Phòng Livestream Của Nhóc Con Quái Vật

Chương 1


Tiếng phi hành khí gầm rú đánh thức Lâm An An.

Ánh mặt trời mỏng manh xuyên qua khe hở của tán lá, rơi xuống những cành cây to lớn rậm rạp. Một cái bánh bao nhỏ xíu đen như than, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay lăn tròn một vòng, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

Lâm An An tỉnh cả người.

Cậu cúi xuống nhìn thoáng qua cơ thể mình – một quả bóng đen nho nhỏ, mềm mại, trông giống như một loại sinh vật hư cấu tên là Slime.

Nhưng mà, là phiên bản đáng yêu hơn.

Hôm nay vẫn là một ngày không thể trở về như cũ, trong lòng Lâm An An thở dài một hơi, nhưng cậu lại chẳng thấy ngoài ý muốn hay buồn bã chút nào.

Đã bảy ngày trôi qua từ khi xuyên đến dị thế, cậu cũng đã bắt đầu dần dần quen với việc sống trên một hành tinh hoang vu như thế này rồi…

--- Mới là lạ!!!

Nghĩ sao mà một người đã sống hơn hai mươi năm trong thế giới công nghệ cao như cậu lại có thể thích ứng với cuộc sống nguyên thủy nhanh như vậy được?

Lâm An An hung dữ mắng thầm trong lòng. 

Chưa kể đến, bên trong thế giới nguyên thủy này còn chứa rất nhiều đồ vật quỷ dị.

Chẳng hạn như ở đây, ngoài con người ra vẫn còn có rất nhiều loài dã thú và quái vật kỳ kỳ lạ lạ, thậm chí chính cậu cũng là… Ừm… một nhãi con quái vật nhỏ xíu.

Hoặc chẳng hạn như đầu sỏ gây tội vừa đánh thức cậu là một phi hành khí, hoàn toàn không hề liên quan gì đến thế giới nguyên thủy này cả.

Lâm An An cử động cơ thể nho nhỏ, lười biếng trượt từ cành cây xuống đất, vừa vặn nhìn thấy một chiếc hộp sắt lớn từ trên trời rơi xuống.

Đã bảy ngày kể từ khi xuyên đến thế giới mới, đây là chiếc hộp sắt thứ tư mà Lâm An An nhìn thấy. Mà phi hành khí sau khi ném xuống rương sắt cũng lập tức rời đi kia, cậu cũng đã bắt gặp khoảng 4 lần.

Lâm An An gọi những chiếc hộp sắt này là hộp “tiếp tế”.

Trong những chiếc hộp này sẽ có thực phẩm, thuốc trị thương và một số vật tư khác, như thể chúng được đặc biệt chuẩn bị cho những sinh vật lang thang lưu đãng trên tinh cầu này.

Căn cứ vào những chiếc phi hành khí ngẫu nhiên xuất hiện kia, Lâm An An suy đoán rằng trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của thế giới này chắc hẳn là không kém, chỉ là khu vực hiện tại cậu đang ở, hoặc phải nói rằng, tinh cầu này, hoàn cảnh môi trường vẫn còn tương đối nguyên thủy và lạc hậu.

Về phần những hộp “tiếp tế” này, Lâm An An tạm thời còn chưa rõ lắm dụng ý của người tiếp viện.

Đơn giản chỉ là lòng tốt, muốn giúp đỡ những sinh vật trên tinh cầu lạc hậu? Hay là, kỳ thật đằng sau đang che giấu một bí mật đen tối nào đó không thể để người khác biết?

Lâm An An không đoán được và cũng không muốn đoán, đối với một con quái vật non còn nhỏ xíu chỉ to bằng một bàn tay người trưởng thành như cậu mà nói, yêu cầu cấp thiết trước mắt là làm sao để lấp đầy bụng và sống sót.

Mục tiêu của cậu là cái hộp tiếp tế kia.

Rương sắt nặng nề bị phi hành khí ném xuống mặt đất, cuốn lên một trận khói bụi.

Nhiều dã thú và quái vật đã sớm tụ tập ở vị trí phụ cận nơi hộp tiếp tế được thả xuống.

Trước khi rương sắt rơi xuống, chúng nó đã trải qua một trận chiến đấu tranh giành để quyết định thứ tự lấy vật tư.

Lâm An An núp gần đó, cơ thể mềm mụp nhô ra một cái xúc tu nhỏ, bứt một cái lá với cậu mà nói là khá lớn, ôm vào người làm ngụy trang và ẩn sau bụi cỏ.

Chỗ tốt của việc thân thể bé tẻo teo chính là, chỉ một miếng lá nhỏ cũng đã đủ để che phủ cả người cậu, hơn nữa còn rất khó để bị phát hiện.

Lấy kích thước hiện tại của Lâm An An, đánh nhau chắc chắn là đánh không lại, chỉ có thể nằm bẹp dí một cục, nhưng mà cậu có thể tận dụng cơ hội để nhặt của của hời.

Lúc trước có một lần rất may mắn, cậu nhặt được một khối gì đó rất giống miếng bánh quy nén, to bằng nửa lòng bàn tay người lớn.

Đối với những dã thú và bọn quái vật mà nói thì có khi chẳng bỏ dính kẽ răng. Nhưng với Lâm An An, khối bánh quy này đủ để ăn trong khoảng ba ngày.

Mà hôm nay cũng rất may mắn. Sau khi nhóm dã thú và quái vật xung quanh hộp tiếp tế tản đi, cậu đã nhặt được nửa miếng bánh nướng khô lớn.

Dù là nửa miếng nhưng so với toàn bộ cơ thể cậu còn phải lớn hơn. Nếu ăn dè xẻn một chút, có lẽ sẽ chống đỡ được khoảng hai đến ba ngày lận.

Sau khi nhặt xong, Lâm An An cũng không vội rời đi mà nhìn quanh khu vực đầy hỗn loạn trên mặt đất một vòng.

Ở đó có một chiếc hộp nhựa, độ cao khoảng chừng ngang với đầu gối người trưởng thành, có hình vuông góc cạnh và vẫn còn nguyên vẹn.

Một bên hộp có một cái lỗ khoảng bàn tay đang mở to, so với cơ thể của cậu thì lớn hơn một chút, vừa đủ để chui ra chui vào.

Trên mặt hộp còn in hình một con cái đầu thỏ nhỏ nhỏ xinh xinh.

Hai mắt Lâm An An tức khắc sáng lên.

Ăn ngủ dã ngoại ở ngoài trời lâu như vậy, cũng đến lúc phải có một cái nhà rồi!

Nhãi con quái vật dùng một xúc tu nhéo miếng bánh nướng lớn, lại huyễn hóa ra thêm một xúc tu nữa, chộp lấy mép hộp nhựa bên cạnh. Hì hà hì hục kéo cái biệt thự xa hoa lớn và miếng cơm manh áo của mình về.

Cuộc sống trên hành tinh hoang vắng tuy buồn tẻ nhưng lại khá nhàn nhã.

Lâm An An rất hiếm khi thấy con người, từ lúc xuyên qua đến giờ cũng mới chỉ nhìn được một lần từ xa. Mà người nọ cũng chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Đa số thời điểm còn lại cậu đều chỉ thấy các sinh vật khác là dã thú và quái vật.

Bọn quái vật dã thú ở đây tính tình rất thất thường, một lời không vừa ý liền nhào vào đánh lộn. 

Là một nhãi con quái vật còn nhỏ xíu, Lâm An An không dám đi ra hóng hớt, chỉ thích núp trong mấy bụi cỏ hoặc là trốn trên cây ăn dưa xem náo nhiệt. 

Khi thời tiết tốt, cậu có thể nằm dài thành một bãi để phơi nắng và ngủ một giấc, thuận tiện tiêu bớt chút thời gian rảnh.

Nhưng hôm nay không giống như mọi khi. Lâm An An có việc phải làm, cậu cần phải tìm thêm vài món rác rưởi… Úi phỉ phui cái mồm, cần phải đi tìm thêm một ít đồ chơi nhỏ lặt vặt để trang trí cho ngôi nhà mới của mình

Ghế sofa chắc chắn phải có, trước đó còn phải tìm một cái bàn nhỏ để ăn cơm, còn phải có một cái giường ngủ thật lớn.

Lâm An An mò mẫm lục lọi khắp khu đất hoang một hồi lâu, cuối cùng cũng đã tìm được những món đồ nội thất rất ưng cái bụng.

Nhãi con quái vật trong lòng vui sướng, bắt đầu mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp với căn biệt thự sang trọng xa hoa của mình trong tương lai.

Nhưng, ngày vui ngắn chẳng tày gang, ngay sau khi Lâm An An vừa sắp xếp gia cụ của mình vào xong, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua khu vực này.

Trận gió này thật sự rất lớn, tiếng gió gào thét, lá cây bị cuốn bay tứ tung.

Vì để không bị gió thổi bay, Lâm An An không thể không bám chặt toàn bộ cơ thể mềm mại của mình trên thân đại thụ, bất lực nhìn một gốc cây non bị gió thổi bay lướt qua bên người, “Bép” một tiếng đâm vào “biệt thự”.

Sau đó “tay trong tay” dắt ngôi nhà mới của cậu cùng nhau chạy đi.

Lâm An An: "! ! !" Éc o écccc.

Biệt thự lớn xa hoa của cậu!

Cậu chỉ vừa mới sửa sang xong, còn chưa kịp dọn vào màaa. Liền… liền cứ như vậy không còn nữa QAQ!!!

Chờ sau khi gió dịu đi sẽ đi tìm biệt thự trở về, Lâm An An vốn tính toán như vậy.

Nhưng mà thời tiết hôm nay dường như muốn đối nghịch với cậu. Không bao lâu sau khi gió ngừng, mây đen dày nặng đã hùng hổ kéo đến, mưa to cũng theo sát mà đổ xuống.

Đây là trận mưa to đầu tiên kể từ khi Lâm An An đến đây.

Những chiếc lá dày có thể che được cơn mưa phùn nhẹ nhàng nhưng lại bị những giọt nước lớn như hạt đậu đập tan tác không chịu nổi, cục than đen rất nhanh đã bị ép tắm rửa một hồi, cả người ướt sũng vô cùng đáng thương.

Nhìn tầng mây đen dày đặc, trận mưa to có lẽ sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn.

Lâm An An từ bỏ ý định ngủ qua đêm trên chạc cây của một gốc đại thụ lớn, cậu nâng phiến lá lớn che mưa, chạy đến một tảng đá ở bên cạnh rồi nhét bản thân vào trong khe đá.

Khe nứt trong tảng đá vừa lúc che chắn được gió lớn, tuy bên ngoài hơi nhỏ hẹp nhưng bên trong lại khá rộng rãi khô ráo, miễn cưỡng vừa đủ cho một nhãi con bự cỡ lòng bàn tay nằm ngủ.

Chiếc bánh mì nướng khô mới chỉ bị gặm được một miếng nhỏ nay đã ngấm nước mưa, trở nên mềm nhũn, mùi vị vốn đã tệ giờ lại càng khó ăn hơn.

Bận rộn cả một ngày, tuy rằng cuối cùng công sức đều đổ bể, phải trở lại hai bàn tay trắng. Nhưng Lâm An An vừa đói vừa mệt, sau khi ăn một ít bánh mì nướng ướt ướt héo héo để no bụng, cậu rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Cơn mưa lớn bất thình lình này kéo dài suốt cả đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời đã tạnh mưa, Lâm An An vẫn chưa từ bỏ ý định mà men theo phương hướng biệt thự lớn đã bay đi để tìm kiếm, nhưng cuối cùng cậu chỉ thấy được đống hài cốt của biệt thự đang trôi nổi trên vũng nước đọng trên mặt đất.

Những miếng hài cốt rơi rớt tan tác, nếu không phải thấy hình in đầu thỏ nhỏ nhỏ xinh xinh, Lâm An An căn bản sẽ không nhận ra đống giẻ rách này từng là biệt thự lớn sang trọng của mình.

Cục bột đen nho nhỏ đứng cô đơn lạc lõng trong gió một  lúc rồi lặng lẽ rời đi, quyết định tiếp tục nghĩ cách lại tìm thêm một cái nhà mới cho bản thân.

Một cơ hội khác rất nhanh đã đến.

Tối hôm đó, ngay khi Lâm An An vừa leo lên một chạc cây lớn chuẩn bị êm giấc thì tiếng gầm rú quen thuộc lại vang lên trên bầu trời.

Nhãi con quái vật vốn đang nằm yên bật người dậy, nhìn thấy hộp tiếp tế từ trên trời rơi xuống.

Âm thanh của phi hành khí cũng đã đánh thức những sinh vật khác ở phụ cận. Khu vực gần nơi hộp tiếp tế rơi xuống rất nhanh đã có nhóm dã thú và bọn quái vật tụ tập xung quanh.

Lâm An An ôm nửa chiếc bánh còn lại, quen thuộc bày ra tư thế ăn dưa để quan sát cảnh tượng phía dưới. 

Những dã thú và quái vật xung quanh đây không nhiều lắm, đến nỗi Lâm An An gần như đã thấy qua toàn bộ hết đám đông đang tụ tập ở dưới trong các trận chiến tranh giành vật tư trước kia.

Do đã tương đối quen thuộc với sức chiến đấu của nhau, bởi vậy trận chiến giữa các dã thú cũng kết thúc rất nhanh chóng. 

Dã thú cuối cùng giành chiến thắng là một con gấu đen đã đứng vị trí thứ hai trong một trận chiến tiếp tế trước đó. 

Ấn tượng của Lâm An An về nó rất sâu, sau khi không đạt được thủ vị ở cuộc chiến tranh đoạt lần trước, con gấu này đã lập tức rời đi, cũng không màng đến việc lấy thức ăn tiếp tế.

Gấu đen dường như khá có danh tiếng trong giới dã thú. Khi nhìn thấy nó dành vị trí đầu tiên, những con thú khác đến tương đối trễ cũng không tiến lên khiêu chiến mà chỉ im lặng đứng chờ bên cạnh. 

Có vẻ như trận chiến tranh đoạt vật tư lần này đã hoàn toàn kết thúc, nhãi con đang ăn dưa thầm nghĩ. 

Nhưng mà ngay sau đó, con gấu đen vốn đang đợi vật tư rơi xuống đột nhiên đứng bật dậy và nhìn về phía màn đêm đen kịt phía xa.

Trong bóng tối, có một thân ảnh ngân bạc như ẩn như hiện. 

Lâm An An ở trong lòng oa oa mấy tiếng, lặng lẽ xé một miếng bánh nhỏ, chuẩn bị sẵn tư thế xem kịch.

Sự tình có biến, có vẻ như trận chiến tranh đoạt vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. 

Bóng dáng màu bạc dần dần hiện rõ hơn, khi đối phương dừng lại gần hộp tiếp tế. Lâm An An cuối cùng cũng nhìn rõ bộ dạng của đối phương –

Là một con sói khổng lồ toàn thân đều có màu trắng bạc. Bất đồng với những con thú hoang dã khác trong tự nhiên, Ngân Lang này rõ ràng đã sửa soạn cho bản thân rất tốt.

Bộ lông của nó mềm mượt và óng ánh, đuôi xù dày rậm rạp, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.

Vậy mà lại rất tuấn tú, Lâm An An chớp chớp mắt một chút, kinh ngạc cảm thán trong lòng. Giá trị nhan sắc của Ngân Lang trước mắt này là cao  nhất trong những sinh vật cậu từng gặp qua.

Trái với dự đoán của Lâm An An, Gấu Đen và Ngân Lang cũng không hề đánh nhau. 

Hai dã thú này dường như đã nhận thức từ trước, hoặc đã từng đấu qua một trận cho nên hiểu rất rõ thực lực của nhau.

Ngân Lang vừa tới, Gấu Đen đã chủ động tránh sang một bên nhường lại thủ vị. Lâm An An thậm chí còn thấy được Gấu Đen hơi hơi cúi đầu xuống một cách cung kính.

Sau khi hộp tiếp viện rơi xuống, Ngân Lang ngậm lấy lượng lớn vật tư, nhưng cũng không rời đi ngay mà nằm sấp xuống một gốc cây gần đó, không nhanh không chậm bắt đầu ăn cơm. 

Gấu Đen là kẻ thứ hai lấy xong phần của mình, hình như nó định tiến tới ăn cùng Ngân Lang, nhưng lại bị đối phương lạnh lùng liếc qua một cái, nó chỉ có thể ngậm ngùi xoay người rời đi.

Mỗi một bước chân lưu luyến đều tràn ngập sự cô đơn hờn tủi, khiến Lâm An An đang hóng chuyện cũng phải tấm tắc bảo lạ.

Dã thú và quái vật xung quanh khác cũng nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một mình Ngân Lang vẫn còn đang nhàn nhã ăn cơm.

Vị trí Ngân Lang nằm rất gần với gốc đại thụ mà Lâm An An đang núp lùm, khoảng cách chỉ chưa đầy mười mét. 

Ngân Lang chưa rời đi, Lâm An An cũng không dám tuột xuống gốc cây, thò cái mặt mo ra để đi nhặt của hời.

Cậu chỉ đành nằm im trên cành cây, dưới ánh trăng mờ ảo nhìn quanh đống lộn xộn trên mặt đất, cố gắng tìm một chiếc hộp may mắn có thể làm biệt thự nhỏ của mình.

Không lâu sau, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng gầm hung tợn của một quái thú nào đó.

Lâm An An bị dọa sợ giật mình một cái, theo bản năng co rúm cơ thể nhỏ tí tẹo của mình lại, núp dưới tán lá. Nhưng cậu lại không nhịn được tò mò mà ló đầu ra xem, muốn nhìn thử đã xảy ra chuyện gì.

--- Đó là một con quái vật đến muộn.

Con quái vật to lớn kia có khoảng bốn đôi mắt và tám cái chân, bộ dáng hung tàn lại đáng sợ, giương nanh múa vuốt lao về phía Ngân Lang, dường như muốn cướp lấy thức ăn từ miệng sói.

Lâm An An trộm so sánh một chút, cảm thấy có lẽ toàn bộ cơ thể của cậu còn chưa có bự bằng một con mắt của Cự Quái. 

Thế giới này hình như hơi đáng sợ quá rồi đó!

Thời điểm nhãi con nhỏ còn đang lầm bầu lầm nhầm trong lòng, ở phía dưới, Ngân Lang và Cự quái đã lao vào đánh nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, bụi đất và cỏ vụn tung bay mù mịt, khung cảnh hỗn loạn vô cùng, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả nhãi con đang ẩn nấp trên cành cây.

Một cái túi lớn không rõ hình dáng bay ra từ giữa cuộc chiến, vụt một cái đập trúng cành cây nơi Lâm An An đang nấp. 

Bánh bao nhỏ đang xem kịch hoảng sợ không thôi, nhưng chờ khi cậu nhìn thấy rõ hình dáng của cái túi bự kia, hai mắt tức khắc sáng lên.

Đó là một túi đựng vật tư nhỏ vẫn chưa bị bóc ra. Từ hình vẽ ở ngoài cho thấy, bên trong hẳn là chứa thức ăn, nước uống hàng ngày, thuốc sơ cứu và cả băng gạc.

Đây chính là ông trời thương tình ném cho cậu một túi tiếp viện phải không!?

Nhìn một sói một thú còn chưa kết thúc trận chiến dưới kia, Lâm An An lén lút duỗi xúc tu nhỏ ra, cố gắng nhổ vài cọng lá để che túi tiếp viện lại. 

Nhưng chỉ ngắn ngủn vài giây sau, trận chiến phía dưới đã dừng lại. Cự quái thân hình to lớn khổng lồ ngã phịch xuống đất. Ngân Lang lấy tư thế kẻ thắng đứng bên cạnh, bên miệng vẫn còn rỉ máu, đồng tử kim sắc của nó nhìn về phía gốc cây lớn ở một bên.

Chính là gốc đại thụ nơi Lâm An An đang trốn.

Thân thể chút éc của nhãi con quái vật đột nhiên cứng đờ, cọng lá xanh vốn đang nằm trong xúc tu nhỏ lại cầm không chắc, nhẹ nhàng chậm rãi từ nhánh cây rơi xuống. 

Bị- bị phát hiện rùi áu áu.

Da đầu Lâm An An tê dại, khóe mắt liếc thấy túi tiếp viện nhỏ bên cạnh, vội vàng dùng xúc tu mềm mềm đùn đẩy bọc nhỏ về phía trước: "Pi Pi.”

Cái gói này không phải tui trộm đâu oa oa!

Ngân Lang vươn đầu lưỡi, linh hoạt liếm đi vết máu quanh miệng. Nó thu hồi tầm mắt, cắn lấy đồ vật còn chưa kịp ăn hết rồi rời đi, chỉ để lại cho nhãi con một bóng lưng anh tuấn lạnh lùng.

Lâm An An chớp chớp mắt, cảm động không thôi. 

Đúng là một người tốt! À đâu, là một sói tốt mà.

Chỉ là, ngay sau đó, Ngân Lang giống như bị ai đánh trúng, đột nhiên gầm lên một tiếng rồi nặng nề ngã xuống mặt đất. 

Tinh thần lực cuồng bạo mạnh mẽ phát ra từ cơ thể Ngân Lang, nháy mắt xé nát gói hàng trong miệng thành từng mảnh. 

Cự Quái ngã xuống ở một bên nhận thấy tinh thần lực sắc bén, giãy dụa bò dậy từ trên mặt đất, kéo lê thân thể bị thương nặng, cố gắng thoát khỏi trung tâm của sự bạo động.

Phản ứng đầu tiên của Lâm An An là, hoá ra con quái vật này còn chưa có tèo nha, sau đó cậu có hơi sửng sốt, kinh nghi bất định nhìn về phía cự lang đang thống khổ gầm lên đầy đau đớn ở phía bên kia.

Đây là --- Tinh thần lực bạo động?

-----

*Như đã nói (hoặc chưa), gu truyện của tui là nhóc con + sảng văn, cho nên giọng văn khi edit của tui cũng sẽ thiên về kiểu hơi teen và có vài từ khá là trẻ trâu hay cute cute gì đó, như "bẹp bẹp, éc o éc" gì đó, thỉnh thoảng còn bắt trend. Hy vọng các bạn có thể thấy nó dễ thương như cách mình thấy =))

Nhưng vì mình còn đồng hành lâu dài, nên nếu như không chịu được thì xin quý vị lặng yên ghé đến, lặng yên rời đi, xin đừng buông lời cay đắng với mình nha, hí.

*Thêm một nhắc nhở là: truyện không hề giống văn án nha các ní, tui đọc phần sau rồi. Văn án một đằng truyện một nẻo, nhưng mà nói chung motip cũng khá kinh điển, chủ íu là ghiền mấy nhỏ xinh xinh dễ thương nên tui edit thui kk.

Chương Trước                                                                                         Chương Sau