Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết
Chương 16
Học Viện Rhea Thánh Ân mỗi năm đều tổ chức một cuộc thí nghiệm lớn dành cho những người muốn trở thành Thần Quyến giả.
Mà để sàng lọc ra Thần Quyến giả đủ tiêu chuẩn từ trong những học sinh báo danh, cần căn cứ vào sự chuyển động của kim đồng hồ la bàn.
Chỉ cần kim đồng hồ trên la bàn chuyển động nhẹ thì người thí nghiệm sẽ có đủ tư cách học tập Thần thuật.
Mà vị trí kim đồng hồ dịch chuyển càng lớn, chứng tỏ tiềm năng và tư chất của người thí nghiệm càng mạnh mẽ.
Học Viện Rhea Thánh Ân chỉ sở hữu sáu chiếc la bàn kiểm nghiệm tư chất, tất cả đều được đặt trên đỉnh tháp thoi la tại cổng chính của Học viện.
Sáu chiếc la bàn này được treo trên sáu mặt của tháp giống như những cái đồng hồ khổng lồ, bên dưới mỗi chiếc đều có một kim chỉ.
Nhóm học sinh tới báo danh được chia thành một tổ 6 người, bọn họ chỉ cần cầm vào kim chỉ dẫn, thoi la sẽ tự động bắt đầu phân loại.
Hôm nay là ngày thí nghiệm chính thức của Học Viện.
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên vừa xuyên qua tầng mây mỏng, khu vực sàn đá cẩm thạch dưới tháp đã chật kín người xếp hàng.
Học viện chỉ có sáu chiếc la bàn, trong khi số lượng học sinh tới báo danh tham gia thí nghiệm mỗi năm đều lên đến hơn một nghìn, mức chênh lệch là rất lớn.
Vì thế, để có cơ hội kiểm tra trước nhất, hầu hết những người tham gia đều đến từ rất sớm để xếp hàng.
Những người tham gia có đủ mọi lứa tuổi và giới tính. Phần lớn là những người trẻ trong khoảng từ 17 đến 18, nhưng cũng có một bộ phận khoảng chừng hai mươi đến ba mươi tuổi.
Thậm chí cũng có một số ít người lớn tuổi.
Bởi vì Thần Quyến giả được chia ra hai phần là bẩm sinh - thiên phú trời cho, hoặc hậu sinh - được kích phát khi trưởng thành.
Nên những người lớn tuổi đến tham gia thí nghiệm, tám chín phần đều thuộc nhóm hậu sinh.
Chỉ là, dù tuổi tác lớn hay nhỏ, thân phận bên ngoài là quý tộc, phú thương hay bình dân, khi đã bước vào cổng lớn Học Viện Rhea Thánh Ân, bất kể có vượt qua thí nghiệm hay không, tất cả những người này đều thống nhất được gọi là học sinh.
“Năm nay số lượng học sinh tham gia thí nghiệm gần như gấp đôi so với năm ngoái.”
“Số lượng nhiều không có nghĩa là người vượt qua thí nghiệm cũng nhiều.”
“Năm ngoái, số lượng đến tham gia cũng phải hơn hai nghìn năm trăm người, đến cuối cùng Thần Quyến giả thông qua thí nghiệm lại chỉ có hai mươi.”
"Thật ra, điều khiến tôi tò mò không phải là số lượng Thần Quyến giả sẽ đạt chuẩn năm nay, mà là vị Chiêm tinh Thuật sĩ được Vương Hậu đặc biệt mời đến từ bên ngoài.”
“Không cần gấp, chẳng phải là buổi tối ngày mai chúng ta sẽ có một tiết học do vị Chiêm tinh Thuật sĩ này giảng dạy hay sao.”
Bodesirci, người phụ trách kiểm tra đối chiếu tên họ của những học sinh tham gia thí nghiệm, khi nghe các tiền bối trò chuyện lại không mấy để ý, vẫn tiếp tục xoay chiếc bút lông chim đang cầm trong tay.
So với vị Chiêm tinh Thuật sĩ đang được bàn tán, điều khiến Bodesirci quan tâm hơn là học sinh xếp hàng tham gia thí nghiệm năm nay.
Mặc dù đã qua hơn nửa tháng, nhưng hình ảnh thiếu niên tóc đen kia vẫn hiện lên rất rõ ràng trong đầu cậu ta.
Buổi tối ngày hôm đó ở cửa hàng bánh ngọt, đối phương đã để lại cho cậu ta ấn tượng quá sâu sắc.
Bodesirci vẫn nhớ rõ đôi mắt vàng kim cùng với mái tóc đen tựa như màn đêm sâu thẳm và khoé môi xinh đẹp hơi hơi cong lên của cậu ấy.
Mỗi một chi tiết nhỏ không quan trọng, cậu ta đều nhớ rõ.
Thậm chí đến bây giờ khi nhớ lại, cậu ta vẫn cảm giác được vành tai bắt đầu nóng ran lên.
Bodesirci có hơi không cam tâm nhìn lướt qua đám đông đang xếp hàng thêm lần nữa, hy vọng tìm thấy người kia.
Đứng xếp hàng trước mặt cậu ta là một thiếu niên tóc đen. Đáng tiếc, dù có màu tóc giống nhau, nhưng đối phương lại không phải là người cậu ta đang mong đợi.
Lại xác nhận thêm một lần nữa.
Sau khi chắc chắn rằng người mà mình tâm tâm niệm niệm không có mặt trong đám học sinh này, Bodesirci thất vọng cúi đầu, bàn tay cầm bút lông chim vô thức nắm chặt.
Thời điểm ở tiệm bánh ngọt, cậu ta đã hỏi người đó liệu có tham gia thí nghiệm Thần Quyến giả năm nay không, nhưng đối phương chỉ nói sẽ suy nghĩ.
Hiện tại xem ra, có vẻ như quyết định cuối cùng của người đó vẫn là không đến Học Viện Rhea Thánh Ân.
Bodesirci thật sự hối hận, vì lúc trước đã không lấy hết can đảm hỏi tên người đó. Cậu ta chỉ đơn giản suy nghĩ rằng, nếu không có duyên gặp lại, ít nhất biết tên thôi cũng được.
Bodesirci thở dài một hơi.
Đúng lúc này, tiếng chuông thí nghiệm vang lên ba lần ——— “Đinh... Đang... Đinh......”
Tiếng chuông vừa dứt, cuộc thí nghiệm Thần Quyến giả năm nay cũng chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên bước đến trước mặt Bodesirci chính là chàng trai có mái tóc đen duy nhất trong một loạt hàng dài đặc người.
Người tham gia khảo nghiệm này có vẻ ngoài thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt hơi hẹp dài, mái tóc đen nhỏ vụn lòa xòa trên trán, vài sợi rũ xuống che khuất một phần đôi mắt, cho người khác cảm giác hơi u ám.
Tuổi tác không quá lớn, có vẻ cũng chỉ vừa mới trưởng thành.
Bodesirci nhìn chăm chú vào mái tóc đen của thí sinh này trong vài giây, sau đó mới cúi đầu xuống nhìn danh sách trên cuộn giấy.
Ánh mắt cậu ta dừng lại trên cái tên đầu tiên, rồi hỏi: “Solholin?”
Nghe thấy tên mình, Solholin hơi hơi mỉm cười. Trong phút chốc, vẻ tối tăm âm lãnh ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Mi mắt cậu ta cong cong, đáp lại một cách thoải mái: “Đúng vậy, tôi là Solholin, đến từ Gersha Bắc khu.”
Bodesirci gật đầu.
Bước đầu xác nhận, có lẽ đây là một chàng trai có tính cách hoàn toàn khác với vẻ ngoài. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng đối phương đang cố tình che giấu con người thật sự.
Chỉ là những cái này cũng không liên quan gì đến Bodesirci.
Mà so với những thứ khác, điều mà Bodesirci càng để ý hơn chính là mái tóc đen của Solholin.
Nhìn thấy màu tóc này, trong đầu Bodesirci lại hiện lên khuôn mặt của thiếu niên bí ẩn kia.
Trước khi Solholin chuẩn bị tiến hành thử nghiệm, không biết xuất phát từ một loại tâm trạng khó hiểu nào đó, Bodesirci không thể nhịn được mà hỏi: “Tóc của cậu...”
Cậu ta còn chưa có nói xong, nhưng dường như Solholin đã biết trước điều Bodesirci định hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng trả lời: “Là nhuộm đấy. Mái tóc vốn có của tôi là màu xám, đây là màu mà tôi cố ý dùng thuốc nhuộm để tạo ra.”
Sau khi nói xong, Solholin thấy Bodesirci có vẻ hơi trầm tư, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi thật sự rất thích màu này, khá đẹp, đúng không?”
Trên khuôn mặt chàng trai xuất hiện nụ cười vô cùng rạng rỡ và hài lòng, thời điểm nói đến chữ ‘đẹp’, như thể đang nghĩ đến điều gì đó, giọng nói của càng trở nên trong sáng hơn.
Bodesirci gật đầu: “Quả thật rất đẹp.”
Nhưng trong thâm tâm cậu ta, màu sắc do dùng thuốc nhuộm ra vẫn ảm đạm hơn nhiều, chung quy lại vẫn không thể sánh được với màu tóc đen thuần tự nhiên của người kia.
Chỉ là…
Bodesirci lại nhìn thoáng qua mái tóc đen của Solholin thêm lần nữa, sau đó nâng tay lên chạm nhẹ vào tóc mình, tự hỏi liệu khi cậu ta cũng nhuộm tóc thành màu đen, không biết nếu so với người trước mặt, có thể càng giống với mái tóc sâu thẳm thâm thúy như mực kia của người kia hay không?
Trong lòng Bodesirci nghĩ như vậy, và cũng rất nhanh chóng hạ quyết tâm.
Sau bài kiểm tra ngày hôm nay của Học viện, cậu ta sẽ lập tức đi nhuộm tóc!
Bodesirci luôn là một người theo phái hành động, ngoại trừ lần gặp thiếu niên tóc đen trong tiệm bánh ngọt kia, bởi vì quá mức khẩn trương và ngượng ngùng nên mới biểu hiện chần chừ, lo trước lo sau.
Mà thời gian còn lại, một khi đã quyết định điều gì, cậu ta đều sẽ thực hiện ngay lập tức.
Vì thế, tối hôm đó, Bodesirci liền chạy tới cửa tiệm chuyên môn làm tóc và nhuộm tóc mình thành màu đen.
Lúc trở lại phòng ký túc xá tám người, bạn cùng phòng của cậu ta sau khi nhìn thấy Bodesirci mang một đầu tóc đen đi vào, liền kinh ngạc mở to hai mắt.
Một thanh niên tóc xanh lam có quan hệ thân thiết nhất với cậu ta trong số những người họ lại càng không giấu nổi sự ngạc nhiên và khó hiểu: “Úi! Cậu bạn thân mến của tui, cậu vừa đi ra từ trong rạp hát nào thế?”
Bodesirci mỉm cười, tâm trạng rất tốt mà sờ sờ mái tóc mới nhuộm của mình: “Có xấu không?”
Polun, thiếu niên tóc xanh, nhìn Bodesirci từ trên xuống dưới: “Cũng không quá khó nhìn, chính là… nói như thế nào nhỉ, khá bất ngờ đấy. Hỡi bạn thân mến, mau khai thật cho tui biết, điều gì đã khiến cậu đột nhiên nhuộm tóc thành màu đen vậy?”
Đối diện với ánh mắt tò mò của bạn cùng phòng, Bodesirci đương nhiên không thể nói ra tâm tư nhỏ của mình.
Cậu ta nhấp nháy môi, nửa đùa nửa thật trả lời: “Chỉ là đột nhiên thấy tóc đen đẹp nên nhuộm thôi, không có nhiều lý do như vậy, biết đâu sau này cậu cũng thấy đẹp mà nhuộm theo.”
Polun lắc đầu: “Không có khả năng đâu, tui thích tóc xanh cơ.”
Polun dùng đầu ngón tay giựt giựt đuôi tóc của mình, vô cùng hài lòng với mái tóc xanh dương xinh đẹp này.
Chỉ là hiện tại Polun nói có bao nhiêu chắc chắn, thời điểm sau này khi đi nhuộm tóc cũng có bấy nhiêu tích cực.
Không chỉ riêng Polun, mà rất nhiều Thần Quyến giả trong học viện cũng có ý định giống như vậy.
Thậm chí sau đó, bởi vì có quá nhiều Thần Quyến giả đi nhuộm tóc, có một khoảng thời gian phấn nhuộm tóc xung quanh Học Viện Rhea Thánh Ân đều bị bán hết sạch.
Tất nhiên, đó là chuyện của sau này.
.....…
Ngày hôm sau, vào lúc hoàng hôn.
Tại học viện Rhea Thánh Ân.
Chưa đến giờ học của Sheryl, nhưng phòng học đủ chứa 800 người đã chật kín các học sinh đến nghe giảng.
Một số người đến trễ, thậm chí còn tự chuẩn bị một cái ghế gỗ nhỏ cho mình.
Tất cả học sinh này đều thống nhất mặc đồng phục trắng của học viện, với đồ văn tinh nguyệt cùng thái dương viền vàng được thêu trước ngực, tượng trưng cho lòng trung thành và tín ngưỡng trong mỗi thời khắc với Thần Quang Minh.
Họ ngồi trong phòng học, ồn ào nhốn nháo nói chuyện không ngớt.
Mà nội dung câu chuyện không ngoại lệ đều xoay quanh buổi học sắp diễn ra.
Tuy nhiên, sự nhiệt tình của họ không phải vì có bao nhiêu quan tâm đến môn Chiêm tinh học này.
Trên thực tế, so với khóa học Chiêm tinh thuật vốn được xem như là môn ít được học sinh ưa chuộng nhất trong Học viện, điều khiến bọn họ thực sự cảm thấy hứng thú chính là vị Chiêm tinh Thuật sư mới được mời từ bên ngoài về giảng dạy.
Trong suốt mười mấy ngày qua, những tin đồn về vị giáo sư này theo thời gian đã lan truyền ngày càng rầm rộ, cho dù là phiên bản nào cũng có.
Điều này khiến cho các Thần Quyến giả trẻ tuổi càng thêm tò mò về vị giáo sư ở bên ngoài này.
Dù sao trăm nghe cũng không bằng một thấy, nếu không tự mình đến xem thì họ sẽ không thể cam tâm.
Lúc này, thời gian chỉ còn khoảng năm phút nữa là đến giờ học, ở hai hàng ghế cuối phòng học gần cửa sổ, hai thiếu niên một có mái tóc vàng, một có mái tóc nâu sẫm đang ngồi cạnh nhau.
Chàng trai tóc vàng tư thế đoan chính ngồi thẳng lưng trên ghế, giống như một cây tùng tuyết tao nhã.
Còn thiếu niên tóc nâu bên cạnh lại chống cằm, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có một con chim sẻ đang đậu.
Chàng trai tóc vàng nhìn thoáng qua người đang uể oải bên cạnh mình, rất có hứng thú nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không đến.”
Thiếu niên tóc nâu hơi nhướng mày, rầu rĩ đáp: “Vị kia ở trong nhà bảo tôi phải đến.”
Chàng trai tóc vàng cười cười, giọng mang theo chút trêu chọc: “Mau lên tinh thần đi, biết đâu vị giáo sư Chiêm tinh này thật sự có thể mang đến kinh hỉ ngoài ý muốn nào đó thì sao.”
Thiếu niên tóc nâu nghe vậy, đáp lại một cách có lệ: “Cũng mong là thế.”
Trong khi hai thiếu niên tóc vàng và tóc nâu nói chuyện, những học sinh khác vẫn không ngừng bàn luận về vị giáo sư mới.
Mà vấn đề họ thảo luận nhiều nhất chính là ngoại hình của vị giáo sư này.
“Dù sao tôi vẫn nghĩ rằng thầy ấy mang mặt nạ vì diện mạo rất doạ người.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, có thể là do bỏng hoặc bị hủy dung gì đó nên mới đeo mặt nạ.”
“Ôi Thần Quang Minh vĩ đại trên cao, các cậu thật quá hẹp hòi, tại sao không thể là vì người khác lớn lên xinh đẹp đến mức phải che giấu chứ?”
“Đúng vậy, hơn nữa, cũng có thể là thầy muốn tách biệt thân phận giáo sư và thân phận thường ngày, nên không cho chúng ta thấy gương mặt thật.”
“Có gì mà phải tách biệt, theo tôi thấy làm gì có nhiều lý do như vậy, nếu là lớn lên đẹp thì cứ thoải mái mà khoe ra, chỉ có những ai dung mạo bình thường mới sợ bị nhìn thấy thôi.”
"Nói cũng đúng, hơn nữa có thể trở thành Thuật sĩ Chiêm tinh thì rất ít ai còn trẻ, đeo mặt nạ để che đi những nếp nhăn đầy mặt là chuyện rất bình thường.”
“Không phải đâu! Tôi nghe các kỵ sĩ ở lâu đài Abucono nói rằng vị Chiêm tinh sư này là một người còn rất trẻ.”
“Thì thế nên cậu mới chỉ là nghe nói thôi, dù sao tôi cũng không tin.”
Nhóm Thần Quyến giả này, đều là một đám thiếu niên tuổi tác không lớn lắm, rõ ràng ngay cả bộ dạng của giáo sư mới vẫn chưa nhìn thấy, nhưng đã chia thành nhiều phe phái tranh cãi đến đỏ mặt.
Và Sheryl, giữa những nghi ngờ về ngoại hình của mình, vừa đúng giờ đã bước vào phòng học.
0 Nhận xét