Phòng Livestream Của Nhóc Con Quái Vật
Chương 3
Nhìn tiểu nhãi con quái vật trước mặt, Phong Vô thoáng ngẩn người trong chớp mắt.
Những kẻ tiến vào Tội Tinh đều mắc phải hội chứng Alpha, Phong Vô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Triệu chứng Alpha của hắn là tinh thần lực b.ạo đ.ộ.ng, mấy năm gần đây, cơn bạo động đã trở nên càng lúc càng nghiêm trọng hơn so với trước kia, khoảng cách giữa các đợt phát bệnh cũng càng ngắn hơn.
Lần bạo động tinh thần lực mới đây ngoài ý muốn mà tới trước, lại vô cùng dữ dội, khiến Phong Vô gần như nghĩ mình không thể vượt qua.
Nhưng hắn đã chống đỡ được.
Khoảnh khắc cơn tinh thần lực b.ạo đ.ộ.ng kết thúc, Phong Vô gần như cho rằng bản thân mình đang nằm mơ, nhưng ngoại trừ vô cùng khiếp sợ, hắn cũng không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Trong giây phút đau đớn nhất của cơn bạo động, hắn lờ mờ cảm nhận được có ai đó đang nhẹ nhàng vuốt ve giữa chân mày mình.
Ấm áp, lại mềm mại, mang theo một chút cảm giác thoải mái đến mức khiến người ta không nhịn được mà than thở, thật cẩn thận mà tiến vào trong cơ thể hắn, cố gắng xoa dịu cơn b.ạo đ.ộng tinh thần lực của hắn.
Mà kỳ lạ là, tinh thần lực của hắn thực sự trở nên ngoan ngoãn hơn một chút.
Trong cơn đau đớn, Phong Vô không còn dư thừa tinh lực để nghĩ đến những thứ khác, sau khi tỉnh lại cũng cho rằng cảm giác mềm mại ấy chỉ là ảo giác do bệnh trạng gây ra.
Hội chứng Alpha không thể dùng bất kỳ phương pháp nào để trị liệu hay thuyên giảm, sao lại có thể bị ảnh hưởng bởi một lực lượng yếu ớt như vậy?
Nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm giác được, đau đớn thống khổ trên cơ thể ở lần phát bệnh này dường như nhẹ hơn một ít so với những lần trước.
Phong Vô nhớ lại đêm hôm đó, lúc phát bệnh, bên cạnh hắn chỉ có đại quái vật bị hắn đánh gục, và một nhãi con chỉ mới lớn có một chút.
Quái vật đã bỏ chạy ngay khi hắn mới bắt đầu phát bệnh. Mà về phần nhãi con kia...
Phong Vô cũng không rõ đối phương lúc đó có rời đi hay không, chỉ biết sau khi hắn tỉnh lại, nó cũng đã biến mất không còn tung tích.
Sau khi hồi phục, Phong Vô đã thử tìm kiếm tiểu nhãi con kia, nhưng vùng ngoại ô của Tội Tinh rộng lớn vô cùng, mà bởi vì triệu chứng Alpha, hắn không dám tùy ý sử dụng tinh thần lực trên diện rộng, cho nên vẫn luôn không thể tìm được tung tích của nhãi con.
Cảm giác mềm mại truyền đến từ dưới móng vuốt khiến Phong Vô thu hồi dòng hồi ức của mình.
Xúc cảm mềm mại như vậy, thực sự rất giống với cảm giác giữa hàng mày hắn lúc đó, nhưng... Phong Vô khẽ cau mày. Con non này rõ ràng ngay cả cách nói chuyện trong hình thái thứ hai còn không biết, sao có thể sở hữu sức mạnh đối kháng lại hội chứng Alpha được?
Lâm An An không biết lúc này Phong Vô đang nghĩ gì, nhưng sau khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi lần trước, cậu đã có một chút hiểu biết sơ sơ về Ngân Lang này.
Ít nhất, cự lang sẽ không giống như con sư tử đực hay quái vật to xác kia, ra tay với một tiểu nhãi con như cậu.
Có một tầng tự tin này, Lâm An An tức khắc yên tâm, toàn bộ nhãi con cuộn tròn thành một quả cầu, núp phía sau móng vuốt to lớn của ngân lang.
Sau đó, cậu ló nửa cái đầu ra, nhảy nhót trêu chọc khiêu khích đại quái vật đang chần chừ trên sườn dốc: “Pi pi!”
Đại quái vật trên sườn núi dường như rất sợ hãi Ngân Lang, nó nổi giận gầm lên một tiếng, tám con mắt đỏ tươi lóe lên vẻ không cam lòng.
Lâm An An cuối cùng cũng nhớ ra tại sao đại quái vật này lại quen mắt như vậy.
Chẳng phải đây chính là đại quái vật chiến một trận với ngân lang nhưng cuối cùng lại bị đánh bầm dập trong buổi tối hôm tinh thần lực b.ạo đ.ộng sao!
Ngân lang khẽ nâng mí mắt, đồng tử ám kim tối sầm khóa chặt vào phương hướng của đại quái vật, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm trầm thấp nhưng cực kỳ có lực đe dọa.
Chỉ một tiếng cũng đã đủ khiến đại quái vật không kiềm chế được mà run lẩy bẩy cả người , vội vàng kẹp chặt đuôi xám xịt chạy mất.
Lâm An An: “Pi pi!”
Lang ca uy vũ! Lang ca quá đỉnh! Lang ca chính là hoang dã chi vương!!!
Nhãi con quái vật làm mặt qu.ỷ với bóng lưng bỏ chạy của đại quái vật.
Ác nhân tự có ác nhân trị... Pi pi, Lang ca mới không phải là ác nhân!
Giây tiếp theo, ngân lang đã thay đổi tư thế, tiểu nhãi con núp sau móng vuốt lớn bị nhẹ nhàng chạm một cái, không thể đứng vững mà ngã lăn ra vài vòng trên mặt đất, “bẹp” một chút hóa thành một miếng bánh nhãi con xẹp lép.
Lâm An An: “...Pi pi!” Lang ca trảo hạ lưu tình!
Cự lang rũ mắt liếc cậu một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía xa, còn lười biếng mà ngáp dài đầy uể oải.
Lâm An An lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, đánh bạo tiến lại gần: “Pì pí?”
Lang ca một mình lưu lạc thiên nhai* à?
*Lưu lạc thiên nhai (Gốc 流落天涯): lang thang chân trời, thường được sử dụng để mô tả trạng thái cô đơn, xa nhà, hoặc cuộc sống lang bạt của một người khi phải lưu lạc khắp nơi, không có nơi cố định để sinh sống, mang sắc thái buồn bã, lạc lõng và hoài niệm về quê hương hoặc những ngày tháng bình yên.
Hai tai cự lang giật giật, không lên tiếng.
Vì thế Lâm An An tiếp tục nói: “Pì pỉ pì pi?”
Một mình có cô đơn không?
Có thiếu đàn em không?
Anh xem em được không, siêu ngoan, siêu nghe lời, siêu biết nịnh nữa!
Lâm An An tự nói một tràng dài, thấy ngân lang không từ chối, cũng không đuổi mình đi, liền vui vẻ vui vẻ đập đập lang trảo: “Pì pí!”
Vậy coi như là anh đồng ý rồi nhé!
Ngân lang cuối cùng cũng cúi đầu xuống, đồng tử ám kim lướt qua tiểu nhãi con đang pì pí pì pi ồn ào đến không chịu được.
Phong Vô: ? Cái tiếng chim gì thế? Nghe không hiểu.
-----
Một sói một nhãi con thành công tổ đội, trở thành cảnh sắc xinh đẹp độc nhất vô nhị ở ngoại ô của Tội Tinh.
Rạng sáng, Lâm An An duỗi mình, những xúc tu nho nhỏ non mềm ngọ nguậy múa may trong không trung một chút, giãy giụa chui ra khỏi lớp lông dày ấm của ngân lang.
Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp cặp thú đồng ám kim của đối phương
Tiểu nhãi con chột dạ sờ sờ mũi: “Pì pi.”
Em không phải cố ý ngủ trên đuôi của Lang đại ca đâu, nhưng mà tại cái đuôi của anh ấm quá, lại chắn gió nữa, em không nhịn được mà qwq.
Phần đuôi ở hình thái thứ hai đối đều là bộ vị vô cùng mẫn cảm của mọi người, nhưng Phong Vô cũng không định chấp nhặt với một tiểu nhãi con.
Lương khô của hắn đã hết, hôm nay phải đi kiếm ăn.
Ngân lang đứng dậy, chậm rãi di chuyển, từng bước chân tùy ý đều toát ra một loại khí thế mà người bình thường khó có thể bì kịp.
Lâm An An “Oaa” một tiếng, vội vàng nhảy chân sáo bám theo sau: “Pì pi!”
Lang ca, chờ em với!
Phong Vô dừng bước, xoay người cúi đầu, há to cái miệng đầy răng sắc nhọn.
Lâm An An: “! Éc éc éc pi pí pì pi!!”
Lang ca đừng đừng đừng ăn em màaaaa!!!
Nhãi con hoảng sợ.jpg
Giây tiếp theo, hàm răng sắc bén của cự lang nhẹ nhàng ngậm lấy sau gáy của nhãi con, quăng nhóc ta lên trên lưng mình.
Lâm An An choáng váng, ngẩng đầu lên, phát hiện tầm nhìn của mình đã bị che kín bởi bộ lông dày dặn màu trắng bạc của Lang ca.
Tiểu nhãi con hậu tri hậu giác phát hiện Lang đại ca không phải muốn ăn luôn mình, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
“Pì pi!”
Lang đại ca quả nhiên là một con sói tốt bụng mà!
Tốc độ của cự lang vô cùng nhanh, Lâm An An không thể không nằm sấp xuống lưng đối phương. Xúc tu nhỏ cuống cuồng nắm chặt vào lớp lông dày rậm, lúc này mới may mắn tránh khỏi th.ảm kị.ch bay ra ngoài.
Dường như cảm nhận được sự khó chịu của cậu, bước chân của Phong Vô thoáng chậm lại một chút.
Tiểu nhãi con chật vật thò đầu ra khỏi lớp lông mao, ngó nghiêng xung quanh.
Lúc này, cự lang đã chạy tới một khu vực mà cậu chưa bao giờ đặt chân đến. Nơi này tuy cũng hoang vu nhưng lại náo nhiệt hơn một chút so với những nơi khác.
Lâm An An nghe thấy tiếng chim hót và những âm thanh ríu rít của các loài động vật nhỏ. Trong không gian ngập tràn tiếng động, cậu thậm chí còn bắt giữ được một vài hơi thở không chứa một chút tinh thần lực nào.
--- Hóa ra trên thế giới này cũng có động vật bình thường.
Tiểu nhãi con quái vật suy tư. Trên bầu trời, tiếng ầm ầm của phi hành khí lại vang lên, Lâm An An ngẩng đầu, nhìn thấy từ xa có một chiếc hộp tiếp tế đang rơi xuống đất.
Nhận ra cự lang không có động tĩnh gì, Lâm An An khó hiểu: “Pi pi?”
Không đi đoạt vật tư tiếp viện sao?
Phong Vô nghe không hiểu tiếng chim hót của nhãi con, vẫn đứng yên tại chỗ như cũ. Không bao lâu sau, phi hành khí bay qua đầu bọn họ, ném một hộp tiếp tế xuống nơi cách đó không xa.
Lâm An An bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới biết hóa ra hộp tiếp tế không chỉ có một cái!
Xung quanh, các dã thú quái vật đã lập tức tập trung tới, báo hiệu một hồi tranh đoạt tiếp viện không thể tránh khỏi.
Lâm An An có chút do dự, liệu cậu có nên nên tìm nơi nào đó trốn đi để Lang đại ca không có cố kỵ gì, yên tâm chiến đấu không? Hay là vẫn tiếp tục nấp trong lớp lông dày của đối phương, tự tạo một tầng lá chắn tinh thần lực cho an toàn?
Khi Lâm An An còn đang rối rắm chưa quyết định, một tầng tinh thần lực che chắn đã bao bọc lấy cơ thể cậu.
Hơi thở tinh thần lực quen thuộc khiến Lâm An An cảm động không thôi: “Pi pi!”
Không hổ là đại ca tri kỉ chu đáo của tui!
Hộp tiếp viện sắp rơi xuống đất, trận chiến tranh đoạt cũng chính thức bắt đầu.
Tiểu nhãi con quái vật nhỏ xíu đen tuyền nằm gọn trong lớp lông dày, hai chỉ xúc tua mềm mềm níu chặt lông sói để ổn định cơ thể. Đồng thời lại huyễn hóa ra thêm hai chỉ xúc tua khác, giơ cao lên trời nỗ lực cổ vũ cho cự lang đang đánh lộn:
“Pi pỉ pì pi, pi pi pi pi!”
“Lang ca cố lên! Lang ca siêu đỉnh! Lang ca đè bẹp bọn họ đi!!!"
Trận chiến tranh đoạt tiếp viện lần này kết thúc nhanh chóng đến bất ngờ. Ngân lang giành được chiến thắng cuối cùng, hắn lấy tư thế của một kẻ thống trị nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lại không nhịn được mà lắc lắc đầu.
Tiểu nhãi con quá ồn ào, liên tục chíp chíp chíp khiến lỗ tai của hắn ngứa!
Sau khi hộp tiếp tế rơi xuống, Phong Vô không hề khách khí, cư.ớp đo.ạt nguyên cả một bao tải vật tư to bự chuẩn bị mang đi.
Lâm An An mắt tinh, phát hiện ra một chiếc hộp lớn có in hoa văn đầu thỏ đáng yêu, vội vùng dùng xúc tua ngắn cũn kéo kéo lông mao của ngân lang.
Bước chân ngân lang hơi chậm lại, cảm giác được nhóc con kia đang bò lên tận đỉnh đầu mình, trước mắt hắn ló ra một chỉ xúc tu mềm nhũn.
Phong Vô cúi đầu, nhìn thấy một chiếc hộp có hoa văn thỏ nhỏ. Đó là đặc sản của một hành tinh nào đó trong Đế Quốc, đồ ăn vặt bên trong tuy đẹp mắt nhưng hương vị thì chẳng ra gì.
Quả nhiên vẫn chỉ là một nhóc con, toàn thích ăn mấy thứ đồ vật hoa hoè lòe loẹt như thế này.
Ngân lang duỗi móng móc lấy chiếc hộp, quẳng vào bao tải to đang ngậm trong miệng.
Lâm An An cảm thấy mỹ mãn mà bò xuống lưng sói, lại lần nữa nằm bẹp thành một cái bánh tiểu nhãi con. Không thể không nói, lưng của Lang ca thực sự rất đã, da lông êm ái dày dặn lại còn ấm áp, thoải mái đến mức Lâm An An muốn xây nhà luôn ở trên đây.
--- Tiền đề là lúc đối phương di chuyển đừng có phóng nhanh như lúc nãy!
Tiểu nhãi con n raíu chặt lông sói, toàn bộ nhãi con giật tưng tưng tới mức váng đầu hoa mắt, có vài lần suýt chút nữa đã bay khỏi lưng sói.
“Pi pi!”
Lang ca chậm một chút! Cậu say xe, a không, cậu say sói!!!
Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm của Trung tâm Nghiên cứu Alpha, trên quầng sáng khổng lồ là hình ảnh ngân lang đang rời đi. Tốc độ phi như bay của đối phương khiến thân hình hắn trở thành một đạo tàn ảnh mờ mịt.
“Tốc độ của số hiệu SSS quá nhanh, camera không theo kịp.” Có người bất đắc dĩ nói.
“Không sao.” Người đứng đầu xua xua tay, để người nọ chiếu lại cảnh tượng khi tranh đoạt tiếp viện; “Phóng to hình ảnh thêm một chút.”
Quang bình dừng lại ở hình ảnh ngân lang nhảy lên, phần lưng gần cổ của nó lộ ra một bóng đen mờ mờ.
“Ở đây, phóng to hơn nữa.” Người đứng đầu chỉ chỉ vào bóng đen đó.
Chỗ đó có một bóng đen nhỏ xíu mờ mịt như ẩn như hiện, trong toàn bộ quang bình cũng không quá rõ ràng, nhưng đen trắng đối lập quá khác biệt cho nên vẫn có chút gây sự chú ý.
“Đó là thứ gì?”
Tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm ngơ ngác, hai mắt nhìn nhau, đều có vẻ vô cùng mờ mịt.
-----
Sau khi đánh một bữa no nê, Lâm An An thỏa mãn nằm bẹp trên bãi cỏ, bụng tròn vo đầy mãn nguyện.
Thức ăn ở thế giới này có lẽ lấy lương khô làm chủ, mùi thơm và hương vị đều chẳng ngon lành gì, nhưng với Lâm An An hiện tại mà nói, cậu không kén ăn, có thể no bụng đã là rất không tồi.
Trời đã tối, bóng đêm dần phủ khuất chân trời.
Phong Vô vẫn còn đang ăn, tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng không chịu nổi sức ăn lớn, cho nên đến bây giờ vẫn chưa xong.
Tiểu nhãi con vẫn luôn ghé vào bên người bỗng nhiên động đậy. Phong Vô hơi hơi nghiêng đầu, thú đồng lặng lẽ đánh giá nhóc ta, muốn nhìn một chút xem đối phương định làm cái gì.
Tiểu nhãi con lười biếng mà duỗi người, thong thả dịch dịch đến bên cạnh hộp đồ ăn vặt hoa hòe lòe loẹt. Xúc tua mềm mềm vỗ trái vỗ phải cái hộp, loay hoay một lúc lâu vẫn không thể mở được.
Một lát sau, Lâm An An quay đầu lại nhìn về phía ngân lang, xúc tu nho nhỏ thăm dò khẽ chạm vào lang trảo lông xù xù của đối phương.
“Pi pi?”
Lang ca, cho em mượn móng chơi chơi một chút nha?
Đôi mắt nho nhỏ đen láy của tiểu nhãi con long lanh đầy vẻ chờ mong. Phong Vô cúi đầu nhìn, không lên tiếng cũng không động đậy.
Lâm An An tự coi như đối phương đã cam chịu, thở hổn hển kéo hộp thỏ qua. Nhắm ngay móng vuốt sắc bén của ngân lang, ấn mạnh vào, trên hộp lập tức xuất hiện một cái lỗ không lớn không nhỏ.
Phong Vô: “…”
Lâm An An dùng móng sói bạc đục thêm vài cái lỗ, cuối cùng cũng mở được một cái động vừa đủ to, nhanh chóng lôi từng gói từng gói đồ ăn vặt ra ngoài, sau đó...
...Tự mình chui vào trong hộp nằm!
Phong Vô: “???”
Đứa nhỏ này rốt cuộc là của nhà ai vậy?
Sao cứ tẻn tẻn thế nhỉ?
Một giấc này của Lâm An An cũng chưa kịp ngủ bao lâu thì đã bị một tiếng gầm lớn làm cho tỉnh giấc.
Tiểu nhãi con trở người trong căn biệt thự thỏ nhỏ, trong lòng tự nhủ bên ngoài đã có Lang ca rồi, trời có sập thì cũng có người cao chống đỡ, chẳng đến lượt một đứa nhóc như cậu phải ra tay đánh nhau.
--- Mới là lạ.
Ý định xem kịch đã chiến thắng cơn buồn ngủ. Lâm An An thò đầu ra khỏi chiếc hộp, muốn nhìn một chút thử xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Tiếng gầm của dã thú đang nhanh chóng hướng về phía bọn họ chạy tới, ngân lang ở một bên hiển nhiên đã nhìn thấy đối phương, nhưng lại không có chút ý định nhúc nhích nào.
Lâm An An cảm thấy buồn bực, nhưng khi nhìn kỹ liền phát hiện bóng dáng đón ánh trăng tiến lại gần bọn họ hình như có chút quen mắt.
--- Là một con gấu đen.
Ngân lang không hề hoảng loạn, Lâm An An cũng chẳng lo lắng, thậm chí còn móc ra một túi bánh quy nhỏ, chuẩn bị thỏa mãn cái miệng cô đơn của mình.
Nhưng ngay sau đó, cậu tận mắt nhìn thấy con gấu đen vừa đến gần, cơ thể đột nhiên biến đổi, chỉ trong nháy mắt, từ một con gấu khổng lồ đã biến thành một người đàn ông thân hình cao lớn vạm vỡ.
Lâm An An: "???"
Bánh quy nhỏ rớt trên mặt đất.jpg
Ngay giây tiếp theo, ngân lang ở bên cạnh cũng đứng dậy, dưới ánh mắt trợn tròn của Lâm An An, biến thành một nam nhân loại.
Tóc bạc, mắt vàng, ngũ quan thâm thúy góc cạnh, vết sẹo có chút dữ tợn chạy chéo qua chân mày bên trái cùng làn da ngăm rám nắng màu cây đay khiến đối phương thoạt nhìn có chút hung ác.
Lâm An An đần ra.
Sao mà?! Sao mà bọn họ còn có thể biến hình vậy?!
Cảnh tượng một gấu và một sói biến thành người đã tạo nên cú sốc vô cùng lớn cho Lâm An An, khiến cậu một lần nữa càng thêm ý thức được rằng thế giới này hoàn toàn khác biệt với nơi mà cậu từng sống.
Nam nhân biến thành hình người từ ngân lang, hay chính là Phong Vô mở miệng: "Chuyện gì?"
Người đàn ông cường tráng huyễn hóa ra từ gấu đen tên là Hùng Anh Tuấn, hắn ta đang nhìn nhãi con trên mặt đất, nghe vậy thì nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nói: "Nghe nói buổi đấu giá ở thành phố C có thể sẽ bán loại thuốc cần tìm."
Phong Vô nói: "Có thì cũng là đồ giả. Cho dù thuốc trị hội chứng Alpha thực sự được nghiên cứu ra thì cũng không có khả năng lọt vào tay một thành phố nhỏ như C thành trên Tội Tinh."
"Nói thì nói như vậy." Hùng Anh Tuấn biểu tình ngưng trọng: "Nhưng tình trạng của lão Tứ đã không ổn lắm."
---
0 Nhận xét