Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Tinh Tế

Chương 10


Nhân ngư nhỏ trong cục đá bọc trứng không hề hay biết rằng áo khoác (acc clone) của mình đang tràn ngập nguy cơ, còn đang đầy háo hức mong đợi chuyến đi xuống thành phố ngầm kế tiếp.

Trong thế giới trước kia của cậu cũng có địa phương tương tự như thành phố ngầm dưới lòng đất. Nhưng bởi vì Sở Thời Thời quá mức xã khủng, vì thế mọi thông tin có liên quan đến khu vực này đều chỉ đến từ những gì cậu tìm thấy trên Tinh Võng, chứ chưa bao giờ dám tự mình đặt chân đến nơi đông người như vậy.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu tiến vào thành phố ngầm.

Thành phố ngầm ở Thợ Săn Tinh được xem như là một trong những nơi có trật tự nhất trên toàn Tinh Tế.

Để tiến vào thành, tất cả mọi người yêu cầu phải tiến hành kiểm tra nghiệm chứng thân phận. Chỉ những người trưởng thành mới được phép tiến vào, và du khách lần đầu tiên đi vào yêu cầu phải nhận thẻ ID của thành phố ngầm, đồng thời ký một bản hiệp nghị, chắc chắn rằng bất kể xảy ra chuyện gì bên trong thành phố, đều phải tự mình gánh vác hậu quả.

Phong Bất Yếm hiển nhiên là khách quen ở nơi này, không đợi cho người máy ở lối vào chặn lại, hắn vừa lật cổ tay đã nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ ID màu đen, quẹt vào trên lồng ngực một trong những người máy.

Giọng nói máy móc lạnh lùng không chút phập phồng vang lên: "Mật danh: Joker, chào mừng ngài đã đến."

Sở Thời Thời hai mắt sáng rực: "Wow, thẻ ID màu đen! Ngầu quá!"

Phong Bất Yếm xách cục đá trứng đang không ngừng lắc lư lên, đôi mắt sau mặt nạ hơi hơi nheo lại: "Hưng phấn như vậy? Mày rất thích nơi này sao?"

Tiểu nhân ngư đuôi xanh thẹn thùng đáp: "Bởi vì nơi này là nơi mà xã khủng không có vỏ trứng như tụi tui tuyệt đối không bao giờ dám đến."

Cục đá trong bao lông nhung rung lắc liên hồi. Phong Bất Yếm nghĩ nghĩ một chút, kéo mở hai bên túi để diện tích của cục đá có thể nhìn ra bên ngoài càng lớn hơn.

Tầm nhìn xung quanh bỗng nhiên trở nên rộng rãi hơn, Sở Thời Thời nhịn không được cảm khái: "Đệ nhất tri kỷ, không ai khác ngoài Phong ca!"

Linh Linh Bá lóe lóe ánh đèn, cái này chính là tình huynh đệ sao?

Nhìn thoáng qua xung quanh, thành phố ngầm và khu phố bình thường cũng không khác nhau là mấy.

Thành phố ngầm được xây dựng dưới mặt đất, không có ánh sáng tự nhiên. Trên đỉnh đầu có một màn hình khổng lồ mô phỏng thời tiết và thời gian bên ngoài, cùng với ánh đèn cực tím nhân tạo có thể chiếu sáng khắp thành phố đã tạo ra một bầu trời giả lập cho nơi này.

Trên màn hình khổng lồ mô phỏng bầu trời, thậm chí thỉnh thoảng còn có chim chóc và các loại sinh vật kỳ lạ bay lượn qua, không khác gì thế giới thật.

Khắp thành phố ngầm hầu như không có chỗ nào liên quan đến chữ ngầm.

Những kẻ tiến vào thành phố ngầm, có rất nhiều người đều lựa chọn giấu kín thân phận thật sự của mình, đeo những chiếc mặt nạ đặc chế có thể thay đổi giọng nói, cũng mặc những bộ trang phục đặc thù khó nhận diện thân hình.

Nhưng cũng có một số không ngại việc bị lộ thân phận, trên người chỉ đeo mặt nạ có thể che hoặc không che khuất khuôn mặt cũng chẳng sao, có kẻ thậm chí còn không mang gì cả, tự tin để mặt mộc giữa chốn đông người.

Phong Bất Yếm rõ ràng chính là một trong số kiểu người không để bụng bị lộ thân phận kia.

Thành phố dưới lòng đất sử dụng danh hiệu làm thẻ ID thân phận, và không được trùng lặp. Do đó, trong khu vực này, danh hiệu có tác dụng như một cái tên thật.

Danh hiệu "Joker" được Phong Bất Yếm lấy vào lần đầu tiên đến đây, do một người máy ngẫu nhiên mà hắn gặp chọn cho, ngay cả mặt nạ cũng là hắn tiện tay mua tạm bợ ở quán ven đường.

Năng lực của hắn quá đặc thù, cộng với việc ngày thường hắn cũng quá mức được chú ý trong Hiệp Hội Thợ Săn, bởi vậy dù cho hắn có muốn che giấu thân phận, thì một khắc khi hắn sử dụng năng lực kia, tuyệt đối cũng sẽ bị người khác nhận ra.

Một khi đã như vậy, không bằng từ lúc ban đầu liền sống thật với chính mình.

Đeo mặt nạ thằng hề, một là bởi vì lo lắng người chỉ cần liếc mắt đã nhận ra hắn quá nhiều, dẫn đến ảnh hưởng hành động bình thường của hắn.

Thứ hai là vì… Ừm thì, hắn cảm thấy mặt nạ thằng hề này cũng khá ngầu.

Phong Bất Yếm rất quen thuộc với khu vực này, trong khi nhân ngư nhỏ ở trong vỏ trứng vẫn còn ngơ ngác, căn bản không kịp nhìn rõ trên đường phố có những gì, cảnh tượng xung quanh liền cứ thế nhanh chóng lùi về sau.

Sở Thời Thời chỉ biết rằng người xung quanh ngày càng đông đúc, Phong Bất Yếm như một con cá bơi lội giữa dòng người, cuối cùng dừng lại ở một khu vực tương đối nhộn nhịp.

Nơi đây là một điểm sầm uất nằm ở cuối con phố, không biết sạp hàng nhà ai đang bày biện đủ thứ lên trên nền ở khoảng đất trống cuối đường, chung quanh bu kín một tầng lại một tầng người.

Tiểu nhân ngư run rẩy vây cá trên vành tai, chọc chọc vào quang đoàn hệ thống: "Nhanh nhanh nhanh, nhỏ âm thanh lại chút, tai tui sắp nổ tung rồi!"

Phong Bất Yếm đứng ở ngoài đám người quan sát một lát, rồi cầm túi lông nhung trong tay ôm vào lồng ngực, nhẹ nhàng chen vào giữa đám đông.

Trong vỏ trứng, Sở Thời Thời cảm thấy như mình đang dần hít thở không thông.

Độ trong suốt của vỏ trứng thật sự quá tốt, tốt đến mức khiến cho Sở Thời Thời gần như cho rằng mình thật sự đã lạc vào giữa đám đông rậm rạp, DNA xã khủng tràn ngập nguy cơ đã phát ra tiếng cảnh báo.

May mắn thay, kỹ thuật chen lấn trong đám đông của Phong Bất Yếm cũng rất lợi hại, chỉ trong chốc lát đã tìm tiến vào nơi trong cùng nhất của dòng người.

Mọi người bán hàng rong ngoài trời để lại một khoảng đất trống xung quanh, Sở Thời Thời xoay xoay đá, nỗ lực khiến tầm mắt của mình nhìn vào một gian hàng nhỏ không mấy đông đúc, lúc này cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Quang cầu hệ thống lóe lên ánh đèn đỏ đầy lo lắng: "Ký chủ, cậu không sao chứ?"

Nhân ngư nhỏ tê liệt ngã gục trên mặt nước, cái đuôi xanh xinh đẹp buông thõng xuống, vô lực đung đưa một cách yếu ớt theo sóng nước lưu chuyển, toàn bộ con cá viết đầy mấy chữ sống không còn gì luyến tiếc.

Linh Linh Bá gần như cho rằng mình đã nhìn thấy một làn sương trắng trong suốt không biết tên  bay ra từ trong miệng của người cá nhỏ.

Hồi lâu sau, Sở Thời Thời mới bình tĩnh lại một chút, hỏi: “Tiểu Bá, trong Thương Thành Hệ Thống có bán thuốc chống say người không?”

“...Không, không có.” Quang cầu hệ thống quơ quơ một chút: “Cho dù có, hiện tại chúng ta cũng mua không nổi đâu...”

Hiện giờ bọn họ thực sự là không một xu dính túi, thậm chí ngay cả 0.01 điểm tích phân cũng chẳng có.

Nhân ngư đuôi xanh lại lần nữa lao đầu xuống nước.

Ngay bây giờ, làm ơn giếc tui đi.jpg

Phong Bất Yếm không thể nghe thấy âm thanh bên trong vỏ trứng, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được tần suất rung động của viên đá không giống lúc trước. 

--- Hình như mang theo một chút cảm xúc khẩn trương?

Hắn nâng quả trứng lên cao hơn một chút, hạ giọng hỏi: "Bị doạ tới rồi sao?"

Vỏ trứng không có một động tĩnh nào.

Âm thanh bên trong vỏ trứng bị Linh Linh Bá giảm xuống mức thấp nhất, mà người cá nhỏ lúc này đang trốn tránh mà ghé vào dưới mặt nước, không có nghe thấy câu hỏi của Phong Bất Yếm, nên càng không thể làm ra phản ứng gì.

Phong Bất Yếm nhíu mày, đây là lần đầu tiên cục đá này không tạo ra bất kì động tác nào để đáp trả lại hắn.

Hắn ngước mắt quét một vòng người ở xung quanh, nhét chiếc túi lông nhung vào trong áo khoác đang nửa mở, kéo khóa lại, ôm cục đá đang im lìm đầy uể oải vào trong ngực.

Ở chính giữa nơi bị nhiều người vây xung quanh, là một quầy hàng đổ thạch lộ thiên, trên đó bày biện đủ khối đá với nhiều hình dáng kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.

Trong đó có hai người đang vây một quanh cục đá, một trong số họ ồn ào hét lớn: "Mở, mở, mở! Tiếp tục mở! Lão tử không tin mở không được thứ tốt!!!"

Người còn lại là ông chủ sạp hàng rong, hắn ta cười tủm tỉm nói: "Đến đây."

Lời còn chưa dứt, hắn ta đã điều khiển máy móc chuyên môn cắt xuống, xung quanh viên đá màu đỏ có chút vẩn đục bị máy nhanh chóng mài giũa, rất nhanh đã lộ ra một mảng màu đen đỏ xen kẽ có chút loang lỗ.

Tiếng thở dài vang lên từ đám đông xung quanh.

“Không được đâu, Long ca này đã mở được bao nhiêu lần rồi?”

“Chắc cũng phải bảy tám lần, vận khí hôm nay của Long ca không tốt lắm nhỉ!”

"Nhìn mà đau ví quá, tất cả đều mẹ nó là tiền cả!!!"

Ông chủ sạp hàng rong hỏi: “Long ca, còn muốn tiếp tục không?”

Người đàn ông được gọi là Long ca, dáng người vạm vỡ, tay áo ngắn bị hắn ta xắn lên đến trên bả vai, để lộ cánh tay đầy cơ bắp, một bộ quần áo bình thường sống sờ sờ bị hắn ta mặc thành hiệu quả của đồ bó sát.

"Mẹ kiếp, tiếp tục, tất nhiên là phải tiếp tục! Thứ lão tử không thiếu nhất là tiền, sợ cái quần què!" Người đàn ông cường tráng tặc lưỡi, rõ ràng có chút kiêu ngạo: “Anh tránh ra một chút, tôi tự mình làm!"

Đúng vào lúc này, một giọng nói trầm tĩnh nhưng lại có lực xuyên thấu từ bên cạnh vang lên: “Long Nham.”

"Ai mẹ nó cũng đừng ngăn cản ông nội mày, hôm nay lão tử ---"

Nói được một nửa, Long Nham hơi ngớ người một chút, đột nhiên nhận ra giọng nói này nghe vô cùng quen tai.

Hắn ta cứng ngắc quay đầu lại, giọng nói như muốn đâm thủng cả bầu trời vừa rồi bỗng trở nên yếu ớt hơn, trong lòng có chút chột dạ mà lí nhí mấy câu: "Lão.. Lão đại? Anh, sao anh lại tới đây?"

Đám đông xung quanh nghe thấy, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người đàn ông đeo mặt nạ thằng hề.

“Trời địu, Sửu Ca đến khi nào vậy?”

"Áaaaa, tôi ngồi canh ở chỗ này của Long ca gần một tháng rồi! Cuối cùng cũng đã đợi được Phong đội!!!"

"Nếu muốn tiếp tục xem đổ thạch xin hãy mau rời đi. Sửu Ca cũng đã tới, Long Ca khẳng định sẽ không tiếp tục nữa..."

Phong Bất Yếm không nói gì, cũng không để ý tới lời bàn tán của những người xung quanh, chỉ hơi nhếch cằm ra hiệu cho Long Nham đi ra ngoài nói chuyện.

Long Nham xám xịt thu dọn đồ đạc, đi theo phía sau Phong Bất Yếm.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên ông chủ sạp hàng rong nhìn thấy Long Nham bị ‘bắt gian' tại trận, hắn ta thấy vừa đủ liền lập tức dọn dẹp quầy hàng, vẫy vẫy tay về hướng Long Nham, nói: "Long Nham! Lần sau quay lại nhé!"

Những kẻ thường xuyên nháo trong thành phố ngầm, hầu như không có ai là không biết Sửu Ca chính là Phong Bất Yếm.

Thấy Phong Bất Yếm muốn đi ra ngoài, đám đông xung quanh rất tự giác mà nhường một con đường cho hắn, ngay cả những tiếng cãi cọ ồn ào cũng trở nên im lặng hơn nhiều.

Phong Bất Yếm dẫn Long Nham ra khỏi con phố này, đi tới một cửa hàng khác.

Cửa hàng này nằm ở vị trí khá hẻo lánh, lớp trang trí bên ngoài cũng rất bình thường, trong một dãy mặt tiền cửa hàng hoa hoè loè loẹt khác có vẻ không quá bắt mắt.

Vì vậy rất ít người biết rằng, cửa hàng gần như không có cảm giác tồn tại này thực chất là một trong những thế lực trong thành phố ngầm của tổ chức Thợ săn nổi tiếng 'Liệt Dương'.

Long Nham lặng lặng lẽ lẽ mà đi theo phía sau Phong Bất Yếm, thân hình cao lớn co lại lại thành một đống nhỏ, không hiểu sao nhìn có chút oan ức.

“Tư liệu gửi cho cậu, đã xem qua chưa?” Phong Bất Yếm ngồi trên chiếc ghế cao, đôi chân dài lười biếng nửa duỗi thẳng ra.

Long Nham sửng sốt: "Tư liệu gì cơ?"

Phong Bất Yếm cười như không cười mà liếc hắn ta một cái.

Người đàn ông thân hình cường tráng cả người giật một cái, nhanh chóng móc thiết bị đầu cuối ra: "Tôi sẽ xem ngay!"

Tài liệu là đoạn phân tích chi tiết cuộc phỏng vấn của đầu gấu trúc dưa hấu, cửa hàng sửa chữa cơ giáp Sơn Thạch là do Long Nham trong lúc tâm huyết dâng trào chạy đến thế giới thực tế ảo trên Tinh Võng mở, bởi vậy Long Nham mới chân chính là ông chủ của cửa hàng này.

Long Nham nhanh chóng xem xong tư liệu mà Phong Bất Yếm chỉnh sửa lại, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc: “Thủ pháp của người này… rất kỳ lạ, trước kia chưa từng thấy qua.”

Phong Bất Yếm hơi gật đầu: "Đúng vậy."

Long Nham nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên giữ người ở lại, tôi sẽ gửi thông báo đã thông qua buổi phỏng vấn cho đối phương.”

Sau khi gửi thông báo, Long Nham cuối cùng cũng đem nỗi sợ bị 'bắt gian' vứt ra sau đầu.

Hắn ta nhìn thoáng qua cái áo khoác căng phồng của Phong Bất Yếm, ngay từ lúc vừa gặp lại, Long Nham đã chú ý tới cái bụng đặc biệt khác thường của đối phương - đặc biệt to.

Lúc đó hắn ta đang trong giai đoạn nhạy cảm khi vừa bị bắt quả tang, vì thế cũng không dám hỏi.

Nhưng hiện tại nguy cơ đã qua, Long Nham tức khắc không khỏi tò mò: "Lão đại, mấy ngày nay không gặp… mỡ bụng của anh có hơi dọa người đấy."

Phong Bất Yếm cúi đầu nhìn xuống bụng mình, cục đá trứng đã được giấu vào trong lồng ngực, áo khoác bị nó làm căng phồng lên khiến cơ thể hắn có vẻ hơi mập mạp: "...Mỡ?"

Long Nham ngây ngô cười hai tiếng, muộn màng nhận ra vẻ mặt của Phong Bất Yếm có gì đó không đúng, vì thế hắn ta đắn đo suy nghĩ một lúc, biểu cảm dần dần trở nên vặn vẹo.

“Không, không phải mỡ bụng sao?” Long Nham lắp bắp nói: “Vậy… vậy chẳng lẽ là…”

Phong Bất Yếm hơi nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ muốn xem thử cái tên ngốc Long Nham này có thể nói ra những lời không doạ người khác chết đứng không thôi gì.

“Lão đại, anh nói cho tôi biết, tôi đảm bảo sẽ không nói cho người khác.” Long Nham nuốt nuốt nước miếng, hạ giọng cẩn thận hỏi: “Cái thai này là của ai?”

Phong Bất Yếm: "......?"

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bất Yếm: Hạnh phúc được làm cha.jpg

Ảnh minh hoạ cho Long Nham (lụm trên Pin):



Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau