Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 11

Một đêm trôi qua, khi bình minh vừa ló dạng, Sheryl vẫn còn đang ngủ khì trong gương, Lisenvine thì đã lên ngựa, tiếp tục hành trình của mình.

Đến gần trưa, khi đi sâu vào một khu rừng rậm, Lisenvine lại bị phục kích bởi Hồng Y Giáo Chủ một lần nữa.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, Hồng Y Giáo Chủ lúc này mang theo hơn 50 kiếm sĩ cải tạo.

Chẳng qua cho dù số lượng kiếm sĩ đã tăng lên gấp năm lần, nhưng kết cục cuối cùng vẫn giống như lần trước.

Cả thảy 56 kiếm sĩ mặc áo giáp cứng rắn đều bị Lisenvine dùng kiếm chém chết, ngay cả Hồng Y Giáo Chủ cũng chịu trọng thương, hai cánh tay bị chặt đứt rất sâu.

Nếu không phải vào thời khắc cuối cùng kịp sử dụng thuật thế thân để chạy trốn, lão ta đã trở thành vong hồn thứ năm mươi bảy dưới lưỡi kiếm của Lisenvine ngày hôm nay.

Cái này ngược lại cũng không phải do Hồng Y Giáo Chủ hay những kiếm sĩ cải tạo kia yếu kém, mà là bởi vì thực lực của Lisenvine sâu đến mức không lường được.

Hồng Y Giáo Chủ lầm tưởng rằng mình đã hiểu rõ về thực lực của Lisenvine, lại không nghĩ rằng sức mạnh mà hắn để lộ cũng chỉ là một phần rất nhỏ của tảng băng.

Lão ta đã xem nhẹ Lisenvine, và cũng tự đánh giá mình quá cao.

Lisenvine không phải là một Thần Quyến giả, không thể sử dụng Thần thuật, nhưng chỉ cần dựa vào thanh kiếm của mình, hắn đã có thể đẩy Hồng Y Giáo Chủ vào tuyệt cảnh, thậm chí khiến lão không thể không sử dụng thuật thế thân có phản phệ vô cùng lớn để bảo vệ tính mạng, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã hoán đổi cơ thể mình với một đôi cánh bạc.

Trên đường chạy trốn, Hồng Y Giáo Chủ niệm khẩu quyết để che đậy vết thương đang chảy máu đầm đìa ở cánh tay, mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán, đau đớn kịch liệt từ chỗ bị chặt đứt của hai cánh tay khiến những vết nứt được khâu lại trên mặt lão ta càng dữ tợn hơn.

Lisenvine…

Dựng đồng âm lãnh tối tăm như loài rắn của lão đang tỏa ra sương mù dày đặc, dòng máu đỏ tươi từ khóe mắt bị sung huyết không ngừng chảy xuống.

Chạy thêm nửa giờ, sau khi xác nhận rằng Lisenvine sẽ không đuổi theo, Hồng Y Giáo Chủ mới như kiệt sức mà ngã ngồi xuống dựa lưng vào một thân cây, há miệng thở hổn hển.

Khi cơn đau đã dịu đi một chút, lão ta nhắm mắt lại, niệm khẩu quyết, một Vương xà Bari đỏ chui ra từ trong áo choàng, nhanh chóng bò về phía tây.

Hai giờ sau, khi ý thức của Hồng Y Giáo Chủ trở nên mơ hồ đến mức gần như sắp ngất đi, cuối cùng Vương xà đã quay trở lại. Đồng thời, một loạt tiếng vó ngựa cũng từ đằng xa truyền đến.

Cùng với tiếng vó ngựa vang lên, còn có tiếng chuông đồng kêu leng keng.

Hồng Y Giáo Chủ gắng gượng thở ra một hơi, nâng khoé mắt nặng trịch ngước nhìn về phía sườn Tây. Một chiếc xe ngựa trông không mấy nổi bật được bao phủ bởi lớp vải nhung đen tím, dừng lại cách lão khoảng một mét.

Người đánh xe là một chàng trai trẻ vô cùng tuấn tú, cũng có một mái tóc màu xanh biển, ngũ quan hai người họ có đến bảy phần tương đồng.

Chỉ là, Hồng Y Giáo Chủ có vẻ ngoài thanh tú hơn, trong khi người đánh xe lại càng góc cạnh sắc sảo, trong ánh mắt lộ ra một loại tử khí đầy vô cảm và lạnh lùng.

Anh ta cầm dây cương trên tay, mặt mày vô cảm rũ mắt nhìn về phía Hồng Y Giáo chủ đang nằm trên mặt đất.

Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta không có bất kỳ thay đổi gì, bên trong đồng tử cũng không hề xuất hiện dù chỉ một gợn sóng nhỏ, dẫu cho người bị chặt đứt cả hai tay đang lê lết trên mặt đất kia là anh trai song sinh của mình.

Không có bi thương, cũng không có sự kinh ngạc, ánh mắt bình thản giống như đang nhìn một vật vô tri vô giác.

Hồng Y Giáo Chủ thầm cười khổ trong lòng, nhìn vào ánh mắt của em trai mình, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, có chút gian nan thều thào một tiếng: “Esseus......”

Esseus mi mắt hơi giật giật, nhưng cũng không đáp lại bất cứ điều gì.

Cho đến khi một giọng nam trầm ấm và dịu dàng vang lên từ bên trong buồng xe ngựa:

“Qua đó đi, Esseus, Erwes hiện tại đang cần cậu.”

Khi nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, Erwes đang ngồi trên mặt đất run rẩy nhẹ, hàn ý dọc theo sống lưng chạy thẳng lên cổ họng như thấm vào tận tận xương tủy, khiến lão không ngừng run rẩy.

Nghĩ đến nhiệm vụ lần này đã thất bại đến hai lần, nỗi sợ hãi trong lòng còn lớn hơn cả sự đau đớn, khiến lão lạnh cả người: “Điện hạ, tôi.....” 

Lãp thở hổn hển cố thều thào như muốn giải thích điều gì đó, nhưng vừa mới mở miệng, đã bị giọng nói nhẹ nhàng của đối phương cắt ngang: “Erwes, chữa khỏi vết thương trước đã rồi lại tính, được chứ?”

Rõ ràng hai từ cuối cùng là dùng giọng điệu nghi vấn, thanh âm dịu dàng lại bao dung, như cơn gió đêm của mùa hè nào đó nhẹ nhàng thổi qua. Nhưng khi vào đến màng nhĩ của Erwes, lại khiến toàn thân lão run lẩy bẩy, cơ mặt vì sự kinh hãi tột độ mà không ngừng co rút.

Lúc này, người bên trong xe ngựa lại mở miệng: “Esseus, đi đi, giúp anh trai cậu trị thương.”

Nghe lệnh, Esseus nhảy xuống xe ngựa, đi vài bước đến trước mặt Erwes.

Anh ta ngồi xổm xuống, như đang hoàn thành một nhiệm vụ, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay của mình.

Đây vốn là một cánh tay rất đẹp đẽ, vừa rắn chắc lại thon dài, cơ bắp vừa phải đều đặn, không quá mảnh mai, cũng không quá cường tráng, tuy rằng màu da có hơi nhợt nhạt nhưng không hề khó để cảm nhận được sự mạnh mẽ trên đó.

Tuy nhiên, những dấu răng dày đặc đã phá huỷ hoàn toàn vẻ đẹp này.

Trong mắt Erwes hiện lên một mảng khó chịu, nhưng thời điểm Esseus đưa cánh tay đến trước mặt mình, lão vẫn há miệng, dùng sức cắn xuống.

Hàm răng của lão đâm thủng làn da của Esseus, hút máu tươi từ chính người em trai song sinh của mình, dần dần, hai cánh tay bị Lisenvine chặt đứt của lão ta bắt đầu mọc lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Sau khi đốt ngón tay cuối cùng mọc ra, Erwes cũng dừng việc hút máu lại.

Cơn đau trên người đã biến mất, lão thử cử động một chút, cánh tay cũng đã linh hoạt trở lại.

Nếu không phải nơi bị chặt đứt vẫn còn giữ lại một vết nứt dữ tợn như đã bị khâu lại, thì hai cánh tay đó thoạt nhìn như chưa từng bị đứt lìa.

Erwes ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi hơi cong cong, mỉm cười, dùng âm thanh nghẹn ngào lại có phần khó nghe thì thầm: “Esseus, cảm ơn.”

Esseus cũng không liếc nhìn lão dù chỉ một cái, buông tay áo xuống và trở lại xe ngựa.

Erwes nhìn bóng lưng của em trai mình, có hơi tự giễu cúi đầu, đem cảm xúc che giấu vào tận sâu trong đáy mắt.

Khi Esseus trở lại, màn che của xe ngựa được vén lên bởi một bàn tay thon dài. Ngay sau đó, một người đàn ông mặc pháp bào mặt trăng trắng tinh đi xuống, tiến từng bước một về phía Erwes.

Bước chân của người đàn ông vô cùng vững vàng, mang theo một sự ưu nhã và thong dong, tiếng bước đi của hắn ta cũng rất nhẹ nhàng, không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng cứ mỗi một bước tiến gần hơn, trái tim của Erwes lại như bị một tảng đá nặng nề hung hăng đập vào, khiến hô hấp lão trở nên dồn dập, cảm giác hít thở không thông như thể đang bị nhấn chìm vào biển sâu.

Rõ ràng chỉ có vài giây, nhưng đối với Erwes lại phảng phất như kéo dài đến vô tận.

Thời điểm người đàn ông đứng trước mặt Erwes, hắn ta nhẹ nhàng đem lòng bàn tay đặt lên đầu lão: “Erwes, nói cho ta, tại sao lần này ngươi lại không mang Ma Kính về?”

Hắn ta dùng một loại giọng điệu như lời khuyên bảo trách cứ của bậc trưởng bối đối với con trẻ, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng ấm áp, trầm thấp và từ tính, như giai điệu của đàn cello từ từ vang lên trong nhà hát.

Nhưng khi nghe thấy âm thanh đó, Erwes lại càng run rẩy hơn. Lão dùng sức nắm chặt cánh tay rũ xuống bên người, cố gắng khiến cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất, phải mất đến vài giây mới miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc. Lão ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cao gầy này: “Điện hạ... Là do tôi khinh địch....”

“Như vậy sao.....” Giọng điệu của người đàn ông không thay đổi, vẫn là bộ dáng dịu dàng ôn hòa như trước. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn ta mang một cặp mắt kính màu vàng với viền mỏng, dây kính tự nhiên buông thõng ở phía bên phải sườn mặt, khiến đường nét vốn đã lập thể thâm thúy càng thêm phần thành thục, ưu nhã.

Lúc này, đôi mắt như ngọc lục bảo hơi hơi cụp xuống, đồng tử phản chiếu lại khuôn mặt tái nhợt của Erwes.

Hắn ta nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ngay sau đó, bàn tay đặt trên đầu Erwes đã dùng sức, túm chặt tóc và kéo cả người Erwes lên một cách thô bạo: “Ngươi hẳn phải biết rằng Ma Kính rất quan trọng với ta.”

Cơn đau đột ngột khiến lão hít một hơi lạnh, lão ta vội vàng nói: “Điện hạ, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ...”

"Erwes." Người đàn ông gọi tên lão, một lần nữa đánh gãy lời cầu xin vô ích.

Hắn ta tùy ý buông tay ra, mặc kệ Erwes ngã ngồi xuống đất: "Đây là cơ hội cuối cùng." 

Ánh mắt hắn ta từ trên cao nhìn xuống Erwes, như nhìn một con kiến đang giãy dụa cầu xin sống sót: “Nửa tháng sau, Học viện Rhea Thánh Ân sẽ bắt đầu kỳ thi chiêu sinh, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một thân phận mới.”

Nói xong lời này, hắn ta lấy ra một chiếc khăn tay trắng, nhẹ nhàng lau sạch bàn tay vừa chạm vào tóc Erwes.

Hắn lau rất nghiêm túc, động tác thong thả tỉ mỉ, không bỏ qua dù chỉ một khớp xương hay một tấc da thịt, cho đến khi cảm thấy hài lòng mới dừng lại. Hắn ta nhìn Erwes, tiếp tục nói: “Ngươi sẽ không làm ta thất vọng nữa, phải không?”

Erwes vội vàng gật đầu cam đoan nói: “Điện hạ, xin hãy tin tôi một lần nữa.”

Nghe vậy, đôi mắt người đàn ông hơi hơi nâng lên: “Ta chờ mong tin tốt từ ngươi.”

Nếu hiện tại không có cách nào để cướp lại Ma Kính từ tay Lisenvine, thì chỉ còn cách chờ nó được đưa đến chủ thành Bretlinton rồi mới hành động.

Có lẽ khi Ma Kính ở trong tay vị Vương Hậu kia sẽ dễ đoạt lấy hơn lúc còn ở trên người Lisenvine.

Hắn ta nhìn Erwes, đôi mắt lục bảo sâu thẳm thoáng hiện lên một tia điên cuồng bị kìm nén: “Ngươi biết đấy, có được rồi lại mất đi, đây là thứ duy nhất mà ta không thể chịu đựng được.”

Hắn ta đã từng có được Ma Kính, cũng từng hỏi nó một câu, nhưng Ma Kính chỉ kịp giải đáp một nghi hoặc, sau đó lại vì đủ loại nguyên nhân ngoài ý muốn mà bị lưu lạc bên ngoài.

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Erwes, sự áp đảo vô hình từ ánh mắt hắn ta xâm nhập đến tận cùng: “Erwes, lần này ngươi không thể thất bại nữa.”

Erwes run lên, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng.

Lão nhìn vào ánh mắt mạnh mẽ mang theo vài phần ám chỉ cường thế của người đàn ông khi nói những lời này, cắn chặt răng, cuối cùng vẫn bắt chéo hai tay trước ngực.

Lão nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thần Quang Minh vĩ đại, Erwes ta xin thề bằng toàn bộ sinh mệnh, nhất định sẽ đem Ma Kính trở về cho điện hạ Arnold. Nếu không thể làm được, máu thịt ta sẽ bị ác ma nuốt chửng, linh hồn ta sẽ tan biến thành tro bụi rơi vào vực thẳm tăm tối, mãi mãi không được siêu sinh, vĩnh viễn chịu đựng nỗi đau bị liệt hỏa thiêu đốt và sự thống khổ lóc xương gút gân.”

Arnold nhẹ nhàng mỉm cười, hắn ta ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm, rồi cúi đầu nhìn Erwes, người đang ngơ ngác như đã đánh mất linh hồn sau khi thề nguyện, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhúc nhích, tràn đầy sự trìu mến: “Tôn trọng sinh mạng, tôn trọng thần Quang Minh.”

Nói xong, hắn ta ném chiếc khăn tay màu trắng lên vai Erwes: “Lau sạch một chút đi, vết máu trên mặt ngươi thật khó coi.”

Erwes lấy lại tinh thần, khó khăn lắm mới thốt ra được vài chữ: “Cảm... Cảm tạ điện hạ.”

Arnold nhìn lão một cái, rồi quay lưng đi về phía cỗ xe ngựa.

Một phút sau, xe ngựa được che phủ bởi lớp vải nhung đen tím từ từ lăn bánh, âm thanh vó ngựa xen lẫn tiếng chuông đồng vang lên, dần dần tan biến khỏi tai của Erwes.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia.

Đứng trước tấm gương, Sheryl cảm thán một câu đầy ẩn ý: “Tiểu Hắc, năm nay Học viện Rhea Thánh Ân có lẽ sẽ rất náo nhiệt.”

Con quạ đen béo đậu trên vai Sheryl, nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: "Cậu định giả trang thành học sinh để hóng hớt ư?" Rõ ràng nó đang nghĩ đến câu trả lời với nhân viên tiệm bánh ngọt lần trước khi bọn họ còn ở thị trấn Werner.

Sheryl dùng ngón tay chọc nhẹ vào đầu nó, cũng không sửa lại rằng cậu không chỉ đơn giản là đi xem kịch vui mà giống như trêu chọc đáp lại nửa câu trước của nó: “Học sinh nào mà chỉ có thể đi học vào buổi tối?”

Vì có hạn chế không thể ra ngoài vào ban ngày, so với học sinh, sẽ có một thân phận khác càng hợp lý hơn.

Đó là một Pháp sư chiêm tinh được mời đến học viện để giảng dạy.

Học viện Rhea Thánh Ân chỉ dành cho Thần Quyến giả, nên thân phận giáo viên này sẽ rất hữu ích trong việc tăng sức mạnh của Ma Kính.

Tất nhiên, đến lúc đó, để thân phận này càng hợp lý hơn sẽ cần phải có sự cho phép đặc biệt của Vương Hậu.

Nghĩ vậy, Sheryl nhìn ra bên ngoài thông qua tấm gương trong không gian. Dựa theo tốc độ hiện tại của Lisenvine, có lẽ chỉ cần khoảng hai ngày nữa sẽ đến chủ thành.

Trên thực tế, giống như Sheryl dự đoán, không nhiều không ít, 48 tiếng đồng hồ sau, Lisenvine đúng giờ đã tiến vào thủ đô của Bretlinton.

 --------

(Tên Lam Hải Chi Vực là tui bịa ra í nha, bên bản raw chỉ mô tả là một vùng biển sâu xanh thẳm thôi, nhưng mà rừng có tên, còn biển không có thì hơi bất công, nên tui tự đặt cho dễ viết, vừa hay vừa đỡ lặp từ =))))

Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau