Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 6

Chiếc túi đeo hình đầu gấu trúc mới tậu đã khiến tỷ lệ quay đầu ngoái nhìn dọc đường của Phong Bất Yếm tăng lên không ít.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn vừa khiếp sợ lại vừa tò mò, nhưng Phong Bất Yếm vẫn bình tĩnh, không hề thay đổi sắc mặt, thẳng cho đến khi ngồi lên huyền phù, hắn mới chọc nhẹ vào cục đá, nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy có tồn tại còn nổi tiếng hơn mình trong căn cứ này đấy.”

Cục đá lúc lắc, dường như rất đắc ý.

Trợ lý Phương Luật ngồi ở vị trí ghế lái ngẩng đầu lên, thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc túi mới đầy bắt mắt trên đùi của Phong Bất Yếm.

Phương Luật: "..."

Phong đội, anh có chắc là thật sự được hoan nghênh chứ?!

Sở Thời Thời thoải mái nằm dài trên vách trong của vỏ trứng. Dù rằng cách một lớp vỏ trứng cho nên không thể cảm nhận được hơi ấm hay sự mềm mại từ chiếc túi mới, nhưng chỉ cần hiệu quả về mặt thị giác thôi cũng khiến cậu cảm thấy khá hài lòng.

Hơn nữa, chiếc túi này còn có meme đầu gấu trúc mà cậu thích nhất.

Quãng đường từ căn cứ đội săn của Phong Bất Yếm đến Tổng Bộ Thợ Săn có hơi xa. Sở Thời Thời chọc chọc vào quang cầu hệ thống, để Linh Linh Bá kết nối với Tinh Võng của thế giới này.

Khoa học kỹ thuật của thế giới mà Phong Bất Yếm sống phát triển rất mạnh mẽ, có thể nói là không phân cao thấp với thế giới trước đây của Sở Thời Thời. Nhân loại cũng đồng dạng đã sớm bước vào thời đại của mạng thế giới ảo.

Nền tảng Tinh Võng hiện nay đã loại bỏ hết các thiết bị dư thừa, có thể trực tiếp kết nối sức mạnh tinh thần của mỗi người với quang não để tiến vào một mạng lưới thực tế ảo độc lập với quy mô lớn.

Sở Thời Thời hiện vẫn chưa tích góp đủ năng lượng để rời khỏi vỏ trứng, nên không thể tự mình hành động. Cậu chỉ còn cách thông qua Tinh Võng để kiếm tiền.

Sau khi kết nối với Tinh Võng nhờ Linh Linh Bá, hình ảnh trước mắt Sở Thời Thời chợt lóe lên, cậu đã tiến vào một thế giới trắng xóa.

Trước mặt là một cánh cửa ảo, hai bên trái phải của cánh cửa lần lượt xuất hiện chữ “Danh tính thật” và “Nặc danh”.

Bên tai vang lên âm thanh thiếu nữ đầy máy móc: “Xin hãy chọn hình tượng giả thuyết của thế giới thực tế ảo.”

Trong nền tảng Tinh Võng, tất cả mọi người đều xuất hiện dưới dạng hình ảnh ảo.

Đại đa số mọi người sẽ chọn một hình tượng hoàn toàn mới, khác xa với bản thân trong đời thực, nhưng cũng có một số ít sẽ lựa chọn quét trực tiếp hình ảnh thật của mình để tiến vào thế giới ảo này.

Sở Thời Thời nhanh chóng đọc xong hướng dẫn sử dụng ở trước mặt và quyết định lựa chọn sử dụng hình tượng giả thuyết ảo.

Sở Thời Thời cũng không phải sợ bị người khác nhìn thấy diện mạo của mình, chỉ là đơn giản bị chứng xã khủng quấy phá, ngay cả ở trong thế giới ảo, cậu cũng không muốn lấy gương mặt thật để gặp người khác.

Hình tượng giả thuyết không phải là cố định. Người dùng đều có thể thay đổi tùy ý mỗi lần tiến vào, miễn là có tiền.

Sở Thời Thời không xu dính túi, rất quyết đoán mà chọn phương án duy nhất không tốn tiền - hình tượng giả thuyết ngẫu nhiên.

Một hình dáng hư ảo bắt đầu hình thành trong thế giới vốn trắng xóa, một lát sau đột nhiên biến thành một thiếu niên đội đầu gấu trúc, mặc bộ áo liền quần bằng lông nhung màu xanh lá của dưa hấu, nhìn qua có vẻ khá gầy gò.


(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa ╮⁠(⁠.⁠ ⁠❛⁠ ⁠ᴗ⁠ ⁠❛⁠.⁠)⁠╭)

Linh Linh Bá: "..."

Sở Thời Thời tìm thấy chiếc gương trong thế giới trắng xóa, nhìn xung quanh người mình rồi hài lòng gật đầu: “Không tệ, che vô cùng kín mít luôn.”

Với bộ dạng hiện tại, cho dù là người quen thuộc nhất kiếp trước của cậu đứng ở trước mặt, cũng nhất định không thể nhận ra người đội mũ gấu trúc rốt cuộc là ai.

Linh Linh Bá muốn nói lại thôi.

Ký chủ cậu thực sự không cảm thấy bộ trang phục này có chút xấu, hơn nữa còn khá bắt mắt ư?

Sở Thời Thời hình như đoán được suy nghĩ của nó, bên ngoài mũ trùm đầu gấu trúc hiện ra meme “Hãy biết đủ. jpg”: “Ít nhất thì giới tính cũng đúng, chúng ta không cần phải chọn lại.”

Hơn nữa, còn là đầu gấu trúc mà cậu yêu thích nhất, nên tất nhiên cậu sẽ không có không hài lòng.

Linh Linh Bá: "..."

Éc o éc!

Cái mũ trùm đầu này vậy mà lại là một gói meme biết đi!

Đồng tử chấn động.jpg

Trang bị lên người hình tượng giả thuyết, Sở Thời Thời quyết đoán chọn tiến vào khu vực "Nặc danh".

Cậu hiện tại không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào ở thế giới này, cho nên dù muốn cũng không thể đi đến khu vực “Danh tính thật” được.

May mắn thay, cách thức vận hành của nền tảng thực tế ảo trên Tinh Võng ở thế giới này rất giống với kiếp trước của cậu, giúp Sở Thời Thời tiết kiệm được rất nhiều thời gian, rất nhanh đã đi vào trạng thái.

Đẩy cánh cửa khu nặc danh ra, không gian thuần trắng ban đầu dần biến mất, hiện ra trước mắt là một đường phố vô cùng sầm uất, không khác gì phố thương mại ở thế giới hiện thực.

— Nếu không tính đến những người đi bộ trên phố với hình dáng và trang phục vô cùng kỳ quặc.

Linh Linh Bá không thể bước vào thế giới thực tế ảo dưới hình thức một quang cầu, vì thế chỉ có thể trốn trong đầu Sở Thời Thời và kêu bíp bíp bíp: “Ký chủ ký chủ, cậu định kiếm tiền như thế nào?”

“Xem xét thử đã.” Sở Thời Thời đội mũ đầu gấu trúc thản nhiên đi về phía trước, nhanh chóng hòa vào bên trong đám đông.

Trong khu vực ẩn danh của Tinh Võng, tất cả mọi người đều sử dụng danh tính và hình ảnh giả, rất nhiều người chọn những hình tượng mà bản thân không dám thử thách trong thế giới thực.

Trên đường đi, Sở Thời Thời đã nhìn thấy những hình ảnh bao gồm nhưng không giới hạn trong người đầu bò, bạch tuộc, cá muối có hai chân dài... và nhiều hình ảnh kỳ lạ khác.

(*Cá muối hai chân, nhặt trên tốp tốp ạ)

So với những người này, đầu gấu trúc và quần áo liền người màu dưa hấu của Sở Thời Thời lại không quá nổi bật.

Linh Linh Bá vẫn còn đang ở trong đầu cậu liến thoắng nói chuyện: “Tôi vừa tra cứu bảng xếp hạng các cách kiếm tiền nhanh nhất trên Tinh Võng. Đầu tiên là trở thành siêu sao, thứ hai là chủ bá livestream, và thứ ba là—”

“Dừng, dừng, dừng!” Sở Thời Thời lắc đầu, âm thanh máy móc vui vẻ của hệ thống liên tục ríu rít quang quác nói chuyện, ồn ào đến mức sọ não cậu cũng hơi đau. “Những thứ này đều không thích hợp với tui.”

Linh Linh Bá bối rối: “Tại sao?”

“Minh tinh yêu cầu phải có thân phận thật, còn chủ bá thì phải có lượt truy cập.” Biểu cảm trên mặt đầu gấu trúc chuyển thành 'Nghẹn ngào nói không nên lời, nước mắt ròng ròng. jpg’. “Mà tui hiện giờ không có thân phận chứng cũng chẳng có tiền hay tài nguyên nào để thu hút lưu lượng cho tài khoản mới cả.”

Linh Linh Bá khựng lại, thật, thật là có lý: “QAQ.”

Trong khi đang nói chuyện, Sở Thời Thời dừng lại trước một cửa hàng vắng vẻ. Đây là một cửa hàng sửa chữa cơ giáp, trước lối vào treo một màn hình ánh sáng ảo, trên đó đang phát thông tin tuyển dụng của chủ tiệm:

【Tuyển dụng: Thợ dọn dẹp: 1, Thợ mỏ: 2, Thợ rèn: 3, Nhân viên kỹ thuật…

Ưu tiên người có kinh nghiệm, lương cứng sẽ trao đổi trực tiếp.】

Linh Linh Bá hỏi: “Ký chủ định ứng tuyển làm người dọn dẹp vệ sinh à?”

Sở Thời Thời: “... ?”

“Hay là thợ mỏ?” Thấy Sở Thời Thời không lên tiếng, giọng Linh Linh Bá dần trở nên nhỏ hơn: “Vậy, vậy chẳng lẽ là làm thợ rèn ư….”

Biểu cảm trên mặt gấu trúc bùn bùm biến loạn, cuối cùng dừng lại ở gói meme: ‘Bạn có chắc là mình đang nói tiếng người không? jpg’.

Linh Linh Bá: “...”

Nó, cũng không phải là con người mà! qwq

Sở Thời Thời đẩy cánh cửa của tiệm sửa chữa ra, thăm dò ló cái đầu gấu trúc vào: “Xin hỏi hiện tại cửa hàng còn tuyển người không?”

Nhìn từ bên ngoài, tiệm sửa chữa có vẻ rất nhỏ, nhưng bên trong lại ngoài ý muốn không quá chật chội, hẳn là đã được mở rộng bằng một số phương pháp đặc thù. 

Có một bóng dáng đen đen ngồi trước quầy của cửa hàng sửa chữa, ban đầu Sở Thời Thời còn tưởng rằng đối phương đang quay lưng về phía mình, cho đến khi bóng đen đó đột nhiên nhoẻn miệng cười, để lộ đôi mắt trắng sáng và hàm răng đều đặn trắng muốt đột nhiên xuất hiện trên mặt.

“Hoan nghênh hoan nghênh, tất nhiên vẫn còn đang tuyển dụng.”

Biểu cảm trên đầu gấu trúc nhảy một cái, chuyển thành: “Doạ chết bảo bảo rồi.jpg’.

Tiểu Hắc xấu hổ gãi gãi đầu: “Xin lỗi, xin lỗi, doạ cậu rồi sao?”

Sở Thời Thời lắc đầu, ‘tui không phải, tui không có, cậu đừng có nói bừa.jpg'

“Cái hình tượng thống nhất này là đại… ông chủ của chúng tôi yêu cầu.” Tiểu Hắc gãi gãi đầu, quay người để lộ số ‘4’ màu trắng nằm ở giữa lưng: “Cậu gọi tôi Tiểu Tứ là được rồi.”

Sở Thời Thời chớp chớp mắt, thật sự không nhịn được tò mò nên hỏi nhỏ: “Chắc sẽ không có Tiểu Tam đâu nhỉ?”

“Có, nhưng chúng tôi thường gọi hắn là lão Tam.” Tiểu Tứ thành thành thật thật trả lời: “Gọi là Tiểu Tam thì hắn ta sẽ tức giận.”

Đối phương giống như rất quen thuộc mà tiến lên hai bước, nắm lấy tay của đầu gấu trúc người dưa hấu, vô cùng nhiệt tình lôi kéo Sở Thời Thời đi vào cửa hàng: “Cậu xin việc gì? Nhân viên dọn dẹp hay thợ mỏ?”

Độ hảo cảm của Linh Linh Bá dành cho Tiểu Hắc số 4 tức khắc tăng lên: “Ký chủ cậu xem, người này cũng có suy nghĩ giống tôi nè!”

Sở Thời Thời: “...”

Cậu nhịn rồi lại nhịn, vô cùng gian nan mà khống chế để những ký tự bị chặn không xuất hiện trên đầu gấu trúc.

“Là kỹ thuật viên.” Sở Thời Thời bình tĩnh nói.

Tiểu Tứ hơi ngớ người trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Cuối cùng cũng có người đến ứng tuyển nhân viên kỹ thuật rồi!”

Sở Thời Thời: “Cho nên—”

Cậu vừa mở miệng đã bị Tiểu Tứ đang vô cùng hưng phấn cắt ngang: “Tôi không phỏng vấn được nhân viên kỹ thuật. Cậu chờ một chút, tôi sẽ gọi cho ông chủ ngay, anh ấy vẫn đang online!”

Tiểu Tứ kéo người vào một phòng họp, đưa cho Sở Thời Thời một tập tài liệu đã chuẩn bị trước: “Cậu xem qua nội dung và yêu cầu cụ thể của nhân viên kỹ thuật trước đi nhé.”

Nói xong hắn ta vội vàng rời đi, bóng dáng nhảy nhót có vẻ rất vui sướng, Sở Thời Thời thậm chí còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hát mơ hồ.

Linh Linh Bá: “Sao, sao lại có cảm giác không quá đáng tin cậy nhỉ...?”

Sở Thời Thời thầm nghĩ, không chỉ là một chút mà là đặc biệt, đặc biệt vô cùng không đáng tin cậy.

Nhưng mà tới cũng tới rồi, cứ xem xét trước đã rồi lại nói tiếp.

Đầu gấu trúc lặng lẽ ngồi ở bên cạnh bàn hội nghị, sau khi nhìn lướt qua mục lục tài liệu, mới nhanh chóng lật sang trang ghi chép chi tiết về tiền lương.

[Nhân viên kỹ thuật sơ cấp: Lương cơ bản từ 3000 tinh tệ trở lên.

Nhân viên kỹ thuật trung cấp: Lương cơ bản từ 5000 tinh tệ trở lên.

Nhân viên kỹ thuật cao cấp: Lương cơ bản từ 9000 tinh tệ trở lên.

Nhân viên kỹ thuật đặc sính: Không có lương cố định, trả theo ngày.]

Linh Linh Bá oa một tiếng đầy ngạc nhiên: “Nhiều số 0 quá! Ký chủ cậu muốn ứng tuyển vào vị trí nhân viên kỹ thuật cao cấp à?”

Sở Thời Thời không nói chuyện, chuyển sang trang mô tả thông tin chi tiết kỹ thuật viên đặc sính trong phần tài liệu.

Kỹ thuật viên đặc sính thật ra chính là những người làm công tạm thời, không có mức lương cố định hàng tháng, tiền lương nhiều hay ít phụ thuộc vào lượng công việc hoàn thành mỗi ngày, tức là tiền hoa hồng của các đơn sửa chữa cơ giáp.

Điều mà Sở Thời Thời coi trọng chính là việc kết toán tiền lương hàng ngày.

Nếu muốn tích cóp đủ tích phân để chữa trị phản phệ huyết mạch cho Phong Bất Yếm, chắc chắn không thể chỉ dựa vào số tiền lương này, cho dù cậu có cần cù khổ sở cày cuốc cả đời cũng không thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy.

Huống chi thời gian của Phong Bất Yếm chỉ còn không đến ba năm nữa.

Đối với Sở Thời Thời, cửa hàng sửa chữa cơ giáp này chỉ là bước đệm để tích lũy tài chính ban đầu trong giai đoạn trước mà thôi.

Công việc sửa chữa cơ giáp ở thế giới này không khác biệt lắm với những gì cậu biết. Sở Thời Thời rất nhanh đã đọc xong tài liệu.

Cho nên cậu vừa đặt tài liệu trong tay xuống, cửa phòng họp đã bị người ở bên ngoài mở ra.

“Đợi lâu rồi!” Tiểu Tứ vội vàng chạy vào: “Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay đại… ông chủ của chúng tôi có việc bận, không có thời gian phỏng vấn trực tuyến nên tôi đã mời cố vấn vấn đặc biệt từ cửa hàng đến.”

“Cố vấn đặc biệt?” Đầu gấu trúc của Sở Thời Thời chuyển hình ảnh một cái: ‘Oa oa, cao cấp như vậy sao.jpg’

“Anh ấy sẽ đến ngay thôi!” Tiểu Tứ nói rất nhanh, rõ ràng là đang rất hưng phấn: “Cậu đừng lo lắng, nếu vượt qua vòng phỏng vấn của cố vấn đặc biệt cũng có thể ký hợp đồng chính thức!”

Sở Thời Thời gật gật đầu, vừa mở miệng định nói gì đó thì cửa phòng họp lại được mở ra lần nữa.

Sở Thời Thời nghe tiếng nhìn lại, biểu cảm trên đầu gấu trúc nhảy lên, lại lần nữa thay đổi.

Giây tiếp theo, tông màu đen trắng phối hợp đầy quen thuộc xuất hiện trước cửa phòng hội nghị, người đàn ông mặc tây trang trang trọng cũng đội một cái đầu gấu trúc, đối diện với một đầu gấu trúc khác trong phòng.

Đầu gấu trúc của Sở Thời Thời: “Để tui khan khan là ai tới.jpg.'

(*Khan khan, nói lóng của chữ nhìn trong tiếng Trung, chắc mọi người cũng biết)

Người đàn ông mặc vest đội đầu gấu trúc: 'Ông nội mày tới rồi đây! .jpg'


Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Công, công kích ma pháp bị phản ngược [Cá cá khờ người. jpg].

Cố vấn đặc biệt: Hả? Sao cái đầu gấu trúc này nhìn quen thế? [Nheo mắt sờ cằm.gif].


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau