Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 4


Chỉ có một lỗ thông gió nhỏ trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên róc rách.

Bọt nước mơ hồ oánh nhuận bốc hơi trong không khí, hóa thành từng đợt từng đợt sương mờ mỏng manh, quanh quẩn trong không gian có chút nhỏ hẹp chật chội.

Phòng tắm chỉ vỏn vẹn có bốn mét vuông rất nhanh đã trở nên ẩm nóng lại mông lung.

Sheryl không có sở thích rình lén người khác, chỉ là khi Lisenvine đem hộp đặt ở trên cao của góc tường, cậu ở trong gương tất nhiên sẽ thấy được phía dưới nơi đang được dòng nước cọ rửa --- những vết sẹo đan xen ngang dọc trên cơ thể Lisenvine.

Những vết sẹo này có mới có cũ.

Đa số là vết thương do kiếm gây ra, còn có một phần nhỏ là vết bỏng và sẹo do trường thương để lại.

Khá dữ tợn, nhìn kỹ thì thấy rất xấu xí, nhưng những vết sẹo này khắc trên cơ thể cao lớn rắn chắc của Lisenvine, ngược lại khiến hắn có một loại khí thế cô độc, hoang dã lại hung dữ.

Loại hung tính này mang theo tính công kích rất rõ ràng.

Là sự sắc bén yêu cầu bị thuần hóa.

Vì thế những vết sẹo uốn lượn vốn rất dữ tợn này dừng trên đường cong cơ bắp đẹp đẽ, khi cử động ngược lại tăng thêm vài phần gợi cảm khác lạ.

Thực hiển nhiên, đây là một cơ thể mạnh mẽ rất có sức bật nam tính.

Chẳng qua với Sheryl mà nói, cũng chỉ có thế mà thôi. Dù sao cái đối phương có cậu cũng có, ngoài sự thưởng thức thì cậu cũng không sinh ra cảm xúc gì khác.

“Nếu Lisenvine biết trong gương có người, hẳn là sẽ không đem nó vào phòng tắm đâu nhỉ?” Hệ thống đưa ra ý kiến của mình.

“Sẽ không.”

“Sao cơ?”

“Tôi nói, hắn vẫn sẽ như cũ lựa chọn giống như bây giờ.” Hơn nữa thậm chí có khả năng sẽ canh giữ càng chặt chẽ hơn, tuyệt đối không để cho cậu rời khỏi phạm vi tầm mắt của hắn.

 Bởi vì chỉ có như vậy, thời điểm phát sinh tình huống khẩn cấp, hắn mới có thể phản ứng lại nhanh chóng hơn.

Đơn giản mà nói, ở trong mắt Wayne Leeson, hoàn thành nhiệm vụ mới là điều quan trọng nhất, những cái khác có lẽ hắn cũng không thèm để ý.

Hệ thống cái hiểu cái không gật gật đầu: “Vậy cậu nói thử xem hiện tại chúng ta nhìn hắn như vậy, hắn có thể phát hiện ra không?” Dù sao cũng là hoá thân của thần Quang Minh, chắc chắn vẫn có điểm gì đó khác biệt.

Tầm mắt Sheryl rơi trên giữa chân mày của Lisenvine, nhẹ nhàng cười cười: “Chà… Ai mà biết được…”

Sắc mặt Lisenvine trong nháy mắt này hơi ngưng đọng lại.

Hắn có thể xác định trong toàn bộ căn phòng không có hơi thở của người khác, trừ bỏ hắn cũng không tồn tại người thứ hai.

Nếu là có người ẩn nấp trong bóng tối nhìn trộm, hắn có thể phát hiện vị trí của đối phương ngay từ lần đầu tiên. Nhưng mà trong tình huống hiện tại, hắn chỉ ẩn ẩn cảm giác được có một tầm mắt đang nhìn chăm chú hắn, trừ cái này ra cũng có cách nào biết được thông tin khác.

Thậm chí loại cảm giác này cũng là như có như không.

Ngay cả chính hắn cũng không thể khẳng định trăm phần trăm.

Lisenvine nhíu mày, trong mắt lóe lên một chút suy tư.

Giây tiếp theo, giống như nghĩ tới cái gì, hắn đột nhiên giương mắt, nhìn về phía bị cái hộp bị hắn đặt trên kệ ở góc tường.

Phía trên hộp đựng Gương Thần bị lây dính một chút hơi nước, khiến cho bề mặt lớp sơn màu nâu trơn nhẵn có hơi ẩm ướt.

Ánh mắt Wayne Leeson dần dần trở nên u ám và sắc bén.

Dường như từ khi hắn lấy được Gương Thần, cái loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này liền mơ hồ xuất hiện.

Sheryl ở trong gương hơi nhướng mày.

Quả nhiên rất nhạy bén, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã xác định được vấn đề.

Lisenvine đóng nước lại, lau người đơn giản sau đó thay xiêm y, cầm lấy cái hộp trên kệ đi ra khỏi phòng tắm.

Bởi vì mới vừa tắm xong, trên làn da Lisenvine còn lưu lại một chút hơi nóng, ánh đèn mờ nhạt từ trên trần nhà đổ xuống nơi sống mũi cao thẳng của hắn tạo thành chút bóng mờ.

Hắn ngồi ở trên mép giường, cúi đầu nhìn về phía cái hộp trong tay, sợi tóc màu xám đậm rũ xuống vành tai, bờ môi mỏng đang mím chặt khiến đường viền cằm vốn sắc bén càng thêm lạnh lùng.

Hắn nhìn chằm chằm hộp hai giây, sau đó mở khoá ra.

Tuy rằng thời điểm tiếp nhận đồ từ trong tay Boer, hắn cũng đã nhìn thoáng qua mặt Ma Kính này.

Nhưng lúc ấy, hắn không có nhìn quá kỹ.

Đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận quan sát Ma Kính toàn trí toàn năng trong lời đồn đãi này.

Chỉ nhìn từ bề ngoài, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Lisenvine cầm lấy thân gương, dùng đầu ngón tay chạm vào hoa văn được điêu khắc tinh xảo phức tạp xung quanh khung kính.

Vì có thể đưa ra phán đoán chính xác những hoạ tiết này có ý nghĩa gì đặc thù hay không, động tác trên tay hắn rất chậm rãi.

Ngón tay hắn thon dài, khớp xương tinh tế lại mạnh mẽ. Bởi vì cầm kiếm quanh năm, trên tay có một lớp vết chai hơi mỏng.

Giờ phút này, lòng bàn tay mang theo vết chai kia dán sát vào thân gương, bắt đầu từ phía trên cùng hơi giống với hình dáng của lông vũ kia từ từ đi xuống, vuốt ve từng chút một.

Sheryl ở trong gương chỉ cảm thấy vành tai có hơi ngưa ngứa.

Bàn tay vuốt ve hoa văn trên phần khung viền của Lisenvine rơi xuống trên người cậu có cảm giác tựa như đối phương đang nhẹ nhàng vén lọn tóc buông xuống bên vành tai.

Rõ ràng là ở trong hai không gian khác biệt.

Sheryl lại phảng phất có thể cảm nhận được mấy vết chai mỏng thô ráp cộm lên trong lòng bàn tay của hắn.

Mà cảm giác ấm áp lưu lại kia, càng giống như một cơn gió khô nóng, quanh quẩn bên chóp tai cậu.

Nếu xúc cảm rõ ràng hơn một chút, chỉ sợ là làn da bên tai cậu cũng sẽ nổi lên lớp da gà nhỏ.

Lông mày Sheryl hơi nhíu lại một chút.

Cậu không quá thích loại cảm giác như hiện tại.

Điều này không có nghĩa là cậu chán ghét phản ứng bản năng của thân thể.

Thứ khiến cậu khó chịu chính là phải rơi vào trạng thái bị động như thế này.

Dù sao nếu tình huống đảo ngược, cậu rất sẵn lòng nhìn người khác dưới sự dẫn dắt của mình mà sinh ra phản ứng tương tự.

Trở lại vấn đề chính.

Loại tình huống như hiện tại, kỳ thật trước kia chưa bao giờ xảy ra.

Mấy năm nay, bất kể những người bên ngoài sờ mó vào gương như thế nào thì cái loại cảm giác tiếp xúc chân thật như thế cũng sẽ không phản ứng trực tiếp trên cơ thể cậu.

Nhìn từ góc độ bên ngoài mà nói, cậu là Ma Kính, Ma Kính cũng là cậu.

Nhưng nếu phân tích từ góc độ bên trong, cậu và gương thật ra là hai thân thể khác nhau, họ tách biệt rất rõ ràng.

Cơ thể của cậu chỉ là sống bên trong không gian của mặt gương.

Sheryl từng cho rằng không có trường hợp nào đặc biệt, kết quả Lisenvine vừa tỉ mỉ, chậm rãi chạm vào gương, xúc giác vô cùng chân thật đã ập tới cơ thể cậu bất chấp sự cách trở của không gian.

Mặc dù mối liên hệ này cũng không quá mãnh liệt, chỉ nhàn nhạt như một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, nhưng cái loại cảm giác ngưa ngứa như có như không này khiến cậu không có cách nào ngó lơ được.

Loại trường hợp đặc biệt này của Lisenvine, chẳng lẽ là bởi vì đối phương là một hóa thân của thần Quang Minh?

Shelir rũ mắt xuống, ẩn sâu trong đồng tử hiện lên chút suy tư.

Mà ở ngoại giới bên này, Lisenvine sau khi xác định hoa văn trên khung viền không có ý nghĩa đặc thù, liền đem đầu ngón tay chuyển về phía sau của gương.

Là một đoạn phù văn.

Nội dung cũng rất đơn giản, chính là chú ngữ để đánh thức và nói chuyện với Gương Thần.

Đây là do trước kia Sheryl cố ý làm ra, để cho người sở hữu mặt gương biết được cách sử dụng.

Bởi thế nên cậu còn vô cùng tri kỷ mà thêm vào một bản thuyết minh ngắn gọn dễ hiểu, chỉ sợ một ít người không biết nhìn hàng xem cậu trở thành một cái gương bình thường mà vứt trong xó xỉnh nào đó trong nhà.

Hệ thống lúc ấy còn đặc biệt ra sức khen ngợi: “Sheryl giỏi quá!” Giống y như dỗ mấy đứa nhỏ, chỉ kém dùng hai cái cánh đầy lông chim đen thui kia vỗ vỗ mấy lần.

Sheryl lúc ấy đã đáp lại: “Thật ra không cần phải như thế đâu.”

Lisenvine đem gương xoay lại, nhìn về phía mặt trái của đoạn phù văn.

Hắn cũng không có niệm ra chú ngữ ở trên, chỉ là hơi suy tư gì đó nhìn vài giây, sau đó liền đem gương một lần nữa bỏ lại vào hộp.

Hệ thống rất kinh ngạc: “Chỉ vậy là xong rồi?”

Đây chính là Gương Thần đó! Thử cũng không muốn thử một chút sao!

Sheryl cười tủm tỉm hỏi lại: “Cậu đang chờ mong cái gì?”

Hệ thống phản bác: “Tui hông có.”

Sheryl cũng không quan tâm lắm: “Tiểu Hắc, chút nữa tui muốn ra ngoài mua đồ ăn.” Cậu vẫn còn nhớ thương bánh nếp ngọt chưa ăn được kia.

Hệ thống đương nhiên không có ý kiến gì.

Tính thèm ăn giống nhau khiến nó vô cùng phối hợp với những chuyện như thế này.

Thời điểm Lisenvine nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nó bắt đầu chậm rãi tạo vách ngăn cách âm thanh, chuẩn bị mọi thứ để hành động một cách suôn sẻ mà không bị Lisenvine phát hiện.

30 giây sau, trong hoàn cảnh hoàn toàn tĩnh mịch, Sheryl mang theo quạ đen nhỏ lặng yên không một tiếng động rời khỏi không gian trong gương, lại yên lặng không một tiếng động nhảy ra cửa sổ.

Đã gần 10 giờ, trên đường phố của trấn nhỏ Werner hầu như đã không còn người đi đường, chỉ có vài con hẻm tối tăm vẫn sáng lên ánh đèn màu đỏ.

Trấn Werner lấy nghề sản xuất rượu nho mà nổi danh, tuy rằng thời gian đã trễ, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, nhưng mà trong không khí vẫn như cũ phiêu đãng hương rượu nho nhàn nhạt.

Sheryl dạo trên đường, đi thẳng đến một cửa hàng bánh ngọt duy nhất vẫn chưa đóng cửa.

Nhân viên tiệm bánh là một chàng trai còn rất trẻ tuổi có mái tóc ngắn màu sợi đay hơi xoăn, làn da rất trắng, hai bên gương mặt có những nốt tàn nhang nhỏ, chỉ là cũng không quá ảnh hưởng đến ngũ quan tuấn tú.

Thời điểm Sheryl đi vào, tiệm bánh ngọt cũng chỉ có một nhân viên duy nhất này, cậu ta hơi hơi cúi đầu, rất nghiêm túc nhìn quyển sách trên tay. Mà cũng bởi vì xem quá mức chuyên chú, cho nên cũng không phát hiện có người tiến vào.

Cho đến khi Sheryl đi lên trước, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng gõ gõ vào tủ kính đặt trước mặt cậu ta, thì nhân viên cửa hàng này mới đột nhiên hoàn hồn.

Trong nháy mắt khi ngẩng đầu nhìn thấy Sheryl, nhân viên trẻ này liền ngây ngẩn cả người.

Shelir nhẹ nhàng cười với cậu ta, chỉ chỉ vào tầng thứ hai của tủ bánh: “Tôi muốn mua cái này.”

“À.... Vâng....!” Nhân viên cửa hàng theo bản năng trả lời, khuôn mặt cậu ta không hiểu sao lại đỏ ửng lên, nhưng cả người lại vẫn như cũ có hơi ngơ ra.

Shelir sợ cậu ta không nghe rõ, vì vậy lại nói thêm một lần: “Muốn cái bánh nếp ngọt kia.”

Mặt của nhân viên cửa hàng tức khắc càng nóng ran, quanh vành tai cũng nổi lên một mảng hồng đậm: “Xin... Xin hãy chờ một lát.” Bởi vì quá khẩn trương, nên nói chuyện cũng trở nên lắp bắp một chút.

Shelir ừ một tiếng, nói: “Tôi không vội.”

Nhưng mà sau khi cậu nói như vậy, nhân viên trẻ tuổi này ngược lại càng thêm luống cuống tay chân, thậm chí khi bỏ bánh nếp ngọt vào hộp đồ ăn còn không cẩn thận mà đụng phải quyển sách mới vừa xem xong kia.

Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, quyển sách dày hai centimet rơi xuống trên mặt đất, phát ra một âm thanh trầm đục không nặng không nhẹ.

Nhân viên cửa hàng có hơi lúng túng “A” một tiếng, chỉ là cậu ta cũng không nhặt sách trên mặt đất lên mà lại đưa bánh nếp ngọt cho Sheryl trước.

Shelir nhận bánh nếp ngọt, thời điểm trả tiền Linton giống như nói chuyện phiếm mà thuận miệng hỏi một câu: “Cậu đang xem sách gì vậy?”

Nhân viên cửa hàng không nghĩ tới thiếu niên dáng vẻ xinh đẹp nùng diễm này sẽ chủ động tán gẫu cùng mình, khuôn mặt ửng đỏ, có chút thụ sủng nhược kinh trả lời: “Là sách phân tích khẩu quyết của Thần thuật sơ cấp.”

“Thần thuật sơ cấp?” Shelir thuận theo lời nói của cậu ta mà đáp lại: “Cậu là thần quyến giả?”

Thần quyến giả, tên gọi cũng như nghĩa, chính là những người được thần Quang Minh lựa chọn, họ có thể sử dụng thần thuật, chia thành 2 phần là trời sinh và được kích phát lúc trưởng thành.

Nhân viên cửa hàng vô cùng ngượng ngùng mà sờ sờ cái gáy của mình: “Tôi là học sinh của học viện Rhea Thánh Ân.”

Khi nói đến cái này, trong ánh mắt của nhân viên trẻ tuổi lóe lên tia sáng lấp lánh, giọng nói cũng không tự giác mang theo vài phần kiêu ngạo.

Học viện Rhea Thánh Ân là nơi dạy Thần thuật mà chỉ có Thần quyến giả mới có thể theo học, thần quyến giả tốt nghiệp từ học viện sẽ có địa vị càng cao hơn so với giai cấp quý tộc bình thường.

Những người như vậy sẽ được toàn bộ người dân trong nước Bretlinton tôn kính.

Chỉ là số lượng Thần quyến giả có thể thuận lợi tốt nghiệp mỗi năm không nhiều lắm, bởi vì tiêu chuẩn tốt nghiệp không phải dựa vào tuổi tác, mà dựa trên việc họ có thể vượt qua bài kiểm tra hay không.

Học viện Rhea Thánh Ân mỗi năm đều mở ra một lần khảo nghiệm lớn để sàng lọc ra những người đủ điều kiện từ những Thần quyến giả đã báo danh.

Mà trong những học sinh đã báo danh, cứ một ngàn người thì chỉ có một thần quyến giả được chọn ra. Tỷ lệ một phần ngàn, cũng thật sự đáng để nhân viên cửa hàng trước mắt tự hào.

Sheryl không chút keo kiệt mà khen ngợi, lông mi mảnh dài của cậu nhẹ chớp, hơi hơi giương môi nói: “Rất tuyệt đó, không nghĩ tới ở nơi này cũng thấy được học sinh của học viện Rhea Thánh Ân.”

Khi nghe được lời khen của Sheryl, ngay cả cổ của nhân viên cửa hàng cũng đỏ lên: “Cũng.... Cũng không có gì.”

Sau khi nói xong, cậu ta giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Sheryl nói: “Hiện tại đang là kỳ nghỉ của học viện, chỉ còn khoảng nửa tháng nữa là đến kỳ thi lớn mỗi nửa năm một lần, cậu có định tham gia không?”

Nửa câu sau ngữ khí của cậu ta vô thức nhẹ hơn rất nhiều, lộ ra một chút chờ mong mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

Sheryl nghiêng nghiêng đầu: “Tôi sao?”

Nhân viên cửa hàng gật đầu thật mạnh, nói ra suy nghĩ của mình: “Tôi cảm giác cậu chắc hẳn cũng là một Thần quyến giả.”

Sheryl cảm thấy thích thú: “Tại sao lại nói như vậy?”

Nhân viên cửa hàng nghe thế, ngước lên nhìn thoáng qua Sheryl một cái, nhưng rất nhanh sau đó đã thu lại, cảm giác được ánh mắt chăm chú của thiếu niên, cậu ta có hơi khẩn trương nắm chặt đầu ngón tay của mình, hơn nửa ngày mới nói được mấy chữ: “Chính là... Trực giác.”

Cũng không thể nào nói là bởi vì đối phương lớn lên thật sự quá đẹp, đẹp đến mức chỉ mới liếc mắt một cái cũng khiến cho kẻ khác cảm thấy không giống như người bình thường.

Nghĩ vậy, nhân viên cửa hàng lại không nhịn được mà ngước mắt nhìn nhìn thanh niên trước mặt mình, chỉ trong giây lát ánh mắt chạm nhau, cậu ta giống như bị điện giật mà nhanh chóng rời đi: “Cho nên.... Cho nên cậu có định báo danh không?”

“Tôi sẽ suy xét.”

Sheryl cũng không vội đưa ra lời khẳng định, bởi vì trong lòng cậu quả thật có một ít kế hoạch liên quan tới học viện Rhea Thánh Ân. 

Chỉ là đến cuối cùng có thực hiện nó hay không thì còn cần phải tới Chủ thành diện kiến vị Vương Hậu kia, mới có thể xác định được.

“Vậy thì, ý tôi là nếu như…” nhân viên cửa hàng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói một hơi: “Nếu như cậu thật sự tới học viện Rhea Thánh Ân, có thể liên hệ với tôi, tên tôi là Bodesirci.”

“Được, tôi nhớ rồi.” Sheryl gật gật đầu.

 -------

Trên đường trở về, hai tay của Sheryl đều cầm bánh nếp ngọt, cậu ăn miếng bánh trên tay phải, hoá thân quạ đen của hệ thống thì đứng trên cổ tay trái, cái miệng nhỏ mổ mổ một cái khác.

Thời điểm đi đến dưới lầu quán trọ, Sheryl ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ ở ngoài cùng phía bên phải của lầu hai: “Tiểu Hắc, lên.” Cậu ra hiệu cho hệ thống chuẩn bị làm việc.

Quạ nhỏ cả người chỉ có một màu đen thui nuốt xuống miếng bánh nếp ngọt cuối cùng, giống như trước lúc rời đi mà tạo ra vách ngăn cách âm thanh.

Nhưng mà sau khi Sheryl vô cùng quen thuộc mà nhảy vào cửa sổ, hai chân vừa mới rơi xuống mặt đất, một thanh trường kiếm đã đặt trên cổ họng cậu!


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau