Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 12

Thế giới mà Sheryl trọng sinh được chia thành ba phần chính.

Phần thứ nhất là lục địa Lan Âu, nơi cư trú của những người tín ngưỡng cuồng nhiệt Thần Quang Minh, cũng là vùng đất rộng lớn nhất trong ba khu vực.

Toàn bộ lục địa Lan Âu có hết thảy ba quốc gia: Bretlinton, Aireland và Isea. Ba quốc gia này hình thành thế chân vạc kiềm chế lẫn nhau.

Mà hai phần còn lại, phân biệt là vùng biển đảo sâu thẳm của Lam Hải Chi Vực, và rừng rậm Vô Vọng Hư – một nơi đầy nguy hiểm mà cư dân Lan Âu xem là cấm địa chết chóc.

Vô Vọng Hư là nơi chiếm diện tích nhỏ nhất trong ba phần, nằm giữa lục địa Lan Âu và Lam Hải Chi Vực.

Theo truyền thuyết của nhân loại, trong rừng Vô Vọng Hư có những sinh vật kỳ lạ như Tinh Linh có cánh với đôi tai dài, Dực Long khổng lồ biết phun lửa, cũng có Thú Nhân tàn bạo hiếu chiến chỉ biết giết chóc.

Vì sự tồn tại của những sinh vật đáng sợ đầy bí ẩn, nhân loại ở đại lục Lan Âu không ai muốn đặt chân đến khu vực này.

Ở trong mắt bọn họ, rừng rậm Vô Vọng Hư là một nơi vô cùng nguy hiểm, cho dù chỉ cần tới gần một chút cũng sẽ bị tử khí chết chóc, mục nát lại ô uế xâm nhập.

Trước đây cũng có một số Thần Quyến giả liều lĩnh muốn thám hiểm nơi này, nhưng đến cuối cùng, tất cả không ngoại lệ đều bỏ mạng ở đó.

Ngay cả khi có một số người may mắn sống sót được nhờ sự bảo vệ của thần Quang Minh, thì thời điểm trở về hoặc là thiếu tay thiếu chân hoặc sẽ mắc phải chứng bệnh thần kinh ngu dại.

Thần Quyến giả còn như thế, thì huống chi người bình thường.

Vì vậy bấy lâu nay, Vô Vọng Hư đã trở thành vực sâu tử vong mà người dân Lan Âu tuyệt đối tránh xa. Mà vùng lân cận nơi này cũng thuận lý thành chương trở thành khu lưu đày.

Những tội phạm ác nghiệt cực kỳ hung tàn lại bởi vì nhiều lý do mà không thể bị xử án tử hình, sẽ bị đưa đến đây tự sinh tự diệt.

Ngoài ra, vì vị trí của rừng Vô Vọng Hư vừa lúc nằm ở giữa các phần, nên Lam Hải Chi Vực cũng vì thế mà bị bao phủ bởi một tầng thần bí.

Truyền thuyết kể rằng dưới biển sâu rộng lớn có một loại sinh vật gọi là Hải Yêu chỉ cần dùng tiếng ca liền có thể mê hoặc tâm trí con người, bọn họ có phần trên là người và phần dưới là cá.

Những hải yêu này sống trong một vương quốc rộng lớn vô ngần dưới biển, nơi có tài nguyên càng phong phú hơn cả lục địa Lan Âu.

Tuy nhiên, tất cả những điều này vẫn chỉ là truyền thuyết được lưu truyền trong dân gian, chưa từng có bằng chứng cụ thể.

Có người tin tưởng, có người không, và có người thì mặc kệ.

Với tư cách là một Ma kính, Sheryl đã từng được một Thần Quyến giả có ý đồ xuyên qua rừng Vô Vọng Hư để đi về phía Lam Hải Chi Vực hỏi về sự thật của Vương quốc dưới đáy biển.

Sheryl đã trả lời câu hỏi của hắn ta. Mà vị Thần Quyến giả này sau khi có được đáp án, vì rất tự tin với năng lực của bản thân mình nên đã quyết tâm tiến hành một cuộc mạo hiểm.

Chỉ là đến cuối cùng, vị Thần Quyến giả đó đã chết bên ngoài Vô Vọng Hư, bị những tội phạm sớm đã mất đi thần trí và trói buộc về luân thường đạo lý chia nhau ăn sống.

Sheryl cảm thấy khá thổn thức cho người đó. Thực lực của họ kỳ thật đủ để vượt qua Vô Vọng Hư, nhưng dù năng lực cá nhân họ vô cùng mạnh, lại cảnh giác với ba chủng tộc lớn trong rừng rậm đến đâu, cũng chẳng thể phòng vệ trước những kẻ tam quan vặn vẹo, mất hết đạo đức.

So với các Tinh Linh, Dực Long hay Thú Nhân, rõ ràng nhân tâm của con người mới là tồn tại đáng sợ nhất, cũng khó phỏng đoán nhất.

 -------

Trong mắt Sheryl, ba phần của thế giới này, Vô Vọng Hư và Lam Hải Chi Vực đơn giản hơn đại lục Lan Âu nhiều.

Tuy nhiên, Sheryl là một kẻ thích xem kịch vui, không thích những tình huống quá đơn giản. Cậu muốn dưới tình huống biết tất cả mọi thứ, nhìn những người đó đấu đá qua lại. 

Hoàn cảnh càng phức tạp, càng tranh đấu ngươi lừa ta gạt kịch liệt, cậu càng thích, bởi vì cái này có nghĩa là có chuyện để hóng hớt.

Giống như chủ thành Bretlinton mà cậu đang ở.

Lúc này, thời gian vừa lúc là khoảng 4 giờ rưỡi chiều.

Hoàng hôn nhuộm bầu trời thành một mảng đỏ rực, ánh chiều tà từ từ hạ xuống, xuyên qua một tầng mây bay phiêu đãng, chiếu sáng Thành phố Thủ đô của Bretlinton, nơi được xem là thành bang vinh quang nhận được Ánh sáng ân sủng của Thần.

Sỡ dĩ được gọi là Thành phố Ánh sáng, là bởi vì hơn 700 năm trước, Thần Quang Minh đã từng hiện thân ở nơi này.

Sự kiện thần tích ấy, có một sắc thái vô cùng bí ẩn mà kỳ lạ.

Mà cũng vì nguyên nhân này, Bretlinton là quốc gia có nhiều Giáo đường và tác phẩm điêu khắc Thần Quang Minh nhất trong ba quốc gia.

Người dân ở đây rất sùng kính Thần Quang Minh vĩ đại nhân từ, bọn họ trước sau đều tin tưởng vững chắc rằng Ngài vẫn luôn ở trong đất nước Bretlinton, cũng luôn kỳ vọng rằng một ngày nào đó thành bang cổ xưa được đấng chí cao vô thượng kia thiên vị, một ngày nào đó, sẽ lại hiện ra thần tích thêm lần nữa.

Nghĩ tới điều này, Sheryl lại quan sát thành phố này thêm một chút, lúc phát hiện những người xung quanh vẫn luôn có thái độ e ngại, chỉ sợ tránh còn không kịp khi thấy Lisenvine, tâm trạng của cậu ít nhiều cũng có phần vi diệu.

Nếu những người này biết Lisenvine, tồn tại mà bọn họ sợ hãi né tránh rất mãnh liệt thực ra lại là một trong những hóa thân của Thần Quang Minh, cảm xúc hẳn là sẽ thay đổi liên tục, biểu cảm trên mặt có lẽ cũng sẽ vô cùng đặc sắc nhỉ?

Sheryl đột nhiên có hơi hào hứng chờ đợi một ngày thân phận bí ẩn bị che giấu của Lisenvine được đưa ra ánh sáng.

-------

Khoảng nửa giờ đã trôi qua, sau khi vượt qua Giáo đường Thần chủ Riar lớn nhất, Lisenvine đưa Sheryl đến lâu đài Abucono - Cung điện của vương thành Bretlinton.

Lâu đài Abucono là kiến trúc lộng lẫy và huyền ảo nhất của Bretlinton, bên ngoài được trang trí các châu bảo ngọc thạch lóa mắt, song cửa sổ có hoa văn tinh xảo và phù điêu bằng đá cẩm thạch được chạm khắc phức tạp, mang đến sắc thái nghiêm trang, là sự kết hợp của vẻ đẹp vừa sang trọng vừa tráng lệ.

Nơi này từng là chỗ ở của những kẻ thống trị, mà hiện giờ, chủ nhân của tòa lâu đài cổ này là Vương Hậu Syo.

 Trong nội điện thoang thoảng hương hoa hồng nhẹ nhàng.

Vương Hậu Syo hơi nheo đôi mắt xanh lam, vẻ mặt lười biếng ngồi trên ghế dài được chạm khắc hoa văn tinh xảo, tay cầm một chiếc ống thuốc màu đen chậm rãi hút, thở ra làn sương mù dày đặc.

Lớp khói trắng mỏng bay lên từ ống thuốc, lan tỏa trong không khí và vờn quanh khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, tạo nên vẻ đẹp quý phái mông lung.

Nàng mặc một chiếc váy dài bằng tơ vàng thêu hoa cỏ trắng, trên vai khoác áo choàng màu vàng nhạt. 

Mái tóc kim sắc tựa tơ nhung hơi xoăn của nàng được buông xõa tự nhiên. Vương miệng đen tuyền xen lẫn ánh vàng trên đầu tỏa ra tia sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Bên cạnh nàng là một nữ kỵ sĩ cao gầy, đeo mặt nạ bạc.

Sau khi Lisenvine bước vào phòng, trạng thái lơ đãng không chút để ý của Vương Hậu Syo lập tức thay đổi.

Nàng đặt ống thuốc kim sắc sương khói dày đặt sang một bên, đồng tử xanh dương nhìn chằm chằm vào Lisenvine đang đứng ở vị trí cách đó hai mét, trong ánh mắt lộ ra sự kích động mơ hồ: “Có lấy được Ma kính không?”

Lisenvine không nói gì, chỉ đơn giản lấy hộp cất giữ Ma Kính ra.

Hoàng hậu Syo cũng không cảm thấy bị mạo phạm bởi thái độ trầm mặc quá mức của Lisenvine.

Nàng đã sớm hình thành thói quen tích chữ như vàng của vị hắc kỵ sĩ này rồi, tất nhiên cũng không thèm để ý sự lãnh đạm của hắn.

Hơn nữa, giờ phút này, toàn bộ sự chú ý của nàng đều tập trung vào chiếc hộp trong tay đối phương.

Nàng biết trong đó chứa đồ vật mà mình hằng mong muốn.

Nó biết được mọi chuyện trên thế gian này, đồng thời cũng có thể giải đáp mọi nghi hoặc - Ma Kính!

Ánh mắt Vương hậu Syo sáng lên: “Lâm Lan.” Nàng gọi một tiếng, trong giọng nói chứa đựng sự vui sướng không thể che giấu.

Nữ kỵ sĩ bên cạnh không cần nhiều lời, lập tức tiến về phía Lisenvine.

Cô ấy tiếp nhận hộp đựng Ma Kính từ tay đối phương, sau đó nhanh chóng dùng hai tay nâng lên trước mặt Vương Hậu Syo.

Vương Hậu Syo nhận lấy hộp, gấp không chờ nổi mà mở khóa ngay lập tức.

Khi nhìn thấy mặt gương ở bên trong, đôi môi đỏ tươi như hoa hồng rực cháy của nàng cực kỳ vui sướng nhếch lên: “Là Ma Kính!”

Khi nói chuyện, nàng nhịn không được cầm Ma Kính trên tay bắt đầu nhìn ngắm thật cẩn thận, đồng thời dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve đoạn phù văn chú ngữ sau mặt gương.

Sheryl ở không gian bên trong cũng có thể cảm nhận được sự yêu thích không buông tay của Vương Hậu đối với Ma Kính, cậu nói một cách hài hước: “Nếu không phải có thời gian hạn chế, có lẽ nàng sẽ hỏi Ma Kính rằng ai mới là người đẹp nhất trên thế gian này.”

Tròng mắt con quạ đen ú na ú nần xoay chuyển, như nghĩ ra trò vui gì đó, lập tức giả bộ ho khan mấy lần, bay đến trước mặt Sheryl, cố gắng bắt chước giọng điệu của Nữ hoàng ác độc trong truyện cổ tích, rất nhập diễn mà hỏi: “Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”

Sheryl buồn cười nhướng mày, phối hợp sắm vai nhân vật với hệ thống quạ béo mũm mĩm, cũng học ngữ điệu của Gương Thần trong truyện cổ tích, dùng giọng nói từ tính dễ nghe đáp lại: “Thưa hoàng hậu thân yêu! Xưa kia bà đẹp nhất trần. Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.”

Quạ béo nghe được, hai cái cánh vui vẻ vỗ vỗ, càng hăng hái hơn: “Đáng chết! Ta nhất định phải khiến nó biến mất khỏi thế giới này, phải ra lệnh cho hắc kỵ sĩ trung thành nhất đưa nó tới rừng sâu bí mật xử tử!”

Nói xong lời này, con quạ béo chớp chớp mắt, nhìn Sheryl với vẻ chờ mong, hiển nhiên là đang chờ đợi Sheryl tiếp tục đối diễn với nó.

Sheryl chỉ cười, đưa tay búng một cái nhẹ trên đầu con quạ đen béo núc: “Sang một bên chơi tiếp đi.”

Quạ mập không hài lòng, ồn ào làm loạn: “Sheryl, chúng ta tiếp tục đi tiếp tục đi!!”

Sheryl đưa ngón trỏ lên môi: “Suỵt.” một tiếng, ra hiệu cho con quạ im lặng.

Nguyên nhân bởi vì, trong lúc Sheryl và hệ thống diễn kịch làm loạn, Lisenvine đã báo lại cho Vương Hậu Syo việc Ma Kính có thể hóa thành hình người.

Dĩ nhiên, Lisenvine đã giấu kín một số thông tin về quá trình ở chung cùng Sheryl, chỉ đơn giản trần thuật rằng rằng Ma Kính có thể hóa thành hình người.

Dù vậy, thông tin này cũng đủ khiến Vương Hậu Syo khiếp sợ.

Vị Vương Hậu mỹ diễm cao quý dường như không thể tin tưởng nhìn vào mặt gương trong tay: “Ngươi nói thật sao?” 

Tuy nàng biết Lisenvine sẽ không bao giờ nói dối, những vẫn không nhịn được xác nhận thêm một lần nữa.

Lisenvine bình tĩnh gật đầu, ánh mắt chỉ lướt qua Ma Kính trong vài giây rồi thu lại.

Vương Hậu Syo vuốt ve khung gương tinh xảo, nhìn vào khuôn mặt của mình trên đó, nụ cười trên khóe môi nàng không tự giác càng mở rộng, đồng tử xanh lam xinh đẹp đến nhiếp hồn đoạt phách ánh lên vẻ kinh hỷ đầy sâu xa: “Thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn…”

Nói xong, Vương Hậu Syo mới ngẩng đầu lên nhìn Lisenvine, người vẫn đứng yên tại chỗ: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Lisenvine nhẹ gật đầu, xoay người rời khỏi.

Trong gương, con quạ béo đen nhìn theo bóng lưng Lisenvine, giọng nói của nó bỗng dưng có chút lạ lẫm: “Ôi... Sheryl, hắn cứ như vậy rời đi rồi nè... Như vậy có nghĩa là chúng ta có lẽ sẽ không còn gặp lại nữa rồi.”

Sheryl liếc mắt nhìn nó một cái: “Mày còn mong đợi điều gì nữa?”

Con quạ béo đen nghiêng đầu: “Tui không có.”

Sheryl nghe vậy, cũng không tiếp tục nhiều lời, mà chuyển sự chú ý trở lại trên người Vương Hậu Syo.

Vương Hậu Syo nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên khung gương, dùng một loại giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng và ôn nhu nói: “Thật là kỳ diệu, ngươi vậy mà còn có thể hóa thành hình người.”

Vì lúc nãy hút một hơi thuốc khá lâu, giọng nàng còn hơi hơi khàn khàn nhẹ, thanh âm mang theo chút cảm xúc phức tạp, vừa quyến rũ lại dịu dàng, như đang chiều chuộng một bảo vật quý giá nhất…

“Lẽ ra vừa rồi ta nên hỏi thêm một chút, hỏi Lisenvine về hình dạng của ngươi khi hóa thành người.”

“Ngươi cao hay thấp, béo hay gầy, thật sự rất đáng mong chờ...”


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau