Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 18

Guy vừa dứt lời, một thanh niên Thần Quyến giả khoảng hai mươi mấy tuổi đột nhiên đứng dậy, kích động gào lên về phía bóng lưng của Sheryl: “Thầy ơi, em muốn đi nhuộm tóc đen giống như thầy!”

Giọng nói của anh ta to lớn vang dội, tràn đầy nội lực. 

Một câu ngắn gọn nhưng ý chí quyết tâm rất mạnh mẽ. 

Âm lượng lại càng lớn đến mức vang vọng khắp căn phòng, thậm chí khiến cho con quạ đen béo ú đậu trên song cửa sổ đang chuẩn bị bay đi bị giật mình trượt té, hai cái cánh đen vừa lúc bị nhánh cây móc lấy. 

Sheryl dừng bước. 

Lớp học vốn có chút ầm ĩ cũng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. 

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần Quyến giả này, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phức tạp. 

Người biết chuyện thì sẽ hiểu anh ta đang dũng cảm đứng lên thông báo, người không biết còn cho rằng  anh ta đang không cam lòng thách thức đối phương.

Mà Thần Quyến giả này dường như cũng nhận ra được chính mình vừa nói gì, khuôn mặt vốn trắng nõn lập tức đỏ bừng lên như con vịt nấu chín trong chảo nóng. 

Anh ta há há miệng, đang định giải thích cái gì đó để khắc phục tình hình.

Nhưng lại chợt nghe thấy một tiếng cười vô cùng nhẹ nhàng dễ nghe.

Anh ta sửng sốt, sau khi phản ứng lại, lập tức thụ sủng nhược kinh nhìn về phía chủ nhân của tiếng cười.

Sheryl quay người, nhìn vào mắt của Thần Quyến giả này, sau đó chuyển lên mái tóc của đối phương. 

Mái tóc có màu vàng nhạt, hơi xoăn, không dài cũng không ngắn.

Là màu sắc phổ biến thường thấy nhất của một công dân ở Vương quốc Bretlinton.

Sheryl mỉm cười, nói: “Mong chờ màu tóc mới của em.” 

Nói xong lời này, Sheryl lại một lần nữa xoay người, chuẩn bị tiếp tục đi về phía cửa để ra ngoài. 

Mà thanh niên có mái tóc vàng nhạt hơi xoăn kia, tuy màu đỏ ửng trên mặt vẫn chưa rút đi, nhưng cũng không biết là đang nghĩ tới cái gì, bắt đầu không thể kiềm chế được, ngơ ngác cười hô hô.

Guy nhìn đến trên mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ: “Ngốc nghếch.” 

Cậu ta tuyệt đối không bao giờ thừa nhận rằng thằng nhóc này có một chút quan hệ họ hàng thân thích trên danh nghĩa với mình. 

Mà dù cho lời nói này của Guy không quá lớn, không gian lớp học lại rất rộng, nhưng trong tình huống mọi người đều không nói gì, một tiếng “ngốc nghếch” này cũng đủ để những người ngồi xung quanh nghe rõ.

Lời này của cậu ta rõ ràng là đang nói về người thanh niên có mái tóc vàng hơi xoăn đang cười ngây ngô kia. 

Nhưng ngay sau khi nói xong, Sheryl lại một lần nữa xoay người. 

Guy hơi khựng lại một chút. 

Sheryl nhanh chóng bước về phía cậu ta.

Môi của Guy hơi mấp máy một chút, mắt thấy khoảng cách của hai người ngày càng gần lại đột nhiên có hơi khẩn trương. Cậu ta theo bản năng muốn giải thích một chút rằng câu “ngốc nghếch” kia không phải là nói về Sheryl.

Kết quả cậu ta còn chưa kịp thốt ra một âm thanh nào, đối phương đã vòng qua một dãy bàn, dừng lại ở vị trí ngay sau lưng Guy. 

Sheryl không để ý đến Guy, mà chỉ vươn tay, giải cứu cái cánh của con quạ đen thui đang bị mắc kẹt ngoài cửa sổ bởi một cành cây. 

Cậu nhẹ nhàng nhéo lông sau gáy của quạ béo: “Phải đi thôi.” Vừa nói, Sheryl vừa đặt con quạ lên vai mình.

Sau khi làm xong những việc đó, Sheryl trực tiếp rời khỏi lớp qua cửa sau.

Toàn bộ quá trình cũng không liếc nhìn Guy một cái.

Mà ngay khi cậu vừa đi khỏi, như thể một chốt mở nào đó đã bị vặn ra, phòng học vốn đang yên tĩnh lại lần nữa trở nên ồn ào nhốn nháo.

Guy hoàn toàn bị Sheryl phớt lờ hơi rũ mắt, mái tóc nâu sẫm che khuất cảm xúc trong đáy mắt, chỉ có đường viền môi đang banh thẳng ra thể hiện tâm trạng không vui của cậu ta.

Lúc này, những người khác trong lớp lại bắt đầu bàn tán về vị giáo sư kia.

Nội dung cũng đã chuyển sang ngoại hình của Sheryl.

Sau khi trải qua nửa giờ ở chung, họ không những không hết cảm giác tò mò vì đã gặp mặt chính chủ, mà ngược lại còn càng ngày càng hiếu kỳ hơn.

Họ thật sự vô cùng muốn nhìn thử xem gương mặt của vị giáo sư mới ở sau lớp mặt nạ trông như thế nào.

“Nhất định là vô cùng đẹp!” 

“Tôi vẫn giữ ý kiến như cũ.”

“Tuy tôi công nhận rằng thầy rất có sức hấp dẫn, nhưng vẫn kiên trì giữ quan điểm trước đó, chỉ có những người lớn lên xấu xí mới phải đeo mặt nạ che giấu.”

Lời này của đối phương còn chưa nói xong, đã bị một âm thanh mạnh mẽ phản bác. 

“Cậu ấy không xấu!” 

Bodesirci đứng dậy, cực kỳ giận dữ nhìn người vừa nói chuyện.

Người nọ liếc nhìn cậu ta một cái, không mấy để tâm mà nhướng mày. 

Bàn tay rũ xuống bên người Bodesirci nắm chặt lại thành quyền, rất muốn nói với mọi người rằng thầy giáo mới của họ xinh đẹp vô cùng, nhưng lời đã ra tới bên miệng, cuối cùng vẫn cố nuốt trở lại. 

Không thể làm như vậy. 

Nếu cậu ấy đã đeo mặt nạ lên, có nghĩa là đang cố tình che giấu bề ngoài của mình. Nếu cậu ta nói ra bản thân đã từng gặp qua Sheryl, có khả năng sẽ gây ra thêm phiền phức cho đối phương.

Nghĩ như vậy, Bodesirci hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, không thèm nhìn những người này, xoay người bước ra cửa. 

Polun đuổi theo sát phía sau: “Anh em, hôm nay cậu thực sự không bình thường.” 

Bodesirci không nói gì, bước chân càng lúc càng nhanh.

Trong phòng học vốn chỉ có hai Thần Quyến giả tóc đen, một người đã đi rồi, bây giờ dư lại cũng chỉ có mình Solholin. 

Solholin nhìn theo bóng lưng của Bodesirci, hơi dừng lại vài giây trên mái tóc đen của cậu ta, ánh mắt hơi lóe lên như đang suy nghĩ gì đó.

Cùng lúc đó, đồng dạng nhìn bóng dáng của Bodesirci suy tư còn có Will đang ngồi bên cạnh Guy.

Bỏ qua phần nhạc đệm nhỏ kia, trong lớp học, cuộc tranh luận của nhóm Thần Quyến giả về việc thầy giáo mới đẹp hay xấu đã chia thành hai phe lớn, hơn nữa so với trước khi đi học còn tranh cãi kịch liệt hơn bao giờ hết. 

Dù cho số lượng người bên phe xấu ít hơn rõ rệt, nhưng không chịu nổi sự cố chấp và mặt dày của bọn họ, dù lấy ít đấu nhiều cũng không hề thua kém, thậm chí càng bàn luận càng hưng phấn.

Trong khoảng thời gian ngắn, không gian trong lớp học tràn đầy những tiếng lải nhải bàn tán xôn xao.

Solholin nhìn thấy cảnh này, vô cùng hiếu kỳ mà tấm tắc thấy lạ. Mấy nhóm Thần Quyến này thật sự rất nhàm chán, bộ dáng khiêu chiến đấu võ mồm ầm ĩ này không giống như những gì cậu ta tưởng tượng trước khi vào học viện.

Quả nhiên, Thần Quyến giả đã tốt nghiệp và Thần Quyến giả chưa tốt nghiệp từ Học viện là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. 

Lúc này, một người từ phe phái kiên trì cho rằng giáo sư mới bởi vì xấu xí nên mới mang mặt nạ đã đề xuất một ý tưởng rất táo bạo.

“Giáo sư Thần Thuật trong Học viện đều ở tại tầng năm của toà chính tháp Tar. Chúng ta đã tranh luận như vậy cả nửa ngày mà vẫn chưa ra kết quả, không bằng chọn ra một Thần Quyến giả ở tầng bốn tự mình đến tầng năm để kiểm chứng.”

“Ha? Làm thế nào để lên tầng năm?”

“Từ tầng bốn lên tầng năm chỉ cách có một tầng, bò lên từ cửa sổ không phải là có thể kiểm chứng được à?”

“Ý là đi lên xem trộm ư!?”

“Như vậy không tốt lắm đâu.”

“Có gì không tốt? Chẳng lẽ các cậu không muốn biết diện mạo của thầy sau chiếc mặt nạ sao?”

“.......”

Những người ban đầu còn phản đối , sau khi trải qua một hồi đấu tranh nội tâm mãnh liệt, cuối cùng cũng đã bị lòng hiếu kỳ lấn át. 

Hơn nữa, sự việc này phát triển đến hiện tại, không chỉ liên quan đến việc người kia có đẹp hay không, mà còn liên quan đến quan điểm và sự thắng thua của phe phái bọn họ.

Will cười lớn: “Thú vị thật, thú vị thật!” Trong lúc mọi người quyết định dùng phương thức rút thăm để chọn một Thần Quyến giả ở tầng bốn đi lên tầng năm kiểm chứng, cậu ta đã nâng tay lên và nói: “Tính luôn cả tôi và Guy.”

Guy nhăn mày lại: “Đừng có kéo tôi vào.”

Will nhìn về phía cậu ta: “Dù sao hiện tại cũng rất nhàm chán, không bằng tham gia cho vui.” Hơn nữa, cậu ta cũng không cho rằng bản thân mình hay là Guy lại sẽ xui xẻo đến mức tình cờ rút trúng đâu.

Guy còn định nói gì đó, nhưng Will đã nhướng lông mày, trước một bước mở miệng nói: “Tôi không tin cậu không hiếu kỳ về diện mạo của vị Chiêm tinh sư kia.”

Guy im lặng.

Mà im lặng vào lúc này, không hề nghi ngờ là đại biểu cho sự đồng ý ngầm.

Will thấy vậy liền rất đắc ý, lôi kéo Guy còn có chút biệt nữu đến chỗ các Thần Quyến đang chuẩn bị rút thăm.

Mà chờ sau khi Guy rút được lá thăm có ngôi sao sáu cánh, người trầm mặc đổi thành Will. 

Một lúc sau, khi thấy sắc mặt của Guy tối sầm lại, Will có hơi ngượng ngùng sờ sờ mũi: “A, Guy, xem ra hôm nay thần Quang Minh đặc biệt chiếu cố cậu.”

Guy: “……”

 ------

Vào ban đêm, Guy trước đó đã lợi dụng đặc quyền để tìm ra phòng của Sheryl, xuất phát từ ban công tầng bốn, lợi dụng những dây leo trên tường cùng với Phù Không Thuật, một đường linh hoạt lại nhanh nhẹn đi vào phòng Sheryl từ cửa sổ.

Động tác của cậu ta rất nhẹ nhàng, toàn bộ quá trình gần như có thể nói là lặng yên không một tiếng động.

Khi nhìn thấy cửa sổ đang mở, Guy đứng trên bức tường cạnh cửa sổ hơi chần chừ một chút. Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cậu ta không nghĩ nhiều, thở nhẹ một hơi rồi trực tiếp nhảy vào.

Nhưng mà hai chân vừa mới chạm đất, còn chưa kịp đứng yên, phía sau đầu gối đã bị một lực mạnh đá vào. Hai chân cậu ta khụy xuống, theo quán tính chuẩn bị ngã ngồi xuống, cũng chính là trong tích tắc này, một bàn tay đã nắm chặt cổ áo, mạnh mẽ kéo cậu ta dựa sát vào vách tường.

Phía sau lưng va chạm vào tường phát ra từng trận nóng rát, đau nhức. Chờ khi Guy định phản ứng lại, bản thân đã ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường, yết hầu còn bị một lưỡi dao sắc nhọn đè lên.

Guy: “.......”

Lúc này, lưỡi dao bén nhọn đè lên cổ cậu ta được thu hồi lại. Guy theo bản năng định cử động, nhưng vẫn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy một giọng nói từ phía trên truyền xuống: “Tốt nhất là đừng có lộn xộn.”

Giọng nói này rất lười biếng, mang theo chút thờ ơ không quan tán, âm cuối kéo dài thể hiện sự châm biếm và cảnh cáo.

Lúc này Guy mới nhận ra, chân của đối phương đang đặt giữa hai chân tách ra của cậu ta, đáy giày chỉ còn cách một vài mm là có thể đạp vào nửa người dưới của cậu ta.

Guy “bùm” một cái liền cảm thấy mặt mình đỏ bừng, nhận thức được đây là một sự đe dọa trần trụi. Cậu ta vừa xấu hổ vừa tức giận, ngẩng đầu lên.

Sheryl rũ mắt xuống, khóe môi nhếch lên: “Thần Quyến giả Guy, bò cửa sổ không phải là một thói quen tốt đâu."

 -----


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau