Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 10

Cầu thang nối giữa tầng cao nhất và lầu hai cũng không phải là quá cao, thời điểm đi xuống, Solholin đạp lên từng bậc từng bậc một, đế giày dày nặng của hắn ta tạo ra những tiếng vang trầm buồn.

Rõ ràng khi đứng trước cửa Solholin đã điều chỉnh tốt tâm trạng, thế nhưng giờ phút này trong đầu hắn ta lại không tự chủ mà nhớ đến khuôn mặt của thiếu niên tóc đen ấy.

Vì phải ngụy trang trong suốt nhiều năm, Solholin rất giỏi quan sát khuôn mặt người khác, cũng có được khả năng chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể gần như nhớ rõ mọi đường nét.

Cũng chính vì vậy, dù cuộc gặp gỡ với thanh niên tóc đen vô cùng ngắn ngủi, có lẽ còn chưa đến mấy phút, nhưng trong đầu Solholin vẫn còn hiện lên từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt của đối phương khi đó, nhớ rõ đến từng đường nét một của ngũ quan thanh tú.

Solholin chạm vào lồng ngực, nơi trái tim đã bình tĩnh trở lại, khi bước xuống bậc cuối cùng của cầu thang, hắn ta không kiềm chế được mà quay đầu lại nhìn về phía căn phòng nơi cánh cửa đã khép chặt kia. 

Nếu lúc ấy hắn ta không nghe nhầm, sau khi thiếu niên mở cửa phòng, trong nhà tắm dường như có tiếng nước chảy vang lên.

Có lẽ ngài Lisenvine đang tắm ở bên trong.

Vậy thiếu niên tóc đen và ngài ấy rốt cuộc có mối quan hệ gì?

Solholin thực sự rất tò mò, tò mò đến mức sinh ra một loại ham muốn thăm dò vô cùng mãnh liệt.

Nếu như một trong hai người kia không phải là ngài Lisenvine, phản ứng đầu tiên của Solholin sẽ nghĩ rằng bọn họ có thể là tình nhân. 

Bởi vì là quan hệ tình nhân, nên khi trở về phòng sau một cơn mưa, họ sẽ tắm rửa và ân ái, thỏa mãn nhu cầu tình dục của nhau.

Nhưng Solholin biết rõ, ngài Lisenvine không phải là người dễ dàng động lòng, càng không phải kiểu người sẽ tìm tình nhân để làm những việc như vậy.

Chính vì đã phủ định hoàn toàn loại suy đoán này, lòng hiếu kỳ của Solholin mới càng trở nên mãnh liệt hơn, như một ngọn cỏ dại âm thầm lại tùy ý nảy mầm trong góc tối âm u.

Có quá nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu hắn ta: Tại sao ngài Lisenvine lại đưa áo choàng cho thiếu niên kia mặc? Tại sao họ lại ở cùng một phòng? Hơn nữa dựa trên trường hợp này, có vẻ như đêm nay họ sẽ ở cùng nhau?

Quan trọng nhất là, ngay từ đầu thiếu niên này làm cách nào xuất hiện ở trong phòng? 

Cậu ấy tự mình leo lên cửa sổ để đi vào, hay là ngài Lisenvine đã làm gì đó?

Quá nhiều nghi vấn quanh quẩn trong đầu khiến Solholin không khỏi cảm thấy vô cùng bối rối và tò mò. Thiếu niên đột nhiên xuất hiện bên người ngài Lisenvine tựa như một bí mật, vừa thần bí lại xảo quyệt.

Không thể suy nghĩ nữa.

Không thể lại quan tâm đến thứ không nên biết.

Hắn ta hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế, trong lòng không ngừng gõ chuông cảnh báo bản thân.

Trong phòng.

Sheryl tùy tiện đặt bộ quần áo tắm lên trên giá.

Vì quá nhàm chán, cậu đi vòng quanh nhìn ngắm, cuối cùng tìm thấy một chiếc đĩa nhạc trong ngăn tủ được đặt trên máy phát nhạc.

 -------

Chiếc kim máy hát bắt đầu chậm rãi chuyển động, âm thanh nhẹ nhàng của kèn Bassoon và dương cầm chậm rãi vang lên trong phòng.

Giai điệu nhẹ nhàng uyển chuyển, không quá nhanh, không quá chậm, tiếng nhạc không cao cũng không thấp, thời điểm truyền vào màng tai tạo nên một loại lãng mạn êm đềm.

Đây là một bản nhạc ca tụng tình yêu.

Sheryl lại ngồi xuống tủ gỗ màu nâu đỏ, nheo mắt lại, tận hưởng âm nhạc dịu dàng trầm lắng.

Đầu ngón tay cậu theo thói quen gõ nhẹ lên mặt gỗ trơn nhẵn, tiếng gõ thanh thúy hòa quyện với giai điệu của bản nhạc, thu hút thanh tước và chim sẻ đang trú mưa dưới mái hiên.

Những chú chim từ ban công ngập tràn hương hoa bay đến trên cửa sổ hé mở, dường như muốn hợp xướng cùng Sheryl, ríu rít hót vang.

Tiếng chim kêu không hẳn là dễ nghe, nhưng khi kết hợp với âm thanh của kèn Bassoon và dương cầm phát ra từ đĩa nhạc, dưới nhịp điệu ngón tay của Sheryl, giai điệu lưu luyến bâng khuâng nguyên bản đã có thêm vài phần thanh thoát và tươi mới.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi ào ào, gió lạnh lúc chạng vạng nhẹ nhàng lướt qua.

Làn gió dịu dàng thổi mái tóc đen mượt của Sheryl bay lên, khiến làn da cậu càng thêm trắng, có một loại cảm giác lạnh lẽo như sương tuyết.

Ánh đèn trong phòng nhẹ nhàng rơi lên người cậu, hòa cùng vài tia sáng cuối cùng đang tan biến dần ngoài cửa sổ, phác họa ra ngũ quan diễm lệ lại tinh tế.

Sheryl nhắm hờ hai mắt, đôi mi dài cong lên như cánh bướm, bóng mờ nhỏ trên mí mắt khiến cậu thêm phần thần bí khó lường.

Thời điểm Lisenvine bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Hắn dừng lại, đứng yên tại chỗ, cũng không lên tiếng quấy rầy.

Lisenvine không thể giải thích được nguyên do của những hành động trong vô thức này, nhưng khi nhìn thấy chàng trai tóc đen đang thưởng thức bản nhạc, chỉ trong khoảnh khắc như vậy, hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu rằng, người trước mặt không phải là thật, mà càng giống như một bức tranh quý giá được khảm trong khung kính ở một toà lâu đài cổ nào đó.

Dù cậu đang đứng ở trước mặt, có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, nhưng trước sau vẫn luôn bị ngăn cách bởi một tầng không gian vô hình.

Lisenvine ánh mắt hơi lóe lên, không biết bởi vì thị giác bị kích động, hay vì bản nhạc tình yêu triền miên đang quanh quẩn xung quanh căn phòng khiến cảm xúc dâng trào, nhưng hắn chắc chắn rằng, chỉ trong thoáng chốc, bản thân đã sinh ra một tia rung động nhỏ bé rất kỳ lạ.

Sheryl biết Lisenvine đang nhìn mình, nhưng cậu cũng không để ý, mãi cho đến khi giai điệu kết thúc, cậu mới mở mắt ra, nhìn về phía hắn.

Trong phúc chốc khi bốn mắt chạm nhau, dưới mái tóc đen mềm mại xoã tung, đồng tử kim sắc của Sheryl phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Cậu hơi cong khoé môi, nhẹ nhàng mỉm cười với Lisenvine: “Cũng nhanh đấy nhỉ.”

Vẫn là giọng điệu vô tư, mang theo chút trầm thấp không để ý lắm, thanh âm từ tốn lại lười biếng, thậm chí còn êm tai hơn cả tiếng kèn và dương cầm của đĩa nhạc. 

Lisenvine không nói gì, hắn vốn dĩ là một kẻ ít nói, càng không có thói quen đáp lại những lời tán gẫu vô nghĩa. 

Nhưng sau một thoáng im lặng, khi nhìn thấy ý cười vẫn còn đọng trong mắt thiếu niên tóc đen kia, hầu kết của hắn hơi lên xuống, cuối cùng vẫn đáp lại một tiếng: “Ừm.”

Khi nghe thấy câu trả lời không thực sự là một câu trả lời, ý cười trong mắt Sheryl tức khắc càng sâu hơn, đôi mắt vàng kim cũng lộ ra một chút trêu chọc.

Cậu vốn dĩ đã có một khuôn mặt vô cùng yêu dã, khi đôi mắt hồ ly ấy nhiễm lên chút cảm xúc vui vẻ, càng thêm câu hồn đoạt phách, giống như một bức họa đã thoát khỏi trói buộc của khung kính, trở nên càng kiều diễm và sống động.

Bên ngoài phòng, từng hạt mưa lớn liên tục gõ vào khung cửa sổ một cách có quy luật, thanh tước và chim sẻ vẫn đang hót ríu rít, tia rung động trong nháy mắt vừa rồi lại lần nữa xuất hiện trong ngực Lisenvine.

Lần này, cảm xúc động lòng ấy không chỉ thoáng qua trong giây lát, mà càng kéo dài lâu hơn. Lâu đến mức nội tâm giống như hồ nước sâu tĩnh lặng ngàn năm của Lisenvine, cũng nổi lên một gợn sóng rất nhỏ.

Hắn mím chặt môi, bước đến ngồi xuống cái ghế đối diện Sheryl.

Sheryl không nói gì thêm, hắn cũng không mở miệng.

Hai người cứ như vậy mà lặng lẽ cùng ngồi trong một căn phòng nhỏ, lắng nghe giai điệu du dương phát ra từ máy hát.

Một bản nhạc vừa kết thúc, giai điệu khác lại bắt đầu.

Đĩa quay chậm rãi chuyển động, tay cần nhẹ nhàng lướt qua, thời gian cứ trôi dần đi trong từng giai âm êm tai.

Khi bản nhạc cuối cùng kết thúc, chiếc kim máy hát cũng chậm rãi ngừng lại.

Sheryl liếc nhìn về phía đồng hồ treo tường rồi nhảy xuống từ trên tủ gỗ. Khi thấy Lisenvine bởi vì động tác này mà ngẩng đầu nhìn mình, Sheryl cười nhẹ: “Ngủ ngon, Lisenvine.”

Tuy nhiên, sau khi nói xong, cậu cũng không lập tức trở lại trong gương mà hơi rũ mắt, nhìn chăm chú vào Lisenvine.

Ý tứ của hành động này, không cần nói cũng biết.

Cậu đang chờ Lisenvine đáp lại, giống như lần trước đã dạy hắn cách chào hỏi.

Lisenvine trầm mặc. 

Sheryl cũng im lặng, không lên tiếng cũng không thúc giục, chỉ nhìn chằm chằm vào Lisenvine.

Ánh mắt của cậu không nóng bỏng cũng không lạnh lùng, chỉ chất chứa nhiều cảm xúc hỗn loạn và sự hứng thú không thèm che giấu. Dùng một loại cảm giác tồn tại mãnh liệt không có cách nào bỏ qua, từ từ dụ dỗ con mồi cường đại nhưng cô độc từng bước từng bước ra khỏi hang động.

Ngoài trời mưa vẫn rơi tí tách, trong căn phòng có một khoảng trầm mặc không ai nói gì, bầu không khí tràn ra một loại giằng co đầy căng thẳng.

Thanh tước và chim sẻ quanh quẩn bên song cửa sổ dường như cũng cảm giác được gì đó, không còn mãi hót ríu rít như lúc trước mà chỉ chíp chíp vài tiếng nhỏ.

Một giây… hai giây… ba giây.

Thẳng đến 10 giây sau, cuối cùng, Lisenvine đành phải thỏa hiệp, kết thúc trận giằng co này.

Bờ môi mỏng của hắn hơi mở, dưới đôi mắt chăm chú của Sheryl, nói ra hai chữ: "Ngủ ngon." Giọng nói trầm thấp lộ ra không một chút trúc trắc không được tự nhiên.

Sheryl vui vẻ cười rộ lên, đi tới trước mặt Lisenvine, thời điểm đối phương vô thức nhíu mày ngẩng đầu nhìn mình, cậu hơi cúi người xuống dùng trán mình nhẹ nhàng chạm vào trán hắn.

Đồng tử của Lisenvine co lại một chút, tròng mắt màu hổ phách nhàn nhạt lần đầu tiên xuất hiện sự kinh ngạc vô cùng rõ ràng.

Cũng vì sự kinh ngạc ngắn ngủi này, khiến phản ứng của hắn trở nên hơi trì độn trong một khoảnh khắc.

Giây tiếp theo khi hắn ý thức được gì đó, xúc cảm lành lạnh trên trán sớm đã biến mất, cơ thể Sheryl cũng tan biến thành một luồng ánh sáng kim sắc và trở lại trong gương.

Chỉ có câu nói cuối cùng trước khi biến mất của cậu dường như vẫn còn vang vọng bên tai Lisenvine.

Hắn nghe được cậu nói rằng: “Lần sau đừng để cho tôi phải nhắc nhở.”

Lisenvine đột nhiên đứng bật dậy từ trên ghế, theo bản năng chạm vào trán của mình, nơi đó phảng phất còn lưu lại một cảm giác lành lạnh thuộc về người khác.

Người dân ở Bretlinton đều nói rằng Lisenvine là một cỗ máy dính máu đầy lạnh lẽo, giống như một lưỡi dao sắc bén không có độ ấm.

Lisenvine không để ý đến người khác bàn luận như thế nào, cũng không quá quan tâm đến những lời đồn đại về mình. Chỉ là lúc này, trong lòng hắn lại sinh ra một cảm giác mâu thuẫn đến buồn cười.

Dù kẻ khác có nói thế nào, cơ thể hắn cũng không có gì khác biệt với người bình thường, bất kể là nhiệt độ cơ thể hay hơi thở ấm áp.

Nhưng thiếu niên tóc đen tên Sheryl kia khiến Lisenvine nhận thức rất rõ rằng, đối phương cùng hắn không hề giống nhau. 

Cậu là Ma Kính, là tồn tại toàn trí toàn năng trong truyền thuyết, là một thực thể lạnh lẽo, da thịt lạnh buốt như vậy, trái tim cũng đồng dạng như thế.

Bất kể đối phương có cười nói vui vẻ, phấn khích, thoải mái, vô tư, thoả mãn sinh động đến bao nhiêu.

Nhưng sâu thẳm trong xương cốt, cậu vẫn là một tồn tại lạnh lẽo băng giá.

Hai người bọn họ, cùng tất cả mọi người đều không giống nhau.

Nghĩ vậy, Lisenvine đột nhiên cảm thấy hơi bực bội.

Bởi vì bản thân vậy mà lại đi để ý mấy chuyện nhỏ râu ria này.

Hắn nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng. 

Hai giây sau, khi mở mắt ra, trong lòng hắn lại là một khoảng trống lạnh lẽo, đồng tử giống như là một hồ nước sâu đã chết, không một gợn sóng.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau