Phòng Livestream Của Nhóc Con Quái Vật

Chương 4


Biểu cảm của Phong Vô thoáng thay đổi.

"Bệnh tình lão Tứ mấy ngày nay chuyển biến vô cùng xấu. Bác sĩ nói..." Hốc mắt của người đàn ông cường tráng đỏ hoe, giọng nghẹn lại: “Ngắn thì ba ngày, dài cũng không qua nổi một tuần.”

Cánh tay rũ xuống bên người của của Phong Vô đột nhiên siết chặt thành nắm đấm: “Lần trước tôi gặp cậu ấy, tình hình vẫn còn ổn định.”

“Chỉ mới hai ngày nay thôi. Lão Tứ vẫn luôn giấu không chịu nói. Hôm nay em đến thăm mới biết được...”

Người mắc hội chứng Alpha đến cuối cùng chỉ có thể chờ chết. Ngay từ một khắc đặt chân lên Tội Tinh, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Nhưng khi chân chính đối mặt với tử vong, không ai có thể thực sự bình tĩnh.

Hùng Anh Tuấn thấp giọng chửi một câu, cơn giận bùng lên trong lòng khiến hắn ta không nhịn được đá mạnh chân vào nền cỏ, trên mặt đất tức khắc xuất hiện một cái hố nhỏ. Đất cát cùng cọng cỏ vụn bay tứ tung, toàn bộ rơi hết xuống người tiểu nhãi con còn đang ngơ ngác.

Lâm An An: “…Pi pi!”

Phì phì phì!

Bay hết vào trong miệng rồi!

Tiểu nhãi con cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ trong cơn khiếp sợ, nhảy nhót hai lần tại chỗ, ra sức phủi sạch mấy cọng cỏ bám trên người xuống đất.

Hùng Anh Tuấn không chú ý đến cục than đen bị hắn ta ngộ thương đến, vẫn tiếp tục mắng: “Kh.ốn ki.ếp! Hội chứng Alpha ch.ết ti.ệt!”

Lâm An An: “?”

Hội chứng Alpha?

Đó là thứ gì?

Khái niệm xa lạ này khiến cậu sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn về phía ngân lang, cũng chính là người đàn ông tóc bạc, chỉ thấy đối phương tuy không nói gì, nhưng sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, trong đôi mắt vàng sẫm ẩn chứa một cơn giận dữ cuộn trào.

Hùng Anh Tuấn miễn cưỡng đè nén lại cảm xúc: “Ý của lão Tứ là, cho dù thuốc là giả thì tình huống cũng không thể nào tệ hơn được nữa, hơn nữa lỡ như thứ thuốc kia thật sự có tác dụng... Có thể kéo dài thêm được ngày nào thì hay ngày ấy.”

Phong Vô chỉ trầm ngâm vài giây, giọng nói hơi hạ xuống, quyết định: “Đến C thành.”

Chỉ nghe được một nửa nhưng Lâm An An lập tức nhận ra hai người bọn họ đang chuẩn bị rời đi, cậu vội vàng nhảy cẫng lên, cố gắng thu hút sự chú ý: “Pi pi!”

Iem cũng đi!

Lang ca, đại ca tốt cũng mang theo iem đi với!

Phong Vô đi trước hóa thành ngân lang, nhẹ nhàng ngậm lấy gáy tiểu nhãi con, đem nhóc ta quẳng tới phía sau lưng lông mao dày dặn của mình.

Hùng Anh Tuấn buồn bực hỏi: “Lão đại, đây là nhóc con nhà ai thế?”

Cự lang màu bạc thấp giọng đáp lại:【Nhặt được.】

Hùng Anh Tuấn hiểu rõ nói:"Vậy cũng đưa theo đến C thành đi, để nhóc con nhỏ như vậy ở hoang dã quá nguy hiểm. Lão đại anh định đưa nhãi con này đến viện phúc lợi con non à?"

Phong Vô hơi hơi khựng lại, nhớ đến cảm giác mềm mại ở trán vào lần bạo động tinh thần lúc trước, nói:【Tạm tính sau.】

Hùng Anh Tuấn gật đầu: “Được, chuyện của lão Tứ quan trọng hơn.”

Tiểu nhãi con ghé vào trên lưng ngân lang mờ mịt ngẩng đầu, trong lòng tràn đầy thắc mắc.

Cậu nghi ngờ thế giới này có phương thức giao tiếp đặc thù nào đó, rõ ràng nghe vào tai cậu là tiếng sói hú bình thường, nhưng mà gấu đen biến thành người kia lại giống như có thể hiểu hết, thậm chí còn nói chuyện với Lang ca như không hề có gì bất thường.

"Nhóc con này bao nhiêu tuổi rồi?" Hùng Anh Tuấn rất tò mò với con non xa lạ đột nhiên xuất hiện: “Có biết nói chuyện bằng tinh thần lực chưa?”

Phong Vô không nói chuyện, hắn cũng không rõ lắm thông tin về con non này.

Tráng hán cơ thể vạm vỡ cố gắng bày ra vẻ mặt dịu dàng: “Nhóc con, có biết nói chưa?”

Lâm An An: “…Pi Pi.”

"Xem ra là chưa biết." Hùng Anh Tuấn định đưa tay sờ sờ cục than đen này một chút, nhưng cự lang lại đột nhiên đi lên trước hai bước, không biết là cố ý hay vô tình, vừa lúc tránh khỏi bàn tay của hắn ta.

Ngân lang dùng móng vuốt chỉ vào chiếc hộp in hoa văn đầu thỏ: 【Mang cái này theo.】

"Được." Hùng Anh Tuấn cất chiếc hộp vào không gian lưu trữ của thiết bị đầu cuối, biến thành gấu đen đi tới chỗ Lâm An An nói: “Nhớ dùng tinh thần lực khi nói chuyện ở hình thái thứ hai nhé.”

Đôi mắt hạt đậu của tiểu nhãi con sáng ngời: “Pi Pi!”

Cảm ơn Hùng ca!

Một lát sau, tiểu nhãi con thử dùng tinh thần lực, lại lần nửa há miệng: “Pi... khụ khụ!”

Lâm An An: “…”

Thôi, nói chuyện khó quá.

Cậu đúng là một tiểu nhãi con đáng thương mà.

-----

Một hàng ba người nương theo ánh trăng lên đường, tốc độ di chuyển của một hùng một lang vô cùng nhanh. Ban đầu Lâm An An còn có chút say sói, nhưng sau đó Phong Vô đã nhận ra sự khó chịu của cậu nên đã phủ lên một lớp chắn bảo vệ bằng tinh thần lực.

Trên đường đi, Lâm An An lại ngủ thiếp đi, thậm chí còn mơ một giấc.

Trong mơ ngoại trừ cậu, còn có những người khác. Một trong số đó có mắt vàng tóc bạc, đúng là nhân hình của Phong Vô.

Khung cảnh trong mộng là một căn nhà vô cùng rộng lớn. Phong Vô đứng dưới sân trước cánh cửa lớn, còn Lâm An An thì ở trong một căn phòng trên tầng.

Từ góc độ của mình, Lâm An An không thể nhìn rõ người mà Phong Vô đang nói chuyện cùng. Cậu nâng tay lên muốn đẩy cửa sổ ra, nhưng chỉ sờ phải một mảnh lạnh lẽo cứng rắn như băng.

Cửa sổ bị khóa bằng những xiềng xích lạnh ngắt, khung cửa thậm chí còn được khảm thêm thanh chắn bằng kim loại cứng rắn. Cậu dường như đang bị giam giữ trong căn phòng này.

Một cảm giác bất lực mãnh liệt dâng lên trong lòng. Cậu muốn hét lớn cầu cứu nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh nào.

Cảnh cuối cùng trong giấc mơ, có một người đẩy cửa bước vào nói với cậu: “Tam Điện hạ, đến giờ dùng bữa rồi.”

Lâm An An giật mình bừng tỉnh, suýt chút nữa đã lộp bộp lăn từ lưng sói xuống đất.

Tam Điện hạ? Tam Điện hạ cái gì cơ?

Xa xa nơi chân trời, ánh sáng trắng bắt đầu ló dạng, lúc này đã gần đến lúc hừng đông.

Tiểu nhãi con ngồi dậy từ lớp lông sói dày dặn, gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến cậu rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Mới vừa rồi là một giấc mộng, nhưng lại không phải hoàn toàn là mộng, càng giống như một phần ký ức đã mất của cậu đang từ từ khôi phục thông qua phương thức này.

Lân An An từng có lần ngoài ý muốn mất trí nhớ trong thế giới cũ, sau đó đã tìm lại ký ức thông qua điều trị. Vì vậy, cậu chắc chắn rằng khung cảnh vừa rồi trong mơ chính là ký ức của mình chứ không phải của người khác.

Lang ca trong mộng thoạt nhìn trẻ hơn một chút so với hiện tại, bộ dạng của cậu cũng là thiếu niên chứ không phải hình dáng nhóc con nhỏ xíu như bây giờ.

Lâm An An chìm vào trầm tư.

Suy nghĩ hồi lâu, nhóc con đầu óc rối loạn bẹp một cái nằm phịch xuống, chui vào lớp lông sói dày mềm mại.

Thật phức tạp, nghĩ không ra thì thôi, mặc kệ vậy.

Dù sao hiện tại cậu cũng chỉ là một nhãi con quái vật nhỏ xíu mà thôi.

Nằm yên.jpg

-----

Phong Vô và Hùng Anh Tuấn chạy đến thành phố C lúc trời vừa hửng sáng.

Hai người biến trở lại hình người. Nhãi con nhỏ đang nằm ườn trên lưng cự lang bỗng nhiên mất điểm tựa, theo bản năng phành phạch hai cái giữa không trung, bị Phong Vô tiếp được đặt lên vai.

Linh An An nhìn về thành phố trước mặt.

Dù gọi là thành phố, nhưng C thành không hề có sự phồn hoa náo nhiệt như trong trí nhớ của cậu, mà ngược lại giống một khu căn cứ của nhân loại toạ lạc đơn độc giữa vùng hoang dã.

Trước cửa căn cứ có vài người máy thủ vệ làm nhiệm vụ canh gác. Phong Vô và Hùng Anh Tuấn lấy ra thẻ thân phận Tội Tinh của mình, quét qua trước mắt một người máy trong đó. Ngay lập tức, thông tin của bọn họ hiện lên trước ngực người máy.

【Tên: Phong Vô

Niên hạn Alpha: Hai năm

Triệu chứng Alpha: Bạo động tinh thần lực gián đoạn...…】

【Tên: Hùng Anh Tuấn

Niên hạn Alpha: Hai năm

Triệu chứng Alpha: Rụng tóc...…】

Hóa ra Lang ca tên là Phong Vô, tiểu nhãi con nghĩ thầm, khi nhìn thấy tên Hùng Anh Tuấn, không nhịn được mà bật cười.

Mà giọng cười của cậu nghe vào trong tai Hùng Anh Tuấn, chỉ là một tiếng "Pi" mềm mại đến không chịu được.

Hùng Anh Tuấn ghé sát vào bên người tiểu nhãi con, giọng nói tục tằng thô kệch: “Nhóc con, dùng tinh thần lực nói chuyện, gọi một tiếng ca ca đi.”

Lâm An An: “Pi pi... phì!”

Đây là ông chú kỳ lạ gì thế này!

Phong Vô một tát đẩy cái mặt mo bự của Hùng Anh Tuấn ra: “Đi, làm một tấm thẻ thân phận cho cậu ấy.”

Tiểu nhãi con chưa từng đi đến nội thành Tội Tinh, dĩ nhiên cũng không có thẻ thân phận Tội Tinh, nhưng ra vào thành bắt buộc phải đăng ký thân phận, nên đành để người máy xử lý ngay tại hiện trường.

“Được rồi.” Hùng Anh Tuấn click mở quang bình trước ngực người máy, đột nhiên nhíu mày. “Lão đại, tên của nhóc con này điền như thế nào?”

Lời này vừa nói ra, hai người cộng thêm một máy tức khắc hai mặt nhìn nhau.

Hùng Anh Tuấn niết quang tử bút, nóng lòng muốn thử: “Hắc Cầu? Than Đen? Hắc Tử? Cục Than?”

Lâm An An không nghe nổi nữa, nhảy lên trên cánh tay Hùng Anh Tuấn, xúc tu nhỏ một phen đoạt lấy quang tử bút, xiêu xiêu vẹo vẹo mà viết cái một chữ “An” ở trên màn hình.

Hùng Anh Tuấn xem đến vui vẻ: “Chà, còn biết viết chữ cơ đấy!”

Lâm An An thầm trợn trắng mắt trong lòng, trả quang tử bút lại cho Hùng Anh Tuấn, xúc tu nhỏ chỉ chỉ vào màn hình, ý bảo đối phương tiếp tục điền thông tin khác vào.

Hùng Anh Tuấn vừa điền thông tin vừa lẩm nhẩm lầm nhầm: “Giới tính?”

Xúc tu nhỏ chỉ chỉ vào chữ “Nam”.

Hùng Anh Tuấn: “Tuổi?”

Xúc tu nhỏ không nhúc nhích.

Phong Vô cúi đầu nhìn đối phương, tiểu nhãi con cũng ngẩng đầu, đôi mắt nho nhỏ tròn xoe, thoạt nhìn ngây thơ lại vô tội.

“Trước bỏ qua.” Phong Vô nói. “Tiếp theo.”

“Ngay cả tuổi cũng không biết, nhóc con này...” Hùng Anh Tuấn thở dài. “Niên hạn Alpha… thôi bỏ đi, triệu chứng Alpha?”

Đáp lại hắn ta vẫn như cũ chỉ là đôi mắt tròn xoe vô tội của tiểu nhãi con.

Phong Vô xoa xoa giữa trán: “Được rồi, trước tiên cứ điền như vậy đã, mấy thông tin khác về sau lại bổ sung.”

Lâm An An một lần nữa trở lại trên vai Phong Vô, đầy đầu óc đều là một từ ‘Alpha’ xuất hiện quá mức thường xuyên.

Nghe giống như là một loại bệnh, nhưng mỗi người lại có triệu chứng khác nhau.

Tinh thần lực bạo động của Phong Vô thì cậu có thể hiểu được, nhưng còn ‘rụng tóc’ của Hùng Anh Tuấn… Tiểu nhãi con nhìn thoáng qua đầu của đối phương, kiểu tóc rối bù đầy hoang dại kia, căn bản không thể nhìn ra đang bị bệnh rụng tóc.

Lâm An An thu hồi tầm mắt lại, nghĩ đến việc ngay cả khi cậu làm thẻ thân phận cũng phải điền thông tin liên quan đến ‘Alpha’. Điều này có phải đồng nghĩa với việc căn bệnh này rất phổ biến ở thế giới đây không?

Lâm An An không có cách nào xác nhận điều này.

Sau khi đã nhận được thẻ thân phận, Phong Vô và Hùng Anh Tuấn mang theo tiểu nhãi con đi thẳng đến hội trường đấu giá ở trung tâm thành phố.

Hùng Anh Tuấn đã chuẩn bị tư cách vào cửa từ trước. Còn khoảng hai tiếng nữa hội đấu giá mới bắt đầu nên hai người liền tiện đường ghé qua hội sở giao dịch cách đó không xa, mua cho tiểu nhãi con một thiết bị đầu cuối cho con non.

Thiết bị đầu cuối ở cổ tay có thể tự động điều chỉnh kích cỡ, Lâm An An mới vừa dùng xúc tua nhỏ chạm vào, đầu cuối liền co lại vừa khít, dán sát vào xúc tua.

“Nhìn xem thử có bán táo hay không.” Phong Vô đột nhiên lên tiếng: “Hay những loại trái cây khác cũng được.”

“Được.” Hùng Anh Tuấn thấp giọng đáp, hốc mắt đột nhiên đỏ hoe. “Lão Tứ thích ăn táo nhất…”

Nhưng mà sản lượng trái cây tươi vốn vô cùng thấp, đến cả đại thị trường ở Tinh Tế còn khó tìm thấy, huống chi là trên Tội tinh này. Hai người đi lòng vòng một hồi, đừng nói quả táo, ngay cả một chai dung dịch dinh dưỡng vị trái cây cũng không mua được.

Lâm An An tuy không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể cảm giác được tâm trạng hai người đều rất không tốt.

“Pi pi?”

Không có quả táo, cà chua có được không?

Phong Vô và Hùng Anh Tuấn hoàn toàn không hiểu ý của cậu. Lâm An An liền kéo nhẹ quần áo của hắn, chỉ về phía một quầy hàng nhỏ cách đó không xa. Bên cạnh quầy, một con robot đang máy móc rao hàng thật to: “Hạt giống! Hạt giống rau quả có tỉ lệ sống cực cao đây! Đi ngang qua đi dạo qua đừng có bỏ lỡ!”

Phong Vô hỏi: “Muốn cái này?”

Lâm An An gật đầu: “Pi pi!”

Phong Vô đi tới trước hỏi giá: “Bán như thế nào?”

Ông chủ quầy đang sờ cá* chơi game trên thiết bị đầu cuối, mãi đến khi Phong Vô hỏi lại lần thứ hai mới ngẩng đầu lên, nhận ra có khách đến.

*Sờ cá: Nhớ có chú thích kỹ trên bộ nào mà quên rồi, đại loại là làm biếng trong giờ làm việc ó.

“Một trăm tinh tệ một túi nhỏ, mua hai tặng một.” Ông chủ xoa xoa tay, mặt mày hớn hở: “Hôm nay có cà chua, dưa leo và khoai tây. Ngài muốn loại hạt giống gì? Bao nhiêu túi?”

Một trăm tinh tệ một túi? Đây là loại hạt giống vàng gì vậy?

Lâm An An rất là chấn động, càng làm cho cậu khi.ếp sợ hơn chính là Hùng Anh Tuấn nhỏ giọng nói thầm: “Rẻ như thế? Hạt giống giả à?”

Lâm An An: “???”

Rẻ? Là do cậu điên hay thế giới này điên thế?

Phong Vô thì không mấy để ý: “Mỗi loại một túi.”

Ông chủ vui vẻ ra mặt, sờ soạng ba túi hạt giống chuẩn bị đóng gói, nhưng Lâm An An lại đột nhiên kéo lấy quần áo Phong Vô: “Pi pi!”

“Sao thế?” Phong Vô khựng lại.

Lâm An An trượt xuống khỏi vai hắn, lấy túi hạt giống khoai tây ra, xúc tua nhỏ cẩn thận chọn lọc từ trong túi, rồi sờ soạng thay bằng một túi hạt giống khoai tây khác.

Chờ sau khi đi xa, Hùng Anh Tuấn tò mò hỏi: “Hai túi hạt giống kia có gì khác nhau à?”

Lâm An An nghiêm túc trả lời: “Pi pi!”

Túi đầu tiên bên trong toàn là hạt chết, không mọc được gì đâu.

Hùng Anh Tuấn nghe không hiểu, vẫn còn đang nói thầm: “Cà chua cũng được, Lão Tứ cũng thích cà chua... Nhưng trên cái hành tinh rách nát này, ai sẽ biết trồng chứ?”

Nghe lời nói của hắn ta, dường như rau quả ở thế giới này là đồ vật rất hiếm lạ.

Lâm An An chọn lựa vài viên hạt giống cà chua, nhảy lên trên người Hùng Anh Tuấn.

Trên tay Hùng Anh Tuấn đang nâng một chậu đất nhỏ, là ông chủ quầy hảo tâm đưa, bảo là để cho bọn họ trồng rau.

“Một cái chậu đất cỏn con này có thể trồng được gì chứ?” Hùng Anh Tuấn bĩu môi: “Cho dù là thần tiên tới cũng không trồng nổi một cọng cỏ bằng thứ này.”

Phong Vô vẫn luôn không nói gì, không biết có phải đang nghĩ về Lão Tứ hay không. Khóe miệng của hắn vẫn luôn mím chặt, cảm xúc trong ánh mắt vẫn luôn rất nặng nề.

Lâm An An vùi hạt giống vào giữa đất trong chậu, xúc tua nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Phong Vô: “Pi pi!”

Lang ca, nhìn tôi làm phép thuật cho anh này!

Tiểu nhãi con hít sâu một hơi, hai chỉ xúc tu nhỏ vịn lên thành chậu, một luồng năng lượng màu xanh nhạt tràn đầy sinh cơ từ đầu xúc tu tràn ra, tất cả ùa vào lòng đất.

Chẳng mấy chốc, một mầm xanh mơn mởn bé nhỏ lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy xuyên qua mặt đất vươn lên, lớn nhanh như thổi, trở thành một gốc dây leo khỏe mạnh, còn kết ra mấy xâu cà chua đỏ mọng.

Đồng tử Phong Vô co lại, Hùng Anh Tuấn há hốc mồm. Ngây ngốc một lúc lâu mới phun ra được hai chữ: “Vãi mèo!!!”

-----

Chương Trước                                                                                         Chương Sau