Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 9

Lệ Niên nhìn cục đá đen đen trong túi len nhung, cảm xúc trong đáy mắt thay đổi liên tục, nhưng trên mặt vẫn luôn treo một nụ cười vô cùng thân thiết.

“Quả thật… rất độc đáo.” Lệ Niên dò xét hỏi: “Anh có sở thích sưu tầm đá ư?”

"Không hẳn, tôi chỉ là tương đối thích những thứ độc đáo." Phong Bất Yếm dịu dàng vuốt ve cục đá, một chút cũng không hề chê bai xúc cảm thô ráp cấn tay của nó: "Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cục đá nào đặc biệt như vậy trong tinh quặng, giây phút vừa liếc thấy, tôi đã lập tức nhìn trúng nó.”

Giọng điệu của Phong Bất Yếm đầy cảm khái, tràn ngập yêu thích với cục đá: “Lúc đó tôi đã biết, chính là cục đá này.”

Lệ Niên: “Tôi nghe nói, thời gian gần đây anh đã thu mua một lượng lớn tinh quặng?”

Phong Bất Yếm thoải mái thừa nhận: “Viên đá nhỏ này chính là do tôi tình cờ tìm được trong mỏ tinh quặng đó, có phải rất có duyên không?”

Nhân ngư nhỏ ở trong cục đá yên lặng ôm đuôi cá của mình: “M-mặt thật là dày nha….”

Quang đoàn hệ thống cũng lóe lên sắc thái đầy khiếp sợ: “Quả thật, vừa há mồm chữ liền tự nhảy ra luôn!”

Lệ Niên nhìn chiếc túi nhung hình đầu gấu trúc đen trắng, rồi lại nhìn cục đá đặc biệt xấu xí nhưng độc đáo do chính tay mình đưa cho Phong Bất Yếm. Gã ta trầm ngâm một chút. 

Hình như... Cũng không có vấn đề gì?

Chỉ là gu thẩm mỹ vô cùng kỳ lạ, tương đối thích mấy đồ vật độc đáo thôi, gã cũng không thể kỳ thị sở thích của người ta được.

Bởi vì cánh cửa đang mở, cả hai cũng không cố ý hạ giọng, bởi vậy đối thoại của bọn họ rõ ràng ràng mạch mà truyền ra bên ngoài, khiến những thợ săn trong khu văn phòng và đại sảnh gần đó đều nghe thấy.

Phong Bất Yếm và Lệ Niên đều là những "ngôi sao mới nổi" của Hiệp Hội Thợ Săn, vốn đã vô cùng thu hút sự chú ý, cảnh tượng hai người đứng cùng một chỗ đã thiếu lại càng thêm thiếu, mọi người ở đây rất khó để không tập trung sự chú ý của mình lên trên người họ.

Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh nói chuyện còn có chút nhỏ ở ngoài đại sảnh tức khắc trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Thấy thế, nụ cười trên mặt Phong Bất Yếm lại càng tươi hơn một chút: "Tôi đi trước, vừa mới tiếp nhận nhiệm vụ, còn có vài việc phải chuẩn bị."

Lệ Niên còn chưa kịp hoàn hồn lại, vô thức hơi nghiêng người nhường chỗ cho Phong Bất Yếm.

Phương Luật cũng không theo Phong Bất Yếm đến đại sảnh nhiệm vụ ở tầng 88, mà đi một chuyến đến phân khu Cơ giáp Thợ Săn ở tầng 66 để lấy đồ mà Phong Bất Yếm đã phân phó.

Khi Phương Luật lấy đồ xong và đi lên tầng 88 để đón Phong Bất Yếm, thì vừa lúc nhìn thấy đủ loại vẻ mặt khác nhau của mọi người trong đại sảnh.

Không cần nghĩ cũng biết, có thể khiến mọi người có phản ứng như vậy, chỉ có thể là… cục đá mà Phong Đội mang theo bên người.

Năng lực tiếp thu của Phương Luật rất mạnh, sau khi nghe Phong Bất Yếm thẳng thắn "thú nhận" rằng mình thích cục đá kì cục kia, anh ta liền cảm thấy, khối đá độc đáo này dường như cũng không quá xấu xí như lúc nãy, thậm chí càng nhìn lại càng thấy thuận mắt. 

Khi quan sát kỹ hơn, bề mặt gồ ghề của cục đá kia tràn ngập lòng thương xót và sự quan tâm săn sóc của mẹ thiên nhiên dành cho thế gian vạn vật.

-- Đây là một cục đá khá dễ nhìn mà nhỉ? Phương Luật thầm nghĩ như thế.

Phong Bất Yếm thành công hội họp với Phương Luật, thẳng đến khi cửa thang máy huyền phù đóng lại, đại sảnh mới khôi phục lại sự ồn ào náo nhiệt như trước.

Phương Luật chủ động mở miệng: “Phong đội, mô hình cơ giáp anh muốn tôi lấy đã tới tay rồi.”

Phong Bất Yếm có chút lơ đãng gật đầu, lòng bàn tay ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa vỏ ngoài của hòn đá nhỏ, như là đang có tâm sự gì đó.

Phương Luật thấy thế cũng không mở miệng quấy rầy nữa. Mãi đến khi cả hai quay trở lại xe huyền phù, anh ta mới hỏi: “Phong đội, bây giờ quay về căn cứ Liệt Dương bằng đường cũ phải không?”

“Không.” Phong Bất Yếm lấy lại tinh thần đáp: “Đi thành phố ngầm dưới lòng đất.”

Xe huyền phù khởi động, tầm mắt Phong Bất Yếm dừng lại trên thiết bị đầu cuối dự phòng, hắn đang đợi, đợi Lệ Niên liên lạc với cục đá bọc trứng nhỏ của mình.

Qua những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay, với tính tình của Lệ Niên, không có khả năng sẽ tiếp tục thờ ơ.

Quả nhiên, chưa đầy một phút sau khi lên xe huyền phù, thiết bị đầu cuối dự phòng của Phong Bất Yếm đã vang lên.

Sở Thời Thời ở bên trong vỏ trứng cùng thời gian cũng nhận được mệnh lệnh từ Lệ Niên.

Lệ Niên: [ ******** ]

Người cá đuôi xanh nhỏ hơi sửng sốt: "Đây là tiếng chim gì vậy? Tại sao lại được mã hóa?"

Linh Linh Bá: "Đó là giả thiết kích hoạt hệ thống an toàn do Lệ Niên thiết lập. Chuỗi văn tự được mã hoá này là để xác nhận an toàn của cơ giáp mini, nếu sự tồn tại của cơ giáp đã bị phát hiện, hệ thống an ninh bên trong nó sẽ tự động phản hồi kèm theo cảnh báo."

Nghĩ đến những cải biến trước đó của Phong Bất Yếm với trình tự trung tâm của cơ giáp mini, Sở Thời Thời có chút lo lắng: “Cảnh báo đã bị kích hoạt rồi ư?”

“Không có.” Quang đoàn hệ thống lắc lư nói: “Lệ Niên quả thực suy xét rất chu đáo, nhưng đáng tiếc gã ta đã đánh giá thấp năng lực của Phong Bất Yếm.”

Nói cách khác, kỹ năng của Phong Bất Yếm cao hơn một bậc, không những phá giải trình tự trung tâm của cơ giáp mini mà còn không kích phát các loại bẫy rập ẩn giấu.

Người cá nhỏ nghe vậy liền an tường nằm xuống: “Xem ra chúng ta không cần hỗ trợ chặn lại tín hiệu cảnh báo.”

Hệ thống quang đoàn cũng an tường nằm yên theo: "Đây chính là cảm giác được ôm đùi sao? Thật vui vẻ!"

Lệ Niên ở phía đối diện không nhận được tin nhắn báo động, một chút bất an trong lòng liền rơi xuống.

Không có báo động, nghĩa là hệ thống an toàn trong cơ giáp gián điệp mini đã phán định không phát hiện tình huống bất thường nào. Cơ giáp mini này và tất cả trình tự trong cơ thể nó đều do gã tự mình thiết kế và chế tác, thế nên Lệ Niên rất tin tưởng vào phán đoán của cơ giáp gián điệp.

Nếu nó đã phán định không có vấn đề, như vậy chính là không có vấn đề.

Lệ Niên: [Báo cáo tình huống, Phong Bất Yếm tại sao lại mang ngươi đến Hiệp Hội Thợ Săn? Từ khi ngươi tới bên cạnh hắn đến bây giờ, đã xảy ra chuyện gì?]

Sở Thời Thời nghĩ nghĩ: [Hắn nói thích tôi.] Không quên thêm vào bên trong một chuỗi loạn mã khiến người khác đau não.

Lời này cũng không phải là nói dối, Phong Bất Yếm xác thật đã từng nói qua.

Lệ Niên: [Tiếp tục]

Sở Thời Thời: [Hắn mang tôi vào phòng ngủ của mình, để tôi ngủ chung giường với hắn] loạn mã x2.

Lời này cũng không phải là nói dối, Phong Bất Yếm đích xác đã làm qua, chẳng qua việc ngủ cùng một cái giường là do Sở Thời Thời chủ động, đối phương chỉ là không có từ chối mà thôi.

Lệ Niên ở phía đối diện: “.....???”

Tuy rằng gã không kỳ thị sở thích độc đáo của người khác, nhưng mà ngủ chung với một viên đá vừa xấu vừa nát….? Khẩu vị của Phong Bất Yếm mặn như vậy sao?!

Sở Thời Thời tiếp tục: [Hắn nói về sau muốn tắm rửa cùng tôi, còn nói muốn cho tôi nhận hết sủng ái yêu chiều] Loạn mã x3.

Linh Linh Bá chỉ chỉ trỏ trỏ: Ký chủ, Phong Bất Yếm không có nói muốn cho cậu nhận hết thảy sủng ái yêu chiều.

Nhân ngư đuôi xanh ngượng ngùng nói: “Hắn không nói, nhưng nhất cử nhất động của hắn đều thể hiện như vậy ó.”

Linh Linh Bá: “?”

Nhân ngư nhỏ cuộn cuộn cái đuôi cá: “Nghệ thuật nói quá, hiểu hông?”

Linh Linh Bá:...

Không quá hiểu, nhưng cũng không muốn hiểu.jpg

Lệ Niên ở phía đối diện: “...................”

Lệ Niên nhìn khung thoại hiển thị “Đối phương đang nhập”, giành trước một bước: “Được, ta đã biết, tiếp tục ẩn nấp, có việc liên hệ.”

Sở Thời Thời nhìn đoạn tin nhắn còn đang viết dở, chỉ đành tiếc nuối xoá đi rồi trả lời lại: [Được, trẫm đã biết.jpg].

Lệ Niên:.....

Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ gã cũng phải PTSD với đầu gấu trúc mất.

Phong Bất Yếm vẫn luôn chú ý tình huống đối thoại trên đầu cuối dự phòng.

Trên quang bình vẫn như cũ liên tục nhảy ra những tin nhắn có văn tự giống như loạn mã mà hắn xem không hiểu, Phong Bất Yếm đều copy lại từng cái một.

Thời gian tiến hành đối thoại không dài, chẳng bao lâu sau đã dừng lại, tin nhắn cuối cùng hiện lên quang bình là một đầu gấu trúc hai màu đen trắng phối hợp đầy quen thuộc.

[Được, trẫm đã biết.jpg]

Phong Bất Yếm:....

Cái đầu gấu trúc này thật quen thuộc.

Cũng không cảm thấy ngoài ý muốn lắm.

Cánh tay thon dài của hắn duỗi ra, bế cục đá bọc trứng ở bên cạnh lên, độ cong khóe môi hơi nâng lên một chút, hạ giọng nói: “Mày thật là yêu sâu sắc đầu gấu trúc này.”

Sở Thời Thời trong vỏ trứng cũng không biết Phong Bất Yếm đã vây xem hai lần đối thoại của cậu và Lệ Niên, đột nhiên nghe hắn nói một câu như vậy, có hơi mờ mịt xen lẫn chút kiêu ngạo mà lắc lắc cái đuôi.

Meme gấu trúc đáng yêu như vậy, tất nhiên phải sủng hạnh tụi nó cả đời!

Cục đá trứng trong ngực hơi cựa quậy, Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng, tâm trạng rất tốt.

Phương Luật rất nhanh đã đưa Phong Bất Yếm đến khu vực phụ cận thành phố ngầm.

Khu phố ngầm tuy rằng nói là ở trong nội thành, nhưng thật ra nó chỉ là một khu dân cư hỗn loạn nằm dưới lòng đất, cũng giống như hậu tố “ngầm”, khu vực này xảy rất nhiều chuyện chỉ có thể tồn tại dưới lòng đất, không thể đưa ra ánh sáng.

Phong Bất Yếm không để cho Phương Luật tiếp tục lái xe đi vào, lộ tuyến bên trong rất tạp nham rất hỗn loạn, dùng xe huyền phù ngược lại không dễ hành động.

Không biết hắn lấy từ đâu ra một chiếc mặt nạ chú hề chỉ có thể che khuất nửa khuôn mặt, đeo lên người và chuẩn bị xuống xe.


(*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.)

Cục đá trứng ở trên ghế sau của xe có hơi không hiểu mà lắc lắc, đây là không định dẫn cậu theo sao.

Phong Bất Yếm nghiêng đầu: “Sao vậy, mày muốn đi cùng với ta?" 

Sở Thời Thời cách vỏ trứng nhìn hắn.

Lúc này, Phong Bất Yếm đứng ngược sáng, nửa trên khuôn mặt từ mũi trở lên đều bị chiếc mặt nạ chú hề buồn cười che khuất, nhưng những đường nét như được điêu khắc của nửa dưới thì vẫn lộ ra bên ngoài. Đặc biệt là xương tai đen bên trái, dưới ánh nắng chiếu rọi hiện ra một đạo lưu quang(?).

Nhân ngư nhỏ lại ôm cái đuôi của mình, không nhịn được cắn cắn vào chóp đuôi nhòn nhọn, khuôn mặt đỏ ửng, lẩm bẩm nói: "Thật là, hắn lại quyến rũ tui nữa rồi."

Linh Linh Bá: "???"

Ơ không phải?

Sao có thể nhìn ra hắn đang quyến rũ cậu được hay vậy?

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phong Bất Yếm buồn rầu nói: "Mày lớn lên quá mức đặc biệt, đem mày theo bên người thì thân phận của ta sẽ bị lộ mất."

Sở Thời Thời: "?"

Người cá nhỏ phun cái chóp đuôi nhòn nhọn ra, đồng tử xanh lam liếc mắt nhìn thoáng qua nửa dưới khuôn mặt bị Phong Bất Yếm tùy tiện để lộ ra bên ngoài, rồi nhìn lại bộ đồ vẫn chưa thay ra của hắn, nhịn không được mà phun tào: 

"Không phải chứ? Đây là thế giới thần kỳ mắt ai nấy đều bị mù, đầu óc cũng không linh động, chỉ cần bịt mắt là có thể che giấu danh tính?"

Cục đá trứng nghi ngờ nhân sinh lắc lắc về một bên, giống như đang nghiêng đầu đầy khó hiểu.

“Đùa một chút thôi.” Phong Bất Yếm đưa tay kéo vài sợi tóc bị che khuất trong mặt nạ ra sau đầu.

Hắn nhặt chiếc túi đầu gấu trúc dễ thương lên, xua xua tay với Phương Luật nói: "Được rồi, tôi tự đi một mình, cậu về trước đi."

Cục đá bị xách lên vui vẻ lắc lắc người, khiến đầu gấu trúc ngoài chiếc túi cũng bị méo mó theo.

Phong Bất Yếm rũ mắt, không dấu vết mà liếc nhìn nó một cái.

Hiện giờ khoa học công nghệ phát triển quả thật vô cùng mạnh mẽ, nhưng trí năng nhân tạo dùng cho cơ giáp gián điệp thật sự có thể sở hữu trí thông minh vượt mức bình thường như vậy ư?

Có lẽ có... nhưng Phong Bất Yếm cũng không cho rằng Lệ Niên có năng lực này.

Cho nên…

Giấu ở bên trong cục đá đen này, rốt cuộc là cái gì?

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bất Yếm: Khẳng định kông phải do Lệ Niên làm ra đâu, gã chắc chắn không đáng yêu như vậy!