Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 9


“Anovin, từ nãy giờ tôi đã muốn hỏi, ở bên dưới có gì đáng xem thế?”

Người lên tiếng là một chàng trai tóc bạc, mắt vàng kim, ngũ quan thâm thúy quyến rũ, hàng mày kiếm nhếch lên để lộ sự phóng túng và ngỗ ngược. Da anh có màu hơi sẫm, rõ ràng là một người mang dòng máu của quốc gia Isea.

Anh ta ngồi ở vị trí phía bên phải, vừa lúc là vách bức tường được trang trí bằng hoa văn màu xanh nhạt, do đó góc nhìn của anh bị ngăn cách, không thể thấy được một hồi náo nhiệt vừa diễn ra dưới đường phố.

Nam nhân tên Anovin có mái tóc vàng, mặc áo sơ mi trắng được may thủ công tỉ mỉ và quần dài màu xám đậm. Cổ tay áo hơi xắn lên, để lộ một đoạn bàn tay trắng nõn nhưng đầy uy lực.

Ngũ quan của anh ta góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, đường viền cằm sắc nét, toát lên một vẻ thanh lịch. 

So sánh với dáng ngồi lười biếng tùy ý của chàng trai tóc bạc đang ở phía đối diện, tư thế của Anovin lại khá tao nhã. Loại khí chất đoan chính thành thục này không phải là do cố tình tạo nên, mà là kết quả được từ từ dưỡng thành của một nền giáo dục quý tộc từ nhỏ.

Lúc này, đối với câu hỏi của người bạn tốt Augsger, Anovin một bên nhẹ nhàng dùng thìa gỗ khuấy cà phê trong ly, một bên chậm rãi trả lời: “Tôi vừa nhìn thấy một người quen.”

Augsger tò mò hỏi: “Ơ? Ai vậy? Tôi có biết không?”

Anovin nhẹ nhàng lắc đầu: “Cậu mới đến Bretlinton không lâu, có lẽ chưa từng gặp qua, chỉ là...”. Anh ta hạ giọng, thanh âm dịu dàng trầm thấp lộ ra vài phần ý vị không rõ: “Nhưng chắc hẳn cậu đã từng nghe qua tên hắn.”

Augsger lập tức bị khơi dậy hứng thú, nhướng cao lông mày hỏi: “Ai vậy?”

“Lisenvine.”

“Đúng là đã từng nghe qua rồi.” Đôi mắt của Augsger bỗng chốc sáng rực lên, đôi mắt màu vàng lộ ra chiến ý nóng lòng muốn thử: “Nghe nói hắn rất mạnh, là thanh gươm sắc bén nhất trong tay Vương hậu. Vừa rồi hắn thật sự ở ngay dưới đường phố kia?”

Anovin không trả lời nửa câu sau của Augsger, mà chỉ hơi hơi nheo đôi mắt xanh thẳm lại rồi nói một câu chẳng liên quan: “Cậu đã bao giờ nhìn thấy một đóa hồng được che chở dưới lưỡi gươm chưa?”

Augsger ngẩn người, không hiểu lắm: “Ý anh là gì?”

Anovin bật cười: “Bên cạnh Lisenvine có một thiếu niên đi cùng.”

Augsger ngạc nhiên, liên tưởng đến ẩn dụ của lưỡi gươm và hoa hồng, giọng điệu trở nên có chút kỳ quái: “Không phải nói Lisenvine luôn độc thân, cũng không giao du với ai sao.”

Anovin nhớ lại cảnh tượng mình vừa thấy, suy nghĩ một chút rồi tìm từ chỉnh sửa lại miêu tả lúc nãy: “Nói đúng hơn là Lisenvine đi theo sau thiếu niên đó.”

Điều này khiến Augsger càng kinh ngạc hơn, vì hai cách miêu tả tuy tương tự nhưng khi đổi vị trí, ý nghĩa lại khác biệt hoàn toàn. 

Cái trước rõ ràng là Lisenvine làm chủ, nhưng cái sau lại hoàn toàn tương phản.

Anovin tiếp tục nói: “Thiếu niên đó đang mặc áo choàng của Lisenvine.” Anh ta nhấc mí mắt lên, nụ cười trên khuôn mặt càng sâu hơn: “Rất thú vị, đúng không?”

Augsger gật đầu, hắn ta không những cảm thấy thú vị mà còn vô cùng khiếp sợ và khó tin. Nếu những lời này không phải do chính miệng Anovin nói ra, Augsger tuyệt đối sẽ không bao giờ tin tưởng.

Dù sao sự thật này giống như việc đột nhiên có người nói với hắn ta rằng lão Quốc vương yếu đuối hèn nhát của Isea đột nhiên xuất hiện trong đấu trường kiếm thuật.

Nhưng Augsger biết rằng những lời Anovin nói đều là sự thật.

Sau khi nghĩ lại, Augsger đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu biết trước thế này, vừa rồi hắn ta nên đổi vị trí với Anovin để có thể nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở bên dưới.

Như đoán được suy nghĩ của Augsger, Anovin nâng ly cà phê nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi dùng một giọng điệu vô cùng chắc chắn với hắn ta: “Sẽ có cơ hội gặp lại thôi.” Bất kể là Lisenvine hay thiếu niên bị che khuất dưới chiếc áo choàng của hắn.

Nửa câu sau Anovin cũng không nói thẳng ra, nhưng Augsger vẫn hiểu ý anh: “Anh chắc chắn chứ?”

“Đương nhiên.” Anovin lại nhẹ nhàng cười cười, nhìn thoáng qua bầu trời còn xám xịt và cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, sau khi thu hồi tầm mắt mới hạ giọng nói: “Cậu phải biết, đây là trực giác của một thuật sĩ chiêm tinh.”

“Đúng vậy nhỉ.” Augsger cũng bật cười, trong giọng nói trầm ấm lộ ra vài phần trêu ghẹo: “Thiếu chút nữa đã quên mất rằng ngoài thân phận Công tước, anh còn là một nhà chiêm tinh.”

........…

Bên kia.

Trở lại nhà trọ, việc đầu tiên Sheryl làm khi vừa vào phòng chính là cởi áo choàng của Lisenvine ra.

Bên ngoài trời thật sự mưa rất lớn, trên đường trở về, mặc cho Lisenvine gần như đã nghiêng cả chiếc dù về phía cậu, thì Sheryl vẫn bị tạt không ít nước mưa, cái áo choàng này thậm chí còn có thể vắt ra nước.

Sau khi nhanh chóng cởi áo choàng ra, Sheryl cảm thấy cả người khô ráo hơn nhiều.

Sheyl quét mắt khắp phòng, thời điểm Lisenvine đặt dù xuống, cậu theo thói quen lại ngồi lên chiếc tủ gỗ màu đỏ nâu phong cách Baroque, rất có hứng thú mà đánh giá Lisenvine bị ướt mưa phiên bản có giới hạn.

Vị trí này khiến tầm nhìn của cậu ngang bằng với Lisenvine và có thể nhìn thẳng vào mắt hắn mà không cần phải cố ngẩng đầu lên.

Vì trong suốt đường về, Lisenvine đã nghiêng dù hoàn toàn về phía Sheryl nên so với cậu, hắn càng bị dính mưa nhiều hơn.

Mái tóc màu xám đậm của Lisenvine sớm đã ướt đẫm. 

Mái tóc vốn có chút thô cứng rũ xuống khuôn mặt góc cạnh của hắn, vài sợi xõa xuống sống mũi tuấn tú, làm dịu đi những đường nét sắc bén.

Lúc này cả người Lisenvine thiếu đi một chút tính công kích sắc bén, lại nhiều thêm sự se lạnh thanh thoát của mùa xuân.

Bộ quân phục đen của hắn cũng đồng dạng bị thấm nước, thắt lưng tối màu quấn quanh bụng có những giọt nước chậm rãi nhỏ xuống.

Những bọt nước oánh nhuận trong veo, có một ít thấm qua vạt áo đi xuống quần, phác họa ra đôi chân dài thẳng tắp của hắn.

Một Lisenvine như vậy, không hẳn là chật vật, mà ngược lại nhiều thêm một loại sắc khí lãnh đạm.

Sheryl nhìn hắn vài giây, sau đó không nhanh không chậm nói: “Có lẽ bây giờ anh nên đi tắm một cái?”

Lisenvine nghe vậy, nhìn về phía Sheryl, đồng tử màu hổ phách lộ ra sự suy tư nào đó.

Sheryl nhướng mày, đại khái cũng đoán được phần nào suy nghĩ của hắn, cười như không cười nói: “Hiện tại tôi không có ý định trở về.” Đến nỗi nơi đó là ở đâu, không cần nói cũng biết.

Lisenvine im lặng.

Sheryl hơi cong khóe môi, tiếp tục nói: “Tất nhiên, nếu anh nhất định muốn tôi phải ở dưới mí mắt của mình, tôi cũng không ngại nhìn anh tắm thêm một lần nữa.”

Dứt lời, cậu lại bồi thêm một câu: “Miễn là anh không cảm thấy xấu hổ với việc tôi đứng bên cạnh.”

Chỉ cần người bị nhìn không ngại, thì đương nhiên người nhìn là cậu cũng càng không để ý.

Thế nhưng, dù Sheryl đã nói vậy, cuối cùng Lisenvine chỉ đem theo mặt gương, cũng là bản thể của cậu đi vào phòng tắm, mà Sheryl ở dạng người đã bị bỏ lại bên ngoài.

Có lẽ vì lần đi ra ngoài này, hắn đã nhận ra Sheryl không hề phản đối việc bị đưa đến Vương thành, thậm chí đôi lúc còn thể hiện thái độ rất hợp tác, nên sau mấy lời nói mang theo vài phần trêu chọc của cậu, Lisenvine mới không nhất quyết phải giữ Sheryl trong tầm mắt - tất nhiên, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn khi tắm rửa.

Lúc này, con quạ béo luôn ở trong túi áo của Sheryl bay ra: “Bánh salad phô mai ngon không?”

Sheryl gật đầu: “Hương vị đúng là không phụ danh tiếng.”

Con quạ béo bay lên vai Sheryl: “Lần này tui không được ăn, lần sau cậu phải bù cho tui ó.”

Bánh salad phô mai phải ăn ngay sau khi làm mới ngon, khi đó trên đường có rất nhiều người, Sheryl cũng không có khả năng như thường lệ mà đặt thức ăn lên lòng bàn tay để con quạ béo đậu trên cổ tay ăn.

Sheryl bắt đầu dỗ dành hệ thống: “Đợi khi tới Chủ thành, tao sẽ dẫn mày đi ăn những món ngon hơn.”

Ngay khi Sheryl vừa nói xong, từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đang tiến lại gần.

Tiếng bước chân cũng không lớn, nhưng tiết tấu vững vàng ổn định lại khá chậm rãi, rất rõ ràng đối phương đã cố tình khống chế tốc độ.

Vài giây sau, tiếng bước chân dừng lại trước căn phòng, rồi âm thanh gõ cửa “Cốc cốc” vang lên vài lần.

Sheryl nhảy xuống khỏi tủ gỗ, đi tới mở cửa phòng ra.

Khi nhìn thấy người xuất hiện phía sau cánh cửa, Sheryl cũng không hề ngạc nhiên.

Ngược lại đối phương sau khi thấy cậu, cả người sững sờ tại chỗ, lời vừa mới nói một nửa cũng thoáng chốc bị nghẹn cứng trong cổ họng: “Tôi đến để đưa…”

Sheryl dựa vào khung cửa, đôi mắt hồ ly màu vàng nhạt hơi rũ xuống, liếc nhìn bộ quần áo trong tay Solholin, hoàn tất nốt câu nói còn dang dở: “Quần áo để thay đúng không?”

Solholin “a” một tiếng, trong nháy mắt dường như quên mất phải duy trì âm thanh ngụy trang, may mà cuối cùng cũng kịp phản ứng lại: “Đúng vậy, tôi đến đưa quần áo để thay.” Hắn ta vừa nói vừa nâng tay đang cầm khay đặt quần áo lên.

“Đưa tôi đi.” Sheryl nói, đồng thời duỗi tay ra.

Solholin đang chuẩn bị đưa quần áo qua, nhưng ánh mắt lại vô thức bị đôi tay của Sheryl thu hút.

Đât là một đôi tay rất xinh đẹp và bắt mắt.

Những dải băng trắng tinh quấn quanh mu bàn tay gầy gò yếu ớt, để lộ những khớp xương thon dài tinh tế, dưới ánh sáng vàng ấm của hành lang, nó hiện lên một vẻ đẹp mờ ảo.

Solholin lại ngước mắt nhìn lên cổ của Sheryl, nơi đó cũng quấn những băng vải trắng thuần không dính một hạt bụi, dưới bóng tối nhàn nhạt, ẩn ẩn có thể thấy được hầu kết hơi nhô lên.

Trong lòng Solholin đột nhiên xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ.

Đây rõ ràng là một kiểu trang phục rất quái dị, nhưng đặt trên người thiếu niên này lại tạo ra một sự hài hòa kỳ lạ.

Hắn ta không thể diễn tả rõ cảm giác đó là gì, tóm lại chỉ biết rằng nó rất hấp dẫn người khác. Bất kể là đôi mắt sáng trong, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng, hay là nốt ruồi son điểm xuyết trên khuôn mặt, thậm chí cả mái tóc đen tựa đêm tối đều đẹp không tì vết.

Xinh đẹp giống như một bức tranh đậm màu sặc sỡ, chỉ cần nhìn thêm vài lần trái tim cũng sẽ bắt đầu rung động.

Solholin nhìn chăm chú đến mức xuất thần, giống như bị lạc vào dòng suy nghĩ nào đó.

Sheryl: “Hử?”

Cho đến khi Sheryl nhẹ nhàng phát ra một tiếng hừ không nặng không nhẹ pha lẫn chút lười biếng, cả người Solholin mới giống như bị kéo trở về thực tại, đột nhiên tỉnh táo lại.

Ngay khi Sheryl vừa nói xong, từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đang tiến lại gần.

Tiếng bước chân cũng không lớn, nhưng tiết tấu vững vàng ổn định lại khá chậm rãi, rất rõ ràng đối phương đã cố tình khống chế tốc độ.

Vài giây sau, tiếng bước chân dừng lại trước căn phòng, rồi âm thanh gõ cửa “Cốc cốc” vang lên vài lần.

Sheryl nhảy xuống khỏi tủ gỗ, đi tới mở cửa phòng ra.

Khi nhìn thấy người xuất hiện phía sau cánh cửa, Sheryl cũng không hề ngạc nhiên.

Ngược lại đối phương sau khi thấy cậu, cả người sững sờ tại chỗ, lời vừa mới nói một nửa cũng thoáng chốc bị nghẹn cứng trong cổ họng: “Tôi đến để đưa…”

Sheryl dựa vào khung cửa, đôi mắt hồ ly màu vàng nhạt hơi rũ xuống, liếc nhìn bộ quần áo trong tay Solholin, hoàn tất nốt câu nói còn dang dở: “Quần áo để thay đúng không?”

Solholin “a” một tiếng, trong nháy mắt dường như quên mất phải duy trì âm thanh ngụy trang, may mà cuối cùng cũng kịp phản ứng lại: “Đúng vậy, tôi đến đưa quần áo để thay.” Hắn ta vừa nói vừa nâng tay đang cầm khay đặt quần áo lên.

“Đưa tôi đi.” Sheryl nói, đồng thời duỗi tay ra.

Solholin đang chuẩn bị đưa quần áo qua, nhưng ánh mắt lại vô thức bị đôi tay của Sheryl thu hút.

Đât là một đôi tay rất xinh đẹp và bắt mắt.

Những dải băng trắng tinh quấn quanh mu bàn tay gầy gò yếu ớt, để lộ những khớp xương thon dài tinh tế, dưới ánh sáng vàng ấm của hành lang, nó hiện lên một vẻ đẹp mờ ảo.

Solholin lại ngước mắt nhìn lên cổ của Sheryl, nơi đó cũng quấn những băng vải trắng thuần không dính một hạt bụi, dưới bóng tối nhàn nhạt, ẩn ẩn có thể thấy được hầu kết hơi nhô lên.

Trong lòng Solholin đột nhiên xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ.

Đây rõ ràng là một kiểu trang phục rất quái dị, nhưng đặt trên người thiếu niên này lại tạo ra một sự hài hòa kỳ lạ.

Hắn ta không thể diễn tả rõ cảm giác đó là gì, tóm lại chỉ biết rằng nó rất hấp dẫn người khác. Bất kể là đôi mắt sáng trong, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng, hay là nốt ruồi son điểm xuyết trên khuôn mặt, thậm chí cả mái tóc đen tựa đêm tối đều đẹp không tì vết.

Xinh đẹp giống như một bức tranh đậm màu sặc sỡ, chỉ cần nhìn thêm vài lần trái tim cũng sẽ bắt đầu rung động.

Solholin nhìn chăm chú đến mức xuất thần, giống như bị lạc vào dòng suy nghĩ nào đó.

Sheryl: “Hử?”

Cho đến khi Sheryl nhẹ nhàng phát ra một tiếng hừ không nặng không nhẹ pha lẫn chút lười biếng, cả người Solholin mới giống như bị kéo trở về thực tại, đột nhiên tỉnh táo lại.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau