Sau Khi Chúa Tể Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 1


Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, người qua lại vô cùng đông đúc.

Cửa hàng đồ cổ nằm trong một con hẻm yên tĩnh giữa phố xá sầm uất, thỉnh thoảng có vài người mặc trang phục mùa đông dày nặng đi ngang qua, nhưng rất ít ai chú ý đến cửa hàng cũ kỹ này.

Thanh niên tóc đen vừa quét dọn xong tiệm đồ cổ, tuy có một chút mệt mỏi nhưng gương mặt lại hiện rõ vẻ thỏa mãn.

Cậu nhìn xung quanh cửa hàng một vòng, dường như rất hài lòng với thành quả của mình. Sau đó, cậu khoác thêm một cái áo bông, ngồi xuống ở sau quầy, mở một cuốn sách khoa học phổ thông về lịch sử ra từ từ đọc.

"Kỷ nguyên Thượng cổ, Kỷ nguyên Thần bí, Kỷ nguyên Chư thần, Kỷ nguyên Ác ma, và Kỷ nguyên của Nhân loại.”

Không ngờ, cậu không chớt thì thôi, vừa chớt một cái thì thời gian đã trôi qua tận mấy ngàn năm, thế giới bên ngoài cũng đã trải qua ba Kỷ nguyên.

“Khi mình xuyên qua là Kỷ nguyên Chư thần đại chiến, nhân loại là chủng tộc yếu ớt nhất, không ngờ thế sự xoay vần, hiện tại loài người đã trở thành chủ nhân của đại lục.”

“Ít nhất mặt ngoài là như vậy.”

Sius hơi gật gù, ánh mắt hiện lên vẻ suy tư.

Cậu vốn là một người xuyên không đến từ Lam tinh, tên thật không phải là “Sius”.

Sius chỉ là tên của cậu trong một trò chơi. Năm xưa, nhân loại quá mức nhỏ yếu, không có cách nào để chống lại các chủng tộc Thần tạo khác. Nên bọn họ cùng mười tám Đại hiền giả là các Pháp sư đã liên hợp với một số thần minh, biến thế giới này trở thành trò chơi trên Lam tinh.

Mà cậu là một trong những người chơi tham gia thử nghiệm nội bộ, cũng là một trong thất đại dũng sĩ cứu thế của trò chơi đó.

Lúc đó, không phải chỉ có bảy người tham gia thử nghiệm nội bộ, nhưng duy nhất những ai hoàn thành nhiệm vụ "Dũng sĩ" mới đạt được danh hiệu Dũng sĩ.

Nhớ lại trước đây, sau khi nhận được danh hiệu này, cậu đã cảm thấy hơi thẹn thùng, dũng sĩ gì chứ, cậu chỉ là một xã súc bình thường thôi, nhưng chính là bị bệnh trung nhị quấy phá, cho nên cũng ỡm ờ chấp nhận.

Khi đi vào trò chơi, cậu hoàn toàn không biết gì cả. Cho đến một ngày đột nhiên tỉnh dậy mới phát hiện ra đây là một thế giới hoàn toàn có thật!

Lúc đó, cậu vô cùng khiếp sợ, có thể nói là khó mà tin được, nhưng mà sau đó lại phát hiện rằng, làm sao cũng không thể xuyên trở về được.

Không còn cách nào khác, cậu đành phải ở lại thế giới khác này, nỗ lực sinh tồn và thăng cấp, chấp nhận cái tên Sius cũng như thân phận dũng sĩ này.

Trong bảy dũng sĩ, cậu không nghi ngờ gì, chính là người yếu nhất. Lúc đó, cậu thích chơi game, hơn nữa bản thân là một nhà thiết kế mô hình 3D, nên đã chọn chức nghiệp "Chúa sáng thế".

Nhưng ai mà có dè giai đoạn đầu của "Chúa sáng thế" lại vô cùng khó khăn, thông số giao diện ban đầu cực thấp, công kích 1, phòng ngự 1, kháng phép, kháng vật lý đều vô cùng yếu ớt, sức chiến đấu còn không bằng một cọng bún thiu!

Mà không, có khi so với cọng bún thì còn thảm hơn, ít nhất giá trị vũ lực của người ta là 5 lận đó.

Nếu người khác cần 10 tài nguyên để thăng một cấp, thì cậu cần tới 100. Cái chức nghiệp với bụng dạ không đáy này, cắn nuốt rất nhiều tài nguyên!

Mà khi thăng cấp cũng không có gì vượt trội, điểm thiên phú chỉ có thể đặt vào thuộc tính của chức nghiệp "Chúa sáng thế", muốn trở nên mạnh mẽ thì không chỉ cần phải làm cho bản thân mạnh lên, mà còn phải khiến mấy đứa con của mình cũng mạnh hơn, tụi nó lên cấp thì cậu mới lên được.

“Ôi, nhớ năm đó mình còn thấy chơi rất vui, nhưng sau khi xuyên không mới biết khổ.”

Sius hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng buồn bã, nhưng cậu là người tới đâu hay tới đó, rồi sau này cũng từ từ thích ứng được.

Khó khăn gian khổ cũng chỉ là nhất thời, chăm chỉ thăng cấp, mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ ổn thôi.

Là một xã súc kiêm trạch nam nghiện game, khả năng chịu đựng của cậu cũng khá cao.

Nhưng mà không nghĩ tới rằng, vừa leo lên được cấp 10, khi cùng các dũng sĩ khác mạo hiểm ở Vực sâu, thời không bất ngờ xảy ra sự cố, thông đạo giữa thế giới nhân loại và Vực sâu gần như sụp đổ.

Những người khác không biết có trở về an toàn không, nhưng khi cậu tỉnh lại thì phát hiện chỉ còn một mình mình một cõi ở lại đây.

“Lúc đó thực sự rất tuyệt vọng, tui chỉ là một ‘Tạo vật Kiến tập sư’ cấp 10, chỉ số công kích và phòng ngự có 10 điểm thôi, tùy tiện gặp một con quái vật nào ở Vực sâu cũng đánh không lại, ở đó thì chớt là cái chắc.”

Sius nhớ lại năm đó, càng cảm thấy buồn bã.

Nhưng cậu vẫn sống sót, không biết phải nói là do ý chí cầu sinh mạnh mẽ hay là vận may tốt đây?

“Haizzz…”

Sius ngừng lại, nhíu mày, ngữ khí phức tạp nói: “Mà hình như cũng không phải là hoàn toàn sống sót.”

Đúng vậy, sự thật là cậu vẫn đã go die, thời điểm luyện đến cấp 19 đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Theo lý thuyết đáng lẽ đã chết, thanh máu cạn kiệt, giao diện hệ thống tan nát, nhưng mà không ngờ rằng —

"Mình vậy mà đã sống lại." Sius lẩm bẩm, cảm thấy rất khó hiểu.

Sống lại đương nhiên là một sự kiện đáng vui mừng, nhưng cậu cũng hơi hơi không rõ ràng tại sao có thể được như vậy.

“Tạm gác chuyện này qua một bên.”

Bàn tay lật sách của cậu dừng lại, thần sắc ngưng trọng, cơ thể run rẩy nhẹ.

Cậu chết thì cũng chết rồi, nhưng còn đám nhóc con ngoan xinh yêu của cậu thì sao?

Thời điểm sống tạm bợ trong Vực sâu, cậu đã dùng kỹ năng [Tạo vật] của chức nghiệp để nặn hình nên rất nhiều đứa nhỏ ngoan ngoãn, mà sau đó cậu lại đột ngột chết đi, bỏ lại những đứa nhỏ yếu đuối đáng thương ở nơi như Vực sâu. Sao bọn nhỏ có thể sống sót được?

Sius mở giao diện hệ thống, nhìn vào Sách tạo vật xám xịt, rơi vào trạng thái trầm mặc thật lâu.

Mấy ngày trước, cậu đã đi ra từ mộ địa, hoàn toàn không biết gì về thế giới sau hàng ngàn năm, hệ thống trò chơi chậm chạp không khởi động lại, vì thế cậu cũng không biết gì về tình hình của lũ nhóc. 

Những điều đó khiến cậu lo lắng đến mức suýt thì hỏng mất!

May mắn thay, ngay khi cậu vừa ra ngoài đã gặp được một Thần quan nhiệt tình của Giáo hội, Thần quan Kirin.

Thần quan Kirin là một nhà thám hiểm nhân loại, thường xuyên đi vào các di tích cổ. Thấy cậu không có nơi nương tựa, còn "mất trí nhớ" ở mộ địa, ông ấy đã hào phóng cung cấp nơi ở tạm thời và việc làm cho cậu. 

Sius vô cùng biết ơn, ban ngày cậu ở lại trông nom cho cửa hàng đồ cổ, thuận tiện hỗ trợ bán tí đồ vật (mặc dù ế lòi).

Kirin thần quan là một thân sĩ rất ưu nhã, tuổi tác ước chừng khoảng bốn, năm mươi, tóc đã có chút hoa râm. Có vẻ như ông giữ một vị trí quan trọng trong Giáo hội, ngay cả khi không đi mạo hiểm, công việc ngày thường cũng vô cùng bận rộn.

Thần quan Kirin lúc đó đã nói rằng: “Thường xuyên có người rơi xuống Vực sâu, khi lần nữa trở lại nhân gian thì đã hoàn toàn mất đi trí nhớ. Trường hợp của cậu cũng không có gì lạ, ta sẽ báo cáo lên Giáo hội. Nếu thủ tục thuận lợi, cậu sẽ nhận được một khoản tiền cứu trợ.”

Sius không ngờ rằng lời nói mất trí nhớ của mình lại nhanh chóng được chấp nhận như vậy.

Sius ở Lam Tinh là một thanh niên năm tốt, tính cách Phật hệ, cảm xúc ổn định, chỉ cần không tăng ca suốt đêm thì sẽ không nổi nóng. 

Cậu thờ phụng quan niệm thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện gì đến thì sẽ đến.

Các đồng nghiệp thường nói cậu là một người hiền lành, như một cái điều hòa trung ương. 

Mặc dù cậu tự thấy mình cũng khá ổn áp, chỉ là có chút cá mặn, không quá thích xã giao, đối xử bình đẳng với mọi người chỉ vì không muốn tốn quá nhiều thời gian và năng lượng vào việc duy trì mối quan hệ. 

Sau này cùng sáu dũng sĩ khác kết giao cũng không khác mấy.

Với Thần quan Kirin, cậu cũng không định nói dối, nhưng tình huống của cậu rất khó để giải thích, may mắn là ông ấy cũng không nghi ngờ gì.

“Dù sao đi nữa, điều đầu tiên cần làm là hiểu rõ tình hình của thời đại này, và chờ đợi hệ thống trò chơi khởi động lại.”

Sius lại lật sách, tiếp tục nghiên cứu lịch sử nhân loại thời kỳ chư thần.

Sau khi cậu rơi vào Vực sâu, sáu dũng sĩ khác đã xảy ra chuyện gì?

Đúng lúc đó, cửa bị người ở bên ngoài mở ra.

Người tới có dáng vẻ phong trần mệt mỏi, mặc áo khoác quân đội dày nặng, đầu tóc bạc xen lẫn với những bông tuyết. Tuy khuôn mặt già nua, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực có thần, vừa đi vào đã nhìn chằm chằm vào cậu.

Sius rất ngạc nhiên, nhìn về phía ông lão.

Lão nhân cũng có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy người trước quầy đã thay đổi, vừa tiến vào liền hỏi: “Cậu là...?”

“Chào ngài, tôi là Sius.”

Sius ngẩng đầu, nở một nụ cười hiền lành và vô hại: “Thần quan Kirin đã nhờ tôi trông coi cửa hàng.”

Một thân khí thế mạnh mẽ của ông lão này, rõ ràng là người trực thuộc quân đội đế quốc Oss.

Khi Sius xuyên không đến thế giới này, trình độ sản xuất của nó vẫn còn ở mức giống như thời Trung cổ.

Nhưng sau khi anh tèo, thế giới đã phát triển đáng kể, dù chưa đạt đến thời kỳ điện khí hóa, nhưng rất nhiều vật dụng sinh hoạt hiện đại đã dần xuất hiện.

Điều này thật sự là một dấu hiệu tốt, trời biết năm đó Sius đã phải vất vả bao nhiêu để thích nghi với cuộc sống ở dị giới. 

Nếu không phải có nhóm nhóc cưng ngoan ngoãn bồi bên cạnh, có lẽ con cá mặn là cậu đây rất nhanh sẽ chống đỡ không nổi mà thúi um lên.

Aizz. Khi nhớ lại mấy chuyện này, trong đầu Sius không khỏi hiện lên hình ảnh của đám bé cưng.

Lúc này, lão nhân lại tiếp tục nói: “Tôi là Ronald, đi ngang qua vốn muốn tìm Thần quan Kirin, nhưng xem ra ông ấy không có ở đây.”

Ronald không quan tâm nhiều đến thanh niên tóc đen trước mặt, tuy diện mạo cậu khá thanh tú, là tóc đen mắt đen rất hiếm thấy.

Chỉ đáng tiếc là…

Ronald nheo nheo mắt, ông không cảm nhận được một chút ma lực nào từ trên người đối phương, liền biết cậu chỉ là một người bình thường.

Trong thời đại này, không có ma lực thì một bước khó đi. Một người thường không có ma lực khó lòng sống sót yên ổn.

Đặc biệt là gần đây, không gian dao động, quái vật từ Linh giới thỉnh thoảng xâm nhập nhân gian.

Cho dù Hoàng thành đã tăng mạnh đề phòng, có đến mấy Đại Ma Pháp Sư toạ trấn khống chế, nhưng vẫn luôn có cá lọt lưới. 

Quái vật có thể chạy khỏi Linh giới đa phần đều từ cấp 30 trở lên. Nói cách khác, nếu thanh niên trước mắt này không may gặp phải một con, thì khả năng sống sót là rất thấp.

Mà ông là một quân nhân, nhiệm vụ chính là bảo vệ những người dân bình thường của đế quốc. Nghĩ đến đây, ánh mắt Ronald trở nên nghiêm nghị, khí thế cũng sắc bén hơn vài phần.

Ronald ngẩng đầu, nhìn vào mắt thanh niên, nghiêm túc nói: “Nếu thần quan Kirin không có ở đây, vậy làm phiền cậu chuyển lời tới cho ông ấy.”

“Chuyển lời nào ạ?” Sius rất sẵn sàng cống hiến sức lực, nhưng cậu vẫn bổ sung thêm một câu: “Kirin tiên sinh không biết lúc nào mới trở về.”

Ronald gật đầu: “Cậu nói với Kirin thần quan rằng 'Thứ đó' yêu cầu ông ấy tự mình đến phá giải.”

Sius gật đầu, đang định trả lời lại thì…

Cả người Ronald bỗng nhiên run lên, sắc mặt tái nhợt khó coi, ông lập tức cúi đầu xuống nhìn tay phải của mình. 

Chỉ thấy trên bàn tay xuất hiện những hạt nhỏ màu đen giống như điềm xấu.

Những hạt đen đang lúc nhúc cử động không ngừng, giống như một quái vật có sinh mệnh đang phản phệ lại Ronald.

Ronald nhíu mày, không hiểu sao lúc này Khế ước Ác ma của mình lại không ổn định.

Năm đó, tất cả Ác ma từ Vực sâu đồng loạt xuất thế, khiến nhân gian từ Kỷ nguyên Chư thần chuyển sang Kỷ Nguyên Ác ma.

Sau đó, đám quái vật đến từ Vực sâu này không hiểu sao lại rời khỏi hiện thế, đồng loạt chạy tới Huyền U Giới, tựa như đang điên cuồng tìm kiếm một thứ gì.

(Huyền Vũ Giới = không gian ác ma)

Nhân loại đã nắm bắt lấy cơ hội này để quật khởi, dưới sự chỉ dẫn của lực lượng thần bí, một số cường giả nhân loại đã ký khế ước với Ác ma Vực sâu, tăng cường thực lực.

Mãi đến sau này, Đế quốc nhân loại cuối cùng cũng đã chiếm được vị trí chủ đạo sau hơn mấy ngàn năm loạn lạc, thế giới bước vào Kỷ nguyên Nhân loại.

Mà Ác ma Vực sâu cũng từ đó có mối liên hệ chặt chẽ với quân đội các quốc gia. Những đồng minh này càng cường đại, quân lực của nhân loại cũng càng mạnh.

Nhưng ngay cả khi như vậy, nhân loại vẫn không thể nào kê cao gối mà ngủ ngon được, họ thời khắc đều phải cảnh giác với sự xâm lược từ Huyền Vũ Giới, đồng thời lo lắng về việc các đồng minh Ác ma từ Vực sâu có thể vứt bỏ bọn họ hay không, giống như hiện tại.

Ronald đã ký khế ước với Ác ma từ khi mới 9 tuổi, mà hiện tại con quái vật này dường như muốn thoát khỏi khống chế của ông, từ Vực sâu hiện thế ra nhân gian!

Ronald lập tức tập trung tinh thần, vận chuyển ma lực để kiểm soát Khế ước Ác ma, vì ở đây đang có một người thường!

Quân trang dày nặng của Ronald đột nhiên bị cuồng phong thổi bay, ma lực trong không khí xoay chuyển mạnh đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, ông đang cố gắng phong bế cánh tay phải bị mất khống chế này.

Cùng lúc đó, những hạt đen đã bắt đầu biến đổi, hiện ra hình dạng của Ác ma!

Ronald thầm nghĩ không xong.

Mà lúc này, thanh niên trước mặt lại giống như không hề ý thức được nguy hiểm, cúi đầu nhìn sinh vật đen thui đã hoàn toàn bò ra từ người Ronald, sau đó mỉm cười.

Ronald khựng lại, gần như không tin vào mắt mình, thanh niên này vậy mà lại mỉm cười với Ác ma từ Vực sâu?

Nhưng mà, càng khiến ông khiếp sợ hơn nữa là…

Thanh niên ngẩng đầu, vươn tay xoa đầu sinh vật đen như lọ kia, cười nói: “Ronald tiên sinh, đây là thú cưng của ngài sao?”

Thú- thú cưng? Ai lại đi nuôi Ác ma Vực sâu làm thú cưng!?

Ronald trừng lớn đôi mắt, giống như bị sấm sét đánh vào đầu.

Ông thân là tướng quân của Đế quốc, có biệt danh là Cỗ máy giết chóc, đã từng trải qua vô số trận chiến, chứng kiến vô vàn cảnh tượng khủng khiếp, nhưng cũng chưa bao giờ phải đối mặt với tình huống như thế này!

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với thanh niên này vậy?


                                                                  Mục Lục                                            Chương Sau