lưỡi hái của Tử Thần Thanatos trong truyền thuyết cổ xưa, một cái nhấc tay liền tước đoạt vong hồn của những kẻ tự tìm đường chết.

Thay vì nói đây là một cuộc ám sát Lisenvine đã được lên kế hoạch từ trước, không bằng nói… là trận chiến mà hắn nắm quyền chủ đạo đơn phương chém giết!

Chỉ ngắn ngủn trong hai phút, 25 kiếm sĩ ngân giáp đều đã thiệt mạng dưới lưỡi kiếm của Lisenvine.

Sau khi kiếm sĩ rắn đen cuối cùng ngã xuống đất, Lisenvine dời tầm mắt về phía đại thụ cách đó hơn 3 mét.

“Thật không hổ danh thanh kiếm sắc bén nhất Bretlinton.” Theo một giọng nói khàn khàn như gỗ chết vang lên, một lão nhân mặc áo choàng đỏ đi ra từ phía sau thân cây.

Thời điểm Lisenvine nhìn về phía lão, Sheryl ở bên trong mặt kính cũng hơi hơi nâng mắt, đánh giá kẻ chủ mưu đã bày ra kế hoạch ám sát này.

Vóc dáng của lão nhân kia rất cao, thân hình lại gầy ốm, lưng hơi gù về phía trước, mái tóc màu xanh dương chìm trong màu đỏ của mũ, chỉ thấp thoáng lộ ra vài sợi tóc.

Ở trước ngực lão đeo một vòng cổ màu bạc hình chữ thập, trên tay cầm quyền trượng bằng pha lê, ánh sáng trong suốt lấp lánh cùng móng tay đen kịt gầy gò hình thành sự đối lập vô cùng mãnh liệt.

“Tiểu Hắc, cái quyền trượng bằng pha lê này của lão cũng không tồi đâu.”

Sheryl nói mới vừa nói xong, lão nhân dường như có linh cảm gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía họ. Mà bởi vì động tác này, khuôn mặt lúc đầu bị chôn dưới vành áo choàng của lão cũng lộ ra ngoài.

Là một gương mặt chỉ nhìn thoáng qua cũng tính là thanh tú tuấn dật, dưới mắt có quầng thâm rất dày nặng, làn da tái nhợt như tờ giấy.

Ở trên má phải có ba vết nứt như con rết, các vết nứt này uốn lượn đan xen vào nhau một cách có thứ tự, nhìn qua giống như là dùng kim chỉ may vá để khâu lại, dữ tợn lại quỷ dị.

Giờ phút này, đồng tử lạnh lẽo dựng đứng y hệt rắn độc của lão khóa chặt vào Lisenvine, hoặc nói một cách chính xác hơn là hộp chứa Gương Thần đặt trên người Lisenvine.

Sheryl nhướng mày: “Tiểu Hắc, kẻ này có vẻ không phải người bình thường.”

Hệ thống nói như một chuyện đương nhiên: “Dù sao cũng là người có khả năng trở thành đại Giáo chủ nhất, có thể cảm nhận được vị trí cụ thể của Gương Thần từ trên người Lisenvine là chuyện hết sức bình thường.”

Sheryl cười cười: “Nói cũng đúng, chỉ là hắn ta có vẻ không sáng suốt lắm khi lựa chọn đối phó với Lisenvine ở thời điểm hiện tại.” Cho dù có mang theo mười trợ thủ đi chăng nữa.

Sheryl đem ánh mắt dời về phía sau Hồng y Giáo chủ.

Mười tên kiếm sĩ đã qua cải tạo, trên người mặc chiến giáp hoàng kim, giống như vật chết không có linh hồn và suy nghĩ, không hề nhúc nhích đứng phía sau Hồng y Giáo chủ.

So sánh với 25 tên kiếm sĩ chỉ mặc ngân giáp, trên mặt đeo mặt nạ đen vừa rồi, mười kiếm sĩ đã qua cải tạo này trên đầu và mặt đều được bao bọc một tầng mũ giáp bằng Mark thật dày.

Loại mũ giáp này cứng rắn vô cùng, được tạo thành bởi những chiếc búa rèn mạnh nhất, thậm chí ngay cả đao kiếm bình thường không thể nào lưu lại dấu vết trên đó.

“Sức mạnh phi thường của Gương Thần, không nên rơi vào trong tay Vương Hậu của Bretlinton.” Hồng y Giáo chủ chậm rãi nói, yết hầu như từng bị liệt hỏa nóng rực đốt cháy qua, thanh âm khó nghe còn hơn dùng răng cưa ma sát mạnh vào thân gỗ.

“Nên hay không nên, một giáo chủ nhỏ ở Aireland, không có tư cách phán xét.” Lisenvine lạnh lùng nói ra sự thật.

Hồng y Giáo chủ dường như đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, cũng không ngoài ý muốn mà cười cười: “Thật đáng tiếc, nếu đã như thế......”

Lão nhân hơi hơi dừng lại, nói với mười kiếm sĩ đã qua cải tạo ở phía sau: “Các dũng sĩ đáng yêu của ta, hãy chứng minh đi, thần Quang Minh vĩ đại ở trên cao sẽ nhìn thấy quyết tâm của các ngươi, vì vinh quang mà chiến!”

Trong giọng nói của lão tràn ngập thương hại và từ ái, chỉ là thanh âm quá mức khàn khàn văng vẳng trong rừng cây, có vẻ âm lãnh lại sắc bén.

Gần như là trong nháy mắt sau khi lão nhân nói xong lời này, mười kiếm sĩ đã qua cải tạo kia liền cử động. Giống như một sự hiến tế cuối cùng, cảm xúc bị giam cầm dưới lớp áo giáp của bọn họ bắt đầu bộc phát, mang theo nỗi kích động ngập trời hướng về phía Lisenvine.

Mà trong công kích của kiếm sĩ, Hồng y Giáo chủ cũng không có rãnh rỗi, miệng lão ta không ngừng niệm chú ngữ, quyền trượng pha lê trong suốt dần dần chuyển sang màu xanh dương giống với tóc của mình.

Giây tiếp theo, tay nắm quyền trượng của lão hơi cử động nhẹ, bên trong ống tay áo choàng to rộng nháy mắt bay ra mười con rắn độc dài gần hai mét.

Đây là Vương xà Bari độc tính mạnh nhất đại lục Lan Âu!

Chỉ cần bị lây dính một chút nước bọt của chúng nó, lượng độc tố trong đó đủ để cho nam tử thành niên khỏe mạnh nhất ngay lập tức bỏ mạng.

Mà mười Vương xà Bari dưới sự khống chế của Hồng y Giáo chủ, đầu lưỡi đỏ tươi phun ra nuốt vào, dùng tốc độ cực nhanh cuốn lấy xung quanh cổ của kiếm sĩ bị cải tạo, phối hợp với bọn họ tấn công dữ dội về phía Lisenvine.

Nhưng mà, cho dù dưới công kích song song của cả Vương xà Bari và kiếm sĩ cải tạo, Lisenvine vẫn vô cùng vững vàng mà chiếm thế thượng phong.

Sheryl xem kịch vô cùng vui vẻ, ở trong gương cùng với hệ thống bình luận về từng chiêu thức của Lisenvine. Dựa trên thế cục này, không tới mười lăm phút, thắng bại sẽ có thể phân định.

Hiển nhiên, Hồng y Giáo chủ cũng ý thức được điều này.

Lão ta cười một cái đầy lạnh lẽo rồi cắn ngón tay của mình, để máu tươi ở miệng vết thương rơi xuống tích trên mặt quyền trượng pha lê.

Quyền trượng trong suốt chuyển sang màu đỏ rực chỉ trong chớp mắt, cùng lúc đó, mười kiếm sĩ phát ra tiếng gầm giống như dã thú, áo giáp hoàng kim trên người cũng tỏa ra làn sương mù màu đỏ.

Công kích của bọn họ càng trở nên mãnh liệt, tốc độ tăng lên gần như gấp đôi.

Đúng lúc này, Hồng y Giáo chủ lại lần nữa niệm chú ngữ, kiếm sĩ gần Lisenvine nhất giống như nghe được mệnh lệnh nào đó, đột nhiên xoay người một cái, chém về phía sau đầu gối của Wayne Leeson.

Lisenvine phản ứng cực nhanh, nghiêng người trực tiếp đá bay hắn ta, nhưng chỉ trong nháy mắt này, Hồng y Giáo chủ đã vô cùng linh hoạt mà dùng phần nhọn ở phía dưới quyền trượng đâm về phía trái tim của hắn.

“Xoạt ——!” Lisenvine tránh thoát công kích trí mạng này, nhưng quần áo lại bị rách ra một đường thật dài.

Giây tiếp theo, hộp đựng Gương Thần rơi xuống đất.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau