Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 5



Nhân ngư đuôi xanh nhỏ bị chính sự xấu xí của mình đả kích, ở trong vỏ trứng xoay người đưa lưng về phía gương, không đủ can đảm để nhìn cục đá trong gương lần thứ hai.

Phong Bất Yếm đặt cục đá trên bồn rửa mặt, nhanh chóng cạo râu rửa mặt rồi ôm nó ra khỏi phòng tắm. 

Hắn vừa mới hoàn thành xong một nhiệm vụ, nên ngày hôm nay cần phải đến tổng bộ của Hiệp hội Thợ săn ở Tinh Tế tiến hành báo cáo, thuận tiện nhận thêm nhiệm vụ mới.

Bữa sáng của Phong Bất Yếm thực sự rất đơn giản. Hắn chọn một phần ăn miễn phí được cung cấp cho các thành viên trong đội săn ở căng tin căn cứ, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Một tô mì thịt bò củ cải lớn, một phần cháo trắng kèm dưa chua, hai đĩa bánh bao hấp và một cốc chất lỏng màu đỏ không rõ trông khá giống nước trái cây.

Sở Thời Thời nhịn không được mà phun tào: “Bữa sáng này có chỗ nào là đơn giản đâu!” Cậu cầm cái bánh bao lớn màu trắng đã ngốn rất nhiều tiền của mình - chính là cái ngày hôm qua chưa ăn xong nên gửi trong ba lô hệ thống - đồng tử xanh dương nhìn lom lom vào bữa sáng ở trước mặt Phong Bất Yếm, cả con cá đều cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sở Thời Thời thậm chí còn có lý do để nghi ngờ, Phong Bất Yếm cố tình đem theo cục đá nát là cậu đây tới nhà ăn, chính là để thèm chết cá.

Có bữa sáng phong phú như vậy ở trước mặt, người cá nhỏ càng cảm thấy bánh bao khô cằn trong miệng mình thật vô vị. 

Cậu vỗ vỗ vào vách trong của vỏ trứng, cục đá bị đẩy lăn long lóc về phía trước một vòng, vỏ ngoài nhẹ nhàng đụng vào đĩa bánh bao hấp, phát ra một tiếng vang thanh thúy, thu hút sự chú ý của người nào đó đang húp mì.

Phong Bất Yếm hơi ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn ngậm nửa sợi mì nhúng trong dầu đỏ, chớp mắt đã bị hắn hút vào. 

Người cá nhỏ ở trong vỏ trứng thèm đến mức liên tục đập đuôi, cục đá cũng bị liên lụy mà nôn nóng lắc lắc ba lần.

Phong Bất Yếm nhìn cục đá bọc trứng, rồi lại nhìn xuống tô mì thịt bò đã vơi đi phân nửa: “Muốn ăn món này sao?” 

Cục đá hơi dừng lại một chút, sau đó lại bắt đầu đong đưa với tần suất càng gấp gáp hơn.

“Cái này không được.” Phong Bất Yếm thở dài: “Cho dù ta muốn cho mày ăn, mày cũng không thể ăn những thứ này.” 

Hắn hạ giọng, nói bằng một âm lượng chỉ có mình và cục đá nghe được: “Người máy sẽ không ăn cái này đâu. Nếu mày không đủ năng lượng…” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Không đúng nha, cử mày đến để theo dõi ta mà lại không chuẩn bị đủ năng lượng?”

Sở Thời Thời bĩu môi, Lệ Niên đúng là đã chuẩn bị khá đầy đủ năng lượng cho cơ giáp, nhưng đó là cho cơ giáp, từ sớm đã bị hệ thống hấp thụ toàn bộ dùng làm năng lượng dự trữ để phá xác. 

Cậu là nhân ngư, là động vật ăn tạp, bây giờ chỉ muốn ăn mì thịt bò, bánh bao hấp, cháo và dưa muối chua trên bàn của Phong Bất Yếm.

Đáng tiếc, cách cả hai lớp đá và trứng, cậu thậm chí một chút mùi thơm cũng không ngửi được chứ đừng nói đến ăn. 

Phong Bất Yếm dùng bữa rất nhanh, nhưng dáng vẻ ăn uống cũng không quá lôi thôi, đồ ăn trước mặt bị hắn dùng tốc độ như vũ bão hút vào, rất nhanh đã giải quyết xong, cuối cùng hắn cầm cốc chất lỏng màu đỏ lên, uống hết chỉ trong hai ngụm.

Khóe môi không tránh khỏi dính một chút nước màu đỏ tươi, Sở Thời Thời nhìn chằm chằm vào mảng đỏ đó một lúc, đột nhiên nói: “Tui nhớ trong cơ thể Phong Bất Yếm có một nửa huyết thống của Huyết tộc.” 

Linh Linh Bá lắc lư: “Đúng vậy.” 

Những thứ liên quan tới Phong Bất Yếm, trong thế giới nguyên tác cũng không có miêu tả chi tiết, nhưng Phong Bất Yếm cuối cùng sẽ chết một cách bi thảm trong tù là vì chịu phản phệ dữ dội của lực lượng Huyết tộc trong cơ thể.

“Đây là sự kiện cuối cùng quyết định vận mệnh của Phong Bất Yếm,” Linh Linh Bá nói: “Cũng là thứ khó giải quyết nhất.” 

Trong nguyên tác có đề cập, mẹ của Phong Bất Yếm là một huyết tộc thuần huyết, còn cha cậu chỉ là một nhân loại bình thường.

Phong Bất Yếm kế thừa toàn bộ sức mạnh Huyết tộc từ mẹ ruột, nhưng cơ thể của hắn lại giống với cha mình hơn, tức là có cấu tạo giống như con người về mặt sinh học. 

Điều này khiến cho cơ thể hắn không thể chịu được sức mạnh cường đại của Huyết tộc, thế nên bị lực lượng huyết thống phản phệ lại chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.

Trong nguyên văn có đề cập một câu, con lai hỗn huyết giữa Huyết tộc và nhân loại, chỉ có thể sống nhiều nhất đến năm ba mươi tuổi, chưa bao giờ có ngoại lệ. 

Mà Phong Bất Yếm năm nay đã hai mươi bảy tuổi, cho dù Lệ Niên không động thủ đối phó thì hắn cũng chỉ còn lại chưa đầy ba năm.

Người cá nhỏ cụp mắt xuống, chút cảm xúc khó hiểu tạo nên từng đợt dao động trong đôi mắt xanh dương xinh đẹp của cậu. 

Phong Bất Yếm ở ngoài vỏ trứng rút ra một tờ giấy, lau khô chút chất lỏng đỏ ở khóe miệng, cầm quả trứng bị hắn đặt trên bàn lên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Linh Linh Bá nói tiếp: “Lúc tôi chọn ký chủ để trói định, ưu tiên hàng đầu chính là Nhân Ngư tộc.” Nghe lời nói của nó, Sở Thời Thời giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng nhiên có chút kỳ quái.

“Bởi vì Nhân Ngư tộc sinh ra đã có thiên phú trị liệu rất mạnh mẽ.” Linh Linh Bá vui vẻ nói: “Đối với năng lực của các nhân ngư mà nói, chữa khỏi phản phệ lực lượng chỉ là chuyện nhỏ không cần phải nỗ lực gì, độ khó khăn khi hoàn thành nhiệm vụ tự nhiên giảm đi rất nhiều.” 

Ở nơi mà Phong Bất Yếm sinh ra, Nhân Ngư tộc đã bị diệt vong từ rất lâu, đây cũng là lý do tại sao hậu đại hỗn huyết giữa nhân loại và Huyết tộc ở thế giới này không có cách chữa trị được. 

Nhân ngư nhỏ nhịn không được hơi cong đuôi, dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có nói: “Tiểu Bá.”

Quả cầu ánh sáng của Hệ thống lóe lóe lên: "Có chuyện gì vậy kí chủ?" 

Sở Thời Thời: "Nói cho tui biết, ngoài việc sử dụng thiên phú trị liệu của nhân ngư, còn có cách nào khác để chữa trị triệu chứng phản phệ của Phong Bất Yếm không?"

“Thương Thành Hệ Thống có một loại thuốc có thể chữa khỏi phản phệ do huyết thống…” Giọng nói máy móc có chút bối rối: “Nhưng mà cần rất nhiều rất nhiều tích phân, đắt lắm.” 

Sở Thời Thời không nói gì, trong thoáng chốc vỏ trứng rơi vào bầu không khí im lặng kỳ lạ.

Linh Linh Bá thận trọng nói: “Nhưng mà, nhưng mà ký chủ cậu chính là Nhân Ngư tộc, không cần phải mua thuốc đặc trị, đừng lo lắng về mấy chuyện này…”

Người cá đuôi xanh nhỏ tâm sự nặng nề mà thở dài: "Hệ thống các cậu không tiến hành điều tra thân thế của ký chủ mục tiêu trước khi trói định ư?"

Quả cầu ánh sáng nhỏ có chút chột dạ mà lóe lóe: “Tất nhiên là sẽ có, nhưng tộc Nhân Ngư là một chủng tộc hiếm có. Mà nhân ngư thích hợp trở thành ký chủ để tiến hành xuyên không càng ít hơn. Về cơ bản, một khi họ xuất hiện trong danh sách, đều sẽ bị các hệ thống tiền bối cướp đi mất…”

Cho nên lúc ấy khi cái tên của Sở Thời Thời xuất hiện trong danh sách, kèm theo dòng chữ tộc Nhân Ngư ở phía sau, Linh Linh Bá không hề do dự dù chỉ nửa giây, nhanh chóng liên hệ với Sở Thời Thời và tiến hành ràng buộc. 

Đương nhiên cũng không có thời gian để xem kỹ lại thông tin.

Sở Thời Thời thở dài một hơi thật sâu, đuôi tóc vàng kim uể oải xõa xuống vai. “Đừng nói nữa.” Người cá ưu sầu vỗ vỗ đuôi: “Ngoan ngoãn đi kiếm tiền để tích góp tích phân đi.”

Linh Linh Bá hoảng hốt: “Sao, sao vậy?”

“Trong mỗi chủng tộc, luôn sẽ có một vài kẻ lập dị không giống với số đông.” Sở Thời Thời bình tĩnh nói: “Thật không khéo, tui chính là một quái thai trời sinh đã không có thiên phú trị liệu.”

Thiên phú của các nhân ngư khác đều có liên quan đến hệ trị liệu, mà cố tình của cậu lại là khả năng điều khiển kích thước cơ thể biến nhỏ biến lớn, vô dụng đến mức hết nói nổi.

Nghe được lời nói của cậu, quang cầu hệ thống hét lên, oa oa quang quác kêu đến chấn động hỗn loạn một trận, phải rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại: "Đừng, đừng nản lòng, ký chủ, ta, chúng ta cố gắng kiếm tiền, nhất định, nhất định có thể tích đủ tích phân!"

Nhân ngư đuôi xanh nhỏ không nói lời nào, đuôi cá như vải lụa sa tanh mỏng chậm rãi vẫy vẫy dưới nước, hệt như làn sương mù màu lam nhạt đẹp đẽ lại tĩnh lặng.

Ăn uống no đủ, Phong Bất Yếm dắt cục đá trứng theo, chuẩn bị rời khỏi nhà ăn. 

Linh Linh Bá cứng đờ mà đổi chủ đề: “Ký chủ, tại sao mục tiêu nhiệm vụ luôn mang theo cậu bên người?”

“Còn có thể là vì cái gì nữa?” Sở Thời Thời lấy lại tinh thần đáp: “Chẳng phải là bởi vì hắn yêu tui, yêu nhiều đến mức không rời không bỏ, ngay cả nửa bước cũng không muốn rời xa tui sao”.

Linh Linh Bá: "... ?"

"Đùa một chút thôi." Nhân ngư nhỏ cong cong hai mắt "Đừng để màu sắc của đèn nhỏ nặng nề như vậy, không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao? Cũng không phải để tui tổ chức hội nghị mười vạn người, không phải vấn đề gì lớn.

Đang nói chuyện, tầm mắt Sở Thời Thời chợt lóe lên.

Phong Bất Yếm cả con đường đều dùng một tay ôm cục đá trứng, đi đến cửa hàng tiện lợi trong căn cứ. Chủ cửa hàng tiện lợi có hai chiếc sừng kỳ kỳ lạ lạ trên đầu, trông hơi giống linh dương. Ông chủ có lẽ có quan hệ rất tốt với Phong Bất Yếm, thấy hắn đi vào, liền mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng Phong đội.”

"Chào buổi sáng." Phong Bất Yếm nhìn nhìn xung quanh một chút, "Trong cửa hàng có túi vải hoặc là túi xách gì đó không? Mềm mại nhưng chắc chắn một chút, có thể bọc được nhóc con này."

Hắn đưa tay phải lên đang nâng cục đá tối màu lên. 

Người cá trong vỏ trứng duỗi tay, bắt được thuốc say xe rơi ra từ quả cầu ánh sáng nhỏ nhét rồi vào trong miệng, một cá một thống phối hợp vô cùng ăn ý nhịp nhàng.

“Túi vải mềm nhưng chắc chắn…” Ông chủ linh dương lướt lướt trên quang não: “Có, ở khu D18.”

Sau khi tìm được đồ vật, anh ta không khỏi tò mò hỏi: "Cục đá này là cái gì? Nguyên vật liệu mới cho cơ giáp à?"

“Không phải, nếu phải nói thì…” Phong Bất Yếm kéo dài giọng, cười như không cười nói: “Xem như là thú cưng đi, tuy là hơi dị dạng.”

Ông chủ linh dương: "..."

Thú cưng dị dạng? Anh ta đã từng thấy người ta nuôi dưỡng mấy con ếch đen xì hôi hám, cũng từng thấy người ta nuôi bạch tuộc, lúc đó vốn đã nghĩ những thú cưng này cũng đủ kỳ lạ rồi... Kết quả Phong đội của bọn họ còn lợi hại hơn, trực tiếp nuôi một cục đá xấu đến kinh thiên động địa, xấu đến xúc phạm ánh ánh mắt người nhìn như thế này?

Sở thích thật là kỳ lạ.

Phong Bất Yếm rất nhanh đã đi đến khu D18. Khu vực này chuyên cung cấp các loại túi đựng đồ. Phong Bất Yếm bưng cục đá trứng, nhanh chóng khóa chặt mục tiêu ở trên kệ hàng.

Trên dãy kệ này bày một hàng đủ các loại túi len đan thủ công. Những cái túi làm bằng len dày mịn xù xù lông, bông xốp và khá mềm mại.

Người cá nhỏ trong vỏ trứng đứng thẳng người dậy: "Oaaa!"

Linh Linh Bá cũng kinh ngạc cảm thán theo: "Oaaa!"

Nhận thấy cục đá trứng đang rung lắc nhẹ, Phong Bất Yếm cười khẽ nói: "Thích sao?" 

Cục đá bọc trứng lắc càng mạnh hơn, như đang đáp lại câu hỏi của hắn.

Phong Bất Yếm chỉ chỉ vào một dãy hàng trên kệ trước mặt: “Thích thì chọn một cái?”

Cục đá trứng vui vẻ lắc lư liên hồi một lát, ngay sau đó lại im lặng như chờ đợi động tác tiếp theo của hắn. Phong Bất Yếm đi đến một đầu kệ để hàng rồi chậm rãi bước sang đầu bên kia: "Thích thì lắc lắc mấy cái. Lắc mấy lần thì dừng lại ở hàng đó. Cái túi đó từ giờ ta sẽ mang theo bên người, mày cần phải cẩn thận lựa chọn—

Lời còn chưa nói xong, cục đá trứng đang được hắn nâng trong lòng bàn tay bỗng nhiên chuyển động. Một lần, hai lần, ba lần...

Ánh mắt Phong Bất Yếm rơi xuống kệ hàng thứ ba: “…”

Cục đá trứng lắc lắc ba lần rồi dừng lại, thấy Phong Bất Yếm qua hồi lâu vẫn không động đậy, lại lắc thêm ba lần nữa giống như đang thúc giục.

Phong Bất Yếm đưa tay cầm túi len mềm mại kia lên: "...Mày chắc chắn muốn lấy cái này?"

Cục đá vui sướng lắc lắc mấy cái.

Phong Bất Yếm: "Thực sự không muốn cân nhắc đổi sang cái khác?"

Thạch Đầu Đản rung lắc hết lần này đến lần khác, cường độ rung mỗi lúc một mạnh hơn, giống như là gấp không chờ nổi, nóng lòng muốn lăn vào trong túi ngay lập tức.

Phong Bất Yếm: "..."

Hắn tặc lưỡi một cái, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu đã để mày dùng, vậy thì nghe theo mày.”

Ông chủ linh dương đứng trước quầy thu ngân vừa mới chia sẻ thú cưng mới của Phong đội với bạn bè xong, nhìn đủ loại kiểu sốc khác nhau của nhóm bạn trên quang bình, vô cùng hài lòng cầm tách trà lên.

——Tin tức thú vị như vậy, đương nhiên không thể chỉ có mình anh ta biết được.

Ông chủ linh dương vừa mới nhấp xong một ngụm trà, khóe mắt đã thoáng nhìn thấy một bóng dáng bước ra khỏi cửa hàng. Anh ta còn chưa kịp nói gì thì Phong Bất Yếm đã cầm chiếc túi len trên tay lên nói: “Tính tiền rồi trực tiếp trừ thẳng vào thẻ của tôi”.

Ông chủ linh dương: "...Phụt, khụ khụ khụ!"

Anh ta thiếu chút nữa đã phun ra hết một miệng trà, ánh mắt của ông chủ vừa quái dị lại vừa mờ mịt, cho đến khi bóng dáng của Phong Bất Yếm dần đi xa, anh ta vẫn chưa kịp định thần lại

Trên màn hình của Quang não hiện ra hình ảnh sản phẩm vừa mới quét, một cái túi len thủ công phối hai màu đen trắng rất thường gặp, thứ duy nhất đặc biệt chỉ có hoa văn dệt ra ở mặt trước của túi.

Đó là gói biểu tượng cảm xúc, một con gấu trúc đen trắng với khuôn mặt người có biểu cảm vô cùng ma tính, phía dưới còn có dòng chữ -

[Ngươi giả vờ thật là giỏi nha.jpg]

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Nhìn thấy cái đầu gấu trúc liền cảm thấy vô cùng thân thiết, hoàn toàn không thể chống lại được nha! [Cá nhỏ ôm cằm jpg]


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau