Tôi, Giáo Viên Chủ Nhiệm, Bị Ép Kinh Doanh

Chương 1



Note: Lớp 10 ban 10 = Lớp 10A10 ở Việt Nam

          Lớp 10 ban 9 = Lớp 10A9

Hai bên mắt cá chân quấn đầy băng gạc, cánh tay trái thì được bó bột cẩn thận. Một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, dùng bàn tay phải còn tương đối lành lặn của mình nắm lấy tay vịn của hành lang bệnh viện, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.

Trên mặt và trên đầu ông có rất nhiều vết trầy da, sau khi được xử lý khẩn cấp ở bệnh viện cũng không còn chảy máu nữa, nhưng khi nhìn vẫn thấy giật mình.


Bước đi của ông nặng nề, thỉnh thoảng lại nhe răng trợn mắt vì đau đớn, “hít” một tiếng đầy khí lạnh.


Sau sáu ngày nằm trong phòng bệnh ngột ngạt, cuối cùng bác sĩ cũng cho phép ông xuống giường ra ngoài đi lại. Ông quyết định lên sân thượng bệnh viện đi dạo một chút để giải tỏa tâm trạng buồn bực trong lòng.


Bước chân chậm chạp, giống như hầu hết các bệnh nhân khác trên sân thượng, thiếu sức sống.


Một bước, lại một bước.


Bỗng nhiên, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào một bóng dáng rất quen thuộc dưới ánh mặt trời.


“Từ, cô giáo Từ?” Người đàn ông ngạc nhiên.


Sao cô ấy lại ở đây?


Người được gọi cô Từ là một phụ nữ trung niên xấp xỉ tuổi ông. Cô đeo một cặp kính gọng mảnh, khí chất thanh lịch, nhưng khuôn mặt lại có phần tiều tụy, trong mắt tràn đầy sự mệt mỏi.


“Ôi, thầy Hoàng, thầy cũng nằm ở tầng này sao? Vết thương của thầy thế nào rồi?” Trong mắt cô Từ thoáng hiện lên chút vui mừng.


Người đàn ông được gọi là thầy Hoàng xoay đầu nhìn thoáng qua tay chân chồng chất đầy vết thương của mình: “Cái hôm bị xe máy chạy ngược chiều đâm vào đã khiến tôi nằm liệt giường suốt sáu ngày. Đến hôm nay mới có thể đi lại. Đau thì vẫn đau, hơn nữa đi không được vài bước đã phải dừng lại nghỉ ngơi. Đúng rồi, Từ lão sư, sao cô cũng nằm viện ở đây? Không sao chứ?”


Cô Từ thở dài một hơi thật sâu: “Aizz, vừa sáng sớm ngày hôm qua, ba tôi bị đột quỵ não, phải đưa vào cấp cứu. Hai tiếng trước mới thoát khỏi nguy kịch, chuyển sang phòng bệnh bình thường. Tôi cả đêm không ngủ được, chỉ sợ bác sĩ không biết lúc nào ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU…”


Cả hai đều đã hơn năm mươi, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, gánh nặng gia đình đè lên vai lại chẳng thể nói nên lời.


Sau khi chia sẻ nỗi khổ tâm với nhau, Từ lão sư lại nhắc tới công việc: “Tôi đã nói với hiệu trưởng rồi, vài hôm nữa tôi sẽ quay lại dạy học nhưng chức vụ chủ nhiệm lớp thì phải từ bỏ thôi. Công việc quá nhiều, quá hỗn loạn, còn phải đi trông lớp học buổi tối, ba tôi còn cần phải được chăm sóc nên thật sự không thể tiếp tục được, cũng không thể để mẹ tôi gần tám mươi tuổi mỗi tối phải tất bật mãi.”


Thầy Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế thì khổ cho đám học sinh ban 10, lớp này vốn đã không chịu an phận, giờ lại liên tiếp gặp phải chuyện xui xẻo như vậy. Đầu tiên là tôi gặp tai nạn xe cộ, chưa đầy một tuần sau thì cô cũng không thể tiếp tục làm việc. Chủ nhiệm ban 10 thật sự là một rủi ro, cũng không biết người xui xẻo tiếp theo là ai.”


Cô Từ vẻ mặt đau khổ lắc đầu: “Tôi cũng không rõ bọn họ định chọn ai thay thế.”


Thấy cô Từ có vẻ lo âu, thầy Hoàng cũng chuyển đề tài sang việc khác: “Đúng rồi, mấy ngày tôi vắng mặt ở trường, thầy giáo Tiểu Cao dạy thế nào?”


Nghe đến cái tên “Tiểu Cao”, cô Từ vốn đang buồn rầu hai mắt bỗng sáng rực lên.


“Tiểu Cao? Có lẽ vì cậu ấy còn trẻ nên hòa hợp với bọn nhỏ khá tốt. Hơn nữa mấy đứa nhóc cũng nghe lời của cậu ấy.” Cô Từ suy nghĩ một chút, quyết định nói ý tưởng táo bạo của mình với thầy Hoàng: “Nói thật, nhìn Tiểu Cao tương tác với bọn nhỏ lớp 10, tôi có một ý tưởng!”


“Hả?” Thầy Hoàng tò mò.


“Chức vụ lớp trưởng này để Tiểu Cao thử xem!”


“Ôi thầy Hoàng, thầy đừng nhìn tôi giống như quái vật vậy! Tôi không giỏi ngoại ngữ nên không biết trình độ giảng dạy của Tiểu Cao như thế nào, nhưng trong giờ tiếng Anh của cậu ấy, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm phá phách nhất vậy mà lại không hề gây rối!”


“Mấy đứa nghịch ngợm nhất? Ý cô là Trần Mặc, Cố Khải Hưng hay Lưu Hạo? Hay là Cao Thi Tĩnh, Hoàng Oánh Oánh, Hồ Tiểu Vũ? Hay là Phùng Nhân Kiệt, Lý Vận Hồng, Vương Địch......”


Mặc dù đã dùng từ “nhất”, nhưng thầy Hoàng thoáng cái đã liên tiếp kể ra mười mấy cái tên, không hiểu sao lại khiến cho cô Từ cảm thấy có chút buồn cười.


Ôi cái ban 10 này!


“Trong tiết tiếng Anh thứ hai của Tiểu Cao hôm đó, tôi đứng ở cửa sau nhìn thử. Nói thật thì, mặc dù có vài đứa nhỏ còn đang ngủ gật hay chơi game nhưng ít nhất không có tình trạng nói chuyện ồn ào hoặc là đùa giỡn công khai…”


Sau khi hết lời khen ngợi “thầy giáo Tiểu Cao”, trên mặt cô Từ hiện rõ sự vui mừng đã lâu không thấy. 


Thầy Hoàng gật gật đầu nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ. 


Hai giáo viên già ở trên sân thượng bệnh viện trò chuyện hăng say, mà thầy giáo Tiểu Cao rất có triển vọng trong miệng bọn họ lúc này còn đang nỗ lực tiêu hóa một sự thật khó tin.


Cậu, Cao Tùng Nhiên, sắp trở thành chủ nhiệm ban 10! Mà kèm theo một hệ thống vô cùng kỳ lạ!


Ngọn nguồn sự việc bắt đầu từ một tuần trước…


Cao Tùng Nhiên, 23 tuổi, vừa tốt nghiệp chuyên ngành Giáo dục tiếng Anh tại trường Đại học Sư phạm tỉnh Linh Hà. Mùa hè năm nay đến trường Trung học số ba thành phố Vận Hạ, vinh quang trở thành một nhà giáo nhân dân.


Khai giảng gần một tháng, cuộc sống của cậu vô cùng nhàn nhã. Ngoài trừ việc tạm thời thay ca cho các giáo viên tiếng Anh nghỉ phép thì nhiệm vụ giảng dạy cố định duy nhất của cậu cũng chỉ là làm trợ giảng cho cô Tô đang mang thai dạy lớp 10 ban 3, giúp chấm bài và giải đáp thắc mắc cho học sinh.


Ngày sinh dự kiến của cô Tô là ba tháng sau. Chờ cô nghỉ thai sản thì Cao Tùng Nhiên sẽ chính thức đảm nhận việc dạy tiếng Anh cho ban 3.


Để Cao Tùng Nhiên làm trợ giảng, vừa có thể giảm bớt áp lực cho cô Tô sắp sinh, vừa giúp học sinh ban 3 làm quen với phong cách giảng dạy của giáo viên mới, có thể nói là một công đôi việc!


Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính…


Vào buổi tối của một tuần trước, Cao Tùng Nhiên mang bài tập của ban 3 về ký túc xá giáo viên để chấm điểm.


Vừa mở quyển đầu tiên ra thì điện thoại bỗng vang lên. Nhìn vào màn hình thì thấy là phó hiệu trưởng Lỗ Minh - người quản lý giáo vụ và công tác nhân sự.


“Thầy Cao! Xin lỗi đã làm phiền thầy! Có một nhiệm vụ giảng dạy khẩn cấp!”


Nghe xong lời phó hiệu trưởng, Cao Tùng Nhiên trực tiếp trợn mắt há mồm.


Hóa ra chủ nhiệm kiêm giáo viên tiếng Anh của lớp 10 ban 10 là thầy Hoàng Nguy, trên đường đi xe điện về nhà sau giờ tan tầm thì gặp tai nạn giao thông, bị một chiếc xe máy chạy ngược chiều tông trúng.


Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại bị chấn động não nhẹ, gãy xương ngón chân, mắt cá chân và vai đều trật khớp, mô mềm toàn thân bầm tím…


Một loạt tổ hợp vết thương khiến cho cơ thể già nua của thầy Hoàng phải chịu tội.


Giáo viên ngữ văn ban 10 là cô Từ Dương Phàm đã nhận nhiệm vụ vào lúc lâm nguy, tiếp nhận gánh nặng của chức chủ nhiệm lớp này.


Vấn đề chủ nhiệm đã được giải quyết nhưng ai sẽ là người dạy môn tiếng Anh? Toàn bộ khối 10, ngoại trừ cô Tô dạy ban 3, các giáo viên khác đều đồng thời dạy hai lớp cùng lúc nên đều không có thời gian.


Cô Tô đang mang thai đứa nhỏ nên cũng không tiện tăng thêm công việc.


Vì vậy mà Cao Tùng Nhiên, người chưa từng chính thức đứng lớp, “được” phòng giáo vụ khẩn cấp bổ nhiệm làm giáo viên tiếng Anh cho ban 10!


Ban 10 này rất nổi tiếng trong mắt các giáo viên năm nhất khác. Chủ nhiệm lớp khác mỗi tháng chỉ nhận 400 tệ tiền trợ cấp nhưng riêng lớp 10 lại được nhận tới 800 tệ, đây cũng là do phó hiệu trưởng phải cầu xin thầy Hoàng lấy!


Ngay buổi tối trước một ngày thầy Hoàng gặp tai nạn, Cao Tùng Nhiên đã may mắn được tận mắt chứng kiến ban 10 vô pháp vô thiên đến mức nào!


Ngày hôm đó khi Cao Tùng Nhiên đi tuần tra giờ tự học buổi tối. Đến cửa ban 9 nhìn thấy bọn nhỏ đang đắm chìm trong rừng đề biển sách, thì bỗng nhiên từ phòng học bên cạnh phát ra một tiếng hét lớn.


“Đậu má! Quả bóng đẹp quá, Viên Nguyệt Loạn Đao! Không hổ danh là thần đồng châu Âu!”


Âm thanh bất ngờ xuất hiện, xuyên thấu chân trời, giống như một quả cầu lửa khiến khu học tập vất vả lắm mới yên tĩnh náo loạn trở lại!


Học sinh lớp 9 nghe thấy, không khỏi bật cười khúc khích. Cao Tùng Nhiên gõ cửa sổ phía sau để cảnh cáo, lúc này lớp 9 mới chịu yên tĩnh trở lại.


Nhưng phòng học ánh đèn đặc biệt sáng sủa ở phía trước lại khiến cho Cao Tùng Nhiên cảm thấy rất bất đắc dĩ.


Chủ nhiệm lớp, thầy Hoàng Nguy đang đứng ở cửa phòng gọi điện cho một phụ huynh học sinh: “Lý Vận Hồng không làm bài tập về nhà tạm không nhắc đến, nhưng nói dối lại là một vấn đề khác nữa! Tôi hiểu phụ huynh công tác bận rộn nhưng cũng mong mọi người hãy quan tâm nhiều hơn đến việc học của con cái…”


Nghe thấy tiếng hét lớn trong phòng học, thầy Hoàng thở dài một hơi, dưới tình huống cấp bách lại quên mất lấy tay che microphone, đã lớn tiếng hô vào trong: “Trần Mặc! Câm miệng!”


Sau đó thầy Hoàng lại tiếp tục cuộc gọi: “…Mẹ Liễu Vận Hồng à! Bà hiểu lầm rồi! Tôi không bảo bà im lặng hay gì cả đâu! Trong lớp có học sinh thừa dịp tôi gọi điện thoại gây ồn ào nên tôi mới bảo nó câm miệng.”


Dư quang nhìn thấy Cao Tùng Nhiên đến tuần tra, thầy Hoàng một tay cầm điện thoại di động hướng ánh mắt cầu cứu về phía cậu. Cao Tùng Nhiên hiểu ý, thầy Hoàng không thể phân thân, đây là muốn cậu hỗ trợ duy trì trật tự trong lớp học.


Khi ban 9 ồn ào chỉ cần gõ cửa sổ thôi là các em sẽ tự động yên lặng lại.


Nhưng với ban 10 thì khác hẳn, khi Cao Tùng Nhiên gõ cửa sổ, mấy nam sinh ngồi bên dưới chỉ quay lại liếc nhìn cậu một cái rồi không kiên nhẫn nhíu mày, chui đầu vào dưới bàn tiếp tục chơi game.


Cao Tùng Nhiên đi đến trước cửa phòng học, vừa định khen ngợi một bạn nữ ở hàng ghế đầu chăm chỉ học tập thì phát hiện ra cô nàng đang vẽ mấy trái tim yêu thương trên một mảnh giấy nhỏ. Nhìn thấy có giáo viên đến tuần tra chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua một chút, cũng chẳng có ý định giấu tờ giấy đi.


Còn có một nam sinh khác phát hiện ra giáo viên đến là một gương mặt lạ, liền nằm dài ra ghế rồi hỏi: “Lão sư, thầy dạy lớp mấy vậy?”


Lớp học này hoàn toàn khác biệt so với những lớp khác, căn bản chẳng quan tâm đến sự xuất hiện của một giáo viên xa lạ. Cũng không quá khó hiểu tại sao thầy Hoàng lại cảm thấy, trợ cấp của giáo viên chủ nhiệm là dùng mạng đổi lấy!


Chỉ là, nam sinh tê liệt nằm dài đó còn không biết rằng, cậu ta rất nhanh sẽ khắc sâu hình ảnh của giáo viên tuần tra vừa rồi.


Ấn tượng đến mức suốt đời khó quên!

 

----

Kết thúc cuộc gọi, Cao Tùng Nhiên đăng nhập vào hệ thống quản lý giáo dục trước để xem thời khóa biểu của ban 10. May mắn thay tiết tiếng Anh ngày mai là tiết thứ hai đếm ngược từ dưới lên, cậu vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị bài giảng.


Nhưng ngay sau đó, trong đầu cậu bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ:


【Đang quét hệ thống……】


【Phát hiện thân phận tiềm năng: Giáo viên thực tập】


【Xin chúc mừng! Hệ thống Chủ nhiệm đã liên kết thành công với ký chủ Cao Tùng Nhiên, ngay lập tức bắt đầu thử nghiệm vận hành!】


【Thông qua việc truyền bá tư tưởng giáo dục vào đầu học sinh và tác động tích cực đến bọn họ có thể đạt được Xuân Vũ Điểm. Ký chủ có thể sử dụng Xuân Vũ Điểm để đổi lấy đạo cụ tại Thương Thành Đào Lý của hệ thống hoặc mở khóa thêm nhiều chức năng khác.】


……


Ê gì, khoan đã?


Chẳng lẽ cậu bị cảnh tượng hỗn loạn ở ban 10 dọa choáng váng nên xuất hiện ảo giác ư?


Chỉ là sự kinh ngạc của Cao Tùng Nhiên chỉ kéo dài trong khoảng một phút. Người khác có thể trói buộc với hệ thống, có thể xuyên thư hay tiến vào dị thế cơ mà, những kẻ không biết là may mắn hay xui xẻo đó, tại sao không thể là cậu chứ?


Chỉ có điều nhiệm vụ thử nghiệm vận hành hệ thống giao cho cậu có hơi khó khăn nha…


【Nhiệm vụ thử nghiệm vận hành thứ nhất: Trong vòng một tháng, thông qua các biểu hiện xuất sắc, đạt được sự tín nhiệm của ban lãnh đạo nhà trường, trở thành giáo viên chủ nhiệm bất kỳ lớp nào thuộc khối 10 tại Tam Trung thành phố Vận Hạ】


【Nhiệm vụ thử nghiệm vận hành thứ hai: Trong vòng một tháng nâng cao động lực học tập trung bình môn Tiếng Anh của ban 10 lên mức cao hơn hiện tại. Động lực học tập hiện tại: Chán chường.


Để cải thiện sự hài lòng của ban lãnh đạo nhà trường và học sinh cùng một lúc, cần phải tìm một ranh giới phù hợp, không được quá nghiêm ngặt cũng không thể hoàn toàn chỉ chăn cừu.


【Nhiệm vụ thành công: Hệ thống sẽ trói định vĩnh viễn với ký chủ. Nhiệm vụ thất bại: hệ thống sẽ ly khai ký chủ.】


Hoạt động thử nghiệm của hệ thống sẽ tặng ký chủ một món quà gặp mặt: "Hộp Kho Báu Quan Tâm", đồng thời tăng nhẹ sức hút cá nhân của ký chủ khiến học sinh dễ dàng gần gũi và sẵn lòng chia sẻ tâm tư với ký chủ hơn!


Sau khi kết thúc vài dòng thông báo thì hệ thống liền im lặng. Cao Tùng Nhiên cố gắng gọi hệ thống như nhân vật chính của các cuốn tiểu thuyết khác nhưng chẳng nhận được phản hồi nào cả.


Nếu nhiệm vụ thất bại cũng chẳng sao, coi như mình vừa nằm mơ và trở về làm người bình thường thôi mà! Nhưng nếu có cơ hội trói định hệ thống thì cũng thú vị phết đấy chứ!


Chỉ là, nếu muốn làm chủ nhiệm thì chắc chắn phải chọn từ trong các lớp mình đang đảm nhiệm - mà Cao Tùng Nhiên chỉ dạy duy nhất mỗi ban 10 này, hơn nữa còn chưa bắt đầu lên lớp lần nào!


Lúc trước giáo viên ngữ văn, cô Từ Dương Phàm vừa mới tiếp nhận trách nhiệm từ thầy Hoàng, điều này chẳng phải đồng nghĩa với việc Cao Tùng Nhiên phải "cướp" lấy vị trí chủ nhiệm ban 10 từ tay cô Từ kinh nghiệm đầy mình sao?


Cao Tùng Nhiên sắp dạy ban 10 tiết học đầu tiên còn chưa biết rằng, một tuần sau, bi kịch gia đình của cô Từ sẽ cho cậu một cơ hội.


Tất nhiên lúc này đây Cao Tùng Nhiên chỉ đang cố chuẩn bị thật tốt cho tiết học đầu tiên của mình, cậu muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho mấy nhóc học sinh kia!


Tác giả có lời muốn nói:


Chào mừng tất cả các bạn đọc mới và cũ, mau đến nhận lấy cuốn sách "Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng" đi. (hì hì)


Về những thiết lập có thể trái ngược với thực tế trong bộ truyện này:


Để thúc đẩy học sinh phát triển toàn diện, trở thành nhân tài toàn năng, Sở Giáo dục tỉnh Lâm Hà ở thành phố Vận Hạ quy định rằng học sinh thi đại học đều phải thi tất cả 9 môn văn hóa; việc phân ban chỉ ảnh hưởng đến điểm số cao nhất ở một số môn nhất định…


Một số trường vẫn thực hiện phân ban nhưng nhằm giúp học sinh sớm hòa nhập vào cuộc sống đại học đồng thời xây dựng tinh thần đoàn kết, trường Trung học số ba Vận Hạ quy định rằng khối mười một sẽ không phân ban, tất cả các bạn đều cùng nhau tham gia ba môn chính là Ngữ Văn - Toán - Ngoại Ngữ, các tiết còn lại sẽ áp dụng hình thức tương tự như đại học!


Đã beta lần 2 (Ngày 24/9)