Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Tinh Tế

Chương 7


Hai cái đầu gấu trúc anh nhìn tui tui nhìn anh, trong lúc nhất thời phòng họp rơi vào sự trầm mặc xấu hổ khiến người khác hít thở không thông.

Tiểu Tứ cả người đen thui nhìn nhìn đầu gấu trúc bên trái rồi lại nhìn nhìn đầu gấu trúc bên phải, cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: “Haha, thật trùng hợp, vậy mà lại đụng hàng, ahahaha…”

Tiếng cười vang lên một lúc rồi lại im lặng, khiến bầu không khí càng thêm xấu hổ.

Cuối cùng, vẫn là đầu gấu trúc mặc tây trang phá vỡ sự trầm mặc trước: “Cậu ứng tuyển vào vị trí kỹ thuật viên phải không?”

Biểu cảm trên đầu gấu trúc của hắn ta nhảy lên, dừng lại ở meme hơi bình thường hơn một chút: 'Chào mừng, chào mừng, nhiệt liệt chào mừng.jpg'.

Sở Thời Thời: “Đúng vậy.”

Gấu trúc mặc vest đi thẳng vào vấn đề: “Những người ứng tuyển vào vị trí kỹ thuật yêu cầu phải chứng minh thành tựu trong quá khứ, tuy nhiên, nơi này là khu nặc danh, lấy thành tích ra sẽ có nguy cơ bị lộ thân phận, cho nên cuộc phỏng vấn của chúng ta sẽ chuyển sang khảo hạch kỹ thuật tại chỗ.”

“Có thể.” Sở Thời Thời cũng không quá ngạc nhiên. Trong khu nặc danh trên Tinh Võng ở thế giới ban đầu của cậu, nếu muốn nhận lời mời làm việc, trước tiên cũng phải vượt qua các bài kiểm tra tương quan.

Chỉ là không biết vì sao, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy âm thanh của đầu gấu trúc mặc vest nghe có một chút kỳ quái.

Giọng nói của đối phương hẳn là đã được biến đổi, mang theo cảm giác lạnh lùng từ tính đặc trưng của âm thanh máy móc, nhưng không hiểu sao lại khiến lỗ tai Sở Thời Thời có hơi ngứa ngáy.

Nếu đây là ở thế giới thực, cậu chắn chắc đã không thể kiềm chế được mà biến ra vây cá chỗ vành tai của mình.

Khảo hạch kỹ thuật được chia thành kiểm tra viết và kiểm tra thực hành.

Sở Thời Thời lúc trước đã tìm hiểu công nghệ cơ giáp ở thế giới này thông qua Linh Linh Bá. Tuy rằng có mấy cái tên kỹ thuật và một vài chi tiết có sự khác biệt nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn khá tương tự với những kiến thức mà cậu biết.

Sau khi phần thi viết kết thúc, cố vấn đặc biệt sẽ tiến hành chấm điểm tại chỗ.

Bởi vì cả hai bên đều đội đầu gấu trúc nên Sở Thời Thời không thể nhìn thấy vẻ mặt của cố vấn đặc biệt, nhưng gói biểu tượng cảm xúc trên đầu gấu trúc của đối phương vẫn đang liên tục nhảy lên không ngừng.

Tốc độ thay đổi của các gói biểu tượng cảm xúc rất nhanh, thẳng cho đến khi người kia đặt bài kiểm tra xuống và nhìn lên, hình ảnh đã dừng lại ở ‘Có hơi thú vị.jpg'.

Đầu gấu trúc mặc vest thu hồi bài thi của Sở Thời Thời: “Tiếp theo là khảo nghiệm thao tác kỹ thuật.”

Người đàn ông đứng dậy đi về phía Sở Thời Thời, hơi nghiêng người, duỗi tay lướt qua mặt bàn trước mặt cậu, trên bàn đột nhiên xuất hiện một cơ giáp cao bằng nửa người, cùng với hơn hàng trăm linh kiện máy móc lớn lớn bé bé.

“Độ khó của thao tác kỹ thuật thực tế được quyết định bởi thành tích bài kiểm tra lý thuyết của cậu.” Cố vấn đặc biệt nói: “Đây là một cơ giáp ảo bị hỏng.”

Sở Thời Thời gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Cơ giáp ảo nói trắng ra chính là cơ giáp được tạo ra từ số liệu, cho dù xúc cảm khi chạm vào trong Tinh Võng là vô cùng chân thật, thì chúng cũng chỉ có thể được sử dụng trong thế giới ảo, không thể đem ra thế giới thực.

Nhưng trên thực tế, có một công nghệ gọi là ‘Tái tạo hình chiếu', có thể phục khắc lại hình chiếu giả thuyết của cơ giáp và một số vật liệu tương ứng khác trong thế giới thực theo tỷ lệ một-một, và đưa vào thế giới ảo ba chiều.

Mà những Cơ giáp sư như Sở Thời Thời hành năm hành tẩu trên nền tảng Tinh Võng thực tế ảo, tự có cách có thể thông qua hình chiếu của cơ giáp để thực hiện kỹ thuật cải tạo hoặc sửa chữa, hoàn thành cải biến với cơ khí tương ứng trong thế giới thực.

Tuy nhiên, loại kỹ thuật hạng nhất này đòi hỏi Cơ giáp sư phải có Tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ, mới có thể hoàn thành việc cải tạo đồng bộ giữa thế giới ảo và thế giới thực.

Vì vậy, trên thế giới này có câu nói là, một Cơ giáp Đại sư danh tiếng lan xa trong hiện thực, không nhất định có thể phát huy được hết toàn bộ năng lực của mình trong thế giới ảo.

Nhưng nếu trong thế giới ảo gặp được một Cơ giáp Đại sư xa lạ danh tiếng lan rộng khắp Tinh Võng, như vậy đối phương chắc chắn là acc clone của vị đại lão nào đó trong hiện thực.

Điều này có nghĩa là, trong thế giới ảo có được danh hiệu Cơ giáp đại sư, thì trong hiện thực người đó chắc chắn không thể là một kẻ vô danh được.

Tuy nhiên, cách nói này cũng không hoàn toàn chính xác, đối với Sở Thời Thời ở kiếp trước, điều này sẽ không thể áp dụng được.

Sở Thời Thời không thích tiếp xúc với người khác ở trong thế giới hiện thực, vì vậy mọi công việc của cậu đều được thực hiện trong thế giới ảo.

Mọi người trong Tinh Võng của thế giới đó đều biết đến ‘Đại sư Lâm Gian', nhưng ở ngoài đời hầu như chẳng có ai biết đến 'Sở Thời Thời'.

Thao tác của Sở Thời Thời rất điêu luyện. Sau khi kiểm tra tình trạng hư hỏng của cơ giá, cậu gần như không hề dừng lại, nhanh chóng tìm được linh kiện cần thiết trong số những đồ vật chất đống kia.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tư thế ngồi của đầu gấu trúc mặc vest dần dần thay đổi từ tựa lưng vào ghế, chuyển sang cúi người về phía trước, sau đó hắn dứt khoát đứng thẳng lên, nhích tới bên cạnh Sở Thời Thời.

Chưa đầy hai mươi phút sau, Sở Thời Thời thở phào một hơi, dừng lại động tác trong tay.

Vừa ngẩng đầu lên, trước mặt Sở Thời Thời liền xuất hiện một cái đầu gấu trúc, cách cậu thậm chí còn chưa đầy mười centimet, trên đó còn lóe lên một biểu tượng cảm xúc vô cùng ma tính: 'Nhìn xem tôi đã nhặt được đại bảo bối gì nè.jpg’.

---Má ơi, hiện tại cậu cũng là một con gấu trúc mà!

Đọc đi đọc lại câu này mấy lần ở trong đầu, Sở Thời Thời cuối cùng cũng không nhịn xuống được xúc động rời khỏi.

Đầu gấu trúc mặc vest kiểm tra qua cơ giáp đã được sửa chữa, gật đầu nói: “Kỹ thuật của cậu rất tốt.”

Năng lực như vậy, cho dù có đặt trong bộ phận Đại sư Cơ Giáp của Hiệp Hội Thợ Săn, cũng tuyệt đối không thể chỉ là nhân vật nhỏ vô danh nào đó.

Tuy nhiên, sau khi hồi tưởng lại một lần tất cả những Cơ giáp sư trong Hiệp Hội mà mình biết biết, hắn vẫn không thể nhận ra được người trước mặt là ai trong số họ 

Kỹ thuật của dưa hấu đầu gấu trúc này vô cùng lão luyện, hơn nữa rất dễ nhận ra rằng, trong quá trình tiến hành sửa chữa cơ giáp, đối phương đã sử dụng những thủ pháp xa lạ mà hắn chưa từng thấy qua.

— Người mới đầy triển vọng này đến từ đâu? Hay có thể là một vị đại lão nào đó đã cố ý thay đổi ngoại hình đi tới khu nặc danh trải nghiệm chút cảm giác vui vẻ?

Khi thấy đầu gấu trúc kiểm tra máy móc xong, Sở Thời Thời hỏi: “Xin hỏi khi nào mới có kết quả phỏng vấn?”

“Trong vòng một ngày.” Đầu gấu trúc mặc tây trang thu hồi lại cơ giáp ảo. “Cho dù có vượt qua phỏng vấn hay không, ngài cũng sẽ nhận được thông báo kết quả từ “Cửa hàng sửa chữa cơ giáp Sơn Thạch.

Hóa ra cửa tiệm sửa cơ giáp này tên là 'Sơn Thạch', Sở Thời Thời thầm nghĩ.

Linh Linh Bá ở trong đầu kêu bíp bíp liên tục, điên cuồng thổi rắm cầu vồng: “Ký chủ! Tại sao cậu lại không nói cho tôi biết cậu vậy mà lại lợi hại như vậy!!!”

Nó thậm chí còn phát ra biểu tượng cảm xúc đầu gấu trúc: ‘Cậu là thần của tui! .jpg’.

Sở Thời Thời lạnh lùng đáp: “Bởi vì trước ngày hôm nay, tui vẫn luôn nghĩ rằng cậu biết mọi thứ về tui rõ như lòng bàn tay.”

Linh Linh Bá bỗng dưng tắt đài.

Tính toán thời gian, mấy người Phong Bất Yếm hẳn là đã gần đến Tổng bộ Thợ Săn, vì vậy sau khi kết thúc phỏng vấn, Sở Thời Thời không ở lại Tinh Võng nữa mà tìm một nơi vắng vẻ ít người, trực tiếp đăng xuất khỏi thế giới ảo.

Khi ý thức trở lại hiện thực, Sở Thời Thời phát hiện xe huyền phù của Phong Bất Yếm đã dừng lại, nhìn khung cảnh bên ngoài, nơi này hẳn là một bãi đậu xe vô cùng rộng lớn.

Có vẻ như bọn họ đã đến Tổng bộ của Hiệp Hội rồi, chỉ là không biết vì lý do gì mà Phong Bất Yếm chưa đi xuống mà vẫn ngồi ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần như cũ.

Sở Thời Thời ngẩng đầu cá lên nhìn hắn một cái, cũng không nóng nảy, dựa vào vỏ trứng, nhàn nhã vẫy vẫy đuôi.

Không quá vài giây sau, Phong Bất Yếm đã mở mắt.

Sở Thời Thời không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian cậu đi vào Tinh Võng thực tế ảo, nhưng nhìn vẻ mặt hiện tại của Phong Bất Yếm, hẳn là đã có chuyện gì đó khá tốt khiến tâm trạng hắn cũng trở nên vui vẻ. 

“Tiểu Bá.” Cậu chọc vào quang cầu Hệ Thống: “Sau khi tui đi vào Tinh Võng, cậu có chú ý theo dõi tình hình trong xe không?”

Linh Linh Bá nhỏ giọng: “Không có, tôi và ký chủ cùng nhau tiến vào Tinh Võng mà.”

Cũng đúng.

Có vẻ như ngay cả hệ thống cũng không thể làm hai việc cùng lúc.

Thấy Phong Bất Yếm đã ‘tỉnh lại’, Phương Luật ngồi ở ghế lái hỏi: “Phong đội, bây giờ đi lên sao?”

Phong Bất Yếm lại nói: “Không vội.”

Hắn dùng ngón trỏ gõ gõ nhẹ vào thiết bị đầu cuối trên cổ tay, một màn hình ánh sáng ảo đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Quang bình hình như còn có chức năng chống nhìn trộm, Sở Thời Thời mở to hai mắt cá nhìn ngó một lúc, phát hiện từ góc độ này hoàn toàn không thể nhìn thấy một chút nào nội dung trên màn hình, nên dứt khoát bỏ cuộc, lần nữa lười biếng mà bò trở lại nằm ngửa trên vỏ trứng.

Ngón tay của Phong Bất Yếm lướt nhanh trên màn sáng, nội dung phản chiếu trong đôi đồng tử đen nhánh của hắn.

Trên quang bình là một đoạn video ghi lại từ thế giới thực tế ảo của Tinh Võng. Trong video, đầu gấu trúc mặc áo khoác nhung màu xanh lá cây hình quả dưa hấu đang chơi đùa với cơ giáp trước mặt trong phòng họp.

Phong Bất Yếm phát video với tốc độ gấp đôi, tua đi tua lại nhiều lần và đánh dấu rất nhiều điểm quan trọng.

Ước chừng khoảng hơn mười mấy phút sau, hắn mới thu hồi thiết bị đầu cuối, chuyển sự chú ý sang cục đá nát hiếm khi an tĩnh ở bên cạnh.

“Sao bây giờ lại yên lặng thế?”

Phong Bất Yếm nhặt chiếc túi gấu trúc lên, cách lớp vải nhung, dùng ngón tay gõ gõ nhẹ vào vỏ trứng, nói bằng giọng chỉ có hắn và cục đá mới có thể nghe được: “Lát nữa liền phải gặp lại chủ nhân của mày rồi, có vui không?”

Sở Thời Thời nhỏ giọng nói thầm: “Không thể nói là vui vẻ, nhưng cũng khá mong đợi.”

Linh Linh Bá khó hiểu: “Mong đợi cái gì cơ?”

“Đợi biểu cảm của Lệ Niên sau khi nhìn thấy cái túi này.” Nhân ngư nhỏ đuôi xanh run run vây tai, chóp đuôi nhọn nhọn cũng không kìm được hưng phấn mà vung vẩy trong nước, “Chắc hẳn là rất thú vị.”

Linh Linh Bá: "..."

Phong Bất Yếm không nghe được một cái một thống nói chuyện, chỉ để ý thấy cục đá trong túi hơi lắc lắc một chút.

Hắn cười khẽ một tiếng, mở cửa bước xuống xe.

Phương Luật nhìn được sự tương tác giữa hai bọn họ, tuy rằng không nghe thấy Phong Bất Yếm nói gì nhưng đối phương quả thật là đang nói chuyện với một cục đá.

Phương Luật rơi vào trạng thái trầm mặc..

Phong đội của bọn họ...chẳng lẽ là áp lực quá lớn? Cho nên đã tìm ra cách thức… kỳ lạ như vậy để xả stress?

— Chỉ là, người bình thường đời nào lại đi chọn nói chuyện cùng một viên đá xấu xí đến mức có phong cách riêng như vậy để giải áp lực cơ chứ?

Phương Luật đi theo phía sau Phong Bất Yếm, ánh mắt nghiêm trọng lại sốt ruột, lo lắng đến mức một đầu tóc xanh tinh thần sáng láng cũng héo úa xuống.

Phong Bất Yếm chú ý tới ánh mắt của cậu ta, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế? Nhìn tôi làm gì?”

Phương Luật ngập ngừng muốn nói lại thôi, sau hồi lâu mới nghẹn được một câu ra ngoài: “Phong đội, nếu anh quá áp lực thì hôm nay sau khi báo cáo xong nhiệm vụ liền nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi?”

Phong Bất Yếm: ".........?"

Không đợi Phong Bất Yếm bắt kịp mạch não của mình, Phương Luật giống như mở ra một trận lũ, nói ra hết tất cả những suy nghĩ trong lòng: “Áp lực quá nhiều cũng không tốt, cơ thể sẽ trở nên tồi tệ và tâm trạng cũng sẽ khó chịu... Hơn nữa sẽ bị rụng tóc!”

Sau khi liến thoắng liệt kê hết một loạt hậu quả nghiêm trọng của việc căng thẳng quá mức, anh ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Có rất nhiều cách để giảm bớt căng thẳng, nghỉ phép đi du lịch cũng được, dạo quanh vũ trụ cũng được… Dù sao đi nữa, chúng tôi vẫn luôn ở đây! Phong đội, nếu anh muốn tìm người cùng chiến đấu giải tỏa áp lực, chỉ cần gọi là chúng tôi sẽ đến!”

Phong Bất Yếm hơi nhướng mày: “Cho nên?”

“Cho nên…” Phương Luật nuốt khan, dùng ánh mắt nhìn vào cục đá bọc trứng ở trong túi lông nhung, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói thêm nữa.

“À, cậu nói cục đá nhỏ này sao.” Phong Bất Yếm lắc lắc chiếc túi đầu gấu trúc trong tay, “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi. Tôi không phải áp lực quá lớn mới nuôi nó.”

Phương Luật ngập ngừng hỏi: “Vậy… vậy là…là vì cái gì?”

“Đương nhiên là vì tôi thích.” Phong Bất Yếm sờ sờ lên vỏ ngoài của cục đá nhỏ, vô cùng có thâm ý mà nói: “Cục đá lớn lên có vẻ ngoài độc đáo như vậy, toàn tinh tế chưa chắc đã có viên thứ hai, cho nên tôi rất thích.”


Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời nhắn: Anh nói ra mấy lời này tự anh có tin được không? Chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau