Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Tinh Tế

Chương 11

Trong nháy mắt ngay khi vừa nghe thấy câu nói buột miệng thốt ra của Long Nham, Phong Bất Yếm rất muốn thử cạy cái đầu của hắn ta ra để xem thử bên trong đang chứa cái gì.

Đây không phải là lần đầu tiên suy nghĩ này xuất hiện, nhưng lần này lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Phong Bất Yếm yên tĩnh một lát, rồi kéo khóa áo khoác xuống ngay trước mặt Long Nham, giọng điệu nhẹ nhàng đầy mê hoặc: "Tới, cậu tự mình xem thử là của ai."

Long Nham nhận ra ngữ khí của đối phương có gì đó không đúng, nhưng vẫn không nhịn được tò mò mà tiến lại gần nhìn thoáng qua một cái.

--- Một cái đầu gấu trúc đen trắng đang cười với Long Nham một cách tà mị lại quỷ quyệt, như thể đang thay Phong Bất Yếm cười nhạo hắn ta.

Long Nham: "..."

Tuy rằng mấy sợi dây thần kinh trong đầu hắn ta hơi ngốc nghếch và có phần đơn giản, nhưng Long Nham cũng đủ nhận thức để biết, con người không có khả năng mang thai một cái đầu gấu trúc.

Nhớ lại những lời lanh mồm lanh miệng vừa rồi, Long Nham hận không thể quay ngược thời gian đánh bản thân mình một trận nhừ tử.

Đáng tiếc, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn màng.

Long Nham cúi đầu, đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Phong đội tẩn cho một trận ra trò.

Phong Bất Yến cũng thật sự rất muốn "dạy dỗ" cái tên ngốc nghếch trước mặt này một chút, nhưng chưa kịp làm gì thì cục đá bọc trứng vốn yên tĩnh hồi lâu trong lồng ngực hắn cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

Cá nhỏ trong vỏ trứng nhắm mắt nghỉ ngơi hồi lâu mới hồi phục được một chút sức sống. 

Cậu ngồi dậy, nhìn thoáng ra bên ngoài: "Có chuyện gì vậy? Sao lại tối om thế này?"

Linh Linh Bá giải thích: "Ký chủ hiện đang ở trong bụng của Phong Bất Yếm."

Sở Thời Thời kinh hãi: "…Trong bụng á?"

Sau khi xem xong một vở kịch hay, hệ thống ngôn ngữ vẫn chưa kịp chuyển đổi, không cẩn thận nói sai - Linh Linh Bá: “……”

Quang cầu hệ thống chột dạ mà lóe lóe ánh sáng, cố gắng cứu vớt: “À, ý tui là ở trong áo khoác.”

Sở Thời Thời nghi ngờ liếc nhìn nó một cái, luôn cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, như thể cậu đã bỏ lỡ một bí mật kinh thiên động địa.

Khóa kéo của áo khoác hoàn toàn được kéo xuống hết cỡ, bàn tay to lớn của Phong Bất Yếm vững vàng nâng phần đáy của cục đá trứng lên, một tay khác thì mở chiếc túi lông nhung mềm mại, để cho cục đá đen bị gói chặt ở bên trong ló đầu ra.

Ánh sáng mãnh liệt từ thế giới bên ngoài lại lần nữa tràn vào bên trong vỏ trứng.

Sở Thời Thời quan sát một vòng cảnh vật xung quanh, nơi này trông giống như một cửa hàng tạp hóa bình thường, trên kệ bày bừa bộn đủ loại đồ đạc lung tung rối loạn.

Có những bông hoa kỳ quái biết phun lửa, cá có cánh bay lượn trong cái bể không có nước,… thậm chí còn có một chiếc lồng nhỏ trong suốt, bên trong là một viên đạn nhỏ phát sáng đang nhảy múa rất vui vẻ.

Nhân viên trong cửa hàng đang dọn dẹp kệ để hàng ở phía xa xa, sau lưng anh ta là một cái đuôi bông xù đang xoã tung, lắc qua lắc lại theo từng động tác, vô cùng thu hút sự chú ý.

Nhân ngư đuôi xanh nhỏ trừng to hai mắt, kinh ngạc cảm thán: “Oaaa!”

Quang cầu hệ thống chớp chớp ánh sáng, cũng cảm thán theo: “Oaaa!”

Thế giới trước kia nơi mà Sở Thời Thời từng sống tuy khoa học công nghệ cũng phát triển tương đương với thế giới này, nhưng đó lại là một nơi mà con người nắm quyền lực tuyệt đối.

Trong tất cả các tinh hệ đã được tìm thấy, số lượng nhân loại nhiều hơn hẳn các chủng loài khác. Những nhân ngư như Sở Thời Thời muốn hòa nhập vào xã hội bình thường thì cần phải lấy hình thái của con người.

Nếu chẳng may để lộ thân phận người cá thì nguy cơ gặp phải những mối nguy hiểm không thể tưởng tượng nổi là rất cao.

Nhưng thế giới này thì khác.

Nơi đây có đủ loại sinh vật, ngoài trừ nhân loại còn có Huyết tộc, Long tộc, tộc người lùn… Hàng ngàn hàng vạn chủng tộc khác nhau phân bố ở khắp mọi nơi trên Tinh Tế, cùng nhau tạo nên một Đại thế giới thịnh vượng và tuyệt vời.

Đi trên đường phố, tất cả mọi người đều có thể thoải mái khoe ra nguyên hình của mình, thể hiện vẻ đẹp đa dạng của từng chủng tộc.

Không cần lo lắng không cẩn thận bị lộ vảy và đuôi cá sẽ bị người khác nhìn chăm chú bằng ánh mắt dị thường đáng sợ.

Thời điểm ở trong nhà ngâm mình xõa đuôi trong nước cũng không cần phải kéo rèm thật kín để tránh bị người khác xuyên qua khe hở nhìn thấy cái đuôi cá khác người của mình.

Cũng không cần sợ đi trên đường sẽ bị ai đó ngửi thấy mùi hương của biển rộng từ cơ thể mình, sinh lòng tham lam chỉ vì những cái vảy xinh đẹp và thiên phú chủng tộc hiếm có.

Đây chính là sự tự do và tốt đẹp mà Sở Thời Thời chưa bao giờ được thể nghiệm qua.

Mặc dù đã đọc miêu tả về thế giới ở trong sách, nhưng khi cảnh tượng đó chân thật hiện ra trước mắt thì cậu vẫn không nhịn được cảm thấy hâm mộ và cảm khái, cùng với một chút buồn bã.

Khi Sở Thời Thời đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bỗng dưng một cái đầu to lớn xuất hiện trước mặt chắn hết tầm nhìn của cậu.

Người đó có làn da tối màu, ngũ quan vô cùng nam tính tục tằng với những nét mạnh mẽ, một đầu tóc ngắn màu đỏ thẫm phiếm ánh sáng kim loại dựng đứng như cỏ dại. Đồng tử kim sắc bên trong hai mắt dựng đứng, ánh lên vẻ hưng phấn đến cực độ.

“Trời địu! Phong đội anh kiếm ở đâu ra viên đá xinh đẹp này vậy?!”

Nhân ngư trong viên đá bọc trứng bị dọa một cái, cả người giật một cái suýt chút nữa đã ngã đầu xuống nước.

“Muốn biết?” Phong Bất Yếm nhẹ nhàng nhướn mày. Chờ sau khi đối phương nhìn về phía mình với ánh mắt chờ mong, hắn lại ác ý nói: “Không nói cho cậu.”

Biểu cảm của Long Nham lập tức sa sút xuống.

Hắn ta không ngừng xoay quanh cục đá đen, phấn khích đến mức phía sau đột nhiên xuất hiện một cái đuôi rồng màu đỏ cực lớn, khiến mấy cái ghế bên cạnh đổ ngã loảng xoảng ầm ầm sang một bên.

Long Nham là thực sự cảm thấy hòn đá này đẹp.

Thiên tính của Long tộc vốn yêu thích những viên đá lấp lánh. Nhưng gu thẩm mỹ của Long Nham trong đồng tộc lại khá đặc biệt. So với những viên đá quý chồng chất lên nhau có thể lóe mù mắt, hắn ta lại càng thích những tảng đá độc đáo khó có thể tìm thấy ở nơi khác.

Dù cho viên đá đó độc đáo đến mức có hơi xấu xấu đi nữa thì trong mắt hắn ta vẫn là đẹp.

Và cục đá đen xì xì trước mặt này - xấu đến mức không thể tưởng tượng nổi, xấu đến xúc phạm người nhìn, nhưng không thể nghi ngờ, ở trong mắt của Long Nham, nó sáng chói chẳng khác gì bao viên kim cương đá quý có giá trên trời khác.

Long tộc tóc đỏ liên tục phát ra âm thanh cảm thán đầy kinh ngạc: “Quá xinh đẹp! Tôi chưa bao giờ thấy được viên đá nào xinh đẹp như vậy!”

Nhân ngư nhỏ đuôi xanh rơi vào im lặng: “…… Hắn đang nghiêm túc hả?”

“Hiển nhiên rồi.” Quang cầu hệ thống lắc lư. “Hắn ta là—”

“Long Nham.” Sở Thời Thời nhanh chóng nói ra một cái tên trước nó. “Một tên cuồng đá với gu thẩm mỹ quái dị, tui biết.”

Trong cốt truyện gốc, cơ giáp gián điệp ngụy trang thành cục đá đen đã được Phong Bất Yếm phân phát đưa đến tay Long Nham. Long Nham đã nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm với viên đá xấu xí này, ngay lập tức chế tạo ra một khoang cất chứa riêng chỉ để giữ gìn nó.

— Cái khoang chứa đồ đó suýt chút nữa đã trở thành ‘nhà’ của Sở Thời Thời.

Long Nham nhìn Phong Bất Yếm với ánh mắt đầy trông mong: “Sếp ơi, anh có thể cho tôi mượn về nuôi một đoạn thời gian được không?”

Phong Bất Yếm quyết đoán từ chối: “Không thể.”

“Chỉ năm ngày! Không không không! Ba ngày thôi cũng được!” Long Nham không chịu từ bỏ: “Tôi chỉ muốn mang nó về phòng chứa đồ chơi chơi vài ngày, chụp vài bức ảnh và quay vài đoạn video—”

Phong Bất Yên nheo mắt cười, gằn từng chữ một: “Không, thể, nào.”

Long Nham lắc lắc đầu buồn bã kêu rên, oan ức đến mức suýt nữa đã rơi nước mắt: “Tại sao cơ chứ! Sếp ơi anh cũng không thích đá mà!”

“Đó là trước đây, hiện tại thì khác rồi.” Phong Bất Yếm mặt không đỏ tim không đập nói: “Viên đá nhỏ này giờ là bảo bối của tôi, ai cũng không thể mượn, chạm vào một chút cũng không được.”

Nói xong, hắn kéo kéo mép túi lông nhung lên trên, dục vọng chiếm hữu rất rõ ràng mà chặn lại bàn tay đang duỗi tới đây của Long Nham.

Long Nham: “……QAQ.”

Người đàn ông cao to 2m phát ra tiếng than thở đau khổ thấu trời.

Nhân ngư nhỏ trong vỏ trứng ôm lấy cái đuôi cá của mình, hai má đỏ bừng, vây tai run run: “Hắn nói tui là bảo bối bự của hắn kìa!”

Linh Linh Bá chỉ biết im lặng: “....”

Nó thực sự không biết phải diễn đạt tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, vì thế quang cầu nhỏ đã biến hình thành đầu gấu phối màu đen trắng đầy quen thuộc: Người ta đang siêu siêu ngại ngùng nè.jpg.


Phong Bất Yếm nhẹ nhàng đá vào cái đuôi rồng đỏ đang vướng vào bên chân mình: “Được rồi, nói chính sự đi.”

Long Nham lưu luyến mà thu hồi tầm mắt: “Có nhiệm vụ mới sao?”

“Đúng vậy.” Phong Bất Yên gật đầu nhẹ: “Nhiệm vụ thăm dò, cậu đi liên lạc với Cửu Tùng chuẩn bị một chút, ba ngày sau xuất phát.”

Nghe đến hai từ “thăm dò”, ánh mắt Long Nham lập tức sáng lên: “Úi, lần này chỉ có ba người chúng ta thôi sao?”

“Còn có Thanh Âm và An Tư nữa.”

Nghe thấy cái tên này, Long Nham khẽ rụt cổ lại, giọng nói có phần cứng nhắc lẩm bẩm: “An Tư cũng đi à…”

Phong Bất Yên cười như không cười: “Có lần nhiệm vụ thăm dò nào mà cô ấy không đi đâu.”

Tráng hán tóc đỏ có vẻ hơi uể oải không mấy hứng thú, miệng lầm bầm lầu bầu không biết đang nói cái gì.

Phong Bất Yên đứng dậy: “Được rồi, ba giờ chiều ba ngày sau tập hợp ở căn cứ, đừng quên thời gian.”

“Yên tâm đi sếp!”

Long Nham đáp lại một tiếng, thấy Phong Bất Yếm chuẩn bị rời đi, hắn ta vội vàng tiến lên hai bước, cười hề hề: “Sếp ơi, cho tôi sờ một cái, chỉ một cái thôi—”

Phong Bất Yếm liếc xéo hắn ta một cái: “Không được chính là không được! Muốn thì tự mình đi tìm, đừng có thèm thuồng bảo bối bự của tôi.”

Nói xong, hắn liền đẩy cửa đi ra ngoài, lần nữa đeo chiếc mặt nạ thằng hề lên và hòa mình vào dòng người đông đúc trên đường phố.

Trong vỏ trứng, Sở Thời Thời nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ.

“Nhiệm vụ thăm dò…” Tiểu nhân ngư hơi trầm tư: “Tiểu Bá, mày còn nhớ rõ tình tiết cơ thể máy móc của Thanh Âm bị hỏng trong thế giới nguyên tác không?”

Linh Linh Bá: “Đương nhiên nhớ rõ.”

Vừa rồi khi nói chuyện, Phong Bất Yếm và Long Nham đã nhắc đến ba người: Cửu Tùng, Thanh Âm và An Tư. Ba người này cùng với Long Nham đều là thành viên trong tổ chức thợ săn ‘Liệt Dương’ của Phong Bất Yếm.

Không giống với những thành viên bình thường khác, bốn người này có thể coi là ‘đồng đội ngự dụng’ của Phong Bất Yếm. Họ đã cùng nhau thực hiện nhiều nhiệm vụ và được hắn tin tưởng cả về sức mạnh lẫn nhân phẩm.

Cũng chính vì họ quá gần gũi với Phong Bất Yếm mà trong thế giới nguyên tác, bốn người này cũng bị Lệ Niên xem như cái gai trong mắt, dẫn đến kết cục cuối cùng đều rất thê thảm.

Quang cầu hệ thống lắc lư: “Ký chủ nghi ngờ cơ thể máy móc của Thanh Âm chính là bị hỏng trong nhiệm vụ lần này sao?”

“Chỉ là nghi ngờ thôi.” Sở Thời Thời đáp.

Việc thay đổi vận mệnh của Phong Bất Yếm, đương nhiên cũng bao gồm thay đổi số phận của những người xung quanh hắn. Nhưng—

“Đó đều là những chuyện sau khi phá xác.” Nhân ngư nhỏ lại lần nữa nằm liệt phơi bụng trên mặt nước, nâng bánh bao trắng ăn đến vô cùng vui vẻ: “Bây giờ tui chỉ là một cục cưng trứng hạnh phúc, ngoài trừ việc cố gắng phá xác ra thì chẳng làm gì khác được đâu.”

Linh Linh Bá: “.......”

“Không! Cậu còn có thể đi kiếm tiền mà.” Nó lạnh lùng cắt ngang sự lười biếng của ký chủ. “Vừa mới nhận được tin tức từ hệ thống Tinh Võng, ký chủ, phỏng vấn của cậu đã thông qua!”

Sở Thời Thời lập tức lộc cộc lật người dậy: “Còn chờ gì nữa? Mau lên Tinh Võng thôi!”

Linh Linh Bá hơi ngạc nhiên: “Cậu không định nằm ườn ra nữa à?”

“Nằm cái gì chứ!” Người cá nhỏ nhét cái bánh bao vào trong quang cầu hệ thống. “Vì tình yêu, hòa bình và cá khô nhỏ! Xông lên nào!”

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Không có gì có thể ngăn cản tui lười biếng! Ngoại trừ những thứ dễ thương và cá khô nhỏ. [vui vẻ cuộn cái đuôi.jpg]


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau