Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 19

Giọng nói của Sheryl không nhanh không chậm, ngữ điệu vẫn là một loại không để ý và nhàn tản như cũ, thanh tuyến từ tính êm dịu truyền đến tai Guy trong sự yên tĩnh tuyệt đối của màn đêm vô cùng rõ ràng.

Guy mím chặt môi, trong nháy mắt khi đối phương đột nhiên gọi tên mình, cảm giác hoảng loạn, khiếp sợ và cả kinh ngạc liên tục ập đến trong lòng cậu ta.

Đối phương không chỉ chuẩn xác gọi ra tên họ, lại còn vô cùng dễ dàng chế phục cậu ta, cũng không biết một đá vào đầu gối kia đã dùng chiêu thức gì, thế nhưng khiến hai chân thoáng chốc trở nên mềm nhũn, đến bây giờ vẫn chưa thể đứng vững.

Lúc này, nếu Guy còn dám so sánh vị Chiêm tinh Thuật sĩ này với nhóm mấy người giáo sư không có một chút giá trị vũ lực nào trong Học viện, thì đó mới thật sự là ngu ngốc không ai bằng.

Ánh mắt cậu ta thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Chiêm tinh sư tóc đen đang đứng trước mặt mình.

Sheryl, Guy nhớ rất rõ ràng tên của người này.

Do ánh sáng mờ nhạt, Guy không thấy rõ khuôn mặt Sheryl, chỉ có thể nhìn được đường viền thô ráp lại mơ hồ của chiếc mặt nạ mà đối phương đang đeo.

Giờ phút này, hai người, một đang ngồi, một đang đứng.

Sự chênh lệch về độ cao khiến bóng râm của Sheryl hoàn toàn đổ xuống dưới, loại hơi thở thanh lãnh giống như đống tro tàn từ chốn hoang vu cuốn tới bao phủ toàn thân Guy, tạo ra một cảm giác áp lực mơ hồ, rất khó chịu.

Đêm hôm khuya khoắt leo cửa sổ vào phòng người khác làm chuyện xấu lại bị chính chủ bắt gặp ngay tại trận, hơn nữa còn bị đối phương dễ dàng khống chế. Loại tình huống xấu hổ này, dù là Guy bình thường không mấy bận tâm đến điều gì, lúc này cũng cảm thấy vô cùng lúng túng.

Nếu có thể quay ngược thời gian, lúc trước cậu ta chắc chắn sẽ không bao giờ ngầm đồng ý với đề nghị rút thăm của Will !

Tình huống hiện tại thật sự là rất không xong.

Lần đầu tiên trong đời, Guy biết được vô cùng rõ ràng cái gì gọi là mất mặt.

Cậu ta thậm chí còn không dám nhúc nhích.

Cảm nhận được tầm mắt chăm chú của đối phương vẫn luôn dừng lại trên mặt mình, Guy siết chặt nắm đấm, mặt càng lúc càng nóng bừng lên, vừa xấu hổ vừa tức giận!

Sheryl nhận ra cảm xúc đang biến hoá của Guy, rất có hứng thú nói: “Xem ra cậu cũng biết xấu hổ mất mặt là gì.”

Guy rũ mắt xuống, dù biết trong lòng cũng tự hiểu lấy mình, nhưng ngoài miệng vẫn không muốn chịu thua: “Thầy muốn gì?” 

Cậu ta có chút quật cường mở miệng, cố gắng giữ giọng điệu cứng rắn, lòng tự trọng của thiếu niên khiến Guy dù ở trong tình huống này cũng không muốn đầu hàng.

Sheryl thong thả nói: “Dù tôi không ghét bỏ học sinh tích cực thăm dò để tự mình tìm ra đáp án trong lòng, nhưng lấy hình thức rút thăm để quyết định ai sẽ tới leo cửa sổ, lại còn liên lụy đến giáo sư đáng yêu vô tội, thì thật chẳng ngoan chút nào.”

Nghe Sheryl chỉ mới dăm ba câu đã nói hết tiền căn hậu quả, Guy vừa ngạc nhiên nhưng lại chẳng thấy ngoài ý muốn: “Quả nhiên cái gì thầy cũng biết.”

Biết rằng sau khi tan học, nhóm Thần Quyến giả vì quá tò mò về diện mạo của mình mà tranh luận gay gắt, cũng biết bọn họ quyết định dùng cách rút thăm để chọn người leo cửa sổ nhìn trộm lúc nửa đêm, thậm chí còn biết kẻ được chọn cuối cùng chính là Guy.

Cũng chỉ có như thế mới giải thích được tại sao Sheryl lại bắt được Guy đúng lúc như vậy, còn chính xác gọi ra tên cậu ta.

Bởi vì biết trước, cho nên đã sớm có chuẩn bị.

Mà cậu ta tự cho mình là lặng yên không một tiếng động, thực ra đều nằm trong dự đoán của đối phương.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, Guy liền vô cùng tức giận, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy mình bị lừa gạt.

Phản ứng thứ hai là càng cảm thấy bản thân mất mặt hơn.

Guy thử đổi một góc độ khác, nếu cậu ta là Sheryl, thì một phen leo cửa sổ lúc giữa đêm khuya này thật sự chẳng khác nào thằng hề đang nhảy nhót.

Đáng ghét!

Đây chính là sức mạnh của những Thuật sĩ Chiêm tinh cường đại?

Lần đầu tiên Guy bắt đầu nghi ngờ về thái độ khinh thường trước đây của mình đối với Thuật chiêm tinh.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Guy đã não bổ nghĩ ngợi rất nhiều, biểu cảm trên mặt cũng liên tục thay đổi.

Màn thay đổi sắc mặt phong phú đầy kịch tính đó khiến Sheryl không khỏi bật cười.

Chàng trai trẻ này tuy là người thừa kế tương lai của Đại Giám mục Bretlinton, nhưng tính tình vẫn còn chưa ổn trọng thành thục, cả người đều toát ra vẻ ngang bướng không muốn chịu thua, ngạo mạn không tuân theo sự quản giáo.

Có hơi khôn khéo, chỉ là cũng chẳng có chút tâm nhãn gì.

Ngày thường luôn được tán dương, không biết che giấu cảm xúc của mình, tức giận là tức giận, vui vẻ là vui vẻ, là kiểu tính cách thẳng thắn rất điển hình.

Ngược lại, so với Guy, chàng trai tên Will bên cạnh lại quanh co lòng vòng hơn một chút, giống như anh trai trưởng của mình, Công tước Anovin, mặt ngoài thì ôn hòa hiền lành, nhưng tâm tư phức tạp hơn nhiều.

Tuy nhiên, khách quan mà nói, bất kể là người trước hay người sau đều có chỗ đáng khen. Trong mắt Sheryl, không ai hơn ai kém.

Sheryl nhìn Guy: “Là học trò, đêm hôm khuya khoắt lại leo cửa sổ phòng thầy giáo, dù sao cũng phải chịu một chút trừng phạt.”

Guy lập tức cảnh giác: “Thầy muốn làm gì!” 

Khi nói chuyện, cậu ta nhanh chóng co co hai chân lại, rõ ràng là vẫn còn đang e dè cái chân đang chỉ cách nửa người dưới của mình vài milimet của Sheryl.

Chú ý tới động tác lén lút này của Guy, Sheryl hơi cười cười.

Tiếng cười của cậu không lớn, có chút tùy ý nhàn nhạt, nhẹ nhàng, nghe rất dễ chịu, nhưng lọt vào tai Guy lại khiến cậu ta thẹn quá thành giận: “Thầy cười cái gì!”

Lúc này, Guy chẳng khác nào một nhóc báo con hung dữ đang bị nhốt trong lồng, chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ lại bắt đầu phô trương thanh thế nhe răng gầm gừ đe dọa, để che giấu sự hoảng loạn và bất an vô thố trong lòng.

Sheryl không nói gì, chỉ nhẹ nhàng rút chân về.

Guy thấy thế, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm một hơi thì động tác tiếp theo của Sheryl lại khiến cơ thể cậu ta căng chặt trở lại.

Sheryl ngồi xổm xuống ngay trước mặt cậu ta, đồng tử kim sắc dưới mặt nạ nhìn chăm chú vào Guy.

Sau khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, dưới ánh trăng mờ nhạt, những chi tiết trên chiếc mặt nạ của Sheryl cũng càng trở nên rõ ràng hơn trong mắt Guy.

Guy lắp bắp: “Thầy...”

Cậu ta vừa định nói gì đó thì yết hầu đã bị một lưỡi dao sắc bén áp sát. Xúc cảm lạnh buốt dán trên làn da nơi cổ họng khiến đồng tử Guy thoáng chốc co lại.

Mặc dù trong tiềm thức, cậu ta biết Sheryl sẽ không thực sự ra tay với mình, nhưng trong nháy mắt đó, cậu ta không thể tránh khỏi mà cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Sheryl mỉm cười: “Đừng sợ, tôi là một thầy giáo gương mẫu, sao có thể làm hại học trò thân yêu của mình được.”

Nói xong, Sheryl dịch con dao nhỏ trong tay ra xa vài tấc.

Guy căng chặt cơ thể, cố giữ bình tĩnh nhìn Sheryl, hỏi: “Thầy nói trừng phạt là có ý gì?”

Sheryl: “Chính là ý trên mặt chữ.” Giọng của cậu rất nhẹ nhàng, tạo thành sự đối lập rõ rệt với trạng thái căng thẳng của Guy lúc này: “Cậu khẩn trương quá rồi.”

Sheryl thậm chí còn bắt đầu dịu dàng an ủi: “Thả lỏng nào.”

Guy “....” Thầy bỏ giùm cái dao trong tay xuống đi thì mới có sức thuyết phục!

Sheryl chớp chớp mắt, dường như biết được suy nghĩ của Guy: “Nhưng đây chỉ là một con dao gọt trái cây thôi mà.”

Nói xong, giống như chợt nhớ ra điều gì, Sheryl nâng một tay kia của mình lên, duỗi về phía gương mặt Guy.

Guy giật mình, hô hấp ngưng trọng, theo bản năng nhắm mắt lại.

Cậu ta nghĩ rằng Sheryl sắp làm gì mình, kết quả chỉ cảm thấy được bên má bị ống tay áo của đối phương nhẹ nhàng cọ vào, xúc cảm rất nhỏ, tựa như như lông vũ mềm mịn nhẹ nhàng lướt qua một chút.

Loại cảm giác như có như không lại mơ hồ này khiến hàng mi Guy khẽ run.

Cậu ta còn chưa kịp suy nghĩ thêm, giây tiếp theo, một tiếng "tách" vang lên, bóng đèn trong phòng được bật sáng.

Ý thức được mình đã phản ứng có phần quá mức, Guy lập tức mở mắt ra, đập vào tầm nhìn chính là đồng tử kim sắc mang ý cười của Sheryl.

Ánh sáng màu cam ấm áp trong phòng phủ lên chiếc mặt nạ của Sheryl một tầng sắc thái mờ ảo, nhưng đôi mắt lộ ra ngoài kia lại vô cùng rõ ràng, trong veo lại lấp lánh.

Với khoảng cách gần như vậy, Guy thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi nhỏ dài và hơi cong đang đổ bóng mờ sâu thẳm trên khuôn mặt của người kia.

So với thời điểm ở trong phòng học vài giờ trước, khoảng cách gần gũi lúc này khiến Guy càng thấy rõ ràng và khắc sâu hơn vẻ thanh thúy trong đôi mắt đối phương.

Màu sắc ấy như được mạ vàng, hệt như thái dương soi rọi xuống đáy biển, tạo nên một cơn lốc xoáy khó lường, dẫu rằng đôi mắt đang ngậm ý cười, nhưng ẩn sâu bên trong vẫn luôn vạch ra khoảng cách, thần bí lại khó lường.

Người kia giống như biết hết tất cả, cũng có thể nhìn thấu tất cả.

Dưới ánh nhìn chăm chú đó, ngươi giống như bị lột trần không chỗ che giấu, mà đối phương thì vẫn bình tĩnh ung dung.

Guy mấp máy môi, ánh mắt lảng tránh, trước khi nhịp tim của bản thân trở nên bất thường đã vội quay đi để tránh nhìn thẳng vào đối phương.

Sheryl đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Bây giờ chúng ta tiếp tục quay lại vấn đề trừng phạt.”

Sheryl vừa mở miệng, Guy hơi ngẩn ra một chút, sau đó lập tức căng người, bắt đầu khẩn trương.

Guy không biết Sheryl sẽ trừng phạt mình thế nào, và sự mơ hồ này không thể nghi ngờ đã khiến nỗi sợ hãi trong lòng lại gia tăng. Nhưng kỳ lạ chính là, giữa sự hoảng loạn ấy, trong lòng cậu ta một sinh ra cảm giác hưng phấn thầm kín.

Ý thức được rằng có thể mình đang theo đuổi cảm giác kích thích này, gương mặt Guy tối sầm lại, trong nháy mắt rơi vào trạng thái tự hoài nghi bản thân, lẽ nào cậu ta là kẻ cuồng bị ngược đãi?

Không đúng, không đúng!

Guy chau mày, trong lòng thầm hung dữ trách móc bản thân.

Mà lúc này, Sheryl đã dùng mũi dao nhẹ nhàng gẩy một lọn tóc trên sườn mặt Guy.

Cậu chậm rãi nói: “Nhuộm tóc thành màu đen đi.”

"Gì cơ?” Guy nhất thời không phản ứng kịp, mở to hai mắt nhìn Sheryl, dáng vẻ giật mình ngơ ngác khiến cả người cậu ta trông hơi ngốc nghếch.

Sheryl nhớ lại đoạn đối thoại giữa Guy và Will về việc nhuộm tóc.

Lúc đó, Guy đã nói gì nhỉ…

À, cậu ta nói rằng sẽ không đời nào làm chuyện ngu ngốc hết nói nổi như vậy.

Ngu ngốc hết nói nổi.

Chắc chắn lúc đó có rất nhiều người đã nghe Guy nói thế.

Nghĩ vậy, Sheryl nhìn Guy, rất hứng thú nhắc lại một cách đầy ác ý: “Nhuộm tóc thành màu đen, ngay ngày mai.”

Guy không phục: “Dựa vào đâu mà em phải nghe lời thầy?”

Sheryl cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng vung tay, giây tiếp theo có bóng đen lướt qua, một đoạn tóc bị cắt rơi xuống bên má Guy.

Guy không thể tin được, trừng to mắt: “Thầy...”

Khóe môi Sheryl khẽ nhếch: “Nếu không đồng ý, tôi sẽ cắt hết toàn bộ tóc của cậu ngay bây giờ.”

Guy bị mấy lời này cùng hành động của Sheryl làm cho sang chấn tâm lý, bật thốt lên: “Làm gì có giáo sư nào như thầy chứ!”

Sheryl mỉm cười: “Kiểu học sinh như các cậu cũng đã có, thì tại sao lại không thể có thầy giáo như tôi?”

Khi nói chuyện, Sheryl lại vung tay, tốc độ nhanh đến mức Guy không kịp phản ứng, chờ đến khi cậu ta nhận ra, thêm một đoạn tóc nữa đã ra đi.

Lúc này Guy thật sự luống cuống, cậu ta có thể trọng thương đổ máu, nhưng không thể nào tiếp thu được việc bị gọt trọc đầu!

Vì thế trước khi Sheryl hành động lần nữa, Guy ôm chặt lấy mái tóc của mình, vội vàng nói: “Nhuộm!”.

Biểu cảm cậu ta vô cùng phẫn uất, nhìn Sheryl: “Em nhuộm!”

Nhuộm thành màu đen dù sao vẫn còn tốt hơn bị cạo trọc!

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên trong đời Guy gặp phải loại tình huống éo le hết chỗ nói như thế. Mà cố tình sự việc diễn ra thành cái dạng này, nếu xét về đúng sai, cậu ta cũng chẳng thể trách ai, dù sao chính mình về tình về lý đều không trong sạch.

Trên thực tế, ngay từ đầu Guy đã nghĩ rằng hình phạt của Sheryl sẽ là đánh cậu ta một trận hoặc là một lần giáo huấn nặng nề, hoặc ít nhất là bị làm khó dễ trong giờ học. 

Dù sao cậu ta đã vắt óc nghĩ ra đủ loại khả năng, nhưng lại không ngờ kết quả lại là yêu cầu cậu ta đi nhuộm tóc.

Nếu là một trận đấu tay đôi thì còn tốt hơn, vì dù sao trường học cũng không cấm các Thần Quyến giả tiến hành quyết đấu Thần thuật. Nhưng cuối cùng đối phương lại đưa ra một hình phạt như vậy, khiến Guy cảm thấy rất nửa vời, vừa bối rối vừa tức giận, lại cảm thấy một chút oan ức khó hiểu.

Guy cũng không phải không nghĩ đến việc phản kháng, chỉ là hai chân lúc này vẫn chưa hồi phục được chút sức lực nào, hơn nữa tốc độ vừa rồi của đối phương, cũng đủ để cậu ta nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên.

Rõ ràng đối phương không phải là một Chiêm tinh Thuật sư yếu đuối.

Guy không muốn mạo hiểm lấy khả năng mình không còn cọng tóc nào để đi đánh cược.

Lần này đành phải chịu thua!

Nhận thức được thực tế, dưới ánh mắt của Sheryl, Guy nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nhuộm là được chứ gì.”

Sheryl hài lòng, ánh mắt nhìn về phía Guy cũng trở nên yêu thương hơn, cậu vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu tóc Guy một chút như đang vuốt ve một con báo nhỏ: “Bé ngoan.”

Guy lúc đầu vẫn còn kinh ngạc, rồi rất nhanh đã phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra, giống như đã chịu kinh hách mạnh mẽ nào đó, khuôn mặt cậu ta nháy mắt đỏ bừng: “Thầy... Thầy... Thầy...” 

Cậu ta chỉ vào Sheryl, lắp bắp gọi thầy cả nửa ngày cũng không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.

Cái chạm nhẹ này đã làm thay đổi hoàn toàn bộ dáng vốn kiêu ngạo và khó thuần phục thường ngày của cậu ta, trong thoáng chốc lại giống như một con chó nhỏ ngốc nghếch, xù lông lên vì kích động.

Sheryl bị chọc cười, tâm trạng rất tốt nên quyết định sờ soạng đầu tóc Guy thêm một phen. 

Cuối cùng, thời điểm rút tay về, cậu còn thuận tiện véo nhẹ má Guy một cái.

Ừm, ốm nhom ốm nhách, xúc cảm cũng bình thường.

Giống như đang đánh giá thịt heo, Sheryl thầm nhận xét trong lòng.

Còn Guy, lúc này đã trực tiếp tròn mắt kinh ngạc.

Cậu ta giống như không thể tin được mà chớp chớp mắt, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Sau một lúc lâu, Guy mới dần lấy lại tinh thần, dùng tay che bên mặt bị Sheryl véo qua: “Thầy cái người này... cái người này sao mà...”

Cậu ta như đang muốn tìm một từ nào đó mô tả cho phù hợp, nhưng dù vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn không thể nói ra một lời nào thật chính xác.

Lúc này, Sheryl đã đứng lên, đi đến trước bàn.

Cậu cầm lấy quả táo đặt trên bàn, rồi lại quay về trước mặt Guy, sau đó đặt quả táo cùng con dao nhỏ vào tay cậu ta.

Guy cúi đầu nhìn nhìn quả táo, nhìn nhìn dao nhỏ trong tay, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Sheryl đứng ở trước mặt mình. Qua vài giây, cậu ta cắn răng nói từng chữ một: “Đừng nói với em là ý kia.”

Sheryl gật đầu: “Đúng là ý như vậy, cậu không nhầm đâu.”

Nói xong lời này, Sheryl lại không nhanh không chậm bổ sung thêm một câu: “Trước đó tôi định gọt táo ăn, nhưng vì phải đợi cậu đến nên đành phải tạm dừng.”

Guy hít sâu một hơi: “Vậy bây giờ thầy muốn em gọt vỏ à?”

Sheryl đáp lại: “Có vấn đề gì sao?”

Tay cầm quả táo và dao nhỏ của Guy run lên, bị lời nói này của Sheryl làm cho tức giận. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên trong đời có người để cho cậu ta làm công việc vốn dành cho thị nữ trong nhà!

Trong lòng cậu ta nổi lên một cơn giận, hoàn toàn che lấp cảm xúc hỗn loạn vì động tác ban nãy của Sheryl.

Mà Sheryl chỉ nhìn cậu ta một cái, rồi tiếp tục nói: “Tôi nhớ cậu chơi chủy thủ rất lợi hại, vậy dùng dao chắc cũng không tệ lắm đâu.”

Nghe được lời khen như vậy của Sheryl, lửa giận trong lòng Guy “bụp” một cái bỗng chốc dịu lại. Không hiểu sao, cậu ta còn cảm thấy một chút vui sướng mơ hồ: “Đây cũng là thầy tính ra sao?”

Giọng Sheryl ẩn ẩn chút thần bí: “Có thể nói như vậy.” Loại tin tức này cấp bậc rất bình thường, cho dù không có năng lực toàn trí, chỉ cần dựa vào bói toán Chiêm tinh cũng có thể tính ra được, chỉ là hơi phiền một chút, lại nhiều thêm một vài công đoạn mà thôi.

Khóe môi Guy khẽ nhếch lên.

Sheryl nhìn nhìn quả táo trong tay Guy: “Gọt đẹp một chút.”

Guy hừ nhẹ một tiếng, cũng không lên tiếng phản bác.

Nhưng trước khi động thủ, cậu ta định đứng dậy, kết quả lại phát hiện hai chân vẫn không thể nhấc lên nổi, đầu gối cũng tê cứng như cũ.

Sheryl nhấc lên mí mắt nhìn Guy: “Cứ ngồi đó mà gọt.”

Guy nghe vậy, lại thử thêm vài lần, sau khi phát hiện thật sự không thể đứng dậy, cuối cùng đành phải tiếp tục tư thế ngồi bệt xuống dưới đất, bắt đầu dùng dao gọt vỏ.

Mà Sheryl thì đi tới chỗ ghế sofa ngồi xuống, thản nhiên chờ Guy gọt xong quả táo.

Một người lặng lẽ gọt, một người lặng lẽ chờ, trong một khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.

Guy ngước mắt nhìn thoáng qua Sheryl đang ngồi ở một bên. Không biết có phải vì khoảng cách giữa họ xa hơn hay không, nhưng Guy nhận ra khi đối phương ngồi ở chỗ kia trầm mặc không nói lời nào, rõ ràng ánh sáng từ trên trần nhà rọi xuống là một màu sắc ấm áp, nhưng khí chất của cậu lại không ấm lên chút nào.

Chiếc mặt nạ quỷ dị lạnh lẽo khắc họa khuôn mặt Sheryl, cảm giác xa cách vô hình chung toả ra trên người cậu, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng thêm rõ ràng.

Cứ như thể vài giây trước, cái người vốn đầy ác ý trêu chọc kẻ khác lại chẳng phải cậu.

Guy nhìn nhìn một chút, động tác trên tay cũng dần chậm lại.

Không hiểu tại sao, đáy lòng của cậu ta có một cảm giác không cân bằng kỳ lạ.

Sheryl nhận ra Guy đang hơi dừng lại, nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu ta, trêu đùa: “Sao chậm thế, như vậy không được đâu nha.”

Đối phương vừa mở miệng nói một câu, sự lạnh nhạt ngăn cách bên ngoài dường như đột nhiên tan biến.

Guy mím môi, thu hồi ánh mắt, nhanh chóng tăng tốc độ.

Nhưng khi thật sự không còn nghĩ về Sheryl nữa, Guy lại bắt đầu tự đặt câu hỏi về tình huống hiện tại.

Guy thật sự không hiểu vì sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Ban đầu cậu ta chỉ định hoàn thành nhiệm vụ rút thăm, nhìn trộm gương mặt dưới lớp mặt nạ của Sheryl khi đối phương đang ngủ.

Kết quả là không những không thấy được mặt, mà còn tự mình rơi vào một cái hố to.

Cậu ta không những phải đi nhuộm tóc vào sáng mai để tránh nguy cơ bị cạo hết tóc dẫn đến trọc đầu, mà lúc này còn giống như một tên ngốc, ngồi dưới đất gọt táo cho đối phương.

Mà càng kỳ lạ nhất là, ngoài đương sự đang ngồi kia, còn có một con quạ đen tròn trịa giống như than đang đứng trên bàn nhìn cậu ta.

Con quạ này không nghi ngờ gì chính là con đã đứng trên song cửa sổ bên cạnh bàn học của cậu ta và kêu la inh ỏi không ngớt.

Guy nhìn con quạ đen beo béo, và con quạ béo beo cũng nhìn lại cậu ta, đôi mắt tròn đen láy hơi chớp chớp, linh động như thể biết nói chuyện.

Guy bật cười bất đắc dĩ.

Nói ra cũng rất khó để người khác tin tưởng, cậu ta vậy mà lại bị một con quạ đen hóng chuyện vui.

Nhưng nghĩ như vậy, Guy lại càng buồn bực, suy nghĩ trong đầu cũng dần trở nên phức tạp và vi diệu hơn. Chỉ là điều này cũng không ảnh hưởng đến tốc độ gọt táo của cậu ta.

Không lâu sau, cậu ta đã gọt xong vỏ táo, lộ ra phần thịt quả đều đặn: “Xong rồi.”

Lời này của Guy vừa nói xong, Sheryl còn chưa kịp trả lời, con quạ đen ú ụ trên bàn đã nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay cậu ta và phát ra một tràng tiếng kêu oa oa oa oa oa oa. Thật kỳ lạ, cậu ta lại có cảm giác nghe hiểu nó đang khen mình.

Guy lại cười khổ.

Thật ra không cần phải làm vậy đâu.

Hệ thống mũm mĩm quay đầu lại nhìn Sheryl: “Sao tui khen mà cậu ta cũng không chịu nữa là sao?”

Sheryl vuốt vuốt đầu quạ đen, liếc nhìn quả táo trong tay Guy rồi nói: “Cậu ăn đi.”

Guy nhíu mày: “Thầy không phải muốn ăn sao?”

Sheryl rất thản nhiên trả lời: “Ban đầu tôi cũng định ăn, nhưng sau đó chợt nhớ ra là con dao này đã dùng để cạo tóc cậu, bị ô uế rồi.”

Guy tức giận đến lông mày giật giật, phản bác: “Thầy chê bẩn, còn em thì không sao à?”

Lại nói tóc của cậu ta rõ ràng vừa mới gội vào hôm nay! Hơn nữa, thời điểm gọt táo cậu ta chỉ dùng phần giữa lưỡi dao, hoàn toàn không có để mũi dao chạm vào thịt quả!

Sheryl ngạc nhiên hỏi lại: “Dù có dơ cũng là tóc của cậu, chẳng lẽ cậu lại ghét bỏ chính mình?”

Guy nghẹn lời.

Trọng điểm là cái này sao?

Vấn đề mà cậu ta muốn nói rõ ràng không phải là ý này!

Guy cảm thấy tối nay mình đã bị đối phương tra tấn đến mức không thể giận hơn.

Tốt thôi.

Nếu mấy cái này đều là hình phạt, cậu ta nhận.

Ai bảo cậu ta nửa đêm leo cửa sổ trước, làm chuyện xấu còn bị chính chủ bắt gặp.

Guy nhắm mắt, hít thật sâu thêm lần nữa.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu ta mở mắt, dưới ánh nhìn chăm chú của Sheryl, hé miệng cắn một miếng lớn vào quả táo trong tay, bộ dáng hung dữ lúc này không giống đang gặm trái cây, mà giống như đang cắn chính Sheryl.

Sheryl vô tội chớp chớp mắt: “Sao mà dữ thế, tự mình gọt táo ăn hẳn là rất ngon mà.”

Guy nuốt miếng táo, phát ra một tiếng hừ lạnh từ xoang mũi.

Hiện tại cậu ta xem như đã hiểu, mặc dù người này có có năng lực Chiêm tinh mạnh đến mức người khác không theo kịp, nhưng lại có thú vui vô cùng tàn ác, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ tùy hứng làm theo ý mình.

Nghĩ vậy, cậu ta lại cắn thêm một miếng to.

Sheryl nói với cậu ta: “Ăn xong quả táo này, cậu hẳn là có thể hoạt động bình thường, nhớ ngày mai phải nhuộm tóc nhé, Guy thân ái, cậu chắc sẽ làm được mà nhỉ?”

Nửa câu nói cuối cùng, giọng của Sheryl rất dịu dàng ấm áp.

Nhưng mà rõ ràng là đang dùng câu hỏi, Guy lại nghe ra một sự uy hiếp không thể từ chối.

Guy lại hừ lạnh.

Tuy rằng không trực tiếp trả lời, nhưng cũng coi như đã đồng ý với những lời này.

Cậu ta từ trước đến giờ luôn nói được làm được.

 -------

Một quả táo cũng không lớn lắm, chưa đầy hai phút, Guy đã ăn hết sạch.

Chờ sau khi nuốt xuống miếng thịt quả cuối cùng trong miệng, Guy nhận ra đúng như những gì Sheryl nói, đôi chân vốn tê cứng vô lực đã trở lại bình thường.

Guy đứng lên, thử giật giật hai chân, hành động không có bất kỳ trở ngại gì, mặc dù sau đầu gối vẫn còn đau âm ỉ, nhưng cũng không thành vấn đề.

Sheryl vẫy vẫy tay: “Được rồi, giờ cậu có thể đi.”

Guy nghe vậy, ném hạt táo còn dư lại vào thùng rác dùng một lần, nhưng mà giây tiếp theo, ngay khi cậu ta chuẩn bị leo cửa sổ rời đi, Sheryl lại đột nhiên lên tiếng: “Từ từ.”

Guy quay đầu nhìn về phía Sheryl, ánh mắt có chút cảnh giác.

Sheryl chỉ chỉ vào hộp rác ở một bên: “Chút nữa thì quên, đem cái này vứt luôn đi nhé, còn cả hai lọn tóc bị tôi cắt rơi trên sàn nhà của cậu nữa."

Guy bực tức: "Em không phải là người đi đổ rác!" 

Để cậu ta gọt vỏ táo đã là nhượng bộ đến mức cực hạn rồi, dù đến cuối cùng vẫn là tự mình ăn, nhưng mấy chuyện như đổ rác thì cậu ta tuyệt đối không bao giờ làm!

Sheryl thừa biết Guy sẽ phản ứng như vậy.

Cậu nhìn Guy, kéo dài giọng một chút: “Bé ngoan, mấy cái vỏ táo và hạt táo trong hộp rác đó đều là cậu làm ra, chẳng lẽ cậu định...”

"Đủ rồi!" Guy thẹn quá hoá giận ngắt lời Sheryl, lông mày nhíu lại như sắp nối vào nhau: "Có thể gọi thẳng tên em được không?" 

Vừa nghe cái xưng hô ‘Bé ngoan’ này cậu ta đã nổi da gà hết cả lên, cả người đều có chút không tự nhiên.

Sheryl: “Vậy cái hộp rác này...”

Guy: “Không.”

Sheryl ừm một tiếng thật nhẹ, rồi lại nói tiếp: "Bé ngoan, một khi đã như vậy, từ nay về sau tôi sẽ gọi cậu là 'Bé ngoan, để xem người khác nghe sẽ nói thế nào…”

Guy cố nén cơn giận, hít một hơi thật sâu: “Em ném!”

Sheryl cười nhạt: “Như vậy mới ngoan chứ.” Giới hạn chính là để phá vỡ, những người trẻ tuổi ngông cuồng không nghe lời cũng chỉ xứng đáng được dạy dỗ.

Vì thế, cuối cùng…

Thời điểm Guy đi vào hai tay trống không trơ trụi.

Nhưng khi rời khỏi, cậu ta nhảy ra ngoài cửa sổ, trên người đã nhiều thêm một cái hộp rác rưởi đựng vỏ trái cây.

Sheryl đứng trước cửa sổ, nhìn Guy đang bám vào tường từ từ tuột xuống: “Thế này có phải tốt hơn không, ít nhất cũng không phải tay không ra về.”

Guy nắm chặt dây leo, ngoài cười trong không cười hỏi: “Cho nên em còn phải cảm ơn thầy?”

Sheryl đáp: “Không cần phải như vậy đâu.”

Cậu phất phất tay, không quên nhét thêm một câu nhắc nhở: “Nhớ nhuộm tóc nho.”

Con quạ đen mập ở trên vai Sheryl cũng bắt chước, kêu to oa oa oa oa oa: “Nhớ nhuộm tóc nho ~”

Guy: “...”

Mấy ngày này cậu ta không muốn nhìn thấy con quạ nào nữa.

Đặc biệt là cái con vừa đen, vừa mập, lại còn kêu oa oa oa ồn ào vô cùng khó nghe!

Quyết không!

Mặt Guy đanh lại, hoả tốc rời khỏi cửa sổ của Sheryl, động tác nhanh chóng vội vã giống như đang chạy trốn khỏi hồng thủy quái thú.

Mà sau khi tiễn Guy đi, Sheryl ở bên này ngồi lại trên ghế thêm một lúc, sau đó tắt đèn, cũng theo sau nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ, lặng yên không một tiếng động rời khỏi căn phòng và biến mất vào màn đêm. 

Cậu vốn không có ý định ở lại đây lâu.

Hơn nữa thời gian rời khỏi gương là hữu hạn.

Nếu không phải vì biết đêm nay sẽ có người đến mang lại chút niềm vui nho nhỏ cho mình, Sheryl đã quay lại lâu đài cổ Abucono từ sớm.

Trên đường trở về lâu đài cổ, Sheryl rảnh rỗi đến nhàm chán cùng con quạ đen cậu một câu, tui một tiếng nói vài chuyện vô tri không mục đích.

“Tiểu Hắc, mày nghĩ tại sao họ lại không đổi phương thức cá cược nào đó càng thực tế hơn nhỉ?”

Đề nghị đêm khuya leo cửa sổ để rình xem người khác đẹp hay xấu thật là vô nghĩa. Quan trọng nhất chính là dùng cách này cũng không kiếm được một chút lợi ích và hiệu quả kinh tế nào cả.

Quạ đen đu trên vai cũng gật gù đầu nhỏ: “Cách càng thực tế hơn? Chẳng hạn như?”

Sheryl: “Chẳng hạn như trực tiếp mở một cuộc cá cược bằng tiền Linton. Như vậy, chúng ta cũng có thể đặt cược một chút, sau này đến thời điểm lộ ra gương mặt thật thì còn có thể nhân tiện kiếm được một khoản.”

“Ý kiến hay!” Hai con mắt nhỏ tin hin như hạt lựu của quạ đen sáng rực lên.

“Đúng vậy! Tại sao những Thần Quyến giả đó lại không nghĩ ra chứ.” Sheryl vô cùng tiếc nuối.

“Có thể bởi vì hầu hết bọn họ đều không thiếu tiền?”

“Im lặng giùm đi.”

“Ò.” Quạ đen ú nhắm miệng lại, chỉ là không yên tĩnh được hai giây, nó lại đột nhiên nói: “Sheryl, chúng ta đã lâu không có gặp Lisenvine.”

“Sao vậy? Mày nhớ hắn à?”

“Hắn dù sao cũng là một trong những hóa thân của Thần Quang Minh mà.”

“Sau đó thì sao? So với Lesenvine, tôi còn muốn gặp hai người khác hơn.”

“Cậu vẫn còn nhớ thương máu của họ à?”

“Nhất định phải có được.” Hai hóa thân từ linh hồn khác của Thần Quang Minh, một ở rừng sâu, một ở biển rộng. 

Sheryl dự định đi theo thứ tự ba phần của thế giới này, đến rừng Vô Vọng Hư trước, lấy được máu của một hóa thân, sau đó mới xuyên qua rừng đi đến Lam Hải Chi Vực.

Nhưng trước đó, cậu cần thiết phải nâng cao điểm năng lực của bản thân thông qua thân phận Chiêm tinh Thuật sĩ tại Học viện.

Như vậy thời gian cậu có thể ở ngoài gương càng lâu hơn.

 ------

Ngày hôm sau.

Ngay khi mặt trời vừa khuất bóng, giọng nói của Vương Hậu Syo vang lên từ ngoài gương như thường lệ.

Sheryl đang nằm ườn ra lười biếng ở trên giường nghe thấy, chậm rì rì đứng dậy, đi tới kéo bức màn ra, không chút nào ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt của Vương Hậu Syo từ trong gương.

Từ sau khi Sheryl đạt thành hiệp nghị với đối phương, mỗi ngày vị Vương Hậu chấp nhất với mỹ mạo này đều sẽ dành chút thời gian, xuất hiện vào lúc mặt trời lặn, kiên trì hỏi một câu giống nhau:

Ai là người đẹp nhất trên thế gian này?

“Chào buổi tối, Vương Hậu thân yêu, nàng chính là người xinh đẹp nhất trên đời này.” Sheryl bước ra từ trong gương, đứng trước Vương Hậu Syo mà trả lời.

Vương Hậu Syo không biết mệt mỏi, luôn cố chấp với câu hỏi về dung mạo của mình, mà Sheryl cũng không phiền lòng trả lời. Dù sao mấy việc này chỉ cần mở miệng một chút là đôi bên cùng có lợi, bản thân cậu cũng thấy vui vì điều đó.

Vương Hậu Syo yêu cầu sự xác nhận của cậu để thỏa mãn dục vọng theo đuổi sắc đẹp của mình, mà Sheryl trả lời vấn đề của nàng để tăng cường năng lực.

Thoạt nhìn qua, cũng coi như là ăn nhịp với nhau.

Sau khi trả lời xong câu hỏi của Vương Hậu, Sheryl liền rời khỏi lâu đài cổ Abucono.

Bởi vì hôm nay thái dương đã sớm lẳng lặng trốn sau rặng núi, khoảng cách từ lâu đài Abucono đến học viện Rhea Thánh Ân cũng không xa, cho nên Sheryl quyết định không trực tiếp đến Học viện ngay, mà ghé vào đường Bloor ở phố bên cạnh.

Đường Bloor là con đường có nhiều mỹ thực nhất trong Chủ thành.

Thời điểm ở Gersha Bắc khu lúc trước, quạ đen béo vẫn chưa ăn được món bánh salad phô mai, Sheryl đã hứa với nó chờ khi đến Chủ thành sẽ bù đắp lại phần điểm tâm này.

Tuy lúc ấy có chút hiềm nghi là nói dối cho qua, nhưng bây giờ đã có thời gian và cơ hội, Sheryl không có lý do gì để không dẫn quạ đen đi ăn món ngon.

Thời điểm này, nhóm Thần Quyến giả ở bên ngoài Học viện không nhiều, nhưng cũng không ít.

Khi Sheryl đi trên đường phố, những học sinh nhìn thấy cậu, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà hai mắt sáng rực lên, trên mặt còn hiện rõ sự kinh ngạc, cảm thán và ngưỡng mộ.

Khóa học giờ Chiêm tinh Thuật chỉ nửa ngày hôm qua đã khiến Sheryl trở thành giáo sư Thần thuật được chú ý nhất tại Học viện Rhea Thánh Ân.

Chỉ là, ánh mắt và biểu cảm của những người này, phần lớn lại liên quan đến một sự kiện khác.

Chuyện này chính là về Guy, người hiện đang đứng đầu bảng xếp hạng Thần lực của học viện, vào lúc sáng sớm hôm nay, đã nhuộm đen mái tóc vốn có màu nâu đậm.

Thời điểm mọi người thấy Guy lạnh mặt vác một đầu tóc đen bước vào lớp Thần thuật, ai nấy cũng há hốc mồm, suýt nữa tưởng rằng mình hoa mắt. Chờ đến khi tỉnh táo lại, họ liền bắt đầu nhao nhao sôi nổi đoán rằng đêm qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Chuyện Guy rút trúng tờ giấy ngôi sao sáu cánh và đi gặp giáo sư mới vào đêm qua cũng không phải là bí mật gì ở Học viện. Rốt cuộc, lúc rút thăm có rất nhiều học sinh chứng kiến.

Tuy rằng khi mọi người dò hỏi giáo sư mới đẹp hay là xấu xí, Guy chỉ trả lời một cách thiếu kiên nhẫn rằng không thấy gì cả.

Nhưng bởi vì một đầu tóc đen của cậu ta thật sự quá nổi bật, cho nên câu trả lời đó cũng bị các học sinh khác não bổ rồi thêu dệt thành nhiều phiên bản khác nhau.

Trong hằng hà sa số những phiên bản đó, được đồng thuận nhiều nhất, chính là Guy chắc chắn đã nhìn thấy khuôn mặt của giáo sư Chiêm tinh đeo mặt nạ kia, hơn nữa đối phương nhất định là vô cùng đẹp. 

Bởi vì chỉ có như vậy mới khiến Guy, người đã từng nói nhuộm tóc đen là việc ngu ngốc hết nói nổi thay đổi chủ ý, sáng sớm liền đi nhuộm tóc.

Vì loại suy đoán này, rất nhiều người muốn nghe Guy tự mình xác nhận. Đến cuối cùng, nếu không phải vì Guy luôn đen mặt, biểu cảm giống như sắp nổi giận tới nơi, những người này vẫn còn muốn hỏi tiếp.

Chẳng qua Guy bên này không thể hỏi ra kết quả, bọn họ lại chuyển mục tiêu sang Will, người gần như luôn kè kè như hình với bóng bên cạnh Guy trong học viện.

So sánh với Guy, trong mắt những học sinh khác, Wil không thể nghi ngờ càng dễ nói chuyện hơn rất nhiều. Nhưng lại khiến bọn họ thất vọng, câu trả lời của Will cũng là không biết gì về những việc đã xảy ra vào tối qua.

Guy vậy mà ngay cả Will cũng không kể cho!

Kết quả này càng khiến mọi người ngày càng tò mò hơn, và cũng càng khẳng định rằng đêm qua Guy và vị giáo sư đeo mặt nạ kia nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Hơn nữa, trong lòng bọn họ cũng đã dần dần nghiêng về giả thuyết "Diện mạo vị giáo sư Chiêm tinh Thuật sĩ ngoại sính này chắc chắn rất đẹp" kia.

Cũng chính vì thế, khi nhìn thấy vị giáo sư mới đang là trung tâm của sự chú ý này xuất hiện trên đường Bloor, ánh mắt họ trở nên đặc biệt nóng bỏng.

Tuy nhiên, xuất phát từ nhiều nguyên nhân khác nhau, những Thần Quyến giả đó cũng không tiến lên làm phiền, chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt đầy chăm chú nhìn đối phương.

Sheryl cũng không quan tâm đến tầm mắt của những người xung quanh, cậu không nhanh không chậm đi trên đường phố, sau đó đi vào một cửa hàng ẩm thực nổi tiếng có tấm ngăn cách gian phòng trong vô số tiệm cơm.

Cậu gọi một phần điểm tâm ngọt và một ly hồng trà, rồi chọn chỗ ngồi ở một góc kín đáo.

Chẳng bao lâu sau, một người phục vụ mặc áo choàng xám và tạp dề trắng đã mang đồ ăn đến. 

Nhân viên này có mái tóc vàng óng mượt đẹp đẽ, gương mặt thanh tú, thân hình mảnh khảnh đơn bạc, so với thời điểm lần đầu tiên Sheryl gặp hắn ta ở bên bàn cờ, đồng phục thống nhất của cửa hàng ngược lại khiến cậu ta trông càng sạch sẽ và gọn gàng hơn nhiều.

Chẳng ai có thể ngờ rằng đường đường là một Vương tử điện hạ lại phải làm việc ở tiệm bánh ngọt để kiếm sống, chuyện này đặt ở hai Vương quốc khác có lẽ sẽ trở thành trò cười lớn nhất trên đời mà không ai có thể tin được. 

Nhưng ở Vương quốc Bretlinton, mọi người dường như đã tập mãi thành quen với việc này.

Ít nhất là ở trong cửa hàng điểm tâm này, chẳng có mấy ai đặt quá nhiều sự chú ý đến Chrison, cho dù họ biết rằng, dựa theo thân phận mà nói, cậu ta chính là Vương tử điện hạ của họ. 

Thực ra, điều này cũng rất dễ hiểu. 

Sheryl biết rõ, ngay từ đầu khách hàng trong tiệm cũng sẽ có một số người hoặc thương hại hoặc chế giễu Chrison. 

Nhưng rồi tất cả những cảm xúc đó cũng dần phai nhạt theo thời gian.

Cho nên bất kể là đồng tình thương hại hay cười nhạo giễu cợt, từ từ, cuối cùng gần như chỉ còn lại một sự thờ ơ, coi thường.

Chỉ là đối với Chrison ở giai đoạn hiện tại mà nói, quá nhiều sự chú ý cũng không có lợi cho những hành động không thể để lộ ra bên ngoài của cậu ta, việc ít người chú ý lại là điều tốt. Cậu ta có thể thoải mái thực hiện kế hoạch của mình mà không sợ bị ai làm phiền.

Nhận ra ánh mắt quan sát của Sheryl, bàn tay cầm khay gỗ của Chrison nắm chặt. Cậu ta hơi hơi cúi đầu xuống, mái tóc che khuất một phần khuôn mặt. 

Dưới tầm mắt của Sheryl, cậu ta nhẹ nhàng đặt khay bánh và trà lên bàn: “Tiên sinh, mời.”

Âm thanh của cậu ta có chút khàn khàn, nhưng vẫn khá dễ nghe, không phải quá trầm thấp, cũng không quá trong trẻo, trong giọng nói ẩn ẩn lộ ra một sự e dè, run rẩy nhẹ như đang cố ý.

Sheryl hơi nheo hai mắt lại, không nhanh không chậm gọi tên cậu ta: “Chrison?”

Chrison giật mình, cơ thể hơi run một chút, mang theo vài phần cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên: "Đúng vậy.” Hầu kết hơi lăn lộn: “Ngài làm sao biết em..." 

Nói được một nửa, cậu ta chợt dừng lại, hiển nhiên là nhận ra câu hỏi này có phần thừa thãi. 

Thân phận này của cậu ta, đối phương chỉ cần hơi nghe ngóng một chút là có thể biết, tuy rằng hầu như không phải tin tức gì chính thống.

Sheryl hỏi cậu ta: “Hôm nay sẽ đến nghe giảng chứ?”

Ngày hôm qua, Sheryl không thấy Chrison ở trong phòng học, vì lúc đó vị Vương tử điện hạ này còn đang chăm sóc cho cô em gái Edith đột nhiên bị sốt cao.

Việc học Chiêm Tinh Thuật ở Học viện Rhea Thánh Ân cũng không phải là một môn Thần thuật bắt buộc. 

Học Viện không cưỡng chế các Thần Quyến giả phải đi học, ngoại trừ một số ít người bởi vì có thân phận đặc biệt, yêu cầu cần phải hoàn thành khóa học Chiêm Tinh Thần Thuật trước khi tốt nghiệp để nắm giữ tốt cơ sở của môn này.

Chẳng hạn như Guy, người thừa kế vị trí Đại Giáo chủ tiếp theo cần thiết phải đi học.

Lại chẳng hạn như Chrison, tuy rằng chỉ là một cái vỏ rỗng, nhưng dù sao thân phận Vương tử cũng bày ra đó, cậu ta cũng cần thiết phải đi học.

Nhưng người sau chẳng những chỉ là một Vương Tử trên danh nghĩa mà không có thực quyền, mà lúc chưa thành niên còn phải chịu đủ áp bách dưới sự thống trị của Vương Hậu, đừng nói là xin nghỉ một hai lần không đi, cho dù là giáo sư Chiêm tinh Thần thuật hay là nhóm Thần Quyến giả khác cùng nhau học thần thuật, cũng không có ai để ý.

Mà cũng vì hầu hết mọi người đều không quan tâm đến việc Chrison có đi học hay không, cho nên sau khi nghe Sheryl hỏi như vậy, Chrison rõ ràng hơi sửng sốt một chút, sau vài giây mới gật đầu: “Sẽ đến.”

Cậu nhẹ nhàng nâng túi sách, trong đôi mắt màu lam ánh lên chút vui sướng: “Cảm ơn thầy đã quan tâm.”

Sheryl nhướng mày, nhìn một cái, nếu không phải đã biết rõ nội tâm của vị Vương tử điện hạ này là cái dạng gì, chỉ với kỹ thuật diễn xuất sắc này, cậu cũng có thể cho 9 điểm, chỉ trừ một điểm kia là sợ đối phương kiêu ngạo. 

Chrison ngoài mặt bày ra bộ dáng cảm động trước một câu quan tâm thuận miệng của giáo sư, nhưng trên thực tế, trong lòng đối phương chỉ sợ đang sinh ra rất nhiều nghi ngờ bởi vì một câu hỏi đột nhiên này của cậu. 

Việc này cũng có thể lý giải. Rốt cuộc, đối với Chrison, Sheryl là một người dưới trướng Vương hậu. 

Vì vậy, dưới tình huống này, bất kỳ sự quan tâm nào của một Chiêm Tinh sư thuộc phe phái của hoàng hậu, dù chỉ là một câu hỏi bâng quơ, cũng đủ để Chrison phải phân tích vô cùng kỹ lưỡng.

Sheryl thậm chí có thể khẳng định rằng, đối phương hiện tại nhất định đã hoàn toàn cảnh giác với mình.

Sheryl nhìn chằm chằm vào Chrison vài giây, như thể phát hiện ra điều gì thú vị, khóe môi cậu khẽ nhếch lên, đưa ra lời mời: “Lát nữa cùng đến Học viện đi.” 

Bàn tay rũ xuống bên người của Chrison bỗng nắm chặt lại, nhưng trên mặt lại bày ra dáng vẻ vô cùng chờ mong: “Vâng, em sẽ chờ thầy.”

Nói xong lời này, cậu ta hơi hơi mỉm cười với Sheryl, nụ cười chân thành không một chút khói mù, có một loại cứng cỏi kiên cường giống như ánh mặt trời dù đang bị đè ép giữa đống đổ nát.

Rất xứng với khuôn mặt tuấn tú kia, giống như một cây bạch dương xinh đẹp.

Sau khi Sheryl gật gật đầu với cậu ta, Chrison mới có vài phần không nỡ rời đi.

Sheryl nhìn theo bóng lưng của Chrison, rồi thu tầm mắt lại, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào chiếc đĩa đựng bánh ngọt. 

Cậu quay sang nói con quạ đen béo ú bên cạnh: “Ăn đi.”

Con quạ đen béo bay lên mặt bàn, vùi cái đầu đen đen nhỏ nhỏ vào đĩa bánh ngọt, một miếng bự tiếp một miếng bự mà ăn ngon lành.

Shelir nhìn con quạ đang ăn vô cùng vui vẻ, lại nhìn nhìn tách hồng trà đang bốc hơi nóng, sau đó bắt đầu đổ thêm chút sữa bò vào, chút có chút không nhẹ nhàng khuấy đều.

Lúc này, cửa hàng bánh ngọt đã ngồi đầy người. 

Những người ngồi bên trong hầu hết đều là học viên theo học ở Học viện Rhea Thánh Ân, bởi vì nhìn thấy Sheryl bước vào cửa hàng này, bọn họ mới đi theo vào, thậm chí còn gọi điểm tâm ngọt và hồng trà giống cậu.

Sau khi Sheryl đã khuấy đều hồng trà và sữa bò, một người đàn ông đầu tóc có chút rối bù xù bước xuống từ tầng hai.

Người đàn ông này có một đôi mắt màu xanh đậm, trên xương lông mày bên phải có một vết sẹo rất sâu, mí mắt hơi sụp xuống và có quầng thâm nặng ứ đọng trên mặt.

Anh ta thoạt nhìn rất không có tinh thần, vừa đánh một cái ngáp dài, vừa đi đến trước sân khấu ở trung tâm cửa hàng, bên dưới cánh tay còn kẹp theo một cuốn sổ dày cũ kỹ.

Cuốn sổ dường như đã được dùng rất nhiều năm, bìa da vốn có màu trắng đã ngả vàng, mặt trên còn có rất nhiều vết bẩn, mép trang giấy ở bên rìa cũng cuốn hết lên. 

Đối phương ngồi xuống một chiếc ghế cao trên sân khấu, sau đó ngã người dựa vào lưng ghế, bắt đầu lật mở cuốn sổ thật dày nặng lại xưa cũ kia.

Ngón trỏ bên tay phải anh ta bị chặt đứt mất một đoạn, khớp xương thứ hai của ngón út cũng hơi lồi lên, biến dạng như thể đã từng bị vật nặng đè lên.

"Đến đến, ông chú này lại chuẩn bị kể những câu chuyện phiêu lưu của mình rồi." Một tiểu thư Thần Quyến giả trẻ tuổi có mái tóc xoăn hơi dài nói. 

Cô ấy có khuôn mặt vô cùng xinh xắn, làn da màu lúa mạch rất khoẻ mạnh, ngồi ở hàng ghế thứ nhất trong tiết học ngày hôm qua của Sheryl.

Tuy rằng hôm nay cô ấy cũng bởi vì Sheryl mới vào tiệm bánh của nhà này, nhưng ngày thường số lần ghé sang đây cũng không ít, miễn cưỡng xem như là một khách quen, nên mới nói những lời này.

Sheryl liếc nhìn cô một cái, dựa theo tuổi tác vừa mới tròn 15 của đối phương, gọi một ông chú lôi thôi lếch thếch không có chút sức sống 35 tuổi bằng chú thay vì tiên sinh, nghe hình như cũng khá hợp lý.

Sheryl lại chuyển sự chú ý lên người đàn ông này.

Mà người vốn đang lật sách kia, hình như cũng có linh cảm gì đó, ngẩng đầu lên và nhìn về phía Sheryl. 

Tầm mắt hai người giao nhau trong không khí.

Mi mắt Sheryl hơi cong cong, nở một nụ cười nhạt lịch sự cho lần gặp mặt đầu tiên.

Động tác lật sách của đối phương hơi khựng lại, nhìn chằm chằm vào Sheryl vài giây, sau đó mới thu lại sự chú ý, tiếp tục lật mở cuốn sổ trên tay.

Cuốn sổ được mở đến vị trí khoảng một phần ba, sau khi điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái mới từ từ nhàn tản kể chuyện.

“Tiếp tục từ phần trước, dũng giả trẻ tuổi xuyên qua bìa ngoài của rừng rậm Vô Vọng Hư, tránh khỏi những tên tội phạm bị lưu đày cùng hung cực ác. Anh ta cởi bỏ bộ áo giáp dính đầy máu và bơi qua một hồ nước tĩnh lặng để đến bờ bên kia. Sau khi thuận lợi lên bờ, anh ta lại bước vào một hang động tối tăm tĩnh mịch...”

Âm thanh của người đàn ông khá trầm thấp, mang theo một loại khàn khàn nhẹ nhưng không khó nghe, giống như mang theo sự lắng đọng của lịch sự băng qua ngàn năm tháng.

Giọng nói của anh ta cũng không phải là rất lớn, thế nhưng thời điểm anh ta bắt đầu mở miệng, tất cả mọi người đều vô thức yên tĩnh lại, thật giống như lúc này, nơi đây chẳng phải là một tiệm bánh ngọt bình thường, mà là một ca kịch viện.

Người đàn ông ngồi trên sân khấu chính là nhân vật chính của vở kịch đang diễn tấu, đầu lưỡi cuốn theo nhạc điệu, kể lại một câu chuyển khác biệt trong vở kịch này.

Rõ ràng vẫn là bộ dạng lôi thôi lếch thếch, nhưng không hiểu sao thời điểm kể lại câu chuyện phiêu lưu đầy kịch tính lại mang theo một loại mị lực kỳ lạ.

Anh ta ở trong hang động đi mãi đi mãi thật lâu, đi đến khi đầu óc quay cuồng, sức cùng lực kiệt, cả cơ thể đều không còn chút sức sống, cuối cùng mới nhìn thấy một tia ánh nắng mặt trời, nghe được tiếng chim hót thánh thót đầu tiên.

"Rồi sao nữa? Anh ấy đã gặp được gì?" Người nói chuyện vẫn là cô gái tóc xoăn vừa phun tào lúc nãy.

Đôi mắt của cô sáng lấp lánh nhìn người đàn ông, chờ mong có thể nghe được phần phía sau của câu chuyện kịch tính này: "Anh ta gặp được một con rồng lửa khổng lồ? Hay tinh linh có cánh xinh đẹp? Chắc không có khả năng là tộc Thú Nhân hung ác kia đâu?" 

"Không phải." Người đàn ông dành chút thời gian trả lời câu hỏi của cô, sau đó lại tiếp tục kể: “Anh ta chỉ nhìn thấy một mảnh rừng rậm bao la che trời lấp đất và một màn sương mù vẩn đục kỳ lạ có thể thay đổi màu sắc.”

"Làm gì có sương mù nào có thể thay đổi màu sắc chứ.” Có người nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

“Vốn dĩ chính là bịa ra để kể, nghe cho vui một chút là được, chẳng lẽ cậu cho rằng anh ta thật sự đã đi vào rừng Vô Vọng Hư à?” Một người khác giễu cợt phản bác lại một câu.

“Nói cũng đúng, dù sao tôi cũng chưa từng nghe qua có người nào bình an trở về từ Vô Vọng Hư.”

Tuy là trung tâm của những lời đàm luận, nhưng người đàn ông lại không quá quan tâm đến lời nói của những kẻ xung quanh.

Anh ta rũ mắt, mái tóc dài quá nửa không được cắt gọn che khuất đường nét góc cạnh và sắc sảo bên sườn mặt.

Anh ta đặt cuốn sổ dày nặng ố vàng lên trên chân, ngón út có chút vặn vẹo và biến dạng co lại, nhẹ nhàng đặt lên góc sách, khi lật sang trang mới hơi hơi nhấc lên.

Đối phương dường như chỉ đơn giản kể qua như vậy, đến nổi dù người khác tin hay không tin cũng chẳng có liên quan gì.

Lười biếng, chán chường, nhưng lại không hề nóng nảy hay thiếu kiên nhẫn.

Sheryl biết, câu chuyện mà anh ta kể cũng không phải tùy tiện bịa ra. Người đàn ông này xác xác thật thật đã từng đi qua rừng Vô Vọng Hư, tuy rằng chỉ đặt chân lên một vùng đất nhỏ.

Nếu để Sheryl phải đánh giá, thì đối phương quả thật là một người có chuyện xưa.

Nghĩ đến đây, cậu nhẹ nhàng mỉm cười, đẩy ly hồng trà và sữa đã được khuấy đều về phía quạ đen béo.

Con quạ béo vừa lúc đã ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, một chút cũng không khách sáo liền bắt đầu nhâm nhi ly trà.

Sheryl hơi cúi đầu, mắt khẽ rũ, ngón tay khẽ khàng vuốt ve đầu nhỏ của quạ đen, chuẩn bị tiếp tục nghe người đàn ông kể về cuộc phiêu lưu của mình.

Mặc dù Sheryl biết rất rõ cuộc mạo hiểm đó, nhưng cũng không gây trở ngại cậu lấy góc độ người ngoài cuộc, lắng nghe đương sự hồi ức lại trải nghiệm của mình.

Chỉ là, khi Sheryl một lần nữa nâng mắt lên, đột nhiên một người đàn ông mắt xanh tóc vàng đi đến trước mặt cậu.

"Xin chào, cậu có phiền nếu chúng ta ngồi cùng bàn không?" Anh ta rất lễ phép hỏi, âm thanh trầm ấm từ tính, lưu chuyển ra một loại dịu dàng đầy ưu nhã.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau