Sau Khi Xuyên Thư, Ta Từ Chối Thiết Lập Tính Cách Của Bản Thân!!

Chương 9


Ngưu Soái Soái cho rằng cậu sẽ trở mặt mà đi tìm Cảnh Thâm để tính toán nợ tình, vì vậy dù thế nào cũng không chịu làm thủ tục xuất viện cho Sở Ca, chính là để ngăn cản cậu rời đi. 

Anh ta chặn cửa phòng bệnh, và thuyết phục cậu một cách đầy cay đắng: “Em có muốn đến khoa tâm thần kiểm tra thêm một lần nữa không? Để hồi tưởng về đời sống sinh hoạt tình cảm của em với Cảnh tổng? Nói thật, anh thấy em vẫn là rất yêu Cảnh tổng.”

Sở Ca chống đầu gối thở hổn hển, dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi sự ngăn cản của Ngưu Soái Soái.

Cơ thể này quá yếu ớt. Khi còn trẻ, cậu là bất khả chiến bại trong Tam đại học viện. Vậy mà bây giờ ngay cả một Ngưu Soái Soái cũng không thể chống lại.

Rốt cuộc quyển tiểu thuyết này cho cậu kiểu thiết lập gì? 

Không thể đấu võ thì liền đấu trí để chiến thắng cái ác. Sở Ca điều chỉnh lại hô hấp, đứng thẳng người, yếu ớt nói: “Anh tránh ra, em tìm anh ta là có việc quan trọng phải làm.”

“Chuyện quan trọng gì, em nói rõ ràng xem.” Ngưu Soái Soái vững vàng dùng hai tay chặn cửa, không dám lơi lỏng chút nào, đây chính là bát cơm của hai người bọn họ. Sở Ca ngã hư đầu óc, nhưng anh ta thì không, anh ta tuyệt đối sẽ không để Sở Ca trong lúc xúc động cùng Cảnh Thâm làm lớn chuyện.

Hơn nữa, anh ta cũng không nói dối, Sở Ca rất yêu Cảnh tổng, nhưng lại chỉ là một liếm chó hèn mọn.

“Hãy nhớ lại những ký ức về tình yêu với Cảnh Thâm, được không? Hoặc không cần phiền phức phải đi tìm Cảnh tổng, anh sẽ cho em kỷ niệm."

“Thế nào?”, Sở Ca liếc nhìn Ngưu Soái Soái, “Anh muốn cho anh ta đội mũ xanh?”

Ngưu Soái Soái: “......” Nghĩ cũng không dám nghĩ.-

-----

Dưới sự sắp xếp của Nhạc Tuệ San, Sở Ca và Ngưu Soái Soái thuận lợi lên xe từ cửa hông của bệnh viện.

Khi xe chạy đến nơi, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là một căn hộ rất cao cấp.

Sở Ca xuống xe, liếc mắt nhìn lên: “Anh ta sống ở đây?”

Ngưu Soái Soái 'bắt cóc' cánh tay của Sở Ca, quyết không để cho cậu chạy lung tung: “Không phải, cậu mới sống ở đây.”

“Em muốn đi tìm anh ta, anh mang em tới đây làm gì?”

“Em sống ở nơi này, không phải tương đương với việc đây là...”

Sở Ca dứt khoát duỗi tay ra, “Dừng lại-”

“...Tổ ấm tình yêu của hai người”. Ngưu Soái Soái đã nói xong.

Sắc mặt Sở Ca xanh mét, không nói lời nào.

Ngưu Soái Soái thuyết phục: “Ở một nơi quen thuộc, biết đâu chừng em có thể nhanh chóng nhớ ra sinh hoạt tình cảm trước kia của hai người.”

‘Sinh hoạt tình cảm trước kia’, Sở Ca cảm thấy mặt mình bây giờ không chỉ đen mà trước mắt cũng là từng mảng từng mảng đen kịt.

Cảnh Thâm trở lại tòa nhà trụ sở của Thiên Thịnh, khi đi lên thang máy mới phát hiện rằng khu thương mại sôi động đối diện ban đầu đã biến mất, và được thay thế bằng một tòa nhà cao tầng càng lạnh lẽo hơn, khiến tầm nhìn càng chật chội, chưa kể còn mơ hồ có một loại cạnh tranh gay gắt cùng Thiên Thịnh, thậm chí có phần đè ép Thiên Thịnh một đầu.

Nếu thật sự là xuyên thư thì sự thay đổi kỳ lạ này có vẻ rất hợp lý.

Thế nhưng! Cho anh một loại nhân thiết không thể hiểu nổi trong cốt truyện còn chưa tính, vậy mà bây giờ lại có thêm một tòa nhà so với của anh còn cao hơn. Đúng là không thể chấp nhận được!

Cảnh Thâm nghẹn một bụng khí trở lại văn phòng. Trương Tiểu Cường đang dựa vào cửa ngủ gà ngủ gật chỉ cảm nhận được có một cơn gió thổi qua, hắn ta mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy bóng dáng Cảnh Thâm đang đóng sầm cửa lại, vội vàng giật mình đứng thẳng dậy: “Cảnh tổng, anh đã trở lại!”

Máy tính Cảnh Thâm đã chuyển sang trạng thái nghỉ vì chủ nhân đi vắng trong một thời gian dài.

Cảnh Thâm khẩn trương khởi động máy tính, liền thấy trang web chưa được đóng trước đang đó hiện lên.

—《 Cực Độ Sủng Ái

Cảnh Thâm thực sự không muốn thừa nhận rằng anh vô cùng nhẹ nhõm khi nhìn thấy bốn chữ lớn trên trang web màu xanh lè này.

Trường hợp xấu nhất là xuyên thư như Sở Ca nói.

Trong tình huống đó, nếu có thể biết được sự phát triển của cốt truyện, tất nhiên sẽ giảm bớt tính bị động.

Giao diện vẫn là chương đầu tiên được tác giả đăng lên lúc trước.

Cảnh Thâm dứt khoát nhấp chuột vào.

_____


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau