Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 5

Bên trong gian phòng tối tăm, mũi kiếm lạnh băng lóe lên tia sáng bạc dưới ánh trăng.

Mấy giờ trước, Sheryl đã tận mắt chứng kiến thanh kiếm này chém chết mấy kiếm sĩ cải tạo và Vương xà Bari như thế nào nên đương nhiên càng rõ ràng sự sắc bén của nó hơn so với bất kỳ ai khác.

Cho dù thời điểm lúc trước khi ở trong phòng tắm, Lisenvine đã đem nó tẩy rửa sạch sẽ, thì trên mũi kiếm vẫn như cũ còn lưu lại một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Sheryl dùng khoé mắt liếc về phía bóng người đứng chéo sau lưng mình, không chút nào nghi ngờ rằng, chỉ cần lúc này cậu có một tí cử động phản kháng thôi, đối phương sẽ không chút do dự cắt đứt cổ cậu.

Chỉ là Sheryl cũng không quá kinh sợ với tình huống trước mắt, tuy rằng lưỡi kiếm của Lisenvine rất nhanh, nhưng kỳ thật chỉ cần mặt gương không vỡ thì cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn với bản thân cậu.

 -------

Hơn nữa, việc Lisenvine không lựa chọn hành động ngay lập tức cũng đủ để chứng minh đối phương tạm thời không có ý định trực tiếp giết người diệt khẩu.

Rõ ràng, hắn hẳn là muốn biết được gì đó từ trên người cậu.

Mà hiện tại loại cục diện yên lặng này, dù sao cũng phải có một người lên tiếng trước.

Ngay lúc Sheryl tự hỏi nên bắt đầu mở miệng như thế nào, hệ thống chậm hơn một bước so với cậu bởi vì ăn nguyên một cái bánh nếp ngọt lớn, bụng tròn trịa phồng to vượt quá giới hạn, vung vẫy hai cái cánh đen thui kêu kêu quát quát bay vào.

Bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới Sheryl sẽ đứng yên bất động trước cửa sổ, quạ đen ú nu không có nhìn đường phía trước đã trực tiếp đâm thẳng vào vai của cậu.

“Đau đau đau!” Nó lập tức kêu to một tiếng, đánh đòn phủ đầu mà trách móc: “Sheryl cậu sao lại đứng một cục ở trước cửa sổ vậy cà!?”

Đương nhiên, những lời này cũng chỉ có Sheryl mới nghe hiểu được.

Rơi vào trong tai Lisenvine, âm thanh của nó này chính là một tràng tiếng quạ “Quác quác, quác quác quác” ồn ào đến không chịu được.

Sheryl im lặng.

Cậu hiện tại rất không muốn phản ứng lại con quạ đen béo phì này.

Quạ đen mập mạp cũng nín bặt.

Bởi vì bóng đen Lisenvine đang đứng bên cạnh vừa liếc nó một cái, ánh mắt kia thật nạnh nùng nạnh nùng.

Cơ thể nhỏ bé của quạ đen ú hơi run lên một chút, nó cảm thấy nếu mình lại mở miệng kêu thêm vài tiếng, rất có thể thanh kiếm đang kề trên cổ Sheryl hiện tại sẽ chém xuống người mình.

Nó chỉ là một bé cưng hệ thống đáng thương íu ớt! 

Quạ đen mập vỗ vỗ hai cánh của mình, giây tiếp theo đã dứt khoát lao xuống một cái, nhanh chóng chui vào trong túi quần áo của  Sheryl, cố hết sức cuộn cái cơ thể “em bé” của mình thành một cục nho nhỏ.

Mưa giông gió rét, cứ để cho Sheryl giải quyết đi!

Sheryl: “.......”

Hmmm.... Nói như thế nào nhỉ, cậu một chút cũng không bất ngờ.

Đúng lúc này, Sheryl cảm giác được thanh kiếm đang kề trên cổ cậu lại nhích vào nửa tấc. Khoảng cách gần như vậy, chỉ cần đâm sâu thêm một chút, có khả năng sẽ cắt qua băng vải trên cổ.

Hmm…. Hẳn là có thể cắt qua.

Tuy rằng băng vải trên cổ cậu không phải loại bình thường, nhưng thanh kiếm của Lisenvine cũng không phải kiếm kị sĩ thông thường.

Sheryl rảnh rỗi mà suy nghĩ.

“Ai phái cậu tới đây?”

Sự kiên nhẫn còn lại của Lisenvine không nhiều lắm.

Âm thanh của hắn trong bóng đêm không hề phập phồng, giống như là một lưỡi dao băng tuyết sắc bén, lộ ra một loại lạnh lùng đến thấu xương.

Sheryl ngửa cổ về phía sau, hơi hơi nghiêng người qua nhìn về phía Lisenvine: “Tôi nói là tôi đi nhầm phòng, anh có tin không?”

Lisenvine không nói chuyện, trong mắt hiện lên sát ý.

Mắt thấy giây tiếp theo Lisenvine sẽ chém đứt cổ mình, Sheryl dứt khoát thay đổi cách nói: “Được rồi, thật ra là bởi vì tôi đã nhất kiến chung tình với anh khi nhìn thấy anh đứng trước giáo đường, cho nên cố ý đêm khuya tới tìm……”

Một chữ “để” cuối cùng Sheryl còn chưa kịp nói xong, một đạo kiếm quang nhanh như gió đã lóe lên trước mắt. Nếu không phải tốc độ của Sheryl nhanh, trên cổ cậu lúc này hẳn sẽ là cảnh tượng máu tươi phun trào.

“Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá!” Shelir đứng ở vị trí cách Lisenvine khoảng hai mét xa, sờ sờ cổ mình, đầu ngón tay chạm phải một vệt máu tươi đang chảy ra.

Sự thật chứng minh, thanh kiếm kỵ sĩ của Lisenvine quả thật có thể cắt qua băng vải của cậu.

Đồng tử Lisenvine hơi lóe lên, có chút kinh ngạc với tốc độ của thiếu niên này. Tầm mắt của hắn rơi xuống băng vải quấn quanh cổ đối phương, rõ ràng là trong ánh sáng mờ mịt, hắn lại có thể thấy được rõ ràng vết thương bị kiếm chém đang rỉ máu đỏ tươi.

Sheryl cười nhẹ một tiếng: “Tốt xấu gì cũng để tôi nói hết câu đi.”

Bởi vì phía sau chân là thành giường, cho nên sau khi nói xong mấy lời này, Sheryl liền thuận thế ngồi xuống giường.

Động tác của cậu rất tự nhiên, một chút cũng không do dự, như thể nơi này là phòng của mình, một chút cũng không có ý thức nguy hiểm.

Nhìn động tác vô cùng quen thuộc này của cậu, khuôn mặt vô cảm thường ngày của Lisenvine lần đầu tiên có chút ngơ ra, ngay cả sát ý trong mắt cũng tự dưng phai nhạt bớt vài phần.

Thanh niên tóc đen này, hơi không giống với đặc vụ do Quốc hội nước Aireland phái tới ám sát hắn.

Hắn cũng không cảm giác được bất luận cái sát ý gì từ trên người đối phương.

Trừ cái này ra……

Lisenvine hơi khựng lại một chút, tầm mắt dừng lại hai giây trên khuôn mặt đối phương. Diện mạo bắt mắt phô trương đáng chú ý như vậy, hoàn toàn không giống như sát thủ ẩn nấp trong bóng tối.

Không phải tới giết hắn, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong phòng hắn, vậy rất có khả năng chính là vì Ma Kính.

Nhìn tốc độ trốn tránh vừa rồi của đối phương, độ nhanh nhẹn của thân thể hẳn là đã đạt tới cực điểm.

Nếu dùng loại tốc độ này để cướp Ma Kính thì…

Lisenvine ánh mắt nhất thời tối sầm xuống: “Cậu rốt cuộc là ai?”

Sheryl cũng không lập tức trả lời, vì để mình ngồi càng thoải mái hơn, thân thể cậu hơi hơi ngả ra, hai tay chống ở phía sau người, điều chỉnh tư thế ngồi sao cho dễ chịu nhất, bình tĩnh giới thiệu: “Tôi tên là Sheryl.”

Cậu nhìn về phía Lisenvine rồi nhẹ nhàng cười cười, đồng tử kim sắc hiện lên vài tia xảo quyệt mơ hồ: “Chúng ta đã từng gặp nhau.”

Lời này của cậu cũng không phải là nói bừa.

Tuy rằng lúc đó cậu ở trong gương, nhưng như thế cũng có thể coi như là gặp mặt mà.

Hơn nữa không chỉ như vậy, toàn thân từ trên xuống dưới của hắn đều đã xem qua, ngay cả trên người có bao nhiêu vết sẹo cậu cũng biết rõ.

Đương nhiên, mấy lời này không thể nói ra.

“Cậu đang nói dối.”

Vài tia sát ý vừa tan trong mắt Lisenvine lại xuất hiện thêm lần nữa bởi vì nửa câu sau này của Sheryl.

Đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt vốn nên khiến người khác cảm nhận được một vẻ đẹp dịu dàng, nhưng giờ phút này, khi Lisenvine nhìn thẳng vào Sheryl, hai đồng tử chìm trong bóng đêm càng giống như ánh mắt của dã thú, lộ ra một loại hung tính có thể cắn đứt cổ con mồi bất cứ lúc nào. 

“Tôi không nhớ đã từng gặp cậu.” Thanh kiếm kị sĩ trong tay Lisenvine lại lần nữa hướng về phía Sheryl.

Nhìn mũi kiếm sắc nhọn cách chóp mũi mình không đến một bàn tay, đuôi lông mày Sheryl hơi nhướng lên.

Lần thứ hai.

Đầu tiên là kề lưỡi kiếm ngay cổ, hiện tại lại chĩa kiếm vào mũi cậu.

“Không rút kiếm ra thì không thể vui vẻ nói chuyện với nhau đúng không?” Sheryl ngước mắt lên, cười như không cười mà nói, ngữ điệu còn cố ý lộ ra một chút âm dương quái khí.

Lisenvine cũng không phải là một người thích nói nhảm, kiên nhẫn của hắn đã hoàn toàn bị Sheryl hao hết.

Cho nên câu trả lời của hắn, chính là tấn công không chút thương tiếc.

Chỉ là lúc này, Sheryl cũng không có trốn tránh, ngược lại trực tiếp dùng bàn tay được quấn băng vải nắm chặt lấy thanh kiếm đang đâm tới.

Giá trị vũ lực của Sheryl không cao lắm, sức lực cũng chỉ có thể tạm xem là trung bình, nhưng tốc độ của cậu cực nhanh, sự nhanh nhẹn của thân thể đã đạt tới một loại trình độ thái quá.

Nếu nói theo cách của hệ thống, chính là Sheryl khi gặp được đối thủ đánh không lại, thì có thể chạy, chỉ cần không ai đuổi kịp là ổn áp.

Sheryl lại không quá tán đồng với mấy lời này.

Tại sao cậu nhất định phải chạy?

Dù sao thì khi tốc độ của một người đạt tới cực hạn, chỉ cần trong thời gian nhất định nắm bắt đúng cơ hội thì có thể bù đắp thiếu sót ở những phương diện khác.

Giống như hiện tại, trong nháy mắt Lisenvine không kịp phản ứng bởi vì động tác đột nhiên của cậu, Sheryl nhanh chóng vận dụng chiêu thức đá vào huyệt vị trên cổ tay hắn, lại nhân lúc lực đạo cầm kiếm của đối phương run lên theo bản năng, bắt lấy thanh kiếm kị sĩ mà hắn vốn đang dùng kia.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, thời điểm Lisenvine ý thức được gì đó, Shelir đã nắm chặt cổ áo, đè hắn ngã xuống dưới người mình ở trên giường.

Đồng tử Lisenvine co lại trong chớp mắt, chẳng qua phản ứng của hắn cũng cực nhanh, lập tức đảo khách thành chủ bóp chặt lấy cổ Sheryl, sau đó xoay người một cái, đè cậu dưới thân mình.

Mà con quạ đen béo ú vốn nằm trong túi, trong lúc Lisenvine mạnh mẽ kéo Sheryl đã bị ném lăn lông lốc ra ngoài.

Trùng hợp thay, cơ thể như viên cầu thịt của nó theo quán tính lăn một vòng, “Bộp” một tiếng, vừa lúc va trúng công tắc điện ở đầu giường.

“Xoẹt.” Bóng đèn thủy tinh trên trần nhà cứ như vậy đột ngột bị bật lên.

Chỉ trong nháy mắt cả căn phòng sáng sủa hẳn lên.

Ánh đèn vàng ấm trên đỉnh đầu trút xuống, rơi trên khuôn mặt của Sheryl, chiếu sáng hàng mày, sống mũi, đôi môi và làn da trắng lạnh không chút tì vết dường như mang theo cảm giác rét lạnh khi tiết sương giáng của cậu. Trong đồng tử kim sắc hiện ra ảnh ngược của Lisenvine.

Khi cảm nhận được một lực siết chặt ở cổ, Sheryl một chút cũng không có sự sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm, càng không kinh hoàng khi hô hấp bị tắc nghẽn, ngược lại nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hàng lông mi dày nhẹ chớp như cánh bướm vỗ, khóe môi hơi giương lên một độ cong nhỏ, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lisenvine, dùng một loại ngữ khí có hơi tò mò, rồi lại như đang tán gẫu bâng quơ, nhẹ nhàng từ tốn hỏi một câu: “Anh đang chuẩn bị trực tiếp bóp chết tôi sao?”

Khi nói chuyện, hầu kết của cậu theo sự chuyển động của dây thanh quản mà run nhẹ, cách một lớp băng vải hơi mỏng chạm vào lòng bàn tay Lisenvine liền trở thành một loại mơn trớn nhẹ.

Mà cái chạm này, khiến hắn cảm nhận được động mạch ở dưới cổ họng, vô cùng có quy luật mà trùng điệp với nhịp đập của trái tim cậu.

Lisenvine có thể cảm nhận được một chút ướt dính mơ hồ nơi lòng bàn tay, đó là máu rỉ ra từ vết thương trên cổ của thiếu niên tóc đen, bởi vì lực đạo siết chặt mà chảy ra ngoài băng vải, rồi thấm ướt lòng bàn tay hắn.

Hầu kết run nhẹ, máu tươi ẩm dính, cùng với nhịp đập của trái tim giống nhau.

Loại cảm giác có hơi xa lạ này khiến Lisenvine theo bản năng mím chặt môi, hắn hơi nhíu mày, nhìn về phía thanh niên tóc đen bị đè dưới thân mình: “Cậu....”

Nhưng mà hắn mới vừa mới mở miệng, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi.

Sức lực trên cơ thể dường như bị thứ gì đó áp chế.

Đặc biệt là lòng bàn tay, có một loại cảm giác tê dại giống như bị điện giật.

Cảm giác được sức lực trên cần cổ hơi thả lỏng, Sheryl cười nhạt, hỏi: “Có phải đột nhiên phát hiện cơ thể như nhũn ra, một chút sức lực cũng không dùng được?”

Ngữ khí Lisenvine lạnh như băng: “Cậu đã làm gì?”

Phản ứng đầu tiên của Lisenvine là đối phương đã sử dụng thần thuật, nhưng trong trí nhớ của hắn, không có loại thần thuật nào có hiệu quả như thế này.

Sheryl cười vô cùng rạng rỡ: “Anh đoán xem?”

Vừa nói, cậu liền dùng tư thế này gỡ bàn tay còn đang bóp cổ mình của Lisenvine ra, sau đó nắm lấy cổ áo của đối phương, vô cùng nhẹ nhàng đảo ngược vị trí của hai người.

Lần này, quyền chủ động nằm trong tay Sheryl.

Cậu ngồi ở trên người Lisenvine, cúi đầu nhìn về phía hắn. Dưới ánh đèn hơi lờ mờ, đôi mắt hồ ly hơi nhọn, kết hợp cùng với nốt ruồi son điểm xuyết bên sống mũi, không hiểu sao lại lộ ra một loại quyến rũ có chút tà khí.

Đầu tiên, Sheryl hơi nâng tay lên, ý bảo Lisenvine nhìn miệng vết thương bị cắt trong lòng bàn tay bởi vì nắm thanh kiếm kị sĩ quá chặt của cậu, sau đó lại chỉ chỉ vào cổ của mình, biểu tình có hơi ý vị sâu xa: “Máu này cũng không phải là loại máu bình thường.”

Làm một cái Ma Kính, từ một góc độ nghiêm túc mà nói, Sheryl kỳ thật có mối liên hệ với lực lượng hắc ám.

Máu huyết của cậu có hiệu quả tê liệt thần kinh, khiến những kẻ có làn da bị lây dính máu của cậu nhanh chóng lâm vào trạng thái co giật dữ dội.

Thời gian duy trì của loại trạng thái này khác nhau tùy vào mỗi người.

Sheryl tuy rằng có được năng lực gần như là toàn trí toàn năng, nhưng mà bởi vì thần Quang Minh là vị thần tối cao sáng tạo nên thế giới này, cho nên thời gian năng lực tác động nên vị thần này cũng sẽ chịu sự hạn chế nhất định.

Giống như chỉ cần cậu muốn, chỉ cần thuận miệng nói ra tên của một người nào đó trên đường cũng có thể kể ra những việc lớn nhỏ mà đối phương đã làm từ khi sinh ra đến bây giờ. Ngay cả một việc nhỏ không đáng kể, cậu cũng có thể nói được rõ ràng từng chi tiết một.

Nhưng nếu là bản thể của thần Quang Minh đứng ngay trước mặt, Sheryl nhiều nhất cũng chỉ có thể nói được một chút việc mà hắn đã làm trong vòng nửa giờ gần đây, thậm chí những gì cậu nói ra cũng có thể xuất hiện sai lệch so với sự thật.

Cũng chính là bởi vì như vậy, từ khi bị Lisenvine dùng kiếm kề cổ, trong lòng cậu đã có tính toán.

Cậu muốn lợi dụng cơ hội lần này để nghiệm chứng một chút, thử xem sức mạnh toàn trí toàn năng của mình có sự cách biệt nào giữa bản thể và hóa thân của thần Quang Minh hay không.

Trong nhận thức về sức mạnh của cậu do Ma Kính đưa ra, máu huyết của cậu sẽ không thể khiến hoá thân của thần Quang Minh ở trận doanh “Ác” rơi vào trạng thái co giật, mà chỉ làm đối phương cảm thấy thân thể nhũn ra, tứ chi vô lực.

Mà hiện tại, cậu cũng đã tự mình xác nhận cùng hoá thân của thần Quang Minh, với tư cách là một Ma Kính toàn trí toàn năng, sức mạnh của cậu quả thật bị hạn chế.

Nghĩ đến đây, độ cong khoé môi của Sheryl tức khắc tăng thêm vài phần.

Mà kế tiếp...…

Cậu còn muốn làm thêm một việc nữa.

Sheryl nhếch môi, ánh mắt nhìn về phía Lisenvine hiện ra vài tia ác ý không thèm che giấu.

Lúc này, hệ thống quạ đen béo ú còn đang hoa mắt chóng mặt ù tai bởi vì đụng vào công tắc đèn ở đầu giường, vung vẫy hai cái cánh nhanh chóng bay tới trên vai Sheryl, phát ra một tràng âm thanh “Quác quác, quác quác quác quáccc” ———

“Sheryl cậu muốn làm gì?”

“Tất nhiên là……” Sheryl nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Lisenvine, hạ giọng thì thầm từng chữ từng chữ một: “Trả thù.”

Đôi mắt Lisenvine hơi tối lại.

Tầm mắt của hắn rơi xuống chỗ cổ của Sheryl, nơi vết thương bị hắn dùng kiếm chém ra còn đang không ngừng rỉ máu, màu đỏ tươi chói mắt của máu thấm vào băng vải trắng tinh khiết, giống như hoa lan đỏ bị bóp chặt, chảy nước xuống nền tuyết, sau đó trong không khí thoang thoảng một mùi hương thơm ngọt.

Có một loại vẻ đẹp mong manh, lại lộ ra vài phần kiều diễm lăng nhược.

Sheryl gỡ lông vũ đính trên ngọn tóc xuống, đặt đầu nhọn của nó vào giữa hàng mày của Lisenvine: “Anh nghĩ tôi nên bắt đầu từ nơi nào?” Cậu cười khúc khích hỏi hắn.

Lisenvine không nói chuyện, giống như Sheryl lúc trước bị áp chế không hề hoảng loạn, giờ phút này trong mắt hắn cũng đồng dạng cũng không hề có chút kinh hoàng hay sợ hãi.

Mà Sheryl, cũng không quan câu trả lời của Lisenvine lắm.

Bàn tay cầm lông vũ bắt đầu di động, từ giữa lông mày một đường đi xuống, xẹt qua sống mũi, đôi môi, cuối cùng dọc theo đường cong hàm rõ ràng chỉ vào cổ hắn: “Quả nhiên vẫn là chỗ này thích hợp nhất.”

Cậu để đầu nhọn của lông vũ đâm nhẹ vào hầu kết hơi nhô lên của Lisenvine, cố ý chạm vào lại thong thả mà hoa tay múa nhân vuốt ve làn da trên đó, như đang cân nhắc thử xem rốt cuộc là nên cắt dọc, hay là cắt ngang.

Khuôn mặt Lisenvine hơi đình trệ, xúc cảm nhẹ như tơ ở chỗ cổ họng yếu ớt làm cằm của hắn vô thức căng thẳng, sự ngứa ngáy xa lạ khiến hầu kết cũng theo bản năng lên xuống một chút.

Loại cảm giác này rất xa lạ với Lisenvine.

Không thể nói là tốt hay xấu.

Trên thực tế, kỳ thật Lisenvine cũng không phải đã hoàn toàn mất đi sức lực phản kháng, cho dù hiện tại tứ chi nhũn ra vô lực, hắn cũng có biện pháp thoát khỏi tình cảnh bị áp chế này.

Nhưng hắn không làm như vậy.

Có lẽ là vì từ đầu đến cuối hắn vẫn không cảm nhận được sát ý từ trên người thanh niên tóc đen này.

Cũng có thể là vì băng vải dính máu đỏ tươi cùng với ngũ quan tú lệ tinh xảo và mái tóc đen như mực của thiếu niên lọt vào tầm mắt anh. 

Sự kết hợp của đủ loại màu sắc rực rỡ này, nồng đậm giống như những nét vẽ của một bức tranh sơn dầu lộng lẫy, mạnh mẽ đánh sâu vào trái tim hắn, khiến nó lỡ mất một nhịp đập.

Lisenvine vẫn luôn rất rõ ràng bản thân mình khuyết thiếu tình cảm mà những người bình thường nên có. Trong trí nhớ, hắn chưa bao giờ sinh ra loại dao động cảm xúc nào quá mãnh liệt.

Hắn không thích, cũng không chán ghét thứ gì, lãnh đạm giống như hồ nước tĩnh lặng không một gợn sóng.

Hắn nghe theo lệnh Vương Hậu, chẳng qua bởi vì chỉ những lúc chấp hành nhiệm vụ hung hiểm nhất, loại cảm giác kích thích cận kề cái chết khi đao kiếm sượt qua trái tim mới có thể khiến đại não hắn sinh ra cảm xúc như đang sống.

Có lẽ cũng chính vì như vậy, khi cảm giác được trái tim của mình bị ảnh hưởng rất nhỏ bởi thiếu niên tóc đen này, hắn mới theo bản năng lựa chọn mặc kệ.

Lựa chọn im lặng không lên tiếng…… Nhìn một loạt hành động do đối phương làm ra.

Sự trầm mặc của Lisenvine khiến Sheryl hơi ngẩng đầu lên, như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm vào Lisenvine hai giây, ánh mắt của hai người chạm nhau một cái ngắn ngủi trong trong không khí. Sau đó, giống như đoán được điều gì, cậu nhướng mày, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Giây tiếp theo, Sheryl trực tiếp dùng lông vũ đặc chế nhanh chóng cắt qua cổ Lisenvine, giống như lúc trước kia đối phương dùng thanh kiếm kỵ sĩ cắt qua làn da cậu, lưu loát, nhanh chóng, không chút do dự.

Miệng vết thương bén nhọn nhức nhối cũng không khiến Lisenvine sinh ra quá nhiều phản ứng, so với những vết sẹo ngang dọc đan xen trên người kia, loại đau nhói này chẳng là gì cả.

Thậm chí ngay cả lông mi của hắn cũng không rung động chút nào, chỉ dùng hai đồng tử nhạt màu, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào Shelir.

Như là ở tự hỏi gì đó.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau