Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết 

Chương 7

Ngày hôm sau, tia nắng đầu tiên của mặt trời buổi sớm xuyên qua màn sương mù mỏng manh, nhẹ nhàng soi rọi trên trấn nhỏ Werner thoang thoảng hương thơm của rượu.

Nhóm tiểu thương bán đồ ăn sáng đã sớm mở cửa hàng, nghênh đón những vị khách hàng đầu tiên.

“Đinh.... Đang.... Đinh......” Tiếng chuông cổ xưa dày nặng vang lên ba lần, bên trong Giáo đường truyền ra khúc thánh ca ca tụng thần Quang Minh.

Lisenvine ở quán trọ nhanh chóng đơn giản giải quyết xong bữa sáng, rồi đem theo Ma Kính ngồi trên lưng ngựa trực tiếp xuất phát về hướng Vương thành.

Những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua dường như không ảnh hưởng gì đến Lisenvine, trạng thái của hắn không khác gì lúc trước.

Nếu phải chỉ ra một điểm khác biệt, có lẽ là hắn giữ chiếc hộp đựng gương càng chặt chẽ, tốc độ đi về phía chủ thành cũng nhanh hơn một chút.

Sheryl thật ra không quá quan tâm đến tốc độ lên đường của Lisenvine, bởi vì hầu hết thời gian cậu đều ở trong gương. Tốc độ của hắn dù nhanh hay chậm, đi trên đại lộ rộng lớn hay hẻm nhỏ chênh vênh cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Dù sao bản thân cậu ở trong gương, không cần phải tự mình di chuyển.

Tốc độ dòng chảy của thời gian trong gương hoàn toàn đồng bộ với thế giới bên ngoài. Khi Lisenvine rời khỏi thị trấn Werner vào sáng sớm, thì Sheryl, người vốn có thói quen ngủ trễ dậy trễ, vẫn còn đang nằm ườn trong gương.

Bởi vì đêm qua đã hấp thụ máu của Lisenvine để loại bỏ giới hạn thời gian khi ra khỏi gương, mặc dù không bị phản phệ, cơ thể cũng không có chút phản ứng khó chịu nào, nhưng cậu vẫn cần thời gian để nghỉ ngơi và giảm bớt sự mệt mỏi về tinh thần.

Chính vì vậy, thời điểm mặt trời gần lặn hẳn, Sheryl ở trong gương mới không nhanh không chậm tỉnh dậy.

Lúc này, Lisenvine đã mang gương vượt qua một vùng quê, đi vào khu Gersha ở phía Bắc.

Khu Gersha nằm ở phía bắc của Bretlinton, cùng với ba đặc khu còn lại bao quanh chủ thành ở trung tâm.

Khu Gersha có diện tích lớn thứ hai trong bốn khu vực lớn, chỉ tính sơ những con đường lát bằng đá cuội, lớn lớn nhỏ nhỏ cũng đã hơn 500.

Người tới lui trên đường phố rất đông, xe ngựa cũng qua lại liên tục.

Vì tận lực giảm bớt sự chú ý, Lisenvine luôn chọn những con đường ít người qua lại, nhưng ngay cả như vậy, thân hình cao lớn và diện mạo ưu việt của hắn vẫn thu hút không ít ánh nhìn.

Trong số những người chú ý đến hắn, đa phần là các tiểu thư trẻ tuổi, họ mặc những chiếc váy bồng bềnh thời thượng với màu sắc rực rỡ vô cùng lộng lẫy, đôi môi được tô son hồng nhuận, cười rộ lên trông như những đoá hoa hồng tươi đẹp kiều diễm.

Mà trong khi những người này lặng lẽ quan sát Lisenvine, Sheryl ở trong gương cũng nhàm chán đánh giá xung quanh.

Mặc dù về một mặt nào đó, thân là một Ma Kính thì cậu đã quá quen thuộc với khu Gersha ở phía Bắc đến mức không thể quen thuộc hơn, thậm chí còn biết rõ trên mỗi con phố có bao nhiêu cửa hàng và cả tên của chúng.

Nhưng trên thực tế, đây lại là lần đầu tiên cậu đến đây.

So với thị trấn Werner cổ xưa, kiến trúc của  Gersha khu Bắc rõ ràng càng độc đáo và to lớn hơn nhiều.

Quảng trường nhỏ và Giáo đường chỉ cần đi vài trăm dặm là có thể nhìn thấy một cái, chim bồ câu trắng tượng trưng cho hòa bình và hy vọng bay tự do trên đỉnh khung đá cẩm thạch, trên bầu trời thỉnh thoảng xuất hiện mấy con chim sẻ chơi đùa ầm ĩ tạo ra tiếng hót thanh thúy trong trẻo.

Sheryl nghe tiếng chim hót, đột nhiên lấy tay chọc con quạ đen đang đậu trên vai mình: “Tại sao mày không phải là bồ câu trắng?”

Hệ thống: “?”

Sheryl lại nói: “Hoặc ít nhất là chim sẻ cũng được.”

Hệ thống không vui: “Cậu kỳ thị quạ đen!”

Sheryl: “Không có mà.”

Hệ thống: “Tui nghe được tiếng cậu thở dài!”

Sheryl: “Mày nghe nhầm rồi.”

Hệ thống: “Không có khả năng!”

Trong lúc Sheryl và quạ đen đấu võ mồm tới lui mấy trận, Lisenvine đem theo Ma Kính, trước khi mặt trời hoàn toàn lặn đã đi đến trước một quán trọ được trang trí bằng hoa linh lan và dây thường xuân.

Chủ quán trọ là một ông lão khoảng 70 tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn theo năm tháng, hốc mắt trũng sâu, trên mũi đeo một cặp kính đơn, đầu đội một chiếc mũ phớt màu nâu.

Sau khi Lisenvine bước vào, ông lão này giống như lần đầu nhìn thấy hắn, sắc mặt không đổi mà xử lý thủ tục vào trọ một cách bình thường, toàn bộ quá trình không có bất kỳ lời nói thừa thãi nào.

Nhưng Sheryl biết, ông chủ khách điếm này không chỉ quen biết với Lisenvine, giữa họ còn có một hồi ân tình cứu mạng.

Solholin.

Trong đầu Sheryl hiện ra tên thật của người này.

Tám năm trước, khi Lisenvine thực hiện một nhiệm vụ thanh trừng, hắn đã ngẫu nhiên cứu một đứa trẻ tên là Solholin.

Không sai, là một đứa trẻ.

Người đàn ông này, kẻ trông có vẻ đã qua tuổi bảy mươi, giống như đã đặt một chân vào quan tài, trên thực tế chỉ mới 18 tuổi, sinh nhật vừa vặn là mười ngày trước.

Dù là mái tóc bạc trắng, nếp nhăn trên khuôn mặt, hay hốc mắt sâu hoắm đều chỉ là cố ý ngụy trang.

Hắn ta có thiên phú vượt trội trong việc cải trang, ngay từ đầu chỉ là để sinh tồn tốt hơn, nhưng sau đó đã dần dần nắm bắt được bí kíp, học cách mô phỏng giọng nói, và từ từ bắt đầu trở thành một thương nhân giàu có ẩn danh, âm thầm xây dựng thế lực của riêng mình.

Mục đích của Solholin rất đơn giản, chính là để trợ giúp cho Lisenvine vào một thời điểm nào đó.

Nếu nói trong mắt người dân Bretlinton, Lisenvine là một đao phủ lạnh lùng, vô tình, một thần chết chỉ biết săn lùng linh hồn trong bóng đêm, thì trong lòng Solholin, hắn lại là một tồn tại quan trọng như thần Quang Minh.

Solholin, giống như mọi con dân khác của Bretlinton, tín ngưỡng thần Quang Minh, đồng thời cũng tín ngưỡng Lisenvine.

Tất nhiên, đó là nói về nhân cách chính của hắn.

Còn về nhân cách phụ, mặc dù vẫn coi Lisenvine là một người cần phải báo ân, nhưng trong xương cốt hắn ta lại là một kẻ phản diện bẩm sinh.

Những suy nghĩ đen tối ẩn sâu trong xương cốt hắn ta như một con thú bị nhốt trong lồng sắt, rồi một ngày sẽ phá vỡ sự kiềm chế của nhân cách chính, phơi bày răng nanh sắc nhọn, tìm thấy khoái cảm trong việc cắn xé giết chóc.

Hơn nữa, theo như cậu biết, năm nay Solholin đã nộp đơn xin nhập học vào Học viện Rhea Thánh Ân.

Nửa tháng nữa, danh sách tân sinh của Học viện Rhea Thánh Ân sẽ có tên của hắn.

Sheryl lại nghĩ đến nhân viên tiệm bánh ngọt Bodesirci tối qua, hai ngày nay cậu liên tục gặp những người liên quan đến Học viện Rhea Thánh Ân, hình như có hơi quá trùng hợp.

Khi Sheryl còn đang chìm trong suy nghĩ, Lisenvine đã cầm chìa khóa từ Solholin và lên lầu.

Phòng ở nằm trên tầng 3 của quán trọ, cũng là tầng cao nhất, được cải tạo từ hai căn gác mái, không gian rộng rãi, ngoài ban công còn có một khu vườn nhỏ thanh lịch.

Ánh sáng của căn phòng rất tốt, đứng trước cửa sổ có thể nhìn rất rõ đường phố và kiến trúc bên ngoài.

Xuất phát từ thói quen, Lisenvine vẫn cẩn thận kiểm tra bốn phía xung quanh phòng, sau khi xác nhận không có dấu vết của Thần thuật, hắn mới lấy hộp chứa Ma Kính ra.

Có lẽ vì đã tận mắt chứng kiến trên người Sheryl phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ hoà vào gương, nên khi thấy cậu đột nhiên xuất hiện giữa không trung, ánh mắt của Lisenvine vẫn không hề thay đổi.

Sheryl ngồi trên tủ gỗ phong cách Baroque màu đỏ nâu, bắt chéo chân, đôi mắt hồ ly màu vàng kim đẹp đẽ hơi cong xuống, cười nhẹ nhìn người kia: “Buổi tối tốt lành, Lisenvine.”

Giọng nói của cậu có hơi trầm thấp, mang theo chút hơi men như ánh chiều tà khi mặt trời lặn, để lộ một cảm giác vừa lười biếng vừa thân mật.

Mặc dù sắc trời bên ngoài vẫn chưa tối, nhưng hoàng hôn đã buông xuống, thời gian này với Sheryl đã được xem như ban đêm.

Lisenvine không nói gì, lúc nghe thấy giọng Sheryl, hắn theo bản năng nhớ lại giọng nói nhỏ bên tai đêm qua khi đối phương rời đi. 

Cũng là ngữ khí tự nhiên, trầm thấp lại có chút vui vẻ, như thể hai người đã quen thuộc từ lâu.

Nhưng thực tế, đây chỉ mới là lần thứ hai hắn gặp hình người của Ma Kính.

Lisenvine không rõ lắm những Ma Khí thuộc hệ hắc ám khác có thể hóa thành hình người hay không, nhưng từ xưa đến nay hắn chẳng muốn quan tâm đến những việc mà mình không biết.

Nhiệm vụ của hắn chỉ là mang Ma Kính về chủ thành.

Lisenvine nâng mí mắt, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên đôi môi của thanh niên tóc đen. Không phải là ảo giác của hắn, màu môi của đối phương rõ ràng đã hồng hào hơn đêm qua rất nhiều.

Giờ phút này, khi khóe miệng cong lên, sắc đỏ tươi tắn của đôi môi khiến Lisenvine nghĩ đến hoa linh lan đỏ đang nở rộ ngoài kia.

Hắn dời ánh mắt xuống, nhìn về phía cổ của thanh niên. Vết thương đêm qua do hắn cắt bằng thanh kiếm đã biến mất, băng vải trắng tinh mịn màng ôm chặt lấy đường cong duyên dáng trên cổ, không để lại bất kỳ dấu vết gì.

Lisenvine khẽ nheo mắt, trong đồng tử hiện lên chút suy tư.

Sheryl khẽ nhếch lông mày: "Lisenvine, theo phép lịch sự, anh nên đáp lại: Buổi tối tốt lành, Sheryl." Cậu nhẹ nhàng nhắc nhở.

Khi nói chuyện, do cảm thấy buồn chán, cậu tùy ý chống hai tay bên sườn, lúc có lúc không mà gõ gõ lên bề mặt trơn nhẵn của tủ gỗ, khớp xương tinh tế rõ ràng, những đường gân mờ mờ lộ ra trên bàn tay trắng nõn, tạo ra cảm giác hơi gầy gò lại thon dài.

Lisenvine dừng lại một chút, không đáp lại lời Sheryl, cũng không muốn lãng phí thời gian vào những lời khách sáo giả tạo, nên trực tiếp hỏi: “Lần này cậu ra ngoài để làm gì?”

Sheryl hơi hơi nghiêng đầu: “Muốn ra thì ra thôi, cần phải có lý do sao?”

Lisenvine lại im lặng.

Sheryl liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhảy xuống từ trên tủ gỗ, đi đến trước cửa sổ và nhìn nhìn đường phố bên dưới: “Tôi muốn ra ngoài dạo một vòng.”

Nói xong, cậu quay đầu nhìn Lisenvine, nói: “Có khả năng lát nữa sẽ có mưa, tốt nhất anh nên mang theo dù, tôi không muốn bị ướt.”

Những lời này của Sheryl không phải dùng giọng điệu thương lượng, mà rất tự nhiên nói ra yêu cầu của mình, hơn nữa còn mặc định rằng Lisenvine sẽ đi cùng.

Trên thực tế, đúng là như vậy.

Lisenvine không có khả năng để Ma Kính rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình. Dù cho bản thể gương ở trong tay hắn, Lisenvine vẫn không thể để thiếu niên một mình đi dạo ở bên ngoài.

Hai phút sau…

Trên người Lisenvine, ngoài trừ thanh kiếm kỵ sĩ hầu như chưa từng rời tay, giờ đây còn có thêm một cái dù che mưa màu đen.

Sheryl liếc nhìn cái ô trong tay trái của Lisenvine, kéo kéo áo choàng to rộng vẫn còn vương chút hơi ấm, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Xuất phát thôi, Lisenvine thân iu.”

Nói xong, cũng không đợi hắn đáp lại đã bước về phía cửa.

Lisenvine đứng tại chỗ, nhìn thiếu niên đang dùng áo choàng của mình để che tóc và phần lớn cơ thể, môi mỏng hơi mím lại, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Có hơi không thích ứng lắm, nhưng cũng không hề khó chịu.

Nếu phải diễn tả, có lẽ đó là một loại cảm giác mới lạ.

Nhưng cái cảm giác khác thường này cũng giống như một con cò trắng săn mồi bay vụt qua mặt nước, tuy dấy lên chút gợn sóng nhưng rất nhanh chóng đã bình lặng trở lại.

Sau đó, Lisenvine trong sự thúc giục của Sheryl, bước đi theo cậu.

Hai người cứ như vậy một trước một sau xuống lầu, lại một sau một trước đi ra khỏi lữ quán.

Solholin ở trước quầy vốn đang sắp xếp lại sách, khi nhìn thấy bóng lưng của hai người lần lượt rời đi, đôi mắt hơi nhăn nheo vì ngụy trang thành ông lão, lập tức trừng lớn y như chuông đồng.

Rõ ràng thời điểm lên lầu chỉ có một mình Lisenine  đại nhân, sao khi đi xuống lại tòi đâu ra thêm một thiếu niên?

Hơn nữa, nếu hắn ta không nhìn nhầm, áo choàng mà cậu ấy đang mặc trên người chính là của Lisenvne đại nhân.

Rốt cuộc cậu ấy có quan hệ gì với ngài ấy?

Solholin rất khiếp sợ, thậm chí trong nháy mắt đã sinh ra một cảm giác vô cùng hiếu kỳ đối với thiếu niên bị áo choàng to rộng che mất nửa cằm kia.

Dù mới chỉ nhìn thoáng qua, nhưng với con mắt vì ngụy trang mà vô cùng am hiểu về đường cong cơ thể người của Solholin, đối phương chắc chắn có một gương mặt khiến người khác phải kinh diễm đến mức đã gặp qua thì khó có thể quên được.

Cho nên cậu ấy và Lisenvine rốt cuộc có quan hệ gì?

Solholin đẩy đẩy gọng kính đơn trên mũi, dù nội tâm vẫn còn vô cùng chấn động, nhưng với thói quen ngụy trang của mình, trên khuôn mặt đã lấy lại được sự bình tĩnh.

 -------

Sheryl đi trước, áo choàng của Lisenvine đã che kín phần lớn thân hình và khuôn mặt, Gersha là khu phố đông đúc, không yên tĩnh được như trấn nhỏ Werner.

Hơn nữa hiện tại không phải đêm khuya, dù thái dương đã sớm lặn nhưng trời vẫn chưa tối hẳn, nên trên đường phố vẫn còn đông người qua lại.

Hiện tại Sheryl vẫn chưa thể kiểm soát sự hấp dẫn trời sinh của Ma Kính với người khác, vì để tránh gặp những rắc rối không cần thiết, che kín mặt là cách đơn giản nhất.

Nhưng mà, dù đã che kín đến mức chỉ lộ ra một chút cằm, cuối cùng cậu vẫn thu hút sự chú ý.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau