Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 6

Phản ứng quá mức bình tĩnh này của Lisenvine khiến Sheryl hơi không hài lòng hừ nhẹ một tiếng. Người gây chuyện không thể nhìn thấy kết quả mà mình muốn, tất nhiên sẽ không cao hứng.

Giây tiếp theo, cậu cố ý tăng thêm sức đâm vào cổ Lisenvine, thậm chí còn hơi xấu xa mà dùng đầu nhọn của lông vũ khuấy khuấy lung tung loạn xạ.

Lúc này, lông mi Lisenvine cuối cùng cũng hơi giật giật.

Lông mi của hắn rất dài, lại không quá cong, dính chặt vào mí mắt. Ánh đèn trên đầu giường rơi xuống hàng mi, tạo thành bóng mờ che phủ trên đồng tử màu hổ phách giờ phút này đang lộ ra chút ẩn nhẫn của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào Sheryl, lộ ra một loại hung tính tiềm ẩn đang ngủ đông.

Sheryl chớp chớp mắt, rút lông vũ đẫm máu từ miệng vết thương của Lisenvine ra, cười nhẹ, nói: “Như vậy mới công bằng.”

Cậu nói với một loại ngữ khí vô cùng quen thuộc, lại có hơi nhàn nhã từ tốn, dường như đang giải thích cho hành động của mình. 

Nốt ruồi nhỏ được điểm xuyết bên sườn sống mũi và dưới khóe mắt, tạo nên một loại quyến rũ kiều diễm và trụy lạc trên da thịt tinh tế mịn màng.

Lisenvine không nói chuyện, trong đôi mắt yên tĩnh lãnh đạm của hắn chợt lóe lên chút cảm xúc gì đó rất khó phân biệt.

Khí tràng quanh người hắn không thể nghi ngờ vô cùng uy phong lẫm liệt, cho dù hiện tại rơi vào trạng thái bị động, thì cái loại cảm giác áp bách sắc bén này vẫn như cũ tùy ý xâm nhập trong không khí.

Máu tươi chảy ra từ miệng vết thương của Lisenvine, lan ra trên da thịt nơi cổ họng hắn tạo thành màu đỏ chói mắt.

Mùi máu tanh nồng chậm rãi lan ra trong không khí, quanh quẩn trong gian phòng không tính là quá rộng rãi, hoà quyện cùng hương rượu nho từ bên ngoài cửa sổ phiêu đãng vào, khiến cho bầu không khí vốn dĩ giương cung bạt kiếm, phảng phất như có thêm cảm giác gì đó khác lạ.

Hệ thống quạ đen béo ú đậu trên vai Sheryl, nhìn nhìn cổ Sheryl, lại ngó ngó cổ Lisenvine, cuối cùng cơ thể tròn vo hơi run rẩy, nhanh chóng dùng hai cánh nhòn nhọn che kín cái cổ nhỏ xíu của mình lại.

Thế giới của cường giả, thiệt là tràn đầy máu me. 

Hơn nữa Sheryl quả thật là một người có thù tất báo, không ăn được một chút mệt nào hết!

Từ nay về sau nó phải ngoan ngoãn một chút mới được!

Hệ thống yếu yếu đuối đuối rụt cổ, một lần nữa bay về trong túi của Sheryl.

Vẫn là nơi này an toàn.

Mấy động tác nhỏ của quạ đen cũng không khiến cho Sheryl chú ý lắm.

Cậu hiểu rất rõ cái phẩm hạnh của hệ thống.

Ánh mắt của Sheryl rơi xuống trên khuôn mặt nhạt nhẽo lạnh lùng của Lisenvine, nghĩ đến một tầng thân phận bí ẩn khác của đối phương, ánh mắt cậu hơi lay động, trong lòng đột nhiên nảy ra một chút ác ý.

“Chẳng phải anh muốn biết rốt cuộc tôi là ai sao?” Sheryl hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười diễm lệ có chút tà ác.

“Tôi cho anh một ít nhắc nhở nhé.”

Cậu nhìn chằm chằm vào đồng tử nhạt màu sáng rực như dã thú của Lisenvine, từ tốn nói: “Tôi biết sau vai anh có một cái bớt.”

Sắc mặt Lisenvine không thay đổi.

Sheryl nhớ lại dấu vết đã nhìn thấy trong phòng tắm: “Ừm…… Là màu đen, cỡ ngón tay cái… giống như hình trăng lưỡi liềm.”

Lisenvine hơi khựng lại một chút.

Chỉ là hắn cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Việc sau vai hắn có một vết bớt hình trăng non chỉ cần có tâm điều tra đều có thể biết, đây cũng không phải là cái bí mật gì.

Sheryl thấy thế, hơi nhướng mày, không nhanh không chậm nói thêm một câu: “Tôi biết trên người anh có bao nhiêu vết sẹo.”

Lần này ánh mắt Lisenvine hơi lóe lên.

Sheryl tiếp tục nói: “Tổng cộng có 53 cái, đúng không.

Lisenvine hơi cau mày.

Mấy năm nay trên người hắn không ngừng xuất hiện thương tích, có mới có cũ, chính hắn chưa bao giờ để ý, càng không thể đi đếm. Đến nỗi rốt cuộc có phải có 53 cái hay không, tự nhiên cũng không thể biết được.

Khóe môi Sheryl lại cong thêm một chút, tiếp tục bỏ thêm một quả bom ở phía sau: “Nơi sâu nhất ở trên ngực anh, ừm… Gần vị trí chỗ trái tim một chút…”

Khi nói đến nửa câu sau, Sheryl đặt tay lên trái tim Lisenvine. Xuyên qua một tầng kỵ trang màu đen, lòng bàn tay cảm nhận được tốc độ tim đập của hắn.

So với bình thường đập nhanh hơn nửa nhịp.

Sheryl chú ý tới bờ môi mím chặt và ánh mắt dần trở nên lạnh lùng của Lisenvine.

Cậu cười rộ lên, hoa tay múa chân một lúc, dùng ngón tay thon dài của mình nhẹ nhàng vẽ ra một đường thẳng: “Đại khái là dài khoảng như vậy.”

Tuy nói là “đại khái”, nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ tạo ra, lại chính xác đến không có một chút sai lệch.

Ánh mắt Lisenvine bỗng chốc trở nên u ám và sắc bén.

Nếu chỉ có mấy câu trước, hắn còn còn có thể thuyết phục bản thân rằng đối phương đã tiến hành điều tra hắn một cách vô cùng tỉ mỉ. Nhưng mấy lời sau đó, theo lý thuyết mà nói, ngoại trừ hắn, trên đời này tuyệt đối không tồn tại người thứ hai biết được.

Trừ khi……

Ánh mắt Lisenvine thẳng tắp nhìn về phía Sheryl.

Một suy đoán hiện lên trong đầu hắn.

Sheryl vẫn luôn quan sát biểu cảm của Lisenvine, thấy trong mắt hắn xuất hiện tia sáng lạnh lẽo tối tăm, ý cười trên khóe môi không khỏi lan rộng thêm một chút: “Hiện tại anh đoán thử xem tôi là ai?”

Lisenvine lạnh lùng phun ra hai chữ: “Gương Thần.”

Giọng nói Sheryl nhẹ nhàng vang lên: “Đoán đúng rồi.”

Lisenvine nhanh chóng liên hệ với nghi ngờ lúc trước: “Tầm mắt ở phòng tắm kia là cậu.”

“Là tôi.” Sheryl rất phóng khoáng thừa nhận, hơn nữa còn thuận miệng khen một câu: “Dáng người không tồi.”

“……”

“À, đúng rồi,” Shelir đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, từ một cái túi khác trên quần áo lấy ra năm đồng tiền Linton: “Đây là tiền mua bánh nếp ngọt còn dư.” Cậu một chút cũng không có gánh nặng khi dùng tiền của Lisenvine.

“Cậu đi ra ngoài để mua bánh nếp ngọt?”

“Nếu không thì?” Sheryl hơi nhướng mày, đem mấy đồng Linton trả về trong túi của Lisenvine, cười như không cười hỏi: “Chẳng lẽ là vì ở Giáo đường trước nhất kiến chung tình với ai đó, nên đi ra ngoài hẹn hò?”

Lisenvine không nói chuyện, hiển nhiên là đang nhớ tới lý do thoái thác ban đầu của đối phương khi mình đem kiếm kề lên cổ cậu.

Mà trong lúc Lisenvine còn đang trầm mặc, Sheryl đã lấy hộp cất giữ gương từ trong quần áo của hắn, ngay trước mặt đối phương mở ra chốt khoá trên đó.

“Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay cứ như vậy trước đã, chúc anh ngủ ngon.” Shelir đơn phương tuyên bố kết thúc trận giằng co này.

Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại hai giây trên cổ họng còn đang rỉ máu của Lisenvine: “Chà, hiện tại đã trở thành 54 vết.” Sheryl ý vị không rõ mà trần thuật, sau đó cúi người xuống, ở bên tai hắn cười khẽ từ tốn nói: “Lisenvine, lần sau gặp lại.”

Trong giọng nói cậu lộ ra một loại vui sướng nhàn nhạt, giọng nói trong trẻo và từ tính hoà vào hương rượu phiêu đãng của trấn Werner, tăng thêm vài phần du dương lại quyến rũ.

Sau khi để lại những lời này, cơ thể Sheryl liền tan biến thành một luồng ánh sáng kim sắc, dung hợp vào mặt gương trong hộp.

Mà Lisenvine chỉ cảm thấy bên tai dường như có một làn gió nóng nhẹ nhàng thổi qua, khiến màng nhĩ có cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ, sau đó biến mất không dấu vết.

Đợi khi hắn muốn bắt lấy cái gì đó, Sheryl đã quay lại gương.

Thân thể mất đi sức lực theo lúc thiếu niên rời đi mà dần dần khôi phục, nhưng Lisenvine lại không lập tức đứng dậy.

Hắn không nhúc nhích, chỉ nằm yên trên giường ở chỗ cũ, nhìn bóng đèn thủy tinh trên đỉnh đầu. Ánh sáng vàng nhạt ấm áp khiến căn phòng có chút mông lung, không gian mơ hồ nhiều hơn vài phần cảm giác không chân thật.

Bốn phía đều yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của bản thân. 

Nếu không phải miệng vết thương ở cổ họng còn đang đổ máu, có lẽ trong nháy mắt, Lisenvine sẽ cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra không lâu trước đây, chỉ là một hồi ảo giác.

Một lát sau.

Lisenvine ngồi dậy, mặt không cảm xúc lấy Ma Kính từ trong hộp ra, cũng không ngoài ý muốn khi nhìn thấy một dấu vết thật nhỏ giống như bị kiếm cắt ra trên đồ đằng hình lông vũ được khắc trên khung gương.

Lisenvine dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, trong đầu vô thức hiện ra cần cổ được băng vải quấn quanh của thiếu niên tóc đen kia. 

Trắng tinh, mịn màng, đẫm máu.

Có hơi yếu ớt, lại rất cứng cỏi, sống động mà rõ ràng.

Lisenvine hơi mím môi, đem Gương Thần một lần nữa bỏ vào trong hộp sau đó khóa lại, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tuy rằng hắn cũng không phải rất để ý miệng vết thương trên cổ, nhưng mặc kệ để nó luôn rỉ máu vẫn có hơi phiền phức.

Mà trong lúc Lisenvine xử lý miệng vết thương, ở phía bên kia, Sheryl đã trở lại trong gương cũng không có rảnh rỗi.

Cậu đặt lông vũ nhiễm máu của Lisenvine vào lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thu ma lực vốn thuộc về mình trên đó.

Một loại ánh sáng kim sắc mờ ảo, hơi nhạt hơn so với mặt trời lại càng rực rỡ hơn ánh trăng bao quanh người Sheryl.

Theo tốc độ lông vũ dần dần bị hấp thụ, làn da tái nhợt như sương tuyết của Shelryl dần có thêm một tia huyết sắc, đôi môi trắng bệt như nước cũng trở nên hồng nhuận như xuân về hoa nở, thanh thanh diễm diễm, đẹp rực rỡ như một nụ hoa thấm đẫm sương sớm.

Hai phút lúc sau, Sheryl đã hoàn toàn hấp thu lông vũ, chậm rãi mở mắt ra, đồng tử trong chốc lát biến thành một mảnh tối tăm như mực, nhưng rất nhanh đã khôi phục kim sắc.

Hệ thống quạ đen béo bay tới trước mặt Sheryl: “Cảm giác như thế nào?”

Sheryl khẽ mỉm cười: “Khá tốt.”

Hệ thống thở phào một hơi: “Cậu cũng quá mạo hiểm rồi.”

“Mạo hiểm sao?” Sheryl nhướng mày, không đồng ý lắm, giọng điệu vô cùng vui vẻ nói: “Nhưng sự thật chứng minh, kết quả cuối cùng là rất tốt.”

Lisenvine là hoá thân linh hồn của thần Quang Minh, huyết dịch của hắn đương nhiên khác biệt với người bình thường. 

Sheryl là Ma Kính, tuy rằng có thể từ trong gương đi ra ngoài, lại phải chịu một loại hạn chế thời gian nhất định.

Trước đây, cậu chỉ có thể ra ngoài sau khi mặt trời lặn.

Hơn nữa mỗi lần đi ra cũng chỉ có thể kéo dài tối đa hai giờ.

Có một lần, cậu bởi vì xếp hàng mua điểm tâm ngọt mà chậm vài phút, kết quả cơ thể liền xuất hiện loại bệnh trạng y hệt bị thiếu máu trầm trọng, cơ thể nhũn ra gần như kiệt sức, thiếu chút nữa đã ngất xĩu ngay tại chỗ.

Cảm giác lúc đó thật sự không phải là một trải nghiệm tốt đẹp với cậu.

Cậu vô cùng chán ghét cái loại trạng thái bị động này.

Dù cho cậu biết rõ, sau khi sức mạnh của mình không ngừng tăng lên thì loại hạn chế này cũng sẽ dần chậm lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nhưng hiện tại, cậu đã có con đường tắt là Lisenvine này ở trước mặt, tại sao lại không trực tiếp tận dụng?

Mà những nguy hiểm tiềm ẩn khác cũng không nằm trong suy xét của Sheryl.

Với tư cách là một Ma Kính toàn trí toàn năng, cho dù cậu đã biết trước khả năng thành công cũng chỉ có 50% thì sao. Dù thế nào cậu cũng phải đánh cược một lần mới cam tâm.

Cũng may, kết quả không có làm Sheryl thất vọng.

Cậu thành công dùng lông vũ kim sắc nhuốm máu của Lisenvine để loại bỏ giới hạn về thời gian.

Tuy rằng cậu vẫn chỉ có thể ra ngoài sau khi mặt trời lặn như cũ, nhưng thời gian có thể duy trì bản thể ở bên ngoài cũng đã kéo dài gấp ba lần so với lúc trước.

Sheryl rất hài lòng với kết quả như vậy, hơn nữa còn có thêm vài suy nghĩ khác trong đầu. 

Hệ thống bay lên vai Sheryl, nó nghiêng đầu nhìn về phía khoé miệng cong lên vì vui vẻ của cậu, giọng điệu vô cùng vi diệu: “Cho nên kể từ lúc bắt đầu cậu đã lên kế hoạch rồi sao?”

 Ngay lúc nhảy vào cửa sổ bị Lisenvine dùng kiếm kề sát cổ!

Bất kể là lợi dụng máu của chính mình để nghiệm chứng sức mạnh của Ma Kính toàn trí toàn năng trên người Lisenvine, hay là là dùng huyết dịch của hắn để loại bỏ thời gian hạn chế.

Hệ thống há hốc miệng… à nhầm mỏ.

Quả nhiên vẫn là nó quá ngây thơ, đầu tiên là vứt bỏ ký chủ không nói, sau đó cũng thật sự cho rằng cậu dùng mũi nhọn của lông vũ để đâm vào cổ Lisenvine chỉ đơn thuần là muốn trả thù lại.

Sheryl cười khẽ, nói: “Kế hoạch là thật, trả thù cũng là thật.” Hai cái này cũng không xung đột.

Đương nhiên, còn có một điều mà Sheryl không có sửa lại, chính là thật ra ngay khi Lisenvine lấy gương từ trong tay Boer, trong lòng cậu cũng đã có tính toán này.

Đến nỗi mấy hành động tối nay sau khi bị Lisenvine phát hiện, đều là thuận thế mà làm thôi.

Chỉ là cũng không nhất thiết phải cố ý giải thích mấy cái này.

Chỉ cần kết quả tốt là đủ rồi.

Hệ thống nghe hiểu ý tứ của Sheryl, cũng không tiếp tục rối rắm. Hơn nữa so với mấy chuyện này, nó càng quan tâm cơ thể của cậu hơn: “Cậu chắc chắn mình không có cảm giác khó chịu nào chứ?”

Sheryl nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Chính là cổ còn hơi đau, có tính không?” Dù sao cũng bị Lisenvine dùng thanh kiếm kị sĩ cắt ra một đường dài.

Nghe Sheryl nói như vậy, hệ thống liền biết đối phương quả thật không có sinh ra phản ứng khác thường gì khi hấp thu huyết dịch của Lisenvine, hoàn toàn tránh được 50% khả năng bị phản phệ.

May mắn Sheryl rất tốt số.

Hệ thống thả lòng tâm tình, dùng cánh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Sherl, an ủi nói: “Ngủ một giấc là ổn rồi.”

Sheryl cũng không có đáp lại cái an ủi ân cần này, mà là sờ sờ miệng vết thương đã mờ đi ở trên cổ, như suy tư gì đó nói: “Tôi nhớ hai hoá thân khác của thần Quang Minh, một người ở Lam Hải Chi Vực, một người ở rừng rậm Vô Vọng Hư.”

Hệ thống kinh hãi trượt cả cánh: “Sheryl đừng nói là cậu định đánh chủ ý trên người bọn họ nha!” Hai cái hóa thân kia càng khó đối phó hơn so với Lisenvine!

Một người là Hải Vực chi chủ, tinh thông về tâm kế mưu mô, một người khác tuy rằng ôn hòa tốt bụng, nhưng lại là hoá thân tương đồng với chân thân của Thần nhất, trong cơ thể có thánh quang phù hộ.

Sheryl vỗ vỗ cái đầu của hệ thống quạ đen, trả lời một cách mơ hồ sao cũng được: “Tôi tự có chừng mực.”

Sau khi nói xong câu đó, Sheryl liền trực tiếp đập nó bay xuống vai mình: “Được rồi, hiện tại tôi muốn đi ngủ.” Ý trên lời nói là đừng có làm phiền.

Nhưng hệ thống lại há mỏ, còn muốn nói thêm gì đó.

Sheryl lập tức làm cái tạm thủ thế dừng lại: “Đừng nói chuyện nữa.”

Hệ thống rất oan ức, muốn lên án: “Tại sao chứ?”

Sheryl đi về phía mép giường, không quay đầu lại nói một câu: “Bởi vì cậu là miệng quạ đen.”

Cái tốt không thấy, cái xấu lại đến.

Hệ thống: “……” Hức, lời này nó quả thật không có cách nào phản bác.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau