Phòng Livestream Của Nhóc Con Quái Vật

Chương 2



Lâm An An rất quen thuộc với tinh thần lực bạo động.

Ở thế giới ban đầu của cậu, tinh thần lực bạo động cũng không phải quá hiếm thấy. Mà thân là một trị liệu sư, Lâm An An đã tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân mắc hội chứng rối loạn tinh thần lực như thế này.

Trong hiểu biết của cậu, tinh thần lực bạo động đều có nguyên nhân, chẳng hạn như cưỡng ép điều khiển cơ giáp không tương xứng với sức mạnh tinh thần, tham gia một trận chiến vượt quá giới hạn hoặc sử dụng năng lượng tinh thần khi đã kiệt sức,...

Tuy nhiên, cự lang trước mặt lại là một trường hợp đặc biệt. Cơn bạo động tinh thần của đối phương đến rất đột ngột. Cuộc giằng co vừa rồi có thể nói là gần như không hề tốn chút sức lực nào, hoàn toàn không thể xem là trận chiến vượt quá giới hạn.

Lâm An An cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng tình huống hiện tại không cho phép cậu suy nghĩ nhiều, chỉ có thể tạm thời giải thích hiện tượng kỳ lạ này là do sự khác biệt giữa các thế giới.

Cậu do dự chưa đầy một giây liền không nhịn nổi, bắt đầu bò xuống dưới tàng cây.

Đau đớn do bạo động tinh thần mang lại hiển nhiên không hề tầm thường. Thân hình to lớn của ngân lang cuộn tròn lại, Lâm An An có thể cảm nhận được sự run rẩy kìm nén của đối phương.

Cậu có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy tư thế này của ngân lang.

Cậu đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân, vì vậy rất rõ ràng, trong lúc tinh thần lực bạ.o đ.ộ.ng, tư thế cuộn người như vậy có thể giữ lại phần lớn ảnh hưởng của cơn bạo động trong cơ thể, từ đó giảm thiểu thương tổn đối với những người xung quanh.

Nhưng nếu làm như vậy, bản thân người đang chịu cơn bạo động tinh thần sẽ vô cùng thống khổ.

Lâm An An cẩn thận tạo một lớp lá chắn tinh thần lực bao quanh cơ thể mình rồi nhanh chóng đi ngược hướng luồng khí hỗn loạn do cơn bạo động tinh thần tạo ra, đi đến bên người cự lang.

Đôi mắt của cự lang nhắm nghiền, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ đè nén đầy đau đớn.

Chỉ khi đến gần hơn, cậu mới nhận ra trên gương mặt của cự lang có một vết sẹo kéo dài từ giữa hai hàng mày. Nếu lệch sang một bên thêm chút nữa liền sẽ tổn thương đến đôi mắt.

Lâm An An rón rén tiến sát lại gần hơn một chút, vươn xúc tu nhỏ mềm mềm của mình nhẹ nhàng đặt lên giữa trán cự lang.

Có lẽ vì sức lực của nhãi con quá nhẹ nên cự lang chẳng hề phát hiện có người đang chạm vào mình.

Luồng tinh thần lực có hơi yếu ớt từ xúc tu bé xíu mềm mại bắt đầu tràn ra, bị nhãi con lén lút nhét nhét vào cơ thể của cự lang.

Một lát sau, nhãi con quái vật thu hồi xúc tua, trong lòng khẽ thở dài.

Tinh thần lực của cậu chỉ mới hồi phục được một chút, rất ít, chỉ đủ để xoa dịu một phần cơn bạo động tinh thần của cự lang chứ không có cách nào hoàn toàn giúp đối phương khống chế được.

Tuy nhiên, chút tinh thần lực mỏng manh của cậu cũng đã đủ để giúp cự lang vượt qua nguy hiểm của lần bạo động tinh thần này rồi.

Trước khi rời đi, Lâm An An dùng xúc tua nho nhỏ vỗ vỗ vào móng vuốt đầy lông xù của cự lang:

“Pi pi!”

Xem như là thù lao của phần tiếp viện nhỏ kia vậy!

Nương theo bóng tối mờ mịt của màn đêm, tiểu nhãi con kéo bọc tiếp viện nhỏ rời đi.

Không rõ đã qua bao lâu, ngân lang đang cuộn mình cuối cùng cũng ngừng phát ra tiếng gầm gừ. Nó khó khăn mà chuyển động mi mắt, lộ ra cặp thú đồng màu vàng sậm tràn ngập tơ máu.

---

Trung tâm nghiên cứu Alpha của Đế Quốc.

Trung tâm nghiên cứu này được thành lập vào năm vũ trụ đại bùng nổ. Kể từ khi các loại quái bệnh không rõ nguyên nhân bắt đầu xuất hiện rải rác khắp toàn tinh hệ, Đế Quốc liền khẩn trương thành lập một trung tâm nghiên cứu.

Những quái bệnh không có cách nào chữa trị được gọi chung là Hội chứng Alpha, tên gọi của viện nghiên cứu cũng được lấy từ đó.

Lúc này, trong một phòng nghiên cứu ở trung tâm, quầng sáng lơ lửng trên không trung đột nhiên phát ra tín hiệu cảnh báo.

“Tích tích --- Đã phát hiện tung tích nhân vật mục tiêu, vui lòng lựa chọn chế độ theo dõi... Đã lựa chọn chế độ mười mét!”

Hình ảnh trên quầng sáng lập tức được phóng to, thân ảnh của cự lang màu bạc cũng xuất hiện phía trên quang bình.

Bên cạnh quang bình còn hiện lên một màn hình nhỏ khác, phía trên là tư liệu của mục tiêu:

[Số hiệu: SSS

Tên: Phong Vô

Thân phận: Nguyên soái

Hội chứng Alpha: Tinh thần lực b.ạ.o đ.ộng...]

“Trạng thái của số hiệu SSS ngày hôm nay có vẻ không tệ.” Có nhân viên nghiên cứu lên tiếng.

“Đừng chủ quan.” Một người khác nói: “Đã một tuần trôi qua kể từ lần bạo động tinh thần gần nhất của số hiệu SSS. Theo tính toán, chắc hẳn lần tiếp theo sẽ xảy ra trong một hai ngày tới.”

Vài vị nhân viên nghiên cứu tạm thời dừng lại công việc khác trong tay, tập trung quan sát trạng thái của cự lang trên quầng sáng.

Ngân lang đang nằm dưới gốc cây ăn cơm dường như cảm nhận được tầm mắt theo dõi, liếc nhìn về phương hướng của màn ảnh một cái, thú đồng ám kim sắc lạnh lẽo kinh người, cho dù cách một tầng quang bình vẫn khiến cho những nhân viên trong phòng nghiên cứu theo bản năng nín thở, căng chặt cả người.

Sau khi cự lang thu hồi tầm mắt, tất cả mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ghi chép dữ liệu cơ thể của đối phương.

Đúng lúc này, hệ thống lại đột nhiên phát ra âm thanh cảnh báo.

“Kỳ lạ, sao ở gần đó lại có dấu hiệu sự sống của sinh vật khác?”

Một nhân viên nghiên cứu điều chỉnh màn ảnh di chuyển, nhắm thẳng vào gốc cây mà hệ thống chỉ định, cũng sửng sốt: “Không có ai cả.”

“Báo nhầm?” Hắn ta lẩm bẩm, sau đó lập tức nhíu mày lại: “Không, không đúng! Có thứ gì đó đang động đậy!”

Màn hình nhanh chóng bị phóng to, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy hình ảnh của sinh mệnh thể mục tiêu ---

Đó là một nhãi con quái vật nhỏ xíu, chỉ lớn khoảng chừng lòng bàn tay người trưởng thành, toàn thân đen nhánh, cơ thể mềm mại. Lúc này nó đang trốn trong tán cây rậm rạp, dường như bị cự lang màu bạc ở phía dưới cách đó không xa dọa tới.

Nhóm nghiên cứu viên đều ngỡ ngàng.

“Một con non nhỏ như thế này sao lại xuất hiện ở ngoại ô Tội Tinh?”

Có người nhanh chóng kiểm tra danh sách bệnh nhân được gửi đến Tội Tinh trong vài năm gần đây: “Hình thái thứ hai vẫn còn ở trong thời kỳ sơ sinh, đứa nhỏ này tối đa chỉ lớn khoảng ba tuổi. Nhưng trong danh sách con non bị gửi đến Tội Tinh của Đế Quốc trong ba năm gần đây không hề có ghi chép về đứa nhỏ này.”

Mọi người trầm mặc, đồng thời thầm thở dài một tiếng trong lòng.

Không phải con non của Đế Quốc, vậy thì chỉ có thể là Liên Bang hoặc tinh tặc bên kia.

Nhưng bất kể thuộc về bên nào, một con non nhỏ như thế đã bị gửi đến Tội Tinh, sự thật này khiến người ta không khỏi đau lòng.

Một người tháo kính xuống, xoa xoa đôi mắt tràn đầy tơ máu, giọng khàn khàn:

“Hội chứng Alpha… Thật mẹ nó đáng ch.ế.t!”

Mà trong lúc bọn họ đang quan sát tiểu nhãi con quái vật vô danh, ngân lang dưới gốc cây đã kết thúc trận chiến với đại quái vật vừa xuất hiện.

Một trận này cũng không khiến các nhân viên nghiên cứu coi trọng. Bọn họ hiểu rất rõ sức chiến đấu của ngân lang, nên đương nhiên biết đại quái vật kia không có khả năng gây ra bất kỳ nguy hiểm nào.

Thế nhưng, ngay sau khi đại quái vật bị đánh bại, hệ thống đột ngột phát ra âm thanh cảnh báo:

“Cảnh báo! Cảnh báo! Chỉ số tinh thần lực của mục tiêu xuất hiện bất thường! Chỉ số tinh thần lực của mục tiêu xuất hiện bất thường!!!”

Tất cả nhân viên nghiên cứu lập tức thoát khỏi trạng thái quan sát bình thường, chuẩn bị ghi chép lại tình trạng của ngân lang để tiến hành nghiên cứu. Nhưng một tiếng rắc vang lên, màn hình đã hoàn toàn tối đen.

Luồng tinh thần lực bạo động của Ngân Lang đã trực tiếp nghiền nát camera gần đó, khiến bọn họ không thể nào tiếp tục theo dõi tình trạng của đối phương.

Cả phòng nghiên cứu im lặng trong giây lát: “Lần tinh thần lực bạo động này của số hiệu SSS có vẻ đã trở nên nghiêm trọng hơn.”

“Lập tức điều động camera trong khu vực phụ cận để thăm dò tình hình!” Một người lên tiếng: “Hy vọng lần này số hiệu SSS cũng có thể vượt qua được.”

Có người đột nhiên nhớ ra: “Còn đứa nhỏ lúc nãy...”

Hắn ta chỉ nói một nửa, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu ý. Đứa nhỏ kia cách Ngân Lang không đến mười mét, chịu đựng cơn bạo động mạnh mẽ của tinh thần lực trong khoảng cách gần như vậy, này...

Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Nhân viên nghiên cứu nhanh chóng điều khiển camera mới đến khu vực mục tiêu, có người khiếp sợ lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy...”

Khu vực mục tiêu trống không. Ngay cả Ngân Lang lẽ ra còn đang trong trạng thái tinh thần lực bạo động cũng biến mất không một dấu vết.

-----

Đồ ăn trong gói tiếp viện nhỏ vô cùng sung túc, Lâm An An ước chừng phải ăn cả tuần mới hết.

Suốt một tuần qua, trong khu vực này lại rơi xuống không ít hộp tiếp viện. Lâm An An vẫn chưa từ bỏ ý định tìm nhà mới, nhưng cậu không tài nào tìm được chiếc hộp nào ưng ý.

Những cái hộp đó hoặc quá nhỏ, hoặc quá lớn, hoặc là nặng đến mức không thể di chuyển, hoặc là nhẹ đến mức dễ dàng bị gió thổi bay.

Hiếm hoi lắm mới tìm được một chiếc hộp vừa vặn thì sáu mặt đã thủng hết năm cái lỗ to tướng, ngủ trong đó chẳng khác gì phơi sương phơi gió ngoài trời.

Mãi cho đến hôm nay, phi hành khí lại thả xuống một hộp tiếp viện lớn.

Lương thực tích trữ của Lâm An An đã hết sạch. Lần này ngoài việc tiếp tục tuyển chọn nhà ở, cậu còn phải tìm cách nhặt của hời để giải quyết vấn đề ăn uống trong vài ngày tới.

May mắn vẫn chưa rời bỏ cậu, lần này cậu không những có thể nhặt một túi lương khô nén mà còn tìm được một căn biệt thự lớn mới toanh đầy sang chảnh.

Nhìn họa tiết thỏ con đáng yêu quen thuộc trên biệt thự, Linh An An cảm động đến mức rơi nước mắt.

Nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị kéo biệt thự thỏ con rời đi, một trận tiếng gầm vang trời như sư tử đột nhiên vang lên từ phía sau.

Quay đầu lại nhìn, là một con sư tử đực với bộ lông vàng khô khốc.

Lâm An An: "!!!"

Con sư tử trông như đã mất hết lý trí, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt dữ tợn, vừa rào rống vừa lao thẳng về phía tiểu nhãi con quái vật chỉ lớn khoảng chừng lòng bàn tay.

Da đầu Lâm An An tê rần, không chút do dự ném ngay biệt thự thỏ con trong tay xuống, thậm chí còn nhịn đau quăng túi lương khô nén đi hướng khác, sau đó xoay người bỏ chạy.

Vừa chạy vừa nỗ lực kêu to: “Pi pí pì pi!”

Ăn lương khô đi, đừng ăn tui mà!

Tui chỉ là một nhãi con bé xíu, còn không đủ cho mấy người nhét kẽ răng đâu QAQ!

Lương khô nén tuy hơi nhỏ nhưng chắc chắn no bụng hơn một nhãi con như cậu nhiều.

Lâm An An hy vọng mục tiêu của con sư tử kia là đồ ăn. Nhưng không, đối phương hoàn toàn phớt lờ túi lương khô, tiếp tục đuổi sát theo phía sau.

Tốc độ của sư tử rất mau, chỉ vài hơi thở đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Lâm An An có thể nghe rõ tiếng thở phì phò nặng nề và âm thanh gào rống khiến da đầu người khác tê dại của nó gần như đã vang lên ngay sát sau gáy cậu.

Lâm An An bi thương mà pi pi một tiếng. Mua vui trong đau đớn, có lẽ cậu chính là người xuyên không có thời gian sống sót ngắn nhất từ trước đến nay.

Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.jpg

Có lẽ là ông trời đã nghe được lời oán than của nhãi con, ngay khoảnh khắc khi móng vuốt của sư tử suýt chạm tới Lâm An An, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm đầy rống giận khác.

Sư tử đang không ngừng đuổi theo ở phía sau lập tức bị tiếng gào rống này hấp dẫn, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đó là một con quái vật thân hình đồ sộ, tám cái xúc tua dài ngoằng, trông giống hệt một con bạch tuộc siêu to khổng lồ.

Sự xuất hiện của bạch tuộc khổng lồ đã dời đi lực chú ý của sư tử, khiến nó dừng bước chân lại, hướng về phía bạch tuột gầm lên đầy phẫn nộ.

Bạch tuộc quẫy xúc tu, lao nhanh tới đây, vừa lúc chắn ngang giữa Lâm An An và sư tử.

Lâm An An sững sốt, trong lòng mừng thầm, hóa ra bạch tuộc này không nhắm vào cậu, sau đó lập tức quay đầu định bỏ chạy.

Trước khi rời đi, bạch tuộc khổng lồ đang vật lộn với sư tử còn nhìn thoáng qua vị trí của Lâm An An, thấy cậu vẫn chưa nhúc nhích còn cố ý chừa ra một chỉ xúc tu đẩy đẩy cậu một cái.

Như thể muốn nói: Còn đứng đó làm gì? Mau chạy đi!

Lâm An An pi pi một chút nói lời cảm ơn với bạch tuộc, sau khi xác nhận bạch tuộc khổng lồ đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong mới nhanh chóng xoay người bỏ trốn.

Quả nhiên, trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt – à không, quái vật tốt!

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Lâm An An đi đường vòng quay lại khu vực rơi hộp tiếp tế, tìm lại được túi lương khô nén bị cậu ném đi trước đó.

Đây là khẩu phần ăn ba ngày của cậu, tuyệt đối không thể lãng phí!

Mới thoát chết khỏi miệng sư tử, Lâm An An vừa mệt rã rời vừa đói meo mốc. Cậu định tìm một gốc cây gần đây để trốn đi, ăn chút gì đó rồi mới lo tiếp chuyện bố trí tân gia.

Nhưng dường như vận may hôm nay của tiểu nhãi con đã cạn kiệt. Còn chưa kịp đợi cậu leo lên cây đã nghe thấy cách đây không xa vang lên một tiếng gầm khác.

Lần này chính là một con quái vật thân hình vô cùng to lớn, tám chân bốn mắt, bộ dáng dường như có chút quen quen.

Không kịp suy nghĩ, Lâm An An đành phải quăng túi lương khô còn chưa kịp cầm nóng tay ra ngoài.

Con quái vật này rõ ràng nhằm vào đồ ăn mà tới, thấy thế liền nhanh như chớp lao tới, há to cái miệng đỏ lòm như bồn m.á.u, tinh chuẩn đớp gọn túi lương khô.

Nhân cơ hội này, Lâm An An dùng tốc độ nhanh nhất chạy bán sống bán chết về hướng trước đó của đại bạch tuộc.

Con quái vật kia to lớn đến mức đáng sợ, rõ ràng trốn trên cây không phải là một lựa chọn sáng suốt. Nếu quái vật quyết định tiếp tục đuổi theo thì đường sống duy nhất của Lâm An An chính là đi tìm đại bạch tuộc kia – quái vật duy nhất từng thể hiện thiện ý với cậu.

Một túi lương khô nho nhỏ với quái vật khổng lồ mà nói, rõ ràng là chẳng đủ để nhét kẽ răng.

Nghe được tiếng bước chân nặng nề và âm thanh gào rống phía sau càng ngày càng gần, lòng Lâm An An chùng xuống. Cậu đã dốc hết sức để huyễn hoá ra nhiều xúc tua nhất có thể, nhưng vẫn là chạy không lại con quái vật lớn kia.

Đều là tám cái chân cả, sao chênh lệch lại như một trời một vực như vậy chứ!

Lâm An An khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ cậu thật sự phải bỏ mạng ở đây sao?

Giây tiếp theo, chân cậu bỗng hụt xuống, pi pi một tiếng rồi lăn thẳng xuống dưới.

Hoá ra ở đây là một sườn núi nhỏ khá dốc. Tầm nhìn của Lâm An An bị ngọn cỏ dại còn cao hơn người cậu che khuất nên hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Nhãi con chỉ lớn cỡ bàn tay thình lình bị cảm giác mất trọng lực này dọa đến, tám chỉ xúc tua nhỏ non mềm vừa dùng hết sức lực mới huyễn hoá ra được đều rụt về. Toàn bộ cơ thể của nhãi con biến thành một viên đạn hình cầu nho nhỏ màu đen, lộc cộc lộc cộc lăn thẳng xuống sườn núi.

--- Tốc độ so với cậu dùng 8 xúc tu để chạy còn nhanh hơn!

Lâm An An cố gắng ló ra hai xúc tua nhỏ, nhắm chặt mắt, che lại phần trán mềm oặt của mình, mặc cho bản thân lăn lông lốc xuống dưới, cuối cùng đụng phải một cây cột vừa mềm mại vừa xù xù lông.

Nhãi con quái vật đầu óc choáng váng mà ngồi dậy, theo cây cột lông xù trắng bạc này nhìn lên, thấy được một đôi đồng tử thú màu vàng sậm.

Có chút quen quen.

Lại nhìn kỹ thêm một chút.

Hai mắt Lâm An An bỗng sáng ngời: “Pi pi!”

Là cự lang tinh thần lực b.ạo độ.ng lúc trước!

Chương Trước                                                                                         Chương Sau