Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 13

Bên trong căn phòng, một hương thơm gần như thấm sâu vào ruột gan nhẹ nhàng lan tỏa. Trên tường, kim đồng hồ chỉ về hướng sáu giờ chiều, ánh tà dương ngoài cửa sổ cũng đã hoàn toàn khuất bóng dưới đường chân trời.

Vương Hậu Syo vô cùng hào hứng, giống như vừa nhận được kho tàng bảo vật quý giá, nàng cẩn thận đặt Ma Kính lên giá đỡ bằng thủy tinh và hồng mã não, đôi mắt không hề dịch chuyển, chăm chú nhìn về phía chiếc gương.

Từ sau khi biết về sự tồn tại của Ma Kính, Vương Hậu Syo đã mong chờ ngày này từ rất lâu. Mà Lisenvine cũng không phụ lòng kỳ vọng của nàng, thuận lợi đưa bảo vật này trở về Vương thành.

Theo lời kể của Lisenvine, nàng đoán rằng hình người của Ma Kính sẽ chỉ xuất hiện vào lúc chạng vạng tối.

Mà bây giờ, thời điểm thích hợp đã đến.

Nghĩ vậy, nàng nhìn thoáng qua bầu trời ngoài cửa sổ, sau đó lại dùng ánh mắt chăm chú nhìn vào Ma Kính và chậm rãi mở lời, giọng nàng mang theo mong đợi, nhẹ nhàng hỏi: “Thân ái, ta có thể nhìn thấy ngươi không?”

Ngữ khí của nàng vô cùng mềm nhẹ, nhưng sâu bên trong đồng tử màu lam nhạt lại ẩn chứa một tia cường thế không chấp nhận sự từ chối.

Bên trong gương, Sheryl cũng không có suy nghĩ tạo vẻ thần bí trước mặt Vương Hậu Syo.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu dự định ở lại Vương thành nghỉ ngơi một thời gian ngắn. 

Trong lúc này, nếu có sự được sự đồng ý ngầm của Nữ hoàng - người cai trị tối cao của Vương quốc này, thì Sheryl mới có thể dễ dàng đi lại và làm một số việc khác.

Tuy nhiên, tiền đề để đạt được sự đồng thuận ngầm này, chính là cần phải thoả thuận với Vương Hậu Syo.

Cho nên sau khi chắc chắn rằng trong nội điện ngoại trừ Vương Hậu Syo và nữ kỵ sĩ của nàng thì không còn ai khác, Sheryl liền không do dự bước ra từ trong gương, trực tiếp xuất hiện trước mặt Vương Hậu Syo.

Đồng tử của Vương Hậu Syo co lại trong giây lát.

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy thiếu niên tóc đen này gần như xuất hiện trước mắt mình từ giữa hư không, nội tâm nàng vẫn không thể nào không cảm thấy chấn động mạnh.

Đồng tử xanh thẳm như châu ngọc của nàng vô thức mở to, tầm mắt dừng lại trên gương mặt của đối phương, mất một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Nàng đã từng thử tưởng tượng về hình người của Ma Kính, có lẽ sẽ là một lão giả uyên bác trí tuệ, trên mặt đầy nếp nhăn, dưới cằm có một chòm râu dài trắng bệch, mặc một bộ trường bào cổ xưa phức tạp được khắc chú ngữ Thần thuật hắc ám.

Nhưng sự thật thì hoàn toàn khác, đối phương không hề có một chút nào giống với suy nghĩ của nàng.

Chỉ nhìn từ ngoại hình, bản thể dạng người của Ma Kính ở trước mặt nàng đẹp đến mức gần như không thể tin được.

Vẻ đẹp của cậu không chỉ thuần túy là kiều diễm nùng lệ hay thanh lãnh lạnh lùng, mà là một sự pha trộn kỳ lạ vừa chính vừa tà.

Trong chút xảo quyệt, thần bí lại chất chứa vài phần dục vọng sa đọa dụ người thăm dò.

Khiến kẻ khác sau khi nhìn thấy liền rất khó lòng rời mắt.

Vương Hậu Syo từ nhỏ đã vô cùng khao khát quyền lực, và sự theo đuổi mỹ mạo của nàng cũng đến mức gần như điên cuồng. 

Nàng không thể chịu đựng được việc trên đời này còn tồn tại một người đẹp hơn mình. 

Nhưng với thanh niên tóc đen trước mặt này, nàng lại không hề cảm thấy ganh ghét một chút nào.

Thậm chí trong lòng nàng ngược lại còn sinh ra một loại dục vọng ham muốn chiếm hữu.

Bọn họ chỉ là vừa mới gặp mặt, mà Vương Hậu Syo đã cảm thấy một sự cuốn hút khó cưỡng lại.

Ánh mắt Vương Hậu Syo hơi loé, che giấu sự kinh hãi trong lòng.

Lúc này, Sheryl hơi mỉm cười, chủ động bước tới và nhẹ nhàng nắm lấy tay của Vương Hậu Syo.

Chỉ trong nháy mắt đó, đầu ngón tay nàng khẽ run lên một chút.

Nàng đang khẩn trương.

Bởi vì đối phương chạm vào mình.

Với Vương Hậu Syo mà nói, đây thật sự là một trải nghiệm khó có được.

Nàng hơi nhắm mắt, thần sắc có hơi lạ lẫm.

Ngay sau đó, Sheryl đã cúi người xuống, cách một lớp găng tay đen nhánh viền vàng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng rất thân sĩ lên mu bàn tay Vương Hậu.

“Vương Hậu xinh đẹp của ta, rất hân hạnh được gặp nàng.”

Giọng nói của cậu bình ổn lại trong trẻo, ngữ điệu chậm rãi khiến âm thanh vốn đã từ tính lại có thêm chút hương vị mê người.

Vương Hậu Syo hơi mím môi, rõ ràng chỉ là lễ nghi hôn tay rất bình thường như một lời chào hỏi, nhưng nàng lại cảm thấy mu bàn tay và vành tai mình như bị nhấn chìm trong cảm giác ngọt ngào và mềm mại.

Vì xúc cảm từ đôi môi vẫn còn đọng lại trên mu bàn tay nàng, cũng vì giọng nói dễ nghe động lòng của đối phương. 

Vương Hậu Syo rũ mắt xuống, dùng một đầu ngón tay khác khẽ vuốt ve nơi bị đối phương hôn qua, cảm giác mềm mại mang theo chút lành lạnh trong nháy mắt ấy khiến nàng không thể nào quên được.

Chỉ là, chút nhạc đệm ngoài ý muốn này cũng không khiến Vương Hậu Syo quên mất mục đích chính của mình. Nàng khẽ nhấc mí mắt, lần nữa nhìn thẳng vào Sheryl: “Nếu bây giờ ta hỏi cậu một vấn đề, liệu cậu có thể trả lời không?”

Sheryl nghe vậy thì nhẹ nhàng cười: “Còn tùy thuộc vào vấn đề mà nàng hỏi.” Cậu nói với vẻ mặt đầy ẩn ý, bóng râm của hàng mi mảnh dài che khuất đi đồng tử kim sắc thâm thúy.

Vương Hậu Syo suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngoại trừ thân phận Ma Kính, cậu có tên gọi nào khác không?”

Cậu đáp lại: “Nàng có thể gọi ta là Sheryl.”

Vương Hậu Syo tiếp tục hỏi: “Màu sắc yêu thích của ta?”

“Màu vàng.” Sheryl nhìn về phía mái tóc vàng óng hơi xoăn của Nữ hoàng: “Như màu tóc của nàng, hoặc...”

Cậu ngừng lại một chút, nhẹ nhàng chớp mắt nhìn vào Nữ hoàng: “Như màu mắt của ta.”

Vương Hậu Syo hơi né tránh ánh mắt của Sheryl, lần thứ ba hỏi: “Có phải Quốc vương Aireland đang lên kế hoạch đối phó với Bretlinton về thương mại lương thực không?”

Lần này, câu hỏi không còn là những vấn đề bình thường hàng ngày như trước đó.

Sheryl nhướng mày: “Vương Hậu tôn kính, tôi có thể trả lời câu hỏi ngay bây giờ. Nhưng với những vấn đề tương tự như thế này, nàng sẽ phải chờ đến ngày hôm nay của tháng sau mới có thể được giải đáp lần nữa.”

“Cho nên, nàng có muốn nghe câu trả lời không?”

Vương Hậu Syo nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không.” 

Nàng từ chối rất quyết đoán, đôi môi đỏ mọng diễm lệ hơi cong lên, ánh mắt lóe lên tia tham vọng không thèm che giấu: “Ta muốn giữ lại cho những câu hỏi có ý nghĩa hơn.”

Ba câu hỏi thử thách này đã đủ để nàng hiểu rõ đại khái phạm vi mà hình người của Ma Kính có thể trả lời.

Sheryl không ngoài ý muốn khi thấy nàng trực tiếp từ chối.

Vương Hậu Syo là một người phụ nữ thông minh. Dù sự cố chấp đến điên cuồng và gần như bị ám ảnh bởi vẻ đẹp của bản thân đã khiến nàng không ít lần bị chỉ trích. Nhưng điều đó cũng không thể phủ nhận nàng là một chính trị gia vô cùng tài năng. 

Nàng không chỉ theo đuổi mỹ mạo, mà còn theo đuổi quyền lực.

Và hai điều này, trước nay chưa từng mâu thuẫn.

Có thể vững vàng ngồi trên bảo tọa, trở thành người thống trị cao nhất của Vương quốc Bretlinton, đã đủ để chứng minh năng lực của bản thân nàng.

Nói đến đây, trong lòng Vương Hậu Syo đã có dự định.

Vì thế, giây tiếp theo, nàng chỉ cần suy tư một lát đã hỏi một câu mà nàng cho rằng Sheryl nhất định sẽ trả lời: “Có lẽ hiện tại cậu có thể trả lời ta, ai mới là người đẹp nhất trên thế gian này?”

Câu hỏi quen thuộc khiến Sheryl hơi nâng mắt, đồng tử kim sắc hiện lên một mảnh ý cười vô cùng lấp lánh.

Nếu vấn đề này được Vương Hậu Syo hỏi vào ba tháng sau, câu trả lời chắc chắn sẽ là công chúa Edith vừa thành niên.

Nhưng bây giờ…

Trong sự chờ mong của Vương Hậu Syo, Sheryl nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, trả lời một cách chân thành: “Thưa Vương Hậu, nàng chính là người xinh đẹp nhất trên đời này.”

Khi đáp lại câu hỏi của Vương Hậu, giọng nói của cậu vừa bình thản lại vừa nghiêm túc, nhưng cũng mang theo một chút âm điệu lười biếng, tựa như tiếng thì thầm vượt qua dòng chảy thời gian của một vị Thần minh cổ xưa đầy bí ẩn.

Câu trả lời xuất phát từ Ma Kính toàn trí toàn năng biết thấu mọi bí mật của vạn vật trên thế gian này, rơi vào tai của Vương Hậu Syo, dễ nghe đến mức tâm thần rung động.

Nàng mỉm cười đầy mãn nguyện, khóe mắt và đuôi lông mày đều ánh lên niềm vui sướng.

Không có người phụ nữ nào không muốn nghe một câu trả lời như vậy.

Đặc biệt là khi câu trả lời đến từ một thiếu niên khiến người khác vô cùng kinh diễm và rung động.

Mà vừa lúc, thiếu niên ấy, lại là Ma Kính không bao giờ nói dối.

Hai yếu tố này kết hợp với nhau, khiến Vương Hậu Syo càng có thêm cảm tình với thiếu niên tóc đen trước mặt.

Điều này cũng chính là mục đích của Sheryl.

Rốt cuộc thì, từ một khía cạnh nào đó mà nói, hiện tại cậu đã chính thức bước vào kiếp sống làm công của một cái gương quèn.

Nếu so sánh một cách đơn giản, Vương Hậu Syo cũng có thể xem như cấp trên của cậu.

Vì vậy, Sheryl vô cùng tự nhiên mà xin phúc lợi gia nhập cho mình: “Thưa Vương Hậu, thời điểm tôi lấy bản thể này xuất hiện trước mặt mọi người, có lẽ nên có một thân phận hợp lý hơn?”

Vương Hậu Syo bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc.

Nàng không hề bài xích sự thẳng thắn của Sheryl. Thậm chí có thể nói là còn hơi thưởng thức.

Dưới một tầng thân phận đặc thù này của cậu, nàng càng thích đối phương trực tiếp nói thẳng ra. Bởi vì điều đó thể hiện rằng mối quan hệ giữa nàng và Ma Kính đang ngày càng gần gũi hơn.

Khi chưa biết Ma Kính có thể hóa thành hình người, Syo đã dự định biến nó thành một vật sở hữu riêng.

Nhưng khi nhận ra đối phương có thể xuất hiện trước mặt mình dưới dáng vẻ con người, nàng liền hiểu rằng kế hoạch ban đầu đã chú định là không thể thực hiện được.

Ma Kính toàn năng không có khả năng bị nàng khống chế. Trong mắt đối phương, trong thế giới này gần như không tồn tại bất kỳ một bí mật nào. 

Dưới tình huống này, mối quan hệ giữa nàng và Ma Kính không thể là chủ nhân và vật sở hữu.

Mà cho đến khi nàng nhìn thấy cậu hiện thân, sau đó cùng đối phương tiến hành một cuộc trò chuyện ngắn gọn, cũng càng thêm tin chắc vào điều này.

So với việc vắt óc tìm cách khống chế Ma Kính, chi bằng trước tiên thiết lập một mối quan hệ hòa bình hữu hảo.

Nàng có thiện cảm với Ma Kính, và cũng mong muốn nhận được cảm tình tương tự từ đối phương.

Dù nàng không chắc liệu Ma Kính thuộc về sức mạnh hệ Hắc ám có thể tồn tại tình cảm như nhân loại hay không. Nhưng hiện tại, nàng thực sự muốn tin tưởng vào khả năng này. 

Hơn nữa, nếu dựa vào khả năng trên làm tiền đề, nàng có thể bộc lộ thiện chí lớn nhất mà không chạm đến quyền lợi mấu chốt.

Dù sao đối xử với Ma Kính tốt một chút, với nàng mà nói là trăm lợi không hại.

Hơn nữa, việc Ma Kính có thể hóa thành hình người càng ít người biết càng tốt.

Dù đối phương không chủ động yêu cầu, nàng cũng sẽ sắp xếp chút. 

Chỉ khác nhau ở vấn đề thời gian mà thôi.

Hiện tại, khi Ma Kính chủ động đề cập, nàng tự nhiên không có lý do gì để từ chối: “Đương nhiên, ta sẽ an bài cho cậu một chức danh Tử tước. Ngoài mặt cậu sẽ là cháu trai nhỏ của ta ở thị trấn Caldera. Với hai tầng thân phận này, cậu sẽ có đủ quyền lợi tại lâu đài Abucono.”

“Cậu cảm thấy như thế nào?”

Vương Hậu Syo sinh ra ở trấn nhỏ Caldera, cư dân ở Vương quốc Bretlinton cũng không biết quá rõ về thân thế của nàng. 

Nếu lấy thân phận này ở mặt ngoài, thì đến lúc đó, dù có người cố tình tìm tòi nghiên cứu, cũng khó lòng phát hiện điều gì.

Hơn nữa, những người thông minh đại đa số sẽ lựa chọn im lặng. Dù cho trong lòng có nghi ngờ, họ cũng không dám chất vấn Vương Hậu Syo.

Trong mắt Syo, thân phận như vậy thực sự là lựa chọn phù hợp nhất mà nàng có thể nghĩ ra.

Nhưng đối với Sheryl, chức danh này lại không có quá nhiều tác dụng.

Vì vậy, khi được Vương Hậu Syo dò hỏi, Sheryl chỉ cười nhẹ lắc đầu.

Syo vương hậu lập tức cảm thấy khá kinh ngạc, chỉ là với tư cách là một người cầm quyền lâu năm, sau chút thời gian ngắn ngủi, nàng đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: “Xem ra cậu có đề xuất càng tốt hơn.”

Đã nói đến đây thì cũng không cần thiết phải tiếp tục quanh co lòng vòng.

Sheryl thẳng thắn nói: “Nàng chỉ cần tuyên bố tôi là Thuật sĩ Chiêm tinh vân du ở khắp nơi mà nàng đã tìm tới.”

“Thuật sĩ Chiêm tinh vân du?” Syo Vương Hậu nhướng mày, ánh mắt dõi theo Sheryl với vẻ tìm tòi nghiên cứu đầy ẩn ý.

Sheryl liền nói ra yêu cầu của mình: “Tôi muốn có được thân phận nhà Chiêm tinh để đến dạy học tại học viện Rhea Thánh Ân.”

 

Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau