Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết
Chương 14
Nói như vậy, cũng không phải vì Sheryl tâm huyết dâng trào.
Mà ngay khi còn ở trấn nhỏ Caldera, cậu đã suy nghĩ về việc này.
Và sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi với Vương Hậu Syo, cậu chỉ là hoàn toàn quyết định sẽ thực hiện ý nghĩ này.
Sheryl nhận ra rằng, cách duy nhất để tăng cường năng lực của bản thân là thông qua việc giải đáp nghi hoặc của những kẻ ở ngoại giới.
Khi câu hỏi được đặt ra bởi người sở hữu Ma Kính càng có sức ảnh hưởng lớn đến thế giới xung quanh, cậu sẽ nhận được càng nhiều điểm năng lực.
Đây là con đường chính yếu nhất để để cậu mạnh lên.
Tuy nhiên, ngoài con đường chính này, vẫn còn có những cách khác.
Chẳng hạn, khi ở trong bản thể hình người hiện tại, cậu vẫn có thể giải đáp nghi hoặc cho kẻ nắm giữ Ma Kính và nhận được điểm năng lực tương ứng. Tuy nhiên so với cách thứ nhất mà nói, số điểm này sẽ ít hơn và còn phụ thuộc vào ảnh hưởng của chính người sở hữu.
Sheryl đã từng thử nghiệm điều này.
Trước đây, để kiếm một ít tiền ăn bánh, cậu đã giả dạng làm một nhà Chiêm tinh lang thang và trả lời một số thắc mắc của người khác dưới hình thức bói toán. Và số điểm sức mạnh mà cậu nhận được từ bọn họ có thể nói là hầu như không đáng kể.
Bởi vì đa số bọn họ đều chỉ là người bình thường.
Nói cách khác, thời điểm cậu ở trong gương, điểm năng lực nhiều hay ít phụ thuộc vào tầm ảnh hưởng của chính vấn đề.
Mà khi ở ngoài gương, lấy bản thể hình người để trả lời, lại bị ảnh hưởng bởi quyền lực của người dò hỏi.
Cái trước là con đường chính yếu vì --- đây là vấn đề của Gương.
Cái sau là con đường thứ yếu vì --- đây là vấn đề của hình người.
Tựa như vừa rồi, sau khi trả lời những câu hỏi của Vương Hậu Syo, Sheryl có thể cảm nhận rõ ràng giá trị năng lực tăng lên đáng kể.
Lý do là bởi Vương Hậu Syo hiện là người cai trị tối cao của vương quốc Bretlinton. Tầm ảnh hưởng của nàng rất lớn, vì vậy số điểm Sheryl nhận được cũng rất nhiều.
Với tư cách là một Thần Quyến giả, Vương Hậu Syo đã từng được chọn vào học viện Rhea Thánh Ân, nơi chỉ những người có khả năng sử dụng Thần thuật mới được theo học.
Tuy rằng Thần Quyến giả không có tầm ảnh hưởng lớn như vậy, nhưng so sánh với người thường, nhóm học sinh trong học viện này vẫn là một đối tượng quần thể tương đối tập trung.
Lực ảnh hưởng của họ không đứng đầu, nhưng số lượng lại đủ nhiều.
Nếu cậu lấy thân phận Chiêm tinh sư để giảng dạy trong học viện, một lần giải đáp nghi hoặc sẽ tương đương với việc trả lời thắc mắc cho hàng chục, thậm chí hàng trăm học sinh. Như vậy chỉ cần một khoảng thời gian ngắn cũng có thể tích lũy được số điểm sức mạnh tương đối khả quan.
Thêm vào đó, vì là khách mời từ bên ngoài, cậu không cần phải đến học viện mỗi ngày như những học giả khác. Ngay cả khi việc giảng dạy chỉ cố định vào buổi tối cũng hoàn toàn hợp lý.
Tất nhiên, tiền đề của tất cả việc này phụ thuộc vào việc Vương Hậu Syo có trao cho cậu đặc quyền hay không.
Chỉ cần Vương Hậu tuyên bố với bên ngoài rằng Sheryl là nhà Chiêm tinh vân du mà nàng cố ý tìm đến, cái chức thực danh phận này đủ để cậu có được tư cách giảng dạy ở Học viện Rhea Thánh Ân.
Sheryl yêu cầu phần đặc quyền này.
Vương Hậu Syo vẻ mặt kỳ lạ nhìn Sheryl một lúc, sau đó mới trả lời: “Được, ta sẽ tự tay viết thư mời cho cậu.”
Tuy nhiên, vừa dứt lời, nàng lại chuyển giọng: “Nhưng ta yêu cầu cậu phải đảm bảo một điều.”
Đoán được Vương Hậu Syo đang lo ngại điều gì, Sheryl cam kết: “Ban ngày tôi sẽ chỉ ở trong gương, và sau khi mặt trời lặn cũng sẽ không tự ý xuất hiện ở bất kỳ nơi nào khác ngoài Bretlinton. Như vậy có được không?”
Vương Hậu Syo mỉm cười, đôi môi đỏ tươi của nàng hơi cong lên một chút, không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Vậy thì ta liền thay mặt học viện Rhea Thánh Ân, chào đón Ma kính tiên sinh.”
Nói xong lời này, như đang nghĩ đến điều gì, ánh mắt Vương Hậu dừng lại trên gương mặt Sheryl vài giây. Ssau khi dừng lại cẩn thận tỉ mỉ nhìn ngắm cậu một lát, mới nói với một giọng điệu đầy ý tứ: “Có lẽ học sinh sẽ khó mà tập trung vào bài giảng của cậu.”
Ngay cả nàng cũng khó giữ được bình tĩnh trước vẻ ngoài rung động của thiếu niên này, huống hồ là những học sinh kia.
Đối mặt với sắc đẹp tuyệt đối, không ai có thể hoàn toàn tập trung tinh thần mà không chút nào phân tâm.
Nàng truy cầu mỹ mạo, nên so với những người khác cũng càng hiểu rõ lực ảnh hưởng của dung mạo cực hạn.
Nghĩ đến điều đó, xuất phát từ một chút tâm tư tò mò, Vương Hậu Syo dò hỏi một câu: “Thời điểm giảng dạy, cậu có nghĩ đến việc che mặt không?”
Sheryl nghe vậy, cười như không cười nhìn về phía Vương Hậu.
Đồng tử hồ ly xinh đẹp của cậu ánh lên tia sáng lấp lánh, như thể được phủ một lớp sương mờ mỏng manh lại mơ hồ, đầy mê hoặc nhưng cũng lộ ra một sự thấu hiểu thâm thúy, như thể không có tâm tư gì có thể che giấu trước đôi mắt đó.
Đôi môi đỏ rực của Vương Hậu hơi mím lại, lần thứ hai chuyển tầm mắt.
Sheryl đáp: “Tôi sẽ mang mặt nạ.”
Thực tế, cho dù Vương Hậu Syo không đề cập tới, trong lòng Sheryl cũng đã có ý định như vậy.
Đeo mặt nạ che khuất vẻ ngoài sẽ giúp mọi việc trở nên thuận lợi hơn.
Chỉ cần người khác không nhìn thấy gương mặt cậu, sức ảnh hưởng quỷ dị do Ma Kính vô thức tạo ra cũng sẽ không phát huy tác dụng.
Vương Hậu Syo hỏi: “Cậu có để ý nếu ta chọn mặt nạ cho cậu không?”
Sheryl cười khẽ: “Vinh dự của tôi.”
Cậu tin tưởng vào gu thẩm mỹ của Vương Hậu Syo.
Và sự thật đã chứng minh, Vương Hậu Syo thực sự rất có thiên phú trong lĩnh vực mỹ học này.
Chỉ sau nửa giờ, nữ kỵ sĩ Lâm Lan được Vương Hậu Syo phái đi, đã quay trở lại và mang theo một chiếc mặt nạ vô cùng đặc biệt.
Chiếc mặt nạ có hai màu đen và đỏ thẫm đan xen, đồ đằng hắc kim chạm khắc tinh mỹ phức tạp. Toàn bộ thiết kế của nó có nét giống với mặt nạ kỳ lân, nhưng khác với hung tính dữ tợn, chiếc mặt nạ này lại càng nhiều thêm một sự tà mị thần bí khó đoán.
Sheryl nhận mặt nạ và đeo lên. Kích cỡ vừa vặn hoàn hảo.
Sheryl vốn đã mặc áo choàng màu đen, thời điểm vành tai không đeo mặt hồng bảo thạch, trên người cậu chỉ còn lại hai màu đen trắng xen kẽ.
Sau khi đeo mặt nạ này lên, khí chất vốn đã hỗn loạn lại càng trở nên kỳ bí hơn. Rõ ràng là mặt nạ vô cùng dữ tợn, nhưng khi cậu mang lên lại không có vẻ đáng sợ, ngược lại lộ ra một loại quyến rũ mơ hồ, và sự mê hoặc hoang đường đến cực điểm.
Đôi mắt Vương Hậu Syo sáng ngợi, nàng không nhịn được mà lên tiếng tán thưởng: “Chiếc mặt nạ này được sinh ra chính là vì cậu.”
Chỉ là sau khi nói xong lời này, không biết nghĩ tới điều gì mà tâm trạng Vương Hậu lại có chút vi diệu.
Mang mặt nạ lên là để giảm bớt sức hút của thiếu niên tóc đen với người khác, mà hiện tại xem ra, việc này dường như không có hiệu quả gì nhiều.
Nhưng nếu như để cậu dùng một chiếc mặt nạ xấu xí, tầm thường, Vương Hậu Syo lại cảm thấy điều đó là một sự xúc phạm đến thị giác của nàng.
Nàng không muốn đi ngược lại với những thứ đẹp đẽ.
Vương Hậu Syo gạt bỏ cảm giác khó tả trong lòng, mỉm cười nhìn Sheryl rồi nói: “Ta sẽ ngay lập tức viết thư mời. Còn về nơi ở, thân ái, cậu hãy nói cho ta biết cậu muốn ở căn phòng nào trong lâu đài Abucono?”
Sheryl suy nghĩ rồi đáp: “Gian phòng xa nhất ở hướng đông trên tầng hai.”
Căn phòng đó lấy ánh sáng khá tốt, bên ngoài là một khu vườn lớn. Đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy đài phun nước lớn bằng sứ trắng ở trung tâm, cho dù là khung cảnh hay không khí cũng đều là một không gian lý tưởng để nghỉ ngơi.
Vương Hậu Syo nghe vậy, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: “Nói chuyện với cậu thật sự là một niềm vui.”
Bởi vì đối phương biết rõ mọi thứ, nên có thể bỏ qua rất nhiều bước, không cần phải giải thích, không cần nói gì thêm cũng có thể trong thời gian ngắn nhất có được đáp án.
“Vậy hãy để Lâm Lan đưa cậu đến đó.”
“Được.” Sheryl đồng ý.
Lâm Lan là nữ kỵ sĩ thân cận dưới trướng của Vương Hậu Syo, nên việc nàng tự mình dẫn đường sẽ khiến các thị nữ và kỵ sĩ trong lâu đài Abucono hiểu rõ Vương Hậu Syo coi trọng Sheryl đến mức nào, từ đó tránh được những tình huống chậm trễ không cần thiết.
Đây là một hành động thiện ý từ Nữ vương, Sheryl không có lý do gì để từ chối.
Vương Hậu Syo ra hiệu cho Lâm Lan: “Hãy dẫn đường cẩn thận.”
Khi Sheryl theo Lâm Lan hướng ra cửa, Vương Hậu dõi theo bóng lưng của cậu rồi nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nơi mà Sheryl đã đặt lên một nụ hôn.
Đôi mắt xanh lam của bà hơi rũ xuống, hàng mi mảnh dài che đi chút biểu cảm thoáng qua. Một lúc sau, trên gương mặt kiều diễm động lòng người ấy nở một nụ cười kín đáo đầy ẩn ý.
Nàng đã bắt đầu mong chờ những ngày sắp tới.
-----
Khoảng cách giữa căn phòng mà Sheryl chỉ định và nội điện của Syo Vương Hậu không xa, bình thường chỉ cần đi bộ khoảng mười phút là đến
Tuy nhiên, có lẽ bởi vì lời dặn dò trước đó của Vương Hậu, nên Lâm Lan đã cố tình thả chậm tốc độ, khiến càng nhiều người trong lâu đài Abucono nhìn thấy Sheryl.
Việc này khiến cho thời gian đã định trước kéo dài thêm khoảng năm phút.
Chờ khi Sheryl bước vào phòng, Vương Hậu Syo ở bên kia cũng đã chuẩn bị xong thư để gửi đi.
Trong phòng, Sheryl đi đến trước cửa sổ, nhìn ra khu vườn bên dưới.
Ở trung tâm là một đài phun nước đang tuôn chảy những dòng nước mát lành, bọt trắng muốt lấp lánh bay trong gió, rơi xuống mặt hồ tạo ra những gợn sóng nhỏ.
Bên phải đài phun nước là một bàn cờ vuông hình vuông bằng đá cẩm thạch, trên đó vẫn còn lại một ván cờ Tây Dương đang chơi dở.
Những quân cờ đen trắng bày bố đan xen, các quân xe và mã ở hai bên đang chế ngự lẫn nhau.
Đây là ván cờ chưa phân thắng bại giữa Vương Hậu Syo và Công Tước Anovin từ năm ngày trước.
Sheryl vẫn nhớ rõ chạng vạng buổi chiều ngày đó ở Gersha khu phía Bắc, vị Công Tước Anovin này cũng đã xem náo nhiệt trên tầng hai một quán cà phê ở phía đối diện.
Lúc đó ngồi cùng với hắn ta là Đại Thân Vương Osgers, cháu trai của Quốc chủ Isea.
Ba quốc gia Bretlinton, Aireland, và Isea ở mặt ngoài tạo thành thế chân vạc cân bằng lẫn nhau.
Nhưng giờ đây, Aireland lại không ngừng lớn mạnh, vì để tránh phá vỡ sự cân bằng nghìn năm của lục địa Lan Âu, Bretlinton và Isea đã ngầm kết đồng minh.
Trong bối cảnh đó, việc Công Tước của Bretlinton và Thân Vương Isea trở thành bạn bè cũng không có gì ngạc nhiên.
Sheryl đang nghĩ ngợi, thì chợt nhìn thấy một thiếu niên tóc vàng nâng theo thùng nước tiến tới bên cạnh bàn cờ.
Chắc hẳn có thể xem là như vậy. Dù rằng cậu ta còn ba tháng nữa mới tròn 18 tuổi, nhưng trong mắt Sheryl vẫn là một thiếu niên.
Còn là một nhóc đáng thương đang nỗ lực bảo vệ em gái mình trong hoàn cảnh khó khăn.
Hoặc, ít nhất ở mặt ngoài là như vậy.
Thiếu niên này có thân hình mảnh khảnh, vóc dáng cao gầy đơn bạc, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã hơi ngả màu, bên ngoài là lớp áo choàng cũ kỹ phủ đầy bụi, quần dài ở nửa người dưới cũng đã sờn cũ, rộng thùng thình quét đất cùng đôi giày dính đầy bùn lầy.
Chỉ xét về vẻ ngoài, cậu ta còn kém cả những người hầu mà Sheryl đã gặp qua trên đường đi đến phòng.
Mà trên thực tế, cuộc sống của cậu ta trong lâu đài cổ Abucono đúng thật là còn tệ hơn cả người hầu.
Có lẽ chỉ có mỗi mái tóc vàng óng ánh rực rỡ kia, là thứ duy nhất chứng minh đối phương đã từng là một Vương tử cao quý.
Lúc này, quạ đen béo phì vẫn luôn núp trong túi của Sheryl bay ra, đậu lên khung cửa sổ và nhìn về phía thiếu niên tóc vàng đang dùng giẻ lau sạch bàn cờ.
Nhìn vài giây, nó bắt đầu nói: “Sheryl, nếu thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, Vương Hậu Syo sẽ là một phản diện lớn, đóng vai bà mẹ kế tàn ác.”
Nó tiếp tục: “Mà vị Vương tử trẻ tuổi kia sẽ là một đóa bạch liên bông yếu đuối lại ngoan cường cứng cỏi, một bên chịu đựng sự áp bức xa lánh của mẹ kế, một bên âm thầm tập hợp thế lực còn sót lại của lão Quốc Vương, cuối cùng lật đổ ách thống trị của phản diện, trở thành Quân chủ kế nhiệm, đạt tới đỉnh cao nhân sinh!”
Sheryl vui vẻ phụ hoạ: “Đúng đúng đúng, tiếp tục đi.”
Quạ đen hăng hái quay đầu nhìn Sheryl, hai tròng mắt tròn tròn như hắc thạch lấp lánh: “Mà cậu, Ma Kính Sheryl.”
Sheryl phối hợp gật đầu: “Mà tôi, Ma Kính Sheryl.”
Quạ đen béo tiếp tục diễn thuyết một cách sinh động: “Cậu, Sheryl, một kẻ mê ngôn hoặc chúng, phụ thuộc vào sức mạnh của lực lượng hắc ám, đầu lĩnh mê hoặc Vương Hậu, chính là trở ngại lớn nhất trên con đường Vương tử đăng quang, là ma vật tà ác nhất định phải bị diệt trừ!”
Sheryl yêu ngôn hoặc chúng cười khổ, thưởng cho quạ đen một cú ký đầu: “Nói hay lắm, lần sau không cần nói nữa.”
Quạ đen oan ức kêu lên: “Còn không phải học từ cậu sao, ban đầu người ta cũng là một hệ thống ngoan ngoãn đứng đắn mà.”
Nó ngưởng cao cổ: “Hơn nữa, cậu dám nói là vừa rồi trong đầu không có nghĩ tới những gì tui miêu tả không?”
“.......”
“Thừa nhận đi Sheryl, tui chỉ là nói ra trước những gì mà cậu đang nghĩ trong đầu mà thôi.”
“......”
Đúng là Sheryl không có cách nào phản bác mấy lời này được.
Quả nhiên, một cái gương không thể nào dưỡng ra hai loại đức hạnh.
0 Nhận xét