Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 15

Trong khi Sheryl nói chuyện với con quạ mập, chàng trai tóc vàng đã lau chùi xong các góc của bàn cờ, và bắt đầu chuyển sang dùng một chiếc giẻ khác có màu xám để lau chân bàn bên dưới.

Chân của bàn cờ có hình lăng trụ vuông, bên trên được điêu khắc quốc hoa của Bretlinton vô cùng tinh xảo. Vì từng cánh hoa đều có những đường khắc ấn rất phức tạp, việc lau chùi càng đòi hỏi sự tỉ mỉ hơn so với các góc bàn, cần phải thật cẩn thận mới có thể lau sạch được từng chi tiết nhỏ.

Để thuận tiện làm việc, cậu ta ngồi xổm xuống, xắn tay áo lên tới chỗ khuỷu tay. Sheryl để ý thấy trên đó xuất hiện vài vết bầm có màu đậm nhạt khác nhau.

Dù những vết bầm tím này rất dễ dàng nhìn thấy trên làn da trắng nõn, nhưng cổ tay của cậu ta lại chẳng phải loại dễ dàng bẻ gãy. 

Ngược lại, có lẽ do làm việc nặng nhọc lâu dài, cánh tay cậu ta rất có lực, thậm chí có thể nhìn thấy một tầng cơ bắp rắn chắc hiện rõ dưới lớp da.

Sheryl cũng nhìn thấy một vết bỏng đã đóng vảy ở chỗ hổ khẩu trên tay phải của cậu ta, là do bị Trưởng kỵ sĩ ở lâu đài Abucono đốt bằng tàn thuốc vào bốn ngày trước.

Dù cho sau này chàng trai tóc vàng này có đạt được thành tựu như thế nào, ở trong bóng tối âm thầm sắp đặt điều gì, thì ít nhất nhìn từ bên ngoài, cuộc sống của cậu ta thật sự rất khó khăn chật vật.

Tầm mắt Sheryl hơi chuyển, nhìn về phía hầu gái áo xám đang tiến lại gần thiếu niên tóc vàng.

Cô hầu gái áo xám này khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, trong số đông đảo những người hầu ở cung đình cũng có thể xem như có một vị trí nhỏ, là một trưởng phân khu. 

Đời sống sinh hoạt của cô ta rất bừa bộn, thích làm loạn với với các thiếu niên chưa đủ tuổi trưởng thành.

Nửa tháng trước, cô ta đã bày tỏ tình cảm với tiểu đáng thương này, trong từng lời nói đều ám chỉ rằng chỉ cần đối phương đi theo mình thì bản thân sẽ che chở cho cậu ta tránh khỏi bị bắt nạt khinh thường trong lâu đài cổ này.

Chỉ là, một con hổ con đang ẩn nấp ngủ đông sao có thể khuất phục trước một con chuột già chuyên bắt nạt kẻ yếu? 

Đến cuối cùng, ả hầu gái áo xám này chỉ tự chuốc lấy nhục nhã.

-------

Cũng sau sự kiện đó, cô ta bắt đầu thường xuyên cố ý gây khó dễ cho tiểu đáng thương.

Trong tối lẫn ngoài sáng, các động tác nhỏ nhằm vào cậu ta không ngừng diễn ra.

Chẳng hạn như lúc này, cô ta cố ý bước tới và đá đổ xô nước bên cạnh cậu chàng, chỉ nghe tiếng lạch cạch vang lên, nước trong xô tràn ra, để lại một vệt nước lớn sáng bóng trên sàn đá cẩm thạch trắng.

“Ôi trời, Điện hạ Chrison, sao cậu lại để thùng nước ở đây, suýt chút nữa đã khiến tôi bị vấp ngã rồi!” Cô hầu gái áo xám giả vờ trách móc, điệu bộ trả đũa đầy ác ý bày ra rất thành thạo.

Dù miệng cô ta đang gọi tiểu đáng thương tóc vàng là Điện hạ, nhưng trong giọng nói lại không hề có chút tôn trọng nào, ngược lại đầy sự chế giễu, trong ánh mắt càng không thèm che giấu khoái ý ác độc khi trả đũa thành công.

Chẳng qua, khi đối mặt với ác ý của hầu gái áo xám, Chrison chỉ hơi mím môi, trầm mặc nâng xô nước bị đổ lên, giống như một khúc gỗ vô cảm, không nói một lời nào, bắt đầu lặng lẽ lau sạch sàn nhà.

Thấy vậy, hầu gái áo xám nhíu mày, tiếp tục dùng lời nói cay thiệt để nhục mạ Christon.

Ngôn từ của cô ta thô tục lại khó nghe, giọng nói gay gắt cao đến mức chói tai, còn khó chịu hơn cả mười mấy con vịt đực cùng lúc quạc quạc quạc ở bên cạnh.

Trước sự lăng mạ bằng ngôn từ của cô ta, Chrison vẫn trầm mặc, giống như không có cảm xúc gì, hơi uể oải cúi đầu làm việc, mái tóc vàng óng có vài sợi hơi dài rủ xuống trán, che khuất cảm xúc trong đáy mắt.

Sheryl nhìn thấy bàn tay cậu ta đang nắm chặt lấy chiếc giẻ lau, chặt đến mức các khớp xương ngón tay nổi lên rất rõ ràng, thậm chí có vài giây trên mu bàn tay còn xuất hiện những đường gân xanh trên vô cùng đáng sợ.

Nhưng cũng chỉ vài giây sau, tất cả lại trở về như cũ.

Hầu gái áo xám rõ ràng đã quen với thái độ im lặng của Chrison, tựa như cảm thấy đã xả giận đủ, cô ta không chút hứng thú mà thu lại ánh mắt. 

Chỉ là khi bước qua người chàng trai, cô ả lại cố tình giẫm mạnh lên ngón tay của Chrison một cái rồi mới cười nhạo rời đi.

Chrison ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng cô ta một thoáng, rồi lại lần nữa rủ mắt xuống, tiếp tục công việc bị gián đoạn.

Con quạ đen mập chứng kiến toàn bộ sự việc, kết luận bằng một câu: “Nếu theo motip của những tiểu thuyết nghịch tập, cô hầu gái này chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị Vương tử Điện hạ trừng trị.”

Sheryl gật đầu đồng tình: “Hẳn là như vậy.”

Tầm mắt cậu dừng lại trên đường quai hàm thẳng tắp và khuôn mặt đang căng chặt của thiếu niên tóc vàng, loại kiềm chế lại ẩn nhẫn này cần phải có ý chí rất mạnh mới có thể chịu đựng được.

Đúng lúc này, dường như cảm nhận được ánh mắt của ai đó, Chrison vốn đang cúi người lau nước trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Sheryl.

Trong khoảnh khắc đó, tầm mắt của hai người chạm vào nhau trong không trung.

Sheryl hơi nhướng mày.

Đồng tử của Chrison đột ngột co lại.

Cậu ta có đôi mắt lam nhạt vô cùng xinh đẹp, là màu xanh ngọc rất thuần khiết, giống như bầu trời sáng trong được điểm xuyết bởi những đám mây trắng mỏng.

Diện mạo của cậu ta cũng rất tuấn tú, các đường nét trên khuôn mặt khá sắc sảo lại uyển chuyển.

Nếu lão Quốc Vương không bị ám sát, nếu Syo không nắm quyền cai trị vương quốc, Chrison hẳn sẽ là một Vương Tử thanh lịch ưu nhã, sẽ trưởng thành đầy phong độ nhẹ nhàng lại ôn nhu hữu lễ.

Ít nhất, dù thế nào đi nữa, cũng sẽ không phải trở thành như hiện tại, giống hệt một viên trân châu thượng hạng rơi xuống bùn đất dơ bẩn dính đầy cát bụi.

Nhưng những điều đó, với Sheryl mà nói, chẳng liên quan gì.

Cậu sẽ không đồng cảm với số phận của Chrison, không thấy thương hại, càng không có ý định ra tay cứu vớt hay giúp đỡ tiểu đáng thương này.

Rốt cuộc, trong thời điểm hiện tại, Chrison với cậu chỉ là một tồn tại không liên quan.

Hơn nữa, bên trong Chrison lại là một mãnh hổ con am hiểu nhẫn nhịn ngủ đông để che giấu, dù cho móng vuốt chưa đủ sắc bén, nhưng một khi đã nhào lên cắn nuốt thì cậu ta vẫn có thể cắn đứt yết hầu đối thủ.

Sheryl thu lại tầm mắt, xoay người rời khỏi cửa sổ.

Nhưng dù Sheryl đã không còn đứng đó nữa, ánh mắt của Chrison vẫn như cũ không chút xê dịch.

Đôi mắt xanh ngọc của cậu ta hơi lóe lên, chỗ sâu trong đồng tử tối tăm ẩn chứa một mảnh ý nghĩ sâu xa khó đoán.

Trên thực tế, ngay từ thời điểm Chrison mang theo xô nước này đến trước bàn cờ, cậu ta đã cảm nhận được có một tầm mắt rơi trên người mình.

Nhưng vì ánh mắt đó không có ác ý, bình lặng giống như chỉ đơn thuần là quan sát cậu, nên Chrison lúc đầu cũng không quá để tâm.

Chỉ đến lúc người phụ nữ ngu xuẩn ghê tởm kia rời khỏi, cậu ta mới ngẩng đầu lên tìm kiếm ánh mắt ấy.

Khi nhận ra chủ nhân của tầm mắt này là một người đàn ông đang đeo mặt nạ đứng trước cửa sổ, Chrison không khỏi thấy hơi ngạc nhiên. Loại cảm giác như bị đánh sâu vào thị giác này, khiến suy nghĩ của cậu ta có hơi chững lại trong giây lát.

Căn phòng kia không có ánh đèn, chỉ có vài tia sáng từ ngoài cửa sổ rơi xuống trên người đàn ông ấy. Đối phương có mái tóc đen vô cùng hiếm thấy, khuôn mặt bị che khuất bởi một chiếc mặt nạ dữ tợn, phía sau là bóng tối mờ ảo, cậu đứng đó, giống như ranh giới của ánh sáng và bóng tối.

Phần lớn những học sinh này đều là Thần Quyến giả, và chỉ cần vượt qua một kỳ thi cuối cùng liền có thể tốt nghiệp. 

Mục đích của bọn họ khi trở lại Học viện sớm cũng rất đơn giản: Hỗ trợ việc tổ chức chiêu sinh Thần Quyến giả mỗi năm một lần, đồng thời nhân dịp này biểu hiện thật tốt để làm giàu thêm lý lịch cá nhân, nhằm gia tăng cơ hội tiếp cận trung tâm quyền lực sau khi tốt nghiệp.

Tất nhiên, cũng có những học sinh chỉ đơn giản trở lại Học viện vì ở đây tự do hơn ở nhà, vừa ngơ người ở trong ký túc xá vừa chờ ngày khai giảng.

Học viện Thánh Ân Rhea rất rộng lớn, diện tích gần như bằng bốn toà lâu đài Abucono.

Nhóm Thần Quyến giả ở đây đều được sắp xếp sống trong tòa nhà chính của tháp Tar.

Toà chính của tháp Tar có tổng cộng năm tầng, điều kiện ở mỗi tầng đều khác nhau, hoàn cảnh tốt dần từ tầng một đến tầng năm.

Tầng một có phòng ở chung cho mười người, tầng hai là tám người, tầng ba là sáu người, và theo thứ tự giảm dần, tầng thứ tư có không gian rộng rãi nhất, chỉ có bốn người ở chung.

Mà riêng tầng năm, là nơi ở của các giáo sư giảng dạy Thần thuật.

Trừ tầng năm dành riêng cho các giáo sư, các phân khu của bốn tầng còn lại đều được quy định rất nghiêm ngặt.

Nơi này không quan tâm đến thân phận địa vị bên ngoài của học sinh, mà chỉ dựa theo cấp bậc năng lực Thần Quyến giả của bọn họ để phân chia.

Tầng bốn là nơi dành cho những người có cấp bậc Thần thuật ưu tú, xuất sắc nhất. Mà dựa theo danh sách ở trên, Học viện sẽ tiếp tục căn cứ theo năng lực của bọn họ để tiến hành phân chia cụ thể đến từng phòng.

Ở tầng một, đại bộ phận đều là những tân sinh vừa vượt qua kỳ thi nhập học, vẫn chưa nắm vững Thần thuật.

Bởi vì phòng ở của tầng bốn số lượng có hạn, nên tháp Tar có một quy định luân phiên hoán đổi chỗ ở.

Đó chính là trước thời gian tắm rửa mỗi ngày, các Thần Quyến giả ở tầng dưới có thể khiêu chiến với Thần Quyến giả ở tầng cao hơn, nếu thắng, họ sẽ có thể được đổi phòng với người thua.

Kiểu hình thức luân phiên loại trừ này đã tồn tại kể từ khi Học viện được thành lập, đến nay đã gần 500 năm.

Giờ phút này, trong phòng số một ở tầng bốn.

Một thiếu niên tóc nâu, có đường nét khuôn mặt sâu sắc, mũi cao thẳng đang ngồi trên ghế đu ở ban công, một bên đung đưa một bên dùng Phù Không Thuật chơi với một con dao găm có màu đen hơi xen vàng nhỏ được khảm hồng bảo ngọc.

Thực ra, nói là đu đưa cũng không chính xác lắm.

Bởi vì cậu ta chỉ hơi tựa nhẹ lưng vào ghế, hai chân dài duỗi thẳng chạm đất, chút có chút không mà lắc lư rất nhẹ.

Gió chiều thổi tung những lọn tóc nâu nhỏ vụn khiến nó có hơi rối bời, đôi mắt màu nâu sẫm lộ ra vẻ kiêu ngạo không chút để ý.

Chủy thủ hắc kim tinh xảo đang lơ lửng trên không trung, dựa theo chuyển động của đầu ngón tay cậu ta mà xoay chuyển phương hướng và góc độ.

Lúc này, cửa phòng bị người khác mở ra từ bên ngoài. Một chàng trai tóc vàng mặc đồng phục trắng bước vào.

Cậu ta không nhanh không chậm từ từ đi về phía ban công, nhìn thiếu niên tóc nâu đang ngồi trên ghế đu, nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”

Thiếu niên tóc nâu nhướng mí mắt lên: “Chẳng muốn nghe cái nào cả.” Giọng điệu của lộ ra vẻ hơi lười biếng, không mấy hứng thú.

Chàng trai tóc vàng nhướng mày, rồi tiếp tục như thể chẳng nghe thấy câu trả lời vừa nãy: “Tin xấu là sẽ có thêm một buổi học môn Chiêm tinh Thuật mà cậu ghét, nhưng tin tốt là chỉ cần học nửa giờ vào buổi tối.”

Thiếu niên tóc nâu khẽ nhếch môi, biểu cảm có chút kiêu căng: “Thuật sĩ Chiêm tinh là một đám yếu ớt chỉ biết nói mấy lời sáo rỗng về những thứ mơ hồ. Khi gặp nguy hiểm, chẳng lẽ chỉ dựa vào một vài lời tiên đoán chưa chắc đã đúng là giải quyết được à?”

Nói xong, giống như nghĩ tới điều gì, cậu ta dừng lại một chút, nhìn về phía chàng trai tóc vàng: “Đương nhiên, cậu biết mấy lời này của tôi không có ý nhắm vào anh trai cậu.” Dù sao giá trị vũ lực của bản thân Công tước Anovin cũng rất mạnh mẽ.

Chàng trai tóc vàng vẫy vẫy tay mỉm cười, đáp lại với giọng đùa cợt: “Đương nhiên, cậu biết Công tước Anovin cũng sẽ không so đo với cậu.”

Nói xong lời này, cả hai liếc nhau, đồng thời cười cười.

Chàng trai tóc vàng nói: “Kỳ thật, tôi có hơi mong đợi được gặp vị Chiêm tinh sư này.”

Thiếu niên tóc nâu: “Những người bên dưới cũng vậy thôi.” Cậu ta liếc nhìn xuống tầng dưới, nhìn về phía những Thần Quyến giả đang đứng tụ tập tốp năm tốp ba.

Từ khẩu hình của những người này, không khó để đoán rằng bọn họ cũng đang bàn luận về vị giáo sư Chiêm tinh nhảy dù vào…

“Nghe nói vị Chiêm tinh sư đó đeo mặt nạ.”

“Đang êm đang đẹp đeo mặt nạ làm gì, chẳng lẽ vì lớn lên quá xấu nên không có mặt mũi gặp người khác?”

“Cũng không thể nói vậy, dù sao cũng là Chiêm tinh sư mà, thần bí một chút cũng có thể hiểu được.”

“Rốt cuộc trông như thế nào, đến lúc gặp thì sẽ biết thôi!”

 ------

Theo thời gian trôi qua, cuộc thảo luận của Thần Quyến Giả về vị Chiêm tinh sư mới trong Học viện cũng ngày càng nhiều. 

Cho đến ngày khai giảng, nó đã đạt tới đỉnh điểm.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau